Tu La Vũ Thần
Chương 272: Không còn đường lui
Vóc dáng của vị nữ tử này tuyệt vời, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, nhất là loại khí chất cao quý từ trên người tỏa ra đó chính là thứ mà tất cả nữ tử khác không cách nào so sánh được.
Quan trọng nhất chính là Sở Phong cảm nhận được khí tức trên người nữ tử này vô cùng hùng hậu, không thua gì Lý Trường Thanh. Vị nữ tử này chính là một cao thủ Huyền Vũ bát trọng.
Mà sau khi vị nữ tử này xuất hiện thì trưởng lão cùng đệ tử của Ngọc Nữ Tông đều vội vàng tiến lên hành lễ, điều này khiến Sở Phong biết được một điều, hóa ra vị này chính là tông chủ của Ngọc Nữ Tông.
Nhưng lúc này lại có một điều khác khiến Sở Phong giật mình hơn chính là người nữ tử trung niên có cả khuôn mặt và thực lực cùng tồn tại kia, người ấy đường đường là tông chủ Ngọc Nữ Tông lại nhìn chằm chằm vào lão đầu xấu xí Lý Trường Thanh, vả lại trong ánh mắt lại trào dâng tình cảm đặc biệt. Bà nhìn thật lâu sau đó mới dùng giọng điệu thâm tình nói:
- Trường Thanh, huynh cuối cùng cũng chịu gặp mặt muội.
- Ôi, không thể nào, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ thật sự như những lời Lý Trường Thanh nói, tông chủ Ngọc Nữ Tông điên đảo thần hồn vì hắn hay sao?
Giờ khắc này, Sở Phong giật mình, miệng há to không kềm được mà kêu lên. Bởi vì hình ảnh trước mắt chứng minh những lời Lý Trường Thanh nói đều là sự thật, hắn thật sự khiến cho ông chủ Ngọc Nữ Tông thần hồn điên đảo, đến tận bây giờ vẫn khó quên. Thế nhưng nhìn lại dáng vẻ bên ngoài của hai người chênh lệch quá xa, điều này thật sự khiến cho người ta không thể nào tin được.
Trên thực tế, không chỉ mình Sở Phong khiếp sợ mà ngay cả những trưởng lão cùng với đệ tử Ngọc Nữ Tông cũng vô cùng kinh hãi, thế nhưng các nàng cũng chỉ có thể khiếp sợ nối tiếp khiếp sợ mà thôi, lại không có người nào dám nói ra nghi ngờ trong lòng. Bởi vì ở Ngọc Nữ Tông, không ai dám đắc tội vị tông chủ này.
Sau đó, tông chủ Ngọc Nữ Tông còn đặc biệt thiết yến chiêu đãi Sở Phong và Lý Trường Thanh. Sở Phong ngồi bên cạnh Lý Trường Thanh, thừa dịp người khác không chú ý, lén lút nói nhỏ bên tai Lý Trường Thanh:
- Tông chủ đại nhân, người thật sự lợi hại, người nói lúc người còn trẻ từng có một đoạn nhân duyên với vị tông chủ Ngọc Nữ Tông này, chẳng lẽ là lúc bà ấy còn nhỏ, người đã bắt trái tim bà ấy làm tù binh rồi sao?
Sở Phong nói thế không phải không có nguyên nhân, bởi vì tuổi của hai người thực sự chênh lệch quá xa. Lý Trường Thanh là một lão đầu đúng chuẩn, còn tông chủ Ngọc Nữ Tông này tuy rằng cũng không còn trẻ nữa, nhưng dáng dấp nhiều nhất cũng chỉ đến tuổi trung niên, hơn nữa còn là loại chăm sóc vô cùng tốt. Sở Phong rất khó tưởng tượng được đến tột cùng là hai người bọn họ nảy sinh tình cảm khi nào.
- Cái tên tiểu tử thúi ngươi nghĩ gì thế, chẳng lẽ ngươi không biết Ngọc Nữ Tông tu luyện Huyền Công đặc thù sao? Chỉ cần không phá thân xử nữ thì sẽ bảo giữ được thanh xuân mãi mãi, cho nên ngươi đừng nhìn bề ngoài tông chủ Ngọc Nữ Tông còn trẻ tuổi như vậy, nhưng trên thực tế chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi mà thôi.
Lý Trường Thanh lặng lẽ trả lời.
- Ta không tin.... Xấu như vậy.
Sở Phong vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong thiên hạ còn có huyền công như vậy, kiến thức của hắn quả thật quá hạn hẹp. Nhưng mà điều hắn kinh ngạc nhất chính là tông chủ Ngọc Nữ Tông cùng với những trưởng lão này lại có thể thủ thân như ngọc trong nhiều năm như vậy, quả thật lợi hại, điều này đòi hỏi nghị lực vô cùng lớn.
Mà tông chủ Ngọc Nữ Tông nhìn thấy Sở Phong cùng với Lý Trường Thanh châu đầu nói chuyện thì bà còn tưởng rằng gấp gáp muốn nhìn mặt vị hôn thê của hắn, vì vậy bà liền nói với một vị nữ đệ tử của Ngọc Nữ Tông:
- Như Ngọc đâu? Thế nào còn chưa ra gặp khách?
- Bẩm báo tông chủ đại nhân, Nhan sư tỷ nói thân thể tỷ ấy không thoải mái, cho nên không thể tham gia yến tiệc hôm nay.
Vị nữ đệ tử đó sợ sệt trả lời.
- Hử?
Tông chủ Ngọc Nữ Tông nghi ngờ trừng mắt nhìn, cũng không hỏi thêm gì nữa, sau đó bà dùng ánh mắt tràn đầy sự áy náy nói với Sở Phong:
- Sở Phong hiền điệt, thực sự có lỗi, thân thể Như Ngọc không khỏe, chỉ sợ là hôm nay ngươi không thể gặp mặt nó rồi. Nhưng mà không sao cả, chuyến đi đến Bách Tông đại hội ngày mai, ngươi sẽ cùng đi với chúng ta, đến lúc đó ta sẽ bố trí cho hai người các ngươi cơ hội ở chung.
- A, ngài thật sự quá khách khí rồi, Sở Phong ta đến đây là vì đi theo tông chủ đến thăm ngài, cũng không có mục đích khác!
Sở Phong lúng túng cười.
- Sở Phong, nếu như Nhan Như Ngọc kia thật sự có bệnh thì không nói làm gì, nếu như nàng ta giả bệnh, vậy xem như người ta không vừa lòng ngươi rồi.
Cùng lúc đó, giọng nói của Đản Đản cũng vang lên bên trong cơ thể Sở Phong.
- Đương nhiên là ta biết, chỉ có điều cho dù nàng vừa lòng ta thì cũng phải xem ta đối với nàng thế nào.
Trong lòng Sở Phong rất khó chịu, hảo cảm đối với Nhan Như Ngọc cũng theo đó mà tuột xuống thành con số không.
Một ngày này, Sở Phong và Lý Trường Thanh được mời ngủ lại một đêm, ngày kế tiếp liền cùng đội ngũ Ngọc Nữ Tông đi đến Lăng Vân Tông, tham gia Bách Tông đại hội.
Vì để cho Sở Phong và Nhan Như Ngọc có cơ hội thân cận hơn mà tông chủ Ngọc Nữ Tông cố ý sắp đặt Sở Phong ngồi xe ngựa kế xe ngựa của Nhan Như Ngọc. Nhưng không biết vì sao mà Nhan Như Ngọc vẫn liên tục không bước chân ra khỏi xe, chớ đừng nói đến việc nói chuyện phiếm hay tâm sự gì, ngay cả dáng vẻ của nàng thế nào mà Sở Phong cũng không biết, mà Sở Phong đương nhiên cũng không mặt dày tới mức chủ động yêu cầu gặp mặt Nhan Như Ngọc một lần.
Nhưng ngược lại tông chủ Ngọc Nữ Tông và Lý Trường Thanh trò chuyện vô cùng vui vẻ, không coi ai ra gì mà cười cười nói nói, khiến cho rất nhiều người không biết nói gì.
Mà khoảng một ngày sau, đội quân Ngọc Nữ Tông lại gặp một tông môn khác, đó chính là nhất đẳng tông môn xếp thứ tư - Vô Kiếm Tông.
Vô Kiếm Tông cũng đang đi đến Bách Tông đại hội, mà tông chủ Vô Kiếm Tông càng mặt dày hơn, hắn yêu cầu cùng lên đường với Ngọc Nữ Tông. Tông chủ Ngọc Nữ Tông ngại vì không muốn làm bẻ mặt đối phương nên đành phải đồng ý.
Thế nhưng không biết làm sao mà đệ nhất đệ tử của Vô Kiếm Tông - Nam Cung Hiểu, càng không biết xấu hổ đi tới trước kiệu của Nhan Như Ngọc, yêu cầu muốn gặp nàng một lần.
Giờ khắc này, Sở Phong ngồi kiệu gần với Nhan Như Ngọc, hắn không kềm được mà đem tinh thần lực khuếch tán ra, kết quả là hắn nghe được đoạn đối thoại này:
- Nam Cung Hiểu đó thật sự là một người vô sỉ, ta không muốn gặp hắn, bảo hắn cút đi.
Một giọng nói êm ái nhưng không mất đi sự kiêu ngạo vang lên, chắc chắn người đó là Nhan Như Ngọc.
- Sư tỷ, muội đề nghị tỷ vẫn nên gặp mặt Nam Cung Hiểu kia một lần.
- Vì sao?
- Tỷ nghĩ đi, hôm nay tông chủ sắp xếp tỷ cùng với Sở Phong hứa hôn với nhau, bởi vì ngại mặt mũi của tông chủ đại nhân nên tỷ không tiện cự tuyệt. Nhưng Sở Phong kia là loại hàng gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một con cóc ghẻ, nhưng hiện tại tông chủ lại thúc ép hai người, hắn ta thật sự muốn ăn thịt một con thiên nga như tỷ sao chứ?
- Giả bệnh như vậy không phải biện pháp, đến lúc đó chọc giận tông chủ lại càng không xong, mà Nam Cung Hiểu đó đã sớm ái mộ tỷ, lại là đệ nhất đệ tử của Vô Kiếm Tông. Bất kể là thực lực hay là thân phận đều hơn xa Sở Phong, nếu như cho hắn biết tỷ đã có vị hôn phu thì hắn chắc chắn lấy tính tình của hắn, sợ rằng sẽ trực tiếp ra tay với Sở Phong.
- Vừa vặn hôm nay Sở Phong cũng có mặt ở nơi này, không bằng tỷ cứ lợi dụng Nam Cung Hiểu này để giáo huấn Sở Phong, để cho Sở Phong hắn biết khó mà lui, cũng để cho tông chủ đại nhân nhìn Sở Phong vô dụng thế nào, nói không chừng người có thể sẽ hồi tâm chuyển ý, hủy bỏ hôn ước của Sở Phong và tỷ.
- Như vậy được sao? Có thể sẽ khiến tông chủ mất hứng hay không?
- Có cái gì không được? Trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất, nếu như tỷ bỏ lỡ thì chỉ sợ hôn sự của tỷ và Sở Phong chắc chắn đã định rồi.
- Cái đó... cứ làm vậy đi.
- Con mẹ nó, hai con, hai ả tiện nhân này lại nói ta là cóc ghẻ.
Mà sau khi Sở Phong nghe được tất cả đoạn trò chuyện này thì hắn càng tức giận.
- Ha ha, Sở Phong, vị hôn thê này của ngươi cũng thủ đoạn quá đấy chứ, bây giờ ngươi định làm thế nào?
Đản Đản cười ha ha nói, những lời này lại càng rót thêm dầu vào lửa.
- Vị hôn thê cái rắm ấy, muốn dâng hiến cho tiểu gia thì tiểu gia ta cũng không thèm, muốn ta biết khó mà lui sao? Hôm nay ta sẽ khiến nàng ta không có đường lui!!!
Quan trọng nhất chính là Sở Phong cảm nhận được khí tức trên người nữ tử này vô cùng hùng hậu, không thua gì Lý Trường Thanh. Vị nữ tử này chính là một cao thủ Huyền Vũ bát trọng.
Mà sau khi vị nữ tử này xuất hiện thì trưởng lão cùng đệ tử của Ngọc Nữ Tông đều vội vàng tiến lên hành lễ, điều này khiến Sở Phong biết được một điều, hóa ra vị này chính là tông chủ của Ngọc Nữ Tông.
Nhưng lúc này lại có một điều khác khiến Sở Phong giật mình hơn chính là người nữ tử trung niên có cả khuôn mặt và thực lực cùng tồn tại kia, người ấy đường đường là tông chủ Ngọc Nữ Tông lại nhìn chằm chằm vào lão đầu xấu xí Lý Trường Thanh, vả lại trong ánh mắt lại trào dâng tình cảm đặc biệt. Bà nhìn thật lâu sau đó mới dùng giọng điệu thâm tình nói:
- Trường Thanh, huynh cuối cùng cũng chịu gặp mặt muội.
- Ôi, không thể nào, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ thật sự như những lời Lý Trường Thanh nói, tông chủ Ngọc Nữ Tông điên đảo thần hồn vì hắn hay sao?
Giờ khắc này, Sở Phong giật mình, miệng há to không kềm được mà kêu lên. Bởi vì hình ảnh trước mắt chứng minh những lời Lý Trường Thanh nói đều là sự thật, hắn thật sự khiến cho ông chủ Ngọc Nữ Tông thần hồn điên đảo, đến tận bây giờ vẫn khó quên. Thế nhưng nhìn lại dáng vẻ bên ngoài của hai người chênh lệch quá xa, điều này thật sự khiến cho người ta không thể nào tin được.
Trên thực tế, không chỉ mình Sở Phong khiếp sợ mà ngay cả những trưởng lão cùng với đệ tử Ngọc Nữ Tông cũng vô cùng kinh hãi, thế nhưng các nàng cũng chỉ có thể khiếp sợ nối tiếp khiếp sợ mà thôi, lại không có người nào dám nói ra nghi ngờ trong lòng. Bởi vì ở Ngọc Nữ Tông, không ai dám đắc tội vị tông chủ này.
Sau đó, tông chủ Ngọc Nữ Tông còn đặc biệt thiết yến chiêu đãi Sở Phong và Lý Trường Thanh. Sở Phong ngồi bên cạnh Lý Trường Thanh, thừa dịp người khác không chú ý, lén lút nói nhỏ bên tai Lý Trường Thanh:
- Tông chủ đại nhân, người thật sự lợi hại, người nói lúc người còn trẻ từng có một đoạn nhân duyên với vị tông chủ Ngọc Nữ Tông này, chẳng lẽ là lúc bà ấy còn nhỏ, người đã bắt trái tim bà ấy làm tù binh rồi sao?
Sở Phong nói thế không phải không có nguyên nhân, bởi vì tuổi của hai người thực sự chênh lệch quá xa. Lý Trường Thanh là một lão đầu đúng chuẩn, còn tông chủ Ngọc Nữ Tông này tuy rằng cũng không còn trẻ nữa, nhưng dáng dấp nhiều nhất cũng chỉ đến tuổi trung niên, hơn nữa còn là loại chăm sóc vô cùng tốt. Sở Phong rất khó tưởng tượng được đến tột cùng là hai người bọn họ nảy sinh tình cảm khi nào.
- Cái tên tiểu tử thúi ngươi nghĩ gì thế, chẳng lẽ ngươi không biết Ngọc Nữ Tông tu luyện Huyền Công đặc thù sao? Chỉ cần không phá thân xử nữ thì sẽ bảo giữ được thanh xuân mãi mãi, cho nên ngươi đừng nhìn bề ngoài tông chủ Ngọc Nữ Tông còn trẻ tuổi như vậy, nhưng trên thực tế chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi mà thôi.
Lý Trường Thanh lặng lẽ trả lời.
- Ta không tin.... Xấu như vậy.
Sở Phong vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong thiên hạ còn có huyền công như vậy, kiến thức của hắn quả thật quá hạn hẹp. Nhưng mà điều hắn kinh ngạc nhất chính là tông chủ Ngọc Nữ Tông cùng với những trưởng lão này lại có thể thủ thân như ngọc trong nhiều năm như vậy, quả thật lợi hại, điều này đòi hỏi nghị lực vô cùng lớn.
Mà tông chủ Ngọc Nữ Tông nhìn thấy Sở Phong cùng với Lý Trường Thanh châu đầu nói chuyện thì bà còn tưởng rằng gấp gáp muốn nhìn mặt vị hôn thê của hắn, vì vậy bà liền nói với một vị nữ đệ tử của Ngọc Nữ Tông:
- Như Ngọc đâu? Thế nào còn chưa ra gặp khách?
- Bẩm báo tông chủ đại nhân, Nhan sư tỷ nói thân thể tỷ ấy không thoải mái, cho nên không thể tham gia yến tiệc hôm nay.
Vị nữ đệ tử đó sợ sệt trả lời.
- Hử?
Tông chủ Ngọc Nữ Tông nghi ngờ trừng mắt nhìn, cũng không hỏi thêm gì nữa, sau đó bà dùng ánh mắt tràn đầy sự áy náy nói với Sở Phong:
- Sở Phong hiền điệt, thực sự có lỗi, thân thể Như Ngọc không khỏe, chỉ sợ là hôm nay ngươi không thể gặp mặt nó rồi. Nhưng mà không sao cả, chuyến đi đến Bách Tông đại hội ngày mai, ngươi sẽ cùng đi với chúng ta, đến lúc đó ta sẽ bố trí cho hai người các ngươi cơ hội ở chung.
- A, ngài thật sự quá khách khí rồi, Sở Phong ta đến đây là vì đi theo tông chủ đến thăm ngài, cũng không có mục đích khác!
Sở Phong lúng túng cười.
- Sở Phong, nếu như Nhan Như Ngọc kia thật sự có bệnh thì không nói làm gì, nếu như nàng ta giả bệnh, vậy xem như người ta không vừa lòng ngươi rồi.
Cùng lúc đó, giọng nói của Đản Đản cũng vang lên bên trong cơ thể Sở Phong.
- Đương nhiên là ta biết, chỉ có điều cho dù nàng vừa lòng ta thì cũng phải xem ta đối với nàng thế nào.
Trong lòng Sở Phong rất khó chịu, hảo cảm đối với Nhan Như Ngọc cũng theo đó mà tuột xuống thành con số không.
Một ngày này, Sở Phong và Lý Trường Thanh được mời ngủ lại một đêm, ngày kế tiếp liền cùng đội ngũ Ngọc Nữ Tông đi đến Lăng Vân Tông, tham gia Bách Tông đại hội.
Vì để cho Sở Phong và Nhan Như Ngọc có cơ hội thân cận hơn mà tông chủ Ngọc Nữ Tông cố ý sắp đặt Sở Phong ngồi xe ngựa kế xe ngựa của Nhan Như Ngọc. Nhưng không biết vì sao mà Nhan Như Ngọc vẫn liên tục không bước chân ra khỏi xe, chớ đừng nói đến việc nói chuyện phiếm hay tâm sự gì, ngay cả dáng vẻ của nàng thế nào mà Sở Phong cũng không biết, mà Sở Phong đương nhiên cũng không mặt dày tới mức chủ động yêu cầu gặp mặt Nhan Như Ngọc một lần.
Nhưng ngược lại tông chủ Ngọc Nữ Tông và Lý Trường Thanh trò chuyện vô cùng vui vẻ, không coi ai ra gì mà cười cười nói nói, khiến cho rất nhiều người không biết nói gì.
Mà khoảng một ngày sau, đội quân Ngọc Nữ Tông lại gặp một tông môn khác, đó chính là nhất đẳng tông môn xếp thứ tư - Vô Kiếm Tông.
Vô Kiếm Tông cũng đang đi đến Bách Tông đại hội, mà tông chủ Vô Kiếm Tông càng mặt dày hơn, hắn yêu cầu cùng lên đường với Ngọc Nữ Tông. Tông chủ Ngọc Nữ Tông ngại vì không muốn làm bẻ mặt đối phương nên đành phải đồng ý.
Thế nhưng không biết làm sao mà đệ nhất đệ tử của Vô Kiếm Tông - Nam Cung Hiểu, càng không biết xấu hổ đi tới trước kiệu của Nhan Như Ngọc, yêu cầu muốn gặp nàng một lần.
Giờ khắc này, Sở Phong ngồi kiệu gần với Nhan Như Ngọc, hắn không kềm được mà đem tinh thần lực khuếch tán ra, kết quả là hắn nghe được đoạn đối thoại này:
- Nam Cung Hiểu đó thật sự là một người vô sỉ, ta không muốn gặp hắn, bảo hắn cút đi.
Một giọng nói êm ái nhưng không mất đi sự kiêu ngạo vang lên, chắc chắn người đó là Nhan Như Ngọc.
- Sư tỷ, muội đề nghị tỷ vẫn nên gặp mặt Nam Cung Hiểu kia một lần.
- Vì sao?
- Tỷ nghĩ đi, hôm nay tông chủ sắp xếp tỷ cùng với Sở Phong hứa hôn với nhau, bởi vì ngại mặt mũi của tông chủ đại nhân nên tỷ không tiện cự tuyệt. Nhưng Sở Phong kia là loại hàng gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một con cóc ghẻ, nhưng hiện tại tông chủ lại thúc ép hai người, hắn ta thật sự muốn ăn thịt một con thiên nga như tỷ sao chứ?
- Giả bệnh như vậy không phải biện pháp, đến lúc đó chọc giận tông chủ lại càng không xong, mà Nam Cung Hiểu đó đã sớm ái mộ tỷ, lại là đệ nhất đệ tử của Vô Kiếm Tông. Bất kể là thực lực hay là thân phận đều hơn xa Sở Phong, nếu như cho hắn biết tỷ đã có vị hôn phu thì hắn chắc chắn lấy tính tình của hắn, sợ rằng sẽ trực tiếp ra tay với Sở Phong.
- Vừa vặn hôm nay Sở Phong cũng có mặt ở nơi này, không bằng tỷ cứ lợi dụng Nam Cung Hiểu này để giáo huấn Sở Phong, để cho Sở Phong hắn biết khó mà lui, cũng để cho tông chủ đại nhân nhìn Sở Phong vô dụng thế nào, nói không chừng người có thể sẽ hồi tâm chuyển ý, hủy bỏ hôn ước của Sở Phong và tỷ.
- Như vậy được sao? Có thể sẽ khiến tông chủ mất hứng hay không?
- Có cái gì không được? Trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất, nếu như tỷ bỏ lỡ thì chỉ sợ hôn sự của tỷ và Sở Phong chắc chắn đã định rồi.
- Cái đó... cứ làm vậy đi.
- Con mẹ nó, hai con, hai ả tiện nhân này lại nói ta là cóc ghẻ.
Mà sau khi Sở Phong nghe được tất cả đoạn trò chuyện này thì hắn càng tức giận.
- Ha ha, Sở Phong, vị hôn thê này của ngươi cũng thủ đoạn quá đấy chứ, bây giờ ngươi định làm thế nào?
Đản Đản cười ha ha nói, những lời này lại càng rót thêm dầu vào lửa.
- Vị hôn thê cái rắm ấy, muốn dâng hiến cho tiểu gia thì tiểu gia ta cũng không thèm, muốn ta biết khó mà lui sao? Hôm nay ta sẽ khiến nàng ta không có đường lui!!!
Tác giả :
Thiện Lương Mật Phong