Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ
Chương 35
Kích tình tối hôm qua làm cô và anh đều mệt mỏi, cô rúc đầu vào ngực anh ngủ mê man. Anh thì ôm lấy cô tránh dùng sức ảnh hưởng tới em bé. Hai người chẳng biết trời đã sáng rồi, cứ ôm nhau ngủ.
Mặt trời chiếu qua khe cửa, ánh nắng của trời xuân cũng dịu đi. Hoa trong vườn nhà thi nhau khoe sắc, chim muôn vỗ cánh tung bay, ca hót.
Mẹ anh từ dưới lầu nhìn đồng hồ thở dài bước lên lầu xem, làm sao mà nay anh và cô chưa dậy.
Đứng trước cửa phòng cô và anh bà gõ cửa nhẹ nhàng:
"Ngụy Tôn? Uyển Đình? Hai đứa nhanh dậy đi nào! "
Cô dụi mắt mơ màng tỉnh dậy trong lòng ngực rắn chắc của anh, giọng nhỏ nhẹ gọi anh:
"Ngụy Tôn dậy đi anh! Mẹ gọi!"
Anh cũng nghiêng người một cái cùng thức dậy tựa đầu lên vai cô:"Mới sớm! "
"Trời ạ! 10 giờ trưa rồi! Anh không đi làm sao? "_cô nhìn đồng hồ giật mình hét lên.
"Không cần! Gần Tết rồi nên nghỉ! Nay anh đưa em và mẹ đi mua sắm!"
"Vậy à? Vậy nhanh dậy thay đồ nào! "
Mẹ anh nôn nóng gõ cửa thêm gần nửa:"Nè hai đứa làm gì ở trỏng vậy hả? "
Anh thức dậy mở cửa ra nhìn mẹ mình hài hước chào:"Chào mẹ! Con trai cưng của mẹ dậy rồi nè! "
Bà chẳng quan tâm hừ lạnh một tiếng:"Chưa súc miệng mồm thối chết được! Nhanh xuống ăn cơm! "
Bị bà cho một vố rõ quê, anh đóng cửa lại đi vào thấy cô mới chỉ xếp chăn lại bước xuống giường đã nhào tới ôm cô hôn nhẹ nhàng, chào buổi sáng.
Cô bất ngờ đứng đơ để mặc anh hôn, hơi thở trở nên gắp rút hơn, lưỡi anh khuấy đảo trong miệng cô, cô e dè né tránh. Anh chỉ muốn hôn cô một chút chẳng nghĩ bị mê hoặc, miệng cô thật thơm ngọt dù là mới dậy.
"Ưmmmm..."_cô không thở được đánh lên ngực anh liên tục. Anh vội nhả môi cô ra nhìn cô:
"Vợ... có thối không? "
"Không...Không thối! Miệng ông xã rất thơm! Nhanh đi tắm nào! "_cô vỗ vai anh dỗ ngọt.
Anh hài lòng với câu trả lời của cô lẽo đẽo cùng cô vào nhà tắm:
"Vẫn là Uyển Đình tốt nhất! "
[...]
"Mẹ cái này có đẹp không ạ? "_cô thử một bộ đầm bầu màu cam nhẹ nhàng có hoa văn phía dưới rất đẹp, nữ tính đi ra hỏi mẹ.
Sau khi ăn sáng xong tất nghỉ ngơi một chút cũng là 13 giờ họ mới đi shopping. Dù đã 29 Tết nhưng là nhà có điều kiện họ đi những shop nổi tiếng chẳng lo chọn đồ thừa.
"Đẹp! Uyển Đình mặc gì cũng đẹp!"_ mẹ anh tắm tắc khen cô con dâu tương lai của mình.
"Hì... Tiểu Tôn đẹp không anh? "
Anh ngồi vẫn luôn quan sát cô, khi cô gọi anh là Tiểu Tôn lòng anh dân lên cảm xúc ấm áp lạ thường, cô rất ít khi gọi anh như vậy mỗi lần cô gọi anh như thế đều làm tê tái từng tế bào anh. Chỉ muốn ôm cô vào lòng vỗ về.
"Đẹp! "
"Con thử tiếp đi Uyển Đình! "_mẹ anh đi lựa một vòng cửa hiệu cho cô rất nhiều váy đầm. Nhân viên trong cửa tiệm đều ngưỡng mộ cô, đã có bầu rồi mà nhìn cô rất mặn mà có sức quyến rũ đặc biệt, khiến ai cũng muốn nhìn ngắm cầm trong tay nâng niu. Họ là phụ nữ mà còn thích thì đừng nói là đàn ông. Huống hồ lại có mẹ chồng và chồng thương yêu thật làm người ta ghen tỵ.
Lại đến một shop giày dép, cô không thể mang giày cao rồi nên là nhân viên lựa những đôi giày đế thấp cho cô.
"Phu nhân cô thử xem nào! "_một cô nhân viên hạ mình ngồi dưới chân cô, thử giày cho cô.
Cô nhẹ nhàng túm váy lại rồi đưa chân cho họ mang giày vào. Đôi giày đi vừa chân cô rất xinh:
"Tôi thích đôi này! Nhưng có màu khác nữa không? "
"Có ạ! Để chúng tôi lấy màu vàng nhạt cho cô nha! "
"Tiểu Tôn anh cho em xem đôi anh đang cầm đi! "_thấy anh đang ngấm ngía một đôi giày thì cô liền muốn xem nó. Nếu được, cô cũng muốn mang nó để những gì anh thích đều ở trên người mình.
Anh hài lòng khoan thai đi lại ngồi cạnh cô cho cô xem:"Nhìn xem rất đẹp! Chẳng phải rất hợp với bộ đầm khi nãy em mua sao? "
"Phải nha! Anh thật tinh ý đó! Vậy lấy nó được không? "-cô ôm anh nũng nịu xin.
Anh ôm cô hôn lên trán cô trước mặt bao nhiêu nhân viên làm họ đỏ mặt:
"Chỉ cần em thích! "
[...]
Lát sau đi về, cô ngồi ghế sau cùng mẹ anh, bà rất cẩn thận chăm sóc cô. Mang theo sữa bầu đóng hộp cho cô uống sợ cô đói:
"Uyển Đình con uống sữa đi! "
"Ôi! Cảm ơn mẹ nhiều ạ! "_cô vui vẻ đón lấy bằng hai tay lễ phép trước mẹ anh.
"Khi nãy mua tổng cộng là bao nhiêu vậy mẹ? "_cô nhẹ nhàng hỏi.
"Con không cần lo hình như là chỉ có gần 200 triệu thôi thì phải! "_bà rất thản nhiên trả lời con số chẳng chút lo lắng hay tiếc nuối đúng là nhà giàu, con số này hẳn chẳng là gì với bà.
"Dá? 200 á? "_cô trợn mắt ngạc nhiên hỏi. Làm sao lại đắc vậy khi nãy cô chẳng nhìn giá nữa, đó còn hơn tiền một năm cô làm người hầu.
Anh phì cười nhìn cô:"Em không cần ngạc nhiên, làm vợ anh sau này em còn cầm nhiều tiền hơn thế nữa nên tập làm quen đi. "
"Nhưng mà em... "_làm sao mà cô cầm cho được đây?
"Nó có hơn cả tỷ tỷ trong tài khoản con tha hồ tiêu cho hết. Yên tâm mẹ sẵn sàng dạy con. "_mẹ anh bá đạo nói.
Cô vô cùng khó xử, họ xem tiền là gì vậy chứ? Sao lại bình thường như thế, cô và nhiều người khác phải kiếm cả đời sợ không đủ.
"Mẹ à... Mẹ sẽ dạy hư vợ con mất..."
"Ẹc... Ẹc... "_cô đột nhiên muốn nôn khi uống hết hộp sữa, đưa tay che miệng.
Mẹ anh cùng anh tắt nụ cười thay bộ mặt lo lắng nhìn cô, mẹ anh vuốt ve lưng cô:
"Có sao không con? Ốm nghén rồi! "
"Mẹ ơi có sao không? Uyển Đình có cần đi bác sĩ không? Em ổn chứ? "_ anh bối rối trước tình huống này lần đầu tiên anh gặp phải..
"Dừng xe cho em đi! Ẹc... "_cô vội nói. Anh lập tức ghé vào lề đường, cô mở cửa xe chạy lại thùng rác nôn vào. Sau khi nôn xong thì cũng đỡ hơn sắc mặt có hơi tái đi. Anh đỡ cô lên xe.
Cô lại ngửi thấy mùi thơm của xôi thịt bên đường, bụng cô kêu gào, nước bọt tiết ra, ôm lấy tay anh nũng nịu:"Anh ơi mua cho em đi! Em thèm! "
Anh còn sợ chuyện lúc nãy nên không muốn cho cô ăn:"Không được lỡ em lại nôn ra. "
"Ô! Không chịu không chịu! "_cô dùng dằng đi lại mẹ anh nhõng nhẽo:"Mẹ con thèm xôi thịt! Bảo bảo cũng thèm! "
"Thằng này sao lại không mua cho con bé hả? "_mẹ anh cằn nhằn.
"Nhưng mà lỡ cô ấy như khi nãy..."
"Có bầu ai cũng thất thường như vậy, nôn ra lại đói ngay thôi. Nhanh mua đi! "_mẹ anh dắt cô lên xe ra lệnh cho anh, ân cần dịu dàng với cô:"Con lên xe đi kẻo nắng! "
"Dạ! Anh nhớ mua nhiều thịt nhé! " _cô vội dặn anh trước khi anh đi.
Lát sau anh trở lại với hộp xôi thịt trên tay đưa cho cô:"Em ăn đi! Kẻo đói! "
Cô hớn hở cầm lấy:"Vâng! Yêu anh nhiều! "
"Quên bà già này rồi! "
"Đâu có ạ! Con cũng yêu mẹ mà!"
# Tự nhiên không muốn ngược nữ chính nữa! Muốn sủng! Nhưng thôi... Tui phải ngược. #
Mặt trời chiếu qua khe cửa, ánh nắng của trời xuân cũng dịu đi. Hoa trong vườn nhà thi nhau khoe sắc, chim muôn vỗ cánh tung bay, ca hót.
Mẹ anh từ dưới lầu nhìn đồng hồ thở dài bước lên lầu xem, làm sao mà nay anh và cô chưa dậy.
Đứng trước cửa phòng cô và anh bà gõ cửa nhẹ nhàng:
"Ngụy Tôn? Uyển Đình? Hai đứa nhanh dậy đi nào! "
Cô dụi mắt mơ màng tỉnh dậy trong lòng ngực rắn chắc của anh, giọng nhỏ nhẹ gọi anh:
"Ngụy Tôn dậy đi anh! Mẹ gọi!"
Anh cũng nghiêng người một cái cùng thức dậy tựa đầu lên vai cô:"Mới sớm! "
"Trời ạ! 10 giờ trưa rồi! Anh không đi làm sao? "_cô nhìn đồng hồ giật mình hét lên.
"Không cần! Gần Tết rồi nên nghỉ! Nay anh đưa em và mẹ đi mua sắm!"
"Vậy à? Vậy nhanh dậy thay đồ nào! "
Mẹ anh nôn nóng gõ cửa thêm gần nửa:"Nè hai đứa làm gì ở trỏng vậy hả? "
Anh thức dậy mở cửa ra nhìn mẹ mình hài hước chào:"Chào mẹ! Con trai cưng của mẹ dậy rồi nè! "
Bà chẳng quan tâm hừ lạnh một tiếng:"Chưa súc miệng mồm thối chết được! Nhanh xuống ăn cơm! "
Bị bà cho một vố rõ quê, anh đóng cửa lại đi vào thấy cô mới chỉ xếp chăn lại bước xuống giường đã nhào tới ôm cô hôn nhẹ nhàng, chào buổi sáng.
Cô bất ngờ đứng đơ để mặc anh hôn, hơi thở trở nên gắp rút hơn, lưỡi anh khuấy đảo trong miệng cô, cô e dè né tránh. Anh chỉ muốn hôn cô một chút chẳng nghĩ bị mê hoặc, miệng cô thật thơm ngọt dù là mới dậy.
"Ưmmmm..."_cô không thở được đánh lên ngực anh liên tục. Anh vội nhả môi cô ra nhìn cô:
"Vợ... có thối không? "
"Không...Không thối! Miệng ông xã rất thơm! Nhanh đi tắm nào! "_cô vỗ vai anh dỗ ngọt.
Anh hài lòng với câu trả lời của cô lẽo đẽo cùng cô vào nhà tắm:
"Vẫn là Uyển Đình tốt nhất! "
[...]
"Mẹ cái này có đẹp không ạ? "_cô thử một bộ đầm bầu màu cam nhẹ nhàng có hoa văn phía dưới rất đẹp, nữ tính đi ra hỏi mẹ.
Sau khi ăn sáng xong tất nghỉ ngơi một chút cũng là 13 giờ họ mới đi shopping. Dù đã 29 Tết nhưng là nhà có điều kiện họ đi những shop nổi tiếng chẳng lo chọn đồ thừa.
"Đẹp! Uyển Đình mặc gì cũng đẹp!"_ mẹ anh tắm tắc khen cô con dâu tương lai của mình.
"Hì... Tiểu Tôn đẹp không anh? "
Anh ngồi vẫn luôn quan sát cô, khi cô gọi anh là Tiểu Tôn lòng anh dân lên cảm xúc ấm áp lạ thường, cô rất ít khi gọi anh như vậy mỗi lần cô gọi anh như thế đều làm tê tái từng tế bào anh. Chỉ muốn ôm cô vào lòng vỗ về.
"Đẹp! "
"Con thử tiếp đi Uyển Đình! "_mẹ anh đi lựa một vòng cửa hiệu cho cô rất nhiều váy đầm. Nhân viên trong cửa tiệm đều ngưỡng mộ cô, đã có bầu rồi mà nhìn cô rất mặn mà có sức quyến rũ đặc biệt, khiến ai cũng muốn nhìn ngắm cầm trong tay nâng niu. Họ là phụ nữ mà còn thích thì đừng nói là đàn ông. Huống hồ lại có mẹ chồng và chồng thương yêu thật làm người ta ghen tỵ.
Lại đến một shop giày dép, cô không thể mang giày cao rồi nên là nhân viên lựa những đôi giày đế thấp cho cô.
"Phu nhân cô thử xem nào! "_một cô nhân viên hạ mình ngồi dưới chân cô, thử giày cho cô.
Cô nhẹ nhàng túm váy lại rồi đưa chân cho họ mang giày vào. Đôi giày đi vừa chân cô rất xinh:
"Tôi thích đôi này! Nhưng có màu khác nữa không? "
"Có ạ! Để chúng tôi lấy màu vàng nhạt cho cô nha! "
"Tiểu Tôn anh cho em xem đôi anh đang cầm đi! "_thấy anh đang ngấm ngía một đôi giày thì cô liền muốn xem nó. Nếu được, cô cũng muốn mang nó để những gì anh thích đều ở trên người mình.
Anh hài lòng khoan thai đi lại ngồi cạnh cô cho cô xem:"Nhìn xem rất đẹp! Chẳng phải rất hợp với bộ đầm khi nãy em mua sao? "
"Phải nha! Anh thật tinh ý đó! Vậy lấy nó được không? "-cô ôm anh nũng nịu xin.
Anh ôm cô hôn lên trán cô trước mặt bao nhiêu nhân viên làm họ đỏ mặt:
"Chỉ cần em thích! "
[...]
Lát sau đi về, cô ngồi ghế sau cùng mẹ anh, bà rất cẩn thận chăm sóc cô. Mang theo sữa bầu đóng hộp cho cô uống sợ cô đói:
"Uyển Đình con uống sữa đi! "
"Ôi! Cảm ơn mẹ nhiều ạ! "_cô vui vẻ đón lấy bằng hai tay lễ phép trước mẹ anh.
"Khi nãy mua tổng cộng là bao nhiêu vậy mẹ? "_cô nhẹ nhàng hỏi.
"Con không cần lo hình như là chỉ có gần 200 triệu thôi thì phải! "_bà rất thản nhiên trả lời con số chẳng chút lo lắng hay tiếc nuối đúng là nhà giàu, con số này hẳn chẳng là gì với bà.
"Dá? 200 á? "_cô trợn mắt ngạc nhiên hỏi. Làm sao lại đắc vậy khi nãy cô chẳng nhìn giá nữa, đó còn hơn tiền một năm cô làm người hầu.
Anh phì cười nhìn cô:"Em không cần ngạc nhiên, làm vợ anh sau này em còn cầm nhiều tiền hơn thế nữa nên tập làm quen đi. "
"Nhưng mà em... "_làm sao mà cô cầm cho được đây?
"Nó có hơn cả tỷ tỷ trong tài khoản con tha hồ tiêu cho hết. Yên tâm mẹ sẵn sàng dạy con. "_mẹ anh bá đạo nói.
Cô vô cùng khó xử, họ xem tiền là gì vậy chứ? Sao lại bình thường như thế, cô và nhiều người khác phải kiếm cả đời sợ không đủ.
"Mẹ à... Mẹ sẽ dạy hư vợ con mất..."
"Ẹc... Ẹc... "_cô đột nhiên muốn nôn khi uống hết hộp sữa, đưa tay che miệng.
Mẹ anh cùng anh tắt nụ cười thay bộ mặt lo lắng nhìn cô, mẹ anh vuốt ve lưng cô:
"Có sao không con? Ốm nghén rồi! "
"Mẹ ơi có sao không? Uyển Đình có cần đi bác sĩ không? Em ổn chứ? "_ anh bối rối trước tình huống này lần đầu tiên anh gặp phải..
"Dừng xe cho em đi! Ẹc... "_cô vội nói. Anh lập tức ghé vào lề đường, cô mở cửa xe chạy lại thùng rác nôn vào. Sau khi nôn xong thì cũng đỡ hơn sắc mặt có hơi tái đi. Anh đỡ cô lên xe.
Cô lại ngửi thấy mùi thơm của xôi thịt bên đường, bụng cô kêu gào, nước bọt tiết ra, ôm lấy tay anh nũng nịu:"Anh ơi mua cho em đi! Em thèm! "
Anh còn sợ chuyện lúc nãy nên không muốn cho cô ăn:"Không được lỡ em lại nôn ra. "
"Ô! Không chịu không chịu! "_cô dùng dằng đi lại mẹ anh nhõng nhẽo:"Mẹ con thèm xôi thịt! Bảo bảo cũng thèm! "
"Thằng này sao lại không mua cho con bé hả? "_mẹ anh cằn nhằn.
"Nhưng mà lỡ cô ấy như khi nãy..."
"Có bầu ai cũng thất thường như vậy, nôn ra lại đói ngay thôi. Nhanh mua đi! "_mẹ anh dắt cô lên xe ra lệnh cho anh, ân cần dịu dàng với cô:"Con lên xe đi kẻo nắng! "
"Dạ! Anh nhớ mua nhiều thịt nhé! " _cô vội dặn anh trước khi anh đi.
Lát sau anh trở lại với hộp xôi thịt trên tay đưa cho cô:"Em ăn đi! Kẻo đói! "
Cô hớn hở cầm lấy:"Vâng! Yêu anh nhiều! "
"Quên bà già này rồi! "
"Đâu có ạ! Con cũng yêu mẹ mà!"
# Tự nhiên không muốn ngược nữ chính nữa! Muốn sủng! Nhưng thôi... Tui phải ngược. #
Tác giả :
Vĩ Cầm