Tu La Khuynh Thành
Chương 17: Vĩnh Thế Ỷ Thiên
2 người cứ như vậy rông chơi cả ngày, cùng nhau đi khắp thành. Như vậy là gần đến ngày khai mạc lần học này, còn một đêm nữa là đến ngày khai mạc, trong phòng ngủ.
- Nguyệt này, ngươi nói xem chúng ta sẽ được học gì? -Vưu Gia An cứ tò mò đủ chuyện.
- Ta không biết. -Cậu giờ rất muốn ngủ.
- Ngươi nói xem, có ai đến tham dự lần khai mạc này. Nghe nói có người của đại gia tộc kinh thành đến nữa đấy, còn là một thiên tài chiến sư đã đột phá kỹ năng đặc biệt nữa đấy. Ngươi nói xem hắn là người như thế nào? Nguyệt -Nhìn sang giường cậu, thì cậu đã ngủ từ lâu. Haizzz! Thật là, ta cũng phải ngủ thôi vậy.
Tại khu vực lớn nhất học viện, là một quảng trường rộng lớn sức chứa tới vài ngàn người, gần nữa vạn. Học viên ngồi phía dưới, chỗ ngồi đã được sắp xếp, cậu là học viên cấp 5 ma thuật sư nên tìm khu vực dành cho ma thuật sư.
- Chào mừng mọi người đã đến học viện Thất Tinh. Ta là viện Trưởng thay mặt tất cả ta tuyên bố bắt đầu lễ khai mạc. -Ông hiên ngang đứng lên hô to. Lần này học viện rất vinh dự khi được tiếp đón đòan người từ Vĩnh Thế gia, cùng người của Hoàng gia đến dự. Xin được giới thiệu Công chúa Trưởng Tôn Huỳnh, cùng phái đoàn Hoàng gia, tiếp theo là Trưởng Lão Vĩnh Thế gia cùng thiên tài chiến sư Vĩnh Thế Ỷ Thiên -Một chàng trai 12 tuổi đã đột phá sức mạnh trở thành cường giả và là chiến sư cấp 7 làm người người bái phục cái tên của cậu đã nói lên tất cả, được ông trời hậu thuẫn. Hắn có dáng người cao hơn những đứa trẻ cùng lứa, nước da không quá trắng khuôn mặt tuấn tú, nét mặt thanh đạm trong rất trưởng thành sớm đã có nhiều danh môn vọng tộc kết thân như điều bị từ chối. Cảm ơn các vị đã đến đây.
“Vĩnh Thế Ỷ Thiên, sao có vẻ quen nhỉ?”
“Nè có phải muội đã quên tên nhóc chạy theo muội cả 5 ngày liên tiếp để luyện tập ở Phù Lâm Sơn”
“Là hắn sao, cái gì mà thiên tài chứ. Ta thấy hắn cũng chỉ có vậy bình thường. Mà chờ đã đại gia tộc Vĩnh Thế, người đã đột phá chiến sư có tuyệt kỹ mạnh mẽ… không phải là hắn chứ.”
“Rất có khả năng”
Buổi lễ đang diễn ra, cậu thấy khó chịu nơi đông người nơi rời đi. Trong bộ dạng một đứa trẻ lên 7-8 tuổi mặc y phục tím thẫm mang theo một trang sức cài áo vô cùng tinh xảo đã khiến 1 người phía trên chú ý đến. Hắn nhìn theo hướng cậu đi và dần dần đi theo cậu rời khỏi buổi lễ. Đến một góc vắng cậu dừng lại.
- Ngươi là ai? Đi theo ta lâu như vậy là có ý đồ gì? -Cậu bình tĩnh.
- Ta muốn hỏi đệ một câu, đệ là Tử Nguyệt? -Vĩnh Thế Ỷ Thiên căng thẳng.
- Đúng vậy là ta, ngươi là ai. -Cậu nhìn thẳng vào hắn.
- Tử Nguyệt là ta đây, Ỷ Thiên đây, đệ không phải đã quên ta rồi đó chứ? -Cậu ta vui mừng vì gặp được tiểu nguyệt.
- Chúng ta đây thân thiết lắm đâu.-cậu đang có tâm trạng khó ở, vì không thích ồn ào quá mức đặc biệt là ngày lễ này.
- Ta biết đệ là Nam Cung tiểu thiếu gia, nhưng sao đệ sao lại lưu lạc nơi đây? -Cậu ta thấy tò mò. Nguyệt Nguyệt ta đưa đệ về nhà được không?
- Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta, ta không muốn bất kì ai biết về chuyện này nên mong ngươi hãy hiểu rằng ta là Tử Nguyệt, còn Nam Cung gia sẽ sớm không quan hệ. -Cậu lạnh lẽo nói ra.
- Ta hiểu rồi, những Tiểu Nguyệt này chí ít chúng ta cũng từng là bằng hữu ngươi có thể không đừng xa cách ta. -Vĩnh Thế Ỷ Thiên cậu cảm thấy một nỗi buồn man mát truyền đến, làm cậu ta khó chịu.
- Việc ấy tùy vào ngươi. -Cậu cũng không quá hẹp hòi, nhất là đối với trai đẹp nha.
- Vậy ta có thể gập lại đệ không? -Cậu tìm lại được chút niềm vui bị đấy mất.
- Tùy duyên. -Cậu bỏ về phòng, còn Vĩnh Thế Ỷ Thiên cứ như người không bình thường cứ cười mỉm một mình. -Câu chuyện của hai người đã được kẻ thứ ba nghe thấy, Nam Cung Nguyệt cậu quá vô ý để mất tập trung tạo cơ hội cho kẻ khác nghe lén 2 người. Người đó là Trưởng Tôn Huỳnh cô công chúa đã thích Vĩnh Thế Ỷ Thiên và rất muốn được ở bên cạnh hắn. Cô trở về trước Vĩnh Thế Ỷ Thiên trao đổi với người bên cạnh. Buổi lễ kết thúc cô ta chờ trong 1 căn phòng sang trọng, và người đi vào.
- Dân nữ Hiên Viên Linh, kính chào công chúa.
- Ngươi đã đến, ngươi ngồi đi. Ta cần ngươi giúp một vài chuyện nhỏ.
Cả hai cùng nhau bàn tính một âm mưu với mục đích khác nhau nhưng quan trọng nhất là nhắm đến kẻ thù chung.
Hôm sau khi buổi lễ đã hoàn toàn kết thúc đoàn người đến tham dự cũng phải trở về. Nhưng có một người luôn lặng lẽ ở lại quan sát tiểu Nguyệt, muốn tiến đến từ biệt nhưng không dám ngỏ lời.
- Ngươi đứng đấy làm gì? Sợ không ai nhìn thấy ak? -Nguyệt nhìn thẳng vào người nam nhân đang đứng nấp sau cây phượng vĩ.
- Ta… ta… muốn gặp đệ. -Vĩnh Thế Ỷ Thiên giật mình bừng tỉnh trong ý nghĩ làm cách nào để tiếp cận cậu.
- Ta, gặp ta, có chuyện gì sao? -Cậu hồn nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ta phải về kinh thành.
- Ừa. Vậy thì sao?
- Ta muốn từ biệt đệ, đệ hãy nhận lấy thứ này xem như là món quà nhỏ ta tặng đệ. -Cậu cầm tay tiểu Nguyệt, đem ngọc bội bên mình trao cho tiểu Nguyệt.
- Oh! Hàng hiếm đấy nha. -Cần lấy ngắm nhìn, là một ngọc bội làm từ hồng ngọc đỏ thẫm hình ngôi sao sáu cánh điêu khắc tinh xảo, ở giữa còn có dạ minh châu, toàn bộ đều là hàng thượng đẳng, không thể từ chối. Được rồi ta sẽ nhận, ngươi quay về cẩn thận!!!.
- Còn một chuyện nữa?
- Chuyện gì? Nói nhanh đi ta còn chưa ngắm xong.
- Đệ thật sự chỉ mới 7 tuổi?
- … -Cậu ngạc nhiên vì câu hỏi của Vĩnh Thế Ỷ Thiên, chớp mắt vài cái liên tục.
- Ta thấy tính tình của đệ khá trưởng thành ta nghĩ đệ ít nhất cũng đã 12 tuổi. -Vĩnh Thế Ỷ Thiên kiên quyết kết luận.
- Không còn gì nữa đúng không, ta đi đây. -Vẫy tay chào y rồi quay về phòng của mình.
- Nhưng đệ chưa trả lời ta mà.- Cậu hét lớn-
- Ta bảo ngươi hỏi, nhưng ta đã nói sẽ trả lời đâu chứ!!!- Cậu hét lớn trả lời.
- Mình thật ngốc mà!!! -Vĩnh Thế Ỷ Thiên vừa cười vừa mắng mình ngốc, trông rất đáng yêu nhưng lại mang vẻ của một mỹ nam nha, thật làm lòng người xao động.
(Chuyện tình yêu giữa hai mỹ nam sẽ bắt đầu từ đây. Mọi người đừng buồn vì ra chap chậm nha, vào mùa học rồi nên AD cũng bận nhiều chuyện trên đời dưới đất còn chuyện trường lớp nữa thân là lãnh đạo cấp cao của lớp học mình cũng không thể làm gì hơn) (^.^)
(Từ bậc 7, do tính chất ngày càng khó thăng cấp nên mỗi bậc lại được chia thêm thành tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ)
- Nguyệt này, ngươi nói xem chúng ta sẽ được học gì? -Vưu Gia An cứ tò mò đủ chuyện.
- Ta không biết. -Cậu giờ rất muốn ngủ.
- Ngươi nói xem, có ai đến tham dự lần khai mạc này. Nghe nói có người của đại gia tộc kinh thành đến nữa đấy, còn là một thiên tài chiến sư đã đột phá kỹ năng đặc biệt nữa đấy. Ngươi nói xem hắn là người như thế nào? Nguyệt -Nhìn sang giường cậu, thì cậu đã ngủ từ lâu. Haizzz! Thật là, ta cũng phải ngủ thôi vậy.
Tại khu vực lớn nhất học viện, là một quảng trường rộng lớn sức chứa tới vài ngàn người, gần nữa vạn. Học viên ngồi phía dưới, chỗ ngồi đã được sắp xếp, cậu là học viên cấp 5 ma thuật sư nên tìm khu vực dành cho ma thuật sư.
- Chào mừng mọi người đã đến học viện Thất Tinh. Ta là viện Trưởng thay mặt tất cả ta tuyên bố bắt đầu lễ khai mạc. -Ông hiên ngang đứng lên hô to. Lần này học viện rất vinh dự khi được tiếp đón đòan người từ Vĩnh Thế gia, cùng người của Hoàng gia đến dự. Xin được giới thiệu Công chúa Trưởng Tôn Huỳnh, cùng phái đoàn Hoàng gia, tiếp theo là Trưởng Lão Vĩnh Thế gia cùng thiên tài chiến sư Vĩnh Thế Ỷ Thiên -Một chàng trai 12 tuổi đã đột phá sức mạnh trở thành cường giả và là chiến sư cấp 7 làm người người bái phục cái tên của cậu đã nói lên tất cả, được ông trời hậu thuẫn. Hắn có dáng người cao hơn những đứa trẻ cùng lứa, nước da không quá trắng khuôn mặt tuấn tú, nét mặt thanh đạm trong rất trưởng thành sớm đã có nhiều danh môn vọng tộc kết thân như điều bị từ chối. Cảm ơn các vị đã đến đây.
“Vĩnh Thế Ỷ Thiên, sao có vẻ quen nhỉ?”
“Nè có phải muội đã quên tên nhóc chạy theo muội cả 5 ngày liên tiếp để luyện tập ở Phù Lâm Sơn”
“Là hắn sao, cái gì mà thiên tài chứ. Ta thấy hắn cũng chỉ có vậy bình thường. Mà chờ đã đại gia tộc Vĩnh Thế, người đã đột phá chiến sư có tuyệt kỹ mạnh mẽ… không phải là hắn chứ.”
“Rất có khả năng”
Buổi lễ đang diễn ra, cậu thấy khó chịu nơi đông người nơi rời đi. Trong bộ dạng một đứa trẻ lên 7-8 tuổi mặc y phục tím thẫm mang theo một trang sức cài áo vô cùng tinh xảo đã khiến 1 người phía trên chú ý đến. Hắn nhìn theo hướng cậu đi và dần dần đi theo cậu rời khỏi buổi lễ. Đến một góc vắng cậu dừng lại.
- Ngươi là ai? Đi theo ta lâu như vậy là có ý đồ gì? -Cậu bình tĩnh.
- Ta muốn hỏi đệ một câu, đệ là Tử Nguyệt? -Vĩnh Thế Ỷ Thiên căng thẳng.
- Đúng vậy là ta, ngươi là ai. -Cậu nhìn thẳng vào hắn.
- Tử Nguyệt là ta đây, Ỷ Thiên đây, đệ không phải đã quên ta rồi đó chứ? -Cậu ta vui mừng vì gặp được tiểu nguyệt.
- Chúng ta đây thân thiết lắm đâu.-cậu đang có tâm trạng khó ở, vì không thích ồn ào quá mức đặc biệt là ngày lễ này.
- Ta biết đệ là Nam Cung tiểu thiếu gia, nhưng sao đệ sao lại lưu lạc nơi đây? -Cậu ta thấy tò mò. Nguyệt Nguyệt ta đưa đệ về nhà được không?
- Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta, ta không muốn bất kì ai biết về chuyện này nên mong ngươi hãy hiểu rằng ta là Tử Nguyệt, còn Nam Cung gia sẽ sớm không quan hệ. -Cậu lạnh lẽo nói ra.
- Ta hiểu rồi, những Tiểu Nguyệt này chí ít chúng ta cũng từng là bằng hữu ngươi có thể không đừng xa cách ta. -Vĩnh Thế Ỷ Thiên cậu cảm thấy một nỗi buồn man mát truyền đến, làm cậu ta khó chịu.
- Việc ấy tùy vào ngươi. -Cậu cũng không quá hẹp hòi, nhất là đối với trai đẹp nha.
- Vậy ta có thể gập lại đệ không? -Cậu tìm lại được chút niềm vui bị đấy mất.
- Tùy duyên. -Cậu bỏ về phòng, còn Vĩnh Thế Ỷ Thiên cứ như người không bình thường cứ cười mỉm một mình. -Câu chuyện của hai người đã được kẻ thứ ba nghe thấy, Nam Cung Nguyệt cậu quá vô ý để mất tập trung tạo cơ hội cho kẻ khác nghe lén 2 người. Người đó là Trưởng Tôn Huỳnh cô công chúa đã thích Vĩnh Thế Ỷ Thiên và rất muốn được ở bên cạnh hắn. Cô trở về trước Vĩnh Thế Ỷ Thiên trao đổi với người bên cạnh. Buổi lễ kết thúc cô ta chờ trong 1 căn phòng sang trọng, và người đi vào.
- Dân nữ Hiên Viên Linh, kính chào công chúa.
- Ngươi đã đến, ngươi ngồi đi. Ta cần ngươi giúp một vài chuyện nhỏ.
Cả hai cùng nhau bàn tính một âm mưu với mục đích khác nhau nhưng quan trọng nhất là nhắm đến kẻ thù chung.
Hôm sau khi buổi lễ đã hoàn toàn kết thúc đoàn người đến tham dự cũng phải trở về. Nhưng có một người luôn lặng lẽ ở lại quan sát tiểu Nguyệt, muốn tiến đến từ biệt nhưng không dám ngỏ lời.
- Ngươi đứng đấy làm gì? Sợ không ai nhìn thấy ak? -Nguyệt nhìn thẳng vào người nam nhân đang đứng nấp sau cây phượng vĩ.
- Ta… ta… muốn gặp đệ. -Vĩnh Thế Ỷ Thiên giật mình bừng tỉnh trong ý nghĩ làm cách nào để tiếp cận cậu.
- Ta, gặp ta, có chuyện gì sao? -Cậu hồn nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ta phải về kinh thành.
- Ừa. Vậy thì sao?
- Ta muốn từ biệt đệ, đệ hãy nhận lấy thứ này xem như là món quà nhỏ ta tặng đệ. -Cậu cầm tay tiểu Nguyệt, đem ngọc bội bên mình trao cho tiểu Nguyệt.
- Oh! Hàng hiếm đấy nha. -Cần lấy ngắm nhìn, là một ngọc bội làm từ hồng ngọc đỏ thẫm hình ngôi sao sáu cánh điêu khắc tinh xảo, ở giữa còn có dạ minh châu, toàn bộ đều là hàng thượng đẳng, không thể từ chối. Được rồi ta sẽ nhận, ngươi quay về cẩn thận!!!.
- Còn một chuyện nữa?
- Chuyện gì? Nói nhanh đi ta còn chưa ngắm xong.
- Đệ thật sự chỉ mới 7 tuổi?
- … -Cậu ngạc nhiên vì câu hỏi của Vĩnh Thế Ỷ Thiên, chớp mắt vài cái liên tục.
- Ta thấy tính tình của đệ khá trưởng thành ta nghĩ đệ ít nhất cũng đã 12 tuổi. -Vĩnh Thế Ỷ Thiên kiên quyết kết luận.
- Không còn gì nữa đúng không, ta đi đây. -Vẫy tay chào y rồi quay về phòng của mình.
- Nhưng đệ chưa trả lời ta mà.- Cậu hét lớn-
- Ta bảo ngươi hỏi, nhưng ta đã nói sẽ trả lời đâu chứ!!!- Cậu hét lớn trả lời.
- Mình thật ngốc mà!!! -Vĩnh Thế Ỷ Thiên vừa cười vừa mắng mình ngốc, trông rất đáng yêu nhưng lại mang vẻ của một mỹ nam nha, thật làm lòng người xao động.
(Chuyện tình yêu giữa hai mỹ nam sẽ bắt đầu từ đây. Mọi người đừng buồn vì ra chap chậm nha, vào mùa học rồi nên AD cũng bận nhiều chuyện trên đời dưới đất còn chuyện trường lớp nữa thân là lãnh đạo cấp cao của lớp học mình cũng không thể làm gì hơn) (^.^)
(Từ bậc 7, do tính chất ngày càng khó thăng cấp nên mỗi bậc lại được chia thêm thành tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ)
Tác giả :
Kemdau094