Tu La Vũ Thần
Chương 301: Không cách nào chạm đến
– Ừ, coi như ngươi cũng có chút nhận thức. Chỉ có điều bổn tôn muốn ngươi có thể nói được thì cũng có thể làm được, nếu không thì ngươi sẽ biết hậu quả như thế nào.
– Hãy ngoan ngoãn thủ hộ ở chỗ này đi, đợi đến khi vị chủ nhân này của ngươi cần đến thì ngươi phải làm cho tận cái thiên chức thuộc hạ của mình.
Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật dùng ánh mắt lạnh lùng liếc con ác linh ấy một cái, sương mù dày đặc lại tuôn ra từ trong cơ thể hắn, sau khi bao lấy Sở Phong thì cũng biến mất. Chỉ để lại con ác linh kia, vẻ mặt của nó vẫn hốt hoảng như trước, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật đứng lúc trước. Chốc lát sau, nó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Giờ khắc này, suy nghĩ của hắn lại phiêu lãng về miền ký ức xa xôi.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, ngay cả bản thân nó cũng không nhớ là chuyện lúc trước đã trôi qua bao nhiêu năm tháng rồi, nó chỉ nhớ rõ bản thân nó dưới sự suất lĩnh của mấy vị linh sư gian ác tạo thành đại quân ác linh, ở một địa phương nào đó ra tay tàn sát bừa bãi cướp đoạt tài nguyên xung quanh.
Núi non bị san bằng, trường giang cũng biến thành khô cạn, khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh. Đại quân bọn chúng đánh đâu thắng đó, căn bản không người nào có thể cản trở được. Nơi bọn chúng đi qua không có một ngọn cỏ nào có thể sống cả, toàn bộ đều bị tru diệt.
Tuy nhiên, có một điều càng khiến cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, ngay lúc bọn chúng sắp tiêu diệt một tòa đại lục cực kỳ cường thịnh thì lại bị một người nam tử đánh bại.
Bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi nên nó không cách nào nhìn thấy rõ diện mạo của người nam tử đó, nó chỉ nhớ rõ người nam tử đó chỉ dùng có một kích đã có thể đem đại quân của bọn nó đánh đến tan tác. Chỉ dùng một ánh mắt đã có thể đem toàn bộ những giới linh sư gian ác đang thống lĩnh bọn nó đánh chết không còn một móng.
Người nam tử đó cường đại đến tình trạng không cách nào hình dung nổi, hắn đứng sừng sững giữa thiên địa không giống như một con người mà càng giống như một vị thần.
Đồng thời bên cạnh người nam tử đó còn dẫn theo bốn con quái thú cực kỳ hung ác nhưng cũng rất cường đại, mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng là một trong số đó.
– Hô~~~~~~~~~~
Đột nhiên ác linh thở dài, bỏ qua ý nghĩ muốn khôi phục lại sự tự do trong đầu, ngoan ngoãn trở về chỗ sâu trong cổ bảo, bởi vì nó không dám chống lại mệnh lệnh của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật.
Cùng lúc đó, Sở Phong cảm thấy thân thể mình lơ lững giữa không trung tựa hồ như di chuyển với tốc độ cực nhanh, mà khi hai chân hắn rơi xuống đất thì sương mù dày đặc xung quanh đã tan hết. Hắn kinh ngạc phát hiện mình đã trở về chỗ Huyễn Tượng Trận, mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng đang nhìn mình. Hắn phải dùng hai canh giờ mới đến chỗ kia nhưng Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật chỉ trong nháy mắt đã chạy tới rồi.
– Tiền bối, ngài….
Lúc này, trong lòng Sở Phong tràn đầy sự nghi vấn nhưng chẳng biết hỏi từ đâu.
– Ngươi chắc chắn rất tò mò vì sao ta lại bảo ngươi đi phóng thích con ác linh kia ra phải không?
Huyễn Vũ Thuẫn Giáp Thuật cười nói.
– Đúng.
Sở Phong chợt gật đầu.
– Ừ, đây chỉ là vấn đề nhỏ, so sánh với những thứ này thì ta đoán ngươi rất hiếu kỳ nơi này đến tột cùng cất giấu bảo tàng gì phải không?
– Tiền bối, chẳng lẽ người biết rõ trong này cất giấu thứ gì sao?
Thấy vậy, Sở Phong vội vàng hỏi tới.
– Ha ha, đương nhiên rồi, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là do chủ nhân trước kia của ta lưu lại, tất cả nơi này đều là do người đích thân chế tạo bố trí.
– Nhưng mà tiếc là ta không thể nói cho ngươi biết, bởi vì chúng ta đã đáp ứng người không thể đem bí mật ở nơi này nói cho bất kỳ kẻ nào.
Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cười xấu xa nói.
Mà điều này càng khiến cho Sở Phong không biết nói gì, có một loại cảm giác kích động muốn chửi thề. Hắn nghĩ thầm rằng: “Đã không muốn nói cho ta biết thì ngươi còn hỏi ta có muốn biết hay không làm gì, hắn không giống như người thích đùa!”
Tựa hồ như nhìn thấu sự bất đắc dĩ của Sở Phong, Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật vừa cười vừa bổ sung:
– Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết nơi này cất giấu một bảo tàng rất lớn, một thứ có thể khiến cho bao nhiêu người điên cuồng, có thể khiến cho người thân phản bội, có thể khiến cho vợ chồng tương tàn, có thể dẫn đến một trận máu tanh, thậm chí có thể phá hủy bảo tàng của mảnh đất này.
– Mà ngươi bây giờ, ngay cả tư cách đến gần bảo tàng cũng không có, cho nên cho dù ta cho ngươi biết đó là cái gì thì ngươi cũng không thể dùng được.
– Tuy nhiên ngươi rất may mắn, may mắn gặp được ta, bởi vì ta ít nhiều có thể giúp đỡ ngươi. Cũng ví như con ác linh vừa rồi, tuy rằng nó chỉ là một con chó giữ cửa ở nơi này, thế nhưng nó có thể để cho ngươi sử dụng, sau này khi ngươi bước vào nơi này, nó sẽ giúp đỡ ngươi một ít.
– Thế nhưng đáng tiếc là sau khi rời khỏi thân thể của chủ nhân, thực lực của ta đã giảm đi rất nhiều từ lâu. Hôm nay chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, dọa loại tiểu lâu la như thế còn có thể nhưng những kẻ bảo hộ ở chỗ sâu kia chắc chắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ta. Cho nên nếu như ngươi muốn lấy được bảo tàng ở chỗ sâu kia thì vẫn phải dựa vào chính bản thân ngươi.
Mà sau khi Sở Phong nghe được những lời Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật nói thì trong lòng hắn càng ngạc nhiên hơn. Ngay cả nhân vật cường đại như Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng không cách nào áp chế được kẻ thủ hộ trong chỗ sâu thì nó cường đại đến cỡ nào chứ?
Ngay cả con ác linh kia có thể áp chế bản thân mình đến mức thở không nổi, thậm chí có thể ngăn cản khế ước giữa mình và Đản Đản chỉ là một tiểu lâu la. Như vậy thì tồn tại hơn tiểu lâu la sẽ đáng sợ như thế nào chứ?
Giờ khắc này, Sở Phong hoàn toàn bị dọa đến khiếp sợ, lần đầu tiên hắn ý thức được mình nhỏ yếu như vậy. Cho dù hôm nay hắn ở Thanh Châu đã là nhân vật oai phong một cỏi, là yêu nghiệt trong mắt mọi người, thế nhưng so với những cường giả chân chính thì sợ rằng hắn so với một con sâu con kiến cũng không tính là gì, nhiều nhất chỉ là một hạt bụi vô cùng nhỏ bé mà thôi.
Giờ khắc này, Sở Phong thật sự tò mò, đến tột cùng vị chủ nhân của nơi này là ai, rốt cuộc hắn đã bước vào cảnh giới gì mới có thể cường đại như vậy, thật chẳng lẽ lại giống như Đản Đản nói ở cảnh giới Vũ Đế Cảnh?
Thế nhưng ngay cả Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng không bước vào cảnh giới đó, nếu như hắn thật sự muốn bước vào cảnh giới Vũ Đế Cảnh trong truyền thuyết kia thì phải dùng đến khoảng thời gian bao lâu đây?
Giờ khắc này, tự bản thân Sở Phong bỗng phát hiện hắn còn kiêu ngạo rằng thiên phú của mình vượt xa người thường tiến bộ thần tốc, sức chiến đấu còn vượt qua cả tu vi, nhưng thật ra lại không coi vào đâu cả.
Bởi vì chỉ dựa vào điều này mà nói thì sợ rằng cả đời hắn cũng không cách nào chạm đến cảnh giới Vũ Đế Cảnh kia. Hắn ở trong mắt người khác chính là yêu nghiệt, nhưng ở trong mắt những thiên tài chân chính chỉ là hạng bình thường mà thôi. Cũng tỷ như vị tử y thiếu nữ tuổi tác còn nhỏ kia.
Thế giới to lớn như thế, Cửu Châu đại lục chẳng qua chỉ là một góc của núi băng. Sở Phong thật sự khó có thể tưởng tượng nổi dưới bầu trời vô biên kia rốt cuộc có bao nhiêu thiên tài đang ở giai đoạn trưởng thành, mà hắn cũng chưa có chân chính bước lên võ đài bát ngát kia, cho nên hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải càng ngày càng mạnh.
– Tuy nói rằng có thể lấy được bảo tàng hay không còn phải xem thực lực của bản thân ngươi, thế nhưng ta sẽ tận hết khả năng giúp ngươi. Trước mắt, điều ta có thể giúp duy nhất chính là đem khả năng của ta truyền thụ cho ngươi.
Thần sắc của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật bỗng trở nên ngưng trọng.
Sau đó thân thể của nó bắt đầu trở nên hư ảo, giống như tình cảnh ở núi Bạch Hổ lúc trước thấy Bạch Hổ Công Sát Thuật cũng biến thành một đám mây mù hư ảo, nó vậy mà thực sự bám vào người Sở Phong, đem lực lượng của chính mình cho Sở Phong sử dụng.
– Thế nhưng tiền bối à, bản thân ta vô thân vô cố, vì sao người lại giúp đỡ ta?
Đây chính là nghi vấn lớn nhất trong lòng Sở Phong.
– Ta giúp ngươi đơn nhiên có nguyên nhân của ta, tựa như tên Bạch Hổ kia lựa chọn ngươi vậy, nguyên nhân của chúng ta đều giống nhau. Về phân đến tột cùng nguyên nhân này là cái gì thì ngày sau ngươi nhất định sẽ biết được.
Đột nhiên Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật hư ảo bỗng nhào đến người Sở Phong, đang tiến vào thân thể Sở Phong. Cùng lúc đó một số lượng lớn tin tức cũng bắt đầu tập hợp trong đầu óc của Sở Phong.
– Hãy ngoan ngoãn thủ hộ ở chỗ này đi, đợi đến khi vị chủ nhân này của ngươi cần đến thì ngươi phải làm cho tận cái thiên chức thuộc hạ của mình.
Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật dùng ánh mắt lạnh lùng liếc con ác linh ấy một cái, sương mù dày đặc lại tuôn ra từ trong cơ thể hắn, sau khi bao lấy Sở Phong thì cũng biến mất. Chỉ để lại con ác linh kia, vẻ mặt của nó vẫn hốt hoảng như trước, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật đứng lúc trước. Chốc lát sau, nó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Giờ khắc này, suy nghĩ của hắn lại phiêu lãng về miền ký ức xa xôi.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, ngay cả bản thân nó cũng không nhớ là chuyện lúc trước đã trôi qua bao nhiêu năm tháng rồi, nó chỉ nhớ rõ bản thân nó dưới sự suất lĩnh của mấy vị linh sư gian ác tạo thành đại quân ác linh, ở một địa phương nào đó ra tay tàn sát bừa bãi cướp đoạt tài nguyên xung quanh.
Núi non bị san bằng, trường giang cũng biến thành khô cạn, khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh. Đại quân bọn chúng đánh đâu thắng đó, căn bản không người nào có thể cản trở được. Nơi bọn chúng đi qua không có một ngọn cỏ nào có thể sống cả, toàn bộ đều bị tru diệt.
Tuy nhiên, có một điều càng khiến cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, ngay lúc bọn chúng sắp tiêu diệt một tòa đại lục cực kỳ cường thịnh thì lại bị một người nam tử đánh bại.
Bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi nên nó không cách nào nhìn thấy rõ diện mạo của người nam tử đó, nó chỉ nhớ rõ người nam tử đó chỉ dùng có một kích đã có thể đem đại quân của bọn nó đánh đến tan tác. Chỉ dùng một ánh mắt đã có thể đem toàn bộ những giới linh sư gian ác đang thống lĩnh bọn nó đánh chết không còn một móng.
Người nam tử đó cường đại đến tình trạng không cách nào hình dung nổi, hắn đứng sừng sững giữa thiên địa không giống như một con người mà càng giống như một vị thần.
Đồng thời bên cạnh người nam tử đó còn dẫn theo bốn con quái thú cực kỳ hung ác nhưng cũng rất cường đại, mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng là một trong số đó.
– Hô~~~~~~~~~~
Đột nhiên ác linh thở dài, bỏ qua ý nghĩ muốn khôi phục lại sự tự do trong đầu, ngoan ngoãn trở về chỗ sâu trong cổ bảo, bởi vì nó không dám chống lại mệnh lệnh của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật.
Cùng lúc đó, Sở Phong cảm thấy thân thể mình lơ lững giữa không trung tựa hồ như di chuyển với tốc độ cực nhanh, mà khi hai chân hắn rơi xuống đất thì sương mù dày đặc xung quanh đã tan hết. Hắn kinh ngạc phát hiện mình đã trở về chỗ Huyễn Tượng Trận, mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng đang nhìn mình. Hắn phải dùng hai canh giờ mới đến chỗ kia nhưng Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật chỉ trong nháy mắt đã chạy tới rồi.
– Tiền bối, ngài….
Lúc này, trong lòng Sở Phong tràn đầy sự nghi vấn nhưng chẳng biết hỏi từ đâu.
– Ngươi chắc chắn rất tò mò vì sao ta lại bảo ngươi đi phóng thích con ác linh kia ra phải không?
Huyễn Vũ Thuẫn Giáp Thuật cười nói.
– Đúng.
Sở Phong chợt gật đầu.
– Ừ, đây chỉ là vấn đề nhỏ, so sánh với những thứ này thì ta đoán ngươi rất hiếu kỳ nơi này đến tột cùng cất giấu bảo tàng gì phải không?
– Tiền bối, chẳng lẽ người biết rõ trong này cất giấu thứ gì sao?
Thấy vậy, Sở Phong vội vàng hỏi tới.
– Ha ha, đương nhiên rồi, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là do chủ nhân trước kia của ta lưu lại, tất cả nơi này đều là do người đích thân chế tạo bố trí.
– Nhưng mà tiếc là ta không thể nói cho ngươi biết, bởi vì chúng ta đã đáp ứng người không thể đem bí mật ở nơi này nói cho bất kỳ kẻ nào.
Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cười xấu xa nói.
Mà điều này càng khiến cho Sở Phong không biết nói gì, có một loại cảm giác kích động muốn chửi thề. Hắn nghĩ thầm rằng: “Đã không muốn nói cho ta biết thì ngươi còn hỏi ta có muốn biết hay không làm gì, hắn không giống như người thích đùa!”
Tựa hồ như nhìn thấu sự bất đắc dĩ của Sở Phong, Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật vừa cười vừa bổ sung:
– Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết nơi này cất giấu một bảo tàng rất lớn, một thứ có thể khiến cho bao nhiêu người điên cuồng, có thể khiến cho người thân phản bội, có thể khiến cho vợ chồng tương tàn, có thể dẫn đến một trận máu tanh, thậm chí có thể phá hủy bảo tàng của mảnh đất này.
– Mà ngươi bây giờ, ngay cả tư cách đến gần bảo tàng cũng không có, cho nên cho dù ta cho ngươi biết đó là cái gì thì ngươi cũng không thể dùng được.
– Tuy nhiên ngươi rất may mắn, may mắn gặp được ta, bởi vì ta ít nhiều có thể giúp đỡ ngươi. Cũng ví như con ác linh vừa rồi, tuy rằng nó chỉ là một con chó giữ cửa ở nơi này, thế nhưng nó có thể để cho ngươi sử dụng, sau này khi ngươi bước vào nơi này, nó sẽ giúp đỡ ngươi một ít.
– Thế nhưng đáng tiếc là sau khi rời khỏi thân thể của chủ nhân, thực lực của ta đã giảm đi rất nhiều từ lâu. Hôm nay chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, dọa loại tiểu lâu la như thế còn có thể nhưng những kẻ bảo hộ ở chỗ sâu kia chắc chắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ta. Cho nên nếu như ngươi muốn lấy được bảo tàng ở chỗ sâu kia thì vẫn phải dựa vào chính bản thân ngươi.
Mà sau khi Sở Phong nghe được những lời Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật nói thì trong lòng hắn càng ngạc nhiên hơn. Ngay cả nhân vật cường đại như Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng không cách nào áp chế được kẻ thủ hộ trong chỗ sâu thì nó cường đại đến cỡ nào chứ?
Ngay cả con ác linh kia có thể áp chế bản thân mình đến mức thở không nổi, thậm chí có thể ngăn cản khế ước giữa mình và Đản Đản chỉ là một tiểu lâu la. Như vậy thì tồn tại hơn tiểu lâu la sẽ đáng sợ như thế nào chứ?
Giờ khắc này, Sở Phong hoàn toàn bị dọa đến khiếp sợ, lần đầu tiên hắn ý thức được mình nhỏ yếu như vậy. Cho dù hôm nay hắn ở Thanh Châu đã là nhân vật oai phong một cỏi, là yêu nghiệt trong mắt mọi người, thế nhưng so với những cường giả chân chính thì sợ rằng hắn so với một con sâu con kiến cũng không tính là gì, nhiều nhất chỉ là một hạt bụi vô cùng nhỏ bé mà thôi.
Giờ khắc này, Sở Phong thật sự tò mò, đến tột cùng vị chủ nhân của nơi này là ai, rốt cuộc hắn đã bước vào cảnh giới gì mới có thể cường đại như vậy, thật chẳng lẽ lại giống như Đản Đản nói ở cảnh giới Vũ Đế Cảnh?
Thế nhưng ngay cả Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng không bước vào cảnh giới đó, nếu như hắn thật sự muốn bước vào cảnh giới Vũ Đế Cảnh trong truyền thuyết kia thì phải dùng đến khoảng thời gian bao lâu đây?
Giờ khắc này, tự bản thân Sở Phong bỗng phát hiện hắn còn kiêu ngạo rằng thiên phú của mình vượt xa người thường tiến bộ thần tốc, sức chiến đấu còn vượt qua cả tu vi, nhưng thật ra lại không coi vào đâu cả.
Bởi vì chỉ dựa vào điều này mà nói thì sợ rằng cả đời hắn cũng không cách nào chạm đến cảnh giới Vũ Đế Cảnh kia. Hắn ở trong mắt người khác chính là yêu nghiệt, nhưng ở trong mắt những thiên tài chân chính chỉ là hạng bình thường mà thôi. Cũng tỷ như vị tử y thiếu nữ tuổi tác còn nhỏ kia.
Thế giới to lớn như thế, Cửu Châu đại lục chẳng qua chỉ là một góc của núi băng. Sở Phong thật sự khó có thể tưởng tượng nổi dưới bầu trời vô biên kia rốt cuộc có bao nhiêu thiên tài đang ở giai đoạn trưởng thành, mà hắn cũng chưa có chân chính bước lên võ đài bát ngát kia, cho nên hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải càng ngày càng mạnh.
– Tuy nói rằng có thể lấy được bảo tàng hay không còn phải xem thực lực của bản thân ngươi, thế nhưng ta sẽ tận hết khả năng giúp ngươi. Trước mắt, điều ta có thể giúp duy nhất chính là đem khả năng của ta truyền thụ cho ngươi.
Thần sắc của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật bỗng trở nên ngưng trọng.
Sau đó thân thể của nó bắt đầu trở nên hư ảo, giống như tình cảnh ở núi Bạch Hổ lúc trước thấy Bạch Hổ Công Sát Thuật cũng biến thành một đám mây mù hư ảo, nó vậy mà thực sự bám vào người Sở Phong, đem lực lượng của chính mình cho Sở Phong sử dụng.
– Thế nhưng tiền bối à, bản thân ta vô thân vô cố, vì sao người lại giúp đỡ ta?
Đây chính là nghi vấn lớn nhất trong lòng Sở Phong.
– Ta giúp ngươi đơn nhiên có nguyên nhân của ta, tựa như tên Bạch Hổ kia lựa chọn ngươi vậy, nguyên nhân của chúng ta đều giống nhau. Về phân đến tột cùng nguyên nhân này là cái gì thì ngày sau ngươi nhất định sẽ biết được.
Đột nhiên Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật hư ảo bỗng nhào đến người Sở Phong, đang tiến vào thân thể Sở Phong. Cùng lúc đó một số lượng lớn tin tức cũng bắt đầu tập hợp trong đầu óc của Sở Phong.
Tác giả :
Thiện Lương Mật Phong