Tử Linh Đảo
Chương 12
Chạng vạng, khi y quay lại căn nhà đã lâu chưa về thì thấy có chút âm u, đèn còn chưa thắp, xem ra con gái y chưa về.
Đi đâu rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, y không khỏi dâng lên áy náy tự trách. Từ khi nam nhân rời khỏi thôn trang, một tháng y có đến hơn phân nửa thời gian là ở cùng hắn. Chỉ đơn giản vì nam nhân nói hắn sợ cô đơn, y liền bỏ mặc con gái mình…
So với nam nhân sợ cô đơn, đáng lẽ y càng nên ưu tiên lo lắng rằng khi y rời đi, chỉ có một mình con gái y ở nhà chứ?
Thế nhưng, sự lựa chọn của y lại là…
Mà hiện tại, y cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của nó, ngược lại vì lưu luyến sự ôn nhu của nam nhân nên muốn nó đợi thêm một thời gian nữa.
Y đúng là người cha vô trách nhiệm chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, từ dưới đáy lòng y hung hăng trách móc chính mình một phen.
Nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã gần xuống núi, y dùng đá đánh lửa thắp nến lên, chiếc bóng hắt lên tường dưới ánh nến chập chờn càng khiến căn phòng tăng thêm vẻ tịch mịch.
“Tiệp nhi?”
Vốn tưởng rằng con gái y chưa về, không ngờ nó đã đứng trước tấm bình phong bằng trúc từ khi nào, chắc hẳn là do vị trí ấy tương đối âm u nên y không phát hiện ra nó.
“Tiệp nhi, con có ở nhà à? Cha cứ tưởng con chưa về.”
Phan Như Tiệp nở nụ cười nhạt.
“Cha, cha ăn cơm chưa? Con không biết cha về nên không chuẩn bị cơm tối.”
“Cha chưa ăn. Nhưng không cần phiền con đâu, bên nhà Phi nhi chắc đã nấu xong rồi, hay là con với cha đến đó ăn?”
Phan Như Tiệp mỉm cười lắc đầu. Không biết có phải do y quá nhạy cảm hay không, nhưng y hình như cảm thấy con gái y có điểm nào là lạ. Bình thường, nó rất ít khi mỉm cười bỡn cợt với y như thế.
“Con không đi tốt hơn, nếu không Tử Phi ca lại giận.”
“Làm gì có, con suy nghĩ quá nhiều rồi…”
Lời an ủi này ngay chính y cũng thấy quá mức giả dối. Sự bài xích của nam nhân đối với con gái y, chỉ cần là người có mắt đều dễ dàng nhận ra.
Nụ cười trên mặt Phan Như Tiệp vẫn như trước, không hề thay đổi.
“Cha thật sự rất ôn nhu… Nhưng mà không cần đâu, Tử Phi ca chán ghét con thế nào, trong lòng con hiểu rõ. Cho nên, cha à, chuyện lần trước con nói với cha cứ bỏ đi nhé, xem như con chưa từng nói gì hết.”
“Nhưng… Nhưng mà…”
“Nhưng mà thế nào? Không phải cha đã nói với Tử Phi ca rồi chứ?”
Nghe vậy, trong lòng y liền hốt hoảng.
Nếu con gái y nguyện ý tạm thời buông tay, y cần gì phải nói ra những lời khiến nó mất hứng? Cứ như vậy đi… Như vậy là tốt nhất… Cho đến khi nam nhân chán ghét y mới thôi.
Y cười gượng: “Không, cha còn chưa nói với Phi nhi.”
“Vậy sao? Vậy là tốt rồi, sau này có gặp Tử Phi ca, con cũng không sợ xấu hổ.” Phan Như Tiệp đang tươi cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hiện lên vẻ kinh ngạc. “Ai da, Tử Phi ca, sao anh lại tới đây?”
Phi nhi? Y nhìn theo tầm mắt con gái, nhưng không hề nhìn thấy thân ảnh nam nhân.
Bỗng dưng, sau đầu truyền tới trận cuồng phong lạnh buốt.
Còn chưa kịp quay đầu lại, y đã bị một luồng lực cực mạnh đập thẳng vào gáy, khiến y ngã sấp xuống đất.
“Tiệp nhi…”
Đau đớn sau gáy làm ý thức của y có điểm mơ hồ, sững sờ nhìn con gái cầm lấy ngọn nến. Y run rẩy đưa tay ra sau đầu, phát hiện tóc đã bị dòng chất lỏng dinh dính quấn lấy.
Là máu, khắp tay y đều là máu.
“Cha, kỳ thật con đã thấy… Vừa rồi cha cùng Tử Phi ca mới làm cái gì, con nhìn thấy rõ mồn một.”
Phan Như Tiệp mỉm cười, hai mắt thâm trầm như đáy hồ.
“Từ rất lâu trước kia, con đã phát hiện ra tình cảm Tử Phi ca dành cho cha không bình thường… Nhưng con cứ nghĩ một kẻ vô dụng yếu đuối như cha, chắc hẳn không có khả năng tiếp nhận Tử Phi ca mới đúng, và Tử Phi ca cũng chỉ đành đem tâm ý giấu trong lòng… Hóa ra, con sai rồi, sai lầm khủng khiếp… Cư nhiên còn ngu ngốc đến mức bảo cha giúp con cầu hôn Tử Phi ca. Cha nhất định đang cười con? Cười thầm trong bụng rằng, Tử Phi ca mê luyến cha như thế, làm sao có thể đồng ý thành thân với con?”
“Không phải, Tiệp nhi, cha không có…” Mắt y đỏ lên.
“Tên lừa đảo!”
Phan Như Tiệp hung hăng đá vào bụng y, một cước lại một cước dùng hết sức lực. Thế nhưng so với đau đớn vì bị con gái đá, ánh mắt chỉ trích mãnh liệt kia càng khiến y khó chịu hơn.
“Sao, thoải mái chứ? Bị Tử Phi ca xem như đàn bà… Ông cũng chỉ có thể bị xem như đàn bà thôi, bởi vì ông vốn không có biện pháp làm một người đàn ông bình thường. Ngay cả khi mẹ tôi ngoại tình, ông cũng chỉ có thể làm bộ không thấy, còn phải nuôi nấng đứa con căn bản không có máu mủ… Thật đúng là vô dụng!”
Phan Như Tiệp từ trên cao nhìn xuống y, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo lẫn khinh miệt khiến y đau thấu tâm can.
“Gọi ông một tiếng cha là vì tôi tội nghiệp ông, thương hại ông… Không ngờ, ông lợi hại đến thế, không làm được người đàn ông bình thường liền chuyển sang làm đàn bà… Phan Tích Văn, tôi có nên sửa lại gọi ông bằng mẹ không? Ông thật đúng là không biết xấu hổ.”
Y lắc đầu, không để ý đến cơn choáng váng, liều mạng lắc đầu.
“Không phải, cha không phải, cha chỉ là…”
Chỉ là cái gì?
Chỉ là muốn đắm chìm nhiều hơn trong cảm giác nam nhân không muốn rời xa y…
Đây là báo ứng ư?
Chắc hẳn là báo ứng… Báo ứng vì y tổn thương con gái mình, khiến nó thống khổ như thế.
Phan Như Tiệp giơ ngọn nến lên cao hơn, ánh mắt hờ hững lạnh băng như gió rét đêm đông.
–Y, cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt.
“Chậm quá…”
Diệp Tử Phi ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, vẻ mặt buồn bực nhìn ra ngoài cửa.
Đáng lẽ hắn phải mặc kệ lời Tích Văn nói, kiên quyết cùng Tích Văn trở về, nếu không Tích Văn nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian cho đứa con gái phiền phức kia… Nói không chừng đêm nay sẽ không quay lại.
Khó khăn lắm mới khiến Tích Văn tin tưởng, tiếp nhận y một chút, tại sao phải vì đứa con gái kia mà giảm bớt thời gian ở cùng nhau?
Hắn muốn cả đêm ôm lấy Tích Văn, muốn nghe Tích Văn khóc gọi tên hắn…
Con đường nhỏ phía trước đột nhiên xuất hiện đám thôn dân tay cầm đuốc, đi đầu là con gái của Tích Văn, Phan Như Tiệp.
Bầu không khí có điểm kỳ quái…
Diệp Tử Phi cảm thấy trong lòng lo lắng bất an, đứng dậy bước ra cửa, lạnh lùng nhìn Tử Phi.
“Nhiều người đến thế này, có chuyện gì sao?”
Phan Như Tiệp mỉm cười yếu ớt, nói: “Tử Phi ca, em đã nghe cha nói lại rồi. Thật quá đáng, sao hai người có thể như vậy?”
Tích Văn đã nói với cô ta sao…
Diệp Tử Phi mừng thầm, giữa mình và con gái, Tích Văn rốt cuộc vẫn chọn mình. Thế nhưng nét mặt y vẫn không hề thay đổi, lạnh lùng cười.
“Đây là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cô?”
“Tử Phi ca, sao anh có thể nói thế? Thật khiến em buồn quá… Đây đâu thể xem như chuyện của hai người, phải là chuyện liên quan đến cả thôn chứ. Hai người thế nhưng muốn rời đảo…”
Hắn nhíu mày, “Rời đảo? Cô đang nói cái gì?”
Phan Như Tiệp bật cười ha hả.
“Tử Phi ca, không cần giả bộ. Cha đã nói với em rồi, cha nói muốn cùng anh rời đảo… Chuyện này sao có thể? Lỡ đâu mọi chuyện liên quan đến tên quái vật kia bị hai người tiết lộ thì làm sao bây giờ? Trường sinh bất tử, trẻ mãi không già là thứ mà biết bao đấng vua chúa đều thiết tha mơ ước, chẳng may tên quái vật bị cướp đi, mọi người sẽ phiền to.”
Đảo mắt một vòng, lại không nhìn thấy thân ảnh hắn luôn mong nhớ, bất an trong lòng Diệp Tử Phi càng lúc càng nhiều. Hắn nhịn không được thay đổi sắc mặt, lớn tiếng hỏi: “Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tích Văn đâu? Tích Văn ở đâu rồi?”
“Cha?” Phan Như Tiệp mở to mắt.
“Đúng, Tích Văn ở đâu?” Hắn gấp rút muốn biết được đáp án.
Phan Như Tiệp ngẩng đầu nhìn trời: “Cha ấy hả? Chết rồi. Ai bảo em khuyên thế nào cha cũng không nghe. Em không còn cách nào, vì để bảo toàn bí mật cho cả thôn, em đành phải làm vậy. Đây cũng là muốn tốt cho mọi người thôi.”
Sắc mặt Diệp Tử Phi trắng bệch.
“Không thể nào… Tích Văn sao có thể chết được…”
“Sao lại không thể? Rất đơn giản a, giống như phương pháp giết hoạt tử nhân, cứ đập nát đầu ra là xong.” Hai tay Phan Như Tiệp nắm lại mô phỏng động tác, sau đó dùng lực hạ xuống.
“Tích Văn… Tích Văn…”
Diệp Tử Phi toàn thân run rẩy. Hắn ôm đầu, miệng giống như con cá thiếu nước không ngừng mở ra khép vào, không ngừng gọi lên cái tên kia.
“Cô giết Tích Văn? Cô cư nhiên dám giết Tích Văn? Cô cư nhiên dám giết Tích Văn!!!”
Đột ngột mở bừng mắt, Diệp Tử Phi nổi giận gầm lên một tiếng nhào về phía Phan Như Tiệp, tất cả hận ý đều dồn lên người ả đàn bà cầm đầu kia! Hắn muốn giết ả!
Vài gã thôn dân tiến lên che trước mặt Phan Như Tiệp, bọn chúng vung gậy gộc lên. Đau đớn rơi xuống người, thế nhưng Diệp Tử Phi chẳng có cảm giác gì cả, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn giết ả đàn bà dám cướp đi người hắn yêu.
–Vậy mà… hắn không thể tiếp cận được! Rõ ràng ở ngay trước mắt thôi, lại không cách nào tiếp cận.
Cuối cùng, Diệp Tử Phi ngã xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm đầy máu tươi, mi mắt nặng nề không nhấc lên nổi.
“…Chết chưa?”
“Vẫn chưa, còn hơi thở. Trưởng thôn, Người nói nên xử lý thế nào cho tốt?”
“Xử lý thế nào… Đưa hắn cho tên quái vật ấy, đừng làm bẩn tay chúng ta.”
Diệp Tử Phi có cảm giác hắn bị kẻ khác tha đi một đoạn đường rất dài. Sau đó, kẻ kéo hắn dừng lại, rồi hắn nghe được tiếng mở khóa sắt ‘Răng rắc’, giây tiếp theo, hắn đã bị ném xuống mặt đất lạnh như băng.
Một lần nữa, cánh cửa sắt đóng lại.
“Là bây giờ à… Gặp lại mày thật nhanh quá… Chỉ mới hơn nửa tháng…”
Chớp chớp đôi mắt sưng to vì máu bầm tích tụ, hắn dường như nhìn thấy tên quái vật.
“Còn nhớ tao từng nói gì không? Tao muốn uống máu của mày, để nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến ánh mắt mày trở nên kém như vậy… Khổ tâm của tao quả nhiên không uổng phí…”
Diệp Tử Phi khó khăn mở mắt, há miệng phát ra thanh âm khàn khàn không khác tên quái vật bao nhiêu.
“Mày nói vậy… là có ý gì?”
Xung quanh một mảnh tối đen, Diệp Tử Phi không nhìn thấy gương mặt gã. Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được gã đang cười, cười đến rạng rỡ.
“Nếu không, mày nghĩ tao vì cái gì phải cho bọn chúng biết máu của tao có thể khiến con người được trường sinh bất tử? Bị đối đãi thế này, rõ ràng chết còn sướng hơn. Nhưng bởi vì tao muốn uống máu của mày, cho nên tao mới có thể tiếp tục kiên trì. Mày thú vị như vậy, không biết trước khi chết… sẽ có biểu tình ra sao?”
“Tao không hiểu…”
“Tao ấy mà, tao đang đánh cược. Mày rất để ý tên trưởng thôn nhỉ? Mà y tựa hồ cũng giống mày… Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng bình thường thôi, nhiều nhất là bị mọi người khinh bỉ chế nhạo. Bất quá, nhờ vị đại tiểu thư kia… sự tình liền trở nên rất thú vị. Nếu đúng theo suy đoán của tao, tao có thể uống máu của mày…”
“Bởi vì… thú vị?”
Tên quái vật bật cười thành tiếng.
“Đúng, thú vị. Nếu không để bọn mày uống máu của tao, có lẽ ngày nào đó tên trưởng thôn cùng mày sẽ rời đảo. Như vậy chơi không vui chút nào. Nhưng khi toàn bộ lũ thôn dân đều đã uống máu của tao, bọn chúng sẽ vì bảo vệ bí mật mà không cho bất cứ ai rời đảo. Và tên trưởng thôn, người nên chịu trách nhiệm, đương nhiên càng không thể rời đi… Cứ như vậy một thời gian, sẽ xảy ra chuyện gì? Rồi vị đại tiểu thư thích mày nhưng không chiếm được mày, khi biết người mày thích chính là tên trưởng thôn, sẽ xảy ra chuyện gì nữa?”
“Bởi vì… thú vị?”
“Không có biện pháp. Tao sống quá lâu, dù sao cũng phải tìm chút niềm vui… Bằng không nhàm chán chết được…”
Tên quái vật nói xong, trong mắt xuất hiện một tia đỏ ngầu, chỉ nháy mắt đã cắn lên cổ Diệp Tử Phi, máu tươi theo đường cong trên cổ chảy dọc xuống phía dưới.
Diệp Tử Phi không phản kháng. Hắn không có cảm giác đau, cũng không có cảm giác máu đang mất dần. Hiện lên trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh người hắn yêu giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, run rẩy khóc trong ***g ngực hắn.
Bởi vì thú vị, khiến cho Tích Văn thống khổ tự trách rất lâu?
Bởi vì thú vị, khiến cho Tích Văn chết thê thảm bi thương?
Chỉ bởi vì thú vị…
Cơ thể đột nhiên bừng lên một luồng sức mạnh. Diệp Tử Phi dùng sức đẩy tên quái vật ra, răng nanh của gã xước qua cổ hắn tạo thành hai vết máu kéo dài. Nhưng hắn không cảm thấy gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý túm đầu tên quái vật, không ngừng đập mạnh xuống đất, một lần lại một lần, cho đến khi trán gã thủng một lỗ lớn, chảy ra hỗn hợp của óc cùng máu tươi.
–Sau đó, xảy ra chuyện gì Diệp Tử Phi cũng không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ vào thời điểm hắn khôi phục ý thức, mũi đã tràn ngập hương vị rỉ sắt, trong miệng là miếng thịt lớn đẫm máu.
Tên quái vật được xem như bất tử thủng một lỗ lớn trên trán, phần óc bên trong đã bị Diệp Tử Phi ăn sạch.
Gã nằm bất động, không còn là sinh vật sống.
Mà hắn, cư nhiên cảm thấy miếng thịt tươi trong miệng thơm ngon vô cùng, chất lỏng ấm áp chảy ra mang theo vị ngọt.
Không thể ức chế cảm giác thèm ăn, hắn điên cuồng cắn xé xác tên quái vật.
Trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh, là ký ức của tên quái vật. Nhưng hắn mặc kệ hết thảy mọi thứ trôi qua, hoàn toàn không để tâm, chỉ một mực chăm chú ăn miếng thịt trong tay.
Bỗng dưng, trong đầu xuất hiện hình ảnh một nam tử, một nam tử với nét mặt hoảng hốt.
“Tích… Văn…”
Diệp Tử Phi ngây ngốc vươn tay ra. Hắn muốn chạm đến gương mặt nam tử, muốn nói rằng nam tử không cần sợ hãi, có hắn ở đây rồi, cho nên không cần sợ hãi.
Nhưng cái gì hắn cũng chạm không tới.
Hắn quyến luyến người đã không còn ở nơi đây.
Diệp Tử Phi liều mạng gào khóc không thành tiếng, mặc cho từng giọt nước mắt tan biến trong không khí.
Rất cô đơn, rất tịch mịch.
Hắn muốn gặp Tích Văn một lần nữa, muốn nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Tích Văn…
Tích Văn, Tích Văn, Tích Văn của tôi…
Tôi sẽ sống, tôi sẽ khiến tất cả những ai từng tổn thương anh chết không tử tế, tôi sẽ một lần nữa ôm anh vào lòng.
Chỉ cần nghĩ đến anh, tôi liền có thể tiếp tục sống.
–Chỉ cần không ngừng, không ngừng nghĩ đến anh…
QUÁ KHỨ THIÊN – HOÀN
Cẩu huyết phun loạn mấy lời hoa lệ cuối sách.
Chào mọi người. Ta là Băng Long, thật vui vì sau [Cuồng thú], ta có thể gặp lại mọi người!
Quyển [Tử linh đảo] này thật sự kéo dài rất lâu, đại khái đến hơn nửa năm. Thật xin lỗi, ngâm dấm bản thảo tựa hồ đã biến thành thói quen của ta rồi 囧rz
So với [Cuồng thú] thì [Tử linh đảo] có điểm khác biệt về xung đột đạo đức. Bản chỉnh sửa tuy vẫn theo thiên hướng hắc ám ngọt ngào, nhưng bởi vì lấy kinh dị cùng kích thích làm chủ đề chính, cho nên linh cảm đều bắt nguồn từ “Trầm mặc chi khâu” (phim điện ảnh), “Ác linh cổ bảo” (phim điện ảnh) và “Bỉ ngạn đảo” (tranh châm biếm). Nói ngắn gọn là món salad rau trộn.
Giữa [Hiện thế thiên] và [Quá khứ thiên], kỳ thật ta thích [Quá khứ thiên] hơn, chính bởi vì cặp đôi trưởng thôn thúc thúc Phan Tích Văn và kim nhãn (mắt vàng) ca ca Diệp Tử Phi. Không phải do nguyên nhân ta thích mối tình bi thương mỹ lệ, mà là ta rất thích đại thúc thụ niên hạ công, đó mới là bản mệnh của ta.
Lại nói tiếp đến chuyện tạo ra nhân vật đi!
Về cách xây dựng nhân vật, cá tính của Trương Hàn là lấy từ chủ nghĩa cá nhân của Dương Phỉ ở [Cuồng thú] (xưng hô ngôi thứ nhất là “Ta”, ta đặc biệt quen dùng hình tượng nhân vật như vậy). Tuy cả hai đều ích kỷ giống nhau, nhưng khi gặp phải người mạnh mẽ hơn, thái độ đón nhận của Dương Phỉ tích cực hơn nhiều, chết cũng không chịu thua.
Nhưng Trương Hàn thì khác. Trương Hàn có vẻ “nhược”, khi gặp người mạnh hơn mình, cho dù không nguyện ý cũng sẽ khuất phục nhận thua, nếu không làm sao xứng đôi với Giang Lễ được. Về phần Phan Tích Văn ở [Quá khứ thiên], tuy rằng ôn nhu nhưng cũng yếu đuối, vừa không có dũng khí buông tay vừa không có dũng khí kiên trì.
Bạch Phong Dao ở [Cuồng thú] là phúc hắc công, đã quen lấy ôn nhu làm biểu tượng mê hoặc đối thủ, quyết tâm dùng mưu mô bẫy rập để chiếm đoạt mọi thứ.
Giang Lễ ở [Tử linh đảo – Hiện thế thiên] lại chính là ma vương công, dù vẻ ngoài hay nội tâm đều “trước sau như một”, tính cách cường thế, đồng thời rất giỏi trong việc làm chủ tình hình. Còn Diệp Tử Phi ở [Quá khứ thiên] ắt hẳn thuộc về trung khuyển công. Trung khuyển công có một đặc tính rất rõ ràng – hai mặt tính cách song song. Đối với chủ nhân thì xem như ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu như nước, nhưng đối với những người khác thì khác xa một trời một vực.
Thủ pháp sáng tác của ta ở [Hiện thế thiên] và [Quá khứ thiên] có chút thay đổi. Ở [Hiện thế thiên], ta hy vọng mang đến cho độc giả lối hành văn liền mạch lưu loát, không dài dòng, đánh thẳng vào cảm giác kích thích; Ở [Quá khứ thiên], ta hy vọng mang đến cho độc giả nét quỷ dị, đẫm máu nhưng không mất đi vẻ đẹp bi thương.
Về đặc thù đam mỹ, [Tử linh đảo] càng rõ ràng hơn [Cuồng thú].
Trước có Giang Lễ trong tình huống biết Trương Hàn đã sắp biến thành hoạt tử nhân vẫn cường bạo Trương Hàn, hy vọng cũng bị lây nhiễm ‘nguyền rủa’, thậm chí hy vọng sẽ Trương Hàn ăn thịt mình; Sau có Diệp Tử Phi dù sống không bằng chết vẫn kiên trì tiếp tục sống, chỉ để tìm ra thi thể Phan Tích Văn, sau đó ôm thi thể Phan Tích Văn thỏa mãn mỉm cười đón nhận cái chết.
Tự nhiên nói nhiều như vậy, chính là hy vọng quyển [Tử linh đảo] này có thể mang đến các vị độc giả một thể loại đam mỹ mới lạ. Mong rằng có thể tiếp tục gặp lại mọi người ở tác phẩm kế tiếp!
Cẩu Long vu nhị – Ngày 31 tháng 05 năm 2007.
Đi đâu rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, y không khỏi dâng lên áy náy tự trách. Từ khi nam nhân rời khỏi thôn trang, một tháng y có đến hơn phân nửa thời gian là ở cùng hắn. Chỉ đơn giản vì nam nhân nói hắn sợ cô đơn, y liền bỏ mặc con gái mình…
So với nam nhân sợ cô đơn, đáng lẽ y càng nên ưu tiên lo lắng rằng khi y rời đi, chỉ có một mình con gái y ở nhà chứ?
Thế nhưng, sự lựa chọn của y lại là…
Mà hiện tại, y cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của nó, ngược lại vì lưu luyến sự ôn nhu của nam nhân nên muốn nó đợi thêm một thời gian nữa.
Y đúng là người cha vô trách nhiệm chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, từ dưới đáy lòng y hung hăng trách móc chính mình một phen.
Nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã gần xuống núi, y dùng đá đánh lửa thắp nến lên, chiếc bóng hắt lên tường dưới ánh nến chập chờn càng khiến căn phòng tăng thêm vẻ tịch mịch.
“Tiệp nhi?”
Vốn tưởng rằng con gái y chưa về, không ngờ nó đã đứng trước tấm bình phong bằng trúc từ khi nào, chắc hẳn là do vị trí ấy tương đối âm u nên y không phát hiện ra nó.
“Tiệp nhi, con có ở nhà à? Cha cứ tưởng con chưa về.”
Phan Như Tiệp nở nụ cười nhạt.
“Cha, cha ăn cơm chưa? Con không biết cha về nên không chuẩn bị cơm tối.”
“Cha chưa ăn. Nhưng không cần phiền con đâu, bên nhà Phi nhi chắc đã nấu xong rồi, hay là con với cha đến đó ăn?”
Phan Như Tiệp mỉm cười lắc đầu. Không biết có phải do y quá nhạy cảm hay không, nhưng y hình như cảm thấy con gái y có điểm nào là lạ. Bình thường, nó rất ít khi mỉm cười bỡn cợt với y như thế.
“Con không đi tốt hơn, nếu không Tử Phi ca lại giận.”
“Làm gì có, con suy nghĩ quá nhiều rồi…”
Lời an ủi này ngay chính y cũng thấy quá mức giả dối. Sự bài xích của nam nhân đối với con gái y, chỉ cần là người có mắt đều dễ dàng nhận ra.
Nụ cười trên mặt Phan Như Tiệp vẫn như trước, không hề thay đổi.
“Cha thật sự rất ôn nhu… Nhưng mà không cần đâu, Tử Phi ca chán ghét con thế nào, trong lòng con hiểu rõ. Cho nên, cha à, chuyện lần trước con nói với cha cứ bỏ đi nhé, xem như con chưa từng nói gì hết.”
“Nhưng… Nhưng mà…”
“Nhưng mà thế nào? Không phải cha đã nói với Tử Phi ca rồi chứ?”
Nghe vậy, trong lòng y liền hốt hoảng.
Nếu con gái y nguyện ý tạm thời buông tay, y cần gì phải nói ra những lời khiến nó mất hứng? Cứ như vậy đi… Như vậy là tốt nhất… Cho đến khi nam nhân chán ghét y mới thôi.
Y cười gượng: “Không, cha còn chưa nói với Phi nhi.”
“Vậy sao? Vậy là tốt rồi, sau này có gặp Tử Phi ca, con cũng không sợ xấu hổ.” Phan Như Tiệp đang tươi cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hiện lên vẻ kinh ngạc. “Ai da, Tử Phi ca, sao anh lại tới đây?”
Phi nhi? Y nhìn theo tầm mắt con gái, nhưng không hề nhìn thấy thân ảnh nam nhân.
Bỗng dưng, sau đầu truyền tới trận cuồng phong lạnh buốt.
Còn chưa kịp quay đầu lại, y đã bị một luồng lực cực mạnh đập thẳng vào gáy, khiến y ngã sấp xuống đất.
“Tiệp nhi…”
Đau đớn sau gáy làm ý thức của y có điểm mơ hồ, sững sờ nhìn con gái cầm lấy ngọn nến. Y run rẩy đưa tay ra sau đầu, phát hiện tóc đã bị dòng chất lỏng dinh dính quấn lấy.
Là máu, khắp tay y đều là máu.
“Cha, kỳ thật con đã thấy… Vừa rồi cha cùng Tử Phi ca mới làm cái gì, con nhìn thấy rõ mồn một.”
Phan Như Tiệp mỉm cười, hai mắt thâm trầm như đáy hồ.
“Từ rất lâu trước kia, con đã phát hiện ra tình cảm Tử Phi ca dành cho cha không bình thường… Nhưng con cứ nghĩ một kẻ vô dụng yếu đuối như cha, chắc hẳn không có khả năng tiếp nhận Tử Phi ca mới đúng, và Tử Phi ca cũng chỉ đành đem tâm ý giấu trong lòng… Hóa ra, con sai rồi, sai lầm khủng khiếp… Cư nhiên còn ngu ngốc đến mức bảo cha giúp con cầu hôn Tử Phi ca. Cha nhất định đang cười con? Cười thầm trong bụng rằng, Tử Phi ca mê luyến cha như thế, làm sao có thể đồng ý thành thân với con?”
“Không phải, Tiệp nhi, cha không có…” Mắt y đỏ lên.
“Tên lừa đảo!”
Phan Như Tiệp hung hăng đá vào bụng y, một cước lại một cước dùng hết sức lực. Thế nhưng so với đau đớn vì bị con gái đá, ánh mắt chỉ trích mãnh liệt kia càng khiến y khó chịu hơn.
“Sao, thoải mái chứ? Bị Tử Phi ca xem như đàn bà… Ông cũng chỉ có thể bị xem như đàn bà thôi, bởi vì ông vốn không có biện pháp làm một người đàn ông bình thường. Ngay cả khi mẹ tôi ngoại tình, ông cũng chỉ có thể làm bộ không thấy, còn phải nuôi nấng đứa con căn bản không có máu mủ… Thật đúng là vô dụng!”
Phan Như Tiệp từ trên cao nhìn xuống y, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo lẫn khinh miệt khiến y đau thấu tâm can.
“Gọi ông một tiếng cha là vì tôi tội nghiệp ông, thương hại ông… Không ngờ, ông lợi hại đến thế, không làm được người đàn ông bình thường liền chuyển sang làm đàn bà… Phan Tích Văn, tôi có nên sửa lại gọi ông bằng mẹ không? Ông thật đúng là không biết xấu hổ.”
Y lắc đầu, không để ý đến cơn choáng váng, liều mạng lắc đầu.
“Không phải, cha không phải, cha chỉ là…”
Chỉ là cái gì?
Chỉ là muốn đắm chìm nhiều hơn trong cảm giác nam nhân không muốn rời xa y…
Đây là báo ứng ư?
Chắc hẳn là báo ứng… Báo ứng vì y tổn thương con gái mình, khiến nó thống khổ như thế.
Phan Như Tiệp giơ ngọn nến lên cao hơn, ánh mắt hờ hững lạnh băng như gió rét đêm đông.
–Y, cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt.
“Chậm quá…”
Diệp Tử Phi ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, vẻ mặt buồn bực nhìn ra ngoài cửa.
Đáng lẽ hắn phải mặc kệ lời Tích Văn nói, kiên quyết cùng Tích Văn trở về, nếu không Tích Văn nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian cho đứa con gái phiền phức kia… Nói không chừng đêm nay sẽ không quay lại.
Khó khăn lắm mới khiến Tích Văn tin tưởng, tiếp nhận y một chút, tại sao phải vì đứa con gái kia mà giảm bớt thời gian ở cùng nhau?
Hắn muốn cả đêm ôm lấy Tích Văn, muốn nghe Tích Văn khóc gọi tên hắn…
Con đường nhỏ phía trước đột nhiên xuất hiện đám thôn dân tay cầm đuốc, đi đầu là con gái của Tích Văn, Phan Như Tiệp.
Bầu không khí có điểm kỳ quái…
Diệp Tử Phi cảm thấy trong lòng lo lắng bất an, đứng dậy bước ra cửa, lạnh lùng nhìn Tử Phi.
“Nhiều người đến thế này, có chuyện gì sao?”
Phan Như Tiệp mỉm cười yếu ớt, nói: “Tử Phi ca, em đã nghe cha nói lại rồi. Thật quá đáng, sao hai người có thể như vậy?”
Tích Văn đã nói với cô ta sao…
Diệp Tử Phi mừng thầm, giữa mình và con gái, Tích Văn rốt cuộc vẫn chọn mình. Thế nhưng nét mặt y vẫn không hề thay đổi, lạnh lùng cười.
“Đây là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cô?”
“Tử Phi ca, sao anh có thể nói thế? Thật khiến em buồn quá… Đây đâu thể xem như chuyện của hai người, phải là chuyện liên quan đến cả thôn chứ. Hai người thế nhưng muốn rời đảo…”
Hắn nhíu mày, “Rời đảo? Cô đang nói cái gì?”
Phan Như Tiệp bật cười ha hả.
“Tử Phi ca, không cần giả bộ. Cha đã nói với em rồi, cha nói muốn cùng anh rời đảo… Chuyện này sao có thể? Lỡ đâu mọi chuyện liên quan đến tên quái vật kia bị hai người tiết lộ thì làm sao bây giờ? Trường sinh bất tử, trẻ mãi không già là thứ mà biết bao đấng vua chúa đều thiết tha mơ ước, chẳng may tên quái vật bị cướp đi, mọi người sẽ phiền to.”
Đảo mắt một vòng, lại không nhìn thấy thân ảnh hắn luôn mong nhớ, bất an trong lòng Diệp Tử Phi càng lúc càng nhiều. Hắn nhịn không được thay đổi sắc mặt, lớn tiếng hỏi: “Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tích Văn đâu? Tích Văn ở đâu rồi?”
“Cha?” Phan Như Tiệp mở to mắt.
“Đúng, Tích Văn ở đâu?” Hắn gấp rút muốn biết được đáp án.
Phan Như Tiệp ngẩng đầu nhìn trời: “Cha ấy hả? Chết rồi. Ai bảo em khuyên thế nào cha cũng không nghe. Em không còn cách nào, vì để bảo toàn bí mật cho cả thôn, em đành phải làm vậy. Đây cũng là muốn tốt cho mọi người thôi.”
Sắc mặt Diệp Tử Phi trắng bệch.
“Không thể nào… Tích Văn sao có thể chết được…”
“Sao lại không thể? Rất đơn giản a, giống như phương pháp giết hoạt tử nhân, cứ đập nát đầu ra là xong.” Hai tay Phan Như Tiệp nắm lại mô phỏng động tác, sau đó dùng lực hạ xuống.
“Tích Văn… Tích Văn…”
Diệp Tử Phi toàn thân run rẩy. Hắn ôm đầu, miệng giống như con cá thiếu nước không ngừng mở ra khép vào, không ngừng gọi lên cái tên kia.
“Cô giết Tích Văn? Cô cư nhiên dám giết Tích Văn? Cô cư nhiên dám giết Tích Văn!!!”
Đột ngột mở bừng mắt, Diệp Tử Phi nổi giận gầm lên một tiếng nhào về phía Phan Như Tiệp, tất cả hận ý đều dồn lên người ả đàn bà cầm đầu kia! Hắn muốn giết ả!
Vài gã thôn dân tiến lên che trước mặt Phan Như Tiệp, bọn chúng vung gậy gộc lên. Đau đớn rơi xuống người, thế nhưng Diệp Tử Phi chẳng có cảm giác gì cả, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn giết ả đàn bà dám cướp đi người hắn yêu.
–Vậy mà… hắn không thể tiếp cận được! Rõ ràng ở ngay trước mắt thôi, lại không cách nào tiếp cận.
Cuối cùng, Diệp Tử Phi ngã xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm đầy máu tươi, mi mắt nặng nề không nhấc lên nổi.
“…Chết chưa?”
“Vẫn chưa, còn hơi thở. Trưởng thôn, Người nói nên xử lý thế nào cho tốt?”
“Xử lý thế nào… Đưa hắn cho tên quái vật ấy, đừng làm bẩn tay chúng ta.”
Diệp Tử Phi có cảm giác hắn bị kẻ khác tha đi một đoạn đường rất dài. Sau đó, kẻ kéo hắn dừng lại, rồi hắn nghe được tiếng mở khóa sắt ‘Răng rắc’, giây tiếp theo, hắn đã bị ném xuống mặt đất lạnh như băng.
Một lần nữa, cánh cửa sắt đóng lại.
“Là bây giờ à… Gặp lại mày thật nhanh quá… Chỉ mới hơn nửa tháng…”
Chớp chớp đôi mắt sưng to vì máu bầm tích tụ, hắn dường như nhìn thấy tên quái vật.
“Còn nhớ tao từng nói gì không? Tao muốn uống máu của mày, để nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến ánh mắt mày trở nên kém như vậy… Khổ tâm của tao quả nhiên không uổng phí…”
Diệp Tử Phi khó khăn mở mắt, há miệng phát ra thanh âm khàn khàn không khác tên quái vật bao nhiêu.
“Mày nói vậy… là có ý gì?”
Xung quanh một mảnh tối đen, Diệp Tử Phi không nhìn thấy gương mặt gã. Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được gã đang cười, cười đến rạng rỡ.
“Nếu không, mày nghĩ tao vì cái gì phải cho bọn chúng biết máu của tao có thể khiến con người được trường sinh bất tử? Bị đối đãi thế này, rõ ràng chết còn sướng hơn. Nhưng bởi vì tao muốn uống máu của mày, cho nên tao mới có thể tiếp tục kiên trì. Mày thú vị như vậy, không biết trước khi chết… sẽ có biểu tình ra sao?”
“Tao không hiểu…”
“Tao ấy mà, tao đang đánh cược. Mày rất để ý tên trưởng thôn nhỉ? Mà y tựa hồ cũng giống mày… Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng bình thường thôi, nhiều nhất là bị mọi người khinh bỉ chế nhạo. Bất quá, nhờ vị đại tiểu thư kia… sự tình liền trở nên rất thú vị. Nếu đúng theo suy đoán của tao, tao có thể uống máu của mày…”
“Bởi vì… thú vị?”
Tên quái vật bật cười thành tiếng.
“Đúng, thú vị. Nếu không để bọn mày uống máu của tao, có lẽ ngày nào đó tên trưởng thôn cùng mày sẽ rời đảo. Như vậy chơi không vui chút nào. Nhưng khi toàn bộ lũ thôn dân đều đã uống máu của tao, bọn chúng sẽ vì bảo vệ bí mật mà không cho bất cứ ai rời đảo. Và tên trưởng thôn, người nên chịu trách nhiệm, đương nhiên càng không thể rời đi… Cứ như vậy một thời gian, sẽ xảy ra chuyện gì? Rồi vị đại tiểu thư thích mày nhưng không chiếm được mày, khi biết người mày thích chính là tên trưởng thôn, sẽ xảy ra chuyện gì nữa?”
“Bởi vì… thú vị?”
“Không có biện pháp. Tao sống quá lâu, dù sao cũng phải tìm chút niềm vui… Bằng không nhàm chán chết được…”
Tên quái vật nói xong, trong mắt xuất hiện một tia đỏ ngầu, chỉ nháy mắt đã cắn lên cổ Diệp Tử Phi, máu tươi theo đường cong trên cổ chảy dọc xuống phía dưới.
Diệp Tử Phi không phản kháng. Hắn không có cảm giác đau, cũng không có cảm giác máu đang mất dần. Hiện lên trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh người hắn yêu giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, run rẩy khóc trong ***g ngực hắn.
Bởi vì thú vị, khiến cho Tích Văn thống khổ tự trách rất lâu?
Bởi vì thú vị, khiến cho Tích Văn chết thê thảm bi thương?
Chỉ bởi vì thú vị…
Cơ thể đột nhiên bừng lên một luồng sức mạnh. Diệp Tử Phi dùng sức đẩy tên quái vật ra, răng nanh của gã xước qua cổ hắn tạo thành hai vết máu kéo dài. Nhưng hắn không cảm thấy gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý túm đầu tên quái vật, không ngừng đập mạnh xuống đất, một lần lại một lần, cho đến khi trán gã thủng một lỗ lớn, chảy ra hỗn hợp của óc cùng máu tươi.
–Sau đó, xảy ra chuyện gì Diệp Tử Phi cũng không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ vào thời điểm hắn khôi phục ý thức, mũi đã tràn ngập hương vị rỉ sắt, trong miệng là miếng thịt lớn đẫm máu.
Tên quái vật được xem như bất tử thủng một lỗ lớn trên trán, phần óc bên trong đã bị Diệp Tử Phi ăn sạch.
Gã nằm bất động, không còn là sinh vật sống.
Mà hắn, cư nhiên cảm thấy miếng thịt tươi trong miệng thơm ngon vô cùng, chất lỏng ấm áp chảy ra mang theo vị ngọt.
Không thể ức chế cảm giác thèm ăn, hắn điên cuồng cắn xé xác tên quái vật.
Trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh, là ký ức của tên quái vật. Nhưng hắn mặc kệ hết thảy mọi thứ trôi qua, hoàn toàn không để tâm, chỉ một mực chăm chú ăn miếng thịt trong tay.
Bỗng dưng, trong đầu xuất hiện hình ảnh một nam tử, một nam tử với nét mặt hoảng hốt.
“Tích… Văn…”
Diệp Tử Phi ngây ngốc vươn tay ra. Hắn muốn chạm đến gương mặt nam tử, muốn nói rằng nam tử không cần sợ hãi, có hắn ở đây rồi, cho nên không cần sợ hãi.
Nhưng cái gì hắn cũng chạm không tới.
Hắn quyến luyến người đã không còn ở nơi đây.
Diệp Tử Phi liều mạng gào khóc không thành tiếng, mặc cho từng giọt nước mắt tan biến trong không khí.
Rất cô đơn, rất tịch mịch.
Hắn muốn gặp Tích Văn một lần nữa, muốn nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Tích Văn…
Tích Văn, Tích Văn, Tích Văn của tôi…
Tôi sẽ sống, tôi sẽ khiến tất cả những ai từng tổn thương anh chết không tử tế, tôi sẽ một lần nữa ôm anh vào lòng.
Chỉ cần nghĩ đến anh, tôi liền có thể tiếp tục sống.
–Chỉ cần không ngừng, không ngừng nghĩ đến anh…
QUÁ KHỨ THIÊN – HOÀN
Cẩu huyết phun loạn mấy lời hoa lệ cuối sách.
Chào mọi người. Ta là Băng Long, thật vui vì sau [Cuồng thú], ta có thể gặp lại mọi người!
Quyển [Tử linh đảo] này thật sự kéo dài rất lâu, đại khái đến hơn nửa năm. Thật xin lỗi, ngâm dấm bản thảo tựa hồ đã biến thành thói quen của ta rồi 囧rz
So với [Cuồng thú] thì [Tử linh đảo] có điểm khác biệt về xung đột đạo đức. Bản chỉnh sửa tuy vẫn theo thiên hướng hắc ám ngọt ngào, nhưng bởi vì lấy kinh dị cùng kích thích làm chủ đề chính, cho nên linh cảm đều bắt nguồn từ “Trầm mặc chi khâu” (phim điện ảnh), “Ác linh cổ bảo” (phim điện ảnh) và “Bỉ ngạn đảo” (tranh châm biếm). Nói ngắn gọn là món salad rau trộn.
Giữa [Hiện thế thiên] và [Quá khứ thiên], kỳ thật ta thích [Quá khứ thiên] hơn, chính bởi vì cặp đôi trưởng thôn thúc thúc Phan Tích Văn và kim nhãn (mắt vàng) ca ca Diệp Tử Phi. Không phải do nguyên nhân ta thích mối tình bi thương mỹ lệ, mà là ta rất thích đại thúc thụ niên hạ công, đó mới là bản mệnh của ta.
Lại nói tiếp đến chuyện tạo ra nhân vật đi!
Về cách xây dựng nhân vật, cá tính của Trương Hàn là lấy từ chủ nghĩa cá nhân của Dương Phỉ ở [Cuồng thú] (xưng hô ngôi thứ nhất là “Ta”, ta đặc biệt quen dùng hình tượng nhân vật như vậy). Tuy cả hai đều ích kỷ giống nhau, nhưng khi gặp phải người mạnh mẽ hơn, thái độ đón nhận của Dương Phỉ tích cực hơn nhiều, chết cũng không chịu thua.
Nhưng Trương Hàn thì khác. Trương Hàn có vẻ “nhược”, khi gặp người mạnh hơn mình, cho dù không nguyện ý cũng sẽ khuất phục nhận thua, nếu không làm sao xứng đôi với Giang Lễ được. Về phần Phan Tích Văn ở [Quá khứ thiên], tuy rằng ôn nhu nhưng cũng yếu đuối, vừa không có dũng khí buông tay vừa không có dũng khí kiên trì.
Bạch Phong Dao ở [Cuồng thú] là phúc hắc công, đã quen lấy ôn nhu làm biểu tượng mê hoặc đối thủ, quyết tâm dùng mưu mô bẫy rập để chiếm đoạt mọi thứ.
Giang Lễ ở [Tử linh đảo – Hiện thế thiên] lại chính là ma vương công, dù vẻ ngoài hay nội tâm đều “trước sau như một”, tính cách cường thế, đồng thời rất giỏi trong việc làm chủ tình hình. Còn Diệp Tử Phi ở [Quá khứ thiên] ắt hẳn thuộc về trung khuyển công. Trung khuyển công có một đặc tính rất rõ ràng – hai mặt tính cách song song. Đối với chủ nhân thì xem như ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu như nước, nhưng đối với những người khác thì khác xa một trời một vực.
Thủ pháp sáng tác của ta ở [Hiện thế thiên] và [Quá khứ thiên] có chút thay đổi. Ở [Hiện thế thiên], ta hy vọng mang đến cho độc giả lối hành văn liền mạch lưu loát, không dài dòng, đánh thẳng vào cảm giác kích thích; Ở [Quá khứ thiên], ta hy vọng mang đến cho độc giả nét quỷ dị, đẫm máu nhưng không mất đi vẻ đẹp bi thương.
Về đặc thù đam mỹ, [Tử linh đảo] càng rõ ràng hơn [Cuồng thú].
Trước có Giang Lễ trong tình huống biết Trương Hàn đã sắp biến thành hoạt tử nhân vẫn cường bạo Trương Hàn, hy vọng cũng bị lây nhiễm ‘nguyền rủa’, thậm chí hy vọng sẽ Trương Hàn ăn thịt mình; Sau có Diệp Tử Phi dù sống không bằng chết vẫn kiên trì tiếp tục sống, chỉ để tìm ra thi thể Phan Tích Văn, sau đó ôm thi thể Phan Tích Văn thỏa mãn mỉm cười đón nhận cái chết.
Tự nhiên nói nhiều như vậy, chính là hy vọng quyển [Tử linh đảo] này có thể mang đến các vị độc giả một thể loại đam mỹ mới lạ. Mong rằng có thể tiếp tục gặp lại mọi người ở tác phẩm kế tiếp!
Cẩu Long vu nhị – Ngày 31 tháng 05 năm 2007.
Tác giả :
Băng Long