Tu La Vũ Thần
Chương 273: Không có tư cách
Bên ngoài kiệu của Nhan Như Ngọc có một gã nam tử mi thanh mục tú, thân hình cao lớn đang đứng chờ.
Nam tử đứng ở nơi đó, ngay cả những đệ tử hạch tâm của Ngọc Nữ Tông trước nay vẫn luôn cao ngạo cũng bị hắn hấp dẫn, trong ánh mắt bọn họ có chút ái mộ và tán thưởng.
Bởi vì vị này chính là đệ nhất đệ tử của tông môn đứng thứ tư Thanh Châu - Nam Cung Hiểu, là vị thiên tài mới hai mươi tuổi đã bước vào Huyền Vũ ngũ trọng.
Đối với sự yêu mến và những ánh mắt tán thưởng của các đệ tử Ngọc Nữ Tông, Nam Cung Hiểu cảm thấy rất vui vẻ, đổi thành ngày thường, hăn đã sớm đến bắt chuyện với những vị mỹ nữ này, thế nhưng trước mắt hắn không dám, chỉ có thể giả bộ thâm tình, nhìn chằm chằm vào kiệu của Nhan Như Ngọc.
"Két"
Rốt cuộc cửa kiệu vẫn luôn đóng chặc đã được mở ra, một nữ tử có vóc người xinh đẹp cùng khuôn mặt tuyệt mỹ bước ra.
Sau khi nữ tử này xuất hiện, tất cả đệ tử của Ngọc Nữ Tông đều lộ ra vẻ mặt buồn bã, bởi vì dáng dấp của vị nữ tử này thật sự không tệ, trước tấn công sau phòng thủ, muốn ngực có ngực muốn thắt lưng có thắt lưng, vóc người cùng khuôn mặt đều tuyệt mỹ. Nhất là làn da trắng nõn, nhẵn bóng như ngọc vô cùng mê người.
- Bạch Hề sư muội, thế nào? Nhan sư muội bằng lòng gặp ta sao?
Nam Cung Hiểu vừa nhìn thấy người nữ tử xinh đẹp này thì vội vàng tiến lên hỏi.
Tuy vị mỹ nữ này không phải Nhan Như Ngọc, nhưng cũng là đệ nhị mỹ nhân của Ngọc Nữ Tông, người cũng như tên, dáng dấp thực sự rất xinh đẹp. Quan trọng nhất chính là nàng chính là tỷ muội tốt nhất của Nhan Như Ngọc, cho nên Nam Cung Hiểu không dám có hành động thất lễ nào với Bạch Hề này.
- Nam Cung sư huynh, tất cả cũng vì thân thể của Nhan sư tỷ không thoải mái nên không tiện gặp huynh. Nhưng vì nhìn thấy thành ý của huynh nên Nhan sư tỷ vẫn quyết đinh gặp huynh một lần.
Trong lúc nói chuyện Bạch Hề đưa mắt nhìn về phía kiệu của Nhan Như Ngọc.
Mà giờ khắc này, khi cánh cửa kiệu lần thứ hai mở ta thì tất cả mọi người đều không kềm được mà quay đầu lại nhìn, bởi vì lúc này, có một vị mỹ nữ tuyệt thế từ trong kiệu bước ra, tiến vào trong tầm mắt của mọi người.
Vị nữ tử này có vóc người rất đẹp, có thể so sánh với Tô Nhu, khuôn mặt ngọt ngào có thể so sánh với Tô Mỹ, nàng ta nghiễm nhiên chính là một sự kết hợp của tỷ muội Tô Nhu.
Quan trọng nhất chính là làn da của nàng còn trắng nõn hơn cả Bạch Hề, quả thực giống như tuyết trắng vậy, nhưng lại vô cùng hồng hào, quả thật là làn da trắng hồng mịn màng. Sờ một cái có thể ra nước, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thì tim đã đập nhanh hơn, không nhịn được mà muốn lập tức sờ một cái. Có một loại cảm giác nếu có thể chạm vào cô nương này một chút thì cho dù có chết cũng không hối tiếc.
Mà vị này chính là đệ nhất đệ tử của Ngọc Nữ Tông - Nhan Như Ngọc. Nhan Như Ngọc không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Ngọc Nữ Tông, sau khi nàng xuất hiện, ngay cả Bạch hề cũng trở nên bình thường, nơi này căn bản không có cô nương nào có thể so sánh với nàng.
- Ôi, dáng vẻ vị hôn thê của ngươi không tệ nha.
Lúc này, Sở Phong đã từ khe hở của kiệu, nhìn thấy được dung mạo của Nhan Như Ngọc, mà Đản Đản cũng không nhịn được, lên tiếng khen ngợi cô nương này.
- Có chỗ nào tốt chứ? So sánh với Đản Đản nhà ta còn kém xa.
Sở Phong bĩu môi, lời hắn nói là thật lòng. Tuy rằng Nhan Như Ngọc này rất đẹp, nhưng ở trong mắt Sở Phong, cũng chỉ cùng cấp độ với tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ mà thôi/
Trong số tất cả những nữ tử mà Sở Phong đã từng gặp qua, Đản Đản là người đẹp nhất, vóc người kia rất hoàn mỹ, khuôn mặt cũng hoàn mỹ, mỗi ánh mắt; mỗi động tác của nàng đều tản ra ý vị dạt dào.
Lúc dịu dàng thì nàng chính là thánh nữ thuần khiết, lúc ngang bướng thì nàng lại quyến rũ như một yêu tinh, quả thực vô cùng hoàn mỹ, không phải những nữ tử tầm thường trên thế gian có thể so sánh được, đương nhiên nàng vốn không thuộc thế giới này. Ít nhất luận về diện mạo, Đản Đản ở trong lòng Sở Phong đã gần đạt đến hoàn mỹ không ai sánh được.
Tiếp đó phải kể đến thiếu nữ áo tím mà Sở Phong gặp được ở dãy núi Bạch Hổ, Sở Phong không cách nào quên được đôi mắt trong suốt cùng với gương mặt khuynh thế kia, vẻ đẹp của nàng có thể gọi là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thế gian hiếm có.
Tuy rằng thực lực của thiếu nữ kia rất đáng sợ, chính là thiên tứ thần thể trong truyền thuyết, bụng dạ nham hiểm, không từ thủ đoạn, là một nhân vật nguy hiểm thật sự. Nhưng Sở Phong không thể không thừa nhận, nữ tử kia chính là nữ tử duy nhất có thể sánh ngang với Đản Đản, quả thực là mỹ nhân cấp bậc yêu nghiệt.
Thêm nữa tỷ muội Tô Nhu Tô Mỹ, một người thì quyến rũ như yêu tinh, một người thì ngọt ngào như mật đường, rất đặc biệt, nhưng cũng rất mê người, đúng là mỹ nữ hiếm có.
Mà tuy rằng khuôn mặt của Nhan Như Nhọc này có thể so với Tô Mỹ, vóc người có thể so với Tô Nhu, thế nhưng cũng chỉ là có được ưu điểm của hai người, nhưng lại không thắng được ưu điểm hai người. Nếu muốn Sở Phong đến nhận xét thì dung mạo của nàng ta chỉ tương đồng với Tô Nhu và Tô Mỹ mà thôi, đương nhiên người có thể đạt được điểm này thì thực sự không phụ danh hiệu mỹ nữ.
- Đó là do nữ nhân xinh đẹp hơn bản nữ vương còn chưa có sinh ra đâu.
Khi nhắc đến dung nhan của mình, Đản Đản ưỡn ngực đắc ý, đừng nhìn dáng dấp nha đầu này nhỏ nhắn, thế nhưng hai đóa vũ khí trước ngực tuyệt đối không nhỏ, nếu như Sở Phong nhìn thấy được một màn này thì nhất định sẽ bị chảy máu mũi.
- Nhan sư muội, từ lúc từ biệt ở Bách Tông đại hội lần ấy, chúng ta cũng đã một năm không gặp. Nam Cung Hiểu rất nhớ sư muội.
Nam Cung Hiểu vừa nhìn thấy Nhan Như Ngọc thì tức khắc không thể khống chế được tâm tình của mình, kích động vui vẻ ra mặt, lập tức bước nhanh đến, muốn tiếp cận với Nhan Như Ngọc, chiếm tiện nghi của nàng.
- Ôi, Nam Cung sư huynh, nam nữ khác biệt, vẫn không nên quá thân thiết, huống chi hôm nay Nhan sư tỷ đã có hôn ước, thực sự không tiện tiếp xúc quá gần với huynh.
Nhưng Nam Cung Hiểu chưa kịp đến gần thì Bạch Hề lại bước lên, ngăn cản phía trước Nam Cung Hiểu, hơn nữa nàng còn vô cùng lớn tiếng, cố ý liếc mắt nhìn về kiệu của Sở Phong, cố tình muốn Sở Phong nghe được.
- Bạch sư muội, muội nói cái gì đó? Nhan sư muội có hôn ước? Chuyện này xảy ra khi nào? Là ai đính ước với Nhan sư muội?
Quả nhiên đúng như dự đoán, sau khi Nam Cung Hiểu biết được chuyện này thì thần sắc đại biến, vừa tức giận vừa oán hận, lập tức ép hỏi tới.
- Haizzz, nhắc tới việc này thì ngay cả Nhan sư tỷ cũng không biết phải làm sao, bởi vì đây cũng không phải là ý nguyện của tỷ ấy, mà chính là ý của tông chủ. Về phần vị hôn phu kia của Nhan sư tỷ thì muội tin rằng Nam Cung sư huynh cũng đã từng nghe qua, người ấy chính là đệ nhất đệ tử hiện nay của Thanh Long Tông - Sở Phong.
Bạch Hề bất đắc dĩ thở dài nói.
- Sở Phong? Chính là cái tên nhóc con xấu xa của nhị đẳng tông môn kia sao? Hắn có chỗ nào xứng với Nhan sư muội chứ?
Vừa nghe đến tên Sở Phong thì Nam Cung Hiểu càng tức giận đến mức sắc mặt tím tái. Tuy rằng thời gian gần đây, danh tiếng của Sở Phong vô cùng vang dội, nhưng Nam Cung Hiểu hắn căn bản chưa từng xem Sở Phong ra gì, hắn chỉ nghĩ Sở Phong chẳng qua chỉ là một tên phế vật thích phô trương thanh thế.
- Đúng vậy, nếu như Nhan sư tỷ gả cho Sở Phong thì thật sự là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu rồi.
Khuôn mặt Bạch Hề tràn đầy sự oan ức, dường như người bị bức hôn là nàng vậy. Nhưng thực tế Nhan Như Ngọc đứng ở một bên lại chưa từng lên tiếng câu nào, mà nhìn vào kiệu của Sở Phong, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự hứng thú.
- Nhan sư muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho muội gả cho cái tên phế vật của nhị đẳng tông môn kia đâu. Ngay bây giờ ta sẽ đến nói với tông chủ việc này, để cho người hủy bỏ hôn ước của muội với tên Sở Phong đó.
Nam Cung Hiểu thề son sắt đảm bảo, nói xong liền xoay người rời đi.
- Con mẹ nó! Ngươi là cái thá gì mà cũng có tư cách đi hủy bỏ hôn ước của người khác?
Mà đúng vào lúc này, một tiếng quát rất lớn chợt vang lên, Sở Phong cuối cùng đã đứng dậy.
- Ngươi là người phương nào?
Nam Cung Hiểu nhìn thấy Sở Phong thì cặp lông mày lưỡi mác cũng dựng thẳng lên, lạnh lùng hỏi.
- Nam Cung sư huynh, hắn chính là Sở Phong.
Không đợi Sở Phong đáp lời thì Bạch Hề đã đi lên phía trước, chỉ vào Sở Phong nói.
- Ngươi chính là Sở Phong?
Nam Cung Hiểu có chút bất ngờ, nhưng sau đó trong ánh mắt hắn lại hiện ra sát khí mù mịt.
- Không sai, ta chính là gia gia ngươi - Sở Phong.
Sở Phong ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tay chống nạnh nói.
- Con mẹ nó, tên phế vật như ngươi mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt ta. Hôm nay, ta sẽ thay mặt Nhan sư muội giáo huấn tên phế vật như ngươi một chút, để cho ngươi biết, muốn kết hôn với Nhan sư muội à? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!
Nam Cung Hiểu đang lo lắng không thể mượn cớ đối phó với Sở Phong, không ngờ Sở Phong lại dám mắng hắn như vậy, nhưng như thế cũng vừa khéo cho hắn lý do ra tay với Sở Phong.
Nam tử đứng ở nơi đó, ngay cả những đệ tử hạch tâm của Ngọc Nữ Tông trước nay vẫn luôn cao ngạo cũng bị hắn hấp dẫn, trong ánh mắt bọn họ có chút ái mộ và tán thưởng.
Bởi vì vị này chính là đệ nhất đệ tử của tông môn đứng thứ tư Thanh Châu - Nam Cung Hiểu, là vị thiên tài mới hai mươi tuổi đã bước vào Huyền Vũ ngũ trọng.
Đối với sự yêu mến và những ánh mắt tán thưởng của các đệ tử Ngọc Nữ Tông, Nam Cung Hiểu cảm thấy rất vui vẻ, đổi thành ngày thường, hăn đã sớm đến bắt chuyện với những vị mỹ nữ này, thế nhưng trước mắt hắn không dám, chỉ có thể giả bộ thâm tình, nhìn chằm chằm vào kiệu của Nhan Như Ngọc.
"Két"
Rốt cuộc cửa kiệu vẫn luôn đóng chặc đã được mở ra, một nữ tử có vóc người xinh đẹp cùng khuôn mặt tuyệt mỹ bước ra.
Sau khi nữ tử này xuất hiện, tất cả đệ tử của Ngọc Nữ Tông đều lộ ra vẻ mặt buồn bã, bởi vì dáng dấp của vị nữ tử này thật sự không tệ, trước tấn công sau phòng thủ, muốn ngực có ngực muốn thắt lưng có thắt lưng, vóc người cùng khuôn mặt đều tuyệt mỹ. Nhất là làn da trắng nõn, nhẵn bóng như ngọc vô cùng mê người.
- Bạch Hề sư muội, thế nào? Nhan sư muội bằng lòng gặp ta sao?
Nam Cung Hiểu vừa nhìn thấy người nữ tử xinh đẹp này thì vội vàng tiến lên hỏi.
Tuy vị mỹ nữ này không phải Nhan Như Ngọc, nhưng cũng là đệ nhị mỹ nhân của Ngọc Nữ Tông, người cũng như tên, dáng dấp thực sự rất xinh đẹp. Quan trọng nhất chính là nàng chính là tỷ muội tốt nhất của Nhan Như Ngọc, cho nên Nam Cung Hiểu không dám có hành động thất lễ nào với Bạch Hề này.
- Nam Cung sư huynh, tất cả cũng vì thân thể của Nhan sư tỷ không thoải mái nên không tiện gặp huynh. Nhưng vì nhìn thấy thành ý của huynh nên Nhan sư tỷ vẫn quyết đinh gặp huynh một lần.
Trong lúc nói chuyện Bạch Hề đưa mắt nhìn về phía kiệu của Nhan Như Ngọc.
Mà giờ khắc này, khi cánh cửa kiệu lần thứ hai mở ta thì tất cả mọi người đều không kềm được mà quay đầu lại nhìn, bởi vì lúc này, có một vị mỹ nữ tuyệt thế từ trong kiệu bước ra, tiến vào trong tầm mắt của mọi người.
Vị nữ tử này có vóc người rất đẹp, có thể so sánh với Tô Nhu, khuôn mặt ngọt ngào có thể so sánh với Tô Mỹ, nàng ta nghiễm nhiên chính là một sự kết hợp của tỷ muội Tô Nhu.
Quan trọng nhất chính là làn da của nàng còn trắng nõn hơn cả Bạch Hề, quả thực giống như tuyết trắng vậy, nhưng lại vô cùng hồng hào, quả thật là làn da trắng hồng mịn màng. Sờ một cái có thể ra nước, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thì tim đã đập nhanh hơn, không nhịn được mà muốn lập tức sờ một cái. Có một loại cảm giác nếu có thể chạm vào cô nương này một chút thì cho dù có chết cũng không hối tiếc.
Mà vị này chính là đệ nhất đệ tử của Ngọc Nữ Tông - Nhan Như Ngọc. Nhan Như Ngọc không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Ngọc Nữ Tông, sau khi nàng xuất hiện, ngay cả Bạch hề cũng trở nên bình thường, nơi này căn bản không có cô nương nào có thể so sánh với nàng.
- Ôi, dáng vẻ vị hôn thê của ngươi không tệ nha.
Lúc này, Sở Phong đã từ khe hở của kiệu, nhìn thấy được dung mạo của Nhan Như Ngọc, mà Đản Đản cũng không nhịn được, lên tiếng khen ngợi cô nương này.
- Có chỗ nào tốt chứ? So sánh với Đản Đản nhà ta còn kém xa.
Sở Phong bĩu môi, lời hắn nói là thật lòng. Tuy rằng Nhan Như Ngọc này rất đẹp, nhưng ở trong mắt Sở Phong, cũng chỉ cùng cấp độ với tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ mà thôi/
Trong số tất cả những nữ tử mà Sở Phong đã từng gặp qua, Đản Đản là người đẹp nhất, vóc người kia rất hoàn mỹ, khuôn mặt cũng hoàn mỹ, mỗi ánh mắt; mỗi động tác của nàng đều tản ra ý vị dạt dào.
Lúc dịu dàng thì nàng chính là thánh nữ thuần khiết, lúc ngang bướng thì nàng lại quyến rũ như một yêu tinh, quả thực vô cùng hoàn mỹ, không phải những nữ tử tầm thường trên thế gian có thể so sánh được, đương nhiên nàng vốn không thuộc thế giới này. Ít nhất luận về diện mạo, Đản Đản ở trong lòng Sở Phong đã gần đạt đến hoàn mỹ không ai sánh được.
Tiếp đó phải kể đến thiếu nữ áo tím mà Sở Phong gặp được ở dãy núi Bạch Hổ, Sở Phong không cách nào quên được đôi mắt trong suốt cùng với gương mặt khuynh thế kia, vẻ đẹp của nàng có thể gọi là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thế gian hiếm có.
Tuy rằng thực lực của thiếu nữ kia rất đáng sợ, chính là thiên tứ thần thể trong truyền thuyết, bụng dạ nham hiểm, không từ thủ đoạn, là một nhân vật nguy hiểm thật sự. Nhưng Sở Phong không thể không thừa nhận, nữ tử kia chính là nữ tử duy nhất có thể sánh ngang với Đản Đản, quả thực là mỹ nhân cấp bậc yêu nghiệt.
Thêm nữa tỷ muội Tô Nhu Tô Mỹ, một người thì quyến rũ như yêu tinh, một người thì ngọt ngào như mật đường, rất đặc biệt, nhưng cũng rất mê người, đúng là mỹ nữ hiếm có.
Mà tuy rằng khuôn mặt của Nhan Như Nhọc này có thể so với Tô Mỹ, vóc người có thể so với Tô Nhu, thế nhưng cũng chỉ là có được ưu điểm của hai người, nhưng lại không thắng được ưu điểm hai người. Nếu muốn Sở Phong đến nhận xét thì dung mạo của nàng ta chỉ tương đồng với Tô Nhu và Tô Mỹ mà thôi, đương nhiên người có thể đạt được điểm này thì thực sự không phụ danh hiệu mỹ nữ.
- Đó là do nữ nhân xinh đẹp hơn bản nữ vương còn chưa có sinh ra đâu.
Khi nhắc đến dung nhan của mình, Đản Đản ưỡn ngực đắc ý, đừng nhìn dáng dấp nha đầu này nhỏ nhắn, thế nhưng hai đóa vũ khí trước ngực tuyệt đối không nhỏ, nếu như Sở Phong nhìn thấy được một màn này thì nhất định sẽ bị chảy máu mũi.
- Nhan sư muội, từ lúc từ biệt ở Bách Tông đại hội lần ấy, chúng ta cũng đã một năm không gặp. Nam Cung Hiểu rất nhớ sư muội.
Nam Cung Hiểu vừa nhìn thấy Nhan Như Ngọc thì tức khắc không thể khống chế được tâm tình của mình, kích động vui vẻ ra mặt, lập tức bước nhanh đến, muốn tiếp cận với Nhan Như Ngọc, chiếm tiện nghi của nàng.
- Ôi, Nam Cung sư huynh, nam nữ khác biệt, vẫn không nên quá thân thiết, huống chi hôm nay Nhan sư tỷ đã có hôn ước, thực sự không tiện tiếp xúc quá gần với huynh.
Nhưng Nam Cung Hiểu chưa kịp đến gần thì Bạch Hề lại bước lên, ngăn cản phía trước Nam Cung Hiểu, hơn nữa nàng còn vô cùng lớn tiếng, cố ý liếc mắt nhìn về kiệu của Sở Phong, cố tình muốn Sở Phong nghe được.
- Bạch sư muội, muội nói cái gì đó? Nhan sư muội có hôn ước? Chuyện này xảy ra khi nào? Là ai đính ước với Nhan sư muội?
Quả nhiên đúng như dự đoán, sau khi Nam Cung Hiểu biết được chuyện này thì thần sắc đại biến, vừa tức giận vừa oán hận, lập tức ép hỏi tới.
- Haizzz, nhắc tới việc này thì ngay cả Nhan sư tỷ cũng không biết phải làm sao, bởi vì đây cũng không phải là ý nguyện của tỷ ấy, mà chính là ý của tông chủ. Về phần vị hôn phu kia của Nhan sư tỷ thì muội tin rằng Nam Cung sư huynh cũng đã từng nghe qua, người ấy chính là đệ nhất đệ tử hiện nay của Thanh Long Tông - Sở Phong.
Bạch Hề bất đắc dĩ thở dài nói.
- Sở Phong? Chính là cái tên nhóc con xấu xa của nhị đẳng tông môn kia sao? Hắn có chỗ nào xứng với Nhan sư muội chứ?
Vừa nghe đến tên Sở Phong thì Nam Cung Hiểu càng tức giận đến mức sắc mặt tím tái. Tuy rằng thời gian gần đây, danh tiếng của Sở Phong vô cùng vang dội, nhưng Nam Cung Hiểu hắn căn bản chưa từng xem Sở Phong ra gì, hắn chỉ nghĩ Sở Phong chẳng qua chỉ là một tên phế vật thích phô trương thanh thế.
- Đúng vậy, nếu như Nhan sư tỷ gả cho Sở Phong thì thật sự là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu rồi.
Khuôn mặt Bạch Hề tràn đầy sự oan ức, dường như người bị bức hôn là nàng vậy. Nhưng thực tế Nhan Như Ngọc đứng ở một bên lại chưa từng lên tiếng câu nào, mà nhìn vào kiệu của Sở Phong, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự hứng thú.
- Nhan sư muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho muội gả cho cái tên phế vật của nhị đẳng tông môn kia đâu. Ngay bây giờ ta sẽ đến nói với tông chủ việc này, để cho người hủy bỏ hôn ước của muội với tên Sở Phong đó.
Nam Cung Hiểu thề son sắt đảm bảo, nói xong liền xoay người rời đi.
- Con mẹ nó! Ngươi là cái thá gì mà cũng có tư cách đi hủy bỏ hôn ước của người khác?
Mà đúng vào lúc này, một tiếng quát rất lớn chợt vang lên, Sở Phong cuối cùng đã đứng dậy.
- Ngươi là người phương nào?
Nam Cung Hiểu nhìn thấy Sở Phong thì cặp lông mày lưỡi mác cũng dựng thẳng lên, lạnh lùng hỏi.
- Nam Cung sư huynh, hắn chính là Sở Phong.
Không đợi Sở Phong đáp lời thì Bạch Hề đã đi lên phía trước, chỉ vào Sở Phong nói.
- Ngươi chính là Sở Phong?
Nam Cung Hiểu có chút bất ngờ, nhưng sau đó trong ánh mắt hắn lại hiện ra sát khí mù mịt.
- Không sai, ta chính là gia gia ngươi - Sở Phong.
Sở Phong ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tay chống nạnh nói.
- Con mẹ nó, tên phế vật như ngươi mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt ta. Hôm nay, ta sẽ thay mặt Nhan sư muội giáo huấn tên phế vật như ngươi một chút, để cho ngươi biết, muốn kết hôn với Nhan sư muội à? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!
Nam Cung Hiểu đang lo lắng không thể mượn cớ đối phó với Sở Phong, không ngờ Sở Phong lại dám mắng hắn như vậy, nhưng như thế cũng vừa khéo cho hắn lý do ra tay với Sở Phong.
Tác giả :
Thiện Lương Mật Phong