Tự Lang (Nuôi Sói)
Chương 61: Ngoại truyện “Đồ Cổ” (Hạ)
Đủ loại bí ẩn năm đó không muốn tìm hiểu cuồn cuộn bốc lên. Năm đó khi Cao Khang Hoa trở lại tìm mình, gã đã làm cái gì? Để người khác từ chối khéo không gặp? Hay là sai người nói những lời ác độc?
Khoản nhân tình này cho vay nặng lãi, bất tri bất giác lãi đã xoay mình, trở thành một con số khiến người kinh ngạc, cho dù Lộ Mã Lực luôn khoe khoang là người không có tim gan, cũng cảm thấy bị ép đến mức không dậy nổi.
Sau khi Hàn Dục đi, Mã Lực ngồi trong bóng đêm rất lâu, thò tay nhấc điện thoại, gọi cho một văn phòng thám tử, để bọn họ điều tra những việc màmột người tên Cao Khang Hoa đã trải qua mấy năm nay.
Lúc một tập tài liệu không tính là quá dày xuất hiện trên bàn làm việc của gã, gã cũng không dám lật xem, giống như Cao Khang Hoa vẫn ở một nơi cách gã không xa, nhưng gã lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuối cùng khi mở tập tài liệu ra, tay tổng giám đốc Lộ bắt đầu run rẩy không ngừng.
Sao lại có người ngu ngốc như vậy? Hắn làm gì thế? Ai chủ động cầu hắn hi sinh chứ? Hắn tưởng rằng hắn làm như vậy, Lộ Mã Lực gã sẽ cho hắn hồi báo tương đương ư? Phải biết rằng cho dù kinh doanh cũng không có giao dịch công bằng như vậy, nhìn xem! Cuộc sống thực tế không phải là một bài học cho thằng nhóc ngốc sao?
Khi đọc xong tờ cuối cùng, Lộ Mã Lực cầm chìa khoá trên bàn, giống như điên rồi chạy ra ngoài cửa, khiến cho đám thư ký đều trố mắt đứng nhìn.
Phải biết rằng tổng giám đốc Lộ của các cô là nhân vật cho dù bị hội đồng quản trị nói loại ra, cũng có thể bước đi bình ổn, sao hôm nay lại giống như lửa cháy đến mông vậy?
Lộ Mã Lực lái xe, một mạch đi tới chỗ ở của Cao Khang Hoa viết trong tài liệu. Khu nhà nguy hiểm sắp dỡ bỏ này không có đường rộng, cho nên xe chạy được phân nửa, gã chỉ có thể đi bộ tiếp.
Cao Khang Hoa sau khi tìm mình giúp đỡ nhưng không thu được kết quả, để giữ lại món đồ gia truyền, cư nhiên chạy đi bán máu, mặc dù sau đó được Hàn Dục giúp đỡ, giúp Hàn Dục xử lý một chuyện, nhưng tiền lương ít ỏi kia cũng khó trả khoản lãi càng ngày càng lớn, mất đi món đồ gia truyền là việc khó tránh khỏi. Cha Cao nghe nói con trai lén cầm vật báu đi bán, rồi lại không nói nên lời tiền dùng để làm gì, giận tím mặt, cắt đứt quan hệ cha con với Cao Khang Hoa.
Một thanh niên chưa tốt nghiệp, lại cãi nhau với gia đình, chỉ vì một lòng muốn giúp đỡ người yêu mà thôi, ấy thế mà lại bị người yêu vứt bỏ, những đả kích này trùng trùng điệp điệp gõ xuống, người này còn có thể có tương lai xán lạn gì chứ?
Nhưng cho dù vậy, Cao Khang Hoa cũng không sa đoạ, lạc lối. Chỉ là, cuộc sống của hắn rất cực khổ.
Nhìn cửa gỗ mỏng dính, nước sơn đã bong tróc, Lộ Mã Lực có thể tưởng tượng vào ngày đông, người phía sau cánh cửa gặp phải sự lạnh giá như thế nào. Gã nhớ, Khang Hoa là một người sợ lạnh, mỗi lần trở trời, hắn luốn thích nhét chân nhét tay vào lòng mình.
Sau khi lớp bụi phủ biến mất, những ký ức nhỏ nhặt mà ngọt ngào ngày xưa, không biết vì sao liên tiếp xuất hiện.
Lộ Mã Lực ngập ngừng lên gõ cửa, thế nhưng phía sau cánh cửa lại không có người đáp lại. Ván cửa rất mỏng, nhấc chân một cái là có thể đá văng ra, nhưng gã không dám lỗ mãng, đành dựa trên hành lang bẩn thíu mờ mịt kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy có người quay về.
Lộ Mã Lực không có cách nào, chỉ có thể gọi cho người ở văn phòng thám tử. Biết được, thì ra Cao Khang Hoa đi Thượng Hải.
Thế là gã lại ngựa không dừng vó chạy tới sân bay, mua một vé máy bay đi Thượng Hải.
Sau khi tới Thượng Hải, hắn lại dọc theo vết chân của Cao Khang Hoa đi tới một triển lãm mua bán đồ cổ, nhìn miếng ngọc được gắn trong cái lồng thuỷ tinh tinh xảo, Lộ Mã Lực lập tức hiểu dụng ý của Cao Khang Hoa.
Đó là báu vật gia truyền của Cao gia. Cao Khang Hoa muốn chuộc nó.
Lộ Mã Lực tìm nhân viên của triển lãm, hỏi giá tiền của nó, biết được phải bán đấu giá. Sau khi hỏi cụ thể thời gian bán đấu giá, gã liền kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng cũng tới ngày đấu giá, gã thấy một bóng người khập khiễng xuất hiện ở phòng đấu giá.
Khi miếng ngọc này được bày ra, người kia lập tức vội vàng giơ cao tấm bảng.
Thế nhưng giá của ngọc mấy năm qua có khuynh hướng tăng, miếng ngọc tinh xảo khó gặp này tức thì bị xào đến nóng như lửa. Sớm đã không còn là giá thị trường mấy năm trước! Khi giá vượt qua bốn mươi, gã thấy người nọ không nhấc tay lên nữa. Cả người giống như bị gậy đánh, ủ rũ ngồi trên ghế.
Lộ Mã Lực bình tĩnh ngồi ở góc phòng trong cùng, đợi đến khi giá hô sáu mươi vạn, liền lấy giá một trăm vạn mua miếng ngọc cổ kia.
Gã vừa dứt lời, cả hội trường đều ồ lên, phải biết rằng miếng ngọc này tuy đẹp, nhưng giá một trăm vạn cũng quá lớn.
Cao Khang Hoa cũng ngạc nhiên quay người qua nhìn người chiến thắng.
Trong tích tắc ánh mắt chạm nhau, gã thấy đôi mắt mình đã từng si mê không thôi hiện lên rất nhiều sợi tình cảm, sợi cuối cùng kia, gã đọc hiểu, đó là lạnh lùng và coi khinh cực điểm.
Thấy Cao Khang Hoa muốn đi, Lộ Mã Lực vội vã đuổi theo, vội vã giải thích: “Em đừng đi, miếng ngọc này chính là mua cho em.”
Cao Khang hoa không nói gì chỉ cúi đầu, khập khiễng đi ra.
Lộ Mã Lực vội vàng kéo hắn.
“Buông ra!” Tiếng Cao Khang Hoa thoáng mang theo sự cuồng loạn, “Ngươi rất bẩn!”
Khoảnh khắc đó, Lộ Mã Lực chợt tỉnh ngộ, cho dù lạnh lùng bàng quan năm đó không hoàn toàn tổn thương tâm Cao Khang Hoa, nhưng tình cảnh mình dăm ba lượt đùa giỡn Khương Vệ cũng khiến hắn hoàn toàn mất hy vọng.
Bản thân, một kẻ giỏi tính toán, giỏi sử dụng tâm kế, sao xứng đạt được tình yêu ngu dại vô tư nhất trên đời này chứ?
Song, gã vẫn giữ chặt lấy tay Cao Khang Hoa không chịu buông ra. Gã biết mình đã phá tan một báu vật hiếm có trên đời…. thế nhưng còn có thể sửa lại được không?
Cho dù sau sau khi báu vật này được sửa vẫn vết thương đầy người, gã cũng sẽ càng thêm quý trọng, sẽ không để nó rơi xuống phàm trần một lần nữa.
—
Hai ngày nay Lộ Dao cân nhắc xem ông anh đang làm cái gì? Cô dùng toàn lực ứng phó đề phòng cú vồ ngược của anh trai, thế nhưng anh trai lại không động đậy gì, mỗi ngày đều nghiên cứu cách nấu canh, lại hăng hái như vậy, thật có chút đến tuyệt thế cao thủ cũng không nghĩ ra.
Không được, lén hỏi thăm người làm công theo giờ của gã, gã lại làm một nồi canh cá và món ngon rồi vội vàng đi ra ngoài.
Mặc dù không rõ gã đang làm cái gì, Lộ Dao cũng không quá để ý, cô có chuyện cần quan tâm hơn.
Ai nói phụ nữ không cần sự nghiệp? Những gì cô trải qua đã cho bản thân thấy, trên thế giới này, không đáng tin nhất chính là đàn ông, vốn tưởng rằng, Hàn Dục sẽ là một ngoại lệ, nhưng cuối cùng vẫn là cái loại kia, cô ả ở trước mặt Khương Vệ ngu ngốc kia khiêu khích thị phi, khiến Hàn Dục sứt đầu mẻ trán, coi như là thay mình xả cơn giận.
Lộ Dao bỏ điện thoại xuống xong, liền chuyên tâm đọc một bản hợp đồng.
Tình yêu? Cô không cần, để mấy tên đàn ông làm thôi!
Lộ Mã Lực mang canh tới bách hoá nơi Cao Khang Hoa làm việc, xa xa thấy Hàn Dục đang nói chuyện với Cao Khang Hoa.
Gã một mạch chay vội qua, vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Sau lần đấu giá kia, gã mới biết được, hoá ra Cao Khang Hoa cầm ba mươi vạn mượn Hàn Dục lại thêm mười vạn mình khổ cực tích góp đi mua miếng ngọc kia.
Hàn Dục sao lại rộng rãi, cho một người giúp y lo mấy chuyện hỗn tạp mượn nhiều tiền như vậy chứ?
Lộ Mã Lực chung quy cảm thấy y có mưu đồ khác. Cao Khang Hoa bây giờ vẫn lạnh nhạt với mình, không sao cả, gã nguyện ý dùng những năm còn lại của mình quấn lấy hắn.
Cẩn thận hầu hạ người dọn vệ sinh của bách hoá dùng bữa xong, gã đứng trong góc bách hoá kiên nhẫn đợi người dọn vệ sinh tan ca, dù sao cũng phải mời bác sĩ tới chữa chân cho Khang Hoa, cho dù tốn bao nhiêu cũng phải chữa.
Để khuyên Khang Hoa chữa chân, lúc đó gã đã ở trước mặt Cao Khang Hoa, nhảy từ lầu hai bệnh viện xuống, mặc dù gã đã sớm căn chuẩn cái cửa sổ mà phía dưới là vườn hoa vừa xới đất, thế nhưng chân vẫn bị chấn động đến mức một tuần không thể đi,
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Cao Khang Hoa lúc đó, gã cảm thấy bản thân còn có hy vọng.
Khi ra khỏi bách hoá, gã đến bãi đỗ xe ngầm lấy xe, lại phát hiện chiếc xe ở góc tối nhất đang không ngừng rung rung.
“Hàn Dục! Mi mịa nó nói chuyện như đánh rắm ý, không dám về nhà ăn cơm, sao lại ở đây… liền… liền giở trò lưu manh hả?”
“Vợ yêu… đừng động… tôi sắp bị em kẹp đứt rồi, nếu không phải em mời gọi tôi, tôi có thể sao?”
Lộ Mã Lực vừa nghe liền biết bên trong chính là một đôi dã uyên ương. Thật là tình thú, khiến gã – kẻ bị cấm dục mấy tháng nay bị kích thích.
Thế nhưng, khó chịu nữa cũng nhịn được, bởi vì, lần này, thứ gã sửa không phải là một món đồ chơi dùng để giết thời gian, mà là báu vật mình muốn cất kỹ cả đời, cho dù vỡ nát, cũng muốn sửa lại từng chút một.
Lái xe đi, gã chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm đầy kích tình, đến chỗ bảo bối chỉ thuộc về gã, bắt đầu chặng đường của mình.
——————————
Câu chuyện giữa Mã Lực và Khang Hoa đến đây là kết thúc, phần tiếp như thế nào thì mọi người tự tưởng tượng nhé:D, mình cũng muốn biết kết cục lắm nhưng Cuồng tử chỉ viết thế này thôi T.T
p/s: ko hiểu sao mình like mạnh câu “Ngươi rất bẩn!” của bạn Khang Hoa:))
Khoản nhân tình này cho vay nặng lãi, bất tri bất giác lãi đã xoay mình, trở thành một con số khiến người kinh ngạc, cho dù Lộ Mã Lực luôn khoe khoang là người không có tim gan, cũng cảm thấy bị ép đến mức không dậy nổi.
Sau khi Hàn Dục đi, Mã Lực ngồi trong bóng đêm rất lâu, thò tay nhấc điện thoại, gọi cho một văn phòng thám tử, để bọn họ điều tra những việc màmột người tên Cao Khang Hoa đã trải qua mấy năm nay.
Lúc một tập tài liệu không tính là quá dày xuất hiện trên bàn làm việc của gã, gã cũng không dám lật xem, giống như Cao Khang Hoa vẫn ở một nơi cách gã không xa, nhưng gã lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuối cùng khi mở tập tài liệu ra, tay tổng giám đốc Lộ bắt đầu run rẩy không ngừng.
Sao lại có người ngu ngốc như vậy? Hắn làm gì thế? Ai chủ động cầu hắn hi sinh chứ? Hắn tưởng rằng hắn làm như vậy, Lộ Mã Lực gã sẽ cho hắn hồi báo tương đương ư? Phải biết rằng cho dù kinh doanh cũng không có giao dịch công bằng như vậy, nhìn xem! Cuộc sống thực tế không phải là một bài học cho thằng nhóc ngốc sao?
Khi đọc xong tờ cuối cùng, Lộ Mã Lực cầm chìa khoá trên bàn, giống như điên rồi chạy ra ngoài cửa, khiến cho đám thư ký đều trố mắt đứng nhìn.
Phải biết rằng tổng giám đốc Lộ của các cô là nhân vật cho dù bị hội đồng quản trị nói loại ra, cũng có thể bước đi bình ổn, sao hôm nay lại giống như lửa cháy đến mông vậy?
Lộ Mã Lực lái xe, một mạch đi tới chỗ ở của Cao Khang Hoa viết trong tài liệu. Khu nhà nguy hiểm sắp dỡ bỏ này không có đường rộng, cho nên xe chạy được phân nửa, gã chỉ có thể đi bộ tiếp.
Cao Khang Hoa sau khi tìm mình giúp đỡ nhưng không thu được kết quả, để giữ lại món đồ gia truyền, cư nhiên chạy đi bán máu, mặc dù sau đó được Hàn Dục giúp đỡ, giúp Hàn Dục xử lý một chuyện, nhưng tiền lương ít ỏi kia cũng khó trả khoản lãi càng ngày càng lớn, mất đi món đồ gia truyền là việc khó tránh khỏi. Cha Cao nghe nói con trai lén cầm vật báu đi bán, rồi lại không nói nên lời tiền dùng để làm gì, giận tím mặt, cắt đứt quan hệ cha con với Cao Khang Hoa.
Một thanh niên chưa tốt nghiệp, lại cãi nhau với gia đình, chỉ vì một lòng muốn giúp đỡ người yêu mà thôi, ấy thế mà lại bị người yêu vứt bỏ, những đả kích này trùng trùng điệp điệp gõ xuống, người này còn có thể có tương lai xán lạn gì chứ?
Nhưng cho dù vậy, Cao Khang Hoa cũng không sa đoạ, lạc lối. Chỉ là, cuộc sống của hắn rất cực khổ.
Nhìn cửa gỗ mỏng dính, nước sơn đã bong tróc, Lộ Mã Lực có thể tưởng tượng vào ngày đông, người phía sau cánh cửa gặp phải sự lạnh giá như thế nào. Gã nhớ, Khang Hoa là một người sợ lạnh, mỗi lần trở trời, hắn luốn thích nhét chân nhét tay vào lòng mình.
Sau khi lớp bụi phủ biến mất, những ký ức nhỏ nhặt mà ngọt ngào ngày xưa, không biết vì sao liên tiếp xuất hiện.
Lộ Mã Lực ngập ngừng lên gõ cửa, thế nhưng phía sau cánh cửa lại không có người đáp lại. Ván cửa rất mỏng, nhấc chân một cái là có thể đá văng ra, nhưng gã không dám lỗ mãng, đành dựa trên hành lang bẩn thíu mờ mịt kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy có người quay về.
Lộ Mã Lực không có cách nào, chỉ có thể gọi cho người ở văn phòng thám tử. Biết được, thì ra Cao Khang Hoa đi Thượng Hải.
Thế là gã lại ngựa không dừng vó chạy tới sân bay, mua một vé máy bay đi Thượng Hải.
Sau khi tới Thượng Hải, hắn lại dọc theo vết chân của Cao Khang Hoa đi tới một triển lãm mua bán đồ cổ, nhìn miếng ngọc được gắn trong cái lồng thuỷ tinh tinh xảo, Lộ Mã Lực lập tức hiểu dụng ý của Cao Khang Hoa.
Đó là báu vật gia truyền của Cao gia. Cao Khang Hoa muốn chuộc nó.
Lộ Mã Lực tìm nhân viên của triển lãm, hỏi giá tiền của nó, biết được phải bán đấu giá. Sau khi hỏi cụ thể thời gian bán đấu giá, gã liền kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng cũng tới ngày đấu giá, gã thấy một bóng người khập khiễng xuất hiện ở phòng đấu giá.
Khi miếng ngọc này được bày ra, người kia lập tức vội vàng giơ cao tấm bảng.
Thế nhưng giá của ngọc mấy năm qua có khuynh hướng tăng, miếng ngọc tinh xảo khó gặp này tức thì bị xào đến nóng như lửa. Sớm đã không còn là giá thị trường mấy năm trước! Khi giá vượt qua bốn mươi, gã thấy người nọ không nhấc tay lên nữa. Cả người giống như bị gậy đánh, ủ rũ ngồi trên ghế.
Lộ Mã Lực bình tĩnh ngồi ở góc phòng trong cùng, đợi đến khi giá hô sáu mươi vạn, liền lấy giá một trăm vạn mua miếng ngọc cổ kia.
Gã vừa dứt lời, cả hội trường đều ồ lên, phải biết rằng miếng ngọc này tuy đẹp, nhưng giá một trăm vạn cũng quá lớn.
Cao Khang Hoa cũng ngạc nhiên quay người qua nhìn người chiến thắng.
Trong tích tắc ánh mắt chạm nhau, gã thấy đôi mắt mình đã từng si mê không thôi hiện lên rất nhiều sợi tình cảm, sợi cuối cùng kia, gã đọc hiểu, đó là lạnh lùng và coi khinh cực điểm.
Thấy Cao Khang Hoa muốn đi, Lộ Mã Lực vội vã đuổi theo, vội vã giải thích: “Em đừng đi, miếng ngọc này chính là mua cho em.”
Cao Khang hoa không nói gì chỉ cúi đầu, khập khiễng đi ra.
Lộ Mã Lực vội vàng kéo hắn.
“Buông ra!” Tiếng Cao Khang Hoa thoáng mang theo sự cuồng loạn, “Ngươi rất bẩn!”
Khoảnh khắc đó, Lộ Mã Lực chợt tỉnh ngộ, cho dù lạnh lùng bàng quan năm đó không hoàn toàn tổn thương tâm Cao Khang Hoa, nhưng tình cảnh mình dăm ba lượt đùa giỡn Khương Vệ cũng khiến hắn hoàn toàn mất hy vọng.
Bản thân, một kẻ giỏi tính toán, giỏi sử dụng tâm kế, sao xứng đạt được tình yêu ngu dại vô tư nhất trên đời này chứ?
Song, gã vẫn giữ chặt lấy tay Cao Khang Hoa không chịu buông ra. Gã biết mình đã phá tan một báu vật hiếm có trên đời…. thế nhưng còn có thể sửa lại được không?
Cho dù sau sau khi báu vật này được sửa vẫn vết thương đầy người, gã cũng sẽ càng thêm quý trọng, sẽ không để nó rơi xuống phàm trần một lần nữa.
—
Hai ngày nay Lộ Dao cân nhắc xem ông anh đang làm cái gì? Cô dùng toàn lực ứng phó đề phòng cú vồ ngược của anh trai, thế nhưng anh trai lại không động đậy gì, mỗi ngày đều nghiên cứu cách nấu canh, lại hăng hái như vậy, thật có chút đến tuyệt thế cao thủ cũng không nghĩ ra.
Không được, lén hỏi thăm người làm công theo giờ của gã, gã lại làm một nồi canh cá và món ngon rồi vội vàng đi ra ngoài.
Mặc dù không rõ gã đang làm cái gì, Lộ Dao cũng không quá để ý, cô có chuyện cần quan tâm hơn.
Ai nói phụ nữ không cần sự nghiệp? Những gì cô trải qua đã cho bản thân thấy, trên thế giới này, không đáng tin nhất chính là đàn ông, vốn tưởng rằng, Hàn Dục sẽ là một ngoại lệ, nhưng cuối cùng vẫn là cái loại kia, cô ả ở trước mặt Khương Vệ ngu ngốc kia khiêu khích thị phi, khiến Hàn Dục sứt đầu mẻ trán, coi như là thay mình xả cơn giận.
Lộ Dao bỏ điện thoại xuống xong, liền chuyên tâm đọc một bản hợp đồng.
Tình yêu? Cô không cần, để mấy tên đàn ông làm thôi!
Lộ Mã Lực mang canh tới bách hoá nơi Cao Khang Hoa làm việc, xa xa thấy Hàn Dục đang nói chuyện với Cao Khang Hoa.
Gã một mạch chay vội qua, vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Sau lần đấu giá kia, gã mới biết được, hoá ra Cao Khang Hoa cầm ba mươi vạn mượn Hàn Dục lại thêm mười vạn mình khổ cực tích góp đi mua miếng ngọc kia.
Hàn Dục sao lại rộng rãi, cho một người giúp y lo mấy chuyện hỗn tạp mượn nhiều tiền như vậy chứ?
Lộ Mã Lực chung quy cảm thấy y có mưu đồ khác. Cao Khang Hoa bây giờ vẫn lạnh nhạt với mình, không sao cả, gã nguyện ý dùng những năm còn lại của mình quấn lấy hắn.
Cẩn thận hầu hạ người dọn vệ sinh của bách hoá dùng bữa xong, gã đứng trong góc bách hoá kiên nhẫn đợi người dọn vệ sinh tan ca, dù sao cũng phải mời bác sĩ tới chữa chân cho Khang Hoa, cho dù tốn bao nhiêu cũng phải chữa.
Để khuyên Khang Hoa chữa chân, lúc đó gã đã ở trước mặt Cao Khang Hoa, nhảy từ lầu hai bệnh viện xuống, mặc dù gã đã sớm căn chuẩn cái cửa sổ mà phía dưới là vườn hoa vừa xới đất, thế nhưng chân vẫn bị chấn động đến mức một tuần không thể đi,
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Cao Khang Hoa lúc đó, gã cảm thấy bản thân còn có hy vọng.
Khi ra khỏi bách hoá, gã đến bãi đỗ xe ngầm lấy xe, lại phát hiện chiếc xe ở góc tối nhất đang không ngừng rung rung.
“Hàn Dục! Mi mịa nó nói chuyện như đánh rắm ý, không dám về nhà ăn cơm, sao lại ở đây… liền… liền giở trò lưu manh hả?”
“Vợ yêu… đừng động… tôi sắp bị em kẹp đứt rồi, nếu không phải em mời gọi tôi, tôi có thể sao?”
Lộ Mã Lực vừa nghe liền biết bên trong chính là một đôi dã uyên ương. Thật là tình thú, khiến gã – kẻ bị cấm dục mấy tháng nay bị kích thích.
Thế nhưng, khó chịu nữa cũng nhịn được, bởi vì, lần này, thứ gã sửa không phải là một món đồ chơi dùng để giết thời gian, mà là báu vật mình muốn cất kỹ cả đời, cho dù vỡ nát, cũng muốn sửa lại từng chút một.
Lái xe đi, gã chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm đầy kích tình, đến chỗ bảo bối chỉ thuộc về gã, bắt đầu chặng đường của mình.
——————————
Câu chuyện giữa Mã Lực và Khang Hoa đến đây là kết thúc, phần tiếp như thế nào thì mọi người tự tưởng tượng nhé:D, mình cũng muốn biết kết cục lắm nhưng Cuồng tử chỉ viết thế này thôi T.T
p/s: ko hiểu sao mình like mạnh câu “Ngươi rất bẩn!” của bạn Khang Hoa:))
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng