Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người
Chương 33: Xin lỗi, loại chuyện này… tôi hiểu mà…
Lúc xâm xẩm tối, hai người mới về đến nhà.
Làm cơm, ăn cơm, rửa bát, rõ ràng là những việc quá đỗi bình thường, hôm nay sao mà hạnh phúc thế. Trước đây chẳng hề phát hiện, cuộc sống như vậy của bọn họ cũng chẳng khác mấy so với đôi vợ chồng bình thường.
Lúc hai người xem TV. Mộc Tử Duy do dự một chút, ngồi vào trên đùi Quan Chước, mặt đỏ lừ, cố ý không nhìn Quan Chước, mắt nhìn chằm chằm vào TV, lơ đãng đổi kênh.
Quan Chước không nói gì, ôm người vào lòng, để Mộc Tử Duy tựa hẳn lên người hắn.
Mộc Tử Duy cảm thấy mặt càng nóng. Cậu rất muốn thân mật hơn nữa với Quan Chước, thân cận hơn chút nữa. Nhưng hễ nghĩ tới lại thấy xấu hổ, ngay cả tay chân cũng không biết để đâu cho phải.
“Quan Chước, anh muốn xem kênh nào?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu, lơ đãng thấy mặt Quan Chước cũng đỏ au, ánh mắt lảng sang hướng khác. Thì ra người thấy khẩn trương cũng không chỉ có mình cậu.
“Tùy em, em thích xem kênh nào thì xem kênh đó.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy chuyển sang kênh hoạt hình, hỏi: “Kênh này được chứ?”
“Được.” Quan Chước duỗi tay, nhiều lần do dự mới nhẹ nhàng xoa tóc cậu, thấy Mộc Tử Duy thoải mái nheo mắt lại, động tác cũng tự nhiên hơn, như đang vuốt lông dỗ một con thú cưng ngoan hiền.
“Em thích xem hoạt hình?” Vốn dĩ hắn còn tưởng Mộc Tử Duy bình thường hay xem hoạt hình chỉ là chiều theo ý Quan Quan thôi, nào ngờ cậu thích thật.
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu. “Phim hoạt hình hay hơn kịch truyền hình. Phim hoạt hình làm ra để trẻ em sống với đúng tuổi của nó còn kịch truyền hình thì coi người lớn thành lũ ngu dỗ dành.”
Nói đến phim hoạt hình, Mộc Tử Duy nhớ tới đứa trẻ cau có cự nự Quan Quan.
“Quan Quan và Tiểu Cẩn khi nào thì về?”
“Không biết, chắc phải mấy hôm.” Chí ít với tính nết của Quan Tiểu Cẩn, nghe thấy người ta nói muốn cho cô biết tay, chí ít cũng phải ở nhà anh cả trốn vài hôm, chờ đến khi thấy hắn hết giận mới dám trở về.
“Em nhớ hai đứa kia hả?”
“Ừ… cũng hơi. Quan Quan và Tiểu Cẩn ở nhà sẽ thấy náo nhiệt hơn. Thế còn anh?”
Quan Chước cúi đầu nhìn cậu, “Bây giờ anh chỉ muốn ở bên em.”
“Quan Chước…” Cứ thế hai người lại hôn nhau, cảm giác môi lưỡi dây dưa chẳng thấy ngán chút nào.
“… Quan Chước.” Người khó kiên trì trước vẫn là Mộc Tử Duy. “Cổ em đau quá.”
Đừng nói tới việc ngửa đầu, còn phải xoay cổ, cơ thể cũng phải gắng gượng, thực sự là quá cố sức.
“…” Quan Chước dừng một chút, nói: “Anh cũng thế.”
“Vậy chúng ta lên giường hôn thế này được không?”
Mộc Tử Duy nghiêm túc đề nghị. “Cứ nằm thế này không với tới anh được.”
Thân thể Quan Chước thoáng cái cứng ngắc.
Mộc Tử Duy bỗng nhớ tới chuyện mấy hôm trước Quan Chước còn cố ý tránh né cậu, không ngủ với cậu, thấp thỏm hỏi dò:
“Hôm nay anh sẽ ngủ với em chứ? Chúng ta cũng đã ở bên nhau rồi.”
Đầu óc Quan Chước thoáng cái tê liệt, giống như một chiếc máy không kịp tản nhiệt vậy.
Mộc Tử Duy ngồi trong lòng hắn, tựa vào người hắn. Mặt đỏ hồng, môi còn lóng lánh sắc nước vừa hôn ban nãy. Ngửa đầu khờ dại hỏi hắn “Có thể ngủ cùng nhau không”, “Có thể ngủ cùng nhau không”….
… ….
“Quan Chước!”
Mộc Tử Duy ngạc nhiên hô lên.
“Anh chảy máu mũi rồi!”
Hai người luống cuống bịt mũi, Mộc Tử Duy lấy tim sen lần trước lột ra ngâm nước cho Quan Chước uống.
Tim sen đắng chát, Mộc Tử Duy liền cho mấy viên đường vào mới miễn cưỡng nuốt xuống được. Trong vị đắng chát mang theo mùi thơm ngát đặc biệt, dần dần dồn được tà hỏa trong lòng xuống dưới.
Quan Chước cầm cốc uống, trên mặt ra vẻ bình tĩnh, trong lòng thì cực kỳ xấu hổ. Theo lý thì việc có dục vọng với người mình yêu cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn không thể mở miệng, nhưng đối tượng là Mộc Tử Duy, hắn lại cảm thấy… đó là phạm tội.
Mộc Tử Duy nhìn tư thế uống nước tao nhã của Quan Chước thì lại lâm vào mê man.
“Quan Chước.”
Mộc Tử Duy gọi hắn, “Anh có cần đến bệnh viện khám thử không? Bình thường chảy máu mũi là không tốt.
Quan Chước im lặng.
Mộc Tử Duy tiếp tục: “Nếu bị dị ứng niêm mạc mũi hay viêm mũi gì đó, cứ kéo dài sẽ càng nghiêm trọng đấy.”
Quan Chước buông cốc, sắc mặt hơi phức tạp.
“Quan Chước… nếu anh sinh bệnh phải nói cho em, không thì…”
“Không phải sinh bệnh.” Quan Chước cắt lời cậu, xoay mặt qua, lấy tay che lại, nhưng cổ và lỗ tai đỏ ửng cũng không thể nào che nổi. “Chảy máu mũi là bởi vì em, lần trước cũng thế.”
“Cho nên, đừng nói mấy kiểu như ‘ngủ cùng nhau’ nữa… anh sẽ nghĩ đến một số chuyện xấu em không hiểu.” Chính bản thân hắn còn bị thứ dục niệm dọa nhảy dựng, sau đó cảm thấy mình ôm những ý nghĩ đó trong đầu, đối với Mộc Tử Duy thuần khiết không hiểu gì đúng là làm bẩn.
Mộc Tử Duy sửng sốt, sau đó mặt từng chút từng chút đỏ lên, đỏ như tôm nấu chín.
Ngồi dịch về phía Quan Chước thêm một chút, cẩn thận huých cái tay buông thõng kia của Quan Chước, sau đó cầm ngón tay hắn.
“Cái đó… xin lỗi, em hiểu mà…” Mộc Tử Duy cúi đầu, giọng rất nhỏ. “Mấy chuyện xấu anh nói… Trước đây không dám nói với anh… Manga và tiểu thuyết Tiểu Cẩn xem, em cũng xem qua rồi… cũng biết rất nhiều… Chẳng hạn như… khi làm chuyện này… phải… phải có… thuốc bôi trơn…” Mộc Tử Duy nói xong, chính bản thân cậu cũng cảm thấy gay go. Rõ ràng trước đây cái gì cũng không hiểu, sao bỗng dưng lại biết nhiều chuyện thế?
Quan Chước hình như vẫn không tán thành Quan Tiểu Cẩn xem loại sách báo đấy, cảm thấy mấy thứ kia đúng là đồ bỏ. Biết cậu cũng xem, có thể cho rằng cậu cũng là một tên lung ta lung tung không?
Quan Chước quả thực rất kinh ngạc, nhưng cũng không rảnh để nghiền ngẫm xem có phải con bé Tiểu Cẩn đã truyền mấy thứ linh tinh này cho Mộc Tử Duy hay không. Hiện giờ cổ hắn rất khô, giọng cũng hơi khàn, ngón tay bị Mộc Tử Duy cầm cũng mang theo nhiệt độ không bình thường.
“Ý em là, em hiểu chuyện thế này?”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu không nề hà. “Em biết. Giọng Mộc Tử Duy ngày càng nhỏ. “Giữa người yêu với nhau sẽ làm chuyện ấy… Ừ… đem cái kia, đút vào…”
Quan Chước không ngờ Mộc Tử Duy lại nói trắng trợn như thế, nghiêng nghiêng đầu, thấy Mộc Tử Duy kéo tay hắn cúi đầu ngồi dịu ngoan, mặt đỏ lừ.
Giọng Mộc Tử Duy hơi run: “Quan Chước… có phải anh cũng muốn làm chuyện đó hay không? … Ừ, cái kia… tới…”
Quan Chước im lặng thật lâu, lâu đến mức không khí cũng bắt đầu nóng lên tạo màn sương lơ thơ, sau đó nghe thấy mình nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng ‘ừ’ một tiếng.
—
Lời tác giả:
Tôi… không… phải… cố… ý… cho… H… dở đâu…
Muốn trách phải trách hai người kia quá xấu hổ. Rồi thì chiều cao, là mấy người bức tôi phải tích cực. Chiều cao của bậc thang chừng 20cm, khoảng cách một bước chân 7, 8cm; Quan Chước dù cúi đầu, hôn một cái không thành vấn đề. Rồi sau đó là dựa ngực chương trên, xin mời tự tính khoảng cách từ đỉnh đầu đến ngực. Đối với Mộc Tử Duy một cái hôn cũng phải nhướn mỏi cổ, các người còn ngại chưa đủ lùn sao… Có tin tôi nhéo cho ‘sữa đậu’ khóc cho coi! (người thử đã bị Quan Chước hủy diệt, có chuyện xin mời hóa vàng mã)
><><><
Làm cơm, ăn cơm, rửa bát, rõ ràng là những việc quá đỗi bình thường, hôm nay sao mà hạnh phúc thế. Trước đây chẳng hề phát hiện, cuộc sống như vậy của bọn họ cũng chẳng khác mấy so với đôi vợ chồng bình thường.
Lúc hai người xem TV. Mộc Tử Duy do dự một chút, ngồi vào trên đùi Quan Chước, mặt đỏ lừ, cố ý không nhìn Quan Chước, mắt nhìn chằm chằm vào TV, lơ đãng đổi kênh.
Quan Chước không nói gì, ôm người vào lòng, để Mộc Tử Duy tựa hẳn lên người hắn.
Mộc Tử Duy cảm thấy mặt càng nóng. Cậu rất muốn thân mật hơn nữa với Quan Chước, thân cận hơn chút nữa. Nhưng hễ nghĩ tới lại thấy xấu hổ, ngay cả tay chân cũng không biết để đâu cho phải.
“Quan Chước, anh muốn xem kênh nào?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu, lơ đãng thấy mặt Quan Chước cũng đỏ au, ánh mắt lảng sang hướng khác. Thì ra người thấy khẩn trương cũng không chỉ có mình cậu.
“Tùy em, em thích xem kênh nào thì xem kênh đó.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy chuyển sang kênh hoạt hình, hỏi: “Kênh này được chứ?”
“Được.” Quan Chước duỗi tay, nhiều lần do dự mới nhẹ nhàng xoa tóc cậu, thấy Mộc Tử Duy thoải mái nheo mắt lại, động tác cũng tự nhiên hơn, như đang vuốt lông dỗ một con thú cưng ngoan hiền.
“Em thích xem hoạt hình?” Vốn dĩ hắn còn tưởng Mộc Tử Duy bình thường hay xem hoạt hình chỉ là chiều theo ý Quan Quan thôi, nào ngờ cậu thích thật.
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu. “Phim hoạt hình hay hơn kịch truyền hình. Phim hoạt hình làm ra để trẻ em sống với đúng tuổi của nó còn kịch truyền hình thì coi người lớn thành lũ ngu dỗ dành.”
Nói đến phim hoạt hình, Mộc Tử Duy nhớ tới đứa trẻ cau có cự nự Quan Quan.
“Quan Quan và Tiểu Cẩn khi nào thì về?”
“Không biết, chắc phải mấy hôm.” Chí ít với tính nết của Quan Tiểu Cẩn, nghe thấy người ta nói muốn cho cô biết tay, chí ít cũng phải ở nhà anh cả trốn vài hôm, chờ đến khi thấy hắn hết giận mới dám trở về.
“Em nhớ hai đứa kia hả?”
“Ừ… cũng hơi. Quan Quan và Tiểu Cẩn ở nhà sẽ thấy náo nhiệt hơn. Thế còn anh?”
Quan Chước cúi đầu nhìn cậu, “Bây giờ anh chỉ muốn ở bên em.”
“Quan Chước…” Cứ thế hai người lại hôn nhau, cảm giác môi lưỡi dây dưa chẳng thấy ngán chút nào.
“… Quan Chước.” Người khó kiên trì trước vẫn là Mộc Tử Duy. “Cổ em đau quá.”
Đừng nói tới việc ngửa đầu, còn phải xoay cổ, cơ thể cũng phải gắng gượng, thực sự là quá cố sức.
“…” Quan Chước dừng một chút, nói: “Anh cũng thế.”
“Vậy chúng ta lên giường hôn thế này được không?”
Mộc Tử Duy nghiêm túc đề nghị. “Cứ nằm thế này không với tới anh được.”
Thân thể Quan Chước thoáng cái cứng ngắc.
Mộc Tử Duy bỗng nhớ tới chuyện mấy hôm trước Quan Chước còn cố ý tránh né cậu, không ngủ với cậu, thấp thỏm hỏi dò:
“Hôm nay anh sẽ ngủ với em chứ? Chúng ta cũng đã ở bên nhau rồi.”
Đầu óc Quan Chước thoáng cái tê liệt, giống như một chiếc máy không kịp tản nhiệt vậy.
Mộc Tử Duy ngồi trong lòng hắn, tựa vào người hắn. Mặt đỏ hồng, môi còn lóng lánh sắc nước vừa hôn ban nãy. Ngửa đầu khờ dại hỏi hắn “Có thể ngủ cùng nhau không”, “Có thể ngủ cùng nhau không”….
… ….
“Quan Chước!”
Mộc Tử Duy ngạc nhiên hô lên.
“Anh chảy máu mũi rồi!”
Hai người luống cuống bịt mũi, Mộc Tử Duy lấy tim sen lần trước lột ra ngâm nước cho Quan Chước uống.
Tim sen đắng chát, Mộc Tử Duy liền cho mấy viên đường vào mới miễn cưỡng nuốt xuống được. Trong vị đắng chát mang theo mùi thơm ngát đặc biệt, dần dần dồn được tà hỏa trong lòng xuống dưới.
Quan Chước cầm cốc uống, trên mặt ra vẻ bình tĩnh, trong lòng thì cực kỳ xấu hổ. Theo lý thì việc có dục vọng với người mình yêu cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn không thể mở miệng, nhưng đối tượng là Mộc Tử Duy, hắn lại cảm thấy… đó là phạm tội.
Mộc Tử Duy nhìn tư thế uống nước tao nhã của Quan Chước thì lại lâm vào mê man.
“Quan Chước.”
Mộc Tử Duy gọi hắn, “Anh có cần đến bệnh viện khám thử không? Bình thường chảy máu mũi là không tốt.
Quan Chước im lặng.
Mộc Tử Duy tiếp tục: “Nếu bị dị ứng niêm mạc mũi hay viêm mũi gì đó, cứ kéo dài sẽ càng nghiêm trọng đấy.”
Quan Chước buông cốc, sắc mặt hơi phức tạp.
“Quan Chước… nếu anh sinh bệnh phải nói cho em, không thì…”
“Không phải sinh bệnh.” Quan Chước cắt lời cậu, xoay mặt qua, lấy tay che lại, nhưng cổ và lỗ tai đỏ ửng cũng không thể nào che nổi. “Chảy máu mũi là bởi vì em, lần trước cũng thế.”
“Cho nên, đừng nói mấy kiểu như ‘ngủ cùng nhau’ nữa… anh sẽ nghĩ đến một số chuyện xấu em không hiểu.” Chính bản thân hắn còn bị thứ dục niệm dọa nhảy dựng, sau đó cảm thấy mình ôm những ý nghĩ đó trong đầu, đối với Mộc Tử Duy thuần khiết không hiểu gì đúng là làm bẩn.
Mộc Tử Duy sửng sốt, sau đó mặt từng chút từng chút đỏ lên, đỏ như tôm nấu chín.
Ngồi dịch về phía Quan Chước thêm một chút, cẩn thận huých cái tay buông thõng kia của Quan Chước, sau đó cầm ngón tay hắn.
“Cái đó… xin lỗi, em hiểu mà…” Mộc Tử Duy cúi đầu, giọng rất nhỏ. “Mấy chuyện xấu anh nói… Trước đây không dám nói với anh… Manga và tiểu thuyết Tiểu Cẩn xem, em cũng xem qua rồi… cũng biết rất nhiều… Chẳng hạn như… khi làm chuyện này… phải… phải có… thuốc bôi trơn…” Mộc Tử Duy nói xong, chính bản thân cậu cũng cảm thấy gay go. Rõ ràng trước đây cái gì cũng không hiểu, sao bỗng dưng lại biết nhiều chuyện thế?
Quan Chước hình như vẫn không tán thành Quan Tiểu Cẩn xem loại sách báo đấy, cảm thấy mấy thứ kia đúng là đồ bỏ. Biết cậu cũng xem, có thể cho rằng cậu cũng là một tên lung ta lung tung không?
Quan Chước quả thực rất kinh ngạc, nhưng cũng không rảnh để nghiền ngẫm xem có phải con bé Tiểu Cẩn đã truyền mấy thứ linh tinh này cho Mộc Tử Duy hay không. Hiện giờ cổ hắn rất khô, giọng cũng hơi khàn, ngón tay bị Mộc Tử Duy cầm cũng mang theo nhiệt độ không bình thường.
“Ý em là, em hiểu chuyện thế này?”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu không nề hà. “Em biết. Giọng Mộc Tử Duy ngày càng nhỏ. “Giữa người yêu với nhau sẽ làm chuyện ấy… Ừ… đem cái kia, đút vào…”
Quan Chước không ngờ Mộc Tử Duy lại nói trắng trợn như thế, nghiêng nghiêng đầu, thấy Mộc Tử Duy kéo tay hắn cúi đầu ngồi dịu ngoan, mặt đỏ lừ.
Giọng Mộc Tử Duy hơi run: “Quan Chước… có phải anh cũng muốn làm chuyện đó hay không? … Ừ, cái kia… tới…”
Quan Chước im lặng thật lâu, lâu đến mức không khí cũng bắt đầu nóng lên tạo màn sương lơ thơ, sau đó nghe thấy mình nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng ‘ừ’ một tiếng.
—
Lời tác giả:
Tôi… không… phải… cố… ý… cho… H… dở đâu…
Muốn trách phải trách hai người kia quá xấu hổ. Rồi thì chiều cao, là mấy người bức tôi phải tích cực. Chiều cao của bậc thang chừng 20cm, khoảng cách một bước chân 7, 8cm; Quan Chước dù cúi đầu, hôn một cái không thành vấn đề. Rồi sau đó là dựa ngực chương trên, xin mời tự tính khoảng cách từ đỉnh đầu đến ngực. Đối với Mộc Tử Duy một cái hôn cũng phải nhướn mỏi cổ, các người còn ngại chưa đủ lùn sao… Có tin tôi nhéo cho ‘sữa đậu’ khóc cho coi! (người thử đã bị Quan Chước hủy diệt, có chuyện xin mời hóa vàng mã)
><><><
Tác giả :
Ô Thất