Tù Phi Tà Vương
Chương 181
“Cho Bắc An Vương nhìn đi, coi như là lần gặp mặt cuối cùng của hắn cùng Mị Nô.” Hoa Thanh Nho nhất thời lão lệ đồng ý nói một bên.
Vô Ngân gật gật đầu, sai người hầu mở quan tài ra. Hiên Viên Khanh Trần cẩn thận đẩy nắp hòm. Khuôn mặt của người bên trong tái nhợt, hiện lên màu xám xanh làm cho người ta sợ hãi. Ở hắn xem ra, lại như thường trong mắt Mị Nô không khác. Thân thể bởi vì thời tiết giá lạnh, nên bộ dáng được bảo trì như lúc hạ táng.
“Mị Nô, ai cũng không thể mang nàng đi, cho dù là vì nàng buông tay tất cả, ta cũng sẽ không tiếc!” Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói nhẹ, thân mình cúi xuống, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài của nàng, vừa muốn nhìn lại không muốn nhìn.
Đội hộ vệ ý chí kiên cường phía sau chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là có thể giết chết người của Hiên Viên Triệt, binh lực của Bắc An cũng sẽ không bại bởi Đại Nguyệt, hắn chỉ là đem tất cả sở hữu chuẩn bị phát động trước tiên.
Mị Nô, nàng không cần vị trí hoàng hậu hắn phong cho nàng, ta đây đem thiên hạ tặng nàng, ta đây đã cho đi thứ gì thì sẽ không bao giờ lấy lại! Trong mắt hắn hiện lên nụ cười hiếm thấy của nàng, cùng nàng thấp giọng lẩm bẩm gọi hắn: Khanh Trần, Khanh Trần…
Vì nàng, ta giành lấy thiên hạ thì sao!
Trong mắt chua sót, nước mắt cơ hồ tràn mi, động tác tay càng thêm mềm nhẹ. Nàng nhớ kỹ, ta đã nói rồi nàng là nữ nhân của ta, cho dù là đã chết ta cũng đem hồn phách của nàng giữ bên người, ai dám mang nàng đi, ta giết, gặp phật giết phật! Khóe môi phác họa một chút ý cười thương tiếc sủng nịnh.
Rồi đột nhiên, ánh mắt hắn chợt động, bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài của nàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén rất nhanh một lần nữa đánh giá một phen người trong quan tài. Đồng mâu chợt co lại thay đổi dần.
Phía sau Vô Ngân nhắc nhở hắn, sau một lúc lâu hắn mới lưu luyến đứng dậy, tay vịn quan tài ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, mới đưa cái nắp quan tài.
“Đi thôi.” Hắn gian nan vẫy vẫy tay, bi thương xoay người không hề nhìn lại.
Trong mắt lảng tránh nhưng không có bi thương như vừa rồi, thay vào đó là hàn quang lạnh lẽo!
***
Cây cỏ phát triển oanh bay ba tháng trời, mãn nhãn đào hồng liễu lục, ánh mặt trời vàng đượm nhu hòa chiếu trên người, không khỏi bắt đầu nhiều hơn.
Sâu trong viện, một bộ trường bào màu đen viền bạc, khoát lên người một công tử trẻ tuổi, cúi đầu xuống án thư đang viết cái gì đó.
“Cảnh công tử, Vương gia đến đây.” Ngoài cửa là người hậu thấp giọng bẩm báo.
“Mời vào.” Thanh âm tuy mềm nhẹ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, người được gọi là Cảnh công tử đứng dậy nhìn lại, mái tóc dài đen sắc cao cao búi lại thành búi tóc, trên mặt hé ra chiếc quỷ mặt nạ chế từ đồng đen.
Tô Vân Phong dường như ba tháng nay vẫn êm ái như gió ngoài cửa sổ, tựa hồ còn mang theo một tia mùi hoa thản nhiên đi đến. “Thật hăng hái.” Trên mặt y mỉm cười thản nhiên lại bởi vì nhìn thấy người đối diện mà bắt đầu có vẻ sinh động.
“Gần đây thật thanh nhàn, ngươi cũng không phân cho ta chuyện làm, đương nhiên là có hăng hái rồi.” Cảnh công tử buông bút, nhìn tờ giấy tuyên thành.
“Làm sao vậy? Nàng có vẻ không vui.” Tô Vân Phong cũng nhìn tờ giấy trên bàn, từ sau khi thương thế của nàng chuyển biến tốt lên, mỗi ngày đều đều viết đi viết lại cùng một chữ, không khỏi thở dài một tiếng.
“Cũng không có gì, nằm lại đây một mùa đông, thân thể đều lười, người tự nhiên cũng mệt mỏi.” Ngữ khí không cho là đúng
“Đi ra ngoài một chút đi, hiện tại bây giờ cảnh trí ở Lan Lăng đang ở thời điểm đẹp nhất, ta dẫn nàng đi xem.” Y vươn tay, làm động tác mời chào.
Cảnh công tử lại nâng mâu nhìn ngoài cửa sổ, phe phẩy đầu: “Không được, sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.” Nàng vuốt mặt nạ trên mặt, bởi vì dung mạo của nàng liền ngay cả người hầu cũng không thể nhìn.
Tô Vân Phong đi đến nắm lấy cổ tay của nàng, “Ta có biện pháp, chờ thân thể của nàng chuyển biến tốt đẹp rồi, có thể mang nàng ra ngoài một chút.” Nói xong không khỏi kéo tay nàng đến trước bàn trang điểm.
Nhìn hắn sai người lấy đến một ít vật nhỏ cổ quái ngạc nhiên, cùng nhau mở ra trước mặt. “Làm cái gì vậy?” Nàng có chút tò mò hỏi, không khỏi cần thận đánh giá.
Trong món đồ chơi nhỏ, nàng cư nhiên từng có nghe nói qua mặt nạ da người nhưng chưa từng xem qua. Chế tác tinh tế, ngoài mặt lớn cùng thật nhỏ, phần trên mi mắt đầy đủ hết, nhỏ đến chỉ có thể che khuất thái dương, vật liệu cũng rất đa dạng, làm cho nàng ngạc nhiên không thôi.
“Đây là…” Nàng tùy tay lấy ra thủy tinh khéo léo chế tác thành mở ra trong tay.
“Dùng cái này, nàng không cần phải lo lắng bị người khác nhận ra.” Tô Vân Phong cười ôn hòa, động thủ đem chiếc mặt nạ trên mặt Cảnh công tử đoạt lấy. Khuôn mặt đoan trang của nàng, không khỏi than thở: “Nàng vẫn xinh đẹp như thế.”
Sắc mặt của người trong gương đồng tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng lại không che được mị thái trời sinh như trước, đôi mắt linh động nhìn quanh sinh sáng chói. Mỉm cười, liễm diễn lưu quang, “Dùng như thế nào?” Khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên nhẹ giọng hỏi.
Tô Vân Phong thay nàng lựa chọn một cái dán lên mặt nàng, dùng nó làm cho da mặt nàng hơi đen một chút, chợt liếc mắt một cái nhìn lại chính là một công tử phú gia tuấn tú.
“Ta còn không biết Vân vương gia sẽ dùng chiêu thức này.” Nàng không khỏi tán thưởng.
“Chê cười.” Tô Vân Phong nhìn một chút trang phục của nàng, “Người nào sẽ biết, nàng là Cảnh công tử phụ tá lợi hại nhất dưới trướng ta?”
Bọn họ nhìn nhau hai người cười, quả thật, chuyện nàng là Cảnh công tử phụ tá của Tô Vân Phong chỉ có nàng cùng Tô Vân Phong hiểu. Nàng đã dùng một thân phận hoàn toàn mới để sống tốt trên thế gian này.
“Đi thôi.” Tô Vân Phong đứng ở trong viện, nhìn nàng cười khanh khách đi đến chỗ mình, cho dù là nháy mắt ngắn ngủi, cũng là hắn chờ đợi đã lâu.
Ở trên mã xa, từ cửa sổ hé ra một gương mặt trắng trẻo, con ngươi tinh khiết sáng ngời tò mò nhìn phía trước, mỗi một chỗ đều có thể khiến cho nàng phát ra tán thưởng nho nhỏ.
“Ca ca, Lan Lăng nơi này thật đẹp!” Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, da thịt trắng nõn của nàng nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Nam tử vẫn cưỡi ngựa đi cùng với nàng trên gương mặt lạnh lùng mỉm cười khó hiện lên. “Thu Thủy, thích nơi này?”
“Ừ, thích, hoàn toàn không giống như ở Bắc An, ngươi xem nơi đó.” Chỉ vào đóa hoa nở rộ trước mắt, nàng không khỏi cảm thán tự đáy lòng. “Bắc An chỉ có hoa mai, làm sao giống nơi này muôn tía nghìn hồng, thật xinh đẹp!” Đôi mắt của nàng một khắc cũng không ngừng thường thức những thứ ngày thường không được nhìn thấy nhiều. Nhưng không có phát hiện, đôi mày đen của nam tử trước mắt có chút nhăn lại.
Vô Ngân gật gật đầu, sai người hầu mở quan tài ra. Hiên Viên Khanh Trần cẩn thận đẩy nắp hòm. Khuôn mặt của người bên trong tái nhợt, hiện lên màu xám xanh làm cho người ta sợ hãi. Ở hắn xem ra, lại như thường trong mắt Mị Nô không khác. Thân thể bởi vì thời tiết giá lạnh, nên bộ dáng được bảo trì như lúc hạ táng.
“Mị Nô, ai cũng không thể mang nàng đi, cho dù là vì nàng buông tay tất cả, ta cũng sẽ không tiếc!” Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói nhẹ, thân mình cúi xuống, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài của nàng, vừa muốn nhìn lại không muốn nhìn.
Đội hộ vệ ý chí kiên cường phía sau chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là có thể giết chết người của Hiên Viên Triệt, binh lực của Bắc An cũng sẽ không bại bởi Đại Nguyệt, hắn chỉ là đem tất cả sở hữu chuẩn bị phát động trước tiên.
Mị Nô, nàng không cần vị trí hoàng hậu hắn phong cho nàng, ta đây đem thiên hạ tặng nàng, ta đây đã cho đi thứ gì thì sẽ không bao giờ lấy lại! Trong mắt hắn hiện lên nụ cười hiếm thấy của nàng, cùng nàng thấp giọng lẩm bẩm gọi hắn: Khanh Trần, Khanh Trần…
Vì nàng, ta giành lấy thiên hạ thì sao!
Trong mắt chua sót, nước mắt cơ hồ tràn mi, động tác tay càng thêm mềm nhẹ. Nàng nhớ kỹ, ta đã nói rồi nàng là nữ nhân của ta, cho dù là đã chết ta cũng đem hồn phách của nàng giữ bên người, ai dám mang nàng đi, ta giết, gặp phật giết phật! Khóe môi phác họa một chút ý cười thương tiếc sủng nịnh.
Rồi đột nhiên, ánh mắt hắn chợt động, bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài của nàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén rất nhanh một lần nữa đánh giá một phen người trong quan tài. Đồng mâu chợt co lại thay đổi dần.
Phía sau Vô Ngân nhắc nhở hắn, sau một lúc lâu hắn mới lưu luyến đứng dậy, tay vịn quan tài ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, mới đưa cái nắp quan tài.
“Đi thôi.” Hắn gian nan vẫy vẫy tay, bi thương xoay người không hề nhìn lại.
Trong mắt lảng tránh nhưng không có bi thương như vừa rồi, thay vào đó là hàn quang lạnh lẽo!
***
Cây cỏ phát triển oanh bay ba tháng trời, mãn nhãn đào hồng liễu lục, ánh mặt trời vàng đượm nhu hòa chiếu trên người, không khỏi bắt đầu nhiều hơn.
Sâu trong viện, một bộ trường bào màu đen viền bạc, khoát lên người một công tử trẻ tuổi, cúi đầu xuống án thư đang viết cái gì đó.
“Cảnh công tử, Vương gia đến đây.” Ngoài cửa là người hậu thấp giọng bẩm báo.
“Mời vào.” Thanh âm tuy mềm nhẹ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, người được gọi là Cảnh công tử đứng dậy nhìn lại, mái tóc dài đen sắc cao cao búi lại thành búi tóc, trên mặt hé ra chiếc quỷ mặt nạ chế từ đồng đen.
Tô Vân Phong dường như ba tháng nay vẫn êm ái như gió ngoài cửa sổ, tựa hồ còn mang theo một tia mùi hoa thản nhiên đi đến. “Thật hăng hái.” Trên mặt y mỉm cười thản nhiên lại bởi vì nhìn thấy người đối diện mà bắt đầu có vẻ sinh động.
“Gần đây thật thanh nhàn, ngươi cũng không phân cho ta chuyện làm, đương nhiên là có hăng hái rồi.” Cảnh công tử buông bút, nhìn tờ giấy tuyên thành.
“Làm sao vậy? Nàng có vẻ không vui.” Tô Vân Phong cũng nhìn tờ giấy trên bàn, từ sau khi thương thế của nàng chuyển biến tốt lên, mỗi ngày đều đều viết đi viết lại cùng một chữ, không khỏi thở dài một tiếng.
“Cũng không có gì, nằm lại đây một mùa đông, thân thể đều lười, người tự nhiên cũng mệt mỏi.” Ngữ khí không cho là đúng
“Đi ra ngoài một chút đi, hiện tại bây giờ cảnh trí ở Lan Lăng đang ở thời điểm đẹp nhất, ta dẫn nàng đi xem.” Y vươn tay, làm động tác mời chào.
Cảnh công tử lại nâng mâu nhìn ngoài cửa sổ, phe phẩy đầu: “Không được, sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.” Nàng vuốt mặt nạ trên mặt, bởi vì dung mạo của nàng liền ngay cả người hầu cũng không thể nhìn.
Tô Vân Phong đi đến nắm lấy cổ tay của nàng, “Ta có biện pháp, chờ thân thể của nàng chuyển biến tốt đẹp rồi, có thể mang nàng ra ngoài một chút.” Nói xong không khỏi kéo tay nàng đến trước bàn trang điểm.
Nhìn hắn sai người lấy đến một ít vật nhỏ cổ quái ngạc nhiên, cùng nhau mở ra trước mặt. “Làm cái gì vậy?” Nàng có chút tò mò hỏi, không khỏi cần thận đánh giá.
Trong món đồ chơi nhỏ, nàng cư nhiên từng có nghe nói qua mặt nạ da người nhưng chưa từng xem qua. Chế tác tinh tế, ngoài mặt lớn cùng thật nhỏ, phần trên mi mắt đầy đủ hết, nhỏ đến chỉ có thể che khuất thái dương, vật liệu cũng rất đa dạng, làm cho nàng ngạc nhiên không thôi.
“Đây là…” Nàng tùy tay lấy ra thủy tinh khéo léo chế tác thành mở ra trong tay.
“Dùng cái này, nàng không cần phải lo lắng bị người khác nhận ra.” Tô Vân Phong cười ôn hòa, động thủ đem chiếc mặt nạ trên mặt Cảnh công tử đoạt lấy. Khuôn mặt đoan trang của nàng, không khỏi than thở: “Nàng vẫn xinh đẹp như thế.”
Sắc mặt của người trong gương đồng tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng lại không che được mị thái trời sinh như trước, đôi mắt linh động nhìn quanh sinh sáng chói. Mỉm cười, liễm diễn lưu quang, “Dùng như thế nào?” Khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên nhẹ giọng hỏi.
Tô Vân Phong thay nàng lựa chọn một cái dán lên mặt nàng, dùng nó làm cho da mặt nàng hơi đen một chút, chợt liếc mắt một cái nhìn lại chính là một công tử phú gia tuấn tú.
“Ta còn không biết Vân vương gia sẽ dùng chiêu thức này.” Nàng không khỏi tán thưởng.
“Chê cười.” Tô Vân Phong nhìn một chút trang phục của nàng, “Người nào sẽ biết, nàng là Cảnh công tử phụ tá lợi hại nhất dưới trướng ta?”
Bọn họ nhìn nhau hai người cười, quả thật, chuyện nàng là Cảnh công tử phụ tá của Tô Vân Phong chỉ có nàng cùng Tô Vân Phong hiểu. Nàng đã dùng một thân phận hoàn toàn mới để sống tốt trên thế gian này.
“Đi thôi.” Tô Vân Phong đứng ở trong viện, nhìn nàng cười khanh khách đi đến chỗ mình, cho dù là nháy mắt ngắn ngủi, cũng là hắn chờ đợi đã lâu.
Ở trên mã xa, từ cửa sổ hé ra một gương mặt trắng trẻo, con ngươi tinh khiết sáng ngời tò mò nhìn phía trước, mỗi một chỗ đều có thể khiến cho nàng phát ra tán thưởng nho nhỏ.
“Ca ca, Lan Lăng nơi này thật đẹp!” Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, da thịt trắng nõn của nàng nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Nam tử vẫn cưỡi ngựa đi cùng với nàng trên gương mặt lạnh lùng mỉm cười khó hiện lên. “Thu Thủy, thích nơi này?”
“Ừ, thích, hoàn toàn không giống như ở Bắc An, ngươi xem nơi đó.” Chỉ vào đóa hoa nở rộ trước mắt, nàng không khỏi cảm thán tự đáy lòng. “Bắc An chỉ có hoa mai, làm sao giống nơi này muôn tía nghìn hồng, thật xinh đẹp!” Đôi mắt của nàng một khắc cũng không ngừng thường thức những thứ ngày thường không được nhìn thấy nhiều. Nhưng không có phát hiện, đôi mày đen của nam tử trước mắt có chút nhăn lại.
Tác giả :
Tuyết Nhạn