Tử Mệ
Chương 1-1: Tiết tử
Phượng hoàng dẫn
Phượng hoàng ơi phượng hoàng, sao không bay cao về cố hương? Sao vô cớở nơi này tự tìm lấy diệt vong?
Nơi đây không phải cung A Phòng thời Tiền Tần, cũng không có hoàng tử Yến quốc vì gặp nạn năm mười hai tuổi mà trở thành luyến đồng.
(*Cung A Phòng do Tần Thủy Hoàng xây nên, người ta truyền rằng khi cung A Phòng gặp hỏa hoạn, lửa không thể dập tắt suốt 3 ngày 3 đêm)
Nếu không phải nhất thời tham luyến phố phường hoa lệ, bắt lấy lá thăm “Phượng hoàng”
Nếu không phải khi mệnh khó giữ vẫn cố chấp giữ một chữ“Phượng” trong cái tên, thì cớ sao lại rơi vào cảnh xa quê vong quốc, biến thành nam sủng của tân quốc vương kia?
Phượng hoàng phượng hoàng, chỉ tới A Phòng cung.
“Mộ Dung Xung ngày trước còn có ngô đồng làm nơi ẩn trú
Ba năm chịu sỉ nhục, một khi tuyết hận, lấy máu rửa thành Trường An.”
Trong thành câu ca dao kia còn vang vọng
Nhưng ngày hôm nay, thân là kẻ hạ lưu, vốn làthái tử Nhạn Bắc quốc, lại cúi mình quỳ gối trước hoàng cung
Dùng nhan sắc, đoạt ân sủng.
Đều là kẻ lưu lạc, vốn đã không cóđường về……
Phượng hoàng ơi phượng hoàng, sao không bay cao về cố hương? Sao vô cớở nơi này tự tìm lấy diệt vong?
Nơi đây không phải cung A Phòng thời Tiền Tần, cũng không có hoàng tử Yến quốc vì gặp nạn năm mười hai tuổi mà trở thành luyến đồng.
(*Cung A Phòng do Tần Thủy Hoàng xây nên, người ta truyền rằng khi cung A Phòng gặp hỏa hoạn, lửa không thể dập tắt suốt 3 ngày 3 đêm)
Nếu không phải nhất thời tham luyến phố phường hoa lệ, bắt lấy lá thăm “Phượng hoàng”
Nếu không phải khi mệnh khó giữ vẫn cố chấp giữ một chữ“Phượng” trong cái tên, thì cớ sao lại rơi vào cảnh xa quê vong quốc, biến thành nam sủng của tân quốc vương kia?
Phượng hoàng phượng hoàng, chỉ tới A Phòng cung.
“Mộ Dung Xung ngày trước còn có ngô đồng làm nơi ẩn trú
Ba năm chịu sỉ nhục, một khi tuyết hận, lấy máu rửa thành Trường An.”
Trong thành câu ca dao kia còn vang vọng
Nhưng ngày hôm nay, thân là kẻ hạ lưu, vốn làthái tử Nhạn Bắc quốc, lại cúi mình quỳ gối trước hoàng cung
Dùng nhan sắc, đoạt ân sủng.
Đều là kẻ lưu lạc, vốn đã không cóđường về……
Tác giả :
Việt Ly