Tú Sắc Nông Gia
Chương 129: Ngất xỉu
Dương Nghĩa Trí vì chân bị thương nên không thể làm việc được, nhìn mọi người bận rộn ngoài ruộng, ông nằm trên giường mà giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, trong lòng ông thực sự ngột ngạt đến mức hoảng loạn, sau đó ông không màng đến sự phản đối của đám người Dương Khai Thạch mà chống gậy bước xuống giường, bởi vì cái nẹp của Loan Loan ở trên chân, nên cả chân ông đều cứng đơ, đi đứng rất chậm chạp.
Có lẽ vì không muốn để người nhà lo lắng, hoặc là ông cũng hy vọng nhanh chóng đi lại được để có thể giúp đỡ công việc, nên bản thân ông bình thường đi ra ngoài cũng rất cẩn thận.
Ngoại trừ đi lại trong nhà một chút, ông còn chống gậy ra ruộng xem xét khắp nơi, mọi người gặp ông đều cười chào hỏi.
“Thôn trưởng, hôm nay thời tiết rất tốt nha!”
“Thôn trưởng, ông có khá hơn chút nào không?”
…
Từng người đều nhiệt tình, người sau lại nhiệt tình hơn người trước, Dương Nghĩa Trí cũng vui tươi hớn hở trả lời mọi người: “Tốt tốt, trời tốt rồi thu hoạch cũng tốt a…”
Vì năm nay không may gặp ngập lụt, nên thu hoạch đương nhiên chênh lệch hơn một chút so với năm trước, trận mưa hơn mười ngày liên tiếp lần trước đã khiến cho mọi người lo lắng không thôi, thế nhưng thu hoạch chỉ bị tổn hại một chút cũng đã khiến mọi người rất vui mừng rồi!
Sau đó Dương Nghĩa Trí lại đi đến sân đập lúa, có người sợ ông bị ngã, nên khi trông thấy ông thì vội vàng vứt bỏ công việc đang làm đến đỡ ông lên sườn núi, sau đó ông cũng ngồi một bên ở sân đập lúa nhìn mọi người bận rộn, đồng thời cũng tán gẫu với mọi người. Nếu ai làm không đúng, hoặc là không chú ý, ông cũng không quên nhắc nhở họ.
Người lao động chính là như vậy, không chịu rảnh rỗi một khắc nào, cho dù hai tay hai chân không làm được, thì miệng cũng muốn xuất lực, như vậy mới cảm thấy vui vẻ an tâm.
Trong nhà Vương Thanh Sơn năm nay không chỉ có việc vui, mà cũng có thêm một người lao động, Cát Kim Lan – vợ hắn mới lấy mỗi ngày thức dậy sớm hơn cả mẹ hắn, không chỉ nấu cơm, còn theo mọi người cùng ra đồng làm việc. Động tác không chỉ thuần thục, mà sức cũng mạnh, đeo một gùi lúa to từ sân đập lúa đi thẳng một đường về nhà không hề nghỉ ngơi, xem ra ở nhà nàng ấy cũng thường làm việc.
Miệng nhỏ của nàng lại ngọt, trái một tiếng mẹ, phải một tiếng cha, gọi đến nỗi trong lòng mẹ Trường Thọ rất vui thích, khiến cho người bên ngoài ai cũng đều hâm mộ.
Có một lần Cát Kim Lan từ sân đập lúa đi xuống bèn ghé trước quán Loan Loan mua một bát bột lạnh. Loan Loan đã trông thấy nàng hai lần, còn nhìn từ xa, Cát Kim Lan thì căn bản chưa từng gặp mặt Loan Loan. Vừa đến quán lại giống như quen thuộc trước giờ mà nói chuyện với Loan Loan: “Chị dâu, buôn bán tốt không? Cũng cho muội một bát bột lạnh giải nhiệt đi.”
Loan Loan cũng cười đáp lại, lưu loát múc một bát cho nàng. Sau đó Cát Kim Lan vừa ngồi ở bên cạnh ăn vừa nói chuyện với nàng.
“Chị dâu, lúa nhà các tẩu đã gặt rồi nhỉ?”
“Đúng vậy a, thế còn nhà muội?”
“Nhà của bọn muội còn có hai mảnh ruộng nữa, nhà các tẩu có trâu thật tiện, gặt lúa xong là trực tiếp đi nghiền rồi. Không có trâu thật phiền toái, cứ phải chờ nhà người ta rảnh mới có thể thuê để dùng.”
Lúc ấy trong lòng Loan Loan có chút kinh ngạc. Cô nương này vừa gặp mặt đã biết nhà bọn họ có trâu, hẳn là ở nhà nghe Vương Thanh Sơn nói qua, hơn nữa ở trong thôn cũng chỉ có một mình nàng bày quầy hàng bán bột lạnh ở đây nên cũng rất dễ nhận ra.
Chính lúc này lại nghe Cát Kim Lan nói: “Chỉ là, tay nghề đan giỏ của Thanh Sơn rất tốt, bây giờ người mua nhiều hơn trước kia rồi. Có một gia đình lớn đã đặt trước huynh ấy rất nhiều lâu và giỏ nhỏ, đợi trong nhà dư dả hơn một chút, đến lúc đó bọn muội cũng đi mua một con trâu.”
Nàng cầm bát ăn hết chút bột lạnh còn lại bên trong, sau đó trả bát lại cho Loan Loan, đồng thời cười nói: “Bột lạnh này thật ngon, ăn hết một bát bây giờ trong người cũng mát mẻ hơn nhiều rồi.”
Loan Loan nhận lấy bát, lại cầm lấy muôi: “Nếu không muội ăn thêm chút nữa nhé?”
Cát Kim Lan vội vàng xua tay: “Thôi, cám ơn tẩu, chị dâu.” Nói xong đeo gùi của mình lên, cười nói với Loan Loan: “Chị dâu, các tẩu cũng thật tài giỏi nha! Sau này có gì cần giúp tẩu cứ nói thẳng nhé.”
Loan Loan nhìn Cát Kim Lan trở về nhà, lúc này mới ngồi xuống, nghĩ kỹ lại, nữ nhân này không chỉ khéo miệng, còn có chút tâm tư nữa! Có điều lời nói vừa rồi ngược lại khiến cho người ta không thấy phản cảm, rất thẳng thắn mà dứt khoát.
Mà lại có thêm một nhà khác có tin vui, chính là nhà Vương Bảo Sơn. Năm nay mấy người tương đối phải mệt mỏi một chút. Mai Tử mang thai đã gần được bốn tháng, ba người Vương Bảo Sơn ra ruộng làm việc, Mai Tử thì ở nhà giúp hái rau nấu cơm, chờ mấy người ăn cơm xong thì nàng giúp rửa bát, mấy ngày đầu ba người cũng không nói gì, nhưng sau đó có một lần mẹ Bảo Sơn nhìn thấy Mai Tử ở phòng bếp vừa rửa bát vừa đấm lưng, bà biết chắc chắn nàng đã mệt mỏi, nên từ sau lần đó bà không để cho nàng làm việc nữa, nhiều lắm thì chỉ để nàng ngồi giúp rửa rau các thứ thôi. Mỗi ngày mẹ Bảo Sơn ra đồng làm việc từ sáng sớm, đến giờ cơm trưa vì sợ Mai Tử ở nhà nấu cơm nên phải gấp gáp chạy về nhà, nấu cơm rồi ăn xong, bà cũng không cho nàng rửa bát, lại đợi thu dọn việc nhà xong mới đi ra ngoài. Như vậy khiến cho việc ngoài ruộng chậm đi rất nhiều.
Có điều hai người sớm mong ôm cháu nên không để ý chút mệt mỏi ấy. Nhưng còn Mai Tử lại rất ngượng ngùng, bản thân nàng không chỉ không có giúp đỡ được lại khiến trong nhà thêm phiền toái.
Sau đó Loan Loan bèn khích lệ nàng: “Bọn họ đã lo lắng tẩu, thế thì tẩu dứt khoát đừng làm nữa, rồi tẩu giúp đỡ một vài việc nhẹ không dễ mệt, thế thì bọn họ cũng có thể yên lòng làm việc ngoài đồng, không cần phải bận bịu tẩu mà trì hoãn công việc nữa.”
Mà nhà mẹ đẻ Loan Loan lúa chín hơi muộn, gặt lúa đã qua một khoảng thời gian rồi mà không thấy có người đến, Loan Loan vốn tưởng rằng mẹ nàng chắc sẽ không đến, nhưng kết quả là vào một buổi xế chiều nào đó, Vương Nguyên Sinh đã tới rồi.
“Lúa ở nhà đã gặt xong hết rồi, nhưng chân cha bất tiện, mẹ lại đau thắt lưng không thể dùng sức nhiều, cho nên bảo đệ tới gọi tỷ phu dắt trâu về giúp nghiền lúa…”
Thế là ngày hôm sau Bách Thủ liền vội vàng dắt xe trâu về, Loan Loan thì ở lại nhà tiếp tục bày quầy bán hàng, Bách Thủ đi mãi đến tối mới về, nàng đã sớm nấu xong nước ấm, chờ Bách Thủ tắm rửa xong rồi hai người mới nằm trên giường nói chuyện.
“Hôm nay vất vả đúng không?”
“Cũng may, cha và mẹ đã gặt hết lúa từ sớm, hai người kéo cối nghiền quả thực quá mệt rồi, trong thôn cũng có trâu nhưng mỗi ngày đều có người thuê, cho nên mới đến tìm chúng ta… Hôm nay nghiền được hơn phân nửa, đến mai còn phải qua một chuyến nữa, thật ra chúng ta đã nên sớm qua giúp đỡ…”
Bách Thủ vốn là hiếu tử, trước kia do cha mẹ Loan Loan không thích hắn, nhưng hiện tại đã đối xử với hắn tốt hơn một chút rồi, nên hắn cũng sẽ suy nghĩ mọi mặt cho đối phương.
Loan Loan kéo tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp tay cho hắn, vừa hỏi hắn: “Vậy không phải mọi người vừa ăn cơm trưa xong là đi ra ngoài rồi à, cũng không nghỉ ngơi một lát sao?”
“Không nghỉ, nghỉ làm gì chứ!” Nếu không phải chỗ sân đập lúa không đủ rộng, lại có mấy nhà cùng sử dụng khiến không gian hẹp đi, thì hôm nay hắn còn có thể nghiền thêm một chút, thế thì đến mai có lẽ không cần đi nữa.
Nghe giọng điệu kia thì dường như tâm tình hắn khá tốt, vì vậy Loan Loan lại thuận thế xoa bóp bả vai cho hắn, hỏi dò hắn: “Hì hì, vậy bữa trưa mẹ có làm món gì ngon không?”
Nhắc đến chuyện này, Bách Thủ bèn nhếch miệng cười: “Sáng sớm mẹ đã ra chợ mua một miếng thịt về, còn hỏi ta thích ăn gì nữa, nên ta nói với mẹ làm đại cái gì cũng được, sau đó mẹ lấy dưa muối xào với thịt mỡ cắt nhỏ, hì, vợ à, món ăn cũng rất thơm đó!”
“Thật à, vậy hôm nào ta cũng xào cho chàng ăn!” Loan Loan cũng cùng cười cong đôi mắt.
Xem ra cha mẹ nàng đã thực sự tiếp nhận Bách Thủ rồi, trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vào sáng sớm cách một ngày, Bách Thủ lại đến Vương gia thôn, tận lúc xế chiều trở về.
Chỉ trong chớp mắt, lúa ngoài ruộng cũng đã gặt xong. Thấy rơm rạ chồng chất như núi trong sân, hai người chọn ra hai ngày rảnh rỗi rồi bắt đầu xếp đống cỏ khô ở góc sân nhà. Sau đó Loan Loan lại chọn một chút cỏ còn hơi ẩm mang ra phơi cho thật khô, chải sạch thân cỏ rồi cột lại cất kỹ đi, để sau này lúc trời rét có thể lấy cái này ra lót dưới giường cho ấm.
Ngày mùa qua không bao lâu là đến tết Trung thu.
Thời cổ đại, Trung thu náo nhiệt hơn nhiều so với Trung thu ở hiện đại, như quan lại quyền quý ở kinh thành sẽ mở tiệc rượu chiêu đãi, trong hoàng cung, Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi quần thần. Đêm đó, khi màn đêm buông xuống Tử Cấm Thành, trời xanh mây trắng, trăng sáng trên bầu trời, khoác lên ánh trăng một màu xanh rực rỡ, Hoàng đế sẽ dẫn Tần phi của người bái tế Nguyệt Thần, ngắm trăng uống rượu.
Ngoài Tử Cấm Thành, mọi người sẽ đốt đèn, hoặc đến bờ sông thả đèn hoa. Đương nhiên dân gian cũng không quên mua bánh Trung thu bái tế Nguyệt Thần.
Tập tục của mỗi triều đại ít nhiều cũng có sự khác nhau.
Trung thu hôm nay, Loan Loan và Bách Thủ dẫn theo Lai Sinh – ba người vội vàng đánh xe trâu đi chợ sớm, phương thức ăn mừng nhà bọn họ chính là mua một miếng thịt ăn trưa, sau đó mua thêm mấy cái bánh Trung thu. Lúc mua bánh Trung thu, Bách Thủ nhắc đến cha mẹ Loan Loan, vì vậy Loan Loan lại mua thêm mấy cái khác bọc lại, chuẩn bị trên đường về nhà ghé vào tặng nhà mẹ đẻ. Cũng coi như là một chút tâm ý của nàng và Bách Thủ.
Lai Sinh thích mứt quả, đương nhiên cũng sẽ mua một xâu, có điều Loan Loan gạt hắn là buổi tối bái Nguyệt Thần xong mới được ăn, như vậy Nguyệt Thần mới phù hộ cho hắn bình an. Lai Sinh cũng rất nghe lời gói kỹ mứt quả lại rồi ngoan ngoãn bỏ vào trong gùi.
Trung thu coi như là đón một cái Tết nhỏ, lúc trở về Loan Loan tiện tay mua thêm mấy món điểm tâm, nàng mua ba quả táo, đây cũng là lần đầu tiên nàng đi mua hoa quả. Mà lúc đi ngang qua cửa một vài gia đình lớn, nàng trông thấy mỗi nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, khiến cho bầu không khí Tết cũng nhiều hơn.
Trên đường trở về, họ tiện đường ghé tặng bánh Trung thu cho mẹ Loan Loan, mẹ Loan Loan không ngờ hai người còn đến tặng bánh Trung thu, khiến bà cười đến miệng cũng không khép lại được.
Khi ăn xong bữa tối, Lai Sinh bèn la hét đòi bái tế Nguyệt thần để được ăn mứt quả, đợi đến lúc mặt trăng cong kia từ từ nhô lên giữa không trung, biến thành một vầng trăng tròn vành vạnh sáng ngời, Bách Thủ lập tức chuyển ghế ra giữa sân, Loan Loan đặt bánh Trung thu đã sớm chuẩn bị xong xuôi lên ghế, lại mang bát đựng mứt quả của Lai Sinh đặt ở bên trái, lấy ba quả táo đã rửa sạch đặt ở bên phải bánh Trung thu.
Sau đó để thịt heo đã nấu xong ở giữa nhà chính, Bách Thủ thẳng người quỳ ở giữa, đốt nhang, Loan Loan và Lai Sinh quỳ ở bên cạnh, hai người bắt đầu phụ đốt giấy tiền.
Chờ bái tổ tiên xong, ba người lại quỳ ở giữa sân, chắp tay trước ngực, thành kính nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, nhắm hai mắt lại, trong lòng bắt đầu lặng lẽ khấn vái. Cũng có người nhẹ giọng đọc lên nguyện vọng của mình, “Hi vọng Nguyệt Thần có thể phù hộ một nhà bình an…” vân… vân.
Ba người lặng lẽ khấn vái trong lòng xong thì cúi đầu tại chỗ lạy ba cái, sau khi đứng lên, Lai Sinh lập tức vội vã đòi ăn mứt quả, có điều hắn cũng coi như hiểu chuyện, biết phải hỏi trước, Loan Loan lại bảo hắn vào nhà lấy ba cái ghế ra rồi nàng cầm chén, mang bình rượu gạo nhỏ mua lúc sáng ra. Lúc này đưa mứt quả trong bát cho Lai Sinh, Lai Sinh lập tức cười hì hì ngồi bên cạnh vui vẻ bắt đầu ăn.
Mà Loan Loan thì rót cho nàng và Bách Thủ mỗi người một chén rượu gạo, cầm một cái bánh Trung thu bẻ ra hai nửa, chia một nửa cho Bách Thủ, rồi cười nhìn hắn: “Hôm nay chúng ta cũng ngắm trăng uống rượu rồi ăn bánh Trung thu!”
Bách Thủ nhìn đôi mắt to sáng ngời long lanh của Loan Loan thì mắt hắn càng thêm sáng quắc , hai người bưng chén lên nhẹ nhàng chạm một cái, tiếng vang thanh thúy trong đêm trăng rực rỡ này lại càng êm tai đẹp đẽ.
“Trung thu vui vẻ!”
“Trung thu vui vẻ!”
Hai người vừa uống rượu vừa ăn bánh Trung thu, lại vừa nói lời may mắn, một bình rượu gạo Loan Loan cũng chỉ uống một chén, còn lại toàn bộ cho Bách Thủ uống hết. Lai Sinh thì không thích thứ này, nên hắn chỉ lo ăn thức ăn thôi.
Ba người ngồi trong sân đến khuya, mặt trăng đã nhô lên giữa bầu trời, trong thôn im ắng, chỉ có cái sân nhỏ cuối thôn này vẫn còn vài tiếng cười nói nhẹ nhàng. Lúc hai người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Loan Loan đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, thân thể nghiêng sang té xuống!
Có lẽ vì không muốn để người nhà lo lắng, hoặc là ông cũng hy vọng nhanh chóng đi lại được để có thể giúp đỡ công việc, nên bản thân ông bình thường đi ra ngoài cũng rất cẩn thận.
Ngoại trừ đi lại trong nhà một chút, ông còn chống gậy ra ruộng xem xét khắp nơi, mọi người gặp ông đều cười chào hỏi.
“Thôn trưởng, hôm nay thời tiết rất tốt nha!”
“Thôn trưởng, ông có khá hơn chút nào không?”
…
Từng người đều nhiệt tình, người sau lại nhiệt tình hơn người trước, Dương Nghĩa Trí cũng vui tươi hớn hở trả lời mọi người: “Tốt tốt, trời tốt rồi thu hoạch cũng tốt a…”
Vì năm nay không may gặp ngập lụt, nên thu hoạch đương nhiên chênh lệch hơn một chút so với năm trước, trận mưa hơn mười ngày liên tiếp lần trước đã khiến cho mọi người lo lắng không thôi, thế nhưng thu hoạch chỉ bị tổn hại một chút cũng đã khiến mọi người rất vui mừng rồi!
Sau đó Dương Nghĩa Trí lại đi đến sân đập lúa, có người sợ ông bị ngã, nên khi trông thấy ông thì vội vàng vứt bỏ công việc đang làm đến đỡ ông lên sườn núi, sau đó ông cũng ngồi một bên ở sân đập lúa nhìn mọi người bận rộn, đồng thời cũng tán gẫu với mọi người. Nếu ai làm không đúng, hoặc là không chú ý, ông cũng không quên nhắc nhở họ.
Người lao động chính là như vậy, không chịu rảnh rỗi một khắc nào, cho dù hai tay hai chân không làm được, thì miệng cũng muốn xuất lực, như vậy mới cảm thấy vui vẻ an tâm.
Trong nhà Vương Thanh Sơn năm nay không chỉ có việc vui, mà cũng có thêm một người lao động, Cát Kim Lan – vợ hắn mới lấy mỗi ngày thức dậy sớm hơn cả mẹ hắn, không chỉ nấu cơm, còn theo mọi người cùng ra đồng làm việc. Động tác không chỉ thuần thục, mà sức cũng mạnh, đeo một gùi lúa to từ sân đập lúa đi thẳng một đường về nhà không hề nghỉ ngơi, xem ra ở nhà nàng ấy cũng thường làm việc.
Miệng nhỏ của nàng lại ngọt, trái một tiếng mẹ, phải một tiếng cha, gọi đến nỗi trong lòng mẹ Trường Thọ rất vui thích, khiến cho người bên ngoài ai cũng đều hâm mộ.
Có một lần Cát Kim Lan từ sân đập lúa đi xuống bèn ghé trước quán Loan Loan mua một bát bột lạnh. Loan Loan đã trông thấy nàng hai lần, còn nhìn từ xa, Cát Kim Lan thì căn bản chưa từng gặp mặt Loan Loan. Vừa đến quán lại giống như quen thuộc trước giờ mà nói chuyện với Loan Loan: “Chị dâu, buôn bán tốt không? Cũng cho muội một bát bột lạnh giải nhiệt đi.”
Loan Loan cũng cười đáp lại, lưu loát múc một bát cho nàng. Sau đó Cát Kim Lan vừa ngồi ở bên cạnh ăn vừa nói chuyện với nàng.
“Chị dâu, lúa nhà các tẩu đã gặt rồi nhỉ?”
“Đúng vậy a, thế còn nhà muội?”
“Nhà của bọn muội còn có hai mảnh ruộng nữa, nhà các tẩu có trâu thật tiện, gặt lúa xong là trực tiếp đi nghiền rồi. Không có trâu thật phiền toái, cứ phải chờ nhà người ta rảnh mới có thể thuê để dùng.”
Lúc ấy trong lòng Loan Loan có chút kinh ngạc. Cô nương này vừa gặp mặt đã biết nhà bọn họ có trâu, hẳn là ở nhà nghe Vương Thanh Sơn nói qua, hơn nữa ở trong thôn cũng chỉ có một mình nàng bày quầy hàng bán bột lạnh ở đây nên cũng rất dễ nhận ra.
Chính lúc này lại nghe Cát Kim Lan nói: “Chỉ là, tay nghề đan giỏ của Thanh Sơn rất tốt, bây giờ người mua nhiều hơn trước kia rồi. Có một gia đình lớn đã đặt trước huynh ấy rất nhiều lâu và giỏ nhỏ, đợi trong nhà dư dả hơn một chút, đến lúc đó bọn muội cũng đi mua một con trâu.”
Nàng cầm bát ăn hết chút bột lạnh còn lại bên trong, sau đó trả bát lại cho Loan Loan, đồng thời cười nói: “Bột lạnh này thật ngon, ăn hết một bát bây giờ trong người cũng mát mẻ hơn nhiều rồi.”
Loan Loan nhận lấy bát, lại cầm lấy muôi: “Nếu không muội ăn thêm chút nữa nhé?”
Cát Kim Lan vội vàng xua tay: “Thôi, cám ơn tẩu, chị dâu.” Nói xong đeo gùi của mình lên, cười nói với Loan Loan: “Chị dâu, các tẩu cũng thật tài giỏi nha! Sau này có gì cần giúp tẩu cứ nói thẳng nhé.”
Loan Loan nhìn Cát Kim Lan trở về nhà, lúc này mới ngồi xuống, nghĩ kỹ lại, nữ nhân này không chỉ khéo miệng, còn có chút tâm tư nữa! Có điều lời nói vừa rồi ngược lại khiến cho người ta không thấy phản cảm, rất thẳng thắn mà dứt khoát.
Mà lại có thêm một nhà khác có tin vui, chính là nhà Vương Bảo Sơn. Năm nay mấy người tương đối phải mệt mỏi một chút. Mai Tử mang thai đã gần được bốn tháng, ba người Vương Bảo Sơn ra ruộng làm việc, Mai Tử thì ở nhà giúp hái rau nấu cơm, chờ mấy người ăn cơm xong thì nàng giúp rửa bát, mấy ngày đầu ba người cũng không nói gì, nhưng sau đó có một lần mẹ Bảo Sơn nhìn thấy Mai Tử ở phòng bếp vừa rửa bát vừa đấm lưng, bà biết chắc chắn nàng đã mệt mỏi, nên từ sau lần đó bà không để cho nàng làm việc nữa, nhiều lắm thì chỉ để nàng ngồi giúp rửa rau các thứ thôi. Mỗi ngày mẹ Bảo Sơn ra đồng làm việc từ sáng sớm, đến giờ cơm trưa vì sợ Mai Tử ở nhà nấu cơm nên phải gấp gáp chạy về nhà, nấu cơm rồi ăn xong, bà cũng không cho nàng rửa bát, lại đợi thu dọn việc nhà xong mới đi ra ngoài. Như vậy khiến cho việc ngoài ruộng chậm đi rất nhiều.
Có điều hai người sớm mong ôm cháu nên không để ý chút mệt mỏi ấy. Nhưng còn Mai Tử lại rất ngượng ngùng, bản thân nàng không chỉ không có giúp đỡ được lại khiến trong nhà thêm phiền toái.
Sau đó Loan Loan bèn khích lệ nàng: “Bọn họ đã lo lắng tẩu, thế thì tẩu dứt khoát đừng làm nữa, rồi tẩu giúp đỡ một vài việc nhẹ không dễ mệt, thế thì bọn họ cũng có thể yên lòng làm việc ngoài đồng, không cần phải bận bịu tẩu mà trì hoãn công việc nữa.”
Mà nhà mẹ đẻ Loan Loan lúa chín hơi muộn, gặt lúa đã qua một khoảng thời gian rồi mà không thấy có người đến, Loan Loan vốn tưởng rằng mẹ nàng chắc sẽ không đến, nhưng kết quả là vào một buổi xế chiều nào đó, Vương Nguyên Sinh đã tới rồi.
“Lúa ở nhà đã gặt xong hết rồi, nhưng chân cha bất tiện, mẹ lại đau thắt lưng không thể dùng sức nhiều, cho nên bảo đệ tới gọi tỷ phu dắt trâu về giúp nghiền lúa…”
Thế là ngày hôm sau Bách Thủ liền vội vàng dắt xe trâu về, Loan Loan thì ở lại nhà tiếp tục bày quầy bán hàng, Bách Thủ đi mãi đến tối mới về, nàng đã sớm nấu xong nước ấm, chờ Bách Thủ tắm rửa xong rồi hai người mới nằm trên giường nói chuyện.
“Hôm nay vất vả đúng không?”
“Cũng may, cha và mẹ đã gặt hết lúa từ sớm, hai người kéo cối nghiền quả thực quá mệt rồi, trong thôn cũng có trâu nhưng mỗi ngày đều có người thuê, cho nên mới đến tìm chúng ta… Hôm nay nghiền được hơn phân nửa, đến mai còn phải qua một chuyến nữa, thật ra chúng ta đã nên sớm qua giúp đỡ…”
Bách Thủ vốn là hiếu tử, trước kia do cha mẹ Loan Loan không thích hắn, nhưng hiện tại đã đối xử với hắn tốt hơn một chút rồi, nên hắn cũng sẽ suy nghĩ mọi mặt cho đối phương.
Loan Loan kéo tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp tay cho hắn, vừa hỏi hắn: “Vậy không phải mọi người vừa ăn cơm trưa xong là đi ra ngoài rồi à, cũng không nghỉ ngơi một lát sao?”
“Không nghỉ, nghỉ làm gì chứ!” Nếu không phải chỗ sân đập lúa không đủ rộng, lại có mấy nhà cùng sử dụng khiến không gian hẹp đi, thì hôm nay hắn còn có thể nghiền thêm một chút, thế thì đến mai có lẽ không cần đi nữa.
Nghe giọng điệu kia thì dường như tâm tình hắn khá tốt, vì vậy Loan Loan lại thuận thế xoa bóp bả vai cho hắn, hỏi dò hắn: “Hì hì, vậy bữa trưa mẹ có làm món gì ngon không?”
Nhắc đến chuyện này, Bách Thủ bèn nhếch miệng cười: “Sáng sớm mẹ đã ra chợ mua một miếng thịt về, còn hỏi ta thích ăn gì nữa, nên ta nói với mẹ làm đại cái gì cũng được, sau đó mẹ lấy dưa muối xào với thịt mỡ cắt nhỏ, hì, vợ à, món ăn cũng rất thơm đó!”
“Thật à, vậy hôm nào ta cũng xào cho chàng ăn!” Loan Loan cũng cùng cười cong đôi mắt.
Xem ra cha mẹ nàng đã thực sự tiếp nhận Bách Thủ rồi, trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vào sáng sớm cách một ngày, Bách Thủ lại đến Vương gia thôn, tận lúc xế chiều trở về.
Chỉ trong chớp mắt, lúa ngoài ruộng cũng đã gặt xong. Thấy rơm rạ chồng chất như núi trong sân, hai người chọn ra hai ngày rảnh rỗi rồi bắt đầu xếp đống cỏ khô ở góc sân nhà. Sau đó Loan Loan lại chọn một chút cỏ còn hơi ẩm mang ra phơi cho thật khô, chải sạch thân cỏ rồi cột lại cất kỹ đi, để sau này lúc trời rét có thể lấy cái này ra lót dưới giường cho ấm.
Ngày mùa qua không bao lâu là đến tết Trung thu.
Thời cổ đại, Trung thu náo nhiệt hơn nhiều so với Trung thu ở hiện đại, như quan lại quyền quý ở kinh thành sẽ mở tiệc rượu chiêu đãi, trong hoàng cung, Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi quần thần. Đêm đó, khi màn đêm buông xuống Tử Cấm Thành, trời xanh mây trắng, trăng sáng trên bầu trời, khoác lên ánh trăng một màu xanh rực rỡ, Hoàng đế sẽ dẫn Tần phi của người bái tế Nguyệt Thần, ngắm trăng uống rượu.
Ngoài Tử Cấm Thành, mọi người sẽ đốt đèn, hoặc đến bờ sông thả đèn hoa. Đương nhiên dân gian cũng không quên mua bánh Trung thu bái tế Nguyệt Thần.
Tập tục của mỗi triều đại ít nhiều cũng có sự khác nhau.
Trung thu hôm nay, Loan Loan và Bách Thủ dẫn theo Lai Sinh – ba người vội vàng đánh xe trâu đi chợ sớm, phương thức ăn mừng nhà bọn họ chính là mua một miếng thịt ăn trưa, sau đó mua thêm mấy cái bánh Trung thu. Lúc mua bánh Trung thu, Bách Thủ nhắc đến cha mẹ Loan Loan, vì vậy Loan Loan lại mua thêm mấy cái khác bọc lại, chuẩn bị trên đường về nhà ghé vào tặng nhà mẹ đẻ. Cũng coi như là một chút tâm ý của nàng và Bách Thủ.
Lai Sinh thích mứt quả, đương nhiên cũng sẽ mua một xâu, có điều Loan Loan gạt hắn là buổi tối bái Nguyệt Thần xong mới được ăn, như vậy Nguyệt Thần mới phù hộ cho hắn bình an. Lai Sinh cũng rất nghe lời gói kỹ mứt quả lại rồi ngoan ngoãn bỏ vào trong gùi.
Trung thu coi như là đón một cái Tết nhỏ, lúc trở về Loan Loan tiện tay mua thêm mấy món điểm tâm, nàng mua ba quả táo, đây cũng là lần đầu tiên nàng đi mua hoa quả. Mà lúc đi ngang qua cửa một vài gia đình lớn, nàng trông thấy mỗi nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, khiến cho bầu không khí Tết cũng nhiều hơn.
Trên đường trở về, họ tiện đường ghé tặng bánh Trung thu cho mẹ Loan Loan, mẹ Loan Loan không ngờ hai người còn đến tặng bánh Trung thu, khiến bà cười đến miệng cũng không khép lại được.
Khi ăn xong bữa tối, Lai Sinh bèn la hét đòi bái tế Nguyệt thần để được ăn mứt quả, đợi đến lúc mặt trăng cong kia từ từ nhô lên giữa không trung, biến thành một vầng trăng tròn vành vạnh sáng ngời, Bách Thủ lập tức chuyển ghế ra giữa sân, Loan Loan đặt bánh Trung thu đã sớm chuẩn bị xong xuôi lên ghế, lại mang bát đựng mứt quả của Lai Sinh đặt ở bên trái, lấy ba quả táo đã rửa sạch đặt ở bên phải bánh Trung thu.
Sau đó để thịt heo đã nấu xong ở giữa nhà chính, Bách Thủ thẳng người quỳ ở giữa, đốt nhang, Loan Loan và Lai Sinh quỳ ở bên cạnh, hai người bắt đầu phụ đốt giấy tiền.
Chờ bái tổ tiên xong, ba người lại quỳ ở giữa sân, chắp tay trước ngực, thành kính nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, nhắm hai mắt lại, trong lòng bắt đầu lặng lẽ khấn vái. Cũng có người nhẹ giọng đọc lên nguyện vọng của mình, “Hi vọng Nguyệt Thần có thể phù hộ một nhà bình an…” vân… vân.
Ba người lặng lẽ khấn vái trong lòng xong thì cúi đầu tại chỗ lạy ba cái, sau khi đứng lên, Lai Sinh lập tức vội vã đòi ăn mứt quả, có điều hắn cũng coi như hiểu chuyện, biết phải hỏi trước, Loan Loan lại bảo hắn vào nhà lấy ba cái ghế ra rồi nàng cầm chén, mang bình rượu gạo nhỏ mua lúc sáng ra. Lúc này đưa mứt quả trong bát cho Lai Sinh, Lai Sinh lập tức cười hì hì ngồi bên cạnh vui vẻ bắt đầu ăn.
Mà Loan Loan thì rót cho nàng và Bách Thủ mỗi người một chén rượu gạo, cầm một cái bánh Trung thu bẻ ra hai nửa, chia một nửa cho Bách Thủ, rồi cười nhìn hắn: “Hôm nay chúng ta cũng ngắm trăng uống rượu rồi ăn bánh Trung thu!”
Bách Thủ nhìn đôi mắt to sáng ngời long lanh của Loan Loan thì mắt hắn càng thêm sáng quắc , hai người bưng chén lên nhẹ nhàng chạm một cái, tiếng vang thanh thúy trong đêm trăng rực rỡ này lại càng êm tai đẹp đẽ.
“Trung thu vui vẻ!”
“Trung thu vui vẻ!”
Hai người vừa uống rượu vừa ăn bánh Trung thu, lại vừa nói lời may mắn, một bình rượu gạo Loan Loan cũng chỉ uống một chén, còn lại toàn bộ cho Bách Thủ uống hết. Lai Sinh thì không thích thứ này, nên hắn chỉ lo ăn thức ăn thôi.
Ba người ngồi trong sân đến khuya, mặt trăng đã nhô lên giữa bầu trời, trong thôn im ắng, chỉ có cái sân nhỏ cuối thôn này vẫn còn vài tiếng cười nói nhẹ nhàng. Lúc hai người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Loan Loan đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, thân thể nghiêng sang té xuống!
Tác giả :
Quả Vô