Tu La Khuynh Thành
Chương 42: Luyện tập - Giao đấu
Ngày đầu trong hai ngày tiếp theo, cậu cùng Mạc lâm Thiên Vũ ra ngoài luyện tập. Cậu cũng đã quyết định, hai người tham gia "Tứ long tranh bá" sẽ là cậu và Thiên Vũ và tất nhiên không ai có thể phản đối, vì thực lực của họ trong mắt mọi người, họ là người mạnh nhất hội và có lẽ đã là cấp 9 tiền kỳ. Nhưng sự thật bất ngờ khi Tiểu Nguyệt lại là "Thân Tu Tứ Thần" bậc 9 hậu kỳ sắp đột phá lên Tinh sư, còn Thiên Vũ cũng là Thủy hệ biến dị tinh thủy triệu hồi sư "Giao nhân" thần thú cấp chính tiền kỳ sắp đột phá trung kỳ. Việc hai người kết hợp gần như là bất bại với những đối thủ ngang tầm chưa kể đến còn liên kết khế ước thú. Hai người cùng Mạc Lâm ra bìa rừng nơi lúc trước để Tử Linh cùng Phượng Cửu dạo chơi, chủ yếu là luyện tập cảm nhận không gian. Tuy thực lực cao nhưng cũng không bằng trình độ cảm nhận của Mạc Lâm. Và thế là Mạc Lâm trở thành thầy của bọn họ. Tuy có hơi muộn, thời gian lại ngắn nhưng với thiên phú thì cả hai nhanh chóng tiếp thu được hầu hết những gì Mạc Lâm chỉ dạy. Cuối cùng họ cũng thành công trong việc cảm nhận không gian ở cấp khá, với tốc độ này làm Mạc Lâm không khỏi đỏ mắt ghanh tỵ.
- Thiên Vũ! -Nguyệt.
- Sao?? -Vũ.
- Ta chưa thấy giao nhân kết ước của ngươi đấy. -Nguyệt.
- Cũng đúng, ta lâu rồi không đem nàng ấy ra. -Vũ.
Câu chuyện nhanh chóng rơi vào tầm chú ý của Mạc Lâm, y đang nhìn hai người khó hiểu.
- Chàng bình tĩnh nhé, đây là bí mật của ta và Tử Nguyệt và giờ là bí mật của ba chúng ta!! -Cậu cười tươi với Mạc Lâm rồi từ từ trên tay hiện lên chiếc nhẫn lam ngọc có khắc vảy cá vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
- Ra đây nào Lam Ngư!!!
Sau câu nói, một hình hài của nữ nhân xuất hiện, mái tóc màu nước biển uống lượng dài được cố định bằng một cây trâm cài vàng, làn da trắng mịn, trên tay còn có hai chiếc vòng vàng chạm khắc tinh tế. Quan trọng hơn là phần dưới không phải chân mà là đuôi cá, cùng màu tóc là chiếc đuôi màu nước biển, quanh nơi giao nhau giữa đuôi và thân là một tấm vải lụa trắng kết hợp hoa văn lam, chảy dài theo đường cong cơ thể đến phần ngực cùng kết hợp với đai lưng vàng kim. Đặc biệt gương mặt của nàng ta lại rất sang trọng có phần nghiêm nghị tạo nên nét đẹp của nữ nhân trưởng thành. Hết thảy là một nữ thần đại dương
- Nàng là Triệu hồi sư sao???? -Mạc Lâm kinh hồn.
- Đúng vậy!! -Thiên Vũ.
- Sao nàng không nói ta biết??? -Mạc Lâm.
- Ta chưa nói sao?? Chắc do nhiều chuyện liên tiếp diễn ra nên ta cũng quên đi mất. Chàng không trách ta chứ. -Thiên Vũ làm nũng.
- Ta... ta làm sao có thể trách nàng. -Mạc Lâm ngại ngùng.
- HOÀNG... KỲ... THIÊN... VŨ... -Vừa xuất hiện cô ta đã nhe răng, mặt ác hướng Thiên Vũ hận thù chồng chất còn phải đứng phía sau xem kịch làm cô ta khó bề kìm nén.
- Ậy... Ta quên mất... nàng ta rất hung hăng!!! -Rục cổ, khuôn mặt đáng thương trưng bày trước hai người.
- Ngươi nghĩ gì lại để ta bên trong gần năm nay chưa từng cho ta ra ngoài. Ngươi... có biết tội mình nặng lắm không HẢ!!! Ngươi có muốn mình bị hóa thạch băng vĩnh viễn KHÔNG HẢ?????... Bla bla... Bele bele. -Nữ ngư này thật đáng sợ.
- Ak... Giờ cũng đã hiểu. -Tiểu Nguyệt cùng Mạc Lâm đồng thanh bất lực.
- Hử!! -Đang mắn Thiên Vũ, cô bỗng dừng lại hướng hai người.
- Ta thấy không được an toàn. -Tiểu Nguyệt nói nhỏ với một đợt lạnh gáy.
- Ta cũng vậy. -Mạc Vũ cũng không thua kém gì.
- Tên Này là Phu quân ngươi? -Chỉ vào Mạc Lâm. Còn đây là nhi tử ngươi? -Chỉ vào Tiểu Nguyệt.
- Haha!! Ngươi hiểu lầm rồi chúng ta chỉ mới đính ước, chứ chưa thành thân. -Thiên Vũ ngại ngùng.
- Xem như có nhan sắc, ngươi cũng có mắt nhìn người đấy!! Còn hắn? -Lam Ngư.
- Y là tri kỷ ta. Ta luôn xem hắn là MẸ!!! -Câu nói của y làm Tiểu Nguyệt khuôn mặt méo mó mà Mạc Lâm lại cười trong sảng khoái.
- Hơ!!! Ta không thích hắn ta. -Lam Ngư ngoảnh mặt.
- Tại sao??? -Thiên Vũ.
- Hắn ta thật sự rất đẹp. -Cô ta có chút không cam tâm tuy có nón che mặt nhưng cô ta lại có thể nhìn thấu.
- Hahahaha!!! -Tiếng cười vang lên làm mọi người quên đi sự mệt mỏi.
Lúc ba người trở về thì sắc trời đã ngã màu vàng đỏ phía cuối trời. Không ngờ ba người ăn lại rất nhiều nha, làm những người trong hội không khỏi thán phục, một bữa cơm thịnh soạn, 6 bát mì, và 3 cái bánh bao loại đặc biệt. Chỉ ăn thôi đã chi gần 30 đồng bạc. (Thật là sức voi mà, ăn hơn máy nữa hà. (^.^)) Ăn xong lại lâng lên phòng ngủ.
Sáng hôm sau Tiểu Nguyệt quyết định tiếp tục luyện tập bằng hình thức giao đấu. Cả ba lại tập chung ngoài bìa rừng, lần này sẽ là Tiểu Nguyệt và Thiên vũ giao đấu và Mạc Lâm sẽ là người giám sát.
- Nguyệt Nguyệt ta biết thực lực ta không sánh bằng ngươi, nhưng dù sau ta cũng không thể thua ngươi dễ dàng được. -Thiên Vũ quyết tâm.
- Tất nhiên rồi, ta cũng không nhường đâu. -Nguyệt Nguyệt hưng phấn cậu quyết định ép ma lực xuống cấp 9 tiền kỳ để giao đấu.
- Lãnh địa băng!!!!! -Thiên Vũ đóng băng cả một khu vực rộng lớn làm cho nền đất thay thế bằng lạnh giá.
- Xem thường ta quá. Lục địa bùng cháy!!!! -Một lần nữa mặt đất hiện lên một màn hơi nước rồi nhanh chóng thay thế bằng lửa.
- Nóng... nóng nóng. Thật ác nha! Nhưng mà ta còn có Hàn Vương xà!!! -Một lần nữa mặt đất giảm nhiệt nhanh chóng, thân ảnh một con rắn khổng lồ từ hàn băng hung tợn hướng Nguyệt Nguyệt xuất hiện.
- Chiều ngươi tất. Hoả Vân Kim Sói!!! -Thế là mặt đất lại thay đổi, (Mặt đất: các người làm ta bị sốt nóng lạnh luôn rồi này!!!) thân ảnh của một con sói thân hình bốc cháy phát ra ánh sáng màu ánh kim làm Mạc Lâm có chút sợ hãi. Hiện tại khu rừng đã trở thành trật tự hai cực rõ rệt, một bên là băng giá bao phủ, một bên là biển lửa hung hăng, mà đại diện là hai ma thú nghỉ hoá khổng lồ.
“Mình chưa thấy ngọn lửa ấy bao giờ, nó rất oan phong. Cả hai người này có một lượng ma lực không thể đo lường được. Nếu là người bình thường chỉ dùng 1 trong 2 chiêu thức ấy sớm đã kiệt sức rồi. Mà giờ này họ còn hưng phấn như vậy!! Thật là đáng để khâm phục. Dù đã hai năm làm chung nhiệm vụ, nhưng không bao giờ họ mất nhiều thời gian để làm. Ngay cả mình còn không tin được! Nhưng Thiên Vũ nàng ấy là triệu hồi sư nên chắc sẽ không thua đâu.” -Mạc Lâm kinh ngạt.
- Băng chuỳ!!! -Một cây búa lớn bằng băng hướng tiểu Nguyệt tấn công.
- Hỏa thuẫn!!! -Lá chắn lửa hiện lên ngăn cản đòn tấn công.
- Lam Ngư, mau ra đây!!!!
- Không ngờ ngươi lại dùng tới nó. -Tiểu Nguyệt có chút lo lắng.
Khi cô ta xuất hiện, mang theo một tần lạnh giá, nhanh chóng áp đảo biển lửa tuy bị mắng nhưng phía bên kia vẫn tươi cười hâm hở. Tất nhiên là Hoả Vân Kim Sói cũng nhanh chóng bị tiêu diệt dưới áp lực của 1 người và 2 thú.
- Đúng là thần thú có khác!!!
- Tất nhiên rồi!!! Kết thúc thôi. Lam Ngư, Hầm mộ băng!!! -Áp lực càng lức càng lớn lúc này có thể nói không khí xung quanh cũng hạ xuống đến đỉnh điểm ( khoảng 0 độ C) Nền băng bắt đầu lung lay, Mạc Lâm phải vận ma lực để bảo vệ cơ thể.
- Sức mạnh thật khủng khiếp. -Tiểu Nguyệt bất ngờ trước chiêu thức kết hợp ma lực giữa Tiểu Vũ và Lam Ngư.
Một màn băng lạnh lẽo bao chùm dần dần từ chân đến thân, dù tiểu Nguyệt cố gắng thoát ra nhưng lại thất lại. Rồi hầm mộ dàn dần được hoàn thiện.
“Phượng Cửu, ra đây nào” -Tiểu Nguyệt cười nhẹ.
Hầm băng hoàn thành, một lăng mộ theo kiểu quý tộc đế gia được hình thành, to lớn, uy nghi, bất diệt. Phía bên Mạc Lâm cũng bị ảnh hưởng từ chiêu thức ấy, còn tiểu Nguyệt đã nằm lại trong cổ lăng.
- Tiểu Nguyệt ta thắng rồi!!! Vỗ tay nào!!! -Thiên Vũ nhảy cuốn lên.
- Thiên Vũ! -Nguyệt.
- Sao?? -Vũ.
- Ta chưa thấy giao nhân kết ước của ngươi đấy. -Nguyệt.
- Cũng đúng, ta lâu rồi không đem nàng ấy ra. -Vũ.
Câu chuyện nhanh chóng rơi vào tầm chú ý của Mạc Lâm, y đang nhìn hai người khó hiểu.
- Chàng bình tĩnh nhé, đây là bí mật của ta và Tử Nguyệt và giờ là bí mật của ba chúng ta!! -Cậu cười tươi với Mạc Lâm rồi từ từ trên tay hiện lên chiếc nhẫn lam ngọc có khắc vảy cá vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
- Ra đây nào Lam Ngư!!!
Sau câu nói, một hình hài của nữ nhân xuất hiện, mái tóc màu nước biển uống lượng dài được cố định bằng một cây trâm cài vàng, làn da trắng mịn, trên tay còn có hai chiếc vòng vàng chạm khắc tinh tế. Quan trọng hơn là phần dưới không phải chân mà là đuôi cá, cùng màu tóc là chiếc đuôi màu nước biển, quanh nơi giao nhau giữa đuôi và thân là một tấm vải lụa trắng kết hợp hoa văn lam, chảy dài theo đường cong cơ thể đến phần ngực cùng kết hợp với đai lưng vàng kim. Đặc biệt gương mặt của nàng ta lại rất sang trọng có phần nghiêm nghị tạo nên nét đẹp của nữ nhân trưởng thành. Hết thảy là một nữ thần đại dương
- Nàng là Triệu hồi sư sao???? -Mạc Lâm kinh hồn.
- Đúng vậy!! -Thiên Vũ.
- Sao nàng không nói ta biết??? -Mạc Lâm.
- Ta chưa nói sao?? Chắc do nhiều chuyện liên tiếp diễn ra nên ta cũng quên đi mất. Chàng không trách ta chứ. -Thiên Vũ làm nũng.
- Ta... ta làm sao có thể trách nàng. -Mạc Lâm ngại ngùng.
- HOÀNG... KỲ... THIÊN... VŨ... -Vừa xuất hiện cô ta đã nhe răng, mặt ác hướng Thiên Vũ hận thù chồng chất còn phải đứng phía sau xem kịch làm cô ta khó bề kìm nén.
- Ậy... Ta quên mất... nàng ta rất hung hăng!!! -Rục cổ, khuôn mặt đáng thương trưng bày trước hai người.
- Ngươi nghĩ gì lại để ta bên trong gần năm nay chưa từng cho ta ra ngoài. Ngươi... có biết tội mình nặng lắm không HẢ!!! Ngươi có muốn mình bị hóa thạch băng vĩnh viễn KHÔNG HẢ?????... Bla bla... Bele bele. -Nữ ngư này thật đáng sợ.
- Ak... Giờ cũng đã hiểu. -Tiểu Nguyệt cùng Mạc Lâm đồng thanh bất lực.
- Hử!! -Đang mắn Thiên Vũ, cô bỗng dừng lại hướng hai người.
- Ta thấy không được an toàn. -Tiểu Nguyệt nói nhỏ với một đợt lạnh gáy.
- Ta cũng vậy. -Mạc Vũ cũng không thua kém gì.
- Tên Này là Phu quân ngươi? -Chỉ vào Mạc Lâm. Còn đây là nhi tử ngươi? -Chỉ vào Tiểu Nguyệt.
- Haha!! Ngươi hiểu lầm rồi chúng ta chỉ mới đính ước, chứ chưa thành thân. -Thiên Vũ ngại ngùng.
- Xem như có nhan sắc, ngươi cũng có mắt nhìn người đấy!! Còn hắn? -Lam Ngư.
- Y là tri kỷ ta. Ta luôn xem hắn là MẸ!!! -Câu nói của y làm Tiểu Nguyệt khuôn mặt méo mó mà Mạc Lâm lại cười trong sảng khoái.
- Hơ!!! Ta không thích hắn ta. -Lam Ngư ngoảnh mặt.
- Tại sao??? -Thiên Vũ.
- Hắn ta thật sự rất đẹp. -Cô ta có chút không cam tâm tuy có nón che mặt nhưng cô ta lại có thể nhìn thấu.
- Hahahaha!!! -Tiếng cười vang lên làm mọi người quên đi sự mệt mỏi.
Lúc ba người trở về thì sắc trời đã ngã màu vàng đỏ phía cuối trời. Không ngờ ba người ăn lại rất nhiều nha, làm những người trong hội không khỏi thán phục, một bữa cơm thịnh soạn, 6 bát mì, và 3 cái bánh bao loại đặc biệt. Chỉ ăn thôi đã chi gần 30 đồng bạc. (Thật là sức voi mà, ăn hơn máy nữa hà. (^.^)) Ăn xong lại lâng lên phòng ngủ.
Sáng hôm sau Tiểu Nguyệt quyết định tiếp tục luyện tập bằng hình thức giao đấu. Cả ba lại tập chung ngoài bìa rừng, lần này sẽ là Tiểu Nguyệt và Thiên vũ giao đấu và Mạc Lâm sẽ là người giám sát.
- Nguyệt Nguyệt ta biết thực lực ta không sánh bằng ngươi, nhưng dù sau ta cũng không thể thua ngươi dễ dàng được. -Thiên Vũ quyết tâm.
- Tất nhiên rồi, ta cũng không nhường đâu. -Nguyệt Nguyệt hưng phấn cậu quyết định ép ma lực xuống cấp 9 tiền kỳ để giao đấu.
- Lãnh địa băng!!!!! -Thiên Vũ đóng băng cả một khu vực rộng lớn làm cho nền đất thay thế bằng lạnh giá.
- Xem thường ta quá. Lục địa bùng cháy!!!! -Một lần nữa mặt đất hiện lên một màn hơi nước rồi nhanh chóng thay thế bằng lửa.
- Nóng... nóng nóng. Thật ác nha! Nhưng mà ta còn có Hàn Vương xà!!! -Một lần nữa mặt đất giảm nhiệt nhanh chóng, thân ảnh một con rắn khổng lồ từ hàn băng hung tợn hướng Nguyệt Nguyệt xuất hiện.
- Chiều ngươi tất. Hoả Vân Kim Sói!!! -Thế là mặt đất lại thay đổi, (Mặt đất: các người làm ta bị sốt nóng lạnh luôn rồi này!!!) thân ảnh của một con sói thân hình bốc cháy phát ra ánh sáng màu ánh kim làm Mạc Lâm có chút sợ hãi. Hiện tại khu rừng đã trở thành trật tự hai cực rõ rệt, một bên là băng giá bao phủ, một bên là biển lửa hung hăng, mà đại diện là hai ma thú nghỉ hoá khổng lồ.
“Mình chưa thấy ngọn lửa ấy bao giờ, nó rất oan phong. Cả hai người này có một lượng ma lực không thể đo lường được. Nếu là người bình thường chỉ dùng 1 trong 2 chiêu thức ấy sớm đã kiệt sức rồi. Mà giờ này họ còn hưng phấn như vậy!! Thật là đáng để khâm phục. Dù đã hai năm làm chung nhiệm vụ, nhưng không bao giờ họ mất nhiều thời gian để làm. Ngay cả mình còn không tin được! Nhưng Thiên Vũ nàng ấy là triệu hồi sư nên chắc sẽ không thua đâu.” -Mạc Lâm kinh ngạt.
- Băng chuỳ!!! -Một cây búa lớn bằng băng hướng tiểu Nguyệt tấn công.
- Hỏa thuẫn!!! -Lá chắn lửa hiện lên ngăn cản đòn tấn công.
- Lam Ngư, mau ra đây!!!!
- Không ngờ ngươi lại dùng tới nó. -Tiểu Nguyệt có chút lo lắng.
Khi cô ta xuất hiện, mang theo một tần lạnh giá, nhanh chóng áp đảo biển lửa tuy bị mắng nhưng phía bên kia vẫn tươi cười hâm hở. Tất nhiên là Hoả Vân Kim Sói cũng nhanh chóng bị tiêu diệt dưới áp lực của 1 người và 2 thú.
- Đúng là thần thú có khác!!!
- Tất nhiên rồi!!! Kết thúc thôi. Lam Ngư, Hầm mộ băng!!! -Áp lực càng lức càng lớn lúc này có thể nói không khí xung quanh cũng hạ xuống đến đỉnh điểm ( khoảng 0 độ C) Nền băng bắt đầu lung lay, Mạc Lâm phải vận ma lực để bảo vệ cơ thể.
- Sức mạnh thật khủng khiếp. -Tiểu Nguyệt bất ngờ trước chiêu thức kết hợp ma lực giữa Tiểu Vũ và Lam Ngư.
Một màn băng lạnh lẽo bao chùm dần dần từ chân đến thân, dù tiểu Nguyệt cố gắng thoát ra nhưng lại thất lại. Rồi hầm mộ dàn dần được hoàn thiện.
“Phượng Cửu, ra đây nào” -Tiểu Nguyệt cười nhẹ.
Hầm băng hoàn thành, một lăng mộ theo kiểu quý tộc đế gia được hình thành, to lớn, uy nghi, bất diệt. Phía bên Mạc Lâm cũng bị ảnh hưởng từ chiêu thức ấy, còn tiểu Nguyệt đã nằm lại trong cổ lăng.
- Tiểu Nguyệt ta thắng rồi!!! Vỗ tay nào!!! -Thiên Vũ nhảy cuốn lên.
Tác giả :
Kemdau094