Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 11
Editor: ChiMy
Đông Phương Thiểu Tư ngồi ở bên giường nắm tay Sở Thanh Linh thật chặt, tay nàng thật lạnh, trong lòng Đông Phương Thiểu Tư cảm thấy hoảng sợ. Đã đắp chăn rồi, vì sao tay vẫn lạnh như thế?
Rất nhanh, thuốc được đưa tới. Đông Phương Thiểu Tư nhận lấy thuốc, rồi bảo tất cả nha hoàn lui ra. Không suy nghĩ gì, Đông Phương Thiểu Tư uống một hớp thuốc rồi đút vào miệng của Sở Thanh Linh. Thoáng chốc, một chén thuốc đắng cũng dần vơi hết. Sở Thanh Linh cau mày muốn chống cự cảm giác xa lạ này, Đông Phương Thiểu Tư không lùi bước tiếp tục ép sát, đút hết toàn bộ thuốc xong mới thả môi của nàng ra.
Đút thuốc xong, Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh vẫn còn hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác yêu thương. Tự cởi giày rồi lên giường nằm bên cạnh Sở Thanh Linh, ôm nàng đang ngủ say. Sở Thanh Linh mơ hồ cảm giác được một trận ấm áp từ phía sau lưng truyền đến, vô ý thức nhích lại gần. Đông Phương Thiểu Tư cảm giác thân thể của Sở Thanh Linh thật mềm mại thật thơm ngát, trên mặt lộ ra ý cười. Nhẹ nhàng ôm nàng ngủ.
Đến khi Sở Thanh Linh mở mắt lần nữa, cảm giác đau đớn ở bụng đã biến mất, sự ấm áp từ sau lưng truyền đến làm cho người ta cảm thấy yên tâm. Bên tai còn có tiếng hít thở vững vàng. Là ai vậy? Sở Thanh Linh ý thức được phía sau có người lại càng hoảng sợ, xoay người lại nhìn xem người bên cạnh là ai, lại bị một bàn tay to đè xuống. Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của Đông Phương Thiểu Tư: “Nghỉ ngơi thêm chút nữa ròi sẽ khoẻ lại.”
“Ngươi! Tại sao ngươi lại ở trên giường của ta?” Sở Thanh Linh sợ hãi, vươn tay đẩy tay của Đông Phương Thiểu Tư đang đặt ở trên vai nàng ra.
“Bụng còn đau không?” Đông Phương Thiểu Tư không đáp mà hỏi lại ,sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng Sở Thanh Linh, “Bây giờ còn cảm thấy lạnh không?”
“Không đau. Cũng không lạnh.” Sở Thanh Linh trả lời theo phản xạ, trên bụng truyền đến cảm giác ấm áp khiến Sở Thanh Linh đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, cũng có chút nghi hoặc, từ bao giờ bàn tay của Đông Phương Thiểu Tư lại ấm áp đến như vậy ?
“Vậy là tốt rồi.” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên, thật ra vào lúc Sở Thanh Linh vừa mới tỉnh hắn cũng đã tỉnh rồi.
“Ngươi đứng lên ~~” Sở Thanh Linh cảm nhận được tay của Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng vuốt ve ở trên bụng của mình, nên rất xấu hổ.
“Tại sao phải đứng lên? Nằm nghỉ ngơi như vậy không tốt sao?” Đông Phương Thiểu Tư không hề động đậy, vẫn dịu dàng xoa bụng giúp Sở Thanh Linh =.=
“Nhưng mà, nhưng mà ta đói bụng ~~” Sở Thanh Linh nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trời đã gần tối, đành phải nghĩ tới biện pháp này để cho người phía sau phải đứng dậy. Với lại, đây cũng là lời nói thật, hiện tại nàng rất đói bụng.
“Ừ, cũng đúng, nên ăn cơm rồi.” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên, lúc này mới rút tay về, “Tối hôm nay nàng không thể ăn cay.”
Trong lòng Sở Thanh Linh chấn động, biết hắn lo lắng kỳ nguyệt sự của mình tới không thể ăn cay. Nàng kinh ngạc vì một Nhiếp chính vương như hắn sao có thể lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng Sở Thanh Linh hơi phức tạp. Có cảm động, cũng có mâu thuẫn.
“Đã tạnh mưa rồi.” Đông Phương Thiểu Tư không mang giày, đi chân trần xuống giường, đứng ở bên cửa sổ. Sở Thanh Linh ngồi ở trên giường, nhìn nam nhân một thân bạch y, tóc đen tuyệt mỹ đi chân trần đứng ở bên cửa sổ, trong lòng đau khổ. Như một thiên thần chợt tới trần gian, khiến con người ta không đành lòng chạm đến. Thật đẹp, lúc này cảnh tượng thực sự rất đẹp.
“Đang nhìn gì vậy?” Đông Phương Thiểu Tư chợt quay đầu nhìn vào mắt Sở Thanh Linh, mỉm cười hỏi.
“Không có gì.” Sở Thanh Linh nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Ta, ta muốn nói chuyện với ngươi”
ChiMy-Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Bây giờ không cần nói gì, chúng ta ăn cơm trước, được không?” Đông Phương Thiểu Tư đến gần bên giường, kéo tay Sở Thanh Linh, nắm tay nàng đi tới cạnh bàn, truyền lệnh dặn dò nha hoàn vẫn canh giữ ở ngoài cửa. Đông Phương Thiểu Tư thấy trong mắt Sở Thanh Linh hiện lên vẻ bất mãn trong lòng lại cười thầm.
Sao hắn lại không biết nàng muốn nói cái gì, nhất định người trước mắt này muốn yêu cầu về nhà. Sao hắn có thể để cho bảo bối của mình rời xa mình được?
Rất nhanh, bữa tối được dọn lên. Sở Thanh Linh nhìn một bàn đầy thức ăn, lại nhìn ánh mắt đầy cưng chiều của Đông Phương Thiểu Tư, muốn nói cái gì đó nhưng không thể mở miệng được. Chỉ có thể tự nhủ ở trong lòng, chờ cơm nước xong lại nói. Nha hoàn cẩn thận hầu hạ Sở Thanh Linh rửa tay súc miệng, khiến Sở Thanh Linh cảm thấy khó chịu.
“Thanh Linh, sau này mấy nha hoàn đó sẽ là người hầu hạ nàng. Có yêu cầu gì nàng cứ nói với bọn họ.” Đông Phương Thiểu Tư gắp một ít thức ăn nhẹ vào bát của Sở Thanh Linh rồi nói.
Sở Thanh Linh ngừng lại một chút, tự mình có thể hiểu được, có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm cho hắn thay đổi quyết định nên phái người đến hầu hạ mình. Thế nhưng, cuộc sống như thế không phải là cuộc sống mình muốn. Mình muốn một cuộc sống, có thể ở với một người suốt cuộc đời! Nam nhân trước mắt này có thể làm được sao? Vương gia có thể chỉ lấy một nữ nhân thôi sao? Dường như Thiên Vận quốc chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy.
Ăn cơm xong, bầu trời đã khuya. Sở Thanh Linh ngáp một cái, nhìn Đông Phương Thiểu Tư không có ý định rời đi, trong lòng bắt đầu reo hò.
“Sắc trời đã tối, nên đi ngủ thôi.” Sở Thanh Linh nhìn nam tử trước mắt, cẩn thận nói. Trên mặt nam tử mỉm cười, dùng tay giữ cằm của nàng, chuyên chú nhìn Sở Thanh Linh.
“Sao nữa?” Đông Phương Thiểu Tư hưng phấn hỏi.
“Ngươi nên về phòng ngươi ngủ.” Sở Thanh Linh tức giận nói. Sau khi nói xong mới giật mình phát hiện người trước mắt là Nhiếp Chính Vương, không phải nam tử chật vật được mình cứu lúc trước. Mình không nên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn. Thế nhưng cuối cùng mình vẫn không thể xem hắn là một Nhiếp Chính Vương để tôn trọng, ngược lại bản thân mình luôn cảm thấy người trước mắt là một đứa nhỏ bốc đồng.
“Không quay về, ngủ ở đây.” Đông Phương Thiểu Tư chậm rãi nói, mặc cho nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, hắn nhìn Sở Thanh Linh không nói gì.
Nha hoàn hầu hạ Sở Thanh Linh rửa mặt xong lập tức lui ra ngoài. Để lại Sở Thanh Linh trừng mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư ngồi ở trên giường.
“Thanh Linh, nên nghỉ ngơi rồi. Mau tới đây.” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười xán lạn.
“…” Sở Thanh Linh không nói gì nhìn Đông Phương Thiểu Tư, nàng không có ý định bước tới.
“Ta sẽ không chạm vào nàng, trước khi thành thân ta cũng sẽ không chạm vào nàng, hơn nữa nàng đang có nguyệt sự mà, ta cam đoan sẽ không chạm nàng, chỉ ôm nàng ngủ có được hay không?” Đông Phương Thiểu Tư ăn nói cẩn thận từng li từng tí, trong mắt là sự van xin xen lẫn cảm giác nhàn nhạt đau thương, “Có được hay không?”
“Không được!” Sở Thanh Linh bĩu môi, đây không phải là vấn đề chạm hay không chạm. Cảm giác này cũng quá kỳ quái . Đến bây giờ mình vẫn chưa rõ ràng, cũng không biết quan hệ giữa mình và Đông Phương Thiểu Tư là gì, sao lại đi đến tình trạng như bây giờ.
“Từ nhỏ, mỗi buổi tối ta đều ngủ một mình, cho tới bây giờ không có bất kỳ người nào ngủ với ta.” Ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư phai nhạt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phiền muộn, tựa như xuyên thấu qua màn đêm đen tối, nhìn đến một chỗ xa hơn, “Một mình trong đêm thực sự rất cô độc.”
Trong phòng im ắng, Sở Thanh Linh nhìn ánh mắt đau thương của Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng đau xót. Không nói gì trở về bên giường, nằm xuống, đẩy Đông Phương Thiểu Tư qua bên kia, lạnh lùng nói: “Gường lớn như vậy, mỗi người một nửa, đừng nằm qua đây.”
“Được.” Đông Phương Thiểu Tư thẳng thắn đồng ý, trên mặt càng lộ ra nụ cười xán lạn. Sở Thanh Linh hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, đưa lưng về phía Đông Phương Thiểu Tư nhắm nghiền hai mắt.
Đông Phương Thiểu Tư cũng nằm xuống, không nhắm mắt lại, mở to hai mắt nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt chứa đựng nụ cười ôn nhu. Dần dần nghe được tiếng hít thở đều đặn của Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiểu Tư mới nhích người, vươn tay nhẹ nhàng kéo Sở Thanh Linh qua. Cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng, Đông Phương Thiểu Tư thỏa mãn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Sáng sớm, lúc Sở Thanh Linh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Từ lâu bên cạnh đã không còn bóng dáng của Đông Phương Thiểu Tư.
“Aizz…” Sở Thanh Linh ảo não thở dài, quên nói với hắn mình muốn về nhà! Thành thân với Đông Phương Thiểu Tư? Nàng còn chưa nghĩ đến chuyện này, vì thế, việc duy nhất nàng muốn làm chính là về nhà.
Lúc này cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.
Đông Phương Thiểu Tư ngồi ở bên giường nắm tay Sở Thanh Linh thật chặt, tay nàng thật lạnh, trong lòng Đông Phương Thiểu Tư cảm thấy hoảng sợ. Đã đắp chăn rồi, vì sao tay vẫn lạnh như thế?
Rất nhanh, thuốc được đưa tới. Đông Phương Thiểu Tư nhận lấy thuốc, rồi bảo tất cả nha hoàn lui ra. Không suy nghĩ gì, Đông Phương Thiểu Tư uống một hớp thuốc rồi đút vào miệng của Sở Thanh Linh. Thoáng chốc, một chén thuốc đắng cũng dần vơi hết. Sở Thanh Linh cau mày muốn chống cự cảm giác xa lạ này, Đông Phương Thiểu Tư không lùi bước tiếp tục ép sát, đút hết toàn bộ thuốc xong mới thả môi của nàng ra.
Đút thuốc xong, Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh vẫn còn hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác yêu thương. Tự cởi giày rồi lên giường nằm bên cạnh Sở Thanh Linh, ôm nàng đang ngủ say. Sở Thanh Linh mơ hồ cảm giác được một trận ấm áp từ phía sau lưng truyền đến, vô ý thức nhích lại gần. Đông Phương Thiểu Tư cảm giác thân thể của Sở Thanh Linh thật mềm mại thật thơm ngát, trên mặt lộ ra ý cười. Nhẹ nhàng ôm nàng ngủ.
Đến khi Sở Thanh Linh mở mắt lần nữa, cảm giác đau đớn ở bụng đã biến mất, sự ấm áp từ sau lưng truyền đến làm cho người ta cảm thấy yên tâm. Bên tai còn có tiếng hít thở vững vàng. Là ai vậy? Sở Thanh Linh ý thức được phía sau có người lại càng hoảng sợ, xoay người lại nhìn xem người bên cạnh là ai, lại bị một bàn tay to đè xuống. Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của Đông Phương Thiểu Tư: “Nghỉ ngơi thêm chút nữa ròi sẽ khoẻ lại.”
“Ngươi! Tại sao ngươi lại ở trên giường của ta?” Sở Thanh Linh sợ hãi, vươn tay đẩy tay của Đông Phương Thiểu Tư đang đặt ở trên vai nàng ra.
“Bụng còn đau không?” Đông Phương Thiểu Tư không đáp mà hỏi lại ,sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng Sở Thanh Linh, “Bây giờ còn cảm thấy lạnh không?”
“Không đau. Cũng không lạnh.” Sở Thanh Linh trả lời theo phản xạ, trên bụng truyền đến cảm giác ấm áp khiến Sở Thanh Linh đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, cũng có chút nghi hoặc, từ bao giờ bàn tay của Đông Phương Thiểu Tư lại ấm áp đến như vậy ?
“Vậy là tốt rồi.” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên, thật ra vào lúc Sở Thanh Linh vừa mới tỉnh hắn cũng đã tỉnh rồi.
“Ngươi đứng lên ~~” Sở Thanh Linh cảm nhận được tay của Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng vuốt ve ở trên bụng của mình, nên rất xấu hổ.
“Tại sao phải đứng lên? Nằm nghỉ ngơi như vậy không tốt sao?” Đông Phương Thiểu Tư không hề động đậy, vẫn dịu dàng xoa bụng giúp Sở Thanh Linh =.=
“Nhưng mà, nhưng mà ta đói bụng ~~” Sở Thanh Linh nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trời đã gần tối, đành phải nghĩ tới biện pháp này để cho người phía sau phải đứng dậy. Với lại, đây cũng là lời nói thật, hiện tại nàng rất đói bụng.
“Ừ, cũng đúng, nên ăn cơm rồi.” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên, lúc này mới rút tay về, “Tối hôm nay nàng không thể ăn cay.”
Trong lòng Sở Thanh Linh chấn động, biết hắn lo lắng kỳ nguyệt sự của mình tới không thể ăn cay. Nàng kinh ngạc vì một Nhiếp chính vương như hắn sao có thể lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng Sở Thanh Linh hơi phức tạp. Có cảm động, cũng có mâu thuẫn.
“Đã tạnh mưa rồi.” Đông Phương Thiểu Tư không mang giày, đi chân trần xuống giường, đứng ở bên cửa sổ. Sở Thanh Linh ngồi ở trên giường, nhìn nam nhân một thân bạch y, tóc đen tuyệt mỹ đi chân trần đứng ở bên cửa sổ, trong lòng đau khổ. Như một thiên thần chợt tới trần gian, khiến con người ta không đành lòng chạm đến. Thật đẹp, lúc này cảnh tượng thực sự rất đẹp.
“Đang nhìn gì vậy?” Đông Phương Thiểu Tư chợt quay đầu nhìn vào mắt Sở Thanh Linh, mỉm cười hỏi.
“Không có gì.” Sở Thanh Linh nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Ta, ta muốn nói chuyện với ngươi”
ChiMy-Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Bây giờ không cần nói gì, chúng ta ăn cơm trước, được không?” Đông Phương Thiểu Tư đến gần bên giường, kéo tay Sở Thanh Linh, nắm tay nàng đi tới cạnh bàn, truyền lệnh dặn dò nha hoàn vẫn canh giữ ở ngoài cửa. Đông Phương Thiểu Tư thấy trong mắt Sở Thanh Linh hiện lên vẻ bất mãn trong lòng lại cười thầm.
Sao hắn lại không biết nàng muốn nói cái gì, nhất định người trước mắt này muốn yêu cầu về nhà. Sao hắn có thể để cho bảo bối của mình rời xa mình được?
Rất nhanh, bữa tối được dọn lên. Sở Thanh Linh nhìn một bàn đầy thức ăn, lại nhìn ánh mắt đầy cưng chiều của Đông Phương Thiểu Tư, muốn nói cái gì đó nhưng không thể mở miệng được. Chỉ có thể tự nhủ ở trong lòng, chờ cơm nước xong lại nói. Nha hoàn cẩn thận hầu hạ Sở Thanh Linh rửa tay súc miệng, khiến Sở Thanh Linh cảm thấy khó chịu.
“Thanh Linh, sau này mấy nha hoàn đó sẽ là người hầu hạ nàng. Có yêu cầu gì nàng cứ nói với bọn họ.” Đông Phương Thiểu Tư gắp một ít thức ăn nhẹ vào bát của Sở Thanh Linh rồi nói.
Sở Thanh Linh ngừng lại một chút, tự mình có thể hiểu được, có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm cho hắn thay đổi quyết định nên phái người đến hầu hạ mình. Thế nhưng, cuộc sống như thế không phải là cuộc sống mình muốn. Mình muốn một cuộc sống, có thể ở với một người suốt cuộc đời! Nam nhân trước mắt này có thể làm được sao? Vương gia có thể chỉ lấy một nữ nhân thôi sao? Dường như Thiên Vận quốc chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy.
Ăn cơm xong, bầu trời đã khuya. Sở Thanh Linh ngáp một cái, nhìn Đông Phương Thiểu Tư không có ý định rời đi, trong lòng bắt đầu reo hò.
“Sắc trời đã tối, nên đi ngủ thôi.” Sở Thanh Linh nhìn nam tử trước mắt, cẩn thận nói. Trên mặt nam tử mỉm cười, dùng tay giữ cằm của nàng, chuyên chú nhìn Sở Thanh Linh.
“Sao nữa?” Đông Phương Thiểu Tư hưng phấn hỏi.
“Ngươi nên về phòng ngươi ngủ.” Sở Thanh Linh tức giận nói. Sau khi nói xong mới giật mình phát hiện người trước mắt là Nhiếp Chính Vương, không phải nam tử chật vật được mình cứu lúc trước. Mình không nên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn. Thế nhưng cuối cùng mình vẫn không thể xem hắn là một Nhiếp Chính Vương để tôn trọng, ngược lại bản thân mình luôn cảm thấy người trước mắt là một đứa nhỏ bốc đồng.
“Không quay về, ngủ ở đây.” Đông Phương Thiểu Tư chậm rãi nói, mặc cho nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, hắn nhìn Sở Thanh Linh không nói gì.
Nha hoàn hầu hạ Sở Thanh Linh rửa mặt xong lập tức lui ra ngoài. Để lại Sở Thanh Linh trừng mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư ngồi ở trên giường.
“Thanh Linh, nên nghỉ ngơi rồi. Mau tới đây.” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười xán lạn.
“…” Sở Thanh Linh không nói gì nhìn Đông Phương Thiểu Tư, nàng không có ý định bước tới.
“Ta sẽ không chạm vào nàng, trước khi thành thân ta cũng sẽ không chạm vào nàng, hơn nữa nàng đang có nguyệt sự mà, ta cam đoan sẽ không chạm nàng, chỉ ôm nàng ngủ có được hay không?” Đông Phương Thiểu Tư ăn nói cẩn thận từng li từng tí, trong mắt là sự van xin xen lẫn cảm giác nhàn nhạt đau thương, “Có được hay không?”
“Không được!” Sở Thanh Linh bĩu môi, đây không phải là vấn đề chạm hay không chạm. Cảm giác này cũng quá kỳ quái . Đến bây giờ mình vẫn chưa rõ ràng, cũng không biết quan hệ giữa mình và Đông Phương Thiểu Tư là gì, sao lại đi đến tình trạng như bây giờ.
“Từ nhỏ, mỗi buổi tối ta đều ngủ một mình, cho tới bây giờ không có bất kỳ người nào ngủ với ta.” Ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư phai nhạt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phiền muộn, tựa như xuyên thấu qua màn đêm đen tối, nhìn đến một chỗ xa hơn, “Một mình trong đêm thực sự rất cô độc.”
Trong phòng im ắng, Sở Thanh Linh nhìn ánh mắt đau thương của Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng đau xót. Không nói gì trở về bên giường, nằm xuống, đẩy Đông Phương Thiểu Tư qua bên kia, lạnh lùng nói: “Gường lớn như vậy, mỗi người một nửa, đừng nằm qua đây.”
“Được.” Đông Phương Thiểu Tư thẳng thắn đồng ý, trên mặt càng lộ ra nụ cười xán lạn. Sở Thanh Linh hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, đưa lưng về phía Đông Phương Thiểu Tư nhắm nghiền hai mắt.
Đông Phương Thiểu Tư cũng nằm xuống, không nhắm mắt lại, mở to hai mắt nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt chứa đựng nụ cười ôn nhu. Dần dần nghe được tiếng hít thở đều đặn của Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiểu Tư mới nhích người, vươn tay nhẹ nhàng kéo Sở Thanh Linh qua. Cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng, Đông Phương Thiểu Tư thỏa mãn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Sáng sớm, lúc Sở Thanh Linh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Từ lâu bên cạnh đã không còn bóng dáng của Đông Phương Thiểu Tư.
“Aizz…” Sở Thanh Linh ảo não thở dài, quên nói với hắn mình muốn về nhà! Thành thân với Đông Phương Thiểu Tư? Nàng còn chưa nghĩ đến chuyện này, vì thế, việc duy nhất nàng muốn làm chính là về nhà.
Lúc này cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo