Tự Mộng
Chương 19: Nụ hôn của Nghiêm Diệp
Đúng vậy, người vỗ nhẹ sống lưng cậu chính là lớp trưởng – Nghiêm Diệp. Y mặt đầy ôn nhu nhìn cậu, ánh mắt si mê xen lẫn sủng nịch.
”Tử Ninh, em đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Tử Ninh vốc nước rửa miệng, ngượng ngùng gãi đầu một cái rồi móc trong túi một viên kẹo bạc hà ăn cho thơm miệng. Trời à.. Con lại mất thể diện trước mặt lớp trưởng, ông thật quá bất công đi, sáng nay còn chưa đủ hay sao?!
”A, đỡ rồi, lớp trưởng hôm nay cũng tới chơi sao? Hôm nay ở đây thật ít người!”
Nghiêm Diệp nghe lời này có chút lạ, sau đó lại dửng dưng như thường. Rõ ràng Bạch Khải Hạp không có nói rõ ràng chuyện này cho bảo bối của hắn. Có lẽ ít người nào biết số hiệu của hắn nhưng Nghiêm Diệp lại rất rõ ràng. Năm đó quân đoàn Tinh Hà số hiệu 001 Thương Ưng… Không phải là hắn sao?
Tử Ninh đúng là ngây ngốc một cách đáng yêu, lại còn tưởng ở đây ít người… Nhưng mà chẳng phải y thích sự ngây ngốc này của Tử Ninh sao, haha.
”Ừ, ít người thật. Này, lau đi.” Nghiêm Diệp từ túi áo lấy ra một cái khăn tay đưa cho câu, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt khiến cho vẻ đẹp trai của y tăng thêm mấy phần.
Cố Tử Ninh lau lau nước còn sót trên mặt, chuẩn bị trả lại cái khăn cho Nghiêm Diệp nhưng tay y mới vừa đưa ra, cậu lại thu tay về.
”Lớp, lớp trưởng, cái này dơ rồi, để tôi mang về giặt lại.”
”Em cứ như vậy… Muốn giữ đồ của tôi sao?” Nghiêm Diệp khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng tháo lỏng cà vạt, tà tứ nhìn cậu.
”Hả? Gì? Ơ ——” Cậu không phản ứng kịp liền bị y đè trên vách tường hôn xuống, khí tức bất ổn.
”Này… Này, cậu làm gì… Buông tôi ra!” Thân thể cậu bị Nghiêm Diệp đè chặt trên tường, không thể động đậy. Cậu đành phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy người trước mặt ra xa một chút, thở hào hển hét lên.
Nụ hôn của Nghiêm Diệp khiến cậu bối rối, thật ra thì cho tới tận lúc nãy… Cậu chưa từng được ai chân chính hôn qua bao giờ? Cái này có tính là, nụ hôn đầu không?!
”Tử Ninh, em có biết em câu người, em đứng ở chỗ đó thật cám dỗ tôi muốn phạm tội lắm không? Trên người em vừa rồi tỏa ra mùi thơm như có như không, giơ tay nhấc chân đều đáng yêu, em khiến tôi luôn nghĩ tới em, nhớ tới em từng giây từng phút. Em cự tuyệt tôi thì sao, tôi… Cuối cùng vẫn muốn em như vậy!”
Nói xong, hắn dùng một tay kéo hai tay cậu giữ cao trên tường, tay còn lại kéo eo cậu tới gần.
”Lớp, lớp trưởng…” Bây giờ Cố Tử Ninh nói chuyện run rẩy, cậu thấy dáng vẻ bây giờ của Nghiêm Diệp thật đáng sợ.
”Đừng gọi tôi là lớp trưởng! Gọi tên của tôi!… Em biết không, mới vừa rồi em chống tay lên thành bồn rửa mặt thở dốc, dáng vẻ ấy đẹp biết bao. Tôi đứng sau lưng em, vẫn không thể nào hiểu nổi, em vì cái gì lại không thể tiếp nhận tôi… Tại sao?”
Nói xong, Nghiêm Diệp bắt đầu động thủ trên người Cố Tử Ninh, khiến cậu run lẩy bẩy.
Không đúng, thật không đúng, loại cảm giác này khiến cậu còn khó chịu gấp bội phần. Cậu thích bàn tay của người trong mộng kia hơn. Cảm giác được tay của Nghiêm Diệp đang luồn vào áo phông của mình, cậu liền có cảm giác muốn khóc. Người này, không phải là muốn…
”Nghiêm Diệp, Nghiêm Diệp, cầu xin cậu, cầu xin cậu, tôi không muốn!” Ra sức giãy giụa, khóe mắt cậu ướt đẫm, vài giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài. Người ta nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, cậu biết nhưng trường hợp này không hề trong tầm kiểm soát của cậu. Nghĩ đến chuyện mình bị người đàn ông khác cưỡng bách tại nơi này cậu liền khóc lớn.
”Tôi… Thật xin lỗi… Em không sao chứ?…” Thấy nước mắt trên mặt cậu, Nghiêm Diệp đang kích động cũng phải khôi phục lại trạng thái bình thường. Thả hai tay cậu ra rồi tiếp lấy cơ thể đã xụi lơ vô lực của cậu, người trong ngực bởi vì kinh sợ quá độ đã ngất đi.
Thân thể cậu rất mềm, vẫn khiến y rạo rực trong lòng, nhưng không được bao lâu, ấm áp trong ngực liền biến mất. Người trong lòng liền thoát khỏi vòng ôm của y, ngước mắt nhìn, Nghiêm Diệp liền nhận ra Bạch Khải Hạp sắc mặt lạnh lẽo nhìn mình.
”Thì ra cậu chính là chủ khu này.”
”Đúng vậy, anh có vấn đề gì không?” Y không cam lòng yếu thế tiến lên, nhìn thẳng vào mặt hắn. Căn bản y không cần phải sợ người này, bởi vì y so với hắn không thua kém là bao.
”Tôi hi vọng, cậu, vĩnh viễn không mơ ước người của tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến cho cậu sống rất không thoải mái. Đừng quên, súng ống đạn dược cậu đổi chác năm đó…”
Bạch Khải Hạp híp mắt nói, thẳng thắn công kích người trước mặt. Chuyện y trao đổi súng ống đạn dược với Tinh tế Hải tặc, sao hắn lại biết?!
”Hừ, tôi không biết anh đang nói gì. Mời về, Tử Ninh chơi mệt rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi thẳng. Mới vừa rồi Bạch Khải Hạp bực bội chuyện Tử Ninh đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Trước đây hắn đã tỉ mỉ điều tra Nghiêm Diệp mới phát hiện ra chuyện kia, rõ ràng… Y cũng thuộc quân đoàn Tinh Hà, số 002, Bạch Hồ.
Chuyện ngày trước, Bạch Khải Hạp cũng không có qua lại gì cho nên biết cũng như không biết cho qua. Nhưng bây giờ sự đã đến nước này rồi, hắn cũng sẽ không nhu thuận chắp tay dâng Tử Ninh, cũng sẽ triệt luôn cơ hội cạnh tranh của Nghiêm Diệp.
Nếu như y dám đục nước thả câu, mượn gió bẻ măng khi Bạch Khải Hạp vắng mặt mà động thủ với Cố Tử Ninh, hắn cũng không ngại… Hủy hoại tất cả của y!
”Tử Ninh, em đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Tử Ninh vốc nước rửa miệng, ngượng ngùng gãi đầu một cái rồi móc trong túi một viên kẹo bạc hà ăn cho thơm miệng. Trời à.. Con lại mất thể diện trước mặt lớp trưởng, ông thật quá bất công đi, sáng nay còn chưa đủ hay sao?!
”A, đỡ rồi, lớp trưởng hôm nay cũng tới chơi sao? Hôm nay ở đây thật ít người!”
Nghiêm Diệp nghe lời này có chút lạ, sau đó lại dửng dưng như thường. Rõ ràng Bạch Khải Hạp không có nói rõ ràng chuyện này cho bảo bối của hắn. Có lẽ ít người nào biết số hiệu của hắn nhưng Nghiêm Diệp lại rất rõ ràng. Năm đó quân đoàn Tinh Hà số hiệu 001 Thương Ưng… Không phải là hắn sao?
Tử Ninh đúng là ngây ngốc một cách đáng yêu, lại còn tưởng ở đây ít người… Nhưng mà chẳng phải y thích sự ngây ngốc này của Tử Ninh sao, haha.
”Ừ, ít người thật. Này, lau đi.” Nghiêm Diệp từ túi áo lấy ra một cái khăn tay đưa cho câu, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt khiến cho vẻ đẹp trai của y tăng thêm mấy phần.
Cố Tử Ninh lau lau nước còn sót trên mặt, chuẩn bị trả lại cái khăn cho Nghiêm Diệp nhưng tay y mới vừa đưa ra, cậu lại thu tay về.
”Lớp, lớp trưởng, cái này dơ rồi, để tôi mang về giặt lại.”
”Em cứ như vậy… Muốn giữ đồ của tôi sao?” Nghiêm Diệp khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng tháo lỏng cà vạt, tà tứ nhìn cậu.
”Hả? Gì? Ơ ——” Cậu không phản ứng kịp liền bị y đè trên vách tường hôn xuống, khí tức bất ổn.
”Này… Này, cậu làm gì… Buông tôi ra!” Thân thể cậu bị Nghiêm Diệp đè chặt trên tường, không thể động đậy. Cậu đành phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy người trước mặt ra xa một chút, thở hào hển hét lên.
Nụ hôn của Nghiêm Diệp khiến cậu bối rối, thật ra thì cho tới tận lúc nãy… Cậu chưa từng được ai chân chính hôn qua bao giờ? Cái này có tính là, nụ hôn đầu không?!
”Tử Ninh, em có biết em câu người, em đứng ở chỗ đó thật cám dỗ tôi muốn phạm tội lắm không? Trên người em vừa rồi tỏa ra mùi thơm như có như không, giơ tay nhấc chân đều đáng yêu, em khiến tôi luôn nghĩ tới em, nhớ tới em từng giây từng phút. Em cự tuyệt tôi thì sao, tôi… Cuối cùng vẫn muốn em như vậy!”
Nói xong, hắn dùng một tay kéo hai tay cậu giữ cao trên tường, tay còn lại kéo eo cậu tới gần.
”Lớp, lớp trưởng…” Bây giờ Cố Tử Ninh nói chuyện run rẩy, cậu thấy dáng vẻ bây giờ của Nghiêm Diệp thật đáng sợ.
”Đừng gọi tôi là lớp trưởng! Gọi tên của tôi!… Em biết không, mới vừa rồi em chống tay lên thành bồn rửa mặt thở dốc, dáng vẻ ấy đẹp biết bao. Tôi đứng sau lưng em, vẫn không thể nào hiểu nổi, em vì cái gì lại không thể tiếp nhận tôi… Tại sao?”
Nói xong, Nghiêm Diệp bắt đầu động thủ trên người Cố Tử Ninh, khiến cậu run lẩy bẩy.
Không đúng, thật không đúng, loại cảm giác này khiến cậu còn khó chịu gấp bội phần. Cậu thích bàn tay của người trong mộng kia hơn. Cảm giác được tay của Nghiêm Diệp đang luồn vào áo phông của mình, cậu liền có cảm giác muốn khóc. Người này, không phải là muốn…
”Nghiêm Diệp, Nghiêm Diệp, cầu xin cậu, cầu xin cậu, tôi không muốn!” Ra sức giãy giụa, khóe mắt cậu ướt đẫm, vài giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài. Người ta nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, cậu biết nhưng trường hợp này không hề trong tầm kiểm soát của cậu. Nghĩ đến chuyện mình bị người đàn ông khác cưỡng bách tại nơi này cậu liền khóc lớn.
”Tôi… Thật xin lỗi… Em không sao chứ?…” Thấy nước mắt trên mặt cậu, Nghiêm Diệp đang kích động cũng phải khôi phục lại trạng thái bình thường. Thả hai tay cậu ra rồi tiếp lấy cơ thể đã xụi lơ vô lực của cậu, người trong ngực bởi vì kinh sợ quá độ đã ngất đi.
Thân thể cậu rất mềm, vẫn khiến y rạo rực trong lòng, nhưng không được bao lâu, ấm áp trong ngực liền biến mất. Người trong lòng liền thoát khỏi vòng ôm của y, ngước mắt nhìn, Nghiêm Diệp liền nhận ra Bạch Khải Hạp sắc mặt lạnh lẽo nhìn mình.
”Thì ra cậu chính là chủ khu này.”
”Đúng vậy, anh có vấn đề gì không?” Y không cam lòng yếu thế tiến lên, nhìn thẳng vào mặt hắn. Căn bản y không cần phải sợ người này, bởi vì y so với hắn không thua kém là bao.
”Tôi hi vọng, cậu, vĩnh viễn không mơ ước người của tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến cho cậu sống rất không thoải mái. Đừng quên, súng ống đạn dược cậu đổi chác năm đó…”
Bạch Khải Hạp híp mắt nói, thẳng thắn công kích người trước mặt. Chuyện y trao đổi súng ống đạn dược với Tinh tế Hải tặc, sao hắn lại biết?!
”Hừ, tôi không biết anh đang nói gì. Mời về, Tử Ninh chơi mệt rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi thẳng. Mới vừa rồi Bạch Khải Hạp bực bội chuyện Tử Ninh đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Trước đây hắn đã tỉ mỉ điều tra Nghiêm Diệp mới phát hiện ra chuyện kia, rõ ràng… Y cũng thuộc quân đoàn Tinh Hà, số 002, Bạch Hồ.
Chuyện ngày trước, Bạch Khải Hạp cũng không có qua lại gì cho nên biết cũng như không biết cho qua. Nhưng bây giờ sự đã đến nước này rồi, hắn cũng sẽ không nhu thuận chắp tay dâng Tử Ninh, cũng sẽ triệt luôn cơ hội cạnh tranh của Nghiêm Diệp.
Nếu như y dám đục nước thả câu, mượn gió bẻ măng khi Bạch Khải Hạp vắng mặt mà động thủ với Cố Tử Ninh, hắn cũng không ngại… Hủy hoại tất cả của y!
Tác giả :
Phấn Sắc Tiểu Bàn Thứ