Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
Chương 84: Ba nhát sáu lỗ
Edit: Mạc Thiên Y
Cái gì gọi là tiều tụy?
Cái gì gọi là ảm đạm?
Cái gì gọi là khốn khổ vì tình.
Bạn cứ nhìn Yến Hoằng Chân trước mắt là biết.
Lúc Tô Tuệ Nương mở cửa phòng, nhìn thấy hắn một thân áo bào trắng lỏng lẻo vắt trên người, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau đớn.
Lời còn chưa nói, cả trái tim nàng liền mềm nhũn ba phần, không khỏi có chút đau lòng hỏi: “Đệ, đệ làm sao thế này a!”
Yến Hoằng Chân vừa mở miệng, nước mắt liền tuôn ra như dòng suối nhỏ, diện mạo hắn vốn được ông trời ưu ái, vẻ mặt yên lặng rơi lệ như vậy, quả nhiên là khiến cho người ta đau cả tim gan.
“Tỷ tỷ cũng không cần Tiểu Thất nữa, còn quan tâm đệ sống chết làm gì?” Yến Hoằng Chân trong ánh mắt tựa như hờn oán, yếu ớt mà nhìn Tô Tuệ Nương khóc nói.
“Đệ nói gì vậy, ta không cần đệ lúc nào.” Tô Tuệ Nương có phần chột dạ né ánh mắt hắn.
“Tuệ tỷ tỷ, dám nói mình không có né tránh đệ không?” Yến Hoằng Chân cắn bờ môi trắng bệch, trông như đã quyết định quyết tâm nào đó, nói với Tô Tuệ Nương: “Tiểu Thất biết, Tuệ tỷ tỷ từ nhỏ đã rất tốt với đệ, xem đệ là đệ đệ ruột, nhưng Tiểu Thất lại cô phụ tấm lòng yêu thương của Tuệ tỷ tỷ, càng nổi lên tình cảm nhung nhớ với tỷ, điều này đúng là không nên. Nhưng vô luận thế nào đệ cũng không quản được trái tim mình. Nếu vì vậy mà Tuệ tỷ tỷ giận Tiểu Thất, né tránh Tiểu Thất, vậy hãy để Tiểu Thất dùng cái mạnh quèn này bồi tội với Tuệ tỷ tỷ đi!”
Nói đoạn cũng không để ý Tô Tuệ Nương nghe mà ngây ngẩn cả người ra đó, trượt đoản kiếm trong tay áo ra, hướng về phía ngực mình, cứ thế đâm xuống, nơi đao đâm vào, máu phun ra như suối bỗng chốc nhiễm đỏ vạt áo.
Tô Tuệ Nương nhìn vòi máu trước mắt nhanh chóng tóe nở ra, cả người ngây ra như phỗng, đây là chuyện gì xảy ra a? Chỉ đến trước mặt mình nói mấy câu, mắc gì bắt đầu tự sát?
“Đệ, đệ, đệ, đệ đệ đệ đệ…”
Yến Hoằng Chân nhìn Tô Tuệ Nương tái mặt, biểu tình hoảng sợ, cả người đã hoảng hốt khôn tả, hắn cười nhẹ, nụ cười kia tràn đầy “thương cảm”, hắn rút ra thanh đoản kiếm kia, sau đó, lại liên tục đâm hai nhát lên người.
“Dừng tay!!! Dừng tay!!!! Đừng, đừng, đừng mà” Tô Tuệ Nương như phát điên nhào tới, cầm thật chặt hai tay cầm đao của Yến Hoằng Chân, cuồng loạn hô to: “Người đâu, người đâu, gọi đại phu, gọi đại phu…”
Giờ phút này, Yến Hoằng Chân đã hoàn toàn là một huyết nhân rồi, hắn ngã xuống đất, trên mặt là tử khí mập mờ, nhưng vẫn cố chấp nhìn Tô Tuệ Nương, đứt quãng nói: “Tỷ tỷ, nguyện ý tha thứ cho đệ ư?”
“Đồ điên, tên điên này!!” Tô Tuệ Nương khóc lớn nói: “Ta nuôi đệ nhiều năm như vậy, chính là để đệ đâm đao lên người sao? Đệ luôn miệng nói yêu ta, mà lại đối với ta như vậy, ta, ta không muốn tha thứ cho đệ, ta hận đệ đến chết.”
“Thực xin lỗi.” giọng Yến Hoằng Chân nhanh chóng suy yếu: “Kiếp này, đệ sợ là đoán, đoán không được tâm tư của tỷ, đợi kiếp sau, kiếp sau… …”
Cả tim gan Tô Tuệ Nương đã run như cầy sấy, giờ phút này, nàng cũng chẳng màng được gì nữa, chỉ ôm đầu Yến Hoằng Chân, khóc ròng nói: “Chỉ cần đệ đừng chết, cái gì ta cũng đồng ý với đệ, đừng chết a…”
Có thật không? Yến Hoằng Chân hài lòng nhắm mắt lại, hắn biết là Tuệ tỷ tỷ không nỡ bỏ hắn mà.
Lúc Mộc Hương dẫn đại phu tất tả chạy tới, Yến Hoằng Chân đã ngất đi một lúc lâu, chuyện sau đó, Tô Tuệ Nương đều không nhớ rõ được bao nhiêu, nàng chỉ khóc, vẫn một mực khóc, khóc đến ngất đi.
Đối với Yến Hoằng Chân mà nói lần khổ nhục kế này tuy có phần diễn trò, nhưng ba nhát dao kia cũng đâm lên người thật, cho nên một chuyến này, chính là suốt ba ngày, mà ba ngày nay, đối với Tô Tuệ Nương mà nói quả thực tựa như địa ngục, nàng từng đêm canh giữ bên Yến Hoằng Chân, thỉnh thoảng còn thăm dò hơi thở của hắn, sợ hắn cứ thế đi luôn, cho nên khi Yến Hoằng Chân lần nữa mở mắt ra, điều nhìn thấy đầu tiên chính là sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, gầy đi thấy rõ của Tuệ tỷ tỷ.
Thấy hắn tỉnh lại, Tô Tuệ Nương đầu tiên là mừng như điên, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi mấy phen, cuối cùng mới nói câu: “Đệ tỉnh rồi?”
Yến Hoằng Chân khẽ gật đầu, toan ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện cả nửa người mình đã biến thành xác ướp.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận rách vết thương.”
Yến Hoằng Chân nghe thế quả nhiên ngoan ngoãn bất động.
“Thực xin lỗi…” Sau một lúc lâu hắn nói.
Tô Tuệ Nương thở dài thườn thượt, cười khổ nói: “Đệ lúc này đâu có nói xin lỗi, rõ ràng là đang uy hiếp ta.”
Dùng mạng của mình đi uy hiếp người khác, chuyện này nghe qua rõ nực cười, tuy nhiên nếu cái người bị uy hiếp kia xem mạng của mình quý giá hơn bất cứ gì khác, thế thì khỏi phải bàn tới rồi.
“Nhưng đệ không biết ngoài cách này, còn có cách nào khác, có thể chứng tỏ chân tâm của đệ.” Yến Hoằng Chân vẻ mặc mất mát, ngập đầy lo sợ bất an.
Tô Tuệ Nương trầm mặc một lát mới nói: “Đệ có từng nghĩ, tình cảm của đệ đối với ta, có thể cũng không phải là tình yêu nam nữ gì cả, nó có lẽ là tình cảm mẫu tử, có lẽ là tình tỷ đệ, chỉ là bởi vì đệ rất ít tiếp xúc với những cô gái khác, mà chúng ta lại không có quan hệ huyết thống, cho nên đệ mới sinh ra giác sai như vậy.”
“Tuệ tỷ tỷ nói cảm giác sai hay không sai gì đó, Tiểu Thất không biết.” Yến Hoằng Chân nhìn thẳng vào Tô Tuệ Nương, nói từng câu từng chữ: “Đệ chỉ biết một chuyện, chỉ cần trong đầu đệ tưởng tượng rằng có một ngày Tuệ tỷ tỷ sẽ thích người khác, sẽ trở thành thê tử của kẻ khác, đệ sẽ phẫn nộ phát điên, đệ sẽ giết bất kỳ kẻ nào cướp tỷ đi, có lẽ cũng sẽ giết tỷ, bởi vì tỷ không cần đệ nữa, dĩ nhiên, cuối cùng đệ cũng sẽ đi theo tỷ, bất luận là đời này hay kiếp sau, đệ cũng muốn quấn lấy tỷ đời đời kiếp kiếp, tỷ vĩnh viễn đừng hòng bỏ rơi đệ.”
Tô Tuệ Nương nghe nói như thế, nước mắt không khỏi chảy càng dữ, khóc ròng nói: “Rốt cuộc ta nợ ngươi cái gì a, bị ngươi đời đời kiếp kiếp đòi nợ.”
“Tỷ nợ ta một trái tim.” Yến Hoằng Chân nắm tay nàng, khó khăn đặt trên ngực mình: “Ở trong đây đã trống không rồi, bị tỷ lấy đi mất rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy, khóc càng lớn, nàng cũng không biết gần đây sao mình cứ dễ khóc, nước mắt chảy mấy ngày nay còn nhiều hơn hai đời cộng lại, thế nhưng trong đó lại không đơn giản chỉ là bi thương, mà còn ẩn ẩn có sự vui sướng.
Tới tận bây giờ, điều nàng muốn theo đuổi chẳng phải là một phần tình cảm này sao?
Một phần tình cảm giác ngộ cố chấp, dẫu có phá hủy tất cả, cũng không bao giờ buông tay.
Tô Tuệ Nương gục bên giường, khóc như là một đứa trẻ.
Yến Hoằng Chân cầm thật chặt hai tay nàng, gương mặt vốn của thiếu niên, lại có sự kiên định bất di dịch, hắn sẽ không buông tay, dù Tuệ tỷ tỷ không chấp nhận, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Tuyệt đối không.
Sau khi Yến Hoằng Chân tỉnh, tốc độ lành thương của hắn tốt lên trông thấy, nằm trên giường mười bảy mười tám ngày đã có thể xuống giường đi lại. Dĩ nhiên, đây cũng là nhờ ba đao kia né chỗ hiểm, cũng không đâm đến cơ quan nội tạng trong bụng lại thêm công lao của nước linh tuyền trong không gian của Tô Tuệ Nương. Dĩ nhiên, chỗ máu bị chảy kia cũng sẽ không chảy trở lại, cho nên Yến Hoằng Chân vẫn phải sống những ngày quấn băng, ăn gan heo, uống canh sâm dưỡng thương.
Tuy nhiên đối với hắn mà nói, hơn nửa tháng này có thể nói là “hạnh phúc tràn đầy”, Tuệ tỷ tỷ của hắn không còn tránh né hắn như lúc trước, mà càng trở nên thân cận hơn, mà điều quan trọng hơn chính là, hắn phát hiện lúc thay thuốc, trên mặt Tuệ tỷ tỷ hình như có chút không được tự nhiên, phải biết rằng nàng trước kia ấy là nữ nhân khi nhìn thấy ** của mình mà mắt cũng không chớp cái nào a. Đây phải chăng là một tín hiệu, cho thấy ở trong lòng Tuệ tỷ tỷ, cuối cùng cũng xem hắn là nam nhân? Mỗi khi nghĩ đến đây, Yến Hoằng Chân lâng lâng như thể con ma men vậy, cả người như muốn bay lên, chỉ cảm thấy ban đầu sao không đâm ba đao lên người sớm hơn, nếu thế biết đâu chừng Tuệ tỷ tỷ một lời liền đồng ý gả cho hắn cũng nên!
“Hì hì…” mặt Yến Hoằng Chân lộ ra nụ cười ngây ngô ngọt ngào, đúng là càng nghĩ càng khoái chí.
“Đệ cũng đừng quá đắc ý.” Tô Tuệ Nương một tay nuôi hắn lớn, sao không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.
“Trước tiên ta nói cho đệ biết…” Cố dằn mặt nóng, Tô Tuệ Nương nghiêm túc nói: “Nếu đệ đã có ý niệm như vậy với ta, thì nên lấy chân tâm ra đối đãi, chứ không phải lấy đao uy hiếp, đệ làm như vậy, chẳng phải càng tổn thương trái tim ta.” Nhớ tới hình ảnh hắn máu me khắp người hôm đó, Tô Tuệ Nương vẫn sợ hãi không thôi.
“Là đệ sai! Đệ xin nhận lỗi với Tuệ tỷ tỷ, về sau tuyệt đối sẽ không như thế nữa!” Yến Hoằng Chân đứng lên, hướng về phía Tô Tuệ Nương cúi người thật thấp.
Trên người hắn có thương tích, lại đứng lên, tránh không được nhe răng nhếch miệng một phen, chẳng qua là không biết hắn đau thật hay là bày cho người khác nhìn thôi.
Tô Tuệ Nương thấy mặt hắn hiện vẻ xấu hổ, xem ra là thật lòng biết sai rồi, cơn tức nghẹn trong ngực kia cuối cùng tan thành mây khói.
“Chỉ là Tuệ tỷ tỷ…” Nhận sai xong, kẻ nào đó lại lộ ra cái vẻ “nhút nhát”, cực khát vọng lại cực đáng thương hỏi: “Vậy tỷ, tỷ có tiếp nhận, tiếp nhận ta không?”
Tô Tuệ Nương nhìn hắn một cái, vẻ mất tự nhiên trên mặt càng đậm, song, đầu óc nàng dù gì cũng đã trưởng thành, nếu đã xác định cảm xúc của mình, lại không muốn bỏ qua phần tình cảm này, dĩ nhiên sẽ không giở mấy trò gì mà ánh trăng mông lung, cánh chim mập mờ gì đó, hoặc là chấp nhận, hoặc là từ chối, thẳng thắn dứt khoát, không làm lỡ người lỡ mình mới là tác phong của nàng.
“Nếu đệ đã có phen tâm tư này, thì chúng ta phải quy định ba điều.” Tô Tuệ Nương nghiêm mặt, mở miệng nói.
Yến Hoằng Chân lập tức làm ra bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
“Thứ nhất, về sau phải làm người chính phái, tuyệt không được vì sự ích kỷ của bản thân mà thương tổn người bên cạnh.”
Yến Hoằng Chân do dự một chút: “Nếu là có liên quan đến nhiệm vụ của Cẩm Y Vệ, vậy đệ cũng không có cách nào.”
Tô Tuệ Nương liền nói: “Điều thứ nhất mà đã do dự như vậy, có thể thấy được đệ chẳng có gì thật lòng.”
“Được rồi, được rồi, đệ đồng ý còn không được sao!” Yến Hoằng Chân thấy Tô Tuệ Nương không vui, lập tức cười làm lành lia lịa nói.
“Thứ hai, nếu có một ngày hai ta thật sự trở thành vợ chồng, đệ phải toàn tâm toàn ý với ta, giữa hai ta tuyệt đối không thể có kẻ nào khác.”
“Đệ đồng ý, đồng ý.” Yến Hoằng Chân gục gặc như gà mổ thóc.
“Thứ ba…” Tô Tuệ Nương đỏ mặt, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng, đệ phải cưới hỏi đàng hoàng.”
Yến Hoằng Chân hiện tại từ trên xuống dưới là đều cao hứng, hoàn toàn là cái vẻ bị ngàn lượng hoàng kim từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Ừ, vô cùng, vô cùng, si ngốc.
“Sao, đệ không muốn?” Tô Tuệ Nương nhíu mày một cái.
Yến Hoằng Chân rầm một tiếng, nuốt nước miếng, nóng mặt hỏi câu: “Lúc nào thành thân a?”
Cái gì gọi là tiều tụy?
Cái gì gọi là ảm đạm?
Cái gì gọi là khốn khổ vì tình.
Bạn cứ nhìn Yến Hoằng Chân trước mắt là biết.
Lúc Tô Tuệ Nương mở cửa phòng, nhìn thấy hắn một thân áo bào trắng lỏng lẻo vắt trên người, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau đớn.
Lời còn chưa nói, cả trái tim nàng liền mềm nhũn ba phần, không khỏi có chút đau lòng hỏi: “Đệ, đệ làm sao thế này a!”
Yến Hoằng Chân vừa mở miệng, nước mắt liền tuôn ra như dòng suối nhỏ, diện mạo hắn vốn được ông trời ưu ái, vẻ mặt yên lặng rơi lệ như vậy, quả nhiên là khiến cho người ta đau cả tim gan.
“Tỷ tỷ cũng không cần Tiểu Thất nữa, còn quan tâm đệ sống chết làm gì?” Yến Hoằng Chân trong ánh mắt tựa như hờn oán, yếu ớt mà nhìn Tô Tuệ Nương khóc nói.
“Đệ nói gì vậy, ta không cần đệ lúc nào.” Tô Tuệ Nương có phần chột dạ né ánh mắt hắn.
“Tuệ tỷ tỷ, dám nói mình không có né tránh đệ không?” Yến Hoằng Chân cắn bờ môi trắng bệch, trông như đã quyết định quyết tâm nào đó, nói với Tô Tuệ Nương: “Tiểu Thất biết, Tuệ tỷ tỷ từ nhỏ đã rất tốt với đệ, xem đệ là đệ đệ ruột, nhưng Tiểu Thất lại cô phụ tấm lòng yêu thương của Tuệ tỷ tỷ, càng nổi lên tình cảm nhung nhớ với tỷ, điều này đúng là không nên. Nhưng vô luận thế nào đệ cũng không quản được trái tim mình. Nếu vì vậy mà Tuệ tỷ tỷ giận Tiểu Thất, né tránh Tiểu Thất, vậy hãy để Tiểu Thất dùng cái mạnh quèn này bồi tội với Tuệ tỷ tỷ đi!”
Nói đoạn cũng không để ý Tô Tuệ Nương nghe mà ngây ngẩn cả người ra đó, trượt đoản kiếm trong tay áo ra, hướng về phía ngực mình, cứ thế đâm xuống, nơi đao đâm vào, máu phun ra như suối bỗng chốc nhiễm đỏ vạt áo.
Tô Tuệ Nương nhìn vòi máu trước mắt nhanh chóng tóe nở ra, cả người ngây ra như phỗng, đây là chuyện gì xảy ra a? Chỉ đến trước mặt mình nói mấy câu, mắc gì bắt đầu tự sát?
“Đệ, đệ, đệ, đệ đệ đệ đệ…”
Yến Hoằng Chân nhìn Tô Tuệ Nương tái mặt, biểu tình hoảng sợ, cả người đã hoảng hốt khôn tả, hắn cười nhẹ, nụ cười kia tràn đầy “thương cảm”, hắn rút ra thanh đoản kiếm kia, sau đó, lại liên tục đâm hai nhát lên người.
“Dừng tay!!! Dừng tay!!!! Đừng, đừng, đừng mà” Tô Tuệ Nương như phát điên nhào tới, cầm thật chặt hai tay cầm đao của Yến Hoằng Chân, cuồng loạn hô to: “Người đâu, người đâu, gọi đại phu, gọi đại phu…”
Giờ phút này, Yến Hoằng Chân đã hoàn toàn là một huyết nhân rồi, hắn ngã xuống đất, trên mặt là tử khí mập mờ, nhưng vẫn cố chấp nhìn Tô Tuệ Nương, đứt quãng nói: “Tỷ tỷ, nguyện ý tha thứ cho đệ ư?”
“Đồ điên, tên điên này!!” Tô Tuệ Nương khóc lớn nói: “Ta nuôi đệ nhiều năm như vậy, chính là để đệ đâm đao lên người sao? Đệ luôn miệng nói yêu ta, mà lại đối với ta như vậy, ta, ta không muốn tha thứ cho đệ, ta hận đệ đến chết.”
“Thực xin lỗi.” giọng Yến Hoằng Chân nhanh chóng suy yếu: “Kiếp này, đệ sợ là đoán, đoán không được tâm tư của tỷ, đợi kiếp sau, kiếp sau… …”
Cả tim gan Tô Tuệ Nương đã run như cầy sấy, giờ phút này, nàng cũng chẳng màng được gì nữa, chỉ ôm đầu Yến Hoằng Chân, khóc ròng nói: “Chỉ cần đệ đừng chết, cái gì ta cũng đồng ý với đệ, đừng chết a…”
Có thật không? Yến Hoằng Chân hài lòng nhắm mắt lại, hắn biết là Tuệ tỷ tỷ không nỡ bỏ hắn mà.
Lúc Mộc Hương dẫn đại phu tất tả chạy tới, Yến Hoằng Chân đã ngất đi một lúc lâu, chuyện sau đó, Tô Tuệ Nương đều không nhớ rõ được bao nhiêu, nàng chỉ khóc, vẫn một mực khóc, khóc đến ngất đi.
Đối với Yến Hoằng Chân mà nói lần khổ nhục kế này tuy có phần diễn trò, nhưng ba nhát dao kia cũng đâm lên người thật, cho nên một chuyến này, chính là suốt ba ngày, mà ba ngày nay, đối với Tô Tuệ Nương mà nói quả thực tựa như địa ngục, nàng từng đêm canh giữ bên Yến Hoằng Chân, thỉnh thoảng còn thăm dò hơi thở của hắn, sợ hắn cứ thế đi luôn, cho nên khi Yến Hoằng Chân lần nữa mở mắt ra, điều nhìn thấy đầu tiên chính là sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, gầy đi thấy rõ của Tuệ tỷ tỷ.
Thấy hắn tỉnh lại, Tô Tuệ Nương đầu tiên là mừng như điên, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi mấy phen, cuối cùng mới nói câu: “Đệ tỉnh rồi?”
Yến Hoằng Chân khẽ gật đầu, toan ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện cả nửa người mình đã biến thành xác ướp.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận rách vết thương.”
Yến Hoằng Chân nghe thế quả nhiên ngoan ngoãn bất động.
“Thực xin lỗi…” Sau một lúc lâu hắn nói.
Tô Tuệ Nương thở dài thườn thượt, cười khổ nói: “Đệ lúc này đâu có nói xin lỗi, rõ ràng là đang uy hiếp ta.”
Dùng mạng của mình đi uy hiếp người khác, chuyện này nghe qua rõ nực cười, tuy nhiên nếu cái người bị uy hiếp kia xem mạng của mình quý giá hơn bất cứ gì khác, thế thì khỏi phải bàn tới rồi.
“Nhưng đệ không biết ngoài cách này, còn có cách nào khác, có thể chứng tỏ chân tâm của đệ.” Yến Hoằng Chân vẻ mặc mất mát, ngập đầy lo sợ bất an.
Tô Tuệ Nương trầm mặc một lát mới nói: “Đệ có từng nghĩ, tình cảm của đệ đối với ta, có thể cũng không phải là tình yêu nam nữ gì cả, nó có lẽ là tình cảm mẫu tử, có lẽ là tình tỷ đệ, chỉ là bởi vì đệ rất ít tiếp xúc với những cô gái khác, mà chúng ta lại không có quan hệ huyết thống, cho nên đệ mới sinh ra giác sai như vậy.”
“Tuệ tỷ tỷ nói cảm giác sai hay không sai gì đó, Tiểu Thất không biết.” Yến Hoằng Chân nhìn thẳng vào Tô Tuệ Nương, nói từng câu từng chữ: “Đệ chỉ biết một chuyện, chỉ cần trong đầu đệ tưởng tượng rằng có một ngày Tuệ tỷ tỷ sẽ thích người khác, sẽ trở thành thê tử của kẻ khác, đệ sẽ phẫn nộ phát điên, đệ sẽ giết bất kỳ kẻ nào cướp tỷ đi, có lẽ cũng sẽ giết tỷ, bởi vì tỷ không cần đệ nữa, dĩ nhiên, cuối cùng đệ cũng sẽ đi theo tỷ, bất luận là đời này hay kiếp sau, đệ cũng muốn quấn lấy tỷ đời đời kiếp kiếp, tỷ vĩnh viễn đừng hòng bỏ rơi đệ.”
Tô Tuệ Nương nghe nói như thế, nước mắt không khỏi chảy càng dữ, khóc ròng nói: “Rốt cuộc ta nợ ngươi cái gì a, bị ngươi đời đời kiếp kiếp đòi nợ.”
“Tỷ nợ ta một trái tim.” Yến Hoằng Chân nắm tay nàng, khó khăn đặt trên ngực mình: “Ở trong đây đã trống không rồi, bị tỷ lấy đi mất rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy, khóc càng lớn, nàng cũng không biết gần đây sao mình cứ dễ khóc, nước mắt chảy mấy ngày nay còn nhiều hơn hai đời cộng lại, thế nhưng trong đó lại không đơn giản chỉ là bi thương, mà còn ẩn ẩn có sự vui sướng.
Tới tận bây giờ, điều nàng muốn theo đuổi chẳng phải là một phần tình cảm này sao?
Một phần tình cảm giác ngộ cố chấp, dẫu có phá hủy tất cả, cũng không bao giờ buông tay.
Tô Tuệ Nương gục bên giường, khóc như là một đứa trẻ.
Yến Hoằng Chân cầm thật chặt hai tay nàng, gương mặt vốn của thiếu niên, lại có sự kiên định bất di dịch, hắn sẽ không buông tay, dù Tuệ tỷ tỷ không chấp nhận, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Tuyệt đối không.
Sau khi Yến Hoằng Chân tỉnh, tốc độ lành thương của hắn tốt lên trông thấy, nằm trên giường mười bảy mười tám ngày đã có thể xuống giường đi lại. Dĩ nhiên, đây cũng là nhờ ba đao kia né chỗ hiểm, cũng không đâm đến cơ quan nội tạng trong bụng lại thêm công lao của nước linh tuyền trong không gian của Tô Tuệ Nương. Dĩ nhiên, chỗ máu bị chảy kia cũng sẽ không chảy trở lại, cho nên Yến Hoằng Chân vẫn phải sống những ngày quấn băng, ăn gan heo, uống canh sâm dưỡng thương.
Tuy nhiên đối với hắn mà nói, hơn nửa tháng này có thể nói là “hạnh phúc tràn đầy”, Tuệ tỷ tỷ của hắn không còn tránh né hắn như lúc trước, mà càng trở nên thân cận hơn, mà điều quan trọng hơn chính là, hắn phát hiện lúc thay thuốc, trên mặt Tuệ tỷ tỷ hình như có chút không được tự nhiên, phải biết rằng nàng trước kia ấy là nữ nhân khi nhìn thấy ** của mình mà mắt cũng không chớp cái nào a. Đây phải chăng là một tín hiệu, cho thấy ở trong lòng Tuệ tỷ tỷ, cuối cùng cũng xem hắn là nam nhân? Mỗi khi nghĩ đến đây, Yến Hoằng Chân lâng lâng như thể con ma men vậy, cả người như muốn bay lên, chỉ cảm thấy ban đầu sao không đâm ba đao lên người sớm hơn, nếu thế biết đâu chừng Tuệ tỷ tỷ một lời liền đồng ý gả cho hắn cũng nên!
“Hì hì…” mặt Yến Hoằng Chân lộ ra nụ cười ngây ngô ngọt ngào, đúng là càng nghĩ càng khoái chí.
“Đệ cũng đừng quá đắc ý.” Tô Tuệ Nương một tay nuôi hắn lớn, sao không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.
“Trước tiên ta nói cho đệ biết…” Cố dằn mặt nóng, Tô Tuệ Nương nghiêm túc nói: “Nếu đệ đã có ý niệm như vậy với ta, thì nên lấy chân tâm ra đối đãi, chứ không phải lấy đao uy hiếp, đệ làm như vậy, chẳng phải càng tổn thương trái tim ta.” Nhớ tới hình ảnh hắn máu me khắp người hôm đó, Tô Tuệ Nương vẫn sợ hãi không thôi.
“Là đệ sai! Đệ xin nhận lỗi với Tuệ tỷ tỷ, về sau tuyệt đối sẽ không như thế nữa!” Yến Hoằng Chân đứng lên, hướng về phía Tô Tuệ Nương cúi người thật thấp.
Trên người hắn có thương tích, lại đứng lên, tránh không được nhe răng nhếch miệng một phen, chẳng qua là không biết hắn đau thật hay là bày cho người khác nhìn thôi.
Tô Tuệ Nương thấy mặt hắn hiện vẻ xấu hổ, xem ra là thật lòng biết sai rồi, cơn tức nghẹn trong ngực kia cuối cùng tan thành mây khói.
“Chỉ là Tuệ tỷ tỷ…” Nhận sai xong, kẻ nào đó lại lộ ra cái vẻ “nhút nhát”, cực khát vọng lại cực đáng thương hỏi: “Vậy tỷ, tỷ có tiếp nhận, tiếp nhận ta không?”
Tô Tuệ Nương nhìn hắn một cái, vẻ mất tự nhiên trên mặt càng đậm, song, đầu óc nàng dù gì cũng đã trưởng thành, nếu đã xác định cảm xúc của mình, lại không muốn bỏ qua phần tình cảm này, dĩ nhiên sẽ không giở mấy trò gì mà ánh trăng mông lung, cánh chim mập mờ gì đó, hoặc là chấp nhận, hoặc là từ chối, thẳng thắn dứt khoát, không làm lỡ người lỡ mình mới là tác phong của nàng.
“Nếu đệ đã có phen tâm tư này, thì chúng ta phải quy định ba điều.” Tô Tuệ Nương nghiêm mặt, mở miệng nói.
Yến Hoằng Chân lập tức làm ra bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
“Thứ nhất, về sau phải làm người chính phái, tuyệt không được vì sự ích kỷ của bản thân mà thương tổn người bên cạnh.”
Yến Hoằng Chân do dự một chút: “Nếu là có liên quan đến nhiệm vụ của Cẩm Y Vệ, vậy đệ cũng không có cách nào.”
Tô Tuệ Nương liền nói: “Điều thứ nhất mà đã do dự như vậy, có thể thấy được đệ chẳng có gì thật lòng.”
“Được rồi, được rồi, đệ đồng ý còn không được sao!” Yến Hoằng Chân thấy Tô Tuệ Nương không vui, lập tức cười làm lành lia lịa nói.
“Thứ hai, nếu có một ngày hai ta thật sự trở thành vợ chồng, đệ phải toàn tâm toàn ý với ta, giữa hai ta tuyệt đối không thể có kẻ nào khác.”
“Đệ đồng ý, đồng ý.” Yến Hoằng Chân gục gặc như gà mổ thóc.
“Thứ ba…” Tô Tuệ Nương đỏ mặt, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng, đệ phải cưới hỏi đàng hoàng.”
Yến Hoằng Chân hiện tại từ trên xuống dưới là đều cao hứng, hoàn toàn là cái vẻ bị ngàn lượng hoàng kim từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Ừ, vô cùng, vô cùng, si ngốc.
“Sao, đệ không muốn?” Tô Tuệ Nương nhíu mày một cái.
Yến Hoằng Chân rầm một tiếng, nuốt nước miếng, nóng mặt hỏi câu: “Lúc nào thành thân a?”
Tác giả :
Nhất Cá Tiểu Bình Cái