Tứ Mạc Hí
Quyển 3 - Chương 17
Nhiếp Diệc có lẽ được phản ứng của tôi làm vui vẻ, cười đến chói lọi. Hắn không bao giờ cười to, chỉ là khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nụ cười kia thế nhưng lại khiến cho đáy mắt hắn giống như là có hàng vạn tia sáng chiếu tới, thật sự là muốn đòi mạng người ta mà.
Tôi nhìn chằm chằm theo nụ cười đó của hắn.
“Muốn làm lại một lần nữa sao?” Hắn đột nhiên nói. Giọng điệu lại như chúng tôi đang làm chuyện xấu.
Sự việc bất ngờ vừa rồi đã kéo đến không ít sự chú ý của khách xung quanh, tôi nhìn quanh một chút rồi lại nhìn qua hắn, không khỏi tâm như tro tàn nguội lạnh: “Cứ ghi nợ tạm vậy đi.” Ngẫm lại bổ sung: “Em nợ anh một lần.” Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng lắm, tôi nói: “Phải là anh nợ em một lần.” Kết quả khiến chính mình loạn thành một cục, tôi hỏi hắn: “Em nợ anh hay anh nợ em ấy nhỉ?”
Hắn nhíu mày: “Nhiếp Phi Phi, đây không phải là một thuật toán.”
Tôi lập tức tự mình kiểm điểm: “À à, đây không phải là thuật toán, mà em cũng không giỏi toán, may mà em không phải là người trụ cột trong gia đình nếu không thì nhất định sẽ khiến cho nhà chúng ta táng gia bại sản rồi.”
Hắn tiếp tục nhíu mày.
Tôi che mặt: “Thôi mà, kiểm điểm lập tức như vậy rồi vẫn còn không được?” Cam chịu nói: “Em nợ anh, em nợ anh là được chứ gì.”
Hắn đột nhiên đưa tay xoa xoa tóc tôi: “Là tôi nợ em.” Ngữ điệu vang bên tai phi thường ôn nhu êm dịu, thế nhưng âm cuối lại có ý cười chế nhạo thì phải. Tôi mặc kệ cho hắn chế nhạo, chỉ muốn ngón tay của hắn cứ xoa đầu tôi mãi như vậy, tôi thật sự yêu chết cái dáng vẻ đó của hắn đi được. Kết quả lại hâm dở gì đưa tay lên muốn cầm lấy tay hắn, nhưng cuối cùng chỉ chạm đến tóc của chính mình.
Hắn rút lại tay không chú ý đến động tác vừa rồi của tôi, tim tôi đập thình thịch. Ánh mắt hắn nhìn cái ván trượt đặt bên phải ghế ngồi rất lâu, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó hỏi tôi: “Có muốn thử một chút không?”
Tôi đè xuống nhịp tim vẫn còn đập thình thịch của mình, ngu ngơ nhìn hắn: “Ván trượt hả?” Vô cùng nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề của hắn, tôi nói: “Em không thích trượt ván.”
Hắn tựa hồ cảm thấy hơi buồn cười: “Thật sao? Vừa nãy thấy còn nhìn rất chăm chú mà.”
Tôi lập tức xua xua tay, nghiêm túc nói: “Em chỉ là hứng thú với nhóc tì đáng yêu kia thôi.” Cúi đầu nhìn ngón tay mình đang hơi run lên, lập tức rút trở về.
Hắn giương mắt nói: “Vậy là tôi nên mua đứa bé kia chứ không phải là ván trượt trong tay nó sao?”
Tôi nháy mắt với hắn: “...... Bác sĩ Nhiếp, anh đây là muốn phạm tội sao?”
Hắn mang ý cười nhìn lại tôi, lặp lại vấn đề vừa rồi: “Thử một chút nhé?”
Chiều đó chúng tôi ở cùng nhau ngoài quán cà phê, trong rừng cây nhỏ trượt ván, một đường từ phía Đông khu hồ sen sang đến phía Tây thư viện, còn đi thăm cây liễu lúc trước tôi hay ngồi ở khu vườn phía Tây, cuối cùng đi tới nhà ăn sáng trước đây tôi thích nhất giải quyết cơm tối.
Dù sao trước đây cũng đã dành nửa thời gian học đại học của mình ở đây, hiện tại nằm mơ cũng không thể nghĩ có thể có một ngày được cùng Nhiếp Diệc sóng vai đi dạo trong vườn trường, bởi vậy cả buổi chiều nhiệt huyết không hề giảm xuống, đi bên cạnh hắn luyên thuyên không ngớt kể hết chuyện này đến chuyện khác hồi tôi còn học ở đây; lớp học ở khu A1 phía Tây dù đi muộn thế nào cũng vẫn còn chỗ ngồi; tòa nhà thí nghiệm lúc nào cũng rất yên tĩnh, là lựa chọn hàng đầu mỗi khi trốn học; hai bên bờ hồ Xuân Viễn chính là thánh địa của các cặp tình nhân hẹn hò; khu nhà phía Đông có một cửa hàng sách nhỏ, ở đó có thể thuê được những tập anime Nhật Bản mới nhất.
Sau bữa cơm chiều, lúc đi ngang qua hồ Xuân Viễn còn chỉ chỉ bãi cỏ bên bờ hồ nói với hắn: “Chính là chỗ ấy, trước đây em hay nằm đó phơi nắng, tâm trạng tốt liền đeo tai nghe hát mấy bài hát đang hot, khiến cho mấy cặp tình lữ nói chuyện yêu đương quanh đó hận em đến nghiến răng nghiến lợi.”
Đúng lúc đó chúng tôi đang đi lên cây cầu sắt thiết kế theo phong cách vô cùng hiện đại thì có một nhóm sinh viên từ phía đối diện đạp xe đạp thành mấy hàng đi tới, Nhiếp Diệc đem tôi che chở ở bên trong, tay phải đút túi quần, tay trái cầm lấy tay tôi. Vóc người hắn rất cao, lại đặc biệt có khí chất, trong đám người có thể dễ dàng nổi bật lên vẻ xuất chúng, dễ dàng thu hút vô số ánh nhìn.
Mà bởi vì là một người từ nhỏ đã nhận vô số ánh mắt tán dương thiên tài như vật, phản ứng của bác sĩ Nhiếp phi thường bình thản, hứng thú rất lớn với lý do vì sao tôi bị các đôi tình nhân căm ghét ra mặt: “Vì sao bọn họ lại hận em? Tôi nghĩ khả năng ca hát của em......” Hắn cân nhắc một hồi lâu, cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn từ ngữ gần nhất để hình dung: “Cũng không tệ.”
Mặt tôi không cảm xúc đáp lại hắn: “Bởi vì em nằm đó hát mấy bài hát lưu hành tiếng Tứ Xuyên.” Nói xong còn hát một đoạn <> nhờ hắn nhận xét.
Mà hắn cực kỳ lãnh khốc nói với tôi: “Bọn họ chưa đánh chết em chứng tỏ còn rất nhân đạo.”
Tôi bị hắn làm cho thương tích đầy mình, mãi mới vực được dậy: “Ôi, ai nói bọn họ không đánh, nhưng muốn là một chuyện và đánh lại được em hay không cũng là một chuyện đó?”
Hắn kiến nghị: “Bọn họ đoàn kết lại thì sao.”
Một tay tôi che ngực, nghĩ đến liền sợ hãi: “May mà bọn họ không có ai thông minh như anh, em chỉ có một thân một mình, mà những đôi tình nhân ở đó số lượng quả thật có thể hợp thành một công đoàn đó.”
Hắn cười lên, nụ cười đến rất đột ngột mà đi cũng rất nhanh, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, dư quang ở khóe mắt lại thấy được bên kia bờ hồ có một sườn dốc, còn có rất nhiều cây xanh. Bãi cỏ ở đó không xanh biếc như bên này mà giống như đang ở cuối thu mang một vẻ cằn cỗi, có một vẻ lạ lẫm mà thần bí. Tôi nhích gần hắn hơn một chút, chúng tôi đi thêm một đoạn, hắn bỗng nhiên lại hỏi: “Sao lại chỉ có một mình?”
Tôi nhất thời không biết phản ứng lại làm sao: “Gì cơ?”
Hắn nói: “Mấy câu chuyện em kể hồi còn ở đây, giống như lúc nào cũng chỉ có một mình vậy.”
Tôi tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Là một mình, vì khi đó chưa gặp Khang Tố La mà, sau khi em chuyển tới đại học Y mới gặp được Khang Tố La, vì em không trọ ở trường, cũng không quá thân quen với ai, người khá quen thuộc cũng chỉ có một người, anh có lẽ cũng biết đấy, hiện tại chị ấy chính là người trong ban tổ chức hôm nay, hồi ấy là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh của em.” Tôi thở dài: “Có lẽ chính là vì em quá tàn bạo nên người ta không muốn xã giao chăng, mà em cũng chẳng để tâm đâu, trước giờ em không thích tụ tập đông người, chỉ cảm thấy sống một mình như vậy cũng rất tuyệt.”
Lời này vốn dĩ là muốn trêu đùa với hắn, mỗi khi tôi muốn chọc cười hắn thì có tám phần sẽ thành công, nhưng lần này không biết hắn nghĩ gì, cũng không hề thấy khóe miệng hắn cong lên một vòng mê người như bình thường. Hắn im lặng rất lâu, sau đó nhíu mày: “Bạn trai thì sao, anh ta không ở cùng em à.”
Tôi ngơ ra một hồi, mới nhớ ra là mình từng có một người bạn trai tên là Nguyễn Dịch Sầm, mà tôi lại hoàn toàn quên mất việc này.
Nói mới nghĩ đến, tôi đã sớm không còn nhớ rõ mình với Nguyễn Dịch Sầm đến cùng là bên nhau mấy tháng. Nhưng sau khi phân tích kỹ lại thấy mình với Nguyễn Dịch Sầm dường như lúc ấy không thể tính là người yêu gì được.
Năm tôi học đại học S, mấy người trẻ tuổi hồi đó nói chuyện yêu đương đã không còn quá đơn thuần nữa rồi nên mấy khách sạn xung quanh trường học làm ăn vô cùng tốt, mẹ tôi từng cảm thán, nói đến mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ còn hôn nhau rồi chứ nắm tay đã là cái gì, đại ý là rất lo lắng Nguyễn Dịch Sầm sẽ làm gì đó tôi. Mà tôi lúc ấy lại nghĩ rất thoáng, đồng thời cũng tin tưởng trình độ đánh nhau của mình, lúc ấy chỉ nghĩ nếu như anh ta muốn làm gì tôi thì chúng tôi có thể mang nắm đấm ra xử trí. Thắng là vua thua là giặc, đánh rồi sẽ ra kết quả thôi, dù không tình nguyện thì tôi cũng sẽ ép cho phải tình nguyện.
Nhưng phỏng chừng Nguyễn Dịch Sầm cũng biết tôi thích dùng bạo lực, nên rất biết thủ mình, chưa từng dám đối với tôi có gì đó quá giới hạn.
Khi đó nơi chúng tôi thường đến nhất là lớp học và nhà ăn, quả thực so với một cặp đôi cùng ăn cơm thì không có gì khác biệt. Mấy tháng trôi qua vẫn luôn giữ ở giai đoạn ”không hề có” bất kỳ một tiếp xúc thân mật nào, nắm tay cũng không có luôn. Một lần tiếp xúc thân mật nhất là hai người cùng đi đến lớp học, trong trường mọi người đi xe đạp rất nhanh, có người lái chiếc xe đạp vô cùng vội vàng cho kịp tiết suýt chút nữa đụng phải tôi, may mà lúc ấy Nguyễn Dịch Sầm nổi lòng tốt kéo tôi một cái, tôi theo quán tính va vào người anh ta, thành một cái ôm.
Chính là không giống như mấy bộ phim thanh xuân chiếu trên TV, sau việc đó quan hệ của chúng tôi cũng chẳng hề có một bước tiển triển nào, hậu quả duy nhất đó là… tôi bị chặn lại một lần. Phỏng chừng là các cô gái thời giờ đọc truyện tranh thiếu nữ của Nhật Bản hơi nhiều, nên học theo chặn tôi ở trước cửa WC nữ, cầm đồ lau sàn và thùng đựng nước trong phòng chứa định giáo huấn cho tôi một trận, không ngờ còn chưa đụng vào được một sợi tóc của tôi thì bị bác gái chuyên đi quét mấy phòng học bắt gặp được, cảm thấy bọn họ làm bung bét hết cái phòng chứa lên, khiến cho bác gái ấy tức giận cầm chổi đuổi theo họn họ chạy hết ba tòa giảng đường.
Tôi khi ấy chưa từng nghĩ xem mình có thích Nguyễn Dịch Sầm hay không, hay là có yêu hay không. Chúng tôi không có bất cứ một tiếp xúc nào nhưng tôi ngược lại không hề cảm thấy lo lắng. Nếu như khi đó tôi không đơn thuần như vậy, thiết khi tôi nên hoài nghi anh ta là xu hướng giới tính có chút đặc biệt mới phải. Nhưng lúc này tôi mới để ý nghĩ ra tôi chỉ là thật tâm thích những nơi mà anh ta đưa đi ăn cơm. Bởi anh ta có gu ẩm thực vô cùng biết thưởng thức, hết thảy đồ ăn đều hợp với ý tôi, hơn nữa còn đều là anh ta trả tiền. Có lẽ khi ấy tôi nghĩ anh ta là một người bạn ăn cơm vô cùng hoàn hảo đi. Nhưng có lẽ anh ta cũng không thích tôi, chúng tôi là vì hai nhà làm mối, có lẽ cảm giác sau khi kết thân cũng không cảm thấy đối phương đáng ghét nên cứ như vậy mà bắt đầu bên nhau, sau đó bởi vì mối liên kết là ăn cơm mà có liên quan đến nhau, mà cứ ăn cơm như vậy liền trôi qua mấy tháng. Đây đại khái chính là toàn bộ những gì chúng tôi có.
Dù tôi trầm mặc rất lâu nhưng Nhiếp Diệc cũng không hề nhắc nhở. Lúc hoàn hồn tôi nói: “A, Nguyễn Dịch Sầm, em với anh ta chỉ là bạn cơm thôi, ngoại trừ cùng nhau ăn cơm thì những thời gian khác không hề đi cùng nhau.” Nói xong mới đột nhiên nhớ ra là tôi từng nói với Nhiếp Diệc mình có một người bạn trai cũ tên Nguyễn Dịch Sầm. Chính là lúc hắn đưa tôi đi rừng mưa, lúc ấy tôi cho rằng đó là lần hẹn hò cuối cùng của chúng tôi nên mới không suy nghĩ nhiều mà nói với hắn như vậy.
Mà hiển nhiên hiện tại tôi lại đổi giọng không đầu không cuối nói như đinh đóng cột rằng anh ta chỉ là bạn cơm.
Tôi ngắc ngứ hai giây mới cân nhắc từ ngữ nói: “Em với Nguyễn Dịch Sầm là do hai nhà giới thiệu, anh biết mà, tục lệ phong kiến để cho cha mẹ sắp xếp....... kết thân, sau đó...... Em và anh ta đều cảm thấy đối phương làm bạn cơm cũng khá lý tưởng, cứ như vậy trải qua mấy tháng...... Không có lý gì lại có thể hẹn hò với bạn cơm phải không?” Thấy hắn trầm mặc không trả lời, tôi không hiểu sao bỗng trở nên sốt ruột, lập tức vội vàng bổ sung một câu: “Hồi đại học em không hề nghĩ nhiều đến mấy chuyện yêu đương, chưa bao giờ thật sự hẹn hò với ai, thật đấy, anh phải tin em!”
Khóe miệng hắn rốt cuộc cũng lộ ra một chút ý cười, nhưng như vẫn có chút ảo não: “Em biết tôi cũng đâu có chất vấn gì em đâu.” Hắn lộ ra cái vẻ mặt này, giống như muốn nói hắn cũng không thể không chế được quá khứ của tôi. Dừng lại một chút, lại nói: “Mà dù có chất vấn thì cũng không phải là chất vấn em.”
Tôi nói: “Em biết em biết, anh là đang chất vấn Nguyễn Dịch sầm, nhưng anh ta cũng không có cái gì để trách móc đâu, anh ta cũng chỉ là bạn cơm thôi chứ còn cái gì đâu a.”
“Không phải,” giọng hắn vô cùng ôn hòa, vuốt vuốt mũi, hắn nói: “Phi Phi, cũng không hiểu vì sao tôi lại tự nhiên hỏi vậy nữa.”
Tôi quay đầu lại, hồ đồ nhìn hắn, thử thăm dò nói: “Có lẽ là anh cảm thấy em khi ấy thật đáng thương, nên cảm thấy em nên có một người hẹn hò? Anh đúng là người tốt mà, nhưng thực sự là em không có đáng thương như vậy đâu......”
Hắn cười: “Hồi đại học tôi cũng chỉ có một mình, bất luận là đọc sách làm thí nghiệm hay là viết luận văn, đi việt dã, tôi không hề cảm thấy mình đáng thương, cũng không nghĩ tới mình cần phải có ai đó để hẹn hò.”
Tôi nói: “À...... À, vậy chúng ta đều là thích hưởng thụ cảm giác cô độc ha.”
Hắn không để ý tôi nói vớ vẩn, nhưng bàn tay nắm lấy tôi thì nắm lại chặt hơn, sau đó buông ra, như là không chắc chắn nói: “Nhưng hiện tại có lẽ tôi lại muốn cùng em làm hết tất cả những việc này, vậy nên bỗng nhiên hi vọng chúng ta có thể được gặp nhau sớm hơn một chút.”
“À...... À...... Ca này khó quá, anh nhảy lớp như vậy thì em có cưỡi tên lửa cũng khó mà đuổi kịp a....... A?
Hắn hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt không đặt trên người tôi mà như là đang suy nghĩ cái gì, hai giây sau hỏi tôi: “Hồi học đại học bạn bè của em hẹn hò như thế nào?”
Lúc này tôi còn có thể bình tĩnh trả lời lại là hoàn toàn dựa vào bản năng rồi, tôi trả lời hắn: “Xem phim, đi dạo quanh trường, cùng nhau đi thư viện tự học, còn ăn......” Nói đến đây chợt chột dạ, nhanh chóng đổi đi: “Đi nhà ma chơi.”
Hắn trầm ngâm: “Xem phim chúng ta làm rồi, vừa rồi cũng đã đi dạo một vòng quanh trường, về nhà tôi có thể giám sát em tự học sinh học.” Hắn giương mắt nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Xem ra là chỉ còn đi nhà ma, chúng ta cần phải lập tức bù vào thôi.”
Tôi lập tức đứng thẳng: “Cái đó thì không cần nha.”
Hắn nói: “Tôi biết em sợ tối, cũng sợ quỷ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, vậy nên chúng ta về nhà đi, anh xem, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm......”
“Lần trước em vì sợ tối mà chủ động ôm lấy tôi,” dừng một chút, hắn buồn cười nhìn tôi, “Tôi cảm thấy có thêm một cơ hội như vậy cũng không nên bỏ qua.”
Mỗi khi hắn có vẻ mặt đó sẽ ám chỉ hắn chỉ đang nói đùa, hắn biết tôi là sợ thật nên sẽ không đưa tôi đi.
Nhưng có lẽ hắn không biết chuyện cười này của hắn trong nháy mắt khiến tôi ngây người, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn có thể cũng không phải là thật sự thích tôi chủ động ôm hắn, đó đương nhiên chỉ là một câu nói đùa, nhưng thật ra tôi lại muốn có rất nhiều cơ hội để chủ động ôm hắn. Hơn nữa đi đến nhà ma đó cũng có điểm hay, dù tôi có thật sự bị dọa sợ hay không, thì cứ làm bộ như bị dọa cho sợ mà vồ lấy hắn, đêm nay nhất định phải giả bộ sợ hãi, bằng mọi giá biến hắn thành cái gối ôm mà mà ôm đi ngủ. Chuyện này quả thực quá là tuyệt vời mà còn hợp tình hợp lý.
Hắn đã từng nói chúng tôi cần bồi dưỡng tình cảm, đúng vậy, chúng tôi nhất định cần một chút sự kiện để bồi dưỡng tình cảm nha.
Tôi cảm nhận khí thế hung hăng quyết tuyệt của mình, nhưng may là trước đó suy nghĩ dùng từ vẫn còn rất cẩn thận cân nhắc để có liên quan đến câu trước của hắn, tôi ra vẻ tích cực: “Anh sao lại có thể khẳng định lần này em sẽ bị dọa như vậy nữa? Có thể gần đây em đã tiến bộ không ít đấy?”
Hắn nhíu mày: “Vậy?”
Tôi đi lên phía trước, đưa lưng về phía hắn giơ tay phải lên vẫy vẫy: “Đi thôi, em nhất định sẽ cho anh ấy, tuy là em sợ bóng tối lại còn sợ quỷ nhưng thực ra hồi đại học nơi em muốn đến nhất chính là nhà ma......”
Trong lòng tôi còn vui mừng vì kế hoạch của mình tiến hành đến là thuận lời, nhưng tính toán thế nào cũng không ngờ được đi đến giữa đường thì trời mưa, nên cuối cùng chúng tôi vẫn không thể nào đi nhà ma.
Nhưng dù sao đây cũng là việc Nhiếp Diệc đã đáp ứng, dù cho là bởi vì lão thiên mà không thể thực thi, trên đường về nhà hắn vẫn bị tôi thuyết phục đến phải gật đầu đồng ý xem như là nợ tôi một lần đi nhà ma thám hiểm, hôm nào đó sẽ sắp xếp thời gian đưa tôi đi. Tôi tính toán, đợi thì đợi, Nhiếp Phi Phi tôi không thiếu nhất chính là thời gian.
Trước khi ngủ tôi uống một cốc sữa bò, Nhiếp Diệc đang tắm, qua cánh cửa gỗ truyền tới tiếng nước, tôi chỉnh đèn đầu giường tối đi, tổng kết một ngày hôm nay vì đàm luận mấy chuyện yêu đương này mà dùng hết cả đống chất xám của mình tính toán, quả thật là liều mạng.
***
Bát Bát: Vừa rồi ta gõ nhầm chữ bát thứ hai thành nát. Bát nát. Tự nhiên ta thấy nickname đó cũng rất hợp với ta, haha.
Tôi nhìn chằm chằm theo nụ cười đó của hắn.
“Muốn làm lại một lần nữa sao?” Hắn đột nhiên nói. Giọng điệu lại như chúng tôi đang làm chuyện xấu.
Sự việc bất ngờ vừa rồi đã kéo đến không ít sự chú ý của khách xung quanh, tôi nhìn quanh một chút rồi lại nhìn qua hắn, không khỏi tâm như tro tàn nguội lạnh: “Cứ ghi nợ tạm vậy đi.” Ngẫm lại bổ sung: “Em nợ anh một lần.” Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng lắm, tôi nói: “Phải là anh nợ em một lần.” Kết quả khiến chính mình loạn thành một cục, tôi hỏi hắn: “Em nợ anh hay anh nợ em ấy nhỉ?”
Hắn nhíu mày: “Nhiếp Phi Phi, đây không phải là một thuật toán.”
Tôi lập tức tự mình kiểm điểm: “À à, đây không phải là thuật toán, mà em cũng không giỏi toán, may mà em không phải là người trụ cột trong gia đình nếu không thì nhất định sẽ khiến cho nhà chúng ta táng gia bại sản rồi.”
Hắn tiếp tục nhíu mày.
Tôi che mặt: “Thôi mà, kiểm điểm lập tức như vậy rồi vẫn còn không được?” Cam chịu nói: “Em nợ anh, em nợ anh là được chứ gì.”
Hắn đột nhiên đưa tay xoa xoa tóc tôi: “Là tôi nợ em.” Ngữ điệu vang bên tai phi thường ôn nhu êm dịu, thế nhưng âm cuối lại có ý cười chế nhạo thì phải. Tôi mặc kệ cho hắn chế nhạo, chỉ muốn ngón tay của hắn cứ xoa đầu tôi mãi như vậy, tôi thật sự yêu chết cái dáng vẻ đó của hắn đi được. Kết quả lại hâm dở gì đưa tay lên muốn cầm lấy tay hắn, nhưng cuối cùng chỉ chạm đến tóc của chính mình.
Hắn rút lại tay không chú ý đến động tác vừa rồi của tôi, tim tôi đập thình thịch. Ánh mắt hắn nhìn cái ván trượt đặt bên phải ghế ngồi rất lâu, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó hỏi tôi: “Có muốn thử một chút không?”
Tôi đè xuống nhịp tim vẫn còn đập thình thịch của mình, ngu ngơ nhìn hắn: “Ván trượt hả?” Vô cùng nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề của hắn, tôi nói: “Em không thích trượt ván.”
Hắn tựa hồ cảm thấy hơi buồn cười: “Thật sao? Vừa nãy thấy còn nhìn rất chăm chú mà.”
Tôi lập tức xua xua tay, nghiêm túc nói: “Em chỉ là hứng thú với nhóc tì đáng yêu kia thôi.” Cúi đầu nhìn ngón tay mình đang hơi run lên, lập tức rút trở về.
Hắn giương mắt nói: “Vậy là tôi nên mua đứa bé kia chứ không phải là ván trượt trong tay nó sao?”
Tôi nháy mắt với hắn: “...... Bác sĩ Nhiếp, anh đây là muốn phạm tội sao?”
Hắn mang ý cười nhìn lại tôi, lặp lại vấn đề vừa rồi: “Thử một chút nhé?”
Chiều đó chúng tôi ở cùng nhau ngoài quán cà phê, trong rừng cây nhỏ trượt ván, một đường từ phía Đông khu hồ sen sang đến phía Tây thư viện, còn đi thăm cây liễu lúc trước tôi hay ngồi ở khu vườn phía Tây, cuối cùng đi tới nhà ăn sáng trước đây tôi thích nhất giải quyết cơm tối.
Dù sao trước đây cũng đã dành nửa thời gian học đại học của mình ở đây, hiện tại nằm mơ cũng không thể nghĩ có thể có một ngày được cùng Nhiếp Diệc sóng vai đi dạo trong vườn trường, bởi vậy cả buổi chiều nhiệt huyết không hề giảm xuống, đi bên cạnh hắn luyên thuyên không ngớt kể hết chuyện này đến chuyện khác hồi tôi còn học ở đây; lớp học ở khu A1 phía Tây dù đi muộn thế nào cũng vẫn còn chỗ ngồi; tòa nhà thí nghiệm lúc nào cũng rất yên tĩnh, là lựa chọn hàng đầu mỗi khi trốn học; hai bên bờ hồ Xuân Viễn chính là thánh địa của các cặp tình nhân hẹn hò; khu nhà phía Đông có một cửa hàng sách nhỏ, ở đó có thể thuê được những tập anime Nhật Bản mới nhất.
Sau bữa cơm chiều, lúc đi ngang qua hồ Xuân Viễn còn chỉ chỉ bãi cỏ bên bờ hồ nói với hắn: “Chính là chỗ ấy, trước đây em hay nằm đó phơi nắng, tâm trạng tốt liền đeo tai nghe hát mấy bài hát đang hot, khiến cho mấy cặp tình lữ nói chuyện yêu đương quanh đó hận em đến nghiến răng nghiến lợi.”
Đúng lúc đó chúng tôi đang đi lên cây cầu sắt thiết kế theo phong cách vô cùng hiện đại thì có một nhóm sinh viên từ phía đối diện đạp xe đạp thành mấy hàng đi tới, Nhiếp Diệc đem tôi che chở ở bên trong, tay phải đút túi quần, tay trái cầm lấy tay tôi. Vóc người hắn rất cao, lại đặc biệt có khí chất, trong đám người có thể dễ dàng nổi bật lên vẻ xuất chúng, dễ dàng thu hút vô số ánh nhìn.
Mà bởi vì là một người từ nhỏ đã nhận vô số ánh mắt tán dương thiên tài như vật, phản ứng của bác sĩ Nhiếp phi thường bình thản, hứng thú rất lớn với lý do vì sao tôi bị các đôi tình nhân căm ghét ra mặt: “Vì sao bọn họ lại hận em? Tôi nghĩ khả năng ca hát của em......” Hắn cân nhắc một hồi lâu, cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn từ ngữ gần nhất để hình dung: “Cũng không tệ.”
Mặt tôi không cảm xúc đáp lại hắn: “Bởi vì em nằm đó hát mấy bài hát lưu hành tiếng Tứ Xuyên.” Nói xong còn hát một đoạn <
Mà hắn cực kỳ lãnh khốc nói với tôi: “Bọn họ chưa đánh chết em chứng tỏ còn rất nhân đạo.”
Tôi bị hắn làm cho thương tích đầy mình, mãi mới vực được dậy: “Ôi, ai nói bọn họ không đánh, nhưng muốn là một chuyện và đánh lại được em hay không cũng là một chuyện đó?”
Hắn kiến nghị: “Bọn họ đoàn kết lại thì sao.”
Một tay tôi che ngực, nghĩ đến liền sợ hãi: “May mà bọn họ không có ai thông minh như anh, em chỉ có một thân một mình, mà những đôi tình nhân ở đó số lượng quả thật có thể hợp thành một công đoàn đó.”
Hắn cười lên, nụ cười đến rất đột ngột mà đi cũng rất nhanh, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, dư quang ở khóe mắt lại thấy được bên kia bờ hồ có một sườn dốc, còn có rất nhiều cây xanh. Bãi cỏ ở đó không xanh biếc như bên này mà giống như đang ở cuối thu mang một vẻ cằn cỗi, có một vẻ lạ lẫm mà thần bí. Tôi nhích gần hắn hơn một chút, chúng tôi đi thêm một đoạn, hắn bỗng nhiên lại hỏi: “Sao lại chỉ có một mình?”
Tôi nhất thời không biết phản ứng lại làm sao: “Gì cơ?”
Hắn nói: “Mấy câu chuyện em kể hồi còn ở đây, giống như lúc nào cũng chỉ có một mình vậy.”
Tôi tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Là một mình, vì khi đó chưa gặp Khang Tố La mà, sau khi em chuyển tới đại học Y mới gặp được Khang Tố La, vì em không trọ ở trường, cũng không quá thân quen với ai, người khá quen thuộc cũng chỉ có một người, anh có lẽ cũng biết đấy, hiện tại chị ấy chính là người trong ban tổ chức hôm nay, hồi ấy là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh của em.” Tôi thở dài: “Có lẽ chính là vì em quá tàn bạo nên người ta không muốn xã giao chăng, mà em cũng chẳng để tâm đâu, trước giờ em không thích tụ tập đông người, chỉ cảm thấy sống một mình như vậy cũng rất tuyệt.”
Lời này vốn dĩ là muốn trêu đùa với hắn, mỗi khi tôi muốn chọc cười hắn thì có tám phần sẽ thành công, nhưng lần này không biết hắn nghĩ gì, cũng không hề thấy khóe miệng hắn cong lên một vòng mê người như bình thường. Hắn im lặng rất lâu, sau đó nhíu mày: “Bạn trai thì sao, anh ta không ở cùng em à.”
Tôi ngơ ra một hồi, mới nhớ ra là mình từng có một người bạn trai tên là Nguyễn Dịch Sầm, mà tôi lại hoàn toàn quên mất việc này.
Nói mới nghĩ đến, tôi đã sớm không còn nhớ rõ mình với Nguyễn Dịch Sầm đến cùng là bên nhau mấy tháng. Nhưng sau khi phân tích kỹ lại thấy mình với Nguyễn Dịch Sầm dường như lúc ấy không thể tính là người yêu gì được.
Năm tôi học đại học S, mấy người trẻ tuổi hồi đó nói chuyện yêu đương đã không còn quá đơn thuần nữa rồi nên mấy khách sạn xung quanh trường học làm ăn vô cùng tốt, mẹ tôi từng cảm thán, nói đến mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ còn hôn nhau rồi chứ nắm tay đã là cái gì, đại ý là rất lo lắng Nguyễn Dịch Sầm sẽ làm gì đó tôi. Mà tôi lúc ấy lại nghĩ rất thoáng, đồng thời cũng tin tưởng trình độ đánh nhau của mình, lúc ấy chỉ nghĩ nếu như anh ta muốn làm gì tôi thì chúng tôi có thể mang nắm đấm ra xử trí. Thắng là vua thua là giặc, đánh rồi sẽ ra kết quả thôi, dù không tình nguyện thì tôi cũng sẽ ép cho phải tình nguyện.
Nhưng phỏng chừng Nguyễn Dịch Sầm cũng biết tôi thích dùng bạo lực, nên rất biết thủ mình, chưa từng dám đối với tôi có gì đó quá giới hạn.
Khi đó nơi chúng tôi thường đến nhất là lớp học và nhà ăn, quả thực so với một cặp đôi cùng ăn cơm thì không có gì khác biệt. Mấy tháng trôi qua vẫn luôn giữ ở giai đoạn ”không hề có” bất kỳ một tiếp xúc thân mật nào, nắm tay cũng không có luôn. Một lần tiếp xúc thân mật nhất là hai người cùng đi đến lớp học, trong trường mọi người đi xe đạp rất nhanh, có người lái chiếc xe đạp vô cùng vội vàng cho kịp tiết suýt chút nữa đụng phải tôi, may mà lúc ấy Nguyễn Dịch Sầm nổi lòng tốt kéo tôi một cái, tôi theo quán tính va vào người anh ta, thành một cái ôm.
Chính là không giống như mấy bộ phim thanh xuân chiếu trên TV, sau việc đó quan hệ của chúng tôi cũng chẳng hề có một bước tiển triển nào, hậu quả duy nhất đó là… tôi bị chặn lại một lần. Phỏng chừng là các cô gái thời giờ đọc truyện tranh thiếu nữ của Nhật Bản hơi nhiều, nên học theo chặn tôi ở trước cửa WC nữ, cầm đồ lau sàn và thùng đựng nước trong phòng chứa định giáo huấn cho tôi một trận, không ngờ còn chưa đụng vào được một sợi tóc của tôi thì bị bác gái chuyên đi quét mấy phòng học bắt gặp được, cảm thấy bọn họ làm bung bét hết cái phòng chứa lên, khiến cho bác gái ấy tức giận cầm chổi đuổi theo họn họ chạy hết ba tòa giảng đường.
Tôi khi ấy chưa từng nghĩ xem mình có thích Nguyễn Dịch Sầm hay không, hay là có yêu hay không. Chúng tôi không có bất cứ một tiếp xúc nào nhưng tôi ngược lại không hề cảm thấy lo lắng. Nếu như khi đó tôi không đơn thuần như vậy, thiết khi tôi nên hoài nghi anh ta là xu hướng giới tính có chút đặc biệt mới phải. Nhưng lúc này tôi mới để ý nghĩ ra tôi chỉ là thật tâm thích những nơi mà anh ta đưa đi ăn cơm. Bởi anh ta có gu ẩm thực vô cùng biết thưởng thức, hết thảy đồ ăn đều hợp với ý tôi, hơn nữa còn đều là anh ta trả tiền. Có lẽ khi ấy tôi nghĩ anh ta là một người bạn ăn cơm vô cùng hoàn hảo đi. Nhưng có lẽ anh ta cũng không thích tôi, chúng tôi là vì hai nhà làm mối, có lẽ cảm giác sau khi kết thân cũng không cảm thấy đối phương đáng ghét nên cứ như vậy mà bắt đầu bên nhau, sau đó bởi vì mối liên kết là ăn cơm mà có liên quan đến nhau, mà cứ ăn cơm như vậy liền trôi qua mấy tháng. Đây đại khái chính là toàn bộ những gì chúng tôi có.
Dù tôi trầm mặc rất lâu nhưng Nhiếp Diệc cũng không hề nhắc nhở. Lúc hoàn hồn tôi nói: “A, Nguyễn Dịch Sầm, em với anh ta chỉ là bạn cơm thôi, ngoại trừ cùng nhau ăn cơm thì những thời gian khác không hề đi cùng nhau.” Nói xong mới đột nhiên nhớ ra là tôi từng nói với Nhiếp Diệc mình có một người bạn trai cũ tên Nguyễn Dịch Sầm. Chính là lúc hắn đưa tôi đi rừng mưa, lúc ấy tôi cho rằng đó là lần hẹn hò cuối cùng của chúng tôi nên mới không suy nghĩ nhiều mà nói với hắn như vậy.
Mà hiển nhiên hiện tại tôi lại đổi giọng không đầu không cuối nói như đinh đóng cột rằng anh ta chỉ là bạn cơm.
Tôi ngắc ngứ hai giây mới cân nhắc từ ngữ nói: “Em với Nguyễn Dịch Sầm là do hai nhà giới thiệu, anh biết mà, tục lệ phong kiến để cho cha mẹ sắp xếp....... kết thân, sau đó...... Em và anh ta đều cảm thấy đối phương làm bạn cơm cũng khá lý tưởng, cứ như vậy trải qua mấy tháng...... Không có lý gì lại có thể hẹn hò với bạn cơm phải không?” Thấy hắn trầm mặc không trả lời, tôi không hiểu sao bỗng trở nên sốt ruột, lập tức vội vàng bổ sung một câu: “Hồi đại học em không hề nghĩ nhiều đến mấy chuyện yêu đương, chưa bao giờ thật sự hẹn hò với ai, thật đấy, anh phải tin em!”
Khóe miệng hắn rốt cuộc cũng lộ ra một chút ý cười, nhưng như vẫn có chút ảo não: “Em biết tôi cũng đâu có chất vấn gì em đâu.” Hắn lộ ra cái vẻ mặt này, giống như muốn nói hắn cũng không thể không chế được quá khứ của tôi. Dừng lại một chút, lại nói: “Mà dù có chất vấn thì cũng không phải là chất vấn em.”
Tôi nói: “Em biết em biết, anh là đang chất vấn Nguyễn Dịch sầm, nhưng anh ta cũng không có cái gì để trách móc đâu, anh ta cũng chỉ là bạn cơm thôi chứ còn cái gì đâu a.”
“Không phải,” giọng hắn vô cùng ôn hòa, vuốt vuốt mũi, hắn nói: “Phi Phi, cũng không hiểu vì sao tôi lại tự nhiên hỏi vậy nữa.”
Tôi quay đầu lại, hồ đồ nhìn hắn, thử thăm dò nói: “Có lẽ là anh cảm thấy em khi ấy thật đáng thương, nên cảm thấy em nên có một người hẹn hò? Anh đúng là người tốt mà, nhưng thực sự là em không có đáng thương như vậy đâu......”
Hắn cười: “Hồi đại học tôi cũng chỉ có một mình, bất luận là đọc sách làm thí nghiệm hay là viết luận văn, đi việt dã, tôi không hề cảm thấy mình đáng thương, cũng không nghĩ tới mình cần phải có ai đó để hẹn hò.”
Tôi nói: “À...... À, vậy chúng ta đều là thích hưởng thụ cảm giác cô độc ha.”
Hắn không để ý tôi nói vớ vẩn, nhưng bàn tay nắm lấy tôi thì nắm lại chặt hơn, sau đó buông ra, như là không chắc chắn nói: “Nhưng hiện tại có lẽ tôi lại muốn cùng em làm hết tất cả những việc này, vậy nên bỗng nhiên hi vọng chúng ta có thể được gặp nhau sớm hơn một chút.”
“À...... À...... Ca này khó quá, anh nhảy lớp như vậy thì em có cưỡi tên lửa cũng khó mà đuổi kịp a....... A?
Hắn hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt không đặt trên người tôi mà như là đang suy nghĩ cái gì, hai giây sau hỏi tôi: “Hồi học đại học bạn bè của em hẹn hò như thế nào?”
Lúc này tôi còn có thể bình tĩnh trả lời lại là hoàn toàn dựa vào bản năng rồi, tôi trả lời hắn: “Xem phim, đi dạo quanh trường, cùng nhau đi thư viện tự học, còn ăn......” Nói đến đây chợt chột dạ, nhanh chóng đổi đi: “Đi nhà ma chơi.”
Hắn trầm ngâm: “Xem phim chúng ta làm rồi, vừa rồi cũng đã đi dạo một vòng quanh trường, về nhà tôi có thể giám sát em tự học sinh học.” Hắn giương mắt nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Xem ra là chỉ còn đi nhà ma, chúng ta cần phải lập tức bù vào thôi.”
Tôi lập tức đứng thẳng: “Cái đó thì không cần nha.”
Hắn nói: “Tôi biết em sợ tối, cũng sợ quỷ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, vậy nên chúng ta về nhà đi, anh xem, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm......”
“Lần trước em vì sợ tối mà chủ động ôm lấy tôi,” dừng một chút, hắn buồn cười nhìn tôi, “Tôi cảm thấy có thêm một cơ hội như vậy cũng không nên bỏ qua.”
Mỗi khi hắn có vẻ mặt đó sẽ ám chỉ hắn chỉ đang nói đùa, hắn biết tôi là sợ thật nên sẽ không đưa tôi đi.
Nhưng có lẽ hắn không biết chuyện cười này của hắn trong nháy mắt khiến tôi ngây người, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn có thể cũng không phải là thật sự thích tôi chủ động ôm hắn, đó đương nhiên chỉ là một câu nói đùa, nhưng thật ra tôi lại muốn có rất nhiều cơ hội để chủ động ôm hắn. Hơn nữa đi đến nhà ma đó cũng có điểm hay, dù tôi có thật sự bị dọa sợ hay không, thì cứ làm bộ như bị dọa cho sợ mà vồ lấy hắn, đêm nay nhất định phải giả bộ sợ hãi, bằng mọi giá biến hắn thành cái gối ôm mà mà ôm đi ngủ. Chuyện này quả thực quá là tuyệt vời mà còn hợp tình hợp lý.
Hắn đã từng nói chúng tôi cần bồi dưỡng tình cảm, đúng vậy, chúng tôi nhất định cần một chút sự kiện để bồi dưỡng tình cảm nha.
Tôi cảm nhận khí thế hung hăng quyết tuyệt của mình, nhưng may là trước đó suy nghĩ dùng từ vẫn còn rất cẩn thận cân nhắc để có liên quan đến câu trước của hắn, tôi ra vẻ tích cực: “Anh sao lại có thể khẳng định lần này em sẽ bị dọa như vậy nữa? Có thể gần đây em đã tiến bộ không ít đấy?”
Hắn nhíu mày: “Vậy?”
Tôi đi lên phía trước, đưa lưng về phía hắn giơ tay phải lên vẫy vẫy: “Đi thôi, em nhất định sẽ cho anh ấy, tuy là em sợ bóng tối lại còn sợ quỷ nhưng thực ra hồi đại học nơi em muốn đến nhất chính là nhà ma......”
Trong lòng tôi còn vui mừng vì kế hoạch của mình tiến hành đến là thuận lời, nhưng tính toán thế nào cũng không ngờ được đi đến giữa đường thì trời mưa, nên cuối cùng chúng tôi vẫn không thể nào đi nhà ma.
Nhưng dù sao đây cũng là việc Nhiếp Diệc đã đáp ứng, dù cho là bởi vì lão thiên mà không thể thực thi, trên đường về nhà hắn vẫn bị tôi thuyết phục đến phải gật đầu đồng ý xem như là nợ tôi một lần đi nhà ma thám hiểm, hôm nào đó sẽ sắp xếp thời gian đưa tôi đi. Tôi tính toán, đợi thì đợi, Nhiếp Phi Phi tôi không thiếu nhất chính là thời gian.
Trước khi ngủ tôi uống một cốc sữa bò, Nhiếp Diệc đang tắm, qua cánh cửa gỗ truyền tới tiếng nước, tôi chỉnh đèn đầu giường tối đi, tổng kết một ngày hôm nay vì đàm luận mấy chuyện yêu đương này mà dùng hết cả đống chất xám của mình tính toán, quả thật là liều mạng.
***
Bát Bát: Vừa rồi ta gõ nhầm chữ bát thứ hai thành nát. Bát nát. Tự nhiên ta thấy nickname đó cũng rất hợp với ta, haha.
Tác giả :
Đường Thất Công Tử