Tử Dương
Chương 495: Đạo cô và tăng nhân
Dịch: kimsieuquan
Biên: argetlam7420
Lời thì thào của Phong Nhất Lam khiến Mạc Vấn cảm thấy hiếu kỳ. Với tình huống bây giờ thì "Bọn hắn" trong miệng nàng chỉ có thể là chỉ Hắc Bạch vô thường. Vậy tại sao nàng lại muốn Hắc Bạch vô thường rời khỏi trước giờ Ngọ, còn câu "Chớ có trách ta" là nói về ai?
Phong Nhất Lam đắp kín tấm chăn mỏng rồi nhắm mắt lại, nước mắt rõ ràng hiện ra trên khóe mắt, theo sau đó là nghẹn ngào không thành tiếng. Không lâu sau, thanh âm nghẹn ngào biến thành thấp giọng thút thít nỉ non, lại qua chốc lát, thút thít nỉ non đã biến thành gào khóc bi thương.
Người tu hành tu vi càng cao thâm thì sự khống chế tâm tình bản thân lại càng mạnh mẽ, mà với tu vi Địa Tiên của Phong Nhất Lam thì không nên thất thố như thế chứ! Lúc nàng khóc thì nằm co người lại, hai tay nắm chặt, đủ thấy trong lòng rất là bi thương; thân là Địa Tiên nếu vì sự sống còn của bản thân thì nhiều nhất nàng chỉ cảm thán một câu thời gian không đợi ta là được, tuyệt sẽ không đến mức bi thương như vậy.
Sau một lúc nức nở thì Phong Nhất Lam đã khống chế được tâm tình của mình. Nàng đưa tay lau đi nước mắt, an tĩnh nằm ngửa, hai tay phân biệt cầm lục điệp và pháp ấn, thần sắc trên mặt chuyển sang bình hòa.
Thấy tình hình này thì Mạc Vấn lặng yên tạm ly khai. Ở ngoài trăm trượng phía tây tiểu viện, hắn thoát khỏi trạng thái ẩn thân và tản ra khí tức bản thân, rồi bước về phía tiểu viện.
Hành động này là vì hắn muốn Phong Nhất Lam cảm giác có người đến. Ai cũng đều không muốn bị người khác chứng kiến cảnh xấu hổ của mình, Phong Nhất Lam tất nhiên cũng thế, hắn cũng không muốn cho nàng biết là có người bên cạnh khi nàng đang khóc.
Chốc lát sau, khi tới cửa tiểu viện, Mạc Vấn hơi dừng lại rồi cất bước tiến vào.
"Người mới đến xin dừng lại.", từ trong phòng truyền ra giọng nói của Phong Nhất Lam. Khác với sự bi thương nức nở trước đó, âm điệu của những lời này lại chứa đựng sự rét lạnh như băng.
Mạc Vấn nghe vậy thì lập tức dừng lại, không tiến lên nữa.
"Tu vi Thiên tiên, ngài là Thiên Khu Tử Thượng Thanh tông!?" Giọng nói của nàng mang theo ý hơi chút kinh ngạc kèm một chút không xác định.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn xướng tụng đạo hiệu, cử động lần này không khác nào thừa nhận thân phận của mình. Phong Nhất Lam có lẽ tinh thông thuật suy diễn, nhưng nàng tuyệt không thể suy diễn cẩn thận được như vậy, chắc là thông qua khí tức mà đoán được thân phận của hắn. Các tông phái Tam Thanh có pháp môn luyện khí khác nhau, mỗi phái đều có đặc điểm riêng, đạo nhân Ngọc Thanh khí tức trầm ổn, đạo nhân Thái Thanh khí tức dung hòa, còn Thượng Thanh thì lúc luyện khí không cấm tạp niệm, vì vậy khí tức bản thân dao động khá nhiều.
"Thì ra bọn hắn đã đi mời ngươi.", ngữ khí của nàng rất là bình tĩnh.
Mạc Vấn nghe vậy không nói, vì không biết trả lời thế nào. Sở dĩ hắn không động thủ ngay lập tức là vì còn nghi hoặc trong lòng, không biết Phong Nhất Lam vì sao lại khoanh tay chịu chết? Với tu vi của nàng, nếu kiên quyết chống trả, hắn muốn hàng phục được nàng thì tất nhiên sẽ hao công tốn sức.
"Thiên ý khó phạm, gọi bọn hắn đến đây đi, ta theo bọn hắn đi." Phong Nhất Lam thở dài nói ra. Chữ “gọi” biểu lộ người này có một sự kiêu ngạo, nàng rõ ràng không hề sợ hãi Hắc Bạch vô thường.
"Chân nhân đã ngộ đạo Địa Tiên mà vẫn chấp niệm với thiên ý." Mạc Vấn không vội làm theo mà trước tiên nói lên câu này. Thiên ý vẫn luôn tồn tại nhưng cũng không phải không thể thay đổi.
Phong Nhất Lam nghe vậy thì không lập tức trả lời mà trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói ra, "Bần đạo có một yêu cầu quá đáng."
"Chân nhân mời nói." Mạc Vấn đáp. Dựa theo lễ nghi Đạo giáo thì nên xưng hô với nữ Tiên nhân là Nguyên Quân, nhưng đó là trường hợp chính quy nghiêm túc, còn bình thường phần nhiều vẫn xưng là chân nhân.
"Bần đạo không làm khó chân nhân và hai vị Âm sai, nhưng cầu xin chân nhân pháp ngoại khai ân, lưu lại Linh thức của bần đạo không bị tan đi." Phong Nhất Lam thương lượng.
"Bần đạo có thể biết nguyên nhân hay không?" Mạc Vấn hỏi. Lúc Phong Nhất Lam nói những lời trên thì giọng điệu rất là khẩn trương thấp thỏm, như vậy có thể thấy được việc này cực kỳ trọng yếu với nàng. Nhưng hắn không nghĩ ra vì sao nàng lại muốn mang theo trí nhớ của kiếp này trước khi đầu thai.
"Xin chân nhân thành toàn!" Giọng nói bi thương lại vang lên nhưng nàng không nói ra nguyên do vì sao lại làm vậy.
"Tái thế tu hành là làm trái với đạo lý tự nhiên." Mạc Vấn đáp. Nếu để Phong Nhất Lam mang theo ký ức đầu thai, thì với kiến thức của mình không tới mười tuổi nàng sẽ có thể là cao thủ tuyệt đỉnh, điều này sẽ là không công bằng đối với những người tu hành khác.
"Kiếp sau đầu thai ta nguyện phế đi Lục kinh và Kỳ kinh." Phong Nhất Lam khẩn thiết nói.
Nghe đến đó thì hắn đã có tính toán trong lòng. Việc phế đi Kỳ kinh Bát mạch cùng với một nửa trong số mười hai kinh mạch sẽ làm cho người đó vĩnh viễn không còn hy vọng độ kiếp lên Tử khí, nói cách khác kiếp sau Phong Nhất Lam muốn tu hành thì chỉ còn là để tự vệ, mà không vì phi thăng trường sinh.
"Kiếp sau cầu âm hồn hay là dương hồn." Mạc Vấn hỏi. Không đủ Âm Dương thì không được đầy đủ tính mệnh, mặc kệ nam nữ đều là có đủ Âm Dương đấy, chẳng qua là hồn phách Âm Dương bất đồng, hồn làm chủ, phách là đi theo, nam giới là dương hồn âm phách, mà nữ giới thì là âm hồn dương phách.
"Bần đạo kiếp này tu hành, kiếp sau theo lý vẫn là âm hồn." Phong Nhất Lam kiên định đáp.
"Ngươi thật sự không muốn sống nữa?" Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi mở miệng hỏi tiếp.
"Cầu mong chân nhân thành toàn." Phong Nhất Lam bi thương lại cầu khẩn. Nàng vừa nói xong thì hồn phách rời khỏi thân thể, đứng ở giữa phòng.
Mạc Vấn thấy nàng tâm ý đã quyết, chỉ còn đợi gặp mặt Hắc Bạch vô thường. Hắc Bạch vô thường có cảm giác liền đi tới, hiện thân ở trong nội viện, thấy Phong Nhất Lam hồn phách đã ly thể thì vừa mừng vừa sợ.
"Có phương pháp gì để Linh thức không tiêu tán, giữ lại kiếp sau làm người không?." Mạc Vấn đưa tay ngăn cản Hắc vô thường đang muốn tiến lên.
Hắc vô thường nghe vậy thì mặt lộ vẻ khó xử, tuy nhiên trước kia cũng có trường hợp người tái thế làm người vẫn mang trí nhớ kiếp trước. Nhưng loại tình huống đó đều là do sai sót của ti chức địa phủ mà ra; vô tình bỏ qua và cố ý bỏ qua là hoàn toàn không giống nhau, cố ý bỏ qua là đánh đồng với làm việc thiên tư trái luật, chính là lỗi nặng hơn.
"Chân nhân, việc này nếu phía trên biết được, hai người chúng ta tuyệt đối không đảm đương nổi đâu!" Hắc vô thường rất là khó xử.
Mạc Vấn nhíu mày, Bạch vô thường thấy thế thì tiến lên nói, "Chân nhân nếu thấy khó xử, hay là chúng ta bỏ qua nơi này."
"Tuyệt đối không thể, hôm nay là đến ngày bần đạo đền tội, giờ Ngọ buông xuống, kính xin chân nhân từ bi thành toàn." Phong Nhất Lam có tu vi Địa Tiên, dù hồn phách ly thể nhưng vẫn có thể nói chuyện.
"Nếu là tiện nội (vợ ta) dàn xếp từ bên trong, có thể hơi chút châm chước hay không?" Mạc Vấn quay sang hỏi Hắc vô thường. Tuy Phong Nhất Lam không nói rõ vì sao nàng phải mang theo ký ức đầu thai, nhưng hắn đã căn cứ lời nói của đối phương mà đoán được việc này rất có thể liên quan đến chuyện tình yêu nam nữ. Bình sinh hắn kính nể nhất chính là người trọng tình, vì vậy lần này hắn chủ tâm muốn bảo vệ nàng.
"Nếu là Tiệp Dư mở miệng, việc này không có vấn đề gì." Hắc vô thường như trút được gánh nặng, lão và Bạch vô thường tại Địa phủ thuộc về quỷ lại, mà A Cửu thì là tiên quan, có A Cửu xử lý thì việc này dễ như trở bàn tay.
"Ngươi thật sự..."
"Đa tạ chân nhân thành toàn." Phong Nhất Lam lên tiếng ngắt lời Mạc Vấn, nàng có thể đoán được hắn muốn hỏi điều gì.
Mạc Vấn thấy nàng đã quyết ý muốn chết thì lập tức quay đầu nhìn sang Hắc vô thường. Hắc vô thường hiểu ý, tiến lên câu hồn phách.
"Đợi một chút." Bỗng Mạc Vấn nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng lách mình tiến lên ngăn cản Hắc vô thường.
Hắc vô thường lúc này đã bắt được hồn phách Phong Nhất Lam, đang chuẩn bị nhét vào túi hồn, khi nghe thế thì gã không hiểu nhìn về phía hắn.
Hồn phách Phong Nhất Lam trông thấy Mạc Vấn cản lại Hắc vô thường thì cũng là nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía vùng trời hướng Nam. Nhận thấy sắp tới giờ Ngọ, nàng mặt lộ vẻ cấp thiết, tự động lao về phía túi hồn đã mở sẵn của Hắc vô thường.
Mạc Vấn tâm niệm chớp động, ngăn trở Phong Nhất Lam lại mà hỏi, "Ngươi có quen biết Diệt Duyên hòa thượng của thiền viện Thanh Tịnh?"
Hồn phách của nàng nghe vậy thì sắc mặt đại biến, ngạc nhiên sửng sốt.
Mạc Vấn thế là biết rõ bản thân đã đoán ra điểm mấu chốt, nghiêm mặt nhìn về Phong Nhất Lam mà bảo, "Ngươi trước cứ nhập thân trở về, ta sẽ đi tìm y. Nếu như y lạc đường mà biết quay lại, nhận ngươi là người thân thì tất cả đều vui vẻ. Còn nếu y chấp mê bất ngộ, thì cứ theo sở cầu ban đầu của ngươi, khiến hai người gặp lại ở kiếp sau."
Nghe thế, Phong Nhất Lam càng thêm kinh ngạc, trong chốc lát khó mà bình tĩnh lại. Trong lúc nàng ngây người thì Hắc vô thường đã thu hồi túi hồn.
Mạc Vấn liếc mắt qua Hắc Bạch vô thường, ba người bỏ qua Phong Nhất Lam còn đang kinh ngạc mà quay trở lại thôn trang chỗ lão Ngũ.
"Năm trăm năm trước hai ta còn là cùng một chi, ngươi sao có thể cắn ta chứ." Lão Ngũ một tay bịt lấy lỗ tai, một tay cầm một con chuột béo ú lông xám lên trách móc, khi thấy ba người hiện thân thì y vội vàng ném thân thích xuống đứng dậy tới đón, "Lão gia, chuyện làm xong rồi à."
(Biên: Lão Ngũ nguyên hình là dơi, cùng họ với chuột:v)
"Chân nhân làm thế nào biết nữ đạo cô này và Diệt Duyên hòa thượng là tình nhân?" Hắc vô thường tò mò hỏi, vị hòa thượng kia không phải ai khác, đúng là một trong ba người tu hành tu vi Thiên Tiên có tuổi thọ sắp hết, cũng là vị hòa thượng duy nhất trong ba người.
"Trên đường lại nói tiếp." Mạc Vấn nhìn sang lão Ngũ rồi bảo, "Lập tức đi đến thiền viện Thanh Tịnh."
"Thiền viện này ở nơi nào?" Lão Ngũ hỏi.
"Huyện Tượng Sơn Lê châu." Mạc Vấn trả lời.
"Chân nhân thật sự là đã thấy qua một lần là không quên được a." Hắc vô thường tán thưởng tận đáy lòng. Mạc Vấn lúc trước chỉ xem qua sơ đồ hai người bọn hắn phác thảo, trong chốc lát công phu mà hắn chẳng những nhớ kỹ đạo hiệu và tuổi thọ của mười tám người mà còn nhớ kỹ hết vị trí của họ.
Lão Ngũ nghe thế thì nhảy lên biến thân, chở ba người bay lên không.
"Chân nhân làm như thế nào đoán được hai người bọn họ là tình nhân." Hắc vô thường tò mò hỏi lại, quỷ cũng là từ người biến thành, cũng có lòng hiếu kỳ.
"Trước khi ta đến thì nàng ta đã chuẩn bị xong hậu sự để chịu chết, điều này nói lên nàng ta tinh thông tiên đoán suy diễn." Mạc Vấn nhìn sang Hắc Bạch vô thường mà giải thích, "Lần trước hai vị đi đến thì nàng ta đã dùng Chu Tước chống trả, nhưng sao lần này lại bình thản chờ chết?; chúng ta vốn không thân chẳng quen với nàng ta, khi nào rời đi có quan hệ gì đến nàng ta đâu chứ; từ điều này vốn đã khiến bần đạo sinh nghi rồi, sau đó người nữ này lại cầu xin Linh thức không tiêu tán, lại còn muốn giữ lại thân phận nữ nhân, đến lúc này thì bần đạo liền đoán ra những hành động dị thường của nàng ta rất có thể liên quan đến tình yêu nam nữ, cộng thêm việc người này năm lần bảy lượt chọn giờ Ngọ để ra đi, từ các điều này thì có thể thấy được hành trình chúng ta có thuận lợi hay không sẽ có can hệ rất lớn đến nàng ta."
"Lão gia, sau đó thì sao." Lão Ngũ không hiểu truy vấn.
Hắc vô thường giải thích thay, "Chúng ta đi chuyến này chính là để câu hồn, hành động của người nữ này cho thấy tình lang của nàng cũng có trong danh sách người chúng ta cần câu hồn. Nếu nàng ta tinh thông dự đoán suy diễn thì đã biết rõ chúng ta chỉ có rời khỏi núi Thanh Ngọc ngay trước giờ Ngọ mới có thể gặp được Diệt Duyên hòa thượng."
(Biên: Ý tức là bà này đã đoán được ông Diệt Duyên hòa thượng sẽ chết đúng giờ Ngọ, nếu đám Mạc Vấn còn chần chừ thêm thì sẽ không gặp được nữa)
"Còn mười sáu người nữa, sao các ngài biết được người nàng yêu chính là hòa thượng kia?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi lại.
"Trong những người này chỉ có hòa thượng kia là bốn mươi tuổi, những người khác đều là lão già." Hắc vô thường đáp.
"Nói không chừng đạo cô kia ưa thích kẻ già khụ (thích lái máy bay^^) thì sao?" Lão Ngũ vặn lại.
Theo lão Ngũ thì điều này là suy đoán của bản thân, còn trong mắt ba người thì cho là điều bậy bạ, vì vậy không ai để ý đến y. Suy đoán được thành lập trên cơ sở hợp tình hợp lý; nam lớn nữ nhỏ, nữ già nam trẻ đều thuộc về tình huống ít gặp, mà đã là việc hiếm thấy thì không thể đặt làm trụ cột cho suy đoán được.
"Chân nhân nếu có thể khuyên được tăng nhân kia quay đầu, thì tất nhiên hai bên đều vui vẻ." Luôn nói năng thận trọng, Bạch vô thường cảm khái nói. Hôn nhân nam nữ là hành động thuận theo thiên đạo, là việc vui nhất, đủ hiếu đạo, vẹn toàn nhân luân; Phong Nhất Lam và Diệt Duyên hòa thượng đều không phải người thường, nếu bọn họ có thể thành thân kết duyên, rất có thể sẽ được Ông Trời tăng thọ, loại tình huống này có chút tương tự với việc xung hỉ trong dân gian.
"Không dễ." Mạc Vấn lắc đầu đáp. Hắn không biết Diệt Duyên hòa thượng có qua lại với Phong Nhất Lam thân sơ như thế nào, nhưng Diệt Duyên hòa thượng có tu vi tinh thâm, đã tu luyện pháp môn Phật giáo đến tầng thứ ngang với tu vi Thiên Tiên của Đạo gia, chắc chắn hắn ta sẽ kiên định cho rằng lựa chọn của mình là chính xác.
"Lão gia, đạo cô kia lớn lên rất khó coi à?" Lão Ngũ bất chợt hỏi.
Hắc vô thường thấy Mạc Vấn không mở miệng thì trả lời thay, "Không phải. Đạo cô kia mi thanh mục tú, rất là xinh đẹp."
"Xinh đẹp thì sao gã kia lại muốn đi làm hòa thượng?" Lão Ngũ hỏi tiếp.
"Đợi đến lúc gặp hắn ta thì ngươi có thể lại hỏi hắn." Hắc vô thường cười bảo.
"Hay là miễn đi. Đúng rồi, hòa thượng kia nếu không cưới đạo cô của chúng ta thì làm sao?" Lão Ngũ truy vấn.
"Cái gì mà đạo cô của chúng ta." Mạc Vấn khẽ nhíu mày, "Hắn ta nếu đã cố chấp không đáp ứng thì chỉ có thể đem ra hành quyết."
"Ha ha ha ha." Lão Ngũ vui vẻ cười to, gió lớn thổi vào làm sặc, lại liên tục ho khan.
"Ngươi cười cái gì!?" Mạc Vấn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Các ngài đi bức hòa thượng lấy vợ, không cưới liền giết người ta, ha ha ha..."
(Biên: Lão tác giả tự chửi mình hả. Có ý tứ:v)
Biên: argetlam7420
Lời thì thào của Phong Nhất Lam khiến Mạc Vấn cảm thấy hiếu kỳ. Với tình huống bây giờ thì "Bọn hắn" trong miệng nàng chỉ có thể là chỉ Hắc Bạch vô thường. Vậy tại sao nàng lại muốn Hắc Bạch vô thường rời khỏi trước giờ Ngọ, còn câu "Chớ có trách ta" là nói về ai?
Phong Nhất Lam đắp kín tấm chăn mỏng rồi nhắm mắt lại, nước mắt rõ ràng hiện ra trên khóe mắt, theo sau đó là nghẹn ngào không thành tiếng. Không lâu sau, thanh âm nghẹn ngào biến thành thấp giọng thút thít nỉ non, lại qua chốc lát, thút thít nỉ non đã biến thành gào khóc bi thương.
Người tu hành tu vi càng cao thâm thì sự khống chế tâm tình bản thân lại càng mạnh mẽ, mà với tu vi Địa Tiên của Phong Nhất Lam thì không nên thất thố như thế chứ! Lúc nàng khóc thì nằm co người lại, hai tay nắm chặt, đủ thấy trong lòng rất là bi thương; thân là Địa Tiên nếu vì sự sống còn của bản thân thì nhiều nhất nàng chỉ cảm thán một câu thời gian không đợi ta là được, tuyệt sẽ không đến mức bi thương như vậy.
Sau một lúc nức nở thì Phong Nhất Lam đã khống chế được tâm tình của mình. Nàng đưa tay lau đi nước mắt, an tĩnh nằm ngửa, hai tay phân biệt cầm lục điệp và pháp ấn, thần sắc trên mặt chuyển sang bình hòa.
Thấy tình hình này thì Mạc Vấn lặng yên tạm ly khai. Ở ngoài trăm trượng phía tây tiểu viện, hắn thoát khỏi trạng thái ẩn thân và tản ra khí tức bản thân, rồi bước về phía tiểu viện.
Hành động này là vì hắn muốn Phong Nhất Lam cảm giác có người đến. Ai cũng đều không muốn bị người khác chứng kiến cảnh xấu hổ của mình, Phong Nhất Lam tất nhiên cũng thế, hắn cũng không muốn cho nàng biết là có người bên cạnh khi nàng đang khóc.
Chốc lát sau, khi tới cửa tiểu viện, Mạc Vấn hơi dừng lại rồi cất bước tiến vào.
"Người mới đến xin dừng lại.", từ trong phòng truyền ra giọng nói của Phong Nhất Lam. Khác với sự bi thương nức nở trước đó, âm điệu của những lời này lại chứa đựng sự rét lạnh như băng.
Mạc Vấn nghe vậy thì lập tức dừng lại, không tiến lên nữa.
"Tu vi Thiên tiên, ngài là Thiên Khu Tử Thượng Thanh tông!?" Giọng nói của nàng mang theo ý hơi chút kinh ngạc kèm một chút không xác định.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn xướng tụng đạo hiệu, cử động lần này không khác nào thừa nhận thân phận của mình. Phong Nhất Lam có lẽ tinh thông thuật suy diễn, nhưng nàng tuyệt không thể suy diễn cẩn thận được như vậy, chắc là thông qua khí tức mà đoán được thân phận của hắn. Các tông phái Tam Thanh có pháp môn luyện khí khác nhau, mỗi phái đều có đặc điểm riêng, đạo nhân Ngọc Thanh khí tức trầm ổn, đạo nhân Thái Thanh khí tức dung hòa, còn Thượng Thanh thì lúc luyện khí không cấm tạp niệm, vì vậy khí tức bản thân dao động khá nhiều.
"Thì ra bọn hắn đã đi mời ngươi.", ngữ khí của nàng rất là bình tĩnh.
Mạc Vấn nghe vậy không nói, vì không biết trả lời thế nào. Sở dĩ hắn không động thủ ngay lập tức là vì còn nghi hoặc trong lòng, không biết Phong Nhất Lam vì sao lại khoanh tay chịu chết? Với tu vi của nàng, nếu kiên quyết chống trả, hắn muốn hàng phục được nàng thì tất nhiên sẽ hao công tốn sức.
"Thiên ý khó phạm, gọi bọn hắn đến đây đi, ta theo bọn hắn đi." Phong Nhất Lam thở dài nói ra. Chữ “gọi” biểu lộ người này có một sự kiêu ngạo, nàng rõ ràng không hề sợ hãi Hắc Bạch vô thường.
"Chân nhân đã ngộ đạo Địa Tiên mà vẫn chấp niệm với thiên ý." Mạc Vấn không vội làm theo mà trước tiên nói lên câu này. Thiên ý vẫn luôn tồn tại nhưng cũng không phải không thể thay đổi.
Phong Nhất Lam nghe vậy thì không lập tức trả lời mà trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói ra, "Bần đạo có một yêu cầu quá đáng."
"Chân nhân mời nói." Mạc Vấn đáp. Dựa theo lễ nghi Đạo giáo thì nên xưng hô với nữ Tiên nhân là Nguyên Quân, nhưng đó là trường hợp chính quy nghiêm túc, còn bình thường phần nhiều vẫn xưng là chân nhân.
"Bần đạo không làm khó chân nhân và hai vị Âm sai, nhưng cầu xin chân nhân pháp ngoại khai ân, lưu lại Linh thức của bần đạo không bị tan đi." Phong Nhất Lam thương lượng.
"Bần đạo có thể biết nguyên nhân hay không?" Mạc Vấn hỏi. Lúc Phong Nhất Lam nói những lời trên thì giọng điệu rất là khẩn trương thấp thỏm, như vậy có thể thấy được việc này cực kỳ trọng yếu với nàng. Nhưng hắn không nghĩ ra vì sao nàng lại muốn mang theo trí nhớ của kiếp này trước khi đầu thai.
"Xin chân nhân thành toàn!" Giọng nói bi thương lại vang lên nhưng nàng không nói ra nguyên do vì sao lại làm vậy.
"Tái thế tu hành là làm trái với đạo lý tự nhiên." Mạc Vấn đáp. Nếu để Phong Nhất Lam mang theo ký ức đầu thai, thì với kiến thức của mình không tới mười tuổi nàng sẽ có thể là cao thủ tuyệt đỉnh, điều này sẽ là không công bằng đối với những người tu hành khác.
"Kiếp sau đầu thai ta nguyện phế đi Lục kinh và Kỳ kinh." Phong Nhất Lam khẩn thiết nói.
Nghe đến đó thì hắn đã có tính toán trong lòng. Việc phế đi Kỳ kinh Bát mạch cùng với một nửa trong số mười hai kinh mạch sẽ làm cho người đó vĩnh viễn không còn hy vọng độ kiếp lên Tử khí, nói cách khác kiếp sau Phong Nhất Lam muốn tu hành thì chỉ còn là để tự vệ, mà không vì phi thăng trường sinh.
"Kiếp sau cầu âm hồn hay là dương hồn." Mạc Vấn hỏi. Không đủ Âm Dương thì không được đầy đủ tính mệnh, mặc kệ nam nữ đều là có đủ Âm Dương đấy, chẳng qua là hồn phách Âm Dương bất đồng, hồn làm chủ, phách là đi theo, nam giới là dương hồn âm phách, mà nữ giới thì là âm hồn dương phách.
"Bần đạo kiếp này tu hành, kiếp sau theo lý vẫn là âm hồn." Phong Nhất Lam kiên định đáp.
"Ngươi thật sự không muốn sống nữa?" Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi mở miệng hỏi tiếp.
"Cầu mong chân nhân thành toàn." Phong Nhất Lam bi thương lại cầu khẩn. Nàng vừa nói xong thì hồn phách rời khỏi thân thể, đứng ở giữa phòng.
Mạc Vấn thấy nàng tâm ý đã quyết, chỉ còn đợi gặp mặt Hắc Bạch vô thường. Hắc Bạch vô thường có cảm giác liền đi tới, hiện thân ở trong nội viện, thấy Phong Nhất Lam hồn phách đã ly thể thì vừa mừng vừa sợ.
"Có phương pháp gì để Linh thức không tiêu tán, giữ lại kiếp sau làm người không?." Mạc Vấn đưa tay ngăn cản Hắc vô thường đang muốn tiến lên.
Hắc vô thường nghe vậy thì mặt lộ vẻ khó xử, tuy nhiên trước kia cũng có trường hợp người tái thế làm người vẫn mang trí nhớ kiếp trước. Nhưng loại tình huống đó đều là do sai sót của ti chức địa phủ mà ra; vô tình bỏ qua và cố ý bỏ qua là hoàn toàn không giống nhau, cố ý bỏ qua là đánh đồng với làm việc thiên tư trái luật, chính là lỗi nặng hơn.
"Chân nhân, việc này nếu phía trên biết được, hai người chúng ta tuyệt đối không đảm đương nổi đâu!" Hắc vô thường rất là khó xử.
Mạc Vấn nhíu mày, Bạch vô thường thấy thế thì tiến lên nói, "Chân nhân nếu thấy khó xử, hay là chúng ta bỏ qua nơi này."
"Tuyệt đối không thể, hôm nay là đến ngày bần đạo đền tội, giờ Ngọ buông xuống, kính xin chân nhân từ bi thành toàn." Phong Nhất Lam có tu vi Địa Tiên, dù hồn phách ly thể nhưng vẫn có thể nói chuyện.
"Nếu là tiện nội (vợ ta) dàn xếp từ bên trong, có thể hơi chút châm chước hay không?" Mạc Vấn quay sang hỏi Hắc vô thường. Tuy Phong Nhất Lam không nói rõ vì sao nàng phải mang theo ký ức đầu thai, nhưng hắn đã căn cứ lời nói của đối phương mà đoán được việc này rất có thể liên quan đến chuyện tình yêu nam nữ. Bình sinh hắn kính nể nhất chính là người trọng tình, vì vậy lần này hắn chủ tâm muốn bảo vệ nàng.
"Nếu là Tiệp Dư mở miệng, việc này không có vấn đề gì." Hắc vô thường như trút được gánh nặng, lão và Bạch vô thường tại Địa phủ thuộc về quỷ lại, mà A Cửu thì là tiên quan, có A Cửu xử lý thì việc này dễ như trở bàn tay.
"Ngươi thật sự..."
"Đa tạ chân nhân thành toàn." Phong Nhất Lam lên tiếng ngắt lời Mạc Vấn, nàng có thể đoán được hắn muốn hỏi điều gì.
Mạc Vấn thấy nàng đã quyết ý muốn chết thì lập tức quay đầu nhìn sang Hắc vô thường. Hắc vô thường hiểu ý, tiến lên câu hồn phách.
"Đợi một chút." Bỗng Mạc Vấn nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng lách mình tiến lên ngăn cản Hắc vô thường.
Hắc vô thường lúc này đã bắt được hồn phách Phong Nhất Lam, đang chuẩn bị nhét vào túi hồn, khi nghe thế thì gã không hiểu nhìn về phía hắn.
Hồn phách Phong Nhất Lam trông thấy Mạc Vấn cản lại Hắc vô thường thì cũng là nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía vùng trời hướng Nam. Nhận thấy sắp tới giờ Ngọ, nàng mặt lộ vẻ cấp thiết, tự động lao về phía túi hồn đã mở sẵn của Hắc vô thường.
Mạc Vấn tâm niệm chớp động, ngăn trở Phong Nhất Lam lại mà hỏi, "Ngươi có quen biết Diệt Duyên hòa thượng của thiền viện Thanh Tịnh?"
Hồn phách của nàng nghe vậy thì sắc mặt đại biến, ngạc nhiên sửng sốt.
Mạc Vấn thế là biết rõ bản thân đã đoán ra điểm mấu chốt, nghiêm mặt nhìn về Phong Nhất Lam mà bảo, "Ngươi trước cứ nhập thân trở về, ta sẽ đi tìm y. Nếu như y lạc đường mà biết quay lại, nhận ngươi là người thân thì tất cả đều vui vẻ. Còn nếu y chấp mê bất ngộ, thì cứ theo sở cầu ban đầu của ngươi, khiến hai người gặp lại ở kiếp sau."
Nghe thế, Phong Nhất Lam càng thêm kinh ngạc, trong chốc lát khó mà bình tĩnh lại. Trong lúc nàng ngây người thì Hắc vô thường đã thu hồi túi hồn.
Mạc Vấn liếc mắt qua Hắc Bạch vô thường, ba người bỏ qua Phong Nhất Lam còn đang kinh ngạc mà quay trở lại thôn trang chỗ lão Ngũ.
"Năm trăm năm trước hai ta còn là cùng một chi, ngươi sao có thể cắn ta chứ." Lão Ngũ một tay bịt lấy lỗ tai, một tay cầm một con chuột béo ú lông xám lên trách móc, khi thấy ba người hiện thân thì y vội vàng ném thân thích xuống đứng dậy tới đón, "Lão gia, chuyện làm xong rồi à."
(Biên: Lão Ngũ nguyên hình là dơi, cùng họ với chuột:v)
"Chân nhân làm thế nào biết nữ đạo cô này và Diệt Duyên hòa thượng là tình nhân?" Hắc vô thường tò mò hỏi, vị hòa thượng kia không phải ai khác, đúng là một trong ba người tu hành tu vi Thiên Tiên có tuổi thọ sắp hết, cũng là vị hòa thượng duy nhất trong ba người.
"Trên đường lại nói tiếp." Mạc Vấn nhìn sang lão Ngũ rồi bảo, "Lập tức đi đến thiền viện Thanh Tịnh."
"Thiền viện này ở nơi nào?" Lão Ngũ hỏi.
"Huyện Tượng Sơn Lê châu." Mạc Vấn trả lời.
"Chân nhân thật sự là đã thấy qua một lần là không quên được a." Hắc vô thường tán thưởng tận đáy lòng. Mạc Vấn lúc trước chỉ xem qua sơ đồ hai người bọn hắn phác thảo, trong chốc lát công phu mà hắn chẳng những nhớ kỹ đạo hiệu và tuổi thọ của mười tám người mà còn nhớ kỹ hết vị trí của họ.
Lão Ngũ nghe thế thì nhảy lên biến thân, chở ba người bay lên không.
"Chân nhân làm như thế nào đoán được hai người bọn họ là tình nhân." Hắc vô thường tò mò hỏi lại, quỷ cũng là từ người biến thành, cũng có lòng hiếu kỳ.
"Trước khi ta đến thì nàng ta đã chuẩn bị xong hậu sự để chịu chết, điều này nói lên nàng ta tinh thông tiên đoán suy diễn." Mạc Vấn nhìn sang Hắc Bạch vô thường mà giải thích, "Lần trước hai vị đi đến thì nàng ta đã dùng Chu Tước chống trả, nhưng sao lần này lại bình thản chờ chết?; chúng ta vốn không thân chẳng quen với nàng ta, khi nào rời đi có quan hệ gì đến nàng ta đâu chứ; từ điều này vốn đã khiến bần đạo sinh nghi rồi, sau đó người nữ này lại cầu xin Linh thức không tiêu tán, lại còn muốn giữ lại thân phận nữ nhân, đến lúc này thì bần đạo liền đoán ra những hành động dị thường của nàng ta rất có thể liên quan đến tình yêu nam nữ, cộng thêm việc người này năm lần bảy lượt chọn giờ Ngọ để ra đi, từ các điều này thì có thể thấy được hành trình chúng ta có thuận lợi hay không sẽ có can hệ rất lớn đến nàng ta."
"Lão gia, sau đó thì sao." Lão Ngũ không hiểu truy vấn.
Hắc vô thường giải thích thay, "Chúng ta đi chuyến này chính là để câu hồn, hành động của người nữ này cho thấy tình lang của nàng cũng có trong danh sách người chúng ta cần câu hồn. Nếu nàng ta tinh thông dự đoán suy diễn thì đã biết rõ chúng ta chỉ có rời khỏi núi Thanh Ngọc ngay trước giờ Ngọ mới có thể gặp được Diệt Duyên hòa thượng."
(Biên: Ý tức là bà này đã đoán được ông Diệt Duyên hòa thượng sẽ chết đúng giờ Ngọ, nếu đám Mạc Vấn còn chần chừ thêm thì sẽ không gặp được nữa)
"Còn mười sáu người nữa, sao các ngài biết được người nàng yêu chính là hòa thượng kia?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi lại.
"Trong những người này chỉ có hòa thượng kia là bốn mươi tuổi, những người khác đều là lão già." Hắc vô thường đáp.
"Nói không chừng đạo cô kia ưa thích kẻ già khụ (thích lái máy bay^^) thì sao?" Lão Ngũ vặn lại.
Theo lão Ngũ thì điều này là suy đoán của bản thân, còn trong mắt ba người thì cho là điều bậy bạ, vì vậy không ai để ý đến y. Suy đoán được thành lập trên cơ sở hợp tình hợp lý; nam lớn nữ nhỏ, nữ già nam trẻ đều thuộc về tình huống ít gặp, mà đã là việc hiếm thấy thì không thể đặt làm trụ cột cho suy đoán được.
"Chân nhân nếu có thể khuyên được tăng nhân kia quay đầu, thì tất nhiên hai bên đều vui vẻ." Luôn nói năng thận trọng, Bạch vô thường cảm khái nói. Hôn nhân nam nữ là hành động thuận theo thiên đạo, là việc vui nhất, đủ hiếu đạo, vẹn toàn nhân luân; Phong Nhất Lam và Diệt Duyên hòa thượng đều không phải người thường, nếu bọn họ có thể thành thân kết duyên, rất có thể sẽ được Ông Trời tăng thọ, loại tình huống này có chút tương tự với việc xung hỉ trong dân gian.
"Không dễ." Mạc Vấn lắc đầu đáp. Hắn không biết Diệt Duyên hòa thượng có qua lại với Phong Nhất Lam thân sơ như thế nào, nhưng Diệt Duyên hòa thượng có tu vi tinh thâm, đã tu luyện pháp môn Phật giáo đến tầng thứ ngang với tu vi Thiên Tiên của Đạo gia, chắc chắn hắn ta sẽ kiên định cho rằng lựa chọn của mình là chính xác.
"Lão gia, đạo cô kia lớn lên rất khó coi à?" Lão Ngũ bất chợt hỏi.
Hắc vô thường thấy Mạc Vấn không mở miệng thì trả lời thay, "Không phải. Đạo cô kia mi thanh mục tú, rất là xinh đẹp."
"Xinh đẹp thì sao gã kia lại muốn đi làm hòa thượng?" Lão Ngũ hỏi tiếp.
"Đợi đến lúc gặp hắn ta thì ngươi có thể lại hỏi hắn." Hắc vô thường cười bảo.
"Hay là miễn đi. Đúng rồi, hòa thượng kia nếu không cưới đạo cô của chúng ta thì làm sao?" Lão Ngũ truy vấn.
"Cái gì mà đạo cô của chúng ta." Mạc Vấn khẽ nhíu mày, "Hắn ta nếu đã cố chấp không đáp ứng thì chỉ có thể đem ra hành quyết."
"Ha ha ha ha." Lão Ngũ vui vẻ cười to, gió lớn thổi vào làm sặc, lại liên tục ho khan.
"Ngươi cười cái gì!?" Mạc Vấn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Các ngài đi bức hòa thượng lấy vợ, không cưới liền giết người ta, ha ha ha..."
(Biên: Lão tác giả tự chửi mình hả. Có ý tứ:v)
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu