Tứ Mạc Hí
Quyển 3 - Chương 4
Nói không chừng Tạ Luân khi đó ở Nhiếp gia nhìn thấy lại chính là Nhiếp Phi Phi, bất quá là do Nhiếp Diệc trêu đùa. Nếu trợ lý Chử đã nói ông cô lúc trước chính là bạn tốt của Nhiếp Diệc, vậy thì vợ chồng Nhiếp biết sự tồn tại của cô, lấy cô làm một cái chuyện để vui đùa, cũng không phải không hợp logic.
Cô ngồi trên ghế trong phòng khách sạn ngồi suy nghĩ đủ chuyện, cảm thấy chính mình là quá nhàn rỗi rồi, có điều gì cần phải chứng thực chứ. Cô không phải em gái Nhiếp Phi Phi, cùng Nhiếp Phi Phi không có quan hệ gì hết, Nhiếp Phi Phi còn sống, hiện tại ở Mỹ an dưỡng. Suy nghĩ xong xuôi liền hạ quyết tâm không nghĩ nhiều nữa, mắt lại thấy cách giờ chuyến bay về còn sớm, quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Triệu y tá muốn đi cùng, lại bị cô uyển chuyển từ chối.
Không ngờ ra ngoài một chuyến lại có thể thu được vô số bất ngờ.
Vỏn vẹn trong một nửa buổi chiều, lại có thể khiến người ta rơi vào nỗi lo sợ không tên, làm đảo lộn mọi kết luận của cô ở khách sạn.
Đầu tiên là đầu con hẻm về nhà cũ gặp được ông chủ quán bar khi trước cô từng xin vào hát. Cô chủ động lên tiếng chào hỏi, ông chủ từng thuê cô hai năm lại nhìn cô với vẻ mặt mù mịt, hỏi cô là ai, cô nói mình là Từ Ly Phỉ, từng đi hát cho quán bar của ông, ánh mắt ông chủ lại nhìn cô như nhìn người mắc bệnh tâm thần: “Tôi không quen cô, cũng chưa từng thuê cô mà.” Bộ dáng không giống như đang nói dối.
Sau đó gặp người môi giới lúc trước cô tìm tới giúp bán nhà. Cửa hàng môi giới đó cũng ở đầu hẻm, lúc trước cô từng nghe nói căn nhà cũ kia sắp bị tháo dỡ, thuận tiện qua hỏi thăm. Kết quả cô gái trẻ ngẫm nghĩ nửa ngày, nói chỉ nhớ ông cô, nhưng lúc trước làm thủ tục bán nhà đều là ông cô và một người thanh niên tới làm, chưa từng gặp qua cô bao giờ. Cô vớt vát: “Nhưng hợp đồng rõ ràng là tôi kí mà, lúc ấy có cả cô ở đó nữa.” Cô gái đó mang sổ sách ra tra, lại chỉ thấy chữ ký của ông nội.
Thất hồn lạc phách là như thế nào, rốt cuộc hôm nay cô cũng được lĩnh hội, đầu óc mờ mịt đi về căn nhà cũ. Gặp một vài người hàng xóm nhận ra cô. Nhưng những người này lại quả quyết nói cô tháng 12 mới trở lại thành phố K: “Ông nội con bệnh nặng, không cách nào chữa khỏi, cuối tháng 12 đó con chỉ kịp về nói lời từ biệt với ông ấy, sau đó đưa hài cốt về đảo Trường Minh, mệnh ông nội con khổ, con cũng là một đứa bé tội nghiệp a.”
Từ Ly Phỉ mất ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau cô đi tìm người bác sĩ chủ trị cho ông nội. Những ký ức kia cứ cho như là cô nhớ sai đi, nhưng cô nhớ rõ, tháng mười năm đó ông nội khám ra bị ung thư phổi, chính cô là người đã đưa ông đi viện, sau đó chính cô cùng với bác sĩ chủ sự đó bàn bạc phương án trị liệu, ngày phẫu thuật cũng chính cô luôn túc trực bên ngoài phòng cấp cứu, sau đó lại ngày ngày bên cạnh chăm sóc.
Bệnh nhân cuối cùng rời đi, lắng nghe cô trình bày nguyên nhân mình đến đây, nhìn cô hồi lâu, lại lấy tay gỡ kính xuống cẩn thận đánh giá cô một lúc: ” Nhớ rồi, lúc ban đầu là một người xưng là cháu trai của ông nội cô đến chăm sóc, sau khi tiểu tử đó đi thì cô đến, ngẫm lại, chắc khoảng cuối tháng 12 đó, về sau ông nội cô nói muốn xuất viện, hai người liền làm thủ tục rời viện về quê.”
Vé máy bay về thành phố S đặt vào buổi chiều, Triệu y tá lo lắng nhìn cô: “Nhìn sắc mặc cô không tốt lắm, không thì chúng ta ở lại thêm một ngày đi, cô nghỉ ngơi cho tốt rồi chúng ta trở về.”
Mất rất lâu cô mới phản ứng lại, gật đầu một cái, nhưng lại mở miệng nói: ” Không cần đâu, hôm nay về luôn.”
Triệu y tá càng thêm lo lắng.
Cô đột nhiên hỏi Triệu y tá: “Thay đổi hoàn toàn đi kí ức của một người, y học hiện tại có thể đạt tới trình độ như vậy sao?”
Triệu y tá tỏ vẻ không hiểu cô đang nói gì.
Cô giải thích: “Giống như bộ nhớ của máy tính vậy, mang ký ức ban đầu của một người xóa đi, sau đó đặt một chuỗi ký ức khác vào thay thế, dùng một chút kỹ thuật hiện đại để đưa chuỗi dữ liệu vào bộ nhớ con người…..”Cô suy sụp: “Điều này trước đây chắc chắn là không thể.” Ngừng chốc lát, lại nói: “Nhưng hiện tại đã là năm 2023.” Cô dừng lại không nói nữa, như là đang bị tưởng tượng của chính mình dọa mất hồn vía.
Triệu y tá trầm ngâm nửa ngày, dù sao cô cũng chỉ là một y tá bình thường, đối với những nghiên cứu y học cao siêu kia hoàn toàn không có chút kiến thức.
Ngồi trên máy bay, Từ Ly Phỉ nhớ đến một bộ điện ảnh cũ mấy tháng trước đã xem qua, tên là 《Thế giới của Sở Môn》.
Bộ phim nói về một người thanh niên tên Sở Môn bị đưa vào một chương trình được chế tác bởi một công ty giải trí. Cuộc sống gần ba mươi năm đều xoay vòng trong một cái studio rộng lớn, bố mẹ và vợ đều là do công ty sắp xếp, ngoại trừ mình hắn ngu ngơ sống một cuộc sống thật sự, những người xung quanh đều là diễn kịch, cậu thanh niên ấy cho rằng mình đang sống một cuộc sống thật sự của con người, nhưng trong mắt người khác lại là một chuỗi truyền hình thực tế, ngoại trừ hắn là thật, tất cả mọi thứ còn lại đều là dối trá. Lúc này bỗng nhiên cô thấy mình và Sở Môn có phần giống nhau.
Cô cảm thấy toàn thân rét run. Không lẽ cô chính là một Sở Môn khác? Sở Môn kia chính là người thật sống trong cái thế giới giả dối, còn cô, cô chính là một cái người giả sống trong thế giới thật này. Có lẽ tình huống của hai người họ tương phản, nhưng khi sắp chạm được đến chân tướng, nỗi sợ hãi của Sở Môn và cô có gì khác nhau đâu?
Cô tận lực ép mình phải mình bình tĩnh.
Nếu mọi ký ức có được trong quá khứ đều là giả dối?
Như vậy có phải đồng nghĩa với cô không hề có cha mẹ chết vì bệnh, cũng không có ông nội, bản thân cô cũng chưa từng thật sự đến những ngôi trường trong ký ức kia, chưa tùng trải qua những đau khổ cùng vui sướng kia, chưa từng có lần đầu tiên vẽ ra một bức tranh mà hưng phấn, không có chuyện trong giờ học có lần ngó trộm một người con trai ngoài sân, chưa từng vì nụ cười mỉm của người con trai nào mà rung động, chưa từng có bạn, cũng chưa từng có kẻ thù, chưa từng có lần không hiểu chuyện mà làm chậm trễ tiền đồ và thanh xuân.
Cô vốn không phải là cô, không phải Từ Ly Phỉ.
Từ trước tới giờ cô chưa từng suy ngẫm về hai từ ký ức, ít nhất không giống như lúc này, mang chính mình ra mà mổ xẻ.
Ký ức là gì? Hẳn nó chính là thứ tồn tại với khoảng thời gian trưởng thành của một người, nối liền quãng thời gian chân thực một người từng trải qua, đồng thời biến thành thứ phụ thuộc vào quá khứ, cũng trở thành thứ liên hệ với toàn bộ thế giới, là thứ sở hữu của một người con người thức sự.
Ký ức chính là một thứ đồ vật quan trọng như vậy.
Nhưng nếu ký ức trong đầu cô tất cả đều là giả dối, vậy phần ký ức giả dối đó có thể xem là thứ gì đây? Mà thứ thân phận giả dối sau chuỗi ký ức giả dối này là gì? Cô vốn là chính mình, nhưng thật sự phải nên là cái gì mới được?
Dễ dàng như thế, biến một người thành một kẻ khác mà không ai hay.
Cô giơ tay gắt gao chống đỡ cái trán đau nhức.
Trở lại thành phố S, việc đầu tiên Từ Ly Phỉ nghĩ tới là đi tìm Nhiếp Diệc, đi tới đình sen ngắm cảnh ngoài ý muốn đụng phải trợ lý Chử.
Đã là thời gian ăn cơm chiều, có chút sương phủ xuống, ánh đèn ngoài sân chiếu tới, qua lớp sương có chút mông lung, lại có vài phần thêm mỹ lệ cho cảnh sắc nơi này.
Trợ lý Chử đứng cạnh cây cầu gỗ, nhẹ giọng chào cô, hàn huyên một lúc thì thấy ánh mắt cô hướng phía phòng làm việc của Nhiếp Diệc mà nhìn tới, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa: “Yee đi công tác, hai ngày này khả năng không thể liên lạc được, tiểu thư có gì cần hỏi, có lẽ tôi cũng có thể giải đáp được.”
Trợ lý Chử không thường lưu lại Nhiếp gia tới tận giờ này, huống hồ Nhiếp Diệc hôm nay còn không ở đây.
Cô sửng sốt một chút, phản ứng lại: “Ngài là đặc biệt chờ tôi?” Cơ hồ ngay lập tức đã hiểu ra: “…… Các người cái gì cũng đều biết?”
Trợ lý Chử úp mở nói: “Tiểu thư đột nhiên muốn đi thành phố K, có lẽ là vẫn luôn hoài nghi, Yee kỳ thật hiểu rõ, nhưng cậu ấy không ngăn cản cô. Tiểu thư muốn làm cái gì, muốn đi tới mức nào, cậu ấy đều tùy cô.” Ông ngừng một chút: “Lúc ban đầu làm như vậy dù sao chính là đã sai……” Ông đem giọng mình trở nên mơ hồ: “Nhưng những gì lúc sau làm đều không phải vì lừa ngạt cô, mà vì muốn cho cô có thể như người bình thường mà sống.”
Từ chỗ này ngắm cảnh, có thể nương vào chút ánh sáng từ đèn treo trên cao thấy được bầy cá trong ao đang chen chúc đớp lấy thức ăn.
“Những thứ sau đó đã làm với tôi……” Cô lặp lại. Trợ lý Chử giọng đặc biệt thành khẩn, điều gì cũng không phủ nhận. Thứ thành khẩn này càng làm cho đầu óc cô trống rỗng, hai mươi giây sau mới cảm giác được cả cơ thể như bị cảm giác trời đất quay cuồng vây quanh, cô mở miệng: “Vậy ra tôi đã đoán đúng rồi, các người mang tôi biến thành một người khác.” Thanh thanh cổ họng: “Làm sao có thể?”
Trợ lý Chử trầm mặc một lát: “Nhà nghiên cứu não khoa Tâm lý học quyền uy nổi danh toàn cầu J. N. Lạc chính là bạn của Yee.”
Cô cắn môi, đến khi cảm giác được đau đớn mới buông ra, không biết nói lại ra những suy đoán này có để làm gì: “Cho nên việc tôi sinh ra, người nhà của tôi, tất cả những gì tôi từng trải qua, cho đến tháng mười hai năm ngoái, hết thảy để là giả sao?” Thanh âm khàn khàn đến chính cô còn thấy khó nghe.
Trợ lý Chử nói: “Chỉ sợ là như vậy.”
Cô chống đỡ trên thành lan can: “Vậy ra tôi không phải Từ Ly Phỉ.” Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhận được chính miệng trợ lý Chữ xác nhận lại cảm nhận được lý trí không thể khống chế được nữa, từng chút một sụp đổ.
Cô không nhịn được mà ho khan: “Tôi không phải Từ Ly Phỉ.” Cô không thường xử sự theo cảm tính, nhưng trong nháy mắt đó lại không kìm chế được mãnh liệt mà phẫn nộ: “Các người có cái quyền gì mà đem tôi biến thành Từ Ly Phỉ? Chỉ có kẻ điên mới có thể làm ra được loại chuyện đó ……” Trợ lý Chử đưa cho cô ly nước, cô không tiếp lấy, mà lấy tay đè lại huyệt thái dương: “Vậy tôi rốt cuộc là ai? Các người làm như vậy với tôi là có mục đích gì? Là vì bản thân làm khoa học nên thử nghiệm một chút, muốn thử xem điểm cực hạn cuối cùng của khoa học là cái gì sao……”
Trợ lý Chử vẻ mặt đầy áy náy: “Cô nói đúng, không có ai có quyền lợi làm như như vậy với cô cả.” Ông rũ mắt: “Thực ra, lúc cô đi thành phố K, tôi từng hỏi qua Yee, vì sao không ngăn cản cô đi tìm hiểu chuyện này, nếu cô cả đời không biết có lẽ sẽ sống càng tốt hơn, nhưng cậu ấy nói nếu cô muốn biết chân tướng thì cô hoàn toàn có cái quyền lợi này.” Ông thở dài: “Tôi kỳ thật cũng không tán đồng đem những chuyện vừa rồi nói cho cô, vốn dĩ cô……” Hàm ý lập lờ: “Tôi không cho rằng cô có thể hiểu được hay chấp nhận sự thật này, theo ý của tôi, cô hãy cứ lấy thân phận Từ Ly Phi tiếp tục sống chính là biện pháp tốt nhất, nếu cô yêu cầu tôi có thể ……”
Sống quen một mình đã dạy cho cô cách lấy lại bình tĩnh lại nhanh chóng, trong lúc ông trả lời cô đã ép buộc mình cật lực bình tĩnh trở lại. Phẫn nộ không có tác dụng. Cô quan sát biểu tình của ông, quan sát cách nói chuyện của ông với mình, quan sát từng cái ngập ngừng. Trước giờ cô vẫn cho rằng mình tuyệt đối không thể nào là Nhiếp Phi Phi, là bởi vì cô tin tưởng vào ký ức của bản thân, nhưng nếu mọi thứ đã sụp đổ đến mức này, lại căn cứ vào những giả thiết đã nghĩ tới trước đó… Cô cắt ngang lời trợ lý: “Tôi chính là Nhiếp Phi Phi, có phải không?”
Trợ lý Chử kinh ngạc, lại lảng tránh không trả lời.
Ông trầm mặc trong chốc lát, hỏi cô: “Cô lúc này chắc là rất hận Yee vì đã đối với mình như vậy phải không, dù là vì nguyên nhân gì mà làm thế, cô đều cảm thấy cậu ấy điên rồi?”
Cô thẳng thắn nhìn ông: “Bất luận một người bình thường nào gặp tình huống như vậy đều sẽ nghĩ thế.”
Trợ lý Chử lại lần nữa trầm mặc, hồi lâu, nói: “Tôi không biết tiểu thư biết được bao nhiêu về Nhiếp Phi Phi. Tất cả mọi người trên thế giới này cùng với cô đều có thể nghĩ như vậy về Yee, nhưng Nhiếp Phi Phi cô ấy… Cô ấy có lẽ chính là người duy nhất không bao giờ nghĩ vậy. Dù cho cả thế giới với Yee đều hiểu lầm trách móc nặng nề, cô ấy cũng sẽ không ngập ngừng do dự mà tin tưởng, đứng về phía Yee, lựa chọn tiếp nhận và bao dung cho cậu ấy bất kể như thế nào đi chăng nữa, cô ấy chính là một người như vậy. Dừng một chút, lại nói: “Với cả Yee thật sự vì lí do gì mà trở nên điên cuồng như vậy, trở thành kẻ điên trong miệng cô, nếu cô ấy nghe được lời nói ấy, nhất định sẽ rất đau lòng, mà không phải khinh thường sợ hãi.” Nói xong những lời này sau, ông vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô: “Cho nên tôi mạo muội cho rằng…… Cô không phải là Phi Phi.”
Từ Ly Phỉ nhớ không rõ lắm làm sao kết thúc cuộc trò chuyện đó với trợ lý Chử.
Gần bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ, cô đã hoàn toàn kiệt sức. Mặc dù thế giới quan đều bị làm cho điên đảo, cơ thể vẫn không thể chống lại được cơn buồn ngủ ập đến.
Y tá Triệu bưng tới cho cô cốc nước và thuốc, trong đó có cả thuốc an thần. Vì thuốc này uống lúc đói không tốt, nên cô bị ép ăn trước nửa chén cháo.
Y tá Triệu an ủi cô vài câu, trước khi tắt đèn còn đặc biệt giúp cô đốt một cây hương an thần giúp ngủ ngon.
Bức màn được kéo xuống, ánh đèn phía ngoài thi thoảng lọt vào trong, đầu óc cô trống rỗng nhìn theo tia sáng ấm áp kia, bất tri bất giác theo lớp khói bốc từ cây hương kia đi lên.
Làn khói nhẹ như sương, chảy qua lư hương hình hoa sen, lượn lờ một vòng trong màn, lại lượn tới trước gối, có phần giống với mấy tháng trước khi cô đi hành hương ở một ngôi chùa nọ, cũng ngửi được mùi hương mang đậm vị thanh đạm nơi cửa Phật như vậy.
Cũng là một phần trong số những ký ức chân thật ít ỏi của cô.
Ở độ cao bảy ngàn bảy trăm mét so với mặt biển, không khí loãng hơn nhiều, thực vật phủ một màu xanh thiên thanh, phía xa có những ngọn núi tuyết, sau chùa truyền đến tiếng tụng kinh của những tăng nhân, bên cạnh xây một gác chuông lớn.
Ngơ ngác hồi lâu, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn.
Trợ lý Chữ nói cô có lẽ không phải là Nhiếp Phi Phi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn phủ định.
Nhưng dù cô có là ai, Nhiếp Diệc cũng chính là người đã tước đoạt đi cuộc sống trước đó của cô.
Có phải hay không cô thật sự cũng có cha mẹ, có bạn bè, có người thân? Khi cô mất tích có phải cũng rất đau lòng?
Còn Nhiếp Diệc? Nếu cô là Nhiếp Phi Phi, thì chính là một tay Nhiếp Diệc hủy đi ký ức của Nhiếp Phi Phi, đem cô biến thành một người khác.
Nhưng nếu như theo lời Tạ Luân, rằng Nhiếp Diệc yêu Phi Phi, cũng nói rằng hắn rất nhớ Phi Phi, nhưng nếu cô chính là Nhiếp Phi Phi, một lần nữa đứng trước mặt hắn, lại không nhận ra hắn….. Chẳng lẽ lòng hắn không đau sao?
Cô nhớ lại nửa tháng trước khi hai người gặp mặt nhau, hắn đứng cạnh giường bệnh của cô, số lần mở miệng có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu hết thời gian là ánh mắt dừng trên người cô, bộ dáng trầm tĩnh, ngay khi cô ngẩng đầu, lại thấy thần sắc lướt qua tia bi thương.
Bộ dáng bi thương đó dừng lại trong đầu cô, thuốc cùng hương an thần rốt cuộc phát huy công dụng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của Từ Ly Phỉ, cảnh tượng một lần trở về hội đấu giá ngày đó, đột nhiên trong lúc ánh đèn tắt đi lần nữa được nhìn thấy Nhiếp Phi Phi.
Cùng ảo giác chiều hôm đó có chút quen thuộc mà lại như không phải. Cô gái kia mặc chiếc váy dài màu nước biển đứng ở cổng trung đình, tựa như một nàng công chúa mặc trang phục lộng lẫy đang đợi vương tử cùng vào vũ hội.
Hai người thật sự giống nhau như đúc, nhưng dung nhan cô ấy so với cô càng xinh đẹp, mà vẻ mặt cô ấy có thứ cô không đó, là thanh thản cùng vô ưu vô lo.
Trong khoảnh khắc cô ấy quay người, thời gian trong mơ chợt dừng lại, ngoại trừ Nhiếp Diệc và Nhiếp Vũ Thì, hết thảy mọi nhân vật trong hội trường đều dừng hình, chỉ có hoa cỏ trong đình là còn duy trì hơi thở của sự sống.
Tiếng dương cầm từ trong góc đột nhiên truyền tới, Nhiếp Phi Phi nâng váy đi về phía Nhiếp Diệc. Người và vật xung quanh đều lui về làm nền, Nhiếp Diệc lại như không phát hiện ra điểm bất thường, cúi đầu chăm sóc cho Nhiếp Vũ Thì đang ngủ gật một bên.
Từ Ly Phỉ cảm giác mình giống như một người khách qua đường, đứng ở đầu cầu thang chứng kiến một bộ phim điện ảnh hoang đường.
Cô nghe thấy Nhiếp Phi Phi hỏi Nhiếp Diệc: “Đây là chỗ ngồi giữ lại cho em?”
Nhiếp Diệc không ngẩng đầu.
Cô thấy Nhiếp Phi Phi không chút để tâm ngồi xuống, một bàn tay đặt lên vai Nhiếp Vũ Thì, thanh âm nhẹ nhàng: “Con gái mẹ lớn lên thật xinh đẹp nha.” Nhiếp Vũ Thì nhẹ nhàng động bả vai, cũng không mở mắt. Nhiếp Diệc giơ tay đem Nhiếp Vũ Thì ngủ say sưa ôm vào trong lồng ngực.
Cô thấy Nhiếp Phi Phi đứng dậy đi về phía Nhiếp Diệc, duỗi tay cầm tay phải của hắn, cô bỗng có ảo tưởng như chỉ là đặt lên. Cô ấy cúi đầu muốn hôn những ngón tay đó, nhưng Nhiếp Diệc lại đột nhiên giơ tay sửa sang lại cho Nhiếp Vũ Thì. Tay hắn tay xuyên qua ngực cô, xuyên qua mấy sợi tóc rủ xuống, lại xuyên qua chiếc váy thủy lam, xuyên qua thân thể cô.
Từ Ly Phỉ bưng kín miệng, để tránh chính mình kêu ra tiếng.
Cô nhìn Nhiếp Phi Phi cúi đầu ngơ ngác mà nhìn ngón tay của mình, sau đó đột nhiên cười cười, từ bỏ ý định nắm tay Nhiếp Diệc, nghiêng người sang bên cạnh đặt một nụ hôn lên Nhiếp Vũ Thì.
Vì nhìn từ góc này của cô bị khuất nên cũng không biết được cô ấy có thành công không, nhưng Nhiếp Phi Phi lại tựa hồ cực kỳ thỏa mãn đứng lên.
Tiếng dương cầm còn tiếp tục, âm thanh da diết khiến lòng người trở nên ưu thương vô cớ, ánh mắt cô ấy dừng trên người Nhiếp Diệc. Thật lâu sau bỗng nhiên cúi thấp người, môi đưa đến cách trán Nhiếp Diệc một khoảng ngắn thì dừng lại. Cô ấy không đặt môi phủ lên trán hắn, mà chỉ dừng lại đó khiến nó giống như một nụ hôn hư vô.
Nhiếp Diệc đương nhiên không nhìn thấy, cũng không thể phát hiện ra, bởi lúc ấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó cô lại thấy cô ấy lại gần khuôn mặt hắn, lần này là hướng đến môi, vẫn như vừa rồi dừng lại ở một khoảng.
Cảnh tượng cô độc đau thương đến vậy, nhưng khóe mắt cô ấy vẫn có thể vương một chút ý cười mãn nguyện.
Từ Ly Phỉ tỉnh lại, ngây ngẩn hồi lâu mới bừng tỉnh, nhìn đến đồng hồ đầu giường, vẫn còn rất sớm.
Đây quả thực là một giấc mộng đúng chuẩn đi, bất luận là cái gì đều không có lí do cùng logic. Một giấc mộng như vậy, vốn khi tỉnh lại nên quên đi, nhưng thế nào vẫn có thể nhớ rõ đến từng chi tiết. Mà thứ khắc sâu nhất trong lòng lại chính là nụ cười của Nhiếp Phi Phi, như là sau khi hít một hơi dài đọng lại khóe miệng, có một loại cảm giác bất lực không nói nên lời.
Hai người họ lớn lên giống nhau như đúc, nhưng kia chắc chắn không phải là nụ cười của cô.
Nhưng vì sao cô biết được đó không phải là cô cười, chính cô lại không có cách nào lý giải. Dù là cho đến tháng 12 năm ngoái, mọi ký ức có được đều không phải là của cô.
Có lẽ cô cũng đã từng mỉm cười như vậy, chỉ là đã sớm quên mất rồi chăng.
Cô đột nhiên nhớ tới thứ đồ vật Nhiếp Phi Phi để lại cho mình. Lúc chạng vạng khi trợ lý Chữ nói chuyện với cô, nói nếu muốn tìm hiểu thêm điều gì nữa, thì chờ tới khi Nhiếp Diệc trở về. Lúc trước là do cô quá mệt mỏi, quên mất kỳ thật cô không cần chờ Nhiếp Diệc trở về. Chiếc bút ghi âm kia còn một nửa phần chuyện xưa cô còn chưa nghe xong, rất có thể nó sẽ cho cô một cái đáp án.
Trong hoa viên nổi lên cuồng phong, của sổ không được đóng kỹ, gió lớn đánh vào tạo ra những thanh âm có chútđáng sợ.
Cô ngồi trên giường trầm tư một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm đưa tay mở đèn bàn, từ ngăn kéo lấy ra bút ghi âm, đeo tai nghe, ấn nút màu bạc mở file ghi âm.
Gió ngày càng lớn, đánh rầm rầm vào khung cửa sổ, tia chớp xẹt ngang không trung, ánh sáng lóe lên nháy mắt đem toàn bộ phòng sáng bừng. Cô đứng dậy đi đóng lại cửa sổ.
Bên ngoài gió lớn ồn ào, không gian trong bút ghi âm lại đặc biệt một mảnh yên tĩnh, giọng nói của cô ấy vang lên, mang theo vị mềm mại của gió biển: “….. Không nhớ là đã từng kể cho anh nghe chưa, mẹ em viết thơ tuy là theo trường phái di phong, thần tượng của bà thực ra lại là Diệp Chi. Trường ca hay thơ ngắn của Diệp Chi bà đều thuộc làu làu. Chỉ tiếc đam mê của bà ấy không truyền lại cho em được dù chỉ một chút, từng này năm trôi qua em cũng chỉ nhớ được một câu thơ của Diệp Chi.” Cô ngừng trong chốc lát: ” Thế giới này tiếng khóc quá nhiều, người sẽ không hiểu được đâu.” ngoài cửa sổ có tiếng sấm ầm ầm dội tới, cô ấy khẽ than thở: “Thật bi thương a.” Thở dài một cái, cô ấy dừng lại chừng mười giây đồng hồ, mới nói: “Nhưng là thế giới này vốn chính là có nhiều bi thương như vậy, dù là trên mặt đất hay dưới lòng biển, mỗi ngày sẽ đều có vô vàn những sinh ly tử biệt …… Em không biết phải làm như nào mới có thể khiến anh không phải đau buồn, em chỉ là hy vọng được như câu thơ ấy, Nhiếp Diệc, em mong những tiếng khóc hay bi thương đó anh đều sẽ không hiểu được.” Ghi âm bút có một đoạn trống lặng im rất dài, tựa như đột nhiên ngừng thở, cũng có thể là là đột nhiên ngừng lại khóc thút thít, một hồi lâu, thanh âm của cô ấy lại lần nữa vang lên: “Anh nói với em rằng nhân sinh không thể biết trước, nhưng có đôi khi em lại nghĩ rằng, nếu như ba năm trước không tham gia buổi tiệc ở căn nhà cũ kia, không có việc gặp gỡ nhau, có khi nào hiện tại anh sẽ tốt hơn. Giống như ba năm trước, anh cứ mãi là một con người đối với thế giới này không có cảm xúc thì tốt. Nhưng đây thực ra là một lời ngụy biện. Cho tới nay em đều mong anh có thể giống như người thường cảm nhận được sự phong phú của thế giới này, hy vọng thứ cảm xúc đó có thể khiến cho anh càng thêm hạnh phúc, nhưng khi anh có thể chân chính lĩnh hội chúng, lại chính chúng mang lại cho anh thống khổ, em phải làm sao bây giờ? Có người từng nói, rằng nhân sinh có hai loại đại bi kịch, một là muốn mà không chiếm được, một là muốn rồi có được sau đó lại mất đi. Nhưng dù sao cũng đã từng có được đã là tốt rồi, có phải hay không? Em không biết sau khi rời đi, liệu anh sẽ không ngay lập tức nhớ đến em đó chứ.” Thanh âm kia nghe như khẽ nấc lên: “Anh nghĩ rằng em nhẫn tâm bao nhiêu mới có thể bỏ lại anh cùng Vũ Thì, nhưng Nhiếp Diệc, em không thể không làm như thế. Điều em sợ nhất chính là nhìn thấy anh khổ sở, nếu có thể em hy vọng anh có thể sống….. ” Tựa hồ rốt cuộc không thể nói thêm gì nữa, lại mất một đoạn dài, đại khái một phút đồng hồ, chỉ có thể nghe được tiếng thở phập phồng, thật lâu sau, lại nghe được tiếng thở dài của cô ấy: “Được rồi, vẫn là nói tới chuyện vui của chúng ta đi.” Vừa quyết định như vậy, giống như có thể khiến cô ấy thật sự vui vẻ lên, tựa như những bi thương vừa rồi chưa từng phát sinh qua, lại lẩm bẩm: “Những chuyện vui vẻ a, ai, Nhiếp Diệc, em nói tới đâu rồi ấy nhỉ? Đúng rồi, chính là nụ hôn lần đó……”
***
Cô ngồi trên ghế trong phòng khách sạn ngồi suy nghĩ đủ chuyện, cảm thấy chính mình là quá nhàn rỗi rồi, có điều gì cần phải chứng thực chứ. Cô không phải em gái Nhiếp Phi Phi, cùng Nhiếp Phi Phi không có quan hệ gì hết, Nhiếp Phi Phi còn sống, hiện tại ở Mỹ an dưỡng. Suy nghĩ xong xuôi liền hạ quyết tâm không nghĩ nhiều nữa, mắt lại thấy cách giờ chuyến bay về còn sớm, quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Triệu y tá muốn đi cùng, lại bị cô uyển chuyển từ chối.
Không ngờ ra ngoài một chuyến lại có thể thu được vô số bất ngờ.
Vỏn vẹn trong một nửa buổi chiều, lại có thể khiến người ta rơi vào nỗi lo sợ không tên, làm đảo lộn mọi kết luận của cô ở khách sạn.
Đầu tiên là đầu con hẻm về nhà cũ gặp được ông chủ quán bar khi trước cô từng xin vào hát. Cô chủ động lên tiếng chào hỏi, ông chủ từng thuê cô hai năm lại nhìn cô với vẻ mặt mù mịt, hỏi cô là ai, cô nói mình là Từ Ly Phỉ, từng đi hát cho quán bar của ông, ánh mắt ông chủ lại nhìn cô như nhìn người mắc bệnh tâm thần: “Tôi không quen cô, cũng chưa từng thuê cô mà.” Bộ dáng không giống như đang nói dối.
Sau đó gặp người môi giới lúc trước cô tìm tới giúp bán nhà. Cửa hàng môi giới đó cũng ở đầu hẻm, lúc trước cô từng nghe nói căn nhà cũ kia sắp bị tháo dỡ, thuận tiện qua hỏi thăm. Kết quả cô gái trẻ ngẫm nghĩ nửa ngày, nói chỉ nhớ ông cô, nhưng lúc trước làm thủ tục bán nhà đều là ông cô và một người thanh niên tới làm, chưa từng gặp qua cô bao giờ. Cô vớt vát: “Nhưng hợp đồng rõ ràng là tôi kí mà, lúc ấy có cả cô ở đó nữa.” Cô gái đó mang sổ sách ra tra, lại chỉ thấy chữ ký của ông nội.
Thất hồn lạc phách là như thế nào, rốt cuộc hôm nay cô cũng được lĩnh hội, đầu óc mờ mịt đi về căn nhà cũ. Gặp một vài người hàng xóm nhận ra cô. Nhưng những người này lại quả quyết nói cô tháng 12 mới trở lại thành phố K: “Ông nội con bệnh nặng, không cách nào chữa khỏi, cuối tháng 12 đó con chỉ kịp về nói lời từ biệt với ông ấy, sau đó đưa hài cốt về đảo Trường Minh, mệnh ông nội con khổ, con cũng là một đứa bé tội nghiệp a.”
Từ Ly Phỉ mất ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau cô đi tìm người bác sĩ chủ trị cho ông nội. Những ký ức kia cứ cho như là cô nhớ sai đi, nhưng cô nhớ rõ, tháng mười năm đó ông nội khám ra bị ung thư phổi, chính cô là người đã đưa ông đi viện, sau đó chính cô cùng với bác sĩ chủ sự đó bàn bạc phương án trị liệu, ngày phẫu thuật cũng chính cô luôn túc trực bên ngoài phòng cấp cứu, sau đó lại ngày ngày bên cạnh chăm sóc.
Bệnh nhân cuối cùng rời đi, lắng nghe cô trình bày nguyên nhân mình đến đây, nhìn cô hồi lâu, lại lấy tay gỡ kính xuống cẩn thận đánh giá cô một lúc: ” Nhớ rồi, lúc ban đầu là một người xưng là cháu trai của ông nội cô đến chăm sóc, sau khi tiểu tử đó đi thì cô đến, ngẫm lại, chắc khoảng cuối tháng 12 đó, về sau ông nội cô nói muốn xuất viện, hai người liền làm thủ tục rời viện về quê.”
Vé máy bay về thành phố S đặt vào buổi chiều, Triệu y tá lo lắng nhìn cô: “Nhìn sắc mặc cô không tốt lắm, không thì chúng ta ở lại thêm một ngày đi, cô nghỉ ngơi cho tốt rồi chúng ta trở về.”
Mất rất lâu cô mới phản ứng lại, gật đầu một cái, nhưng lại mở miệng nói: ” Không cần đâu, hôm nay về luôn.”
Triệu y tá càng thêm lo lắng.
Cô đột nhiên hỏi Triệu y tá: “Thay đổi hoàn toàn đi kí ức của một người, y học hiện tại có thể đạt tới trình độ như vậy sao?”
Triệu y tá tỏ vẻ không hiểu cô đang nói gì.
Cô giải thích: “Giống như bộ nhớ của máy tính vậy, mang ký ức ban đầu của một người xóa đi, sau đó đặt một chuỗi ký ức khác vào thay thế, dùng một chút kỹ thuật hiện đại để đưa chuỗi dữ liệu vào bộ nhớ con người…..”Cô suy sụp: “Điều này trước đây chắc chắn là không thể.” Ngừng chốc lát, lại nói: “Nhưng hiện tại đã là năm 2023.” Cô dừng lại không nói nữa, như là đang bị tưởng tượng của chính mình dọa mất hồn vía.
Triệu y tá trầm ngâm nửa ngày, dù sao cô cũng chỉ là một y tá bình thường, đối với những nghiên cứu y học cao siêu kia hoàn toàn không có chút kiến thức.
Ngồi trên máy bay, Từ Ly Phỉ nhớ đến một bộ điện ảnh cũ mấy tháng trước đã xem qua, tên là 《Thế giới của Sở Môn》.
Bộ phim nói về một người thanh niên tên Sở Môn bị đưa vào một chương trình được chế tác bởi một công ty giải trí. Cuộc sống gần ba mươi năm đều xoay vòng trong một cái studio rộng lớn, bố mẹ và vợ đều là do công ty sắp xếp, ngoại trừ mình hắn ngu ngơ sống một cuộc sống thật sự, những người xung quanh đều là diễn kịch, cậu thanh niên ấy cho rằng mình đang sống một cuộc sống thật sự của con người, nhưng trong mắt người khác lại là một chuỗi truyền hình thực tế, ngoại trừ hắn là thật, tất cả mọi thứ còn lại đều là dối trá. Lúc này bỗng nhiên cô thấy mình và Sở Môn có phần giống nhau.
Cô cảm thấy toàn thân rét run. Không lẽ cô chính là một Sở Môn khác? Sở Môn kia chính là người thật sống trong cái thế giới giả dối, còn cô, cô chính là một cái người giả sống trong thế giới thật này. Có lẽ tình huống của hai người họ tương phản, nhưng khi sắp chạm được đến chân tướng, nỗi sợ hãi của Sở Môn và cô có gì khác nhau đâu?
Cô tận lực ép mình phải mình bình tĩnh.
Nếu mọi ký ức có được trong quá khứ đều là giả dối?
Như vậy có phải đồng nghĩa với cô không hề có cha mẹ chết vì bệnh, cũng không có ông nội, bản thân cô cũng chưa từng thật sự đến những ngôi trường trong ký ức kia, chưa tùng trải qua những đau khổ cùng vui sướng kia, chưa từng có lần đầu tiên vẽ ra một bức tranh mà hưng phấn, không có chuyện trong giờ học có lần ngó trộm một người con trai ngoài sân, chưa từng vì nụ cười mỉm của người con trai nào mà rung động, chưa từng có bạn, cũng chưa từng có kẻ thù, chưa từng có lần không hiểu chuyện mà làm chậm trễ tiền đồ và thanh xuân.
Cô vốn không phải là cô, không phải Từ Ly Phỉ.
Từ trước tới giờ cô chưa từng suy ngẫm về hai từ ký ức, ít nhất không giống như lúc này, mang chính mình ra mà mổ xẻ.
Ký ức là gì? Hẳn nó chính là thứ tồn tại với khoảng thời gian trưởng thành của một người, nối liền quãng thời gian chân thực một người từng trải qua, đồng thời biến thành thứ phụ thuộc vào quá khứ, cũng trở thành thứ liên hệ với toàn bộ thế giới, là thứ sở hữu của một người con người thức sự.
Ký ức chính là một thứ đồ vật quan trọng như vậy.
Nhưng nếu ký ức trong đầu cô tất cả đều là giả dối, vậy phần ký ức giả dối đó có thể xem là thứ gì đây? Mà thứ thân phận giả dối sau chuỗi ký ức giả dối này là gì? Cô vốn là chính mình, nhưng thật sự phải nên là cái gì mới được?
Dễ dàng như thế, biến một người thành một kẻ khác mà không ai hay.
Cô giơ tay gắt gao chống đỡ cái trán đau nhức.
Trở lại thành phố S, việc đầu tiên Từ Ly Phỉ nghĩ tới là đi tìm Nhiếp Diệc, đi tới đình sen ngắm cảnh ngoài ý muốn đụng phải trợ lý Chử.
Đã là thời gian ăn cơm chiều, có chút sương phủ xuống, ánh đèn ngoài sân chiếu tới, qua lớp sương có chút mông lung, lại có vài phần thêm mỹ lệ cho cảnh sắc nơi này.
Trợ lý Chử đứng cạnh cây cầu gỗ, nhẹ giọng chào cô, hàn huyên một lúc thì thấy ánh mắt cô hướng phía phòng làm việc của Nhiếp Diệc mà nhìn tới, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa: “Yee đi công tác, hai ngày này khả năng không thể liên lạc được, tiểu thư có gì cần hỏi, có lẽ tôi cũng có thể giải đáp được.”
Trợ lý Chử không thường lưu lại Nhiếp gia tới tận giờ này, huống hồ Nhiếp Diệc hôm nay còn không ở đây.
Cô sửng sốt một chút, phản ứng lại: “Ngài là đặc biệt chờ tôi?” Cơ hồ ngay lập tức đã hiểu ra: “…… Các người cái gì cũng đều biết?”
Trợ lý Chử úp mở nói: “Tiểu thư đột nhiên muốn đi thành phố K, có lẽ là vẫn luôn hoài nghi, Yee kỳ thật hiểu rõ, nhưng cậu ấy không ngăn cản cô. Tiểu thư muốn làm cái gì, muốn đi tới mức nào, cậu ấy đều tùy cô.” Ông ngừng một chút: “Lúc ban đầu làm như vậy dù sao chính là đã sai……” Ông đem giọng mình trở nên mơ hồ: “Nhưng những gì lúc sau làm đều không phải vì lừa ngạt cô, mà vì muốn cho cô có thể như người bình thường mà sống.”
Từ chỗ này ngắm cảnh, có thể nương vào chút ánh sáng từ đèn treo trên cao thấy được bầy cá trong ao đang chen chúc đớp lấy thức ăn.
“Những thứ sau đó đã làm với tôi……” Cô lặp lại. Trợ lý Chử giọng đặc biệt thành khẩn, điều gì cũng không phủ nhận. Thứ thành khẩn này càng làm cho đầu óc cô trống rỗng, hai mươi giây sau mới cảm giác được cả cơ thể như bị cảm giác trời đất quay cuồng vây quanh, cô mở miệng: “Vậy ra tôi đã đoán đúng rồi, các người mang tôi biến thành một người khác.” Thanh thanh cổ họng: “Làm sao có thể?”
Trợ lý Chử trầm mặc một lát: “Nhà nghiên cứu não khoa Tâm lý học quyền uy nổi danh toàn cầu J. N. Lạc chính là bạn của Yee.”
Cô cắn môi, đến khi cảm giác được đau đớn mới buông ra, không biết nói lại ra những suy đoán này có để làm gì: “Cho nên việc tôi sinh ra, người nhà của tôi, tất cả những gì tôi từng trải qua, cho đến tháng mười hai năm ngoái, hết thảy để là giả sao?” Thanh âm khàn khàn đến chính cô còn thấy khó nghe.
Trợ lý Chử nói: “Chỉ sợ là như vậy.”
Cô chống đỡ trên thành lan can: “Vậy ra tôi không phải Từ Ly Phỉ.” Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhận được chính miệng trợ lý Chữ xác nhận lại cảm nhận được lý trí không thể khống chế được nữa, từng chút một sụp đổ.
Cô không nhịn được mà ho khan: “Tôi không phải Từ Ly Phỉ.” Cô không thường xử sự theo cảm tính, nhưng trong nháy mắt đó lại không kìm chế được mãnh liệt mà phẫn nộ: “Các người có cái quyền gì mà đem tôi biến thành Từ Ly Phỉ? Chỉ có kẻ điên mới có thể làm ra được loại chuyện đó ……” Trợ lý Chử đưa cho cô ly nước, cô không tiếp lấy, mà lấy tay đè lại huyệt thái dương: “Vậy tôi rốt cuộc là ai? Các người làm như vậy với tôi là có mục đích gì? Là vì bản thân làm khoa học nên thử nghiệm một chút, muốn thử xem điểm cực hạn cuối cùng của khoa học là cái gì sao……”
Trợ lý Chử vẻ mặt đầy áy náy: “Cô nói đúng, không có ai có quyền lợi làm như như vậy với cô cả.” Ông rũ mắt: “Thực ra, lúc cô đi thành phố K, tôi từng hỏi qua Yee, vì sao không ngăn cản cô đi tìm hiểu chuyện này, nếu cô cả đời không biết có lẽ sẽ sống càng tốt hơn, nhưng cậu ấy nói nếu cô muốn biết chân tướng thì cô hoàn toàn có cái quyền lợi này.” Ông thở dài: “Tôi kỳ thật cũng không tán đồng đem những chuyện vừa rồi nói cho cô, vốn dĩ cô……” Hàm ý lập lờ: “Tôi không cho rằng cô có thể hiểu được hay chấp nhận sự thật này, theo ý của tôi, cô hãy cứ lấy thân phận Từ Ly Phi tiếp tục sống chính là biện pháp tốt nhất, nếu cô yêu cầu tôi có thể ……”
Sống quen một mình đã dạy cho cô cách lấy lại bình tĩnh lại nhanh chóng, trong lúc ông trả lời cô đã ép buộc mình cật lực bình tĩnh trở lại. Phẫn nộ không có tác dụng. Cô quan sát biểu tình của ông, quan sát cách nói chuyện của ông với mình, quan sát từng cái ngập ngừng. Trước giờ cô vẫn cho rằng mình tuyệt đối không thể nào là Nhiếp Phi Phi, là bởi vì cô tin tưởng vào ký ức của bản thân, nhưng nếu mọi thứ đã sụp đổ đến mức này, lại căn cứ vào những giả thiết đã nghĩ tới trước đó… Cô cắt ngang lời trợ lý: “Tôi chính là Nhiếp Phi Phi, có phải không?”
Trợ lý Chử kinh ngạc, lại lảng tránh không trả lời.
Ông trầm mặc trong chốc lát, hỏi cô: “Cô lúc này chắc là rất hận Yee vì đã đối với mình như vậy phải không, dù là vì nguyên nhân gì mà làm thế, cô đều cảm thấy cậu ấy điên rồi?”
Cô thẳng thắn nhìn ông: “Bất luận một người bình thường nào gặp tình huống như vậy đều sẽ nghĩ thế.”
Trợ lý Chử lại lần nữa trầm mặc, hồi lâu, nói: “Tôi không biết tiểu thư biết được bao nhiêu về Nhiếp Phi Phi. Tất cả mọi người trên thế giới này cùng với cô đều có thể nghĩ như vậy về Yee, nhưng Nhiếp Phi Phi cô ấy… Cô ấy có lẽ chính là người duy nhất không bao giờ nghĩ vậy. Dù cho cả thế giới với Yee đều hiểu lầm trách móc nặng nề, cô ấy cũng sẽ không ngập ngừng do dự mà tin tưởng, đứng về phía Yee, lựa chọn tiếp nhận và bao dung cho cậu ấy bất kể như thế nào đi chăng nữa, cô ấy chính là một người như vậy. Dừng một chút, lại nói: “Với cả Yee thật sự vì lí do gì mà trở nên điên cuồng như vậy, trở thành kẻ điên trong miệng cô, nếu cô ấy nghe được lời nói ấy, nhất định sẽ rất đau lòng, mà không phải khinh thường sợ hãi.” Nói xong những lời này sau, ông vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô: “Cho nên tôi mạo muội cho rằng…… Cô không phải là Phi Phi.”
Từ Ly Phỉ nhớ không rõ lắm làm sao kết thúc cuộc trò chuyện đó với trợ lý Chử.
Gần bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ, cô đã hoàn toàn kiệt sức. Mặc dù thế giới quan đều bị làm cho điên đảo, cơ thể vẫn không thể chống lại được cơn buồn ngủ ập đến.
Y tá Triệu bưng tới cho cô cốc nước và thuốc, trong đó có cả thuốc an thần. Vì thuốc này uống lúc đói không tốt, nên cô bị ép ăn trước nửa chén cháo.
Y tá Triệu an ủi cô vài câu, trước khi tắt đèn còn đặc biệt giúp cô đốt một cây hương an thần giúp ngủ ngon.
Bức màn được kéo xuống, ánh đèn phía ngoài thi thoảng lọt vào trong, đầu óc cô trống rỗng nhìn theo tia sáng ấm áp kia, bất tri bất giác theo lớp khói bốc từ cây hương kia đi lên.
Làn khói nhẹ như sương, chảy qua lư hương hình hoa sen, lượn lờ một vòng trong màn, lại lượn tới trước gối, có phần giống với mấy tháng trước khi cô đi hành hương ở một ngôi chùa nọ, cũng ngửi được mùi hương mang đậm vị thanh đạm nơi cửa Phật như vậy.
Cũng là một phần trong số những ký ức chân thật ít ỏi của cô.
Ở độ cao bảy ngàn bảy trăm mét so với mặt biển, không khí loãng hơn nhiều, thực vật phủ một màu xanh thiên thanh, phía xa có những ngọn núi tuyết, sau chùa truyền đến tiếng tụng kinh của những tăng nhân, bên cạnh xây một gác chuông lớn.
Ngơ ngác hồi lâu, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn.
Trợ lý Chữ nói cô có lẽ không phải là Nhiếp Phi Phi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn phủ định.
Nhưng dù cô có là ai, Nhiếp Diệc cũng chính là người đã tước đoạt đi cuộc sống trước đó của cô.
Có phải hay không cô thật sự cũng có cha mẹ, có bạn bè, có người thân? Khi cô mất tích có phải cũng rất đau lòng?
Còn Nhiếp Diệc? Nếu cô là Nhiếp Phi Phi, thì chính là một tay Nhiếp Diệc hủy đi ký ức của Nhiếp Phi Phi, đem cô biến thành một người khác.
Nhưng nếu như theo lời Tạ Luân, rằng Nhiếp Diệc yêu Phi Phi, cũng nói rằng hắn rất nhớ Phi Phi, nhưng nếu cô chính là Nhiếp Phi Phi, một lần nữa đứng trước mặt hắn, lại không nhận ra hắn….. Chẳng lẽ lòng hắn không đau sao?
Cô nhớ lại nửa tháng trước khi hai người gặp mặt nhau, hắn đứng cạnh giường bệnh của cô, số lần mở miệng có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu hết thời gian là ánh mắt dừng trên người cô, bộ dáng trầm tĩnh, ngay khi cô ngẩng đầu, lại thấy thần sắc lướt qua tia bi thương.
Bộ dáng bi thương đó dừng lại trong đầu cô, thuốc cùng hương an thần rốt cuộc phát huy công dụng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của Từ Ly Phỉ, cảnh tượng một lần trở về hội đấu giá ngày đó, đột nhiên trong lúc ánh đèn tắt đi lần nữa được nhìn thấy Nhiếp Phi Phi.
Cùng ảo giác chiều hôm đó có chút quen thuộc mà lại như không phải. Cô gái kia mặc chiếc váy dài màu nước biển đứng ở cổng trung đình, tựa như một nàng công chúa mặc trang phục lộng lẫy đang đợi vương tử cùng vào vũ hội.
Hai người thật sự giống nhau như đúc, nhưng dung nhan cô ấy so với cô càng xinh đẹp, mà vẻ mặt cô ấy có thứ cô không đó, là thanh thản cùng vô ưu vô lo.
Trong khoảnh khắc cô ấy quay người, thời gian trong mơ chợt dừng lại, ngoại trừ Nhiếp Diệc và Nhiếp Vũ Thì, hết thảy mọi nhân vật trong hội trường đều dừng hình, chỉ có hoa cỏ trong đình là còn duy trì hơi thở của sự sống.
Tiếng dương cầm từ trong góc đột nhiên truyền tới, Nhiếp Phi Phi nâng váy đi về phía Nhiếp Diệc. Người và vật xung quanh đều lui về làm nền, Nhiếp Diệc lại như không phát hiện ra điểm bất thường, cúi đầu chăm sóc cho Nhiếp Vũ Thì đang ngủ gật một bên.
Từ Ly Phỉ cảm giác mình giống như một người khách qua đường, đứng ở đầu cầu thang chứng kiến một bộ phim điện ảnh hoang đường.
Cô nghe thấy Nhiếp Phi Phi hỏi Nhiếp Diệc: “Đây là chỗ ngồi giữ lại cho em?”
Nhiếp Diệc không ngẩng đầu.
Cô thấy Nhiếp Phi Phi không chút để tâm ngồi xuống, một bàn tay đặt lên vai Nhiếp Vũ Thì, thanh âm nhẹ nhàng: “Con gái mẹ lớn lên thật xinh đẹp nha.” Nhiếp Vũ Thì nhẹ nhàng động bả vai, cũng không mở mắt. Nhiếp Diệc giơ tay đem Nhiếp Vũ Thì ngủ say sưa ôm vào trong lồng ngực.
Cô thấy Nhiếp Phi Phi đứng dậy đi về phía Nhiếp Diệc, duỗi tay cầm tay phải của hắn, cô bỗng có ảo tưởng như chỉ là đặt lên. Cô ấy cúi đầu muốn hôn những ngón tay đó, nhưng Nhiếp Diệc lại đột nhiên giơ tay sửa sang lại cho Nhiếp Vũ Thì. Tay hắn tay xuyên qua ngực cô, xuyên qua mấy sợi tóc rủ xuống, lại xuyên qua chiếc váy thủy lam, xuyên qua thân thể cô.
Từ Ly Phỉ bưng kín miệng, để tránh chính mình kêu ra tiếng.
Cô nhìn Nhiếp Phi Phi cúi đầu ngơ ngác mà nhìn ngón tay của mình, sau đó đột nhiên cười cười, từ bỏ ý định nắm tay Nhiếp Diệc, nghiêng người sang bên cạnh đặt một nụ hôn lên Nhiếp Vũ Thì.
Vì nhìn từ góc này của cô bị khuất nên cũng không biết được cô ấy có thành công không, nhưng Nhiếp Phi Phi lại tựa hồ cực kỳ thỏa mãn đứng lên.
Tiếng dương cầm còn tiếp tục, âm thanh da diết khiến lòng người trở nên ưu thương vô cớ, ánh mắt cô ấy dừng trên người Nhiếp Diệc. Thật lâu sau bỗng nhiên cúi thấp người, môi đưa đến cách trán Nhiếp Diệc một khoảng ngắn thì dừng lại. Cô ấy không đặt môi phủ lên trán hắn, mà chỉ dừng lại đó khiến nó giống như một nụ hôn hư vô.
Nhiếp Diệc đương nhiên không nhìn thấy, cũng không thể phát hiện ra, bởi lúc ấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó cô lại thấy cô ấy lại gần khuôn mặt hắn, lần này là hướng đến môi, vẫn như vừa rồi dừng lại ở một khoảng.
Cảnh tượng cô độc đau thương đến vậy, nhưng khóe mắt cô ấy vẫn có thể vương một chút ý cười mãn nguyện.
Từ Ly Phỉ tỉnh lại, ngây ngẩn hồi lâu mới bừng tỉnh, nhìn đến đồng hồ đầu giường, vẫn còn rất sớm.
Đây quả thực là một giấc mộng đúng chuẩn đi, bất luận là cái gì đều không có lí do cùng logic. Một giấc mộng như vậy, vốn khi tỉnh lại nên quên đi, nhưng thế nào vẫn có thể nhớ rõ đến từng chi tiết. Mà thứ khắc sâu nhất trong lòng lại chính là nụ cười của Nhiếp Phi Phi, như là sau khi hít một hơi dài đọng lại khóe miệng, có một loại cảm giác bất lực không nói nên lời.
Hai người họ lớn lên giống nhau như đúc, nhưng kia chắc chắn không phải là nụ cười của cô.
Nhưng vì sao cô biết được đó không phải là cô cười, chính cô lại không có cách nào lý giải. Dù là cho đến tháng 12 năm ngoái, mọi ký ức có được đều không phải là của cô.
Có lẽ cô cũng đã từng mỉm cười như vậy, chỉ là đã sớm quên mất rồi chăng.
Cô đột nhiên nhớ tới thứ đồ vật Nhiếp Phi Phi để lại cho mình. Lúc chạng vạng khi trợ lý Chữ nói chuyện với cô, nói nếu muốn tìm hiểu thêm điều gì nữa, thì chờ tới khi Nhiếp Diệc trở về. Lúc trước là do cô quá mệt mỏi, quên mất kỳ thật cô không cần chờ Nhiếp Diệc trở về. Chiếc bút ghi âm kia còn một nửa phần chuyện xưa cô còn chưa nghe xong, rất có thể nó sẽ cho cô một cái đáp án.
Trong hoa viên nổi lên cuồng phong, của sổ không được đóng kỹ, gió lớn đánh vào tạo ra những thanh âm có chútđáng sợ.
Cô ngồi trên giường trầm tư một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm đưa tay mở đèn bàn, từ ngăn kéo lấy ra bút ghi âm, đeo tai nghe, ấn nút màu bạc mở file ghi âm.
Gió ngày càng lớn, đánh rầm rầm vào khung cửa sổ, tia chớp xẹt ngang không trung, ánh sáng lóe lên nháy mắt đem toàn bộ phòng sáng bừng. Cô đứng dậy đi đóng lại cửa sổ.
Bên ngoài gió lớn ồn ào, không gian trong bút ghi âm lại đặc biệt một mảnh yên tĩnh, giọng nói của cô ấy vang lên, mang theo vị mềm mại của gió biển: “….. Không nhớ là đã từng kể cho anh nghe chưa, mẹ em viết thơ tuy là theo trường phái di phong, thần tượng của bà thực ra lại là Diệp Chi. Trường ca hay thơ ngắn của Diệp Chi bà đều thuộc làu làu. Chỉ tiếc đam mê của bà ấy không truyền lại cho em được dù chỉ một chút, từng này năm trôi qua em cũng chỉ nhớ được một câu thơ của Diệp Chi.” Cô ngừng trong chốc lát: ” Thế giới này tiếng khóc quá nhiều, người sẽ không hiểu được đâu.” ngoài cửa sổ có tiếng sấm ầm ầm dội tới, cô ấy khẽ than thở: “Thật bi thương a.” Thở dài một cái, cô ấy dừng lại chừng mười giây đồng hồ, mới nói: “Nhưng là thế giới này vốn chính là có nhiều bi thương như vậy, dù là trên mặt đất hay dưới lòng biển, mỗi ngày sẽ đều có vô vàn những sinh ly tử biệt …… Em không biết phải làm như nào mới có thể khiến anh không phải đau buồn, em chỉ là hy vọng được như câu thơ ấy, Nhiếp Diệc, em mong những tiếng khóc hay bi thương đó anh đều sẽ không hiểu được.” Ghi âm bút có một đoạn trống lặng im rất dài, tựa như đột nhiên ngừng thở, cũng có thể là là đột nhiên ngừng lại khóc thút thít, một hồi lâu, thanh âm của cô ấy lại lần nữa vang lên: “Anh nói với em rằng nhân sinh không thể biết trước, nhưng có đôi khi em lại nghĩ rằng, nếu như ba năm trước không tham gia buổi tiệc ở căn nhà cũ kia, không có việc gặp gỡ nhau, có khi nào hiện tại anh sẽ tốt hơn. Giống như ba năm trước, anh cứ mãi là một con người đối với thế giới này không có cảm xúc thì tốt. Nhưng đây thực ra là một lời ngụy biện. Cho tới nay em đều mong anh có thể giống như người thường cảm nhận được sự phong phú của thế giới này, hy vọng thứ cảm xúc đó có thể khiến cho anh càng thêm hạnh phúc, nhưng khi anh có thể chân chính lĩnh hội chúng, lại chính chúng mang lại cho anh thống khổ, em phải làm sao bây giờ? Có người từng nói, rằng nhân sinh có hai loại đại bi kịch, một là muốn mà không chiếm được, một là muốn rồi có được sau đó lại mất đi. Nhưng dù sao cũng đã từng có được đã là tốt rồi, có phải hay không? Em không biết sau khi rời đi, liệu anh sẽ không ngay lập tức nhớ đến em đó chứ.” Thanh âm kia nghe như khẽ nấc lên: “Anh nghĩ rằng em nhẫn tâm bao nhiêu mới có thể bỏ lại anh cùng Vũ Thì, nhưng Nhiếp Diệc, em không thể không làm như thế. Điều em sợ nhất chính là nhìn thấy anh khổ sở, nếu có thể em hy vọng anh có thể sống….. ” Tựa hồ rốt cuộc không thể nói thêm gì nữa, lại mất một đoạn dài, đại khái một phút đồng hồ, chỉ có thể nghe được tiếng thở phập phồng, thật lâu sau, lại nghe được tiếng thở dài của cô ấy: “Được rồi, vẫn là nói tới chuyện vui của chúng ta đi.” Vừa quyết định như vậy, giống như có thể khiến cô ấy thật sự vui vẻ lên, tựa như những bi thương vừa rồi chưa từng phát sinh qua, lại lẩm bẩm: “Những chuyện vui vẻ a, ai, Nhiếp Diệc, em nói tới đâu rồi ấy nhỉ? Đúng rồi, chính là nụ hôn lần đó……”
***
Tác giả :
Đường Thất Công Tử