Tù Phi Tà Vương
Chương 133
Bộ cẩm y màu đen bao lấy thân thể tinh tráng, to lớn của Hiên Viên Khanh Trần, xung quanh có hơi thở không thông cảm, sự xuất hiện của hắn khiến cho vẻ mặt Hoa Thanh Nho biến lạnh nhạt.
- Bắc An vương! – tuy rằng là nhạc phụ nhưng lão vẫn tuân theo lễ tiết thần tử.
- Thừa tướng không cần đa lễ, nơi này không phải là kinh thành! – hắn lạnh lùng nói xong thì chuyển tầm mắt tới Cảnh Dạ Lan. – Phụ thân và nữ nhân gặp mặt ôn chuyện cũ e là có rất nhiều chuyện để mà nói. – nhĩ lực của hắn không kém; tuy rằng vừa rồi giọng Hoa Thanh Nho nói không lớn nhưng hắn cũng nghe được chút ít.
Hiểu lầm? Mọi chuyện giữa Hiên Viên Khanh Trần hắn và Hoa gia không thể dùng một một chữ “hiểu lầm” là có thể nói hết được! Hắn nhìn Hoa Mị Nô lạnh lùng không nói gì bên cạnh mình, rốt cuộc thì ngươi muốn dụng tâm trên người ai chứ?
Chiếc chìa khóa ở đại lao chỉ có mình hắn có, nếu không có nó thì không có khả năng trong một thời gian ngắn ngủi lại có thể mở cửa ngục, tháo còng xích cho Tô Vân Phong được. Mà đêm đó người duy nhất tiếp cận với hắn chỉ có Hoa Mị Nô!
- Không quấy rầy tới vương gia và vương phi nữa, sáng mai thần còn phải khởi hành về Đại Nguyệt, xin lui xuống trước. – lão khách sáo nói xong nhìn thoáng qua Cảnh Dạ Lan rồi xoay người bước đi.
Nhìn thân ảnh lão đi xa, trong lòng Cảnh Dạ Lan rối loạn. Vốn tưởng vấn đề rất đơn giản ngược lại biến thành phức tạp. Càng không muốn có liên quan tới hắn thì lại càng bị cố tình kéo vào cùng một chỗ.
Phía sau phụt lên hai đường hàn quang khiến cho thân thể nàng lành lạnh nhưng vẫn trước sau như một làm như không thấy hắn; nàng khẽ xoay người muốn rời đi.
- Khoan đã, ăn cơm cùng cô vương! – hắn kéo tay nàng đi vào phòng ngủ.
Không cần đợi lâu, lát sau đã có người bưng lên một bàn thức ăn, toàn món ngon của lạ, màu sắc hấp dẫn bày trước mặt Cảnh Dạ Lan. Tuy nàng không biết ý tứ của hắn nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống.
- Đây đều là Những thứ này mà hồi nhỏ ngươi thích ăn, chắc cũng không kém so với Đại Nguyệt đâu. – hắn chủ động gắp một miếng đưa lên bên môi nàng.
- Không cần, tự ta gắp lấy! – nàng không quen với sự nhu tình này của hắn.
- Mở miệng ra, cô vương cho ngươi ăn! – hắn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục đặt bên môi nàng. Thấy nàng hơi hơi mở miệng ra thì Hiên Viên Khanh Trần mới gật đầu hài lòng. – Ăn ngon không? – hắn nhỏ giọng hỏi, tay vươn tới lau nơi khóe môi nàng, sự mềm mại làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông tay.
Lâu rồi bọn họ không có bình yên ngồi bên nhau thế này. Nếu có thể thì hắn cũng muốn mỗi ngày nhìn nàng cười nói nhưng hắn vĩnh viễn không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội! Trong mắt nàng không thể có một nam nhân nào khác, một người cũng không được!
- Ngươi có chuyện gì, nói đi! – Cảnh Dạ Lan né mặt khỏi tay hắn, tự mình ăn uống.
- Sự tranh chấp giữa cô vương và Lan Lăng không thể né tránh, ngươi nên biết điều này. – ánh mắt hắn không hề rời khỏi mặt Cảnh Dạ Lan dù chỉ một khắc, dường như hắn muốn nhìn thấy thứ gì đó.
- Ta cũng hiểu được Ý của vương gia, người bên ngoài nói cái gì ta cũng biết. Vừa rồi ngươi cũng thấy, ngay cả thừa tướng phụ thân của ta cũng bị Đại Nguyệt cố ý cử tới đây, chỉ e cái danh hồng nhan họa thủy của ta sớm đã lan truyền rồi. Vương gia có thể… – ngắt ngang lời Cảnh Dạ Lan, Hiên Viên Khanh Trần làm một bộ không hề để ý.
- Cô vương nói cho ngươi một việc, Tô Vân Phong bị thương không nhẹ, nếu cô vương lập tức phát binh còn chủ soái Lan Lăng không không thể tự mình xuất chinh, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới chiến sự. Ngươi thấy cô vương có nên hay không… – nụ cười tà mị gợi lên, ngón tay hắn cẩn thân mơn trớn hai má nàng.
Đôi đũa trong tay đột nhiên rơi xuống, ánh mắt Cảnh Dạ Lan bối rối:
- Ngươi muốn làm cái gì? Hắn bị thương thế nào hả? – nàng làm một bộ dáng hỏi han thân thiết, thấy Hiên Viên Khanh Trần thì không nói gì thì nàng lại kéo ống tay áo hắn. – Rốt cuộc thì hắn thế nào hả? Ngươi vậy mà làm kẻ giậu đổ bìm leo, trước kia Vân vương gia đối với ta như vậy nhưng …
Rầm ~~~~
Một bàn thức ăn bị Hiên Viên Khanh Trần hất đổ xuống đất thành một đống hỗn độn. Hai vai Cảnh Dạ Lan run run, nước mắt nhịn không được chảy xuống, tiếng nức nở bật ra.
- Cô vương muốn ra chiến trường, ngay cả một câu quan tâm ngươi cũng không có, thế mà còn nghĩ tới Tô Vân Phong. Xem ra vừa rồi những lời mà Hoa thừa tướng nói ngươi đã không nghe vào được chữ nào! – sắc mặt hắn trầm xuống, tiếng khóc của nàng cứ như nhát dao đâm vào tim hắn. Tô Vân Phong, Tô Vân Phong, Tô Vân Phong… Nàng lúc nào cũng Tô Vân Phong! Nghe thấy Tô Vân Phong bị thương nặng thì nàng lại quan tâm tới như vậy ư?!
- Van cầu ngươi, ngươi hãy buông tay đi! – nước mắt nàng vẫn tuôn rơi.
- Hắn còn chưa chết được! – Hiên Viên Khanh Trần phẫn hận nói, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu của nàng lại. – Ngươi nghe đây, ta và hắn vĩnh viễn không thể sống chung hòa bình được. Còn ngươi cũng đừng mơ tưởng, trông cậy tới một ngày được ở bên cạnh hắn!
- Vương gia, ngươi cũng biết ta đã quên hết thảy, bây giờ trên lưng còn đeo thêm bêu danh, vì sao ngươi không thể buông tha cho ta chứ? – nước mắt nàng trào ra, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy cổ tay lạnh như băng của hắn. – Dù là trước kia có hiểu lầm gì khiến cho ngươi chán ghét ta tới bây giờ, sau này ta đã trở thành thuốc thí nghiệm cho Thu Thủy, ngươi từng đáp ứng ta điều gì chứ?
Lời của nàng lại làm cho lửa giận thiêu đốt trong ngực Hiên Viên Khanh Trần, hắn không thể quên đi mọi chuyện được; vả lại hắn cũng chưa bao giờ đồng ý để nàng rời đi sau khi làm thuốc thí nghiệm cho Thu Thủy.
Hắn đẩy Cảnh Dạ Lan sang một bên, cười tàn khốc:
- Không phải ngươi quan tâm tới Tô Vân Phong sao, vậy cô vương sẽ giết hắn khiến cho cả đời ngươi mất hết hy vọng! Về phần phụ thân ngươi nói những lời hiểu lầm hư ảo giả dối, toàn bộ đều là gạt ngươi. Ngươi nợ cô vương là mạng người, cả đời ngươi trả cũng không hết!
Hắn rời đi cứ như một cơn gió xoáy, cửa cung đóng sập lại váng óc đem hắn và Cảnh Dạ Lan phân thành hai thế giới.
Người ngồi lại trong Ngọc Thần cung từ từ lau nước mắt đi; hiện tại nàng đã nắm rõ được thời điểm mà hắn phát giận. Một phen diễn kịch vừa rồi nhất định đã xóa sạch hoài của hắn với nàng về chuyện Tô Vân Phong trốn thoát.
Chỉ có làm cho hắn nhanh chóng rời đi thì nàng mới có cơ hội trốn thoát thành công!
- Bắc An vương! – tuy rằng là nhạc phụ nhưng lão vẫn tuân theo lễ tiết thần tử.
- Thừa tướng không cần đa lễ, nơi này không phải là kinh thành! – hắn lạnh lùng nói xong thì chuyển tầm mắt tới Cảnh Dạ Lan. – Phụ thân và nữ nhân gặp mặt ôn chuyện cũ e là có rất nhiều chuyện để mà nói. – nhĩ lực của hắn không kém; tuy rằng vừa rồi giọng Hoa Thanh Nho nói không lớn nhưng hắn cũng nghe được chút ít.
Hiểu lầm? Mọi chuyện giữa Hiên Viên Khanh Trần hắn và Hoa gia không thể dùng một một chữ “hiểu lầm” là có thể nói hết được! Hắn nhìn Hoa Mị Nô lạnh lùng không nói gì bên cạnh mình, rốt cuộc thì ngươi muốn dụng tâm trên người ai chứ?
Chiếc chìa khóa ở đại lao chỉ có mình hắn có, nếu không có nó thì không có khả năng trong một thời gian ngắn ngủi lại có thể mở cửa ngục, tháo còng xích cho Tô Vân Phong được. Mà đêm đó người duy nhất tiếp cận với hắn chỉ có Hoa Mị Nô!
- Không quấy rầy tới vương gia và vương phi nữa, sáng mai thần còn phải khởi hành về Đại Nguyệt, xin lui xuống trước. – lão khách sáo nói xong nhìn thoáng qua Cảnh Dạ Lan rồi xoay người bước đi.
Nhìn thân ảnh lão đi xa, trong lòng Cảnh Dạ Lan rối loạn. Vốn tưởng vấn đề rất đơn giản ngược lại biến thành phức tạp. Càng không muốn có liên quan tới hắn thì lại càng bị cố tình kéo vào cùng một chỗ.
Phía sau phụt lên hai đường hàn quang khiến cho thân thể nàng lành lạnh nhưng vẫn trước sau như một làm như không thấy hắn; nàng khẽ xoay người muốn rời đi.
- Khoan đã, ăn cơm cùng cô vương! – hắn kéo tay nàng đi vào phòng ngủ.
Không cần đợi lâu, lát sau đã có người bưng lên một bàn thức ăn, toàn món ngon của lạ, màu sắc hấp dẫn bày trước mặt Cảnh Dạ Lan. Tuy nàng không biết ý tứ của hắn nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống.
- Đây đều là Những thứ này mà hồi nhỏ ngươi thích ăn, chắc cũng không kém so với Đại Nguyệt đâu. – hắn chủ động gắp một miếng đưa lên bên môi nàng.
- Không cần, tự ta gắp lấy! – nàng không quen với sự nhu tình này của hắn.
- Mở miệng ra, cô vương cho ngươi ăn! – hắn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục đặt bên môi nàng. Thấy nàng hơi hơi mở miệng ra thì Hiên Viên Khanh Trần mới gật đầu hài lòng. – Ăn ngon không? – hắn nhỏ giọng hỏi, tay vươn tới lau nơi khóe môi nàng, sự mềm mại làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông tay.
Lâu rồi bọn họ không có bình yên ngồi bên nhau thế này. Nếu có thể thì hắn cũng muốn mỗi ngày nhìn nàng cười nói nhưng hắn vĩnh viễn không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội! Trong mắt nàng không thể có một nam nhân nào khác, một người cũng không được!
- Ngươi có chuyện gì, nói đi! – Cảnh Dạ Lan né mặt khỏi tay hắn, tự mình ăn uống.
- Sự tranh chấp giữa cô vương và Lan Lăng không thể né tránh, ngươi nên biết điều này. – ánh mắt hắn không hề rời khỏi mặt Cảnh Dạ Lan dù chỉ một khắc, dường như hắn muốn nhìn thấy thứ gì đó.
- Ta cũng hiểu được Ý của vương gia, người bên ngoài nói cái gì ta cũng biết. Vừa rồi ngươi cũng thấy, ngay cả thừa tướng phụ thân của ta cũng bị Đại Nguyệt cố ý cử tới đây, chỉ e cái danh hồng nhan họa thủy của ta sớm đã lan truyền rồi. Vương gia có thể… – ngắt ngang lời Cảnh Dạ Lan, Hiên Viên Khanh Trần làm một bộ không hề để ý.
- Cô vương nói cho ngươi một việc, Tô Vân Phong bị thương không nhẹ, nếu cô vương lập tức phát binh còn chủ soái Lan Lăng không không thể tự mình xuất chinh, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới chiến sự. Ngươi thấy cô vương có nên hay không… – nụ cười tà mị gợi lên, ngón tay hắn cẩn thân mơn trớn hai má nàng.
Đôi đũa trong tay đột nhiên rơi xuống, ánh mắt Cảnh Dạ Lan bối rối:
- Ngươi muốn làm cái gì? Hắn bị thương thế nào hả? – nàng làm một bộ dáng hỏi han thân thiết, thấy Hiên Viên Khanh Trần thì không nói gì thì nàng lại kéo ống tay áo hắn. – Rốt cuộc thì hắn thế nào hả? Ngươi vậy mà làm kẻ giậu đổ bìm leo, trước kia Vân vương gia đối với ta như vậy nhưng …
Rầm ~~~~
Một bàn thức ăn bị Hiên Viên Khanh Trần hất đổ xuống đất thành một đống hỗn độn. Hai vai Cảnh Dạ Lan run run, nước mắt nhịn không được chảy xuống, tiếng nức nở bật ra.
- Cô vương muốn ra chiến trường, ngay cả một câu quan tâm ngươi cũng không có, thế mà còn nghĩ tới Tô Vân Phong. Xem ra vừa rồi những lời mà Hoa thừa tướng nói ngươi đã không nghe vào được chữ nào! – sắc mặt hắn trầm xuống, tiếng khóc của nàng cứ như nhát dao đâm vào tim hắn. Tô Vân Phong, Tô Vân Phong, Tô Vân Phong… Nàng lúc nào cũng Tô Vân Phong! Nghe thấy Tô Vân Phong bị thương nặng thì nàng lại quan tâm tới như vậy ư?!
- Van cầu ngươi, ngươi hãy buông tay đi! – nước mắt nàng vẫn tuôn rơi.
- Hắn còn chưa chết được! – Hiên Viên Khanh Trần phẫn hận nói, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu của nàng lại. – Ngươi nghe đây, ta và hắn vĩnh viễn không thể sống chung hòa bình được. Còn ngươi cũng đừng mơ tưởng, trông cậy tới một ngày được ở bên cạnh hắn!
- Vương gia, ngươi cũng biết ta đã quên hết thảy, bây giờ trên lưng còn đeo thêm bêu danh, vì sao ngươi không thể buông tha cho ta chứ? – nước mắt nàng trào ra, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy cổ tay lạnh như băng của hắn. – Dù là trước kia có hiểu lầm gì khiến cho ngươi chán ghét ta tới bây giờ, sau này ta đã trở thành thuốc thí nghiệm cho Thu Thủy, ngươi từng đáp ứng ta điều gì chứ?
Lời của nàng lại làm cho lửa giận thiêu đốt trong ngực Hiên Viên Khanh Trần, hắn không thể quên đi mọi chuyện được; vả lại hắn cũng chưa bao giờ đồng ý để nàng rời đi sau khi làm thuốc thí nghiệm cho Thu Thủy.
Hắn đẩy Cảnh Dạ Lan sang một bên, cười tàn khốc:
- Không phải ngươi quan tâm tới Tô Vân Phong sao, vậy cô vương sẽ giết hắn khiến cho cả đời ngươi mất hết hy vọng! Về phần phụ thân ngươi nói những lời hiểu lầm hư ảo giả dối, toàn bộ đều là gạt ngươi. Ngươi nợ cô vương là mạng người, cả đời ngươi trả cũng không hết!
Hắn rời đi cứ như một cơn gió xoáy, cửa cung đóng sập lại váng óc đem hắn và Cảnh Dạ Lan phân thành hai thế giới.
Người ngồi lại trong Ngọc Thần cung từ từ lau nước mắt đi; hiện tại nàng đã nắm rõ được thời điểm mà hắn phát giận. Một phen diễn kịch vừa rồi nhất định đã xóa sạch hoài của hắn với nàng về chuyện Tô Vân Phong trốn thoát.
Chỉ có làm cho hắn nhanh chóng rời đi thì nàng mới có cơ hội trốn thoát thành công!
Tác giả :
Tuyết Nhạn