Tử Dương
Chương 340: Bắc Đẩu và Nam Đẩu
Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420
Ngọn Tuyết Sơn cao vượt tầng mây, là nơi chí âm chí hàn của Hoa Hạ, người bình thường leo lên sẽ hết sức khó khăn, nhưng người đang tới nhịp bước tự nhiên, lấy hơi thong thả, tuyệt đối không phải người bình thường.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn mở mắt đứng dậy, đi ra khỏi sơn động thấp bé, đứng ở cửa hang cúi người nhìn xuống, chỉ thấy một bóng người xuất hiện ở dưới sườn núi cách chỗ hắn tầm trăm trượng.
Người tới là một đạo nhân trẻ, tuổi tác xấp xỉ với hắn, vóc người tầm trung, mặt mũi anh tuấn, mắt ánh lên vẻ thông minh, thân mặc đạo bào bằng vải bố màu xanh, phía trước thêu hình bát quái, không hỏi cũng biết phía sau là thêu âm dương, đây là đặc điểm ở đạo bào của Ngọc Thanh Tông.
Người này tuy là đạo sĩ nhưng lại không mang theo phất trần, bình thường phất trần là thứ đạo nhân trung niên hoặc lão đạo già ra ngoài mang theo, phần lớn đạo nhân trẻ tuổi lúc ra ngoài du lịch sẽ mang kiếm. Sau lưng đạo sĩ áo xanh này đeo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm cao hơn đầu vai, có thể thấy kiểu dáng của chuôi kiếm rất cổ xưa, chắc là một thanh thượng cổ bảo kiếm.
Thấy người đến là đạo nhân của Ngọc Thanh, Mạc Vấn lập tức nghĩ đến người bị mất đồ đã tìm tới tận cửa rồi, nhưng đa số đạo nhân của Vân Hà sơn hắn đều đã thấy qua, lại chưa từng gặp đạo nhân nào trẻ tuổi như vậy.
Mạc Vấn thấy được người tới, người tới cũng nhìn thấy hắn, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, ánh mắt đạo nhân trẻ tuổi kia liền xuất hiện địch ý dày đặc, cùng lúc đó khuỷu tay bên phải hơi thu về, tay trái hơi nâng lên, tuy biên độ động tác rất nhỏ, nhưng lại nói rõ người này đã chuẩn bị xong sẵn sàng động thủ.
Mạc Vấn thấy vậy khẽ nhíu mày, trên giang hồ vẫn có câu: "hành gia vừa xuất thủ liền biết nghề", thực ra hành gia và cao thủ chân chính thì không cần xuất thủ, chỉ cần dựa vào khí thế và một vài động tác cực nhỏ đã có thể nhìn ra được tính tình và tu vi sâu cạn thế nào, người này có thể chuẩn bị xong tư thế động thủ trong nháy mắt khi phát hiện đối thủ, có thể thấy tốc độ ứng biến nhanh chóng của y.
Thân đeo cổ kiếm, ứng biến nhanh chóng, leo lên đến đỉnh Tuyết sơn mà hơi thở vẫn không loạn, người này nhất định là đại địch.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đạo trưởng có phải là Thiên Khu chân nhân Mạc Vấn không?" Trong lúc Mạc Vấn nhíu mày, đạo nhân áo xanh phía dưới đã chắp tay hành lễ.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, trả lời chân nhân, bần đạo chính là Thiên Khu Tử, không biết chân nhân xưng hô thế nào?" Mạc Vấn chắp tay đáp lễ.
Đạo nhân áo xanh kia buông hai tay xuống chậm rãi đến gần, "Bần đạo Thiên Phủ Tử từ Nam Thiên Cung Ngọc Thanh Tông, tên tục là Tư Mã Mục Dương, lần này tới chính là vì được tiền bối ở Ngọc Thanh phái đến, phá lệ xuống núi tới so tài phù pháp bí thuật với chân nhân."
Đến lúc này Mạc Vấn mới hiểu được người tới không phải Vân Hà Sơn đuổi tới đòi lại vật bị mất, mà là Ngọc Thanh Tông ở Trung Thổ phái tới để tỷ thí phù chú, ngày đó hắn mới chỉ cùng môn nhân Ngọc Thanh do Xích Long Tử dẫn dắt tỷ thí hai trận, còn có một trận phù chú pháp thuật chưa tỷ thí, lúc Xích Long Tử rời đi có từng nói sau này sẽ phái người tới.
Biết được mục đích đến của Tư Mã Mục Dương, Mạc Vấn lập tức nâng cao cảnh giác lên mười phần, Thiên Phủ là ngôi sao đứng đầu của chòm sao Nam Đẩu, người này lấy Thiên Phủ làm đạo hiệu đã nói rõ thân phận người này cũng giống hắn, đều là đệ tử của Tam Thanh tổ sư. Không giống với chuẩn đồ của Thượng Thanh tông, Ngọc Thanh tông không có cách nói chuẩn đồ, đệ tử Ngọc Thanh một khi thông qua khảo nghiệm và sàng lọc của Ngọc Thanh tổ sư sẽ lập tức chính thức bái nhập môn hạ, trở thành đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh tổ sư, học tập rất nhiều diệu pháp của Ngọc Thanh.
Đám đệ tử mà Ngọc Thanh tổ sư thu nhận cuối cùng này bình thường không thích hành tẩu giang hồ, chỉ ở trên núi tu hành, đợi đến khi tham ngộ được thiên cơ liền bạch nhật phi thăng, đứng hàng Tiên ban được Thiên Đình sử dụng. Đạo hiệu của Thượng Thanh chuẩn đồ dựa trên bảy ngôi sao Bắc Đẩu, mỗi một trăm hai mươi năm thì có bảy vị. Mà danh hiệu đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh lại dùng tên của sáu vì sao Nam Đẩu, mỗi lần qua một trăm hai mươi năm thì sẽ có sáu vị. Ngọc Thanh tông phá lệ phái ngôi sao đứng đầu Nam Đẩu của Ngọc Thanh tới đây khiêu chiến với hắn, đây chắc chắn là ôm lòng rửa nhục, hôm nay nếu động thủ ắt hẳn sẽ là một trận ác chiến.
"Mấy ngày trước Mạc chân nhân đã từng đến Đông Hải?" Tư Mã Mục Dương bước đến gần.
"Từng đến." Mạc Vấn gật đầu, nội bộ Ngọc Thanh vẫn có liên hệ với nhau, chuyện hắn làm ở Đông Hải không qua mặt được đám người Ngọc Thanh ở Trung Thổ.
"Không biết Mạc chân nhân có từng đi qua Vân Hà sơn không?" Lúc Tư Mã Mục Dương bước đi hai vai vẫn không hề dao động.
"Bần đạo đã đoạt đi hai kiện linh vật ở Vân Hà sơn." Mạc Vấn bắt đầu đề khí phòng bị, đối phương từng bước đặt câu hỏi cũng không phải chỉ là dò hỏi đơn thuần, mà là cố ý làm nhục, đã như vậy còn không bằng trực tiếp nói thẳng ra.
"Dám làm dám chịu, đúng là hảo hán." Lúc Tư Mã Mục Dương nói chuyện thì nhìn về phía chỗ giam cầm ở phía đông, "Thì ra nội đan con Toan Nghê của Vạn Thọ sơn cũng ở đây."
"Sự tình cấp bách, tiện nội (vợ) của bần đạo cần những vật này, đợi đến khi tiện nội thoát khốn, bần đạo sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ cũng như đến nhận tội." Mạc Vấn liếc mắt nói, thông qua vài lời ít ỏi có thể thấy được Tư Mã Mục Dương ngôn ngữ sắc bén, người này nếu làm phép, ắt cũng sẽ là loại phong cách này.
"Vậy thì không cần, hôm nay sẽ do bần đạo làm chủ, tặng những vật nhỏ mọn này cho chân nhân, không cần trả lại." Tư Mã Mục Dương thu hồi tầm mắt, nhìn về phía sơn động giam cầm bên dưới.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Tư Mã chân nhân." Mạc Vấn lập tức cảm tạ. Thông qua câu này của Tư Mã Mục Dương có thể nhìn ra được người này tự đánh giá bản thân rất cao, tùy tiện liền thay giáo phái khác của Ngọc Thanh tông làm chủ, đây là một loại tự cao cùng tự phụ, đồng thời cũng là một loại phong độ khí phái.
"Lệnh chính bị cấm túc, bần đạo cũng có nghe nói, chuyện riêng của quý phái bần đạo sẽ không nhiều lời, không biết Mạc chân nhân đã sắp xếp thỏa đáng cho chuyện sau này của lệnh chính chưa?" Tư Mã Mục Dương vươn tay vỗ lên vách đá ở bên cạnh sơn động.
Chỗ ngoặt của sơn động đã được Mạc Vấn bố trí bình phong Tử khí, là vì để nhốt con thằn lằn kia, lúc này Mạc Vấn phát giác được có một luồng linh khí đang chạm đến bức bình phong Tử khí hắn bày ra. Việc này không thể nghi ngờ là do Tư Mã Mục Dương gây nên, hẳn là vì muốn dò xét xem bên trong sơn động có thứ gì.
Tư Mã Mục Dương không ngờ bên trong động có bình phong linh khí do Mạc Vấn bày ra, cho nên hành động dò xét này liền trở thành cuộc tỉ thí gián tiếp giữa hai người, Mạc Vấn thông qua luồng linh khí đó của Tư Mã Mục Dương đã đánh giá được tu vi đại khái của đối phương, tu vi của người này không kém hơn hắn chút nào.
Tư Mã Mục Dương sau khi chạm đến bình phong linh khí cũng không tiếp tục cường công, chỉ vừa chạm vào liền thu lại, Mạc Vấn phát giác được, lại lần nữa âm thầm nhíu mày, người này hành động trầm ổn, không hấp tấp.
"Trả lời Tư Mã chân nhân, lúc trước bần đạo được một vị cao nhân tặng cho hơn một trăm loại linh chủng, lúc này trong giam cầm đã sinh ra cây, tiện nội đã có vật để no bụng." Mạc Vấn mỉm cười mở miệng, tuy đối phương hỏi rất ôn hòa, nhưng động cơ lại không hề có thiện ý, mà là tràn đầy sát ý, giống như tên đao phủ trước khi hành hình hỏi phạm nhân đã sắp xếp hậu sự thỏa đáng hay chưa vậy.
Tư Mã Mục Dương cười đáp lại, bước lên phía trước, đến cách Mạc Vấn ba bước thì dừng lại, "Tuy bần đạo đường xa tới đây nhưng cũng không mệt, xin Mạc chân nhân chỉ giáo."
"Bần đạo xin nhận thua." Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Hắn lại không có lòng tranh cường háo thắng, nếu đã thắng hai trận rồi thì trận thứ ba cũng chẳng cần phải tỷ thí nữa.
Tư Mã Mục Dương nghe vậy cũng không kinh ngạc, như đã sớm dự đoán được Mạc Vấn sẽ bỏ chiến, "Mạc chân nhân lánh đời nhàn nhã, tâm tình bình tĩnh, bần đạo thật khâm phục, nhưng bần đạo ngàn dặm tới, quay lại núi cũng phải có cái bàn giao cho tiền bối và đồng môn, nếu tay không trở lại sợ là bọn họ sẽ nói ta thừa dịp du sơn ngoạn thủy, không lo làm đúng chức trách."
"Bần đạo có thể viết một bức thư, thẳng thắn nói mình không địch lại Tư Mã chân nhân." Mạc Vấn nói.
Tư Mã Mục Dương nghe vậy cười khoát tay, "Nếu Mạc chân nhân thật lòng lánh đời, không muốn động thủ thì có thể giao vật vẽ phù cho bần đạo mang về cũng được."
"Lời này là thật chứ?" Mạc Vấn cười hỏi. Thiên Lang Hào là bảo vật mà đạo nhân trong thiên hạ thèm khát chạy theo như vịt, không ai có thể chạy thoát khỏi cám dỗ to lớn của việc được vượt cấp vẽ phù cả.
Tư Mã Mục Dương nghe được lời nói của Mạc Vấn cũng không tiếp lời ngay, mà chỉ hơi nhướn mắt, trên mặt lộ vẻ cân nhắc.
"Nếu bần đạo giao Thiên Lang Hào cho ngươi, mong rằng Tư Mã chân nhân không nuốt lời, lập tức xuống núi, không quay lại nữa." Mạc Vấn lên tiếng thương nghị.
Khiến Mạc Vấn không ngờ là Tư Mã Mục Dương hình như không hề tới vì Thiên Lang Hào, nghe được lời của hắn cũng không lập tức đáp ứng, cân nhắc chốc lát liền mở miệng đáp, "Thiên Lang Hào là của người, chuyện này thiên hạ đều biết, bần đạo không lòng dạ nào chiếm làm của riêng, lời trước đó chỉ là vì muốn mời chân nhân tỷ thí với bần đạo."
Mạc Vấn thấy Tư Mã Mục Dương lập tức lật lọng, cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng nhanh chóng cân nhắc có nên nói cho người này biết Thiên Lang Hào đã hư hại hay không, người này cất công tới đây, về mặt lễ nghĩa xem như đã chu toàn, nhưng người này lễ nghĩa chu toàn là do bản tính vốn đã như vậy hay chỉ là bởi vì cố kỵ Thiên Lang Hào của hắn thì hắn không dám khẳng định, lỡ như đối phương lễ phép chỉ là vì cố kỵ Thiên Lang Hào, sau khi biết Thiên Lang Hào đã hư hại ắt sẽ trở mặt động thủ. Mà Mạc Vấn sau khi mất đi Thiên Lang Hào, sử dụng bút vẽ phù phổ thông có thể chiến thắng người này hay không trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
"Nếu Tư Mã chân nhân quyết tâm muốn so tài phù chú pháp thuật với bần đạo, bần đạo chỉ có thể tuân mệnh, nhưng sử dụng Thiên Lang Hào so tài với Tư Mã chân nhân thì không công bằng, vậy nên bần đạo xin được lấy bút vẽ phù bình thường ứng chiến, xin Tư Mã chân nhân lập ra quy định." Sau khi nghĩ kỹ Mạc Vấn mở miệng nói.
"Không." Tư Mã Mục Dương giơ tay phản đối, "Thiên Lang Hào là thần vật mà Đại Vũ năm xưa đã dùng để vẽ nên Cửu Châu Xã Tắc Đồ, hôm nay bần đạo cũng mang tới một kiện thần vật, là Bạch Long Vĩ mà Nhân hoàng Phục Hy dùng để vẽ Tiên Thiên Bát Quái, vật này cũng có thể vượt cấp vẽ phù, xin Mạc chân nhân dốc hết khả năng tỷ thí, nếu bần đạo thua, tuyệt không có một câu oán giận."
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, "Tổ sư của quý phái thực sự rất xem trọng chân nhân, chẳng thế mà đưa vật của Tiên gia tặng cho chân nhân."
"Vật Mạc chân nhân dùng vốn cũng không thuộc về phàm trần." Tư Mã Mục Dương nhấc tay chỉ xuống bên dưới núi, "Nơi này không thích hợp để so tài, mời chân nhân xuống núi chỉ dạy!"
"Thiên Lang Hào đã bị hư hại, bần đạo tự nghĩ không địch lại, chỉ có thể nhận thua." Mạc Vấn vươn tay vào ngực lấy hộp phù mở ra, đem Thiên Lang Hào đã gãy thành hai nửa cho Tư Mã Mục Dương xem.
Tư Mã Mục Dương thấy vậy chợt nhíu mày, sau khi kinh ngạc qua đi thì đưa tay nhận lấy Thiên Lang Hào, nhìn kỹ, xác định Thiên Lang Hào thật sự đã hư hại.
"Bần đạo vốn tưởng rằng Mạc chân nhân ở lại nơi này thật sự là vì lánh đời ngộ đạo." Tư Mã Mục Dương trả Thiên Lang Hào đã gãy lại cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhận lấy Thiên Lang Hào bỏ lại vào hộp phù, không trả lời, ý trong lời nói của Tư Mã Mục Dương là chỉ sở dĩ hắn tránh ở chỗ này không phải vì ngộ đạo, mà là bởi vì đã mất đi Thiên Lang Hào, không còn thứ gì để dựa vào nên chỉ có thể ẩn núp ở chỗ này. Về việc này hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
"Nếu bần đạo đã tới đây thì không thể không chiến mà quay về, dù sao cũng phải so tài một trận với Mạc chân nhân mới có thể bàn giao." Âm thanh của Tư Mã Mục Dương có đôi chút khinh thường.
"Bần đạo nhận thua." Mạc Vấn lắc đầu nói, đúng như dự đoán, lễ nghi trước đó Tư Mã Mục Dương biểu hiện ra chỉ là vì có chút kiêng kỵ Thiên Lang Hào của hắn, sau khi biết Thiên Lang Hào của hắn đã hư hại thì thái độ đã lập tức thay đổi. Có điều Tư Mã Mục Dương còn xem như người tốt, đổi thành người khác có thể sẽ trực tiếp trở mặt.
"Thượng Thanh chuẩn đồ nổi danh thiên hạ, lên được đến triều đình, thống lĩnh ba quân, gây được nội chiến, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Mạc chân nhân chưa chiến mà đã nhận thua, đó không phải là phong cách làm việc của Thượng Thanh." Trong lời nói của Tư Mã Mục Dương không hề giấu giếm vẻ châm chọc.
Mạc Vấn nghe vậy thì lại cười khổ, đạo nhân Tam Thanh tuy cùng một gốc, nhưng đôi bên đều có đệ tử riêng, Thượng Thanh tông mấy năm gần đây danh tiếng vang xa, tiền bối Ngọc Thanh và Thái Thanh có lẽ không để ý, nhưng hậu bối môn hạ lại khó tránh khỏi vì đố kỵ mà sinh hận.
"Nếu Tư Mã chân nhân khăng khăng muốn chiến thì bần đạo cũng chỉ có thể tiếp chiến, chỉ là không biết Tư Mã chân nhân muốn chiến sinh tử hay là muốn phân thắng bại, là muốn dùng thần khí Bạch Long Vĩ hay là dùng bút phù bình thường?" Mạc Vấn hỏi.
"Bần đạo không có ý lấy mạng của ngươi, nhưng mà phải phân ra thắng bại, vả lại nào có chuyện đâu có thần khí mà lại không dùng?" Tư Mã Mục Dương đáp.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Tư Mã Mục Dương chẳng hề có sự công bằng, không thể xem là người tốt. Nhưng Tư Mã Mục Dương chỉ muốn làm nhục hắn mà không muốn lấy mạng hắn, vậy nên Tư Mã Mục Dương cũng không xem như là người xấu.
Mạc Vấn gật đầu sau đó vươn tay ra mời, "Không cần xuống núi, cứ ở tại chỗ này phân thắng bại, mời!"
Tư Mã Mục Dương cũng không chần chừ, vươn tay vào trong ngực lấy một hộp vuông màu xanh lam ra, vật này kích cỡ xấp xỉ hộp đen cất giữ Thiên Lang Hào, chỉ là kiểu dáng của nó trông còn cổ xưa hơn.
"Xin hỏi Tư Mã chân nhân có quen biết Tư Mã Phong Bội không?" Mạc Vấn hỏi.
"Tư Mã là họ của nước Tấn, người trong nước họ Tư Mã quá nhiều, bần đạo cũng không quen biết người này, tại sao Mạc chân nhân lại hỏi vậy?" Tư Mã Mục Dương hỏi.
"Tư Mã Phong Bội có cùng họ Tư Mã với chân nhân, ngoài ra Tư Mã Phong Bội còn là một trong những tôn trưởng truyền dạy cho bần đạo, từng truyền thụ Cầm Phong Quỷ Thủ và Truy Phong Quỷ Bộ cho bần đạo." Nói đến đây, Mạc Vấn đột nhiên ra tay, xoay người một cái, hộp vuông trong tay Tư Mã Mục Dương nháy mắt đã đổi chủ.
"Sao nhà ngươi lại không tuân thủ quy củ thế? Nhanh trả Bạch Long Vĩ lại cho ta..."
Biên: argetlam7420
Ngọn Tuyết Sơn cao vượt tầng mây, là nơi chí âm chí hàn của Hoa Hạ, người bình thường leo lên sẽ hết sức khó khăn, nhưng người đang tới nhịp bước tự nhiên, lấy hơi thong thả, tuyệt đối không phải người bình thường.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn mở mắt đứng dậy, đi ra khỏi sơn động thấp bé, đứng ở cửa hang cúi người nhìn xuống, chỉ thấy một bóng người xuất hiện ở dưới sườn núi cách chỗ hắn tầm trăm trượng.
Người tới là một đạo nhân trẻ, tuổi tác xấp xỉ với hắn, vóc người tầm trung, mặt mũi anh tuấn, mắt ánh lên vẻ thông minh, thân mặc đạo bào bằng vải bố màu xanh, phía trước thêu hình bát quái, không hỏi cũng biết phía sau là thêu âm dương, đây là đặc điểm ở đạo bào của Ngọc Thanh Tông.
Người này tuy là đạo sĩ nhưng lại không mang theo phất trần, bình thường phất trần là thứ đạo nhân trung niên hoặc lão đạo già ra ngoài mang theo, phần lớn đạo nhân trẻ tuổi lúc ra ngoài du lịch sẽ mang kiếm. Sau lưng đạo sĩ áo xanh này đeo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm cao hơn đầu vai, có thể thấy kiểu dáng của chuôi kiếm rất cổ xưa, chắc là một thanh thượng cổ bảo kiếm.
Thấy người đến là đạo nhân của Ngọc Thanh, Mạc Vấn lập tức nghĩ đến người bị mất đồ đã tìm tới tận cửa rồi, nhưng đa số đạo nhân của Vân Hà sơn hắn đều đã thấy qua, lại chưa từng gặp đạo nhân nào trẻ tuổi như vậy.
Mạc Vấn thấy được người tới, người tới cũng nhìn thấy hắn, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, ánh mắt đạo nhân trẻ tuổi kia liền xuất hiện địch ý dày đặc, cùng lúc đó khuỷu tay bên phải hơi thu về, tay trái hơi nâng lên, tuy biên độ động tác rất nhỏ, nhưng lại nói rõ người này đã chuẩn bị xong sẵn sàng động thủ.
Mạc Vấn thấy vậy khẽ nhíu mày, trên giang hồ vẫn có câu: "hành gia vừa xuất thủ liền biết nghề", thực ra hành gia và cao thủ chân chính thì không cần xuất thủ, chỉ cần dựa vào khí thế và một vài động tác cực nhỏ đã có thể nhìn ra được tính tình và tu vi sâu cạn thế nào, người này có thể chuẩn bị xong tư thế động thủ trong nháy mắt khi phát hiện đối thủ, có thể thấy tốc độ ứng biến nhanh chóng của y.
Thân đeo cổ kiếm, ứng biến nhanh chóng, leo lên đến đỉnh Tuyết sơn mà hơi thở vẫn không loạn, người này nhất định là đại địch.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đạo trưởng có phải là Thiên Khu chân nhân Mạc Vấn không?" Trong lúc Mạc Vấn nhíu mày, đạo nhân áo xanh phía dưới đã chắp tay hành lễ.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, trả lời chân nhân, bần đạo chính là Thiên Khu Tử, không biết chân nhân xưng hô thế nào?" Mạc Vấn chắp tay đáp lễ.
Đạo nhân áo xanh kia buông hai tay xuống chậm rãi đến gần, "Bần đạo Thiên Phủ Tử từ Nam Thiên Cung Ngọc Thanh Tông, tên tục là Tư Mã Mục Dương, lần này tới chính là vì được tiền bối ở Ngọc Thanh phái đến, phá lệ xuống núi tới so tài phù pháp bí thuật với chân nhân."
Đến lúc này Mạc Vấn mới hiểu được người tới không phải Vân Hà Sơn đuổi tới đòi lại vật bị mất, mà là Ngọc Thanh Tông ở Trung Thổ phái tới để tỷ thí phù chú, ngày đó hắn mới chỉ cùng môn nhân Ngọc Thanh do Xích Long Tử dẫn dắt tỷ thí hai trận, còn có một trận phù chú pháp thuật chưa tỷ thí, lúc Xích Long Tử rời đi có từng nói sau này sẽ phái người tới.
Biết được mục đích đến của Tư Mã Mục Dương, Mạc Vấn lập tức nâng cao cảnh giác lên mười phần, Thiên Phủ là ngôi sao đứng đầu của chòm sao Nam Đẩu, người này lấy Thiên Phủ làm đạo hiệu đã nói rõ thân phận người này cũng giống hắn, đều là đệ tử của Tam Thanh tổ sư. Không giống với chuẩn đồ của Thượng Thanh tông, Ngọc Thanh tông không có cách nói chuẩn đồ, đệ tử Ngọc Thanh một khi thông qua khảo nghiệm và sàng lọc của Ngọc Thanh tổ sư sẽ lập tức chính thức bái nhập môn hạ, trở thành đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh tổ sư, học tập rất nhiều diệu pháp của Ngọc Thanh.
Đám đệ tử mà Ngọc Thanh tổ sư thu nhận cuối cùng này bình thường không thích hành tẩu giang hồ, chỉ ở trên núi tu hành, đợi đến khi tham ngộ được thiên cơ liền bạch nhật phi thăng, đứng hàng Tiên ban được Thiên Đình sử dụng. Đạo hiệu của Thượng Thanh chuẩn đồ dựa trên bảy ngôi sao Bắc Đẩu, mỗi một trăm hai mươi năm thì có bảy vị. Mà danh hiệu đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh lại dùng tên của sáu vì sao Nam Đẩu, mỗi lần qua một trăm hai mươi năm thì sẽ có sáu vị. Ngọc Thanh tông phá lệ phái ngôi sao đứng đầu Nam Đẩu của Ngọc Thanh tới đây khiêu chiến với hắn, đây chắc chắn là ôm lòng rửa nhục, hôm nay nếu động thủ ắt hẳn sẽ là một trận ác chiến.
"Mấy ngày trước Mạc chân nhân đã từng đến Đông Hải?" Tư Mã Mục Dương bước đến gần.
"Từng đến." Mạc Vấn gật đầu, nội bộ Ngọc Thanh vẫn có liên hệ với nhau, chuyện hắn làm ở Đông Hải không qua mặt được đám người Ngọc Thanh ở Trung Thổ.
"Không biết Mạc chân nhân có từng đi qua Vân Hà sơn không?" Lúc Tư Mã Mục Dương bước đi hai vai vẫn không hề dao động.
"Bần đạo đã đoạt đi hai kiện linh vật ở Vân Hà sơn." Mạc Vấn bắt đầu đề khí phòng bị, đối phương từng bước đặt câu hỏi cũng không phải chỉ là dò hỏi đơn thuần, mà là cố ý làm nhục, đã như vậy còn không bằng trực tiếp nói thẳng ra.
"Dám làm dám chịu, đúng là hảo hán." Lúc Tư Mã Mục Dương nói chuyện thì nhìn về phía chỗ giam cầm ở phía đông, "Thì ra nội đan con Toan Nghê của Vạn Thọ sơn cũng ở đây."
"Sự tình cấp bách, tiện nội (vợ) của bần đạo cần những vật này, đợi đến khi tiện nội thoát khốn, bần đạo sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ cũng như đến nhận tội." Mạc Vấn liếc mắt nói, thông qua vài lời ít ỏi có thể thấy được Tư Mã Mục Dương ngôn ngữ sắc bén, người này nếu làm phép, ắt cũng sẽ là loại phong cách này.
"Vậy thì không cần, hôm nay sẽ do bần đạo làm chủ, tặng những vật nhỏ mọn này cho chân nhân, không cần trả lại." Tư Mã Mục Dương thu hồi tầm mắt, nhìn về phía sơn động giam cầm bên dưới.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Tư Mã chân nhân." Mạc Vấn lập tức cảm tạ. Thông qua câu này của Tư Mã Mục Dương có thể nhìn ra được người này tự đánh giá bản thân rất cao, tùy tiện liền thay giáo phái khác của Ngọc Thanh tông làm chủ, đây là một loại tự cao cùng tự phụ, đồng thời cũng là một loại phong độ khí phái.
"Lệnh chính bị cấm túc, bần đạo cũng có nghe nói, chuyện riêng của quý phái bần đạo sẽ không nhiều lời, không biết Mạc chân nhân đã sắp xếp thỏa đáng cho chuyện sau này của lệnh chính chưa?" Tư Mã Mục Dương vươn tay vỗ lên vách đá ở bên cạnh sơn động.
Chỗ ngoặt của sơn động đã được Mạc Vấn bố trí bình phong Tử khí, là vì để nhốt con thằn lằn kia, lúc này Mạc Vấn phát giác được có một luồng linh khí đang chạm đến bức bình phong Tử khí hắn bày ra. Việc này không thể nghi ngờ là do Tư Mã Mục Dương gây nên, hẳn là vì muốn dò xét xem bên trong sơn động có thứ gì.
Tư Mã Mục Dương không ngờ bên trong động có bình phong linh khí do Mạc Vấn bày ra, cho nên hành động dò xét này liền trở thành cuộc tỉ thí gián tiếp giữa hai người, Mạc Vấn thông qua luồng linh khí đó của Tư Mã Mục Dương đã đánh giá được tu vi đại khái của đối phương, tu vi của người này không kém hơn hắn chút nào.
Tư Mã Mục Dương sau khi chạm đến bình phong linh khí cũng không tiếp tục cường công, chỉ vừa chạm vào liền thu lại, Mạc Vấn phát giác được, lại lần nữa âm thầm nhíu mày, người này hành động trầm ổn, không hấp tấp.
"Trả lời Tư Mã chân nhân, lúc trước bần đạo được một vị cao nhân tặng cho hơn một trăm loại linh chủng, lúc này trong giam cầm đã sinh ra cây, tiện nội đã có vật để no bụng." Mạc Vấn mỉm cười mở miệng, tuy đối phương hỏi rất ôn hòa, nhưng động cơ lại không hề có thiện ý, mà là tràn đầy sát ý, giống như tên đao phủ trước khi hành hình hỏi phạm nhân đã sắp xếp hậu sự thỏa đáng hay chưa vậy.
Tư Mã Mục Dương cười đáp lại, bước lên phía trước, đến cách Mạc Vấn ba bước thì dừng lại, "Tuy bần đạo đường xa tới đây nhưng cũng không mệt, xin Mạc chân nhân chỉ giáo."
"Bần đạo xin nhận thua." Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Hắn lại không có lòng tranh cường háo thắng, nếu đã thắng hai trận rồi thì trận thứ ba cũng chẳng cần phải tỷ thí nữa.
Tư Mã Mục Dương nghe vậy cũng không kinh ngạc, như đã sớm dự đoán được Mạc Vấn sẽ bỏ chiến, "Mạc chân nhân lánh đời nhàn nhã, tâm tình bình tĩnh, bần đạo thật khâm phục, nhưng bần đạo ngàn dặm tới, quay lại núi cũng phải có cái bàn giao cho tiền bối và đồng môn, nếu tay không trở lại sợ là bọn họ sẽ nói ta thừa dịp du sơn ngoạn thủy, không lo làm đúng chức trách."
"Bần đạo có thể viết một bức thư, thẳng thắn nói mình không địch lại Tư Mã chân nhân." Mạc Vấn nói.
Tư Mã Mục Dương nghe vậy cười khoát tay, "Nếu Mạc chân nhân thật lòng lánh đời, không muốn động thủ thì có thể giao vật vẽ phù cho bần đạo mang về cũng được."
"Lời này là thật chứ?" Mạc Vấn cười hỏi. Thiên Lang Hào là bảo vật mà đạo nhân trong thiên hạ thèm khát chạy theo như vịt, không ai có thể chạy thoát khỏi cám dỗ to lớn của việc được vượt cấp vẽ phù cả.
Tư Mã Mục Dương nghe được lời nói của Mạc Vấn cũng không tiếp lời ngay, mà chỉ hơi nhướn mắt, trên mặt lộ vẻ cân nhắc.
"Nếu bần đạo giao Thiên Lang Hào cho ngươi, mong rằng Tư Mã chân nhân không nuốt lời, lập tức xuống núi, không quay lại nữa." Mạc Vấn lên tiếng thương nghị.
Khiến Mạc Vấn không ngờ là Tư Mã Mục Dương hình như không hề tới vì Thiên Lang Hào, nghe được lời của hắn cũng không lập tức đáp ứng, cân nhắc chốc lát liền mở miệng đáp, "Thiên Lang Hào là của người, chuyện này thiên hạ đều biết, bần đạo không lòng dạ nào chiếm làm của riêng, lời trước đó chỉ là vì muốn mời chân nhân tỷ thí với bần đạo."
Mạc Vấn thấy Tư Mã Mục Dương lập tức lật lọng, cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng nhanh chóng cân nhắc có nên nói cho người này biết Thiên Lang Hào đã hư hại hay không, người này cất công tới đây, về mặt lễ nghĩa xem như đã chu toàn, nhưng người này lễ nghĩa chu toàn là do bản tính vốn đã như vậy hay chỉ là bởi vì cố kỵ Thiên Lang Hào của hắn thì hắn không dám khẳng định, lỡ như đối phương lễ phép chỉ là vì cố kỵ Thiên Lang Hào, sau khi biết Thiên Lang Hào đã hư hại ắt sẽ trở mặt động thủ. Mà Mạc Vấn sau khi mất đi Thiên Lang Hào, sử dụng bút vẽ phù phổ thông có thể chiến thắng người này hay không trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
"Nếu Tư Mã chân nhân quyết tâm muốn so tài phù chú pháp thuật với bần đạo, bần đạo chỉ có thể tuân mệnh, nhưng sử dụng Thiên Lang Hào so tài với Tư Mã chân nhân thì không công bằng, vậy nên bần đạo xin được lấy bút vẽ phù bình thường ứng chiến, xin Tư Mã chân nhân lập ra quy định." Sau khi nghĩ kỹ Mạc Vấn mở miệng nói.
"Không." Tư Mã Mục Dương giơ tay phản đối, "Thiên Lang Hào là thần vật mà Đại Vũ năm xưa đã dùng để vẽ nên Cửu Châu Xã Tắc Đồ, hôm nay bần đạo cũng mang tới một kiện thần vật, là Bạch Long Vĩ mà Nhân hoàng Phục Hy dùng để vẽ Tiên Thiên Bát Quái, vật này cũng có thể vượt cấp vẽ phù, xin Mạc chân nhân dốc hết khả năng tỷ thí, nếu bần đạo thua, tuyệt không có một câu oán giận."
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, "Tổ sư của quý phái thực sự rất xem trọng chân nhân, chẳng thế mà đưa vật của Tiên gia tặng cho chân nhân."
"Vật Mạc chân nhân dùng vốn cũng không thuộc về phàm trần." Tư Mã Mục Dương nhấc tay chỉ xuống bên dưới núi, "Nơi này không thích hợp để so tài, mời chân nhân xuống núi chỉ dạy!"
"Thiên Lang Hào đã bị hư hại, bần đạo tự nghĩ không địch lại, chỉ có thể nhận thua." Mạc Vấn vươn tay vào ngực lấy hộp phù mở ra, đem Thiên Lang Hào đã gãy thành hai nửa cho Tư Mã Mục Dương xem.
Tư Mã Mục Dương thấy vậy chợt nhíu mày, sau khi kinh ngạc qua đi thì đưa tay nhận lấy Thiên Lang Hào, nhìn kỹ, xác định Thiên Lang Hào thật sự đã hư hại.
"Bần đạo vốn tưởng rằng Mạc chân nhân ở lại nơi này thật sự là vì lánh đời ngộ đạo." Tư Mã Mục Dương trả Thiên Lang Hào đã gãy lại cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhận lấy Thiên Lang Hào bỏ lại vào hộp phù, không trả lời, ý trong lời nói của Tư Mã Mục Dương là chỉ sở dĩ hắn tránh ở chỗ này không phải vì ngộ đạo, mà là bởi vì đã mất đi Thiên Lang Hào, không còn thứ gì để dựa vào nên chỉ có thể ẩn núp ở chỗ này. Về việc này hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
"Nếu bần đạo đã tới đây thì không thể không chiến mà quay về, dù sao cũng phải so tài một trận với Mạc chân nhân mới có thể bàn giao." Âm thanh của Tư Mã Mục Dương có đôi chút khinh thường.
"Bần đạo nhận thua." Mạc Vấn lắc đầu nói, đúng như dự đoán, lễ nghi trước đó Tư Mã Mục Dương biểu hiện ra chỉ là vì có chút kiêng kỵ Thiên Lang Hào của hắn, sau khi biết Thiên Lang Hào của hắn đã hư hại thì thái độ đã lập tức thay đổi. Có điều Tư Mã Mục Dương còn xem như người tốt, đổi thành người khác có thể sẽ trực tiếp trở mặt.
"Thượng Thanh chuẩn đồ nổi danh thiên hạ, lên được đến triều đình, thống lĩnh ba quân, gây được nội chiến, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Mạc chân nhân chưa chiến mà đã nhận thua, đó không phải là phong cách làm việc của Thượng Thanh." Trong lời nói của Tư Mã Mục Dương không hề giấu giếm vẻ châm chọc.
Mạc Vấn nghe vậy thì lại cười khổ, đạo nhân Tam Thanh tuy cùng một gốc, nhưng đôi bên đều có đệ tử riêng, Thượng Thanh tông mấy năm gần đây danh tiếng vang xa, tiền bối Ngọc Thanh và Thái Thanh có lẽ không để ý, nhưng hậu bối môn hạ lại khó tránh khỏi vì đố kỵ mà sinh hận.
"Nếu Tư Mã chân nhân khăng khăng muốn chiến thì bần đạo cũng chỉ có thể tiếp chiến, chỉ là không biết Tư Mã chân nhân muốn chiến sinh tử hay là muốn phân thắng bại, là muốn dùng thần khí Bạch Long Vĩ hay là dùng bút phù bình thường?" Mạc Vấn hỏi.
"Bần đạo không có ý lấy mạng của ngươi, nhưng mà phải phân ra thắng bại, vả lại nào có chuyện đâu có thần khí mà lại không dùng?" Tư Mã Mục Dương đáp.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Tư Mã Mục Dương chẳng hề có sự công bằng, không thể xem là người tốt. Nhưng Tư Mã Mục Dương chỉ muốn làm nhục hắn mà không muốn lấy mạng hắn, vậy nên Tư Mã Mục Dương cũng không xem như là người xấu.
Mạc Vấn gật đầu sau đó vươn tay ra mời, "Không cần xuống núi, cứ ở tại chỗ này phân thắng bại, mời!"
Tư Mã Mục Dương cũng không chần chừ, vươn tay vào trong ngực lấy một hộp vuông màu xanh lam ra, vật này kích cỡ xấp xỉ hộp đen cất giữ Thiên Lang Hào, chỉ là kiểu dáng của nó trông còn cổ xưa hơn.
"Xin hỏi Tư Mã chân nhân có quen biết Tư Mã Phong Bội không?" Mạc Vấn hỏi.
"Tư Mã là họ của nước Tấn, người trong nước họ Tư Mã quá nhiều, bần đạo cũng không quen biết người này, tại sao Mạc chân nhân lại hỏi vậy?" Tư Mã Mục Dương hỏi.
"Tư Mã Phong Bội có cùng họ Tư Mã với chân nhân, ngoài ra Tư Mã Phong Bội còn là một trong những tôn trưởng truyền dạy cho bần đạo, từng truyền thụ Cầm Phong Quỷ Thủ và Truy Phong Quỷ Bộ cho bần đạo." Nói đến đây, Mạc Vấn đột nhiên ra tay, xoay người một cái, hộp vuông trong tay Tư Mã Mục Dương nháy mắt đã đổi chủ.
"Sao nhà ngươi lại không tuân thủ quy củ thế? Nhanh trả Bạch Long Vĩ lại cho ta..."
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu