Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 180: Cái Bóng trở nên thông minh hơn
Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Trong phòng.
Thời gian như tạm thời dừng lại.
Khi Đỗ Duy đeo chiếc mặt nạ không có ngũ quan trên mặt, dường như hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lạnh lùng và kỳ lạ.
Nếu chiếc mặt nạ trước đó có thể cho hắn thân phận của một ác linh.
Thig chiếc mặt nạ này, dường như được khoác lên mình một xác ngoài mới, thuộc về xác ngoài của ác linh đeo mặt nạ.
Phải biết rằng, trong chiếc mặt nạ có ác linh do chính tay Đỗ Duy tạo ra.
Tại thời điểm này.
Dù đang đeo mặt nạ không có ngũ quan nhưng Đỗ Duy có thể "nhìn thấy" sự tồn tại của Cái Bóng.
Cái Bóng đứng sau ghế sô pha, đôi tay mờ ảo của nó bỗng dừng lại khi sắp chạm vào mặt nạ.
Không có ác ý.
Việc Cái Bóng đen dừng lại, không phải vì Đỗ Duy đủ mạnh để chống lại nó sau khi đeo mặt nạ, mà giống như mất đi mục tiêu, không biết nên làm gì.
Trải nghiệm này, Đỗ Duy rất quen thuộc.
Sau khi đeo chiếc mặt nạ mới, ác linh bên trong dường như bị hắn nhập vào.
Tương tự với sự xuất hiện của ác linh Đỗ Duy, bởi vì hắn đang ở góc nhìn của bên thứ ba.
Điểm khác biệt là Đỗ Duy hoàn toàn có thể khống chế thân thể của mình, cũng không có chuyện ác linh đeo mặt nạ chiếm đoạt thân thể.
"Dường như mình đã trở thành mặt nạ Đỗ Duy... nhưng có một chút khác biệt."
"Giống như mình đang trốn trong một mặt nạ ác linh mới. Chỉ cần cởi bỏ mặt nạ, mình sẽ xuất hiện lần nữa."
"Có chút giống với mang thân phận của mặt nạ ác linh, nhưng lại càng thêm triệt để. Bởi vì giờ mình đã không còn là mục tiêu của Cái Bóng, nếu không cố ý nhìn vào bức ảnh, sẽ không trở thành mục tiêu."
"Nhưng còn phải nghiệm chứng đã."
Sau một lúc suy nghĩ, Đỗ Duy vươn tay vẫy vẫy Cái Bóng ở trước mặt.
Cái Bóng không có phản ứng.
Cứ như không tìm thấy Đỗ Duy, ngơ ngác nhìn khắp nơi.
Nó cứ xuất hiện, rồi biến mất trong bóng tối của căn phòng.
Mỗi lần xuất hiện, nó đều khó hiểu liếc nhìn “Đỗ Duy” hiện tại, sau đó lại biến mất.
Chiếc đồng hồ cổ treo tường dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, tốc độ quay của kim đồng hồ chậm lại, trong toàn bộ căn nhà bắt đầu dâng lên một bầu không khí cực kỳ kinh khủng.
Ánh sáng mờ đi.
Mặc dù bên ngoài phòng khám tư vấn mặt trời đã lên cao, nắng rất gắt nhưng trong căn nhà lại tối tăm, u ám chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Đây là lần đầu tiên, đồng hồ cổ có chủ động tạo ra những thay đổi bất thường.
Nó giống như Cái Bóng, hoàn toàn mất đi mục tiêu "Đỗ Duy".
Ngay sau đó, một cảm giác vô cùng kinh khủng dâng lên trong lòng của Đỗ Duy.
Bản năng nói cho hắn biết, nếu hắn không tháo mặt nạ của mình, chiếc đồng hồ cổ sẽ tự hành động và khi đó, điều rất tồi tệ sẽ xảy ra.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, nhét 2 lá bài Joker vào túi, tay trái cầm chiếc ô đen đi tới dưới chiếc đồng hồ cổ.
Từ góc độ của ác linh, hắn hoàn toàn không cần đi vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Hơn nữa, cách "nhìn" này đơn giản, trực tiếp hơn Quỷ Nhãn, và tất cả những bất thường đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cái Bóng vẫn xuất hiện rồi biến mất trong nhà, giống như đang chơi trò trốn tìm với Đỗ Duy vậy, không thể nào phát giác sự tồn tại của Đỗ Duy. Dù Đỗ Duy đeo mặt nạ đang đứng ngay dưới chiếc đồng hồ cổ, nó cũng làm ngơ.
Đỗ Duy ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm đồng hồ cổ.
Theo quan điểm của hắn, đồng hồ cổ để lộ sự xấu xa và kỳ quặc không thể giải thích được. Rất nhiều sương mù màu xám theo chuyển động của kim đồng hồ, dần dần bốc lên.
Annabelle trong chiếc tủ treo tường bên cạnh, như bị kích thích, cứ đập vào cửa tủ, phát ra tiếng đập bình bịch.
Tuy nhiên, nó căn bản là ra không được.
Đột ngột...
Trái tim của Đỗ Duy như bị bóng tối bao phủ, mức độ ác độc của chiếc đồng hồ cổ này vượt quá phạm vi hiểu biết của bản thân.
Khi hắn không đeo mặt nạ, mọi thứ vẫn ổn, dù vẫn là mục tiêu của nó, nhưng nó không có bất kỳ hành động nào.
Nhưng sau khi đeo mặt nạ, khoác lên mình lớp xác ngoài ác linh, tình hình lập tức mất kiểm soát, dị biến phát sinh.
Đáng sợ nhất là, từ trước đến nay đều là đồng hồ cổ làm trò quỷ, ác linh không hề xuất hiện.
Trừ khi bản thân nó là một ác linh, nhưng nếu đúng như vậy, một vấn đề nghiêm trọng khác sẽ phát sinh.
Đồng hồ, và mặt nạ được giữ bởi chiếc nhẫn và trâm vàng.
Cả 2 mặt nạ đều có ác linh, nhưng lại không rõ chất liệu của mặt nạ.
Bản thân chiếc đồng hồ là một ác linh, vì vậy nó trông rất đặc biệt.
Trừ khi mặt nạ, vốn được mô phỏng theo vật nào đó.
"Khó giải thích……"
Đỗ Duy cảm nhận được sự ức chế, và kinh hãi ngày càng dâng cao, đến khi không áp chế được hơi thở của mình, hắn suy tư nhìn đồng hồ treo tường, rồi lặng lẽ tháo mặt nạ xuống.
Két...
Kim đồng hồ đã ngừng quay.
Tầm nhìn đã bị bóp méo.
Màn sương xám và khung cảnh tối tăm biến mất ngay lập tức.
Khung cảnh của ngôi nhà trở lại như cũ.
Ở trong góc nhà tăm tối, Cái Bóng đang chuẩn bị biến mất đột nhiên quay đầu lại.
Nó xuất hiện ngay sau lưng Đỗ Duy.
Sự cân bằng trong nhà đã bị phá vỡ, mà không ai hề hay biết.
Đỗ Duy không quan tâm đến Cái Bóng ở sau lưng, hắn nhìn chằm chằm đồng hồ cổ rồi lại đeo mặt nạ vào.
Nhưng lần này, sự thay đổi đã không xảy ra.
Cái Bóng cũng không từ bỏ mục tiêu, chỉ đứng sau Đỗ Duy, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Xem ra, cho dù khoác lên cái xác ngoài của ác linh mặt nạ, cũng chỉ có thể hữu dụng ở lần đầu tiên, ác linh sẽ không bị lừa lần thứ hai."
"Nhưng nếu mình đối mặt với những ác linh khác, chỉ cần không cởi bỏ mặt nạ, mình luôn có thể lừa gạt chúng, để chúng mất đi mục tiêu Đỗ Duy."
Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy quay lại nhìn Cái Bóng.
Một người và một ác linh, gần như dán vào mặt nhau.
Ánh mắt đan xen vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu, vằn vện của Cái Bóng miễn cưỡng dời đi, cho dù không làm như vậy, chút ác ý còn sót lại, vẫn quấn quanh mặt nạ.
Nó có một mục tiêu khác.
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Mày muốn đánh cược không?"
Hắn không đưa lá Joker ra, chỉ nói về chuyện cá cược.
Nhưng Cái Bóng liên tục run rẩy, có vẻ rầu rĩ, có vẻ chần chừ.
Cuối cùng, nó nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trắng không có ngũ quan, quay đầu bước vào bóng tối rồi biến mất.
Căn nhà trở nên rất yên tĩnh.
Nhìn nơi Cái Bóng biến mất, Đỗ Duy khó hiểu nói: "Mình bị ảo giác sao? Cái Bóng hình như đã thông minh hơn trước, hay là đã nhìn thấy ván bạc giữa mình và Annabelle nên không muốn bị lừa?"
"Ác linh sẽ sợ thua sao?"
Đỗ Duy lắc đầu không tin nổi, dù không định đánh cuộc với Cái Bóng, nhưng hắn đã thử nghiệm khả năng mới của chiếc mặt nạ.
Đeo mặt nạ có thể khoác lên mình lớp xác ngoài của ác linh...
Trước khi cởi mặt nạ, ác linh sẽ mất đi mục tiêu. Nhưng nếu tháo mặt nạ, và đeo nó lại trước mặt ác linh, khả năng che giấu thân phận của bạn sẽ trở nên vô dụng.
Có thể đánh lừa ác linh một lần, nhưng lần thứ hai thì không thể.
Nhưng đôi khi, Đỗ Duy chỉ cần lừa một lần...
***
Trong phòng.
Thời gian như tạm thời dừng lại.
Khi Đỗ Duy đeo chiếc mặt nạ không có ngũ quan trên mặt, dường như hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lạnh lùng và kỳ lạ.
Nếu chiếc mặt nạ trước đó có thể cho hắn thân phận của một ác linh.
Thig chiếc mặt nạ này, dường như được khoác lên mình một xác ngoài mới, thuộc về xác ngoài của ác linh đeo mặt nạ.
Phải biết rằng, trong chiếc mặt nạ có ác linh do chính tay Đỗ Duy tạo ra.
Tại thời điểm này.
Dù đang đeo mặt nạ không có ngũ quan nhưng Đỗ Duy có thể "nhìn thấy" sự tồn tại của Cái Bóng.
Cái Bóng đứng sau ghế sô pha, đôi tay mờ ảo của nó bỗng dừng lại khi sắp chạm vào mặt nạ.
Không có ác ý.
Việc Cái Bóng đen dừng lại, không phải vì Đỗ Duy đủ mạnh để chống lại nó sau khi đeo mặt nạ, mà giống như mất đi mục tiêu, không biết nên làm gì.
Trải nghiệm này, Đỗ Duy rất quen thuộc.
Sau khi đeo chiếc mặt nạ mới, ác linh bên trong dường như bị hắn nhập vào.
Tương tự với sự xuất hiện của ác linh Đỗ Duy, bởi vì hắn đang ở góc nhìn của bên thứ ba.
Điểm khác biệt là Đỗ Duy hoàn toàn có thể khống chế thân thể của mình, cũng không có chuyện ác linh đeo mặt nạ chiếm đoạt thân thể.
"Dường như mình đã trở thành mặt nạ Đỗ Duy... nhưng có một chút khác biệt."
"Giống như mình đang trốn trong một mặt nạ ác linh mới. Chỉ cần cởi bỏ mặt nạ, mình sẽ xuất hiện lần nữa."
"Có chút giống với mang thân phận của mặt nạ ác linh, nhưng lại càng thêm triệt để. Bởi vì giờ mình đã không còn là mục tiêu của Cái Bóng, nếu không cố ý nhìn vào bức ảnh, sẽ không trở thành mục tiêu."
"Nhưng còn phải nghiệm chứng đã."
Sau một lúc suy nghĩ, Đỗ Duy vươn tay vẫy vẫy Cái Bóng ở trước mặt.
Cái Bóng không có phản ứng.
Cứ như không tìm thấy Đỗ Duy, ngơ ngác nhìn khắp nơi.
Nó cứ xuất hiện, rồi biến mất trong bóng tối của căn phòng.
Mỗi lần xuất hiện, nó đều khó hiểu liếc nhìn “Đỗ Duy” hiện tại, sau đó lại biến mất.
Chiếc đồng hồ cổ treo tường dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, tốc độ quay của kim đồng hồ chậm lại, trong toàn bộ căn nhà bắt đầu dâng lên một bầu không khí cực kỳ kinh khủng.
Ánh sáng mờ đi.
Mặc dù bên ngoài phòng khám tư vấn mặt trời đã lên cao, nắng rất gắt nhưng trong căn nhà lại tối tăm, u ám chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Đây là lần đầu tiên, đồng hồ cổ có chủ động tạo ra những thay đổi bất thường.
Nó giống như Cái Bóng, hoàn toàn mất đi mục tiêu "Đỗ Duy".
Ngay sau đó, một cảm giác vô cùng kinh khủng dâng lên trong lòng của Đỗ Duy.
Bản năng nói cho hắn biết, nếu hắn không tháo mặt nạ của mình, chiếc đồng hồ cổ sẽ tự hành động và khi đó, điều rất tồi tệ sẽ xảy ra.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, nhét 2 lá bài Joker vào túi, tay trái cầm chiếc ô đen đi tới dưới chiếc đồng hồ cổ.
Từ góc độ của ác linh, hắn hoàn toàn không cần đi vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Hơn nữa, cách "nhìn" này đơn giản, trực tiếp hơn Quỷ Nhãn, và tất cả những bất thường đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cái Bóng vẫn xuất hiện rồi biến mất trong nhà, giống như đang chơi trò trốn tìm với Đỗ Duy vậy, không thể nào phát giác sự tồn tại của Đỗ Duy. Dù Đỗ Duy đeo mặt nạ đang đứng ngay dưới chiếc đồng hồ cổ, nó cũng làm ngơ.
Đỗ Duy ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm đồng hồ cổ.
Theo quan điểm của hắn, đồng hồ cổ để lộ sự xấu xa và kỳ quặc không thể giải thích được. Rất nhiều sương mù màu xám theo chuyển động của kim đồng hồ, dần dần bốc lên.
Annabelle trong chiếc tủ treo tường bên cạnh, như bị kích thích, cứ đập vào cửa tủ, phát ra tiếng đập bình bịch.
Tuy nhiên, nó căn bản là ra không được.
Đột ngột...
Trái tim của Đỗ Duy như bị bóng tối bao phủ, mức độ ác độc của chiếc đồng hồ cổ này vượt quá phạm vi hiểu biết của bản thân.
Khi hắn không đeo mặt nạ, mọi thứ vẫn ổn, dù vẫn là mục tiêu của nó, nhưng nó không có bất kỳ hành động nào.
Nhưng sau khi đeo mặt nạ, khoác lên mình lớp xác ngoài ác linh, tình hình lập tức mất kiểm soát, dị biến phát sinh.
Đáng sợ nhất là, từ trước đến nay đều là đồng hồ cổ làm trò quỷ, ác linh không hề xuất hiện.
Trừ khi bản thân nó là một ác linh, nhưng nếu đúng như vậy, một vấn đề nghiêm trọng khác sẽ phát sinh.
Đồng hồ, và mặt nạ được giữ bởi chiếc nhẫn và trâm vàng.
Cả 2 mặt nạ đều có ác linh, nhưng lại không rõ chất liệu của mặt nạ.
Bản thân chiếc đồng hồ là một ác linh, vì vậy nó trông rất đặc biệt.
Trừ khi mặt nạ, vốn được mô phỏng theo vật nào đó.
"Khó giải thích……"
Đỗ Duy cảm nhận được sự ức chế, và kinh hãi ngày càng dâng cao, đến khi không áp chế được hơi thở của mình, hắn suy tư nhìn đồng hồ treo tường, rồi lặng lẽ tháo mặt nạ xuống.
Két...
Kim đồng hồ đã ngừng quay.
Tầm nhìn đã bị bóp méo.
Màn sương xám và khung cảnh tối tăm biến mất ngay lập tức.
Khung cảnh của ngôi nhà trở lại như cũ.
Ở trong góc nhà tăm tối, Cái Bóng đang chuẩn bị biến mất đột nhiên quay đầu lại.
Nó xuất hiện ngay sau lưng Đỗ Duy.
Sự cân bằng trong nhà đã bị phá vỡ, mà không ai hề hay biết.
Đỗ Duy không quan tâm đến Cái Bóng ở sau lưng, hắn nhìn chằm chằm đồng hồ cổ rồi lại đeo mặt nạ vào.
Nhưng lần này, sự thay đổi đã không xảy ra.
Cái Bóng cũng không từ bỏ mục tiêu, chỉ đứng sau Đỗ Duy, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Xem ra, cho dù khoác lên cái xác ngoài của ác linh mặt nạ, cũng chỉ có thể hữu dụng ở lần đầu tiên, ác linh sẽ không bị lừa lần thứ hai."
"Nhưng nếu mình đối mặt với những ác linh khác, chỉ cần không cởi bỏ mặt nạ, mình luôn có thể lừa gạt chúng, để chúng mất đi mục tiêu Đỗ Duy."
Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy quay lại nhìn Cái Bóng.
Một người và một ác linh, gần như dán vào mặt nhau.
Ánh mắt đan xen vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu, vằn vện của Cái Bóng miễn cưỡng dời đi, cho dù không làm như vậy, chút ác ý còn sót lại, vẫn quấn quanh mặt nạ.
Nó có một mục tiêu khác.
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Mày muốn đánh cược không?"
Hắn không đưa lá Joker ra, chỉ nói về chuyện cá cược.
Nhưng Cái Bóng liên tục run rẩy, có vẻ rầu rĩ, có vẻ chần chừ.
Cuối cùng, nó nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trắng không có ngũ quan, quay đầu bước vào bóng tối rồi biến mất.
Căn nhà trở nên rất yên tĩnh.
Nhìn nơi Cái Bóng biến mất, Đỗ Duy khó hiểu nói: "Mình bị ảo giác sao? Cái Bóng hình như đã thông minh hơn trước, hay là đã nhìn thấy ván bạc giữa mình và Annabelle nên không muốn bị lừa?"
"Ác linh sẽ sợ thua sao?"
Đỗ Duy lắc đầu không tin nổi, dù không định đánh cuộc với Cái Bóng, nhưng hắn đã thử nghiệm khả năng mới của chiếc mặt nạ.
Đeo mặt nạ có thể khoác lên mình lớp xác ngoài của ác linh...
Trước khi cởi mặt nạ, ác linh sẽ mất đi mục tiêu. Nhưng nếu tháo mặt nạ, và đeo nó lại trước mặt ác linh, khả năng che giấu thân phận của bạn sẽ trở nên vô dụng.
Có thể đánh lừa ác linh một lần, nhưng lần thứ hai thì không thể.
Nhưng đôi khi, Đỗ Duy chỉ cần lừa một lần...
Tác giả :
Ủng Hữu Phúc Khí