Tú Sắc Nông Gia
Chương 139: Biện pháp đặc thù
Edit: Khuê Loạn Beta: Tuyết Y Mua của nhà nào đưa bạc cho nhà đó, bắt đầu từ nhà Loan Loan, Bách Thủ đi đến chuồng lợn thả lợn ra, sau khi tính toán bạc xong, ngay lập tức có người bắt lợn cột lên xe trâu.
Loan Loan đang mang thai không tiện, nên Bách Thủ sắp xếp từng nhà từng nhà bán lợn.
Sáu mươi con lợn, họ dùng loại xe kéo đặc biệt chuyên dùng để chở lợn cho nên rất to, nhưng cho dù là vậy, một xe chở được ba con lợn, thì ba chiếc xe cũng phải đi đi về về rất nhiều lần mới chở được hết tất cả chỗ lợn này.
Bán lợn xong coi như đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ. Tạ quản sự chào tạm biệt Loan Loan, đồng thời hẹn ngày kia sẽ bắt đầu mổ lợn rồi rời đi. Mọi người vẫn đứng ven đường vừa nói vừa cười một lúc lâu rồi mới tản đi.
Dương gia thôn cùng lúc bán một số lượng lợn lớn cũng dẫn đến sự chú ý của các thôn khác. Tất cả mọi người đều lặng lẽ bàn luận không biết lái buôn lợn này từ đâu đến mà mua một lần lại nhiều lợn như vậy?
Bán lợn xong cũng thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày không còn cần phải đi cắt rau cho lợn nữa. Hai con lợn nhà bọn họ tổng cộng mới bán được hơn một hai lượng bạc, so với việc nhận thầu làm thịt khô thì quả thực có hơi kém một chút.
Nhưng dường như không chỉ một mình nàng có suy nghĩ này, vì những người đi theo nàng làm việc đều chỉ mong sao nhanh lên thôn trang làm việc một chút, một con lợn nuôi cả một năm mới bán được chút bạc như thế, mà chỉ cần đi theo Loan Loan bận rộn mấy ngày đã có thể kiếm được một khoản tiền công không nhỏ, hơn nữa công việc cũng không có gì mệt mỏi, thế thì ngươi nói xem cái nào có lợi nhất đây?
Sau bữa cơm trưa ngày hôm sau, những người muốn đi làm việc đã tới, Loan Loan lấy ra khế ước đã chuẩn bị xong từ trước, phát cho mỗi người một bản, nhưng có rất nhiều người không biết chữ, nên Loan Loan đã bảo Lý Đại Thạch về nhà mời đệ đệ Lý Đại Trí của hắn đến đọc giúp khế ước, coi như để mọi người yên tâm.
“. . . . . . . lần trước ai đã ký rồi thì không cần ký nữa, mời những người nào chưa ký đến điểm chỉ!” Loan Loan nói với một đoàn người trong sân, sau đó mở khế ước ra trước mặt Lý Đại Trí.
Mọi người cũng không vội vàng, lần lượt từng người đi đến điểm chi. Mà mỗi lần Lý Đại Trí đều đọc lại nội dung khế ước một lần, chờ đối phương tỏ vẻ hiểu rồi mới điểm chỉ, sau đó hắn đưa khế ước đã điểm chỉ cho Loan Loan.
Thật ra thì nội dung của tất cả các khế ước đều giống nhau, sở dĩ Loan Loan bảo Lý Đại Trí đọc từng bản một là vì hy vọng cả hai bên đều hiểu rõ, mà hiểu rõ cũng chính là một loại biểu hiện của sự công bằng.
Chờ tất cả mọi người ký xong khế ước thì trời cũng gần tối, Bách Thủ và Loan Loan vốn định giữ Lý Đại Trí và Lý Đại Thạch ở lại ăn cơm tối tỏ lòng cảm ơn, nhưng hai huynh đệ nói trong nhà còn có việc rồi ra về.
Sau đó Bách Thủ lại thương lượng với Loan Loan lúc trả tiền công cho Lý Đại Thạch thì trả nhiều thêm một chút.
Ăn cơm tối xong, Bách Thủ sắp xếp sẵn sàng tất cả đồ gia vị mà ngày mai cần mang lên thôn trang, lại lót thêm một lớp cỏ dầy lên sàn xe. Lần này nhiều thịt lợn, nên tương ngọt Loan Loan làm đều đựng trong vại lớn.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng đã thức dậy, Bách Thủ vào bếp nấu cơm, Loan Loan ở trong phòng kiểm tra đồ mang theo để xác định đã đủ đồ gia vị cần thiết. Lúc ăn sáng, Bách Thủ mang tất cả đồ đạc ra xe, lại dùng dây chằng lại cẩn thận, rồi nhét cỏ vào khoảng cách giữa các vại.
Ăn sáng xong, những người đi cùng đến thôn trang cũng lục tục tới, đợi đến khi tất cả mọi người đến đầy đủ rồi họ mới lên đường. Bách Thủ sợ Lai Sinh chạy lung tung, nên không để cho hắn đi theo.
Xe trâu chở đồ đạc đi chầm chậm, khi lên đến thôn trang, họ báo danh cho một vị tiểu ca giữ cửa. Vị tiểu ca này lập tức cho đoàn người vào trong thôn trang. Mùa trước lúc họ đến thì đúng vào thời điểm xuân về hoa nở, cành lá tươi tốt, trong thôn trang cảnh sắc rất đẹp, bây giờ vào mùa đông chỉ còn vài gốc mai vàng nở hoa tươi đẹp, những loại hoa cỏ cây cối khác thì đều gần như tàn lụi, tăng thêm chút cảm giác tiêu điều. Nhưng rất nhiều người lần đầu tiên được đến một thôn trang lớn như vậy, thế nên mọi người không ngừng khen thôn trang này vừa to vừa đẹp.
Thôn trang đã thuê riêng mười lăm đồ tể, mười đồ tể mổ lợn, năm đồ tể róc thịt, cách làm thì Loan Loan đã sớm dặn Tạ quản sự, đến lúc này đã mổ xong hai mươi con lợn.
Loan Loan dẫn mọi người mang thịt của hai mươi con lợn đã mổ xong đến bãi đất chuyên dùng để làm thịt khô. Thịt và xương sườn đã được xếp riêng biệt toàn bộ, hôm nay sẽ ướp thịt, ướp sườn và thịt khô trước, còn lạp xưởng thì phải đợi mổ xong hết chỗ lợn kia rồi đồ tể thái thịt xong mới làm được.
Hai mươi con lợn xấp xỉ sáu trăm cân, xương sườn thì chỉ cần lựa để ra một bên là được, mà thịt xông khói và thịt khô thì phải phân ra từng phần một.
Đầu tiên nàng phối trộn gia vị xong, sau đó dạy cách làm cho mọi người, để cho mọi người ướp tương xương sườn trước, tiếp theo nàng cùng mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đi phân loại thịt, làm thịt xông khói cần phải chọn miếng thịt nửa nạc nửa mỡ mới ngon, như vậy đến lúc chế biến xong mới có thể có mùi thơm của mỡ khiến người ta thèm thuồng, với cả thịt nửa nạc nửa mỡ ăn cũng béo ngậy ngon miệng hơn.
Chờ phân loại thịt xong, hai người bắt đầu ướp tương xương sườn, Loan Loan thì ở bên cạnh điều chế gia vị làm thịt xông khói, bao nhiêu thịt cần dùng bao nhiêu gia vị cũng có quy tắc cả. Ba mươi người cùng làm rất cố gắng, làm xong phần xương sườn, họ lại bắt đầu làm thịt xông khói, buổi trưa tất nhiên là ăn cơm ở thôn trang, đây đều là những điều đã viết trong khế ước. Buổi chiều lại róc ra thịt của hai mươi con lợn, ngoài ra Loan Loan chọn lấy một chút thịt hơi nạc để sang một bên, để dành ngày mai làm lạp xưởng.
Lúc mọi người bận rộn làm việc, Loan Loan một mình đi xem chỗ những đổ tể kia mổ lợn, xương giò lợn, xương ức đã chất thành một đống lớn, còn có cả nội tạng lợn.
Sau đó Loan Loan hỏi Tạ quản sự chỗ xương và nội tạng lợn này thì xử lý như thế nào.
Tạ quản sự cũng rất khó xử, một đống lớn xương và nội tạng của sáu mươi con lợn thì vứt đi đâu đây?
Loan Loan cho hắn một chủ ý: “Đống xương này ngài có thể mang về quán rượu, thêm chút gừng hầm thành nước dùng, nếu có vị khách quan nào muốn dùng chút canh rau, ngài có thể dùng chỗ nước dùng được hầm từ xương lợn này, và làm những loại canh khác cũng có thể dùng chỗ canh xương hầm này, ta đảm bảo canh không chỉ thơm hơn mà còn bổ dưỡng nữa.”
“Thật sao?” Tạ quản sự còn hơi không tin.
Hắn không làm việc ở quán rượu cho nên không biết biện pháp này của Loan Loan có dùng được hay không, nhưng bình thường xương lợn đã róc thịt cho dù có tặng cho người ta cũng không ai thèm lấy.
“Đương nhiên rồi, ta và ngài đều là người quen, sao ta lại lừa ngài được, nếu ngài không tin, có thể báo việc này cho Dư chưởng quỹ biết trước, sau đó bảo phòng bếp quán rượu làm thử, sẽ biết được ta nói thật hay giả rồi.” Loan Loan nói rất chân thành.
Tạ quản sự nhíu mày suy nghĩ một chút, dù sao chỗ xương này cũng vứt đi, không bằng trước tiên cứ báo với Dư chưởng quỹ, vạn nhất có chỗ dùng được, thì cũng coi như mình lập được chút công lao rồi.
Cho nên hắn liền cười nói: “Vợ Bách Thủ à, thật là cám ơn ngươi, nếu như biện pháp này thật sự dùng được, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi.”
Loan Loan không để ý cười cười: “Ngài đừng khách khí, ta đây chẳng phải là chỉ nhân tiện mở miệng mà thôi sao?”
Nói xong, khóe miệng của nàng cũng co rút, tiện miệng?
Sau đó nàng lại cười nói: “Tạ quản sự à, ngài cũng đừng có cảm ơn hay không cảm ơn gì cả, ta ngược lại cũng muốn mang mấy khúc xương về nhà hầm canh bồi bổ đấy.”
Tạ quản sự quét mắt nhìn cái bụng nhô lên của nàng thì lập tức hiểu ra, cười nói: “Chuyện này thì có gì đâu, muốn bao nhiêu thì ngươi cứ cầm về, dù sao lúc này đang vào đông nên thứ này cũng có thể để lâu được, ngươi lấy thêm một chút về đi.”
Loan Loan lập tức cười cám ơn, quay đầu lại nhìn đống nội tạng lợn, nói: “Thật ra thì những thứ nội tạng này cũng có thể ăn được.”
Tạ quản sự đưa mắt nhìn đống lòng lợn kia thì không khỏi nhíu mày.
“Những thứ này chỉ cần làm sạch thì món ăn làm ra cũng rất ngon đấy.” Loan Loan nhìn thấy hắn cau mày nói: “Với chỗ gan lợn kia, ngài rửa sạch, bóp muối, còn có thể cho thêm chút gừng băm vào, phơi dưới mái hiên đến khi khô ráo, rửa sạch luộc lên rồi cắt miếng là có thể ăn được rồi, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị cũng rất đặc biệt.”
“A, thật ư?” Tạ quản sự hơi không tin.
“Tất nhiên là thật rồi, trừ gan lợn, còn có tim lợn, cật lợn, thận lợn, bất kể là để tươi xào hay làm thành đồ khô cũng được. Hơi mất công một chút chỉ có lòng lợn, giai đoạn đầu rửa sạch quả thực hơi tốn sức, nhưng chỉ cần đầy đủ gia vị, rồi xào lên, thì nhất định là một món cao lương mĩ vị đấy.”
Tạ quản sự nghe xong lại nhíu mày càng chặt, lòng lợn kia có thể ăn thật sao? Nghĩ rồi lại thôi, người đến quán rượu sao lại đi ăn những món ăn hạ đẳng như lòng lợn này được.
Hắn lắc đầu nói với Loan Loan: “Những thứ này thì thôi đi, có nói thì thợ bếp ở quán rượu cũng sẽ không làm, nếu như các ngươi muốn thì cứ cầm về đi!”
Thật ra thì Loan Loan cũng không nghĩ hắn sẽ mang đến quán rượu để bán, những người có thể đến quán rượu ăn cơm thì sao có thể ăn những thứ mà ngay cả dân chúng tóc húi cua cũng không ăn chứ? Nàng cùng lắm cũng chỉ là muốn nói với Tạ quản sự hay là bản thân hắn cũng tự mang một chút về nhà ăn, đương nhiên bây giờ hắn không muốn rồi.
Loan Loan lấy ra ba cái chậu, bỏ mỗi loại cật, thận, gan lợn vào một chậu, nàng nghĩ một chút rồi lại lấy một cái chậu nữa xếp mấy bộ lòng vào, sau đó gọi hai người tới rửa sạch đống nội tạng, còn nàng thì tự lấy mấy bộ lòng lợn bắt đầu đầu làm sạch chất bẩn bên trong.
Hai người khác thì chun mũi hỏi: “Lòng lợn này khó ngửi như vậy có thể ăn được thật sao?”
Loan Loan cũng chun mũi nói: “Đúng là hơi khó ngửi, nhưng rửa mấy lần thì sẽ không còn mùi nữa. Ở đây không có đồ nên mang về nhà rửa thôi, hai người có muốn mang vài bộ về nhà ăn không.”
Hai người kia nhìn những thứ chất bẩn kia rồi lắc đầu quầy quậy, bọn họ biết Loan Loan nấu ăn ngon, nếu không nhìn thấy có lẽ còn tham ăn, nhưng bây giờ thấy rồi thì thế nào cũng không muốn nữa. Đến xế chiều khi trời gần tối, Bách Thủ đánh xe trâu đến, hôm nay chỉ ướp nguyên liệu nên tốc độ coi như nhanh rồi, chút thịt còn thừa thì để mai làm nốt. Loan Loan bảo Bách Thủ bỏ đống xương nàng chọn vào trong gùi, lại lấy đồ đựng mấy bộ lòng lợn mình đã rửa rồi mang lên xe.
Sau đó nàng hỏi những người khác có ai muốn lấy đem về không, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đã từng ăn rồi, cho nên mỗi người lấy về một bộ, còn những người khác không lấy, về phần xương thì có vài nhà mang về một chút, nhưng phần lớn đều không lấy.
Cả đoàn người rời khỏi thôn trang. Lúc về đến nhà thì trời đã tối, trước tiên Loan Loan bảo Bách Thủ cầm vài khúc xương lợn đưa sang cho Mai Tử, phụ nữ có thai uống nhiều canh xương rất tốt. Sau đó nàng đổ hết đống xương còn lại vào trong một cái chậu, vì hôm nay không có thời gian làm, rồi ba người nấu chút mì ăn coi như xong bữa.
Cơm nước xong, hai người lại bắt đầu làm sạch lòng lợn, một lần rồi một lần, lại xoa thêm ít bột mì, dùng bột mì rửa lòng có thể rửa sạch nước bẩn trong lòng lợn, cuối cùng nàng lại hòa thêm chút muối rồi đặt vào bát.
Ngày hôm sau, mọi người tới từ sớm, vẫn là Bách Thủ dắt xe trâu đưa Loan Loan đến thôn trang. Làm việc đến trưa là mọi người đã ướp xong chỗ thịt xông khói còn thừa lại từ hôm qua, cũng đã chuẩn bị xong thịt khô, sau đó bắt đầu đổ lạp xưởng. Thịt đã thái xong, Loan Loan chuẩn bị hai loại mùi vị, một loại tương đối cay, còn một loại vị nhạt hơn một chút.
Đổ lạp xưởng là khâu đòi hỏi sự cẩn thận, ngoài chú ý tốc độ còn cần phải cẩn thận không làm thủng lòng lợn, thỉnh thoảng trong lòng bị trướng khí, thì phải dùng kim cẩn thận đâm lỗ nhỏ thoát khí trên lòng lợn.
Chỗ nội tạng ngày hôm qua lấy ra Loan Loan cũng không vứt đi, mà nàng cũng lấy gia vị ướp như thịt khô, chờ phơi khô xong lại mang về nhà ăn. Số lượng thịt lợn rất nhiều, nhưng ba mươi người đều làm việc quanh năm, cho nên đến xế chiều cũng coi như đã đổ xong lạp xưởng. Sau đó Loan Loan lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, mượn bút mực của Tạ quản sự rồi nàng bắt đầu kiểm kê tất cả chậu thịt trong sân. Đầu tiên nàng dùng bút đánh dấu lên mấy cái chậu, để tiện, nàng đã dùng chữ số Ả rập, bắt đầu đánh số từ số 1, cứ thế đánh theo thứ tự.
Phân loại xong, nàng lại bảo người ta đếm số miếng thịt từ chậu thứ nhất, mỗi khi đếm hết một chậu, nàng liền dùng bút viết lên: “1:. . . . . . .” Phía sau là số miếng thịt, nếu như là xương sườn thì nàng lại ghi thêm hai chữ xương sườn vào.
Loan Loan đang mang thai không tiện, nên Bách Thủ sắp xếp từng nhà từng nhà bán lợn.
Sáu mươi con lợn, họ dùng loại xe kéo đặc biệt chuyên dùng để chở lợn cho nên rất to, nhưng cho dù là vậy, một xe chở được ba con lợn, thì ba chiếc xe cũng phải đi đi về về rất nhiều lần mới chở được hết tất cả chỗ lợn này.
Bán lợn xong coi như đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ. Tạ quản sự chào tạm biệt Loan Loan, đồng thời hẹn ngày kia sẽ bắt đầu mổ lợn rồi rời đi. Mọi người vẫn đứng ven đường vừa nói vừa cười một lúc lâu rồi mới tản đi.
Dương gia thôn cùng lúc bán một số lượng lợn lớn cũng dẫn đến sự chú ý của các thôn khác. Tất cả mọi người đều lặng lẽ bàn luận không biết lái buôn lợn này từ đâu đến mà mua một lần lại nhiều lợn như vậy?
Bán lợn xong cũng thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày không còn cần phải đi cắt rau cho lợn nữa. Hai con lợn nhà bọn họ tổng cộng mới bán được hơn một hai lượng bạc, so với việc nhận thầu làm thịt khô thì quả thực có hơi kém một chút.
Nhưng dường như không chỉ một mình nàng có suy nghĩ này, vì những người đi theo nàng làm việc đều chỉ mong sao nhanh lên thôn trang làm việc một chút, một con lợn nuôi cả một năm mới bán được chút bạc như thế, mà chỉ cần đi theo Loan Loan bận rộn mấy ngày đã có thể kiếm được một khoản tiền công không nhỏ, hơn nữa công việc cũng không có gì mệt mỏi, thế thì ngươi nói xem cái nào có lợi nhất đây?
Sau bữa cơm trưa ngày hôm sau, những người muốn đi làm việc đã tới, Loan Loan lấy ra khế ước đã chuẩn bị xong từ trước, phát cho mỗi người một bản, nhưng có rất nhiều người không biết chữ, nên Loan Loan đã bảo Lý Đại Thạch về nhà mời đệ đệ Lý Đại Trí của hắn đến đọc giúp khế ước, coi như để mọi người yên tâm.
“. . . . . . . lần trước ai đã ký rồi thì không cần ký nữa, mời những người nào chưa ký đến điểm chỉ!” Loan Loan nói với một đoàn người trong sân, sau đó mở khế ước ra trước mặt Lý Đại Trí.
Mọi người cũng không vội vàng, lần lượt từng người đi đến điểm chi. Mà mỗi lần Lý Đại Trí đều đọc lại nội dung khế ước một lần, chờ đối phương tỏ vẻ hiểu rồi mới điểm chỉ, sau đó hắn đưa khế ước đã điểm chỉ cho Loan Loan.
Thật ra thì nội dung của tất cả các khế ước đều giống nhau, sở dĩ Loan Loan bảo Lý Đại Trí đọc từng bản một là vì hy vọng cả hai bên đều hiểu rõ, mà hiểu rõ cũng chính là một loại biểu hiện của sự công bằng.
Chờ tất cả mọi người ký xong khế ước thì trời cũng gần tối, Bách Thủ và Loan Loan vốn định giữ Lý Đại Trí và Lý Đại Thạch ở lại ăn cơm tối tỏ lòng cảm ơn, nhưng hai huynh đệ nói trong nhà còn có việc rồi ra về.
Sau đó Bách Thủ lại thương lượng với Loan Loan lúc trả tiền công cho Lý Đại Thạch thì trả nhiều thêm một chút.
Ăn cơm tối xong, Bách Thủ sắp xếp sẵn sàng tất cả đồ gia vị mà ngày mai cần mang lên thôn trang, lại lót thêm một lớp cỏ dầy lên sàn xe. Lần này nhiều thịt lợn, nên tương ngọt Loan Loan làm đều đựng trong vại lớn.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng đã thức dậy, Bách Thủ vào bếp nấu cơm, Loan Loan ở trong phòng kiểm tra đồ mang theo để xác định đã đủ đồ gia vị cần thiết. Lúc ăn sáng, Bách Thủ mang tất cả đồ đạc ra xe, lại dùng dây chằng lại cẩn thận, rồi nhét cỏ vào khoảng cách giữa các vại.
Ăn sáng xong, những người đi cùng đến thôn trang cũng lục tục tới, đợi đến khi tất cả mọi người đến đầy đủ rồi họ mới lên đường. Bách Thủ sợ Lai Sinh chạy lung tung, nên không để cho hắn đi theo.
Xe trâu chở đồ đạc đi chầm chậm, khi lên đến thôn trang, họ báo danh cho một vị tiểu ca giữ cửa. Vị tiểu ca này lập tức cho đoàn người vào trong thôn trang. Mùa trước lúc họ đến thì đúng vào thời điểm xuân về hoa nở, cành lá tươi tốt, trong thôn trang cảnh sắc rất đẹp, bây giờ vào mùa đông chỉ còn vài gốc mai vàng nở hoa tươi đẹp, những loại hoa cỏ cây cối khác thì đều gần như tàn lụi, tăng thêm chút cảm giác tiêu điều. Nhưng rất nhiều người lần đầu tiên được đến một thôn trang lớn như vậy, thế nên mọi người không ngừng khen thôn trang này vừa to vừa đẹp.
Thôn trang đã thuê riêng mười lăm đồ tể, mười đồ tể mổ lợn, năm đồ tể róc thịt, cách làm thì Loan Loan đã sớm dặn Tạ quản sự, đến lúc này đã mổ xong hai mươi con lợn.
Loan Loan dẫn mọi người mang thịt của hai mươi con lợn đã mổ xong đến bãi đất chuyên dùng để làm thịt khô. Thịt và xương sườn đã được xếp riêng biệt toàn bộ, hôm nay sẽ ướp thịt, ướp sườn và thịt khô trước, còn lạp xưởng thì phải đợi mổ xong hết chỗ lợn kia rồi đồ tể thái thịt xong mới làm được.
Hai mươi con lợn xấp xỉ sáu trăm cân, xương sườn thì chỉ cần lựa để ra một bên là được, mà thịt xông khói và thịt khô thì phải phân ra từng phần một.
Đầu tiên nàng phối trộn gia vị xong, sau đó dạy cách làm cho mọi người, để cho mọi người ướp tương xương sườn trước, tiếp theo nàng cùng mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đi phân loại thịt, làm thịt xông khói cần phải chọn miếng thịt nửa nạc nửa mỡ mới ngon, như vậy đến lúc chế biến xong mới có thể có mùi thơm của mỡ khiến người ta thèm thuồng, với cả thịt nửa nạc nửa mỡ ăn cũng béo ngậy ngon miệng hơn.
Chờ phân loại thịt xong, hai người bắt đầu ướp tương xương sườn, Loan Loan thì ở bên cạnh điều chế gia vị làm thịt xông khói, bao nhiêu thịt cần dùng bao nhiêu gia vị cũng có quy tắc cả. Ba mươi người cùng làm rất cố gắng, làm xong phần xương sườn, họ lại bắt đầu làm thịt xông khói, buổi trưa tất nhiên là ăn cơm ở thôn trang, đây đều là những điều đã viết trong khế ước. Buổi chiều lại róc ra thịt của hai mươi con lợn, ngoài ra Loan Loan chọn lấy một chút thịt hơi nạc để sang một bên, để dành ngày mai làm lạp xưởng.
Lúc mọi người bận rộn làm việc, Loan Loan một mình đi xem chỗ những đổ tể kia mổ lợn, xương giò lợn, xương ức đã chất thành một đống lớn, còn có cả nội tạng lợn.
Sau đó Loan Loan hỏi Tạ quản sự chỗ xương và nội tạng lợn này thì xử lý như thế nào.
Tạ quản sự cũng rất khó xử, một đống lớn xương và nội tạng của sáu mươi con lợn thì vứt đi đâu đây?
Loan Loan cho hắn một chủ ý: “Đống xương này ngài có thể mang về quán rượu, thêm chút gừng hầm thành nước dùng, nếu có vị khách quan nào muốn dùng chút canh rau, ngài có thể dùng chỗ nước dùng được hầm từ xương lợn này, và làm những loại canh khác cũng có thể dùng chỗ canh xương hầm này, ta đảm bảo canh không chỉ thơm hơn mà còn bổ dưỡng nữa.”
“Thật sao?” Tạ quản sự còn hơi không tin.
Hắn không làm việc ở quán rượu cho nên không biết biện pháp này của Loan Loan có dùng được hay không, nhưng bình thường xương lợn đã róc thịt cho dù có tặng cho người ta cũng không ai thèm lấy.
“Đương nhiên rồi, ta và ngài đều là người quen, sao ta lại lừa ngài được, nếu ngài không tin, có thể báo việc này cho Dư chưởng quỹ biết trước, sau đó bảo phòng bếp quán rượu làm thử, sẽ biết được ta nói thật hay giả rồi.” Loan Loan nói rất chân thành.
Tạ quản sự nhíu mày suy nghĩ một chút, dù sao chỗ xương này cũng vứt đi, không bằng trước tiên cứ báo với Dư chưởng quỹ, vạn nhất có chỗ dùng được, thì cũng coi như mình lập được chút công lao rồi.
Cho nên hắn liền cười nói: “Vợ Bách Thủ à, thật là cám ơn ngươi, nếu như biện pháp này thật sự dùng được, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi.”
Loan Loan không để ý cười cười: “Ngài đừng khách khí, ta đây chẳng phải là chỉ nhân tiện mở miệng mà thôi sao?”
Nói xong, khóe miệng của nàng cũng co rút, tiện miệng?
Sau đó nàng lại cười nói: “Tạ quản sự à, ngài cũng đừng có cảm ơn hay không cảm ơn gì cả, ta ngược lại cũng muốn mang mấy khúc xương về nhà hầm canh bồi bổ đấy.”
Tạ quản sự quét mắt nhìn cái bụng nhô lên của nàng thì lập tức hiểu ra, cười nói: “Chuyện này thì có gì đâu, muốn bao nhiêu thì ngươi cứ cầm về, dù sao lúc này đang vào đông nên thứ này cũng có thể để lâu được, ngươi lấy thêm một chút về đi.”
Loan Loan lập tức cười cám ơn, quay đầu lại nhìn đống nội tạng lợn, nói: “Thật ra thì những thứ nội tạng này cũng có thể ăn được.”
Tạ quản sự đưa mắt nhìn đống lòng lợn kia thì không khỏi nhíu mày.
“Những thứ này chỉ cần làm sạch thì món ăn làm ra cũng rất ngon đấy.” Loan Loan nhìn thấy hắn cau mày nói: “Với chỗ gan lợn kia, ngài rửa sạch, bóp muối, còn có thể cho thêm chút gừng băm vào, phơi dưới mái hiên đến khi khô ráo, rửa sạch luộc lên rồi cắt miếng là có thể ăn được rồi, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị cũng rất đặc biệt.”
“A, thật ư?” Tạ quản sự hơi không tin.
“Tất nhiên là thật rồi, trừ gan lợn, còn có tim lợn, cật lợn, thận lợn, bất kể là để tươi xào hay làm thành đồ khô cũng được. Hơi mất công một chút chỉ có lòng lợn, giai đoạn đầu rửa sạch quả thực hơi tốn sức, nhưng chỉ cần đầy đủ gia vị, rồi xào lên, thì nhất định là một món cao lương mĩ vị đấy.”
Tạ quản sự nghe xong lại nhíu mày càng chặt, lòng lợn kia có thể ăn thật sao? Nghĩ rồi lại thôi, người đến quán rượu sao lại đi ăn những món ăn hạ đẳng như lòng lợn này được.
Hắn lắc đầu nói với Loan Loan: “Những thứ này thì thôi đi, có nói thì thợ bếp ở quán rượu cũng sẽ không làm, nếu như các ngươi muốn thì cứ cầm về đi!”
Thật ra thì Loan Loan cũng không nghĩ hắn sẽ mang đến quán rượu để bán, những người có thể đến quán rượu ăn cơm thì sao có thể ăn những thứ mà ngay cả dân chúng tóc húi cua cũng không ăn chứ? Nàng cùng lắm cũng chỉ là muốn nói với Tạ quản sự hay là bản thân hắn cũng tự mang một chút về nhà ăn, đương nhiên bây giờ hắn không muốn rồi.
Loan Loan lấy ra ba cái chậu, bỏ mỗi loại cật, thận, gan lợn vào một chậu, nàng nghĩ một chút rồi lại lấy một cái chậu nữa xếp mấy bộ lòng vào, sau đó gọi hai người tới rửa sạch đống nội tạng, còn nàng thì tự lấy mấy bộ lòng lợn bắt đầu đầu làm sạch chất bẩn bên trong.
Hai người khác thì chun mũi hỏi: “Lòng lợn này khó ngửi như vậy có thể ăn được thật sao?”
Loan Loan cũng chun mũi nói: “Đúng là hơi khó ngửi, nhưng rửa mấy lần thì sẽ không còn mùi nữa. Ở đây không có đồ nên mang về nhà rửa thôi, hai người có muốn mang vài bộ về nhà ăn không.”
Hai người kia nhìn những thứ chất bẩn kia rồi lắc đầu quầy quậy, bọn họ biết Loan Loan nấu ăn ngon, nếu không nhìn thấy có lẽ còn tham ăn, nhưng bây giờ thấy rồi thì thế nào cũng không muốn nữa. Đến xế chiều khi trời gần tối, Bách Thủ đánh xe trâu đến, hôm nay chỉ ướp nguyên liệu nên tốc độ coi như nhanh rồi, chút thịt còn thừa thì để mai làm nốt. Loan Loan bảo Bách Thủ bỏ đống xương nàng chọn vào trong gùi, lại lấy đồ đựng mấy bộ lòng lợn mình đã rửa rồi mang lên xe.
Sau đó nàng hỏi những người khác có ai muốn lấy đem về không, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đã từng ăn rồi, cho nên mỗi người lấy về một bộ, còn những người khác không lấy, về phần xương thì có vài nhà mang về một chút, nhưng phần lớn đều không lấy.
Cả đoàn người rời khỏi thôn trang. Lúc về đến nhà thì trời đã tối, trước tiên Loan Loan bảo Bách Thủ cầm vài khúc xương lợn đưa sang cho Mai Tử, phụ nữ có thai uống nhiều canh xương rất tốt. Sau đó nàng đổ hết đống xương còn lại vào trong một cái chậu, vì hôm nay không có thời gian làm, rồi ba người nấu chút mì ăn coi như xong bữa.
Cơm nước xong, hai người lại bắt đầu làm sạch lòng lợn, một lần rồi một lần, lại xoa thêm ít bột mì, dùng bột mì rửa lòng có thể rửa sạch nước bẩn trong lòng lợn, cuối cùng nàng lại hòa thêm chút muối rồi đặt vào bát.
Ngày hôm sau, mọi người tới từ sớm, vẫn là Bách Thủ dắt xe trâu đưa Loan Loan đến thôn trang. Làm việc đến trưa là mọi người đã ướp xong chỗ thịt xông khói còn thừa lại từ hôm qua, cũng đã chuẩn bị xong thịt khô, sau đó bắt đầu đổ lạp xưởng. Thịt đã thái xong, Loan Loan chuẩn bị hai loại mùi vị, một loại tương đối cay, còn một loại vị nhạt hơn một chút.
Đổ lạp xưởng là khâu đòi hỏi sự cẩn thận, ngoài chú ý tốc độ còn cần phải cẩn thận không làm thủng lòng lợn, thỉnh thoảng trong lòng bị trướng khí, thì phải dùng kim cẩn thận đâm lỗ nhỏ thoát khí trên lòng lợn.
Chỗ nội tạng ngày hôm qua lấy ra Loan Loan cũng không vứt đi, mà nàng cũng lấy gia vị ướp như thịt khô, chờ phơi khô xong lại mang về nhà ăn. Số lượng thịt lợn rất nhiều, nhưng ba mươi người đều làm việc quanh năm, cho nên đến xế chiều cũng coi như đã đổ xong lạp xưởng. Sau đó Loan Loan lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, mượn bút mực của Tạ quản sự rồi nàng bắt đầu kiểm kê tất cả chậu thịt trong sân. Đầu tiên nàng dùng bút đánh dấu lên mấy cái chậu, để tiện, nàng đã dùng chữ số Ả rập, bắt đầu đánh số từ số 1, cứ thế đánh theo thứ tự.
Phân loại xong, nàng lại bảo người ta đếm số miếng thịt từ chậu thứ nhất, mỗi khi đếm hết một chậu, nàng liền dùng bút viết lên: “1:. . . . . . .” Phía sau là số miếng thịt, nếu như là xương sườn thì nàng lại ghi thêm hai chữ xương sườn vào.
Tác giả :
Quả Vô