Tư Quân Nhập Mộng
Chương 19
CHƯƠNG 19
«Ta thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội, có được hay không?»
.
Đường phố tân xuân không còn vẻ náo nhiệt như ngày thường mà thay bằng một tấm áo khoác trong trẻo và lạnh lùng hơn, có lẽ vì rằng giờ này ai nấy cũng đều đang trong nhà đoạn tụ với gia đình rồi.
Vòng vo vài vòng trong khu chợ nhỏ, chẳng ngờ lại bắt gặp một người quen ngoài ý muốn trước cửa tửu quán.
Trầm Tiềm Nhiên vận một thân gấm vóc cùng đôi ngoa được thêu thùa tinh xảo, bộ trang phục bó chặt lấy người, bên cạnh có mấy gã tôi tớ, trước người là một con ngựa trắng muốt cao to, trông có vẻ như đang chuẩn bị cưỡi ngựa.
Không hổ là phú quý thiếu giá, chỉ với thân trang phục cầu kỳ kia đã khiến ai nấy đi ngang qua cũng phải ngoảnh mắt hiếu kỳ nhìn ngắm.
Biết chắc chạm mặt gã ta chẳng hay ho chút nào.
Dung Lạc cau mày, định bụng giả bộ không trông thấy xoay người bỏ đi, chẳng ngờ Trầm Tiềm Nhiên đã sớm thấy y mà hô to gọi nhỏ: “A, kia chẳng phải là Dung Lạc sao!”
Dung Lạc khựng lại, sau đó rảo bước nhanh hơn.
Nhưng chưa đi được bao xa, trước mặt đã nháng lên bóng người, Trầm Tiềm Nhiên tủm tỉm cười chắn lối đi của y: “Dung Lạc à, sao ngươi phớt lờ ta vậy chứ?”
Đúng là đi đâu cũng gặp gã này, Dung Lạc chán nản lảng sang hướng khác.
Trầm Tiềm Nhiên cũng đuổi theo, bản mặt trưng vẻ buồn buồn tủi tủi: “Sao ngươi cứ lạnh băng với ta thế, ta từng cứu ngươi mà.”
Chuyện lần trước với Dung Lạc quả thực rất chi là nhục nhã, giờ bị gã chọt trúng phải mảnh vảy ngược thì lập tức đen mặt quát: “Ngươi cút xa ra cho ta, không thì đừng trách ta không khách khí!”
“Được, được rồi,” – Trầm Tiềm Nhiên thấy y giận thật thì lập tức bước chậm lại, nhưng gã vẫn một mực bám theo y một khoảng không đổi, ý cười chẳng vơi: “Ngươi muốn đi đâu đấy?”
“Mắc mớ gì tới ngươi.”
“À… Có phải nhàn rỗi không có gì làm đúng không?”
“Ta đang bận.”
Trầm Tiềm Nhiên vuốt vuốt mũi: “Ngươi đừng như vậy mà,” – sau đó cười hì hì mà bảo: “Ta đang chuẩn bị dắt ngựa đi dạo chơi, ngươi có muốn đi chơi với ta không?”
Dung Lạc chả thèm để ý tới gã.
Lần này Trầm Tiềm Nhiên mặt dày mày dạn mà lấn tới: “Hay là ngươi không biết cưỡi ngựa? Mà không biết cũng chả sao, ngươi ngồi trước, ta ngồi sau ôm ngươi, như vậy thì ngươi sẽ không ngã, ngươi nói xem thế có được không nào?”
Dung Lạc quay phắt người, vung tay đánh hắn một nhát.
Trầm Tiềm Nhiên theo bản năng hất tay vừa đúng lúc đỡ được một quyền của y, rún người thở phào một cái, thuận thế lại nắm tay y trong tay mình mà giật tới trước ngực, đôi mắt thuôn dài của gã khẽ cong lên: “Sao ngươi lại vậy chứ, không thể ra tay đánh kẻ đang cười đâu nhé.”
Dung Lạc giận dữ, nhấc chân đạp mạnh cho gã một cước.
Trầm Tiềm Nhiên la oai oái, thả vội tay y ra mà ôm chân nhảy tưng tưng.
Dung Lạc xoay người bỏ đi.
Trầm Tiềm Nhiên lom khom phía sau la lối: “Dung Lạc ngươi là người lấy oán báo ơn thế à, ngươi đã như vậy thì lần sau ta không giúp ngươi nữa đâu.”
Dung Lạc bước chậm lại.
Trầm Tiềm Nhiên thấy y chần chừ liền cười thầm trong bụng, tiện đà nghếch mặt nói tiếp: “Ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi mà, cần gì ngươi cứ phải chĩa mũi nhọn mà đối đãi với ta thế chứ?”
Dung Lạc dừng lại, khó chịu mà quay lại hỏi gã: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trầm Tiềm Nhiên đứng phắt dậy, nét mặt chả còn tý tẹo gì của việc ăn đau ban nãy: “Nếu không cưỡi ngựa thì ngươi đi uống với ta một chén đi, coi như nể mặt ta, chúng ta ngồi xuống đứng đắn nói chuyện, được chứ?”
Thấy Dung Lạc tỏ vẻ đắn đo, Trầm Tiềm Nhiên nhướng mày cười, bổ sung: “Nhưng chúng ta phải giao hẹn trước, ngươi không được đánh ta nữa đâu đó.”
Vào tửu quán, Trầm Tiềm Nhiên cho đám hạ nhân lui, kêu một bàn gần cửa sổ, sau đó tới cạnh bàn ân cần kéo ghế cho Dung Lạc ngồi.
Ngồi vào chỗ, Dung Lạc mới lia mắt thăm dò quanh cảnh xung quanh, thấy tửu lâu trang trí khá tinh xảo, từng hàng vò rượu được dàn bốn xung quanh, có vị đại hán to cao ngồi trong sảnh đường uống rượu vung quyền, náo nhiệt vô cùng.
Trầm Tiềm Nhiên lưu ý ánh mắt y, hỏi: “Trước kia Dung Lạc chưa từng đến đây?”
Dung Lạc lắc đầu.
Y vẫn chưa thành niên, ngay cả rượu cũng chả chạm qua chứ nói gì tới cái nơi để nốc rượu thế này.
Trầm Tiềm Nhiên ra chiều hiểu biết, cười cười: “Vậy là không nên uống rượu rồi, bằng không khi trở về, người nhà ngươi lại mắng ta dạy hư tiểu hài tử.”
Dung Lạc ủ rũ: “Ta không còn người nhà.”
“Ai bảo thế?” – Trầm Tiềm Nhiên không cho là đúng, nói: “Không cứ phải là phụ mẫu mới là người thân, chỉ cần là người đối đãi tốt với ngươi, ngươi đều có thể coi đó là người thân của mình.”
Dung Lạc nghe vậy thì chợt ngẩn người.
Trầm Tiền Nhiên như cười như không mà hếch mày: “Ngươi cho là ta không biết sao? Ta đã để ý ngươi từ lâu rồi, chuyện của ngươi ta đều biết.”
Dung Lạc nhíu mày.
“Ta chưa từng gặp qua người nào giống như ngươi, tinh khiết, thuần nhiên, cố chấp, cả người đầy gai nhọn khiến ai trông thấy cũng muốn bắt nạt ngươi, vậy mà lòng ngươi lại không có lấy một chút mưu toan tâm tính,” – Trầm Tiềm Nhiên nói tới đây, gã nhỏm dậy, ghé vào lỗ tai y mà thầm bảo: “Tình cảm của ta với ngươi tới giờ không có một tia giả dối, thật hy vọng có một ngày ngươi có thể coi ta như người nhà.”
Dung Lạc phát bực, vung tay đánh mà lại bị gã chụp được: “Đã giao hẹn không được động thủ cơ mà, ngươi muốn đổi ý sao?”
Lúc này Dung Lạc mới vùng tay ra: “Ngươi cũng bảo muốn nói chuyện đứng đắn với ta.”
Trầm Tiềm Nhiên nhếch mép cười: “Vậy nếu như những lời vừa ban nãy là của Mộ Phù Sanh thì sao?”
Dung Lạc sửng sốt.
Trông thấy phản ứng của y, Trầm Tiềm Nhiên buông tiếng thở dài: “Quả nhiên… hôm ấy gặp trong y quán ta đã biết mối quan hệ giữa ngươi và hắn không đơn giản mà, về sau cẩn thận dò tra mới biết ngươi và hắn quen thân từ nhỏ, ai~ rắc rối to rồi, thế chẳng phải hắn là kình địch của ta sao?”
Dung Lạc nghe gã tự biên tự diễn mà bất giác giận tới run người: “Ngươi nói ta thế nào cũng được, nhưng ngươi không được ngồi đây mà bôi nhọ Mộ Phù Sanh, đừng trách ta không khách khí đấy.”
“Ta bôi nhọ hắn bao giờ?”
Dung Lạc cắn răng: “Hắn là đại phu, danh dự quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, chúng ta đều là nam nhân… Sau này hắn phải cưới vợ sinh con cho tận chữ hiếu, mấy loại chuyện lố lăng này sao ngươi có thể tùy tiện nói năng như vậy chứ.”
Trầm Tiềm Nhiên kỳ quái hỏi: “Có làm sao, lẽ nào chính ngươi cũng không biết tâm tư của hắn với ngươi sao?”
Dung Lạc cường điệu: “Chúng ta từ bé đã thân thiết như thế rồi, ta với hắn chỉ là bằng hữu đơn thuần mà thôi.”
“Bằng hữu?” – Trầm Tiềm Nhiên đột nhiên phá lên cười, “Dung Lạc ơi là Dung Lạc, sao ngươi lại thú vị đến vậy chứ, Mộ Phù Sanh cũng coi ngươi là bằng hữu sao?”
“Ngươi!!” – Dung Lạc giận tới mức mặt đỏ lừ, y vỗ bàn đứng phắt dậy: “Ta không nói chuyện với ngươi nữa, chúng ta vẫn đừng qua lại thì hơn!”
“Ta thấy, không phải ngươi không biết mà không muốn thừa nhận thì có,” – Trầm Tiềm Nhiên giữ tay y: “Mỗi khi có người thật tình đối đãi với ngươi thì ngươi cẩn dực dè dặt, khi người ta thẳng thắn bộc trực thì ngươi làm như không biết mà lảng tránh, ngươi cho là ngươi có lý do chính đáng của mình, nhưng ngươi có từng để tâm tới cảm thụ của người khác chưa?”
Sắc mặt Dung Lạc bỗng trắng nhợt: “Ngươi đang… nói gì vậy?”
Trầm Tiềm Nhiên chăm chú nhìn y, nghiêm túc nói: “Dung Lạc, ta thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội, có được hay không?”
Chẳng chờ gã nói trọn câu, Dung Lạc đã không khách khí vung một quyền đánh gã.
Lần này Trầm Tiềm Nhiên không tránh kịp, gã bụm mặt lùi ra sau mấy bước, dở khóc dở cười: “Sao ngươi lại đánh ta?”
“Với loại người như ngươi thì chỉ có nắm đầm mới nói chuyện được,” – Dung Lạc lạnh lùng nói: “Chúng ta vốn đã chẳng phải là những người chung lối, nếu ngươi thật sự muốn coi ta là bằng hữu thì hãy xuất từ chân tâm đi, nếu không thì đừng xuất hiện trước mặt nhau nhiều thì hơn.”
Trầm Tiềm Nhiên thấy vẻ nghiêm trang túc mục của y thì chẳng nhẫn nổi mà bật cười: “Sao ngươi lại không tin tưởng ta thế? Tất cả những gì ta vừa nói đều thật lòng đấy.”
Dung Lạc không muốn tiếp tục đôi co với gã, y đứng dậy khỏi ghế: “Không còn sớm nữa, ta phải về rồi.”
Trầm Tiềm Nhiên cũng đứng dậy: “Ta tiễn ngươi.”
Dung Lạc cự tuyệt ngay chẳng màng suy nghĩ: “Không cần.”
Ngay chớp mắt y cự tuyệt ấy, dường như thần tình Trầm Tiềm Nhiên có chút ảm đạm, nhưng sau đó gã lại mỉm cười được ngay, không miễn cưỡng y nữa.
**
Dung Lạc vừa bước chân ra khỏi cửa tửu quán thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng của một thứ nặng nề đổ ập lên mặt đất.
Y bật người ngoái đầu lại nhìn liền thấy một nam tử ngã sõng soài ngay trước cửa.
Điếm tiểu nhị vội vàng chạy ra xem: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lập tức chung quanh ồ lên một trận huyên náo.
“Có người té xỉu!”
“Chuyện gì thế?”
“Mau lại mà xem!”
Khách khứa trong tửu quán đều hăng hái chạy ra xem.
Điếm tiểu nhị ló mặt ra đầu tiên, ngồi xổm xuống bên cạnh người bị ngất, lay lay bờ vai hắn: “Này này, vị công tử này, ngươi làm sao thế, mau tỉnh lại?”
Người đó gần như đã hôn mê bất tỉnh, bị *** tiểu nhị lay thế nào cũng không phản ứng.
Điếm tiểu nhị sốt ruột kêu: “Chuyện gì vậy chứ, người này từ đâu ra mà lại ngã ngay trước cửa quán xá người ta thế này thì buôn bán làm sao?”
Trong đám người đứng xem lập tức có người nhận ra: “Ô, đây chẳng phải là con trai của Trương lão đầu – Trương Hoài Hiển đây sao?”
Điếm tiểu nhị tức thì nhìn về phía người nói: “Khách quan nhận ra người này ư? Ngài có biết nhà hắn ở đâu không, liên hệ giúp với?”
Đối phương nghe vậy liền vội vàng chối đẩy: “Ta không biết hắn, ta chỉ biết tên hắn thôi.”
Đám người trong tửu quán bu lại bàn tán, người qua đường trông thấy cũng tò mò mà dừng lại xem náo nhiệt, vậy mà chẳng có lấy một ai có ý ra tay giúp đỡ.
Điếm tiểu nhị lo lắng bù đầu.
Vào dịp lễ tết, chúng tiểu nhị đều được về nhà nghỉ ngơi, trong *** đã thiếu nhân lực thì chớ, giờ xảy ra cơ sự này, thực sự *** tiểu nhị không biết phải xử lý ra sao mới thỏa.
Chứng kiến tình cảnh ấy, Dung Lạc xoay người chen vào trong đám đông, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thấy có người hỏi nguyên do sự việc, nghỉ hẳn người ta nguyện ý xuất thủ tương trợ, nhất thời *** tiểu nhị lộ vẻ vui mừng, vội kêu: “Ta cũng không biết, vừa ra cửa đã thấy người này ngã sõng soài ở đấy rồi.”
Dung Lạc gặng hỏi: “Có phải do uống say không?”
Tiểu nhị kể lể: “Không có đâu, người này không phải khách của quán chúng tôi, chắc là đúng lúc đi ngang qua thôi,” – nói rồi hậm hức mà rủa xả: “Hôm nay sao mà xui quá thế!”
Dung Lạc cau mày ngồi xổm xuống, lật người nọ lại, vỗ lên mặt hắn, thấy không có phản ứng liền dùng ngón cái ấn lên huyệt Nhân Trung[1] của hắn.
Lần này thì có tác dụng hơn, người nọ ho khan một tiếng, nom như có chút tỉnh táo, nhưng thần trí thì vẫn mờ mịt.
Dung Lạc sờ trán hắn kiểm tra thấy nong nóng mới thu tay về, có phần ngoài ý muốn bảo: “Hắn sốt thì phải? Là bệnh thương hàn chăng?”
“Hả?” – *** tiểu nhị kinh hãi: “Vậy mau mau đưa tới đại phu mới phải chứ?”
Lúc này mới có người bên cạnh chen mồm vào: “Bây giờ thì tìm đâu ra đại phu, y quán lân cận đóng cửa nghỉ Tết hết rồi.”
“Vậy biết làm sao bây giờ?” – *** tiểu nhị hớt ha hớt hải: “Cũng không thể để hắn nằm chình ình ra ở đây được, chúng ta còn phải buôn bán nữa chứ.”
Đám người chung quanh đồng loạt trầm mặc.
Dung Lạc lại bình tĩnh nói: “Ta có biết đại phu, để ta dẫn hắn đi.”
Điếm tiểu nhị cảm động như vớ được vàng: “Vô cùng đa tạ ngài, ngài đúng là người tốt.”
Dung Lạc không đáp, chỉ khom người dìu người kia đứng dậy.
Đúng lúc đó, bên cạnh bỗng vang tiếng của một con người đang nhàn nhã thảnh thơi đứng xem: “Tiểu nhị à, y với người nằm trên mặt đất kia đều không quen không biết, vậy mà người ta nguyện ý giúp đỡ ngươi, lẽ nào ngươi chỉ biết nói mỗi câu ‘người tốt’ là đuổi người ta đi vậy thôi sao?”
Chẳng rõ Trầm Tiềm Nhiên đã đứng đấy bao lâu, có lẽ là xem náo nhiệt từ đầu tới giờ rồi, lúc này gã đang cười cười mà khoanh tay đứng chực sẵn ở đó.
Điếm tiểu nhị nghe thấy thì lúng túng xấu hổ mà quay lại hỏi Dung Lạc: “Đường có xa không? Có cần ta đi mượn cho ngài cỗ xe ngựa không?”
Dung Lạc đáp: “Không cần, ngay gần đây thôi, không xa.”
Điểm tiểu nhị “vâng vâng” hai tiếng, vẻ mặt hãy còn băn khoăn, lại dặn: “Nếu như vị khách này khám xong đại phu mà không trả ngân lượng cho ngài thì ngài cứ tới tìm ta.”
Dung Lạc cười: “Không cần đâu, ngươi mau đi làm việc của ngươi đi.”
**
Khi Dung Lạc dìu người tên Trương Hoài Hiển ra ngoài tửu quán, Trầm Tiềm Nhiên cũng bám đuôi theo sau: “Ngươi định dẫn hắn tới chỗ Mộ Phù Sanh đấy hả?”
Dung Lạc liếc gã, không trả lời, coi như ngầm đồng ý.
Trầm Tiềm Nhiên thấy y khó nhọc dìu người ta liền bắt tay ra dìu cùng, còn thở dài ngao ngán: “Dung Lạc, sao ngươi cứ thích hành hiệp trượng nghĩa vậy hả, lần trước cứu cô nương kia dưới tay thế tử xong cũng lẳng lặng bỏ đi, nhưng mà ngươi cứ giúp đỡ người ta vậy lẽ nào không sợ bị dính xúi quẩy sao?”
Dung Lạc lắc đầu: “Nếu hôm nay người đứng đây đổi lại là Mộ Phù Sanh, nhất định hắn sẽ cứu tỉnh được người này chứ kiên quyết không để người khác bu lại xem náo nhiệt lâu thế đâu.”
Trầm Tiềm Nhiên bật cười: “Hắn là đại phu, đương nhiên là phải cứu người rồi.”
Dung Lạc lắc đầu: “Hắn không giống những đại phu khác.”
Trầm Tiềm Nhiên nheo cặp mắt thuôn dài: “Có gì không giống?”
“Có những người hành nghề y chỉ chăm chăm vì mục đích của bản thân mình, còn mục đích của hắn lại vì người khác, đấy là chỗ bất đồng.”
“Nga ~”
Dung Lạc rũ mi, nói cho gã nghe, cũng như nói cho chính mình nghe: “Trước kia ta còn từng giận dữ mà trách móc hắn, nói hắn không có bản lĩnh, không cứu được nương ta… Kỳ thực, chỉ vì khi đó ta đặt nặng quá nhiều ở hắn, những tưởng chuyện gì hắn cũng có khả năng làm được, chuyện gì hắn cũng giải quyết ổn thỏa, rồi hoàn toàn quên mất hắn cũng chỉ là một người bình thường.”
Trầm Tiềm Nhiêm im lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên gã nhếch mép cười: “Quả thực Mộ Phù Sanh đối đãi với ngươi rất tốt.”
Dung Lạc giật mình, không phủ nhận.
Trầm Tiềm Nhiên buông một tiếng thở dài xen lẫn nụ cười nhợt nhạt: “Ngươi thực sự trì độn đến khả ái rồi.”
Dung Lạc trừng mắt lườm gã.
Trầm Tiềm Nhiên ra vẻ bí hiểm: “Một người có năng lực như vậy, đổi lại là người khác chắc đã sớm lấy thân báo đáp hắn ta rồi? Lẽ nào ngươi không động tâm sao? Ta thấy khả năng đó không lớn lắm.”
Dung Lạc giận, rồi lại rối bời không đâu vì lời của gã: “Ngươi… ngươi lại nói bậy bạ gì đó?”
“Trì độn một chút cũng tốt,” – cho một người xen giữa các ngươi là ta – Trầm Tiềm Nhiên cười hì hì mà sán lại thăm dò khuôn mặt y: “Dung Lạc à, ngàn vạn lần đừng có lấy thân báo đáp hắn đấy nhá, không là ta thương tâm lắm.”
¤__________
1. Huyệt Nhân trung: Dưới chóp mũi, trên đường chữ I dưới mũi.
«Ta thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội, có được hay không?»
.
Đường phố tân xuân không còn vẻ náo nhiệt như ngày thường mà thay bằng một tấm áo khoác trong trẻo và lạnh lùng hơn, có lẽ vì rằng giờ này ai nấy cũng đều đang trong nhà đoạn tụ với gia đình rồi.
Vòng vo vài vòng trong khu chợ nhỏ, chẳng ngờ lại bắt gặp một người quen ngoài ý muốn trước cửa tửu quán.
Trầm Tiềm Nhiên vận một thân gấm vóc cùng đôi ngoa được thêu thùa tinh xảo, bộ trang phục bó chặt lấy người, bên cạnh có mấy gã tôi tớ, trước người là một con ngựa trắng muốt cao to, trông có vẻ như đang chuẩn bị cưỡi ngựa.
Không hổ là phú quý thiếu giá, chỉ với thân trang phục cầu kỳ kia đã khiến ai nấy đi ngang qua cũng phải ngoảnh mắt hiếu kỳ nhìn ngắm.
Biết chắc chạm mặt gã ta chẳng hay ho chút nào.
Dung Lạc cau mày, định bụng giả bộ không trông thấy xoay người bỏ đi, chẳng ngờ Trầm Tiềm Nhiên đã sớm thấy y mà hô to gọi nhỏ: “A, kia chẳng phải là Dung Lạc sao!”
Dung Lạc khựng lại, sau đó rảo bước nhanh hơn.
Nhưng chưa đi được bao xa, trước mặt đã nháng lên bóng người, Trầm Tiềm Nhiên tủm tỉm cười chắn lối đi của y: “Dung Lạc à, sao ngươi phớt lờ ta vậy chứ?”
Đúng là đi đâu cũng gặp gã này, Dung Lạc chán nản lảng sang hướng khác.
Trầm Tiềm Nhiên cũng đuổi theo, bản mặt trưng vẻ buồn buồn tủi tủi: “Sao ngươi cứ lạnh băng với ta thế, ta từng cứu ngươi mà.”
Chuyện lần trước với Dung Lạc quả thực rất chi là nhục nhã, giờ bị gã chọt trúng phải mảnh vảy ngược thì lập tức đen mặt quát: “Ngươi cút xa ra cho ta, không thì đừng trách ta không khách khí!”
“Được, được rồi,” – Trầm Tiềm Nhiên thấy y giận thật thì lập tức bước chậm lại, nhưng gã vẫn một mực bám theo y một khoảng không đổi, ý cười chẳng vơi: “Ngươi muốn đi đâu đấy?”
“Mắc mớ gì tới ngươi.”
“À… Có phải nhàn rỗi không có gì làm đúng không?”
“Ta đang bận.”
Trầm Tiềm Nhiên vuốt vuốt mũi: “Ngươi đừng như vậy mà,” – sau đó cười hì hì mà bảo: “Ta đang chuẩn bị dắt ngựa đi dạo chơi, ngươi có muốn đi chơi với ta không?”
Dung Lạc chả thèm để ý tới gã.
Lần này Trầm Tiềm Nhiên mặt dày mày dạn mà lấn tới: “Hay là ngươi không biết cưỡi ngựa? Mà không biết cũng chả sao, ngươi ngồi trước, ta ngồi sau ôm ngươi, như vậy thì ngươi sẽ không ngã, ngươi nói xem thế có được không nào?”
Dung Lạc quay phắt người, vung tay đánh hắn một nhát.
Trầm Tiềm Nhiên theo bản năng hất tay vừa đúng lúc đỡ được một quyền của y, rún người thở phào một cái, thuận thế lại nắm tay y trong tay mình mà giật tới trước ngực, đôi mắt thuôn dài của gã khẽ cong lên: “Sao ngươi lại vậy chứ, không thể ra tay đánh kẻ đang cười đâu nhé.”
Dung Lạc giận dữ, nhấc chân đạp mạnh cho gã một cước.
Trầm Tiềm Nhiên la oai oái, thả vội tay y ra mà ôm chân nhảy tưng tưng.
Dung Lạc xoay người bỏ đi.
Trầm Tiềm Nhiên lom khom phía sau la lối: “Dung Lạc ngươi là người lấy oán báo ơn thế à, ngươi đã như vậy thì lần sau ta không giúp ngươi nữa đâu.”
Dung Lạc bước chậm lại.
Trầm Tiềm Nhiên thấy y chần chừ liền cười thầm trong bụng, tiện đà nghếch mặt nói tiếp: “Ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi mà, cần gì ngươi cứ phải chĩa mũi nhọn mà đối đãi với ta thế chứ?”
Dung Lạc dừng lại, khó chịu mà quay lại hỏi gã: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trầm Tiềm Nhiên đứng phắt dậy, nét mặt chả còn tý tẹo gì của việc ăn đau ban nãy: “Nếu không cưỡi ngựa thì ngươi đi uống với ta một chén đi, coi như nể mặt ta, chúng ta ngồi xuống đứng đắn nói chuyện, được chứ?”
Thấy Dung Lạc tỏ vẻ đắn đo, Trầm Tiềm Nhiên nhướng mày cười, bổ sung: “Nhưng chúng ta phải giao hẹn trước, ngươi không được đánh ta nữa đâu đó.”
Vào tửu quán, Trầm Tiềm Nhiên cho đám hạ nhân lui, kêu một bàn gần cửa sổ, sau đó tới cạnh bàn ân cần kéo ghế cho Dung Lạc ngồi.
Ngồi vào chỗ, Dung Lạc mới lia mắt thăm dò quanh cảnh xung quanh, thấy tửu lâu trang trí khá tinh xảo, từng hàng vò rượu được dàn bốn xung quanh, có vị đại hán to cao ngồi trong sảnh đường uống rượu vung quyền, náo nhiệt vô cùng.
Trầm Tiềm Nhiên lưu ý ánh mắt y, hỏi: “Trước kia Dung Lạc chưa từng đến đây?”
Dung Lạc lắc đầu.
Y vẫn chưa thành niên, ngay cả rượu cũng chả chạm qua chứ nói gì tới cái nơi để nốc rượu thế này.
Trầm Tiềm Nhiên ra chiều hiểu biết, cười cười: “Vậy là không nên uống rượu rồi, bằng không khi trở về, người nhà ngươi lại mắng ta dạy hư tiểu hài tử.”
Dung Lạc ủ rũ: “Ta không còn người nhà.”
“Ai bảo thế?” – Trầm Tiềm Nhiên không cho là đúng, nói: “Không cứ phải là phụ mẫu mới là người thân, chỉ cần là người đối đãi tốt với ngươi, ngươi đều có thể coi đó là người thân của mình.”
Dung Lạc nghe vậy thì chợt ngẩn người.
Trầm Tiền Nhiên như cười như không mà hếch mày: “Ngươi cho là ta không biết sao? Ta đã để ý ngươi từ lâu rồi, chuyện của ngươi ta đều biết.”
Dung Lạc nhíu mày.
“Ta chưa từng gặp qua người nào giống như ngươi, tinh khiết, thuần nhiên, cố chấp, cả người đầy gai nhọn khiến ai trông thấy cũng muốn bắt nạt ngươi, vậy mà lòng ngươi lại không có lấy một chút mưu toan tâm tính,” – Trầm Tiềm Nhiên nói tới đây, gã nhỏm dậy, ghé vào lỗ tai y mà thầm bảo: “Tình cảm của ta với ngươi tới giờ không có một tia giả dối, thật hy vọng có một ngày ngươi có thể coi ta như người nhà.”
Dung Lạc phát bực, vung tay đánh mà lại bị gã chụp được: “Đã giao hẹn không được động thủ cơ mà, ngươi muốn đổi ý sao?”
Lúc này Dung Lạc mới vùng tay ra: “Ngươi cũng bảo muốn nói chuyện đứng đắn với ta.”
Trầm Tiềm Nhiên nhếch mép cười: “Vậy nếu như những lời vừa ban nãy là của Mộ Phù Sanh thì sao?”
Dung Lạc sửng sốt.
Trông thấy phản ứng của y, Trầm Tiềm Nhiên buông tiếng thở dài: “Quả nhiên… hôm ấy gặp trong y quán ta đã biết mối quan hệ giữa ngươi và hắn không đơn giản mà, về sau cẩn thận dò tra mới biết ngươi và hắn quen thân từ nhỏ, ai~ rắc rối to rồi, thế chẳng phải hắn là kình địch của ta sao?”
Dung Lạc nghe gã tự biên tự diễn mà bất giác giận tới run người: “Ngươi nói ta thế nào cũng được, nhưng ngươi không được ngồi đây mà bôi nhọ Mộ Phù Sanh, đừng trách ta không khách khí đấy.”
“Ta bôi nhọ hắn bao giờ?”
Dung Lạc cắn răng: “Hắn là đại phu, danh dự quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, chúng ta đều là nam nhân… Sau này hắn phải cưới vợ sinh con cho tận chữ hiếu, mấy loại chuyện lố lăng này sao ngươi có thể tùy tiện nói năng như vậy chứ.”
Trầm Tiềm Nhiên kỳ quái hỏi: “Có làm sao, lẽ nào chính ngươi cũng không biết tâm tư của hắn với ngươi sao?”
Dung Lạc cường điệu: “Chúng ta từ bé đã thân thiết như thế rồi, ta với hắn chỉ là bằng hữu đơn thuần mà thôi.”
“Bằng hữu?” – Trầm Tiềm Nhiên đột nhiên phá lên cười, “Dung Lạc ơi là Dung Lạc, sao ngươi lại thú vị đến vậy chứ, Mộ Phù Sanh cũng coi ngươi là bằng hữu sao?”
“Ngươi!!” – Dung Lạc giận tới mức mặt đỏ lừ, y vỗ bàn đứng phắt dậy: “Ta không nói chuyện với ngươi nữa, chúng ta vẫn đừng qua lại thì hơn!”
“Ta thấy, không phải ngươi không biết mà không muốn thừa nhận thì có,” – Trầm Tiềm Nhiên giữ tay y: “Mỗi khi có người thật tình đối đãi với ngươi thì ngươi cẩn dực dè dặt, khi người ta thẳng thắn bộc trực thì ngươi làm như không biết mà lảng tránh, ngươi cho là ngươi có lý do chính đáng của mình, nhưng ngươi có từng để tâm tới cảm thụ của người khác chưa?”
Sắc mặt Dung Lạc bỗng trắng nhợt: “Ngươi đang… nói gì vậy?”
Trầm Tiềm Nhiên chăm chú nhìn y, nghiêm túc nói: “Dung Lạc, ta thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội, có được hay không?”
Chẳng chờ gã nói trọn câu, Dung Lạc đã không khách khí vung một quyền đánh gã.
Lần này Trầm Tiềm Nhiên không tránh kịp, gã bụm mặt lùi ra sau mấy bước, dở khóc dở cười: “Sao ngươi lại đánh ta?”
“Với loại người như ngươi thì chỉ có nắm đầm mới nói chuyện được,” – Dung Lạc lạnh lùng nói: “Chúng ta vốn đã chẳng phải là những người chung lối, nếu ngươi thật sự muốn coi ta là bằng hữu thì hãy xuất từ chân tâm đi, nếu không thì đừng xuất hiện trước mặt nhau nhiều thì hơn.”
Trầm Tiềm Nhiên thấy vẻ nghiêm trang túc mục của y thì chẳng nhẫn nổi mà bật cười: “Sao ngươi lại không tin tưởng ta thế? Tất cả những gì ta vừa nói đều thật lòng đấy.”
Dung Lạc không muốn tiếp tục đôi co với gã, y đứng dậy khỏi ghế: “Không còn sớm nữa, ta phải về rồi.”
Trầm Tiềm Nhiên cũng đứng dậy: “Ta tiễn ngươi.”
Dung Lạc cự tuyệt ngay chẳng màng suy nghĩ: “Không cần.”
Ngay chớp mắt y cự tuyệt ấy, dường như thần tình Trầm Tiềm Nhiên có chút ảm đạm, nhưng sau đó gã lại mỉm cười được ngay, không miễn cưỡng y nữa.
**
Dung Lạc vừa bước chân ra khỏi cửa tửu quán thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng của một thứ nặng nề đổ ập lên mặt đất.
Y bật người ngoái đầu lại nhìn liền thấy một nam tử ngã sõng soài ngay trước cửa.
Điếm tiểu nhị vội vàng chạy ra xem: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lập tức chung quanh ồ lên một trận huyên náo.
“Có người té xỉu!”
“Chuyện gì thế?”
“Mau lại mà xem!”
Khách khứa trong tửu quán đều hăng hái chạy ra xem.
Điếm tiểu nhị ló mặt ra đầu tiên, ngồi xổm xuống bên cạnh người bị ngất, lay lay bờ vai hắn: “Này này, vị công tử này, ngươi làm sao thế, mau tỉnh lại?”
Người đó gần như đã hôn mê bất tỉnh, bị *** tiểu nhị lay thế nào cũng không phản ứng.
Điếm tiểu nhị sốt ruột kêu: “Chuyện gì vậy chứ, người này từ đâu ra mà lại ngã ngay trước cửa quán xá người ta thế này thì buôn bán làm sao?”
Trong đám người đứng xem lập tức có người nhận ra: “Ô, đây chẳng phải là con trai của Trương lão đầu – Trương Hoài Hiển đây sao?”
Điếm tiểu nhị tức thì nhìn về phía người nói: “Khách quan nhận ra người này ư? Ngài có biết nhà hắn ở đâu không, liên hệ giúp với?”
Đối phương nghe vậy liền vội vàng chối đẩy: “Ta không biết hắn, ta chỉ biết tên hắn thôi.”
Đám người trong tửu quán bu lại bàn tán, người qua đường trông thấy cũng tò mò mà dừng lại xem náo nhiệt, vậy mà chẳng có lấy một ai có ý ra tay giúp đỡ.
Điếm tiểu nhị lo lắng bù đầu.
Vào dịp lễ tết, chúng tiểu nhị đều được về nhà nghỉ ngơi, trong *** đã thiếu nhân lực thì chớ, giờ xảy ra cơ sự này, thực sự *** tiểu nhị không biết phải xử lý ra sao mới thỏa.
Chứng kiến tình cảnh ấy, Dung Lạc xoay người chen vào trong đám đông, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thấy có người hỏi nguyên do sự việc, nghỉ hẳn người ta nguyện ý xuất thủ tương trợ, nhất thời *** tiểu nhị lộ vẻ vui mừng, vội kêu: “Ta cũng không biết, vừa ra cửa đã thấy người này ngã sõng soài ở đấy rồi.”
Dung Lạc gặng hỏi: “Có phải do uống say không?”
Tiểu nhị kể lể: “Không có đâu, người này không phải khách của quán chúng tôi, chắc là đúng lúc đi ngang qua thôi,” – nói rồi hậm hức mà rủa xả: “Hôm nay sao mà xui quá thế!”
Dung Lạc cau mày ngồi xổm xuống, lật người nọ lại, vỗ lên mặt hắn, thấy không có phản ứng liền dùng ngón cái ấn lên huyệt Nhân Trung[1] của hắn.
Lần này thì có tác dụng hơn, người nọ ho khan một tiếng, nom như có chút tỉnh táo, nhưng thần trí thì vẫn mờ mịt.
Dung Lạc sờ trán hắn kiểm tra thấy nong nóng mới thu tay về, có phần ngoài ý muốn bảo: “Hắn sốt thì phải? Là bệnh thương hàn chăng?”
“Hả?” – *** tiểu nhị kinh hãi: “Vậy mau mau đưa tới đại phu mới phải chứ?”
Lúc này mới có người bên cạnh chen mồm vào: “Bây giờ thì tìm đâu ra đại phu, y quán lân cận đóng cửa nghỉ Tết hết rồi.”
“Vậy biết làm sao bây giờ?” – *** tiểu nhị hớt ha hớt hải: “Cũng không thể để hắn nằm chình ình ra ở đây được, chúng ta còn phải buôn bán nữa chứ.”
Đám người chung quanh đồng loạt trầm mặc.
Dung Lạc lại bình tĩnh nói: “Ta có biết đại phu, để ta dẫn hắn đi.”
Điếm tiểu nhị cảm động như vớ được vàng: “Vô cùng đa tạ ngài, ngài đúng là người tốt.”
Dung Lạc không đáp, chỉ khom người dìu người kia đứng dậy.
Đúng lúc đó, bên cạnh bỗng vang tiếng của một con người đang nhàn nhã thảnh thơi đứng xem: “Tiểu nhị à, y với người nằm trên mặt đất kia đều không quen không biết, vậy mà người ta nguyện ý giúp đỡ ngươi, lẽ nào ngươi chỉ biết nói mỗi câu ‘người tốt’ là đuổi người ta đi vậy thôi sao?”
Chẳng rõ Trầm Tiềm Nhiên đã đứng đấy bao lâu, có lẽ là xem náo nhiệt từ đầu tới giờ rồi, lúc này gã đang cười cười mà khoanh tay đứng chực sẵn ở đó.
Điếm tiểu nhị nghe thấy thì lúng túng xấu hổ mà quay lại hỏi Dung Lạc: “Đường có xa không? Có cần ta đi mượn cho ngài cỗ xe ngựa không?”
Dung Lạc đáp: “Không cần, ngay gần đây thôi, không xa.”
Điểm tiểu nhị “vâng vâng” hai tiếng, vẻ mặt hãy còn băn khoăn, lại dặn: “Nếu như vị khách này khám xong đại phu mà không trả ngân lượng cho ngài thì ngài cứ tới tìm ta.”
Dung Lạc cười: “Không cần đâu, ngươi mau đi làm việc của ngươi đi.”
**
Khi Dung Lạc dìu người tên Trương Hoài Hiển ra ngoài tửu quán, Trầm Tiềm Nhiên cũng bám đuôi theo sau: “Ngươi định dẫn hắn tới chỗ Mộ Phù Sanh đấy hả?”
Dung Lạc liếc gã, không trả lời, coi như ngầm đồng ý.
Trầm Tiềm Nhiên thấy y khó nhọc dìu người ta liền bắt tay ra dìu cùng, còn thở dài ngao ngán: “Dung Lạc, sao ngươi cứ thích hành hiệp trượng nghĩa vậy hả, lần trước cứu cô nương kia dưới tay thế tử xong cũng lẳng lặng bỏ đi, nhưng mà ngươi cứ giúp đỡ người ta vậy lẽ nào không sợ bị dính xúi quẩy sao?”
Dung Lạc lắc đầu: “Nếu hôm nay người đứng đây đổi lại là Mộ Phù Sanh, nhất định hắn sẽ cứu tỉnh được người này chứ kiên quyết không để người khác bu lại xem náo nhiệt lâu thế đâu.”
Trầm Tiềm Nhiên bật cười: “Hắn là đại phu, đương nhiên là phải cứu người rồi.”
Dung Lạc lắc đầu: “Hắn không giống những đại phu khác.”
Trầm Tiềm Nhiên nheo cặp mắt thuôn dài: “Có gì không giống?”
“Có những người hành nghề y chỉ chăm chăm vì mục đích của bản thân mình, còn mục đích của hắn lại vì người khác, đấy là chỗ bất đồng.”
“Nga ~”
Dung Lạc rũ mi, nói cho gã nghe, cũng như nói cho chính mình nghe: “Trước kia ta còn từng giận dữ mà trách móc hắn, nói hắn không có bản lĩnh, không cứu được nương ta… Kỳ thực, chỉ vì khi đó ta đặt nặng quá nhiều ở hắn, những tưởng chuyện gì hắn cũng có khả năng làm được, chuyện gì hắn cũng giải quyết ổn thỏa, rồi hoàn toàn quên mất hắn cũng chỉ là một người bình thường.”
Trầm Tiềm Nhiêm im lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên gã nhếch mép cười: “Quả thực Mộ Phù Sanh đối đãi với ngươi rất tốt.”
Dung Lạc giật mình, không phủ nhận.
Trầm Tiềm Nhiên buông một tiếng thở dài xen lẫn nụ cười nhợt nhạt: “Ngươi thực sự trì độn đến khả ái rồi.”
Dung Lạc trừng mắt lườm gã.
Trầm Tiềm Nhiên ra vẻ bí hiểm: “Một người có năng lực như vậy, đổi lại là người khác chắc đã sớm lấy thân báo đáp hắn ta rồi? Lẽ nào ngươi không động tâm sao? Ta thấy khả năng đó không lớn lắm.”
Dung Lạc giận, rồi lại rối bời không đâu vì lời của gã: “Ngươi… ngươi lại nói bậy bạ gì đó?”
“Trì độn một chút cũng tốt,” – cho một người xen giữa các ngươi là ta – Trầm Tiềm Nhiên cười hì hì mà sán lại thăm dò khuôn mặt y: “Dung Lạc à, ngàn vạn lần đừng có lấy thân báo đáp hắn đấy nhá, không là ta thương tâm lắm.”
¤__________
1. Huyệt Nhân trung: Dưới chóp mũi, trên đường chữ I dưới mũi.
Tác giả :
Thất Lý Hồng Trang