Tử Dương
Chương 487: Dòng máu độc ác
Dịch giả: alreii
"Lúc trước Tạ mỗ từng xem sổ Sinh Tử, hàng số tuổi thọ của người hầu ngài không có, chữ viết trên hàng này là xuất hiện mới đây không lâu, chuyện này rất kỳ lạ, Tạ mỗ đảm nhiệm chức trách mấy năm nay, chưa từng gặp phải chuyện kiểu này..."
"Chân nhân, chuyện này nên xử lý thế nào?" Hắc Vô Thường cắt ngang lời của Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường khá chất phác, không giỏi ăn nói lắm, sổ Sinh Tử là vật của âm phủ, có thể lặng yên sửa đổi nó tất nhiên phải là thượng tầng của âm phủ, mà vợ của Mạc Vấn, chủ mẫu của lão Ngũ là Tiệp dư của âm phủ, chuyện này chỉ cần nghĩ qua là biết được do A Cửu làm.
"Mời hai vị ngồi, ta bảo người nhà dâng rượu bày tiệc." Mạc Vấn nói với Hắc Bạch Vô Thường, việc này rất hóc búa, cần phải suy nghĩ cẩn thận.
"Không làm phiền chân nhân nữa, hiện giờ không phải là lúc uống rượu." Hắc Vô Thường kéo Bạch Vô Thường chia ra ngồi xuống.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, mở cửa gọi Hạnh Nhi một tiếng, nàng đã quen trong đạo quán thường xuất hiện những vị khách kỳ lạ đủ mọi thể loại, tuy không nhìn thấy khách nhưng lại biết trong phòng Mạc Vấn có khách, vội vàng thêm củi đốt lửa, châm nước pha trà.
Mạc Vấn ngồi trên ghế gỗ nhíu mày suy nghĩ, mặc kệ là thiên đình hay là nhân gian hay hoặc là âm phủ, mọi việc đều không thoát khỏi thực lực và nhân tình. Hiện nay hắn đã tấn thắng Thiên Tiên, lại có A Cửu làm ti chức ở âm phủ, cho dù trên sổ Sinh Tử xuất hiện đại hạn của lão Ngũ, muốn giữ lại mạng của lão Ngũ cũng không phải chuyện khó. Lúc này hắn đang suy nghĩ là câu "bị người thân mưu hại" ở trên sổ Sinh Tử, năm chữ này khiến hắn kinh hãi rùng mình, cha mẹ của lão Ngũ đều mất hết, người thân của gã chỉ có vợ cả Mộ thị, vợ bé Triệu thị, còn có con gái Ngô Cát Nhi của gã, chỉ có ba người này mới có thể tính là người thân trực hệ của lão Ngũ. Trong ba người có hai người đang ở Thượng Thanh quan, không tiếp xúc được với lão Ngũ, nói cách khác người duy nhất có thể hại lão Ngũ chỉ có con gái Ngô Cát Nhi của gã.
"Hai người chúng ta còn có công chuyện trên người, không quấy rầy ngài nữa, nếu chân nhân có gì sai khiến có thể gọi bất cứ lúc nào." Hắc Vô Thường thấy vẻ mặt Mạc Vấn lạnh lùng, cánh mũi thỉnh thoảng run run, biết trong lòng hắn đang giận dữ, vào lúc thế này vẫn không nên ở lại mới thỏa đáng.
"Trong nhà xảy ra biến cố, tâm trạng không yên, sơ suất thất lễ, hai vị không ngại thì để lại tên và chỗ ở của mười tám người nọ lại, bần đạo rảnh rỗi sẽ xử lý trước." Mạc Vấn nói. Hắn lúc này đúng là chẳng có tâm trạng để tiếp khách.
"Chân nhân cứ xử lý chuyện nhà trước, chuyện khác lúc nào tiện lại cho gọi, hai huynh đệ chúng ta đi trước, cáo từ." Hắc Bạch Vô Thường chắp tay xin cáo lui.
"Đa ta hai vị truyền tin." Mạc Vấn đứng dậy tiễn đưa.
Sau khi Hắc Bạch Vô Thường biến mất thì Mạc Vấn ngồi trở lại ghế gỗ nhắm mắt thở dài, hai chữ “mưu hại” như que lửa thiêu đốt ruột gan hắn, chữ “mưu” đại biểu cho mưu tính trước và lên kế hoạch sẵn. Thân là con gái, lại mưu tính hại chết cha ruột của mình, đây là chuyện đại nghịch cỡ nào, tuyệt tình cỡ nào.
Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy lại xảy ra ở bên cạnh mình, khiến Mạc Vấn tức giận không kiềm chế được. Lão Ngũ có thể không phải là một người chồng tốt, nhưng gã tuyệt đối là một người cha tốt. Vì tôn trọng lựa chọn của Ngô Cát Nhi mà gã không tiếc trở mặt với hắn muốn để Ngô Cát Nhi gả cho Bồ Kiên. Năm đó lúc mang Ngô Cát Nhi từ thành Kiến Khang ra gặp phải mưa tên, trước khi chết còn dùng thân mình bảo vệ Ngô Cát Nhi, mà nay Ngô Cát Nhi lại muốn hại chết gã.
"Vô tình vô nghĩa, rất giống mẹ của nó." Mạc Vấn vỗ nát bàn gỗ giận dữ đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.
Chẳng mấy chốc, Tần Vân từ ngoài cửa bưng trà vào, cẩn thận gõ cửa, "Lão gia."
Nghe được giọng nói của Tần Vân, Mạc Vấn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, chuyện này không thể để bất cứ người nào biết, bao gồm Tần Vân, cũng bao gồm cả bản thân lão Ngũ.
"Vào đi." Mạc Vấn lên tiếng đáp.
Tần Vân đẩy cửa tiến vào, thấy tình cảnh trong phòng thì âm thầm kinh hãi. Mạc Vấn không phải lần đầu dùng bàn ghế đễ trút giận, nhưng lần này rõ ràng giận dữ hơn mấy lần trước rất nhiều, bởi vì bàn gỗ trong phòng lúc này đã trở thành một đống gỗ vụn nhỏ.
"Lão gia, khách đã đi rồi?" Tần Vân bưng khay trà không có chỗ để đặt.
"Đi rồi, ta xuống núi một chuyến, có thể sẽ trở về trước năm mới." Mạc Vấn cấm lấy Thất Tinh kiếm treo ở trên tường quay người đi ra ngoài, đi được hai bước thì quay vào treo Thất Tinh kiếm về lại trên tường, tay không ra ngoài.
Đợi đến khi ra ngoài cửa, chỉ thấy Hạnh Nhi nhát gan đứng ở bên cạnh, Mạc Vấn quay đầu nói với Tần Vân. "Các nàng cứ đưa Hạnh Nhi xuất giá, đừng để lỡ hôn kỳ."
Hạnh Nhi nghe vậy vội vàng quỳ xuống tạ ơn, Tần Vân đáp lời, đưa mắt tiễn Mạc Vấn đang giận dữ từ trong viện lăng không đi về phía Đông.
Lúc này còn chưa tới canh hai, sau khi Mạc Vấn rời khỏi Thượng Thanh quan cưỡi mây đạp gió lao nhanh về phía Đông Bắc. Đây là lần đầu hắn cưỡi mây đi xa, lúc cưỡi mây trong lòng không hề có cảm giác vui sướng thoải mái, chỉ có giận dữ vô tận.
Ung châu nằm ở phía Đông Bắc Thượng Thanh quan, bởi vì nóng lòng, không tới canh ba thì Mạc Vấn đã đến trên vùng trời Ung châu. Nơi này là đại bản doanh của Bồ Kiên, lúc này châu thành đã được tiến hành mở rộng thêm, khu vực chính bắc trong thành xây dựng một cung điện khổng lồ, đã loáng thoáng hiện đường nét của hoàng cung.
Đến được nơi này, Mạc Vấn hạ xuống khỏi đám mây tiến vào cung điện. Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, chính điện tiền điện Đông cung Tây cung toàn bộ đều theo cách cục của hoàng cung. Mạc Vấn hạ xuống trước chính điện, ẩn tàng thân hình đi xuyên tường tiến vào chính điện, chỉ thấy hướng chính bắc của chính điện đã đúc một chiếc long ỷ hoàng kim, nhưng lúc này trên long ỷ không có người nào, chỉ có mấy cung nữ đang quét dọn vệ sinh ở nội điện.
Thấy Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi không ở chỗ này, Mạc Vấn quay người đi về phía cửa, đi được mấy bước thì mới nhớ tới mình không cần để ý mấy bức tường nữa, bèn quay người đi về phía bắc, trực tiếp xuyên qua tường bắc của chính điện đi về phía cung điện ở đằng sau.
Lúc này đã là canh ba, cấm vệ quân đang đi tuần tra trong cung, Mạc Vấn ổn định tâm thần cảm giác được khí tức của Bồ Kiên, bước nhanh đi về phía hậu cung. Lúc này Bồ Kiên còn chưa đăng cơ, long khí còn chưa rõ ràng, Mạc Vấn men theo long khí còn chưa rõ ràng, đi đến một khu viện lớn ở hậu cung, có tám gian chính điện, lúc này bên ngoài cửa chính điện có một hoạn quan và cung nữ, cửa phòng chính điện đóng chặt, trong phòng có ánh sáng và âm thanh nói chuyện, lắng nghe chính là giọng của Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi.
Bởi vì ngại riêng tư không tiện nhìn, Mạc Vấn tới nơi này bèn không tiến vào phòng, mà là ẩn thân trong viện nhíu mày lắng nghe hai người nói chuyện. Tuy hai người chỉ thấp giọng thì thầm, hắn lại có thể nghe rõ mồn một nội dung cuộc nói chuyện. Lúc này Ngô Cát Nhi đang an ủi Bồ Kiên, lúc đầu hắn còn không nghe ra được nguyên do, nghe được khoảng một nén nhanh thì biết được đầu mối. Bồ Kiên hiện giờ đang lo lắng vì tình cảnh của quân Bồ, chiến sự ở Đông Bắc không những khiến quân Bồ tử thương rất nhiều, còn khiến lương thảo những châu quận mà quân Bồ chiếm lĩnh căng thẳng, bởi vì chủ lực đang tác chiến ở Đông Bắc, một vài chư hầu và tiết độ sứ ở xung quanh chưa từng quy thuận bắt đầu thừa dịp thành trống xâm chiếm châu quận dưới cờ quân Bồ, trong tình cảnh loạn trong giặc ngoài quân sự phải giật gấu vá vai, dân sinh nghèo rớt mồng tơi.
Trong lời của Bồ Kiên có phê bình kín đáo với Lưu Thiếu Khanh, oán giận Lưu Thiếu Khanh ở Đông Bắc chống lại quân Yên và Xi Vưu là lấy việc công làm việc tư, trên danh nghĩa là vì muôn dân thiên hạ, thực tế là đang tích công phi thăng cho bản thân. Ngoài ra gã còn oán trách cha của mình Bồ Hùng, trách Bồ Hùng không chịu viết thư cho Mạc Vấn mời hắn xuống núi giúp đỡ.
Con gái hướng ngoại không sai chút nào, Ngô Cát Nhi tìm mọi cách an ủi Bồ Kiên, về sự oán giận của Bồ Kiên không những không khuyên nhủ còn nói phụ họa với gã, đến sau cùng còn nói ra một câu cực kỳ quan trọng, "Hoàng thượng đừng quá lo lắng, nếu chúng ta không đoán sai, Mạc lão gia chắc hẳn sẽ ra tay nhanh thôi."
"Aizz!" Bồ Kiên thở một hơi thật dài.
"Hoàng thượng không cần tự trách, cha ta có thể bay lượn, cho dù gặp phải phục kích cũng có thể toàn thân trở ra." Ngô Cát Nhi nói.
"Ta luôn cảm thấy chuyện này thiếu sót, đáng lý nên nói chuyện Tân châu phản loạn cho nhạc phụ biết, lần này nhạc phụ đi không khác nào tự chui đầu vào lưới, nếu xảy ra việc bất trắc, thúc phụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Bồ Kiên lo lắng.
Mạc Vấn ở bên ngoài nghe được rõ ràng, trong lòng đã đoán ra được đại khái. Khoảng thời gian gần đây lão Ngũ vẫn luôn giúp đỡ Bồ Kiên vận chuyển lương thảo tới Đông Bắc, Tân châu là nơi nhất định phải qua khi ra Bắc. Hiện giờ Tân châu đã phản quân Bồ, lão Ngũ vận chuyển lương thảo ở bên ngoài còn chưa biết chuyện, đợi đến khi đội lương đến Tân châu thì sẽ gặp phải ngăn cản ở Tân châu, Ngô Cát Nhi và Bồ Kiên là cố ý che giấu chuyện này với lão Ngũ, để lão Ngũ rơi vào mai phục, nếu lão Ngũ có chuyện gì thì Mạc Vấn sẽ xuống núi báo thù, đây cũng là mục đích cuối cùng của Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi.
"Chuyện này cũng không trách chúng ta, hắn là đạo sĩ, đáng lẽ nên cứu giúp muôn dân, nhưng hắn và Tần thị ẩn cư ở trong đạo quán nhàn rỗi, ném củ khoai lang bỏng tay này cho chúng ta. Hiện giờ tình hình đang hết sức nguy cấp, hắn vẫn khoanh tay đứng nhìn, trái tim đang ở tận đâu đâu. Vàng bạc châu báu tìm được trong Bất Hàm sơn hắn cho nước Đại hết toàn bộ, chưa từng chia cho bọn ta nửa phần, người đời ai không biết hắn muốn phụ tá nước Đại thành sự, chúng ta thì tính là gì chứ, trạm dịch để đổi ngựa hay là đá kê chân để lên ngựa." Ngô Cát Nhi nói nhỏ.
"Lời này sai rồi, thúc phụ đối với ta không tệ, năm đó nếu không có thúc phụ dàn xếp, sợ là ta đã sớm chết trong tay Nam Hải rồi." Giọng của Bồ Kiên.
"Hắn là nể mặt cha chàng mà thôi, người này thân cận hay xa cách phân biệt rất rõ ràng, hoàng thượng ở trong mắt hắn chẳng có chút phân lượng nào cả, năm đó nếu không phải thiếp kiên chí một lòng, chỉ sợ đã sớm bị hắn gả cho thằng ngốc lỗ mãng kia rồi." Ngô Cát Nhi nói.
"Bỏ đi, bỏ đi, chuyện này nhất định không được để lộ ra ngoài." Bồ Kiên nói
"Đó là tất nhiên, thời gian đã muộn, hoàng thượng sớm đi nghỉ ngơi đi." Giọng của Ngô Cát Nhi.
Bồ Kiên thở dài, giọng của Ngô Cát Nhi lại truyền tới, "Không ngủ được à, hì hì..."
Mạc Vấn không nghe thêm nữa, mang theo đầy lòng lạnh lẽo bay lên không đi về phía Bắc, ảnh hưởng của huyết mạch với một người là rất lớn, giáo dục của Ngô Cát Nhi không hề có chút vấn đề nào, vấn đề nằm tại huyết mạch của nó, nó cực kỳ giống người mẹ Vương Nguyên Dung của nó, bạc tình bạc nghĩa, không hề có chút phúc hậu trung nghĩa nào di truyền từ lão Ngũ.
Đến được cảnh giới Thiên Tiên đã có thể không cần để ý nóng bỏng và giá lạnh, nhưng lúc cưỡi mây ra Bắc Mạc Vấn luôn cảm giác được khắp cả người lạnh lẽo. Chuyện này Bồ Kiên không hề có sai lầm đáng trách, nó oán giận vẫn có thể hiểu được, nhưng Ngô Cát Nhi ở chuyện này thể hiện ra cực kỳ vô tình và máu lạnh, không tiếc lấy tính mạng của cha mình ra thí tốt, chỉ để khiến hắn ra tay, đây là tuyệt tình cỡ nào chứ.
Nếu là con gái của người khác hắn nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng Ngô Cát Nhi là con gái của lão Ngũ, không thể làm gì nó, chuyện này còn không thể để lão Ngũ biết, bằng không lão Ngũ sẽ không thể chịu đựng được đả kích tàn khốc này.
Bởi vì lo lắng cho an nguy của lão Ngũ, Mạc Vấn đi rất nhanh, dọc đường bao quát con đường tìm kiếm đội ngũ vận chuyển lương thực, cùng lúc đó mở rộng năng lực cảm giác đến cực hạn, tìm kiếm khí tức trong ba trăm dặm. Hắn vẫn luôn tìm kiếm cho đến canh năm mới nhìn thấy được đội ngũ lương thực của quân Bồ, đội lương lúc này đã đến bên ngoài Tân châu, lão Ngũ không biết có biến, đang đốc quân vào thành.
Nhìn thấy lão Ngũ không có việc gì, Mạc Vấn mới yên lòng, ẩn thân đi ở bên cạnh lão Ngũ, cùng gã tiến vào thành...
"Lúc trước Tạ mỗ từng xem sổ Sinh Tử, hàng số tuổi thọ của người hầu ngài không có, chữ viết trên hàng này là xuất hiện mới đây không lâu, chuyện này rất kỳ lạ, Tạ mỗ đảm nhiệm chức trách mấy năm nay, chưa từng gặp phải chuyện kiểu này..."
"Chân nhân, chuyện này nên xử lý thế nào?" Hắc Vô Thường cắt ngang lời của Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường khá chất phác, không giỏi ăn nói lắm, sổ Sinh Tử là vật của âm phủ, có thể lặng yên sửa đổi nó tất nhiên phải là thượng tầng của âm phủ, mà vợ của Mạc Vấn, chủ mẫu của lão Ngũ là Tiệp dư của âm phủ, chuyện này chỉ cần nghĩ qua là biết được do A Cửu làm.
"Mời hai vị ngồi, ta bảo người nhà dâng rượu bày tiệc." Mạc Vấn nói với Hắc Bạch Vô Thường, việc này rất hóc búa, cần phải suy nghĩ cẩn thận.
"Không làm phiền chân nhân nữa, hiện giờ không phải là lúc uống rượu." Hắc Vô Thường kéo Bạch Vô Thường chia ra ngồi xuống.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, mở cửa gọi Hạnh Nhi một tiếng, nàng đã quen trong đạo quán thường xuất hiện những vị khách kỳ lạ đủ mọi thể loại, tuy không nhìn thấy khách nhưng lại biết trong phòng Mạc Vấn có khách, vội vàng thêm củi đốt lửa, châm nước pha trà.
Mạc Vấn ngồi trên ghế gỗ nhíu mày suy nghĩ, mặc kệ là thiên đình hay là nhân gian hay hoặc là âm phủ, mọi việc đều không thoát khỏi thực lực và nhân tình. Hiện nay hắn đã tấn thắng Thiên Tiên, lại có A Cửu làm ti chức ở âm phủ, cho dù trên sổ Sinh Tử xuất hiện đại hạn của lão Ngũ, muốn giữ lại mạng của lão Ngũ cũng không phải chuyện khó. Lúc này hắn đang suy nghĩ là câu "bị người thân mưu hại" ở trên sổ Sinh Tử, năm chữ này khiến hắn kinh hãi rùng mình, cha mẹ của lão Ngũ đều mất hết, người thân của gã chỉ có vợ cả Mộ thị, vợ bé Triệu thị, còn có con gái Ngô Cát Nhi của gã, chỉ có ba người này mới có thể tính là người thân trực hệ của lão Ngũ. Trong ba người có hai người đang ở Thượng Thanh quan, không tiếp xúc được với lão Ngũ, nói cách khác người duy nhất có thể hại lão Ngũ chỉ có con gái Ngô Cát Nhi của gã.
"Hai người chúng ta còn có công chuyện trên người, không quấy rầy ngài nữa, nếu chân nhân có gì sai khiến có thể gọi bất cứ lúc nào." Hắc Vô Thường thấy vẻ mặt Mạc Vấn lạnh lùng, cánh mũi thỉnh thoảng run run, biết trong lòng hắn đang giận dữ, vào lúc thế này vẫn không nên ở lại mới thỏa đáng.
"Trong nhà xảy ra biến cố, tâm trạng không yên, sơ suất thất lễ, hai vị không ngại thì để lại tên và chỗ ở của mười tám người nọ lại, bần đạo rảnh rỗi sẽ xử lý trước." Mạc Vấn nói. Hắn lúc này đúng là chẳng có tâm trạng để tiếp khách.
"Chân nhân cứ xử lý chuyện nhà trước, chuyện khác lúc nào tiện lại cho gọi, hai huynh đệ chúng ta đi trước, cáo từ." Hắc Bạch Vô Thường chắp tay xin cáo lui.
"Đa ta hai vị truyền tin." Mạc Vấn đứng dậy tiễn đưa.
Sau khi Hắc Bạch Vô Thường biến mất thì Mạc Vấn ngồi trở lại ghế gỗ nhắm mắt thở dài, hai chữ “mưu hại” như que lửa thiêu đốt ruột gan hắn, chữ “mưu” đại biểu cho mưu tính trước và lên kế hoạch sẵn. Thân là con gái, lại mưu tính hại chết cha ruột của mình, đây là chuyện đại nghịch cỡ nào, tuyệt tình cỡ nào.
Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy lại xảy ra ở bên cạnh mình, khiến Mạc Vấn tức giận không kiềm chế được. Lão Ngũ có thể không phải là một người chồng tốt, nhưng gã tuyệt đối là một người cha tốt. Vì tôn trọng lựa chọn của Ngô Cát Nhi mà gã không tiếc trở mặt với hắn muốn để Ngô Cát Nhi gả cho Bồ Kiên. Năm đó lúc mang Ngô Cát Nhi từ thành Kiến Khang ra gặp phải mưa tên, trước khi chết còn dùng thân mình bảo vệ Ngô Cát Nhi, mà nay Ngô Cát Nhi lại muốn hại chết gã.
"Vô tình vô nghĩa, rất giống mẹ của nó." Mạc Vấn vỗ nát bàn gỗ giận dữ đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.
Chẳng mấy chốc, Tần Vân từ ngoài cửa bưng trà vào, cẩn thận gõ cửa, "Lão gia."
Nghe được giọng nói của Tần Vân, Mạc Vấn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, chuyện này không thể để bất cứ người nào biết, bao gồm Tần Vân, cũng bao gồm cả bản thân lão Ngũ.
"Vào đi." Mạc Vấn lên tiếng đáp.
Tần Vân đẩy cửa tiến vào, thấy tình cảnh trong phòng thì âm thầm kinh hãi. Mạc Vấn không phải lần đầu dùng bàn ghế đễ trút giận, nhưng lần này rõ ràng giận dữ hơn mấy lần trước rất nhiều, bởi vì bàn gỗ trong phòng lúc này đã trở thành một đống gỗ vụn nhỏ.
"Lão gia, khách đã đi rồi?" Tần Vân bưng khay trà không có chỗ để đặt.
"Đi rồi, ta xuống núi một chuyến, có thể sẽ trở về trước năm mới." Mạc Vấn cấm lấy Thất Tinh kiếm treo ở trên tường quay người đi ra ngoài, đi được hai bước thì quay vào treo Thất Tinh kiếm về lại trên tường, tay không ra ngoài.
Đợi đến khi ra ngoài cửa, chỉ thấy Hạnh Nhi nhát gan đứng ở bên cạnh, Mạc Vấn quay đầu nói với Tần Vân. "Các nàng cứ đưa Hạnh Nhi xuất giá, đừng để lỡ hôn kỳ."
Hạnh Nhi nghe vậy vội vàng quỳ xuống tạ ơn, Tần Vân đáp lời, đưa mắt tiễn Mạc Vấn đang giận dữ từ trong viện lăng không đi về phía Đông.
Lúc này còn chưa tới canh hai, sau khi Mạc Vấn rời khỏi Thượng Thanh quan cưỡi mây đạp gió lao nhanh về phía Đông Bắc. Đây là lần đầu hắn cưỡi mây đi xa, lúc cưỡi mây trong lòng không hề có cảm giác vui sướng thoải mái, chỉ có giận dữ vô tận.
Ung châu nằm ở phía Đông Bắc Thượng Thanh quan, bởi vì nóng lòng, không tới canh ba thì Mạc Vấn đã đến trên vùng trời Ung châu. Nơi này là đại bản doanh của Bồ Kiên, lúc này châu thành đã được tiến hành mở rộng thêm, khu vực chính bắc trong thành xây dựng một cung điện khổng lồ, đã loáng thoáng hiện đường nét của hoàng cung.
Đến được nơi này, Mạc Vấn hạ xuống khỏi đám mây tiến vào cung điện. Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, chính điện tiền điện Đông cung Tây cung toàn bộ đều theo cách cục của hoàng cung. Mạc Vấn hạ xuống trước chính điện, ẩn tàng thân hình đi xuyên tường tiến vào chính điện, chỉ thấy hướng chính bắc của chính điện đã đúc một chiếc long ỷ hoàng kim, nhưng lúc này trên long ỷ không có người nào, chỉ có mấy cung nữ đang quét dọn vệ sinh ở nội điện.
Thấy Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi không ở chỗ này, Mạc Vấn quay người đi về phía cửa, đi được mấy bước thì mới nhớ tới mình không cần để ý mấy bức tường nữa, bèn quay người đi về phía bắc, trực tiếp xuyên qua tường bắc của chính điện đi về phía cung điện ở đằng sau.
Lúc này đã là canh ba, cấm vệ quân đang đi tuần tra trong cung, Mạc Vấn ổn định tâm thần cảm giác được khí tức của Bồ Kiên, bước nhanh đi về phía hậu cung. Lúc này Bồ Kiên còn chưa đăng cơ, long khí còn chưa rõ ràng, Mạc Vấn men theo long khí còn chưa rõ ràng, đi đến một khu viện lớn ở hậu cung, có tám gian chính điện, lúc này bên ngoài cửa chính điện có một hoạn quan và cung nữ, cửa phòng chính điện đóng chặt, trong phòng có ánh sáng và âm thanh nói chuyện, lắng nghe chính là giọng của Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi.
Bởi vì ngại riêng tư không tiện nhìn, Mạc Vấn tới nơi này bèn không tiến vào phòng, mà là ẩn thân trong viện nhíu mày lắng nghe hai người nói chuyện. Tuy hai người chỉ thấp giọng thì thầm, hắn lại có thể nghe rõ mồn một nội dung cuộc nói chuyện. Lúc này Ngô Cát Nhi đang an ủi Bồ Kiên, lúc đầu hắn còn không nghe ra được nguyên do, nghe được khoảng một nén nhanh thì biết được đầu mối. Bồ Kiên hiện giờ đang lo lắng vì tình cảnh của quân Bồ, chiến sự ở Đông Bắc không những khiến quân Bồ tử thương rất nhiều, còn khiến lương thảo những châu quận mà quân Bồ chiếm lĩnh căng thẳng, bởi vì chủ lực đang tác chiến ở Đông Bắc, một vài chư hầu và tiết độ sứ ở xung quanh chưa từng quy thuận bắt đầu thừa dịp thành trống xâm chiếm châu quận dưới cờ quân Bồ, trong tình cảnh loạn trong giặc ngoài quân sự phải giật gấu vá vai, dân sinh nghèo rớt mồng tơi.
Trong lời của Bồ Kiên có phê bình kín đáo với Lưu Thiếu Khanh, oán giận Lưu Thiếu Khanh ở Đông Bắc chống lại quân Yên và Xi Vưu là lấy việc công làm việc tư, trên danh nghĩa là vì muôn dân thiên hạ, thực tế là đang tích công phi thăng cho bản thân. Ngoài ra gã còn oán trách cha của mình Bồ Hùng, trách Bồ Hùng không chịu viết thư cho Mạc Vấn mời hắn xuống núi giúp đỡ.
Con gái hướng ngoại không sai chút nào, Ngô Cát Nhi tìm mọi cách an ủi Bồ Kiên, về sự oán giận của Bồ Kiên không những không khuyên nhủ còn nói phụ họa với gã, đến sau cùng còn nói ra một câu cực kỳ quan trọng, "Hoàng thượng đừng quá lo lắng, nếu chúng ta không đoán sai, Mạc lão gia chắc hẳn sẽ ra tay nhanh thôi."
"Aizz!" Bồ Kiên thở một hơi thật dài.
"Hoàng thượng không cần tự trách, cha ta có thể bay lượn, cho dù gặp phải phục kích cũng có thể toàn thân trở ra." Ngô Cát Nhi nói.
"Ta luôn cảm thấy chuyện này thiếu sót, đáng lý nên nói chuyện Tân châu phản loạn cho nhạc phụ biết, lần này nhạc phụ đi không khác nào tự chui đầu vào lưới, nếu xảy ra việc bất trắc, thúc phụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Bồ Kiên lo lắng.
Mạc Vấn ở bên ngoài nghe được rõ ràng, trong lòng đã đoán ra được đại khái. Khoảng thời gian gần đây lão Ngũ vẫn luôn giúp đỡ Bồ Kiên vận chuyển lương thảo tới Đông Bắc, Tân châu là nơi nhất định phải qua khi ra Bắc. Hiện giờ Tân châu đã phản quân Bồ, lão Ngũ vận chuyển lương thảo ở bên ngoài còn chưa biết chuyện, đợi đến khi đội lương đến Tân châu thì sẽ gặp phải ngăn cản ở Tân châu, Ngô Cát Nhi và Bồ Kiên là cố ý che giấu chuyện này với lão Ngũ, để lão Ngũ rơi vào mai phục, nếu lão Ngũ có chuyện gì thì Mạc Vấn sẽ xuống núi báo thù, đây cũng là mục đích cuối cùng của Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi.
"Chuyện này cũng không trách chúng ta, hắn là đạo sĩ, đáng lẽ nên cứu giúp muôn dân, nhưng hắn và Tần thị ẩn cư ở trong đạo quán nhàn rỗi, ném củ khoai lang bỏng tay này cho chúng ta. Hiện giờ tình hình đang hết sức nguy cấp, hắn vẫn khoanh tay đứng nhìn, trái tim đang ở tận đâu đâu. Vàng bạc châu báu tìm được trong Bất Hàm sơn hắn cho nước Đại hết toàn bộ, chưa từng chia cho bọn ta nửa phần, người đời ai không biết hắn muốn phụ tá nước Đại thành sự, chúng ta thì tính là gì chứ, trạm dịch để đổi ngựa hay là đá kê chân để lên ngựa." Ngô Cát Nhi nói nhỏ.
"Lời này sai rồi, thúc phụ đối với ta không tệ, năm đó nếu không có thúc phụ dàn xếp, sợ là ta đã sớm chết trong tay Nam Hải rồi." Giọng của Bồ Kiên.
"Hắn là nể mặt cha chàng mà thôi, người này thân cận hay xa cách phân biệt rất rõ ràng, hoàng thượng ở trong mắt hắn chẳng có chút phân lượng nào cả, năm đó nếu không phải thiếp kiên chí một lòng, chỉ sợ đã sớm bị hắn gả cho thằng ngốc lỗ mãng kia rồi." Ngô Cát Nhi nói.
"Bỏ đi, bỏ đi, chuyện này nhất định không được để lộ ra ngoài." Bồ Kiên nói
"Đó là tất nhiên, thời gian đã muộn, hoàng thượng sớm đi nghỉ ngơi đi." Giọng của Ngô Cát Nhi.
Bồ Kiên thở dài, giọng của Ngô Cát Nhi lại truyền tới, "Không ngủ được à, hì hì..."
Mạc Vấn không nghe thêm nữa, mang theo đầy lòng lạnh lẽo bay lên không đi về phía Bắc, ảnh hưởng của huyết mạch với một người là rất lớn, giáo dục của Ngô Cát Nhi không hề có chút vấn đề nào, vấn đề nằm tại huyết mạch của nó, nó cực kỳ giống người mẹ Vương Nguyên Dung của nó, bạc tình bạc nghĩa, không hề có chút phúc hậu trung nghĩa nào di truyền từ lão Ngũ.
Đến được cảnh giới Thiên Tiên đã có thể không cần để ý nóng bỏng và giá lạnh, nhưng lúc cưỡi mây ra Bắc Mạc Vấn luôn cảm giác được khắp cả người lạnh lẽo. Chuyện này Bồ Kiên không hề có sai lầm đáng trách, nó oán giận vẫn có thể hiểu được, nhưng Ngô Cát Nhi ở chuyện này thể hiện ra cực kỳ vô tình và máu lạnh, không tiếc lấy tính mạng của cha mình ra thí tốt, chỉ để khiến hắn ra tay, đây là tuyệt tình cỡ nào chứ.
Nếu là con gái của người khác hắn nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng Ngô Cát Nhi là con gái của lão Ngũ, không thể làm gì nó, chuyện này còn không thể để lão Ngũ biết, bằng không lão Ngũ sẽ không thể chịu đựng được đả kích tàn khốc này.
Bởi vì lo lắng cho an nguy của lão Ngũ, Mạc Vấn đi rất nhanh, dọc đường bao quát con đường tìm kiếm đội ngũ vận chuyển lương thực, cùng lúc đó mở rộng năng lực cảm giác đến cực hạn, tìm kiếm khí tức trong ba trăm dặm. Hắn vẫn luôn tìm kiếm cho đến canh năm mới nhìn thấy được đội ngũ lương thực của quân Bồ, đội lương lúc này đã đến bên ngoài Tân châu, lão Ngũ không biết có biến, đang đốc quân vào thành.
Nhìn thấy lão Ngũ không có việc gì, Mạc Vấn mới yên lòng, ẩn thân đi ở bên cạnh lão Ngũ, cùng gã tiến vào thành...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu