Tứ Quốc Tranh Phi
Chương 72
Bạc Khinh Nhiễm nhíu mi, ba bốn hắc y nhân đã từ trong tối nhảy ra chắn trước mặt hắn. Bạc Khinh Nhiễm không chút hoảng loạn, đôi ngân đồng đánh giá những sát thủ trước mặt, đều là những cao thủ. Nam Quốc đúng là không phải tầm thường.
Phượng Mặc Yên bất ngờ, nhìn sang Phượng Mặc Khuynh " Tam ca, ngươi.."
Tuy hắn muốn giữ nàng bên người, nhưng hắn không ngờ Tam ca cũng có ý nhưng vậy, hơn thế còn dùng cách quyết liệt như vậy.
Bạc Khinh Nhiễm thấp giọng " Tam Vương Gia cản đường bổn vương vậy, là có ý gì?"
Phượng Mặc Khuynh lạnh lẽo trả lời hắn "Nàng không thể rời khỏi chỗ này"
Hắn sẽ không buông tay nữa, hắn chợt nhận ra nam nhân khác chăm sóc nàng làm hắn không an tâm, hắn muốn trở thành nam nhân của nàng, cho dù phải vứt bỏ vị trí Tam Vương Gia, hắn cũng không ngại.
Bạc Khinh Nhiễm tay ôm chặt nàng, nếu gắn gượng hắn chỉ sợ nàng sẽ bị tổn thương, nếu chỉ có một mình hắn những tên hắc y nhân này không đáng là gì. Phượng Mặc Khuynh ra lệnh bọn họ " Bắt Nhiếp Chính Vương, không được bị thương nữ tử, nếu không bổn vương sẽ lấy mạng của các ngươi"
" Tuân lệnh" Hắc y nhân muốn xông lên, ngoài điện truyền đến âm thâm nghiêm giọng " Dừng tay"
Từ trước cửa bước vào một nữ nhân trung niên, tuy đã qua tuổi xuân sắc nhưng nhan sắc bảo dưỡng rất tốt. Nàng đi đến giữa bọn họ "Phượng Mặc Khuynh, còn không mau dừng tay cho Bổn cung"
Bạc Khinh Nhiễm đánh giá nữ nhân trước mặt, người duy nhất có thể nói như vậy với Chiến Thần Nam Quốc chỉ có thể là Thái Hậu đương triều Nam Quốc Lệ Lăng Di.
Phượng Mặc Yên cung kính " Mẫu hậu"
Phượng Mặc Khuynh thấy nàng, trả lời "Mẫu Hậu, đó là Khả Hân"
Lệ Lăng Di nhìn nữ tử trong lòng nam tử tuấn lãng. Nhẹ thở dài. Hai hài tử này cùng yêu nha đầu này, sao nàng lại không biết. Một đứa thì nàng còn có thể tìm cách nhưng cả hai đứa nếu giành được về ai sẽ có được nàng? Thôi thì hãy cứ để Mộc nha đầu cùng Nhiếp Chính Vương Tây Quốc, dù sao hắn cũng có tình với nàng. " Hồ đồ, Mộc Khả Hân đã chết sao còn có thể xuất hiện ở đây. Nữ tử này là Nhiếp Chính Vương Phi, các ngươi đừng u mê nữa"
Khuynh Nhi, Yên Nhi, Mộc nha đầu thật sự không thể trở về được nữa đâu. Nàng đã quên hai con rồi, hài tử ngốc.
Phượng Mặc Yên không tin được " Mẫu Hậu ngươi sao lại, rõ ràng"
Lệ Lăng Di quay qua Bạc Khinh Nhiễm " Nhiếp Chính Vương hãy đưa Vương Phi đi trước"
Bạc Khinh Nhiễm gật đầu, bế nàng đi. Phượng Mặc Yên đau khổ nắm chặt tay, Phượng Mặc Khuynh im lặng cúi đầu, mái tóc che đi dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng. Lệ Lăng Di thấy hắn đi khỏi, đành thở dài " Yên Nhi, Khuynh Nhi hãy để nàng ở yên trong quá khứ. Không thể cưỡng cầu"
Phượng Mặc Khuynh thả lỏng tay, nói khẽ " Mẫu Hậu, nhi thần đã lúng quá sâu, không thể ra. Ta không thể buông tay nàng. Nhi thần cáo lui"
" Khuynh Nhi" Nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, thâm tâm đau thắt. Nàng là mẫu thân, hắn buồn hỏi nàng làm sao vui.
Phượng Mặc Yên im lặng, lúc đầu nàng yêu hắn sâu đậm, hắn lại khước từ, chỉ để tâm đến Khổng Vân Khuê, tuy hắn biết đó chỉ là giả vờ. Bây giờ hắn lại vì nàng đến bỏ cả tôn nghiêm. Tam Ca ngươi nói cả ta và ngươi đều yêu nàng, nếu có được nàng phải là ta đi hoặc ngươi đi.
Lệ Lăng Di nhìn sang Phượng Mặc Yên, hai tay cầm bàn tay gắn chắc của hắn "Yên Nhi, ý con thế nào?"
Hài tử này làm nàng đau lòng, từ nhỏ mẫu thân nó đã mất sớm, chỉ để lại mình hắn vốn không được sủng ái, chịu đủ mọi cực khổ. Nếu không phải nàng che chở chỉ sợ hắn đã mất mạng, để có ngày hôm nay hắn đã chịu đủ đau đớn lắm rồi.
Phượng Mặc Yên cười khổ " Khi xưa là ta phụ nàng, cho dù nàng ở lại Nam Quốc thì cũng sẽ chọn Tam ca. Ta chỉ đem đến đau khổ cho nàng"
Lệ Lăng Di khoé mắt ngấn lệ "Yên Nhi, là mẫu thân không tốt"
" Mẫu hậu chuyện đã qua người đừng để trong lòng, nhi thần không trách người" Hắn nhẹ giọng nói, nàng cũng không nhớ gì về những chuyện đã qua. Chỉ là nàng không còn yêu hắn.
Lệ Lăng Di kiềm nước mắt, là do nàng không tốt, nếu không phải, nếu không phải... cặp mắt xinh đẹp để lộ vài nét thê lương, nàng trao tâm cho nhầm người để rồi liên luỵ nhi tử chịu khổ.
Phượng Mặc Yên cười nhẹ, trong mắt lại ẩn chứa cô độc " Dù thế nào, nhi thần cũng không muốn bỏ cuộc. Cho dù sau này nàng có chọn ta hay là Tam Ca, ta cũng bảo vệ nàng cả đời, sau đó ta lại bảo vệ hài tử của nàng. Chỉ cần nàng bình an"
Lệ Lăng Di rơi nước mắt, tại sao hắn lại ngốc đến vậy. Khuynh Nhi, Yên Nhi là mẫu thân có lỗi.
Phượng Mặc Yên bất ngờ, nhìn sang Phượng Mặc Khuynh " Tam ca, ngươi.."
Tuy hắn muốn giữ nàng bên người, nhưng hắn không ngờ Tam ca cũng có ý nhưng vậy, hơn thế còn dùng cách quyết liệt như vậy.
Bạc Khinh Nhiễm thấp giọng " Tam Vương Gia cản đường bổn vương vậy, là có ý gì?"
Phượng Mặc Khuynh lạnh lẽo trả lời hắn "Nàng không thể rời khỏi chỗ này"
Hắn sẽ không buông tay nữa, hắn chợt nhận ra nam nhân khác chăm sóc nàng làm hắn không an tâm, hắn muốn trở thành nam nhân của nàng, cho dù phải vứt bỏ vị trí Tam Vương Gia, hắn cũng không ngại.
Bạc Khinh Nhiễm tay ôm chặt nàng, nếu gắn gượng hắn chỉ sợ nàng sẽ bị tổn thương, nếu chỉ có một mình hắn những tên hắc y nhân này không đáng là gì. Phượng Mặc Khuynh ra lệnh bọn họ " Bắt Nhiếp Chính Vương, không được bị thương nữ tử, nếu không bổn vương sẽ lấy mạng của các ngươi"
" Tuân lệnh" Hắc y nhân muốn xông lên, ngoài điện truyền đến âm thâm nghiêm giọng " Dừng tay"
Từ trước cửa bước vào một nữ nhân trung niên, tuy đã qua tuổi xuân sắc nhưng nhan sắc bảo dưỡng rất tốt. Nàng đi đến giữa bọn họ "Phượng Mặc Khuynh, còn không mau dừng tay cho Bổn cung"
Bạc Khinh Nhiễm đánh giá nữ nhân trước mặt, người duy nhất có thể nói như vậy với Chiến Thần Nam Quốc chỉ có thể là Thái Hậu đương triều Nam Quốc Lệ Lăng Di.
Phượng Mặc Yên cung kính " Mẫu hậu"
Phượng Mặc Khuynh thấy nàng, trả lời "Mẫu Hậu, đó là Khả Hân"
Lệ Lăng Di nhìn nữ tử trong lòng nam tử tuấn lãng. Nhẹ thở dài. Hai hài tử này cùng yêu nha đầu này, sao nàng lại không biết. Một đứa thì nàng còn có thể tìm cách nhưng cả hai đứa nếu giành được về ai sẽ có được nàng? Thôi thì hãy cứ để Mộc nha đầu cùng Nhiếp Chính Vương Tây Quốc, dù sao hắn cũng có tình với nàng. " Hồ đồ, Mộc Khả Hân đã chết sao còn có thể xuất hiện ở đây. Nữ tử này là Nhiếp Chính Vương Phi, các ngươi đừng u mê nữa"
Khuynh Nhi, Yên Nhi, Mộc nha đầu thật sự không thể trở về được nữa đâu. Nàng đã quên hai con rồi, hài tử ngốc.
Phượng Mặc Yên không tin được " Mẫu Hậu ngươi sao lại, rõ ràng"
Lệ Lăng Di quay qua Bạc Khinh Nhiễm " Nhiếp Chính Vương hãy đưa Vương Phi đi trước"
Bạc Khinh Nhiễm gật đầu, bế nàng đi. Phượng Mặc Yên đau khổ nắm chặt tay, Phượng Mặc Khuynh im lặng cúi đầu, mái tóc che đi dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng. Lệ Lăng Di thấy hắn đi khỏi, đành thở dài " Yên Nhi, Khuynh Nhi hãy để nàng ở yên trong quá khứ. Không thể cưỡng cầu"
Phượng Mặc Khuynh thả lỏng tay, nói khẽ " Mẫu Hậu, nhi thần đã lúng quá sâu, không thể ra. Ta không thể buông tay nàng. Nhi thần cáo lui"
" Khuynh Nhi" Nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, thâm tâm đau thắt. Nàng là mẫu thân, hắn buồn hỏi nàng làm sao vui.
Phượng Mặc Yên im lặng, lúc đầu nàng yêu hắn sâu đậm, hắn lại khước từ, chỉ để tâm đến Khổng Vân Khuê, tuy hắn biết đó chỉ là giả vờ. Bây giờ hắn lại vì nàng đến bỏ cả tôn nghiêm. Tam Ca ngươi nói cả ta và ngươi đều yêu nàng, nếu có được nàng phải là ta đi hoặc ngươi đi.
Lệ Lăng Di nhìn sang Phượng Mặc Yên, hai tay cầm bàn tay gắn chắc của hắn "Yên Nhi, ý con thế nào?"
Hài tử này làm nàng đau lòng, từ nhỏ mẫu thân nó đã mất sớm, chỉ để lại mình hắn vốn không được sủng ái, chịu đủ mọi cực khổ. Nếu không phải nàng che chở chỉ sợ hắn đã mất mạng, để có ngày hôm nay hắn đã chịu đủ đau đớn lắm rồi.
Phượng Mặc Yên cười khổ " Khi xưa là ta phụ nàng, cho dù nàng ở lại Nam Quốc thì cũng sẽ chọn Tam ca. Ta chỉ đem đến đau khổ cho nàng"
Lệ Lăng Di khoé mắt ngấn lệ "Yên Nhi, là mẫu thân không tốt"
" Mẫu hậu chuyện đã qua người đừng để trong lòng, nhi thần không trách người" Hắn nhẹ giọng nói, nàng cũng không nhớ gì về những chuyện đã qua. Chỉ là nàng không còn yêu hắn.
Lệ Lăng Di kiềm nước mắt, là do nàng không tốt, nếu không phải, nếu không phải... cặp mắt xinh đẹp để lộ vài nét thê lương, nàng trao tâm cho nhầm người để rồi liên luỵ nhi tử chịu khổ.
Phượng Mặc Yên cười nhẹ, trong mắt lại ẩn chứa cô độc " Dù thế nào, nhi thần cũng không muốn bỏ cuộc. Cho dù sau này nàng có chọn ta hay là Tam Ca, ta cũng bảo vệ nàng cả đời, sau đó ta lại bảo vệ hài tử của nàng. Chỉ cần nàng bình an"
Lệ Lăng Di rơi nước mắt, tại sao hắn lại ngốc đến vậy. Khuynh Nhi, Yên Nhi là mẫu thân có lỗi.
Tác giả :
Ai Mikaze