Tử Dương
Chương 527: Đại yêu chín đầu
Dịch: Chưởng Thiên
Biên: argetlam7420
Một cái, hai cái, ba cái,… đợi khi cái đầu cuối cùng hoàn toàn lộ ra khỏi hác động, mọi người kinh hãi phát hiện chín cái đầu khổng lồ. Lúc trước Quỳnh Dao không nhìn lầm. Những cái đầu to lớn này có vài phần tương tự đầu rồng. Trên đầu là cặp sừng dài, nhưng hình dạng lại giống như hai cây chùy nhọn. So với đầu rồng thì cái đầu này thon nhọn hơn. Cái miệng với răng nanh khổng lồ không phải bẹp, mà là có vài phần tương tự mỏ ưng. Cái miệng há to như chậu máu, bên trong là cái lưỡi dài đỏ lòm, phân nhánh giống lưỡi rắn. Chín cái đầu này to nhỏ khác nhau. Mỗi một cái đều lớn hơn gấp mười lần có thừa so với đầu rồng. Màu sắc của chúng cũng không giống nhau, có năm cái màu đen, còn bốn cái đỏ thẫm.
Tuy vẫn chưa nhìn thấy thân hình quái vật này, Mạc Vấn đã âm thầm kinh hãi. Tu đạo đã nhiều năm, nhưng đây là Yêu vật lớn nhất hắn từng gặp qua. Căn cứ vào kích thước của chín cái đầu mà phỏng đoán, ít nhất thân thể của nó cũng lớn hơn gấp mười lần so với Thanh Long.
Chín cái đầu vừa thò ra khỏi hầm ngầm, lập tức đóng chặt mắt. Bị giam cầm nhiều năm dưới mặt đất, nó vẫn còn chưa thích ứng ngay với ánh sáng bên ngoài.
Trước tình hình này, Mạc Vấn thuấn di tiến lên, cấp bách vung lên Thất Tinh Kiếm, hòng chém rụng một cái đầu màu đen. Lúc trước, hắn xuất thủ ngăn cản Yêu vật này xuất thế nên đã chọc giận nó. Nếu đợi Yêu vật phục hồi lại tinh thần ắt sẽ động thủ với mọi người, phải dứt khoát tiên hạ thủ vi cường.
Trường kiếm huy xuất, đồng thời Mạc Vấn cúi đầu xuống nhìn, lông mày nhíu chặt. Hang động ngầm kia sâu không thấy đáy. Phía dưới cửa động có một thân hình màu đen với cặp cánh to lớn đang bám vào. Chín cái đầu kia đều mọc ra từ thân thể màu đen này. Nói cách khác, yêu vật bị phong ấn dưới mặt đất không phải là một cặp như hắn dự đoán trước đó, cũng không phải là ba con như Quỳnh Dao nói, mà chỉ có duy nhất một con.
Cùng lúc đó, Thất Tinh Kiếm mà Mạc vấn cấp bách chém ra bị mảng lân giáp màu đen to lớn bao trùm quanh cổ Yêu vật cản lại. Điều khiến Mạc Vấn kinh hãi chính là Thất Tinh Kiếm vốn đã được quán chú Linh khí, nhưng vừa tiếp xúc với lân giáp của Yêu vật thì bỗng nhiên bị ngăn trở. Thiếu khuyết linh khí trợ lực, một kiếm này chỉ cắt nát hai mảnh lân giáp của Yêu vật. Bởi vì hình thể Yêu vật này quá mức to lớn trong khi thân kiếm lại quá ngắn, một kiếm này chỉ chém được lớp vỏ ngoài cùng, không hề đả thương đến gân cốt yêu vật kia.
Một kích không thành, Mạc Vấn lập tức lách mình lui về phía sau. Yêu vật kia bị đau, chín cái đầu đồng thời lắc lư, thi nhau phát ra những tiếng gầm rú chói tai, khi thì giống như tiếng khóc nỉ non, thảm thiết của hài đồng, khi thì như tiếng sấm sét vô cùng kinh nhân.
Thấy yêu vật còn chưa mở mắt, Mạc Vấn lùi được nửa đường liền quay lại, tiếp tục vung kiếm chém về phía một cái đầu màu đỏ thẫm. Tuy yêu vật chưa kịp mở mắt, nhưng đã cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng thối lui vào trong hắc động, chín cái cổ dài va đập vào thạch bích hang động, làm cho đá văng tứ tung.
Do không nắm chắc tình huống bên dưới, Mạc Vấn không thừa cơ truy kích, mà là quay về tụ tập với mọi người trên sườn núi.
"Là Cửu Anh!" Ngao Nhu, Quỳnh Dao, Ngọc Linh Lung nhất loạt đồng thanh. Hai người Mạc Vấn và Lưu Dạ mặc dù không mở miệng, nhưng cũng đã đoán được thân phận Yêu vật này. Chỉ có lão Ngũ từ đầu đến cuối vẫn mờ mịt, nghi hoặc quay sang hỏi Mạc Vấn: "Lão gia, Cửu Anh là giống gì?"
Mạc Vấn lắc đầu, tập trung tinh thần nghĩ cách thoát thân. Yêu vật trước mắt vô cùng nguy hiểm, liều mạng không phải là cách hay, chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn. Hơn nữa nhất định phải trốn đi trước khi Cửu Anh kịp thích ứng với ánh sáng ngoại giới.
Lão Ngũ không thấy Mạc Vấn trả lời, quay đầu nhìn sang Quỳnh Dao. Quỳnh Dao liền tiếp lời: "Cửu Anh chính là Thượng Cổ Thần Thú, còn gọi là Cửu đầu yêu. Chín cái đầu, năm trống bốn mái. Năm cái đầu màu đen là trống, có thể phun ra ác thủy. Bốn cái đầu đỏ thẫm còn lại là mái, có thể phun ra hung hỏa."
"Ác thủy là gì?" Lão Ngũ nghi hoặc truy vấn.
Quỳnh Dao lắc đầu, ý nói bản thân cũng không biết. Thượng Cổ quái thú bực này vốn chẳng mấy người có cơ hội tận mắt chứng kiến hình dáng của chúng. Đa phần hiểu biết của con người đối với chúng đến từ điển tịch cổ đại và dã sử chí dị.
Ngao Nhu tiếp lời: "Ác thủy tương tự như thuỷ ngân của nhân gian. Hung hỏa thì cùng một loại với Nhị Muội chân hỏa của Nam Hải chúng ta."
"Cùng loại với Nhị Muội chân hỏa." Lão Ngũ ngạc nhiên trố mắt. Tuy rằng không tu hành, nhưng lão Ngũ biết rõ Tam Muội chân hỏa mà Mạc Vấn sử dụng là tham khảo từ Nhị Muội chân hỏa của Nam Hải. Bất kể là Nhị Muội chân hỏa hay Tam Muội chân hỏa đều có thể tổn thương đến nguyên thần và hồn phách đối phương. Về phần thuỷ ngân thì tương đối quen thuộc. Đó là một loại chất lỏng có tác dụng ăn mòn mãnh liệt, thường được đạo sĩ dùng khi luyện đan.
"Có thể cho là như vậy." Ngao Nhu nhẹ gật đầu.
"Nhị Muội chân hỏa không phải chỉ có người của Nam Hải biết hay sao?" Lão Ngũ cảm thấy nội tâm khẩn trương, chăm chú quan sát tình hình hắc động cự đại. Đừng nói đến việc đánh thắng, đối với Yêu vật có thể phun ra chất lỏng ăn mòn và hung hỏa tổn thương Nguyên Thần hồn phách, chỉ đến gần nó thôi cũng đã vô cùng nguy hiểm.
"Yêu vật này là họ hàng xa của Long Tộc." Ngao Nhu giải thích.
"Rồng có chín đứa con, nhưng không loại nào giống nó a." Lão Ngũ lại hỏi. Người càng sở hữu tri thức uyên bác, thời điểm cùng người khác nói chuyện lại càng ung dung. Nếu là kẻ có hiểu biết sơ sài, vậy thì chỉ có thể liên tục đặt câu hỏi, ngược lại khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy y nông cạn.
Ngao Nhu không đáp, chỉ thầm nghĩ cách giải thích giản lược, rõ ràng cho lão Ngũ. Nhưng Ngọc Linh Lung đã lên tiếng trước: "Long Thần là chính tông nhưng không phải là thủy tổ. Long xà chi chúc được sinh ra cùng với Long Thần cũng không phải toàn là Long. Nói nôm na, nếu như Long Thần là cha đẻ của Long Tộc, vậy thì yêu vật này chính là thúc bá của Long Tộc."
"Chờ một chút." Mạc Vấn ngăn cản lão Ngũ tiếp tục truy vấn, nhìn mọi người xung quanh: "Lúc trước, đám hung thú kia có thể rời khỏi trận pháp, nhưng chúng ta không thể. Chúng ta ở đây có nữ có nam, có dị loại, có Long Tộc, cũng có nhân loại, nhưng không ngoại lệ tất cả đều bị vây khốn ở đây. Chư vị thử nghĩ xem, bản thân chúng ta có thuộc tính gì đó khiến cho chính mình bị vây khốn?"
"Dương khí." Lưu Thiếu Khanh mở miệng trước tiên.
"Không đúng. Trong đám hung thú chạy trốn khỏi trận pháp không thiếu rắn rết, ngô công có dương khí nặng. Không phải dương khí." Ngọc Linh Lung phủ định suy đoán của Lưu Thiếu Khanh. Thứ nàng tinh thông nhất chính là y thuật, mà điều kiện tiên quyết của tinh thông y thuật chính là tinh thông Âm Dương Ngũ Hành.
Câu chuyện của hai người đã nhắc nhở Mạc Vấn. Mạc Vấn luân phiên thuấn di tiến lại ranh giới trận pháp, nắm lấy một cỗ thi thể rồi ném ra ngoài. Khối thi thể này trực tiếp xuyên qua bình chướng vô hình. Điều này cho thấy vật chết có thể rời khỏi trận pháp.
Tử thi có thể rời khỏi trận pháp, chứng tỏ cho mọi người thấy nguyên nhân bọn họ không thể rời khỏi trận pháp là do bọn họ có hô hấp, có hồn phách và Nguyên Thần. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không hoàn toàn đúng. Những hung thú chạy trốn vừa rồi cũng có hô hấp, cũng có hồn phách và Nguyên Thần. Trời cao vốn rất công bằng đấy, đối với cầm thú cũng vậy. Mặc kệ chúng có thiên phú hay không cũng đều ban cho Nguyên Thần. Không vì xuất thân hèn mọn của cầm thú mà tước đoạt quyền lợi chính đáng của chúng.
Suy nghĩ một hồi không kết quả, Mạc Vấn quay trở lại sườn núi. Lúc này, mọi người đều đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Bọn họ không phải hạng người ngu ngốc, trước tiên sẽ loại bỏ những suy nghĩ, phán đoán thô thiển, vô vị.
"Những hung thú đã rời khỏi trận pháp so với chúng ta có điểm nào bất đồng?" Mạc Vấn nhắc nhở chính mình, cũng là nhắc nhở mọi người.
Mọi người đồng thời tập trung tinh lực suy nghĩ vấn đề này. Một lát sau, Quỳnh Dao mở miệng trước tiên: "Bọn chúng đã lưu lại đây trong thời gian rất lâu, còn chúng ta lại mới đến."
Vừa dứt lời, tất cả chợt bừng tỉnh đại ngộ. Lúc trước những thú dữ kia không ngoại lệ đều giấu đi Yêu khí của mình, chính là để tiếp nhận ảnh hưởng của khí tức Cửu Anh. Mà bọn họ mới tới đây không lâu, chưa thể cảm nhiễm khí tức của Cửu Anh, khí tức của bọn họ lại khác hẳn Cửu Anh, vì vậy mới có thể thay thế cho Trận Phù bị Xi Vưu mang đi, duy trì sự tồn tại của trấn yêu trận pháp nơi này.
"Có phải do nguyên nhân khác hay không?" Dạ Tiêu Diêu hỏi. Nếu suy đoán của Quỳnh Dao chính xác, phương pháp rời khỏi trận pháp kia chỉ có một. Chính là lưu lại đây trong thời gian dài, cảm nhiễm một bộ phận khí tức của Cửu Anh. Mặc dù biện pháp này hữu hiệu, nhưng căn bản mọi người ở đây không cách nào thực thi. Vấn đề không chỉ là chuyện đồ ăn, nước uống, mà bọn họ không biết liệu cảm nhiễm quá nhiều khí tức Cửu Anh có tiềm ẩn hậu họa gì với bản thân hay không? Ngoài ra, lúc trước Mạc Vấn đã từng động thủ với Cửu Anh. Sau khi thích nghi với ánh sáng ngoại giới, Cửu Anh nhất định sẽ đuổi giết bọn họ. Kể cả lui một bước, coi như Mạc Vấn chưa từng xuất thủ với Cửu Anh, Cửu Anh cũng sẽ không bỏ qua cho bất kì ai. Bởi lẽ, nếu không giết chết mọi người, nó không thể nào rời khỏi nơi đây.
"Chính là nguyên nhân này." Mạc Vấn nói.
"Vậy phải làm sao mới ra được?" Dạ Tiêu Diêu hỏi.
"Nếu có phương pháp thoát khốn trong thời gian ngắn, Xi Vưu tuyệt đối sẽ không yên tâm rời đi." Mạc Vấn đứng dựa vào một gốc cây không biết tên, quan sát vết máu còn sót lại trên Thất Tinh Kiếm. Máu của Cửu Anh đồng dạng cũng có tính ăn mòn nghiêm trọng.
"Nếu như không thể nghĩ được biện pháp khác, chúng ta liền ở đây cùng nó quần nhau một thời gian. Vật này có hình thể to lớn, hành động ắt sẽ cồng kềnh chậm chạp." Lưu Thiếu Khanh nhếch môi cười nói.
"Nói nhảm thì không cần nói cũng được." Mạc Vấn liếc xéo Lưu Thiếu Khanh một cái. Người khác không biết trong lòng Lưu Thiếu Khanh đang nghĩ gì, nhưng hắn thì biết rõ. Trước giờ, Lưu Thiếu Khanh đều dốc toàn lực ngăn cản Xi Vưu xâm nhập Trung thổ. Nhưng trong khi Lưu Thiếu Khanh nỗ lực ngăn bước tiến của Xi Vưu vào Trung thổ, chẳng những không có ai đến ba quận đông bắc giúp đỡ y một tay, ngược lại, còn nhân cơ hội đâm chọt sau lưng y, khiến y bị phân tâm, không thể dốc toàn lực trong lúc đối đầu với Xi Vưu. Vì vậy y mới có ý muốn để mặc Xi Vưu tiến vào Trung thổ gây tai họa một phen, để những kẻ kia nếm mùi đau khổ.
"Yêu vật kia có khả năng phun ra Thủy Hỏa, có thể tuỳ ý khống chế phương viên năm mươi dặm. Chúng ta lưu lại đây cũng không an toàn. Huống hồ chúng ta chính là người tu hành, linh khí trong cơ thể sẽ tự động kháng cự sự xâm nhiễm của Yêu khí. Nếu bị nhiễm quá nhiều Yêu khí, tu vi chúng ta nhất định sẽ mất hết." Ngọc Linh Lung mở miệng nhắc nhở.
Mạc Vấn gật đầu rồi nói: "Mặc kệ chúng ta sử dụng loại phương pháp nào để thoát khỏi nơi này, Cửu Anh cũng sẽ được tự do một lần nữa."
Bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc. Xi Vưu bày ra một thế cục sinh tử, buộc mọi người phải đối đầu chính diện với Cửu Anh.
"Cổ nhân nói không sai." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Lúc trước họ đã chủ quan khinh địch, tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Trong sử sách lẫn truyền thuyết đều mô tả hình tượng Xi Vưu là một gã mãng phu ngu xuẩn. Nhưng sự thật không phải vậy. Xi Vưu quả thực rất thông minh, tinh thông mưu lược. Vì đạt được mục đích mà không tiếc tổn thất đại lượng hung thú. Rất nhiều tướng soái và hậu nhân bôi nhọ Xi Vưu, bởi vì trước kia gã là kẻ bại trận. Trong mắt hậu nhân, kẻ thất bại vĩnh viễn mang bộ mặt hung tàn và ngu xuẩn. Xi Vưu quả thực vô cùng hung tàn, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn.
"Linh khí của chúng ta trong đây đang từ từ biến mất. Cũng may không nghiêm trọng lắm. Có thể cầm cự được nửa tháng." Ngọc Linh Lung nói. Dạ Tiêu Diêu nghe vậy ngưng thần cảm nhận trong chốc lát, xác nhận phỏng đoán của Ngọc Linh Lung.
"Lý chân nhân, độc tính trong nước mưa có thể duy trì bao lâu?" Mạc Vấn nhìn sang Ngọc Linh Lung. Lúc trước, hắn đã động thủ với Cửu Anh. Sau khi bị thương, Cửu Anh cũng không phun ra ác thủy. Điều này chứng tỏ có thể trong cơ thể nó đang thiếu nước nghiêm trọng. Mà trước đó, cơn mưa lớn do Ngao Nhu làm phép từ khu vực sơn cốc tây nam đã hội tụ thành một đầm nước không nhỏ, vừa đúng là nguồn cung cấp nước uống cho Cửu Anh.
"Ít nhất có thể duy trì được ba năm." Ngọc Linh Lung đáp.
"Không có tác dụng. Cửu Anh bách độc bất xâm." Ngao Nhu căn cứ câu hỏi của Mạc Vấn lúc trước, đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
Mạc Vấn cười khổ, trầm ngâm nói với mọi người: "Ta vào trong tòa thạch tháp bị Cửu Anh lật tung kia nhìn xem có manh mối gì không."
Chợt lão Ngũ chỉ tay về phía tây, hoảng hốt la lên: "Lão gia, người tốt nhất hãy khẩn trương một chút. Mặt trời sắp xuống núi rồi…"
Biên: argetlam7420
Một cái, hai cái, ba cái,… đợi khi cái đầu cuối cùng hoàn toàn lộ ra khỏi hác động, mọi người kinh hãi phát hiện chín cái đầu khổng lồ. Lúc trước Quỳnh Dao không nhìn lầm. Những cái đầu to lớn này có vài phần tương tự đầu rồng. Trên đầu là cặp sừng dài, nhưng hình dạng lại giống như hai cây chùy nhọn. So với đầu rồng thì cái đầu này thon nhọn hơn. Cái miệng với răng nanh khổng lồ không phải bẹp, mà là có vài phần tương tự mỏ ưng. Cái miệng há to như chậu máu, bên trong là cái lưỡi dài đỏ lòm, phân nhánh giống lưỡi rắn. Chín cái đầu này to nhỏ khác nhau. Mỗi một cái đều lớn hơn gấp mười lần có thừa so với đầu rồng. Màu sắc của chúng cũng không giống nhau, có năm cái màu đen, còn bốn cái đỏ thẫm.
Tuy vẫn chưa nhìn thấy thân hình quái vật này, Mạc Vấn đã âm thầm kinh hãi. Tu đạo đã nhiều năm, nhưng đây là Yêu vật lớn nhất hắn từng gặp qua. Căn cứ vào kích thước của chín cái đầu mà phỏng đoán, ít nhất thân thể của nó cũng lớn hơn gấp mười lần so với Thanh Long.
Chín cái đầu vừa thò ra khỏi hầm ngầm, lập tức đóng chặt mắt. Bị giam cầm nhiều năm dưới mặt đất, nó vẫn còn chưa thích ứng ngay với ánh sáng bên ngoài.
Trước tình hình này, Mạc Vấn thuấn di tiến lên, cấp bách vung lên Thất Tinh Kiếm, hòng chém rụng một cái đầu màu đen. Lúc trước, hắn xuất thủ ngăn cản Yêu vật này xuất thế nên đã chọc giận nó. Nếu đợi Yêu vật phục hồi lại tinh thần ắt sẽ động thủ với mọi người, phải dứt khoát tiên hạ thủ vi cường.
Trường kiếm huy xuất, đồng thời Mạc Vấn cúi đầu xuống nhìn, lông mày nhíu chặt. Hang động ngầm kia sâu không thấy đáy. Phía dưới cửa động có một thân hình màu đen với cặp cánh to lớn đang bám vào. Chín cái đầu kia đều mọc ra từ thân thể màu đen này. Nói cách khác, yêu vật bị phong ấn dưới mặt đất không phải là một cặp như hắn dự đoán trước đó, cũng không phải là ba con như Quỳnh Dao nói, mà chỉ có duy nhất một con.
Cùng lúc đó, Thất Tinh Kiếm mà Mạc vấn cấp bách chém ra bị mảng lân giáp màu đen to lớn bao trùm quanh cổ Yêu vật cản lại. Điều khiến Mạc Vấn kinh hãi chính là Thất Tinh Kiếm vốn đã được quán chú Linh khí, nhưng vừa tiếp xúc với lân giáp của Yêu vật thì bỗng nhiên bị ngăn trở. Thiếu khuyết linh khí trợ lực, một kiếm này chỉ cắt nát hai mảnh lân giáp của Yêu vật. Bởi vì hình thể Yêu vật này quá mức to lớn trong khi thân kiếm lại quá ngắn, một kiếm này chỉ chém được lớp vỏ ngoài cùng, không hề đả thương đến gân cốt yêu vật kia.
Một kích không thành, Mạc Vấn lập tức lách mình lui về phía sau. Yêu vật kia bị đau, chín cái đầu đồng thời lắc lư, thi nhau phát ra những tiếng gầm rú chói tai, khi thì giống như tiếng khóc nỉ non, thảm thiết của hài đồng, khi thì như tiếng sấm sét vô cùng kinh nhân.
Thấy yêu vật còn chưa mở mắt, Mạc Vấn lùi được nửa đường liền quay lại, tiếp tục vung kiếm chém về phía một cái đầu màu đỏ thẫm. Tuy yêu vật chưa kịp mở mắt, nhưng đã cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng thối lui vào trong hắc động, chín cái cổ dài va đập vào thạch bích hang động, làm cho đá văng tứ tung.
Do không nắm chắc tình huống bên dưới, Mạc Vấn không thừa cơ truy kích, mà là quay về tụ tập với mọi người trên sườn núi.
"Là Cửu Anh!" Ngao Nhu, Quỳnh Dao, Ngọc Linh Lung nhất loạt đồng thanh. Hai người Mạc Vấn và Lưu Dạ mặc dù không mở miệng, nhưng cũng đã đoán được thân phận Yêu vật này. Chỉ có lão Ngũ từ đầu đến cuối vẫn mờ mịt, nghi hoặc quay sang hỏi Mạc Vấn: "Lão gia, Cửu Anh là giống gì?"
Mạc Vấn lắc đầu, tập trung tinh thần nghĩ cách thoát thân. Yêu vật trước mắt vô cùng nguy hiểm, liều mạng không phải là cách hay, chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn. Hơn nữa nhất định phải trốn đi trước khi Cửu Anh kịp thích ứng với ánh sáng ngoại giới.
Lão Ngũ không thấy Mạc Vấn trả lời, quay đầu nhìn sang Quỳnh Dao. Quỳnh Dao liền tiếp lời: "Cửu Anh chính là Thượng Cổ Thần Thú, còn gọi là Cửu đầu yêu. Chín cái đầu, năm trống bốn mái. Năm cái đầu màu đen là trống, có thể phun ra ác thủy. Bốn cái đầu đỏ thẫm còn lại là mái, có thể phun ra hung hỏa."
"Ác thủy là gì?" Lão Ngũ nghi hoặc truy vấn.
Quỳnh Dao lắc đầu, ý nói bản thân cũng không biết. Thượng Cổ quái thú bực này vốn chẳng mấy người có cơ hội tận mắt chứng kiến hình dáng của chúng. Đa phần hiểu biết của con người đối với chúng đến từ điển tịch cổ đại và dã sử chí dị.
Ngao Nhu tiếp lời: "Ác thủy tương tự như thuỷ ngân của nhân gian. Hung hỏa thì cùng một loại với Nhị Muội chân hỏa của Nam Hải chúng ta."
"Cùng loại với Nhị Muội chân hỏa." Lão Ngũ ngạc nhiên trố mắt. Tuy rằng không tu hành, nhưng lão Ngũ biết rõ Tam Muội chân hỏa mà Mạc Vấn sử dụng là tham khảo từ Nhị Muội chân hỏa của Nam Hải. Bất kể là Nhị Muội chân hỏa hay Tam Muội chân hỏa đều có thể tổn thương đến nguyên thần và hồn phách đối phương. Về phần thuỷ ngân thì tương đối quen thuộc. Đó là một loại chất lỏng có tác dụng ăn mòn mãnh liệt, thường được đạo sĩ dùng khi luyện đan.
"Có thể cho là như vậy." Ngao Nhu nhẹ gật đầu.
"Nhị Muội chân hỏa không phải chỉ có người của Nam Hải biết hay sao?" Lão Ngũ cảm thấy nội tâm khẩn trương, chăm chú quan sát tình hình hắc động cự đại. Đừng nói đến việc đánh thắng, đối với Yêu vật có thể phun ra chất lỏng ăn mòn và hung hỏa tổn thương Nguyên Thần hồn phách, chỉ đến gần nó thôi cũng đã vô cùng nguy hiểm.
"Yêu vật này là họ hàng xa của Long Tộc." Ngao Nhu giải thích.
"Rồng có chín đứa con, nhưng không loại nào giống nó a." Lão Ngũ lại hỏi. Người càng sở hữu tri thức uyên bác, thời điểm cùng người khác nói chuyện lại càng ung dung. Nếu là kẻ có hiểu biết sơ sài, vậy thì chỉ có thể liên tục đặt câu hỏi, ngược lại khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy y nông cạn.
Ngao Nhu không đáp, chỉ thầm nghĩ cách giải thích giản lược, rõ ràng cho lão Ngũ. Nhưng Ngọc Linh Lung đã lên tiếng trước: "Long Thần là chính tông nhưng không phải là thủy tổ. Long xà chi chúc được sinh ra cùng với Long Thần cũng không phải toàn là Long. Nói nôm na, nếu như Long Thần là cha đẻ của Long Tộc, vậy thì yêu vật này chính là thúc bá của Long Tộc."
"Chờ một chút." Mạc Vấn ngăn cản lão Ngũ tiếp tục truy vấn, nhìn mọi người xung quanh: "Lúc trước, đám hung thú kia có thể rời khỏi trận pháp, nhưng chúng ta không thể. Chúng ta ở đây có nữ có nam, có dị loại, có Long Tộc, cũng có nhân loại, nhưng không ngoại lệ tất cả đều bị vây khốn ở đây. Chư vị thử nghĩ xem, bản thân chúng ta có thuộc tính gì đó khiến cho chính mình bị vây khốn?"
"Dương khí." Lưu Thiếu Khanh mở miệng trước tiên.
"Không đúng. Trong đám hung thú chạy trốn khỏi trận pháp không thiếu rắn rết, ngô công có dương khí nặng. Không phải dương khí." Ngọc Linh Lung phủ định suy đoán của Lưu Thiếu Khanh. Thứ nàng tinh thông nhất chính là y thuật, mà điều kiện tiên quyết của tinh thông y thuật chính là tinh thông Âm Dương Ngũ Hành.
Câu chuyện của hai người đã nhắc nhở Mạc Vấn. Mạc Vấn luân phiên thuấn di tiến lại ranh giới trận pháp, nắm lấy một cỗ thi thể rồi ném ra ngoài. Khối thi thể này trực tiếp xuyên qua bình chướng vô hình. Điều này cho thấy vật chết có thể rời khỏi trận pháp.
Tử thi có thể rời khỏi trận pháp, chứng tỏ cho mọi người thấy nguyên nhân bọn họ không thể rời khỏi trận pháp là do bọn họ có hô hấp, có hồn phách và Nguyên Thần. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không hoàn toàn đúng. Những hung thú chạy trốn vừa rồi cũng có hô hấp, cũng có hồn phách và Nguyên Thần. Trời cao vốn rất công bằng đấy, đối với cầm thú cũng vậy. Mặc kệ chúng có thiên phú hay không cũng đều ban cho Nguyên Thần. Không vì xuất thân hèn mọn của cầm thú mà tước đoạt quyền lợi chính đáng của chúng.
Suy nghĩ một hồi không kết quả, Mạc Vấn quay trở lại sườn núi. Lúc này, mọi người đều đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Bọn họ không phải hạng người ngu ngốc, trước tiên sẽ loại bỏ những suy nghĩ, phán đoán thô thiển, vô vị.
"Những hung thú đã rời khỏi trận pháp so với chúng ta có điểm nào bất đồng?" Mạc Vấn nhắc nhở chính mình, cũng là nhắc nhở mọi người.
Mọi người đồng thời tập trung tinh lực suy nghĩ vấn đề này. Một lát sau, Quỳnh Dao mở miệng trước tiên: "Bọn chúng đã lưu lại đây trong thời gian rất lâu, còn chúng ta lại mới đến."
Vừa dứt lời, tất cả chợt bừng tỉnh đại ngộ. Lúc trước những thú dữ kia không ngoại lệ đều giấu đi Yêu khí của mình, chính là để tiếp nhận ảnh hưởng của khí tức Cửu Anh. Mà bọn họ mới tới đây không lâu, chưa thể cảm nhiễm khí tức của Cửu Anh, khí tức của bọn họ lại khác hẳn Cửu Anh, vì vậy mới có thể thay thế cho Trận Phù bị Xi Vưu mang đi, duy trì sự tồn tại của trấn yêu trận pháp nơi này.
"Có phải do nguyên nhân khác hay không?" Dạ Tiêu Diêu hỏi. Nếu suy đoán của Quỳnh Dao chính xác, phương pháp rời khỏi trận pháp kia chỉ có một. Chính là lưu lại đây trong thời gian dài, cảm nhiễm một bộ phận khí tức của Cửu Anh. Mặc dù biện pháp này hữu hiệu, nhưng căn bản mọi người ở đây không cách nào thực thi. Vấn đề không chỉ là chuyện đồ ăn, nước uống, mà bọn họ không biết liệu cảm nhiễm quá nhiều khí tức Cửu Anh có tiềm ẩn hậu họa gì với bản thân hay không? Ngoài ra, lúc trước Mạc Vấn đã từng động thủ với Cửu Anh. Sau khi thích nghi với ánh sáng ngoại giới, Cửu Anh nhất định sẽ đuổi giết bọn họ. Kể cả lui một bước, coi như Mạc Vấn chưa từng xuất thủ với Cửu Anh, Cửu Anh cũng sẽ không bỏ qua cho bất kì ai. Bởi lẽ, nếu không giết chết mọi người, nó không thể nào rời khỏi nơi đây.
"Chính là nguyên nhân này." Mạc Vấn nói.
"Vậy phải làm sao mới ra được?" Dạ Tiêu Diêu hỏi.
"Nếu có phương pháp thoát khốn trong thời gian ngắn, Xi Vưu tuyệt đối sẽ không yên tâm rời đi." Mạc Vấn đứng dựa vào một gốc cây không biết tên, quan sát vết máu còn sót lại trên Thất Tinh Kiếm. Máu của Cửu Anh đồng dạng cũng có tính ăn mòn nghiêm trọng.
"Nếu như không thể nghĩ được biện pháp khác, chúng ta liền ở đây cùng nó quần nhau một thời gian. Vật này có hình thể to lớn, hành động ắt sẽ cồng kềnh chậm chạp." Lưu Thiếu Khanh nhếch môi cười nói.
"Nói nhảm thì không cần nói cũng được." Mạc Vấn liếc xéo Lưu Thiếu Khanh một cái. Người khác không biết trong lòng Lưu Thiếu Khanh đang nghĩ gì, nhưng hắn thì biết rõ. Trước giờ, Lưu Thiếu Khanh đều dốc toàn lực ngăn cản Xi Vưu xâm nhập Trung thổ. Nhưng trong khi Lưu Thiếu Khanh nỗ lực ngăn bước tiến của Xi Vưu vào Trung thổ, chẳng những không có ai đến ba quận đông bắc giúp đỡ y một tay, ngược lại, còn nhân cơ hội đâm chọt sau lưng y, khiến y bị phân tâm, không thể dốc toàn lực trong lúc đối đầu với Xi Vưu. Vì vậy y mới có ý muốn để mặc Xi Vưu tiến vào Trung thổ gây tai họa một phen, để những kẻ kia nếm mùi đau khổ.
"Yêu vật kia có khả năng phun ra Thủy Hỏa, có thể tuỳ ý khống chế phương viên năm mươi dặm. Chúng ta lưu lại đây cũng không an toàn. Huống hồ chúng ta chính là người tu hành, linh khí trong cơ thể sẽ tự động kháng cự sự xâm nhiễm của Yêu khí. Nếu bị nhiễm quá nhiều Yêu khí, tu vi chúng ta nhất định sẽ mất hết." Ngọc Linh Lung mở miệng nhắc nhở.
Mạc Vấn gật đầu rồi nói: "Mặc kệ chúng ta sử dụng loại phương pháp nào để thoát khỏi nơi này, Cửu Anh cũng sẽ được tự do một lần nữa."
Bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc. Xi Vưu bày ra một thế cục sinh tử, buộc mọi người phải đối đầu chính diện với Cửu Anh.
"Cổ nhân nói không sai." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Lúc trước họ đã chủ quan khinh địch, tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Trong sử sách lẫn truyền thuyết đều mô tả hình tượng Xi Vưu là một gã mãng phu ngu xuẩn. Nhưng sự thật không phải vậy. Xi Vưu quả thực rất thông minh, tinh thông mưu lược. Vì đạt được mục đích mà không tiếc tổn thất đại lượng hung thú. Rất nhiều tướng soái và hậu nhân bôi nhọ Xi Vưu, bởi vì trước kia gã là kẻ bại trận. Trong mắt hậu nhân, kẻ thất bại vĩnh viễn mang bộ mặt hung tàn và ngu xuẩn. Xi Vưu quả thực vô cùng hung tàn, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn.
"Linh khí của chúng ta trong đây đang từ từ biến mất. Cũng may không nghiêm trọng lắm. Có thể cầm cự được nửa tháng." Ngọc Linh Lung nói. Dạ Tiêu Diêu nghe vậy ngưng thần cảm nhận trong chốc lát, xác nhận phỏng đoán của Ngọc Linh Lung.
"Lý chân nhân, độc tính trong nước mưa có thể duy trì bao lâu?" Mạc Vấn nhìn sang Ngọc Linh Lung. Lúc trước, hắn đã động thủ với Cửu Anh. Sau khi bị thương, Cửu Anh cũng không phun ra ác thủy. Điều này chứng tỏ có thể trong cơ thể nó đang thiếu nước nghiêm trọng. Mà trước đó, cơn mưa lớn do Ngao Nhu làm phép từ khu vực sơn cốc tây nam đã hội tụ thành một đầm nước không nhỏ, vừa đúng là nguồn cung cấp nước uống cho Cửu Anh.
"Ít nhất có thể duy trì được ba năm." Ngọc Linh Lung đáp.
"Không có tác dụng. Cửu Anh bách độc bất xâm." Ngao Nhu căn cứ câu hỏi của Mạc Vấn lúc trước, đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
Mạc Vấn cười khổ, trầm ngâm nói với mọi người: "Ta vào trong tòa thạch tháp bị Cửu Anh lật tung kia nhìn xem có manh mối gì không."
Chợt lão Ngũ chỉ tay về phía tây, hoảng hốt la lên: "Lão gia, người tốt nhất hãy khẩn trương một chút. Mặt trời sắp xuống núi rồi…"
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu