Tử Dương
Chương 307: Ăn ý
Dịch giả: argetlam7420
Nghe Xích Long Tử nói xong, Mạc Vấn rất là bất ngờ, Xích Long Tử đưa ra phương pháp này nhìn như nghiêm khắc tàn nhẫn, nhưng thực chất lại là muốn tha cho hắn một con đường sống, cho dù không sử dụng Thiên Lang Hào, hắn cũng có thể nắm chắc toàn thắng cả ba trận.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xin hỏi chưởng giáo sư huynh, bần đạo thấy chuyện này có điểm không công bằng, trên người Thiên Khu Tử đang giữ Thượng cổ Thần khí Thiên Lang Hào, có thể vượt cấp vẽ phù, hậu bối Ngọc Thanh ta sao có thể thắng được hắn?" Trong đám người có một lão đạo mũi khoằm xen vào nói.
"Lúc so tài là không được mượn dung ngoại lực." Xích Long Tử cũng không quay đầu lại, ý lão nói là Mạc Vấn không thể sử dụng Thiên Lang Hào.
"Người này thân kiêm rất nhiều kỹ nghệ của Thượng Thanh Tông, hậu bối Ngọc Thanh ta đâu có người nào tu luyện nhiều môn như thế?" Lão đạo mũi khoằm hỏi tiếp.
"So tài ba trận, Ngọc Thanh xuất trận ba người." Xích Long Tử nói.
"Chưởng giáo sư huynh..."
Xích Long Tử giơ tay ngắt lời lão đạo kia, "Cùng lúc tu luyện nhiều kỹ nghệ so với chi chuyên tu một môn thì khó khăn hơn nhiều, bên ta đưa ra ba người ba kỹ nghệ đấu với Mạc Chân nhân một người ba kỹ nghệ đã là có phần ức hiếp người ta rồi, chuyện này không cần bàn lại nữa."
Xích Long Tử nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn, chờ hắn đưa ra quyết định.
"Trước khi so tài có thể cho bần đạo đem thức ăn đưa cho tiện nội (vợ) hay không?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi. "Lâm trận tỷ thí, đương nhiên không thể phân tâm chuyện khác." Xích Long Tử chậm rãi gật đầu.
Mạc Vấn giơ tay lên hành lễ, vòng qua đám người, vận khí lên núi.
Lúc leo núi, Mạc Vấn từ trong lòng cân nhắc xem nên đối phó với ba cuộc tỷ thí này như thế nào. Xích Long Tử làm ra quyết định như vậy cũng không hẳn là hạ sách, mà đích thị là một thượng sách. Xích Long Tử biết rõ hắn có thể chiến thắng lại còn để cho môn hạ hậu bối xuất chiến, mục đích là muốn thông qua việc tỷ đấu với hắn để cho mọi người Ngọc Thanh tự mình kiểm điểm rút kinh nghiệm. Ngọc Thanh Tông là tông phái kiêu ngạo nhất trong Tam Thanh, môn hạ đệ tử luôn luôn xem thường Thượng Thanh Tông chuyên thu nhận đệ tử dị loại, nếu cả ba người đều bại dưới tay đệ tử Thượng Thanh thì bọn họ sẽ vô cùng xấu hổ, không còn chút mặt mũi nào, không còn tự cao tự đại nữa, sẽ buông bỏ sự kiêu ngạo mà chuyên tâm tu hành.
Ngoài lão đạo hơn trăm tuổi sắp phi thăng như Xích Long Tử ra, đổi thành người khác sợ là sẽ không thể nghĩ ra phương pháp xử trí vẹn toàn như thế. Người bình thường sau khi bị chịu nhục thông thường sẽ kêu gọi anh em bằng hữu quay lại vây đánh đối phương, hành động này chẳng khác nào báo cho người ngoài biết là: “Ta không bằng đối phương, chỉ có thể tìm người giúp”, cuối cùng rồi cũng sẽ bị chửi là ỷ đông hiếp ít, hèn hạ vô lại. Cách làm đúng nhất là tự biết xấu hổ rồi lấy đó làm động lực, cố gắng mạnh mẽ lên, bằng vào sức của mình rửa đi nỗi nhục, cho dù có không địch lại thì cũng sẽ không mất quang minh lỗi lạc.
Hắn có lòng tin toàn thắng cả ba trận, do vậy lúc này cần cân nhắc chính là có nên hay không toàn thắng ba trận, nếu là ba trận toàn thắng Xích Long Tử nhất định sẽ nổi giận, dựa theo lẽ thường mà suy đoán, Xích Long Tử có thể đưa ra quyết định như vậy cho thấy lão rất rộng lượng, cũng có thể chịu được kết quả ba trận toàn thua, nhưng hắn không dám mạo hiểm, nếu chẳng may Xích Long Tử thay đổi chủ ý thì hắn sẽ không cách nào gánh chịu được hậu quả, thế nên tốt nhất vẫn là thắng hai ván, cho Ngọc Thanh phái lưu lại chút mặt mũi.
Nghĩ xong đối sách, Mạc Vấn bắt đầu chuyển suy nghĩ sang một vấn đề khác, đó chính là làm thế nào đem giọt Tiên Nhân Lệ này đưa vào nơi giam cầm.
Tiên Nhân Lệ là thiên địa linh vật, so sánh với địa nhũ càng thần dị hơn, nhất định có thể đưa vào giam cầm. Tiên Nhân Lệ có mùi hương rất đặc biệt, chỉ cần vào được nơi giam cầm là A Cửu có thể nhận ra ngay lập tức, hắn lúc này đang nghĩ không phải là có thể đưa vào hay không, mà là làm cách nào đưa vào, đồ vật có thể tiến vào nơi giam cầm vô cùng hiếm, giọt Tiên Nhân Lệ này nhất định phải sử dụng cẩn thận.
Leo lên sườn núi, Mạc Vấn lại một lần nữa cảm giác nhức đầu khó thở, bất đắc dĩ đành phải tạm dừng nghỉ ngơi, tĩnh khí hồi sức.
Vừa thở dốc, Mạc Vấn lấy từ trong ngực ra ống gỗ, mở ra nhìn vào phát hiện Tiên Nhân Lệ cũng không bị đóng băng, cẩn thận giơ ống gỗ lên cho gió lạnh thổi qua, chốc lát sau nhìn lại, Tiên Nhân Lệ đã đông cứng.
Thấy tình hình đó, Mạc Vấn thở dài một hơi, Tiên Nhân Lệ lúc trước sở dĩ không bị đóng băng là bởi nó luôn nằm trong ngực áo hắn, được cơ thể sưởi ấm, chứ không phải là không thể đóng băng, có thể đóng băng là tốt rồi, chỉ cần đóng băng liền có biện pháp truyền đạt tin tức.
Ngắn ngủi thở dốc xong, Mạc Vấn lại tiếp tục lên đường, cho dù hắn đã dần dần thích ứng với khí hậu cực lạnh ở nơi này, nhưng leo lên đỉnh núi cũng không phải đi dạo trong sân, ước chừng hai canh giờ, thẳng đến khi mặt trời lặn hắn mới tới được nơi giam cầm.
Lúc này A Cửu vẫn đang nằm co ro trong góc, bên cạnh nàng có một hòn đá to cỡ một thước, hòn đá một mặt nhẵn thín, có khắc chữ mười chữ, "Sinh tương tùy, tử vật bi, vô hối, vô hối."**
(Nghĩa là: Sống hay chết là do ý trời, nếu chết chớ đau buồn, không hối hận.)
Nhìn thấy chữ viết, Mạc Vấn lập tức sáng tỏ ý nghĩa, “Sinh tương tuỳ” biểu thị cõi lòng A Cửu, “tử vật bi” là lời A Cửu muốn nói với hắn, không hối hận chính là A Cửu đang tự nhủ bản thân.
Phụ nữ bình thường nếu là động tình, thì sẽ vì người yêu mà hy sinh bản thân, hành động này nhìn như vĩ đại nhưng trên thực tế người đàn ông cũng sẽ phải chịu tổn thương rất nặng nề, cho nên trừ khi thực sự lâm vào đường cùng, nếu không sẽ không ai muốn làm như vậy. Hắn lo lắng nhất chính là A Cửu rất có thể sẽ làm điều đó, nhưng mấy lời khắc trên đá đã biểu thị nỗi lòng A Cửu, A Cửu không có vì thương xót Mạc Vấn mà đuổi hắn đi, nàng cũng không hề từ bỏ hy vọng sống sót, nàng biết hắn đang ở bên ngoài nơi giam cầm nghĩ cách cứu mình ra nên an tâm đợi hắn cứu viện, đây là một loại ăn ý mà chỉ vợ chồng mới có.
Nhưng thông qua chữ viết trên đá cũng có thể nhìn ra A Cửu không nghĩ rằng hắn có thể cứu được nàng, đã chuẩn bị xong tinh thần chờ chết. A Cửu cũng là đạo nhân, nàng biết nơi giam cầm này ngoài Tổ sư ra, không ai có thể phá huỷ, thức ăn cũng không thể đưa vào.
Trên đỉnh núi có gió, cho dù là thời tiết quang đãng gió cũng rất mạnh, xem xong chữ viết trên hòn đá, Mạc Vấn liền nép vào cái hốc tránh gió Thiên Lôi bổ ra, gỡ túi quần áo tìm một đồ vật sắc bén, nhưng tìm mãi không thấy con dao nào, bèn lấy từ trong bao quần áo của A Cửu ra cái nghiên mực vẽ phù của nàng. A Cửu đã bị lột bỏ đạo tịch, sau này không thể vẽ phù, nghiên mực cũng chẳng để làm gì nữa rồi.
Nghiên mực làm bằng gỗ khá mềm, Mạc Vấn tay cầm nghiên mực nhíu mày trầm ngâm, giọt Tiên Nhân Lệ này so với giọt nước bình thường to hơn nhiều, kích cỡ phải ngang trứng chim cút, có thể sử dụng phương pháp khắc khuôn đem nó đóng băng thành chữ, nhưng chữ này không thể quá nhiều nét, nếu như quá phức tạp thì sau khi Tiên Nhân Lệ đóng băng lại sẽ rất dễ vỡ, nét bút càng ít càng tốt.
Ngắn ngủi trầm ngâm một lát, Mạc Vấn lấy móng tay khắc lên nghiên mực một chữ cái đơn giản, sau khi chỉnh sửa thì lấy trong ngực Tiên Nhân Lệ ra đổ vào.
Tiên Nhân Lệ vừa chảy ra lập tức bị nhiệt độ thấp đóng băng lại, kiên nhẫn chờ đợi thêm chốc lát, Mạc Vấn đổ chữ ra, đi tới bên rìa nơi giam cầm, cẩn thận tính toán lực đạo, ném Tiên Nhân Lệ về phía bức bình chướng vô hình.
Bức bình chướng linh khí này mặc dù chắc chắn nhưng cũng chỉ mỏng như tờ giấy lớn, Tiên Nhân Lệ dễ dàng xuyên qua bình chướng tiến vào nơi giam cầm.
Sau khi Tiên Nhân Lệ được ném vào, A Cửu ngẩng đầu lên ánh mắt mông lung nhìn xung quanh.
Mạc Vấn thấy vậy vô cùng lo lắng, mặt đất bên trong nơi giam cầm rất trơn nhẵn, gió núi chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể thổi bay Tiên Nhân Lệ vào trong tuyết, một khi thổi vào trong tuyết thì Tiên Nhân Lệ màu trắng sẽ rất khó để tìm ra.
Cũng may A Cửu rất nhanh chóng lần theo nguồn gốc mùi hương, đưa tay cầm lên giọt Tiên Nhân Lệ đã đông thành chữ.
Vừa cầm lên Tiên Nhân Lệ A Cửu liền bắt đầu khóc lớn, Mạc Vấn đã dung Tiên Nhân Lệ đông lạnh thành một chữ "Thổ", nàng lập tức hiểu Mạc Vấn muốn bảo nàng cạo ra lớp đất bùn trên núi đá, mà sau đó hàm nghĩa sâu hơn chính là Mạc Vấn không có cách nào cứu nàng thoát khốn, nên hắn đang muốn đưa hạt giống linh vật vào nơi giam cầm để A Cửu gieo trồng, cung cấp thức ăn cho nàng.
Nàng có thể tưởng tượng được Mạc Vấn muốn truyền tin tức cho nàng là khó khăn đến bực nào, cũng có thể tưởng tượng Mạc Vấn trong vòng ba ngày vì nàng tìm được thức ăn có thể xuyên qua bình phong ngăn cản gian nan biết bao. Ngoài đau lòng vì hắn, trong lòng A Cửu càng nhiều hơn là hạnh phúc, chồng của nàng là một người đàn ông rất dũng cảm kiên cường, nàng đã được hưởng một tình yêu mà không phải cô gái nào trên thế gian cũng có được.
A Cửu đang khóc nức nở thì nhận ra chữ cái bằng bang đang có dấu hiệu tan ra, liền vội vàng cúi đầu nuốt lấy. Sau khi nuốt Tiên Nhân Lệ vào nàng lại một lần nữa khóc lớn, nàng có thể cảm nhận được Tiên Nhân Lệ thần dị tới mức nào, lúc tiếng sấm vang lên Mạc Vấn cũng không hề đưa loại linh vật kỳ dị này vào, điều đó chứng tỏ khi ấy Mạc Vấn chưa có được linh vật này, từ lúc tiếng sấm vang lên đến khi có Tiên Nhân Lệ chỉ trong vòng ba ngày, ba ngày này Mạc Vấn đã đi nơi nào, hắn làm thế nào lấy được linh vật ấy, nàng đều không biết, nhưng nàng biết loại linh vật thần dị này bất kể là của ai cũng đều xem là bảo bối, có được nó tuyệt không phải chuyện dễ.
Mạc Vấn một mực chờ đến khi A Cửu nuốt xuống Tiên Nhân Lệ mới hoàn toàn yên lòng, Tiên Nhân Lệ quả thật thần dị vô cùng, bằng mắt thường có thể thấy những vết thương trên cánh tay A Cửu đang nhanh chóng khép lại, trên mặt đã có huyết sắc.
A Cửu cố nín khóc, cầm lấy hòn đá bên người rồi gom những mẩu đất vụn lại, nàng không nhìn thấy Mạc Vấn, nhưng nàng biết Mạc Vấn ở ngay bên ngoài bình chướng, nàng phải nói cho hắn biết mong muốn của nàng.
Gom hết đất bùn xong, A Cửu cầm hòn đá khắc lên mặt đất mấy chữ, "Không được lấy thân mạo hiểm."
Mạc Vấn theo thói quen gật đầu đồng ý, nhưng gật đầu xong hắn mới nhớ ra A Cửu mặc dù đang nhìn hắn, nhưng trên thực tế nàng không thể thấy hắn. Nhưng A Cửu đáp lại vẫn làm trong lòng hắn rất ấm áp, A Cửu vội vàng khắc chữ viết như vậy, cho thấy nàng cũng biết hắn sắp phải rời khỏi nơi này đi tìm hạt giống linh vật, hai người quả thật vô cùng ăn ý.
"Ta sẽ nhanh chóng trở lại." Mạc Vấn tự nói với mình, nói xong xoay người rời đi, Tiên Nhân Lệ sau một năm sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó không còn nơi nào để lấy nữa, cho nên trong một năm này hắn phải dùng cố gắng hết sức đi tìm địa nhũ cùng hạt giống, bao giờ nơi giam cầm có thể tự cấp tự túc thức ăn thì khi đó hắn mới có thể thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không thể giải quyết hoàn toàn nỗi lo, nhưng áp lực trong lòng Mạc Vấn đã vơi đi không ít, so với thời gian ba tháng, một năm coi như là rất dài rồi, dù không tìm được hạt giống linh vật thì hắn cũng có thể tìm được nơi có địa nhũ, đến lúc đó cùng lắm là không ngừng chạy đi chạy lại, ít nhất cũng có thể bảo đảm A Cửu không bị chết đói.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vấn đột nhiên tối sầm, hắn đang nghĩ đến vạn nhất bản thân xuất hiện bất trắc hoặc là chết già thì sẽ không thể đưa được thức ăn cho A Cửu nữa, phương pháp giải quyết dứt điểm vẫn là phải khiến cho nơi giam cầm có thể trồng được linh vật.
Thay đổi điều kiện nơi giam cầm là chuyện trước nay chưa từng có, Mạc Vấn mặc dù rầu rĩ không biết nên tìm hạt giống nơi nào, nhưng hắn lại không lo lắng Thải Y đạo nhân sẽ ngăn cản hắn tiến hành sửa đổi nơi giam cầm, điều này cũng không phải là Thải Y đạo nhân từ bi, mà là hắn tin chắc bà ta sẽ không dám làm như vậy. A Cửu là ràng buộc duy nhất của hắn, chỉ cần A Cửu còn sống thì trong lòng hắn sẽ luôn có hy vọng, sẽ nhẫn nhịn chịu nhục, tôn thiên trọng đạo. Nếu Thải Y đạo nhân đưa A Cửu vào chỗ chết, chính là đã ép hắn nổi điên, đến lúc đó hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn trả thù điên cuồng, Thải Y đạo nhân không thể gánh nổi hậu quả thây người trải dài ngàn dặm, máu chảy thành sông.
Vào lúc canh ba, Mạc Vấn trở lại dưới chân núi, ân oán với Ngọc Thanh Tông hôm nay cũng phải kết thúc rồi...
Nghe Xích Long Tử nói xong, Mạc Vấn rất là bất ngờ, Xích Long Tử đưa ra phương pháp này nhìn như nghiêm khắc tàn nhẫn, nhưng thực chất lại là muốn tha cho hắn một con đường sống, cho dù không sử dụng Thiên Lang Hào, hắn cũng có thể nắm chắc toàn thắng cả ba trận.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xin hỏi chưởng giáo sư huynh, bần đạo thấy chuyện này có điểm không công bằng, trên người Thiên Khu Tử đang giữ Thượng cổ Thần khí Thiên Lang Hào, có thể vượt cấp vẽ phù, hậu bối Ngọc Thanh ta sao có thể thắng được hắn?" Trong đám người có một lão đạo mũi khoằm xen vào nói.
"Lúc so tài là không được mượn dung ngoại lực." Xích Long Tử cũng không quay đầu lại, ý lão nói là Mạc Vấn không thể sử dụng Thiên Lang Hào.
"Người này thân kiêm rất nhiều kỹ nghệ của Thượng Thanh Tông, hậu bối Ngọc Thanh ta đâu có người nào tu luyện nhiều môn như thế?" Lão đạo mũi khoằm hỏi tiếp.
"So tài ba trận, Ngọc Thanh xuất trận ba người." Xích Long Tử nói.
"Chưởng giáo sư huynh..."
Xích Long Tử giơ tay ngắt lời lão đạo kia, "Cùng lúc tu luyện nhiều kỹ nghệ so với chi chuyên tu một môn thì khó khăn hơn nhiều, bên ta đưa ra ba người ba kỹ nghệ đấu với Mạc Chân nhân một người ba kỹ nghệ đã là có phần ức hiếp người ta rồi, chuyện này không cần bàn lại nữa."
Xích Long Tử nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn, chờ hắn đưa ra quyết định.
"Trước khi so tài có thể cho bần đạo đem thức ăn đưa cho tiện nội (vợ) hay không?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi. "Lâm trận tỷ thí, đương nhiên không thể phân tâm chuyện khác." Xích Long Tử chậm rãi gật đầu.
Mạc Vấn giơ tay lên hành lễ, vòng qua đám người, vận khí lên núi.
Lúc leo núi, Mạc Vấn từ trong lòng cân nhắc xem nên đối phó với ba cuộc tỷ thí này như thế nào. Xích Long Tử làm ra quyết định như vậy cũng không hẳn là hạ sách, mà đích thị là một thượng sách. Xích Long Tử biết rõ hắn có thể chiến thắng lại còn để cho môn hạ hậu bối xuất chiến, mục đích là muốn thông qua việc tỷ đấu với hắn để cho mọi người Ngọc Thanh tự mình kiểm điểm rút kinh nghiệm. Ngọc Thanh Tông là tông phái kiêu ngạo nhất trong Tam Thanh, môn hạ đệ tử luôn luôn xem thường Thượng Thanh Tông chuyên thu nhận đệ tử dị loại, nếu cả ba người đều bại dưới tay đệ tử Thượng Thanh thì bọn họ sẽ vô cùng xấu hổ, không còn chút mặt mũi nào, không còn tự cao tự đại nữa, sẽ buông bỏ sự kiêu ngạo mà chuyên tâm tu hành.
Ngoài lão đạo hơn trăm tuổi sắp phi thăng như Xích Long Tử ra, đổi thành người khác sợ là sẽ không thể nghĩ ra phương pháp xử trí vẹn toàn như thế. Người bình thường sau khi bị chịu nhục thông thường sẽ kêu gọi anh em bằng hữu quay lại vây đánh đối phương, hành động này chẳng khác nào báo cho người ngoài biết là: “Ta không bằng đối phương, chỉ có thể tìm người giúp”, cuối cùng rồi cũng sẽ bị chửi là ỷ đông hiếp ít, hèn hạ vô lại. Cách làm đúng nhất là tự biết xấu hổ rồi lấy đó làm động lực, cố gắng mạnh mẽ lên, bằng vào sức của mình rửa đi nỗi nhục, cho dù có không địch lại thì cũng sẽ không mất quang minh lỗi lạc.
Hắn có lòng tin toàn thắng cả ba trận, do vậy lúc này cần cân nhắc chính là có nên hay không toàn thắng ba trận, nếu là ba trận toàn thắng Xích Long Tử nhất định sẽ nổi giận, dựa theo lẽ thường mà suy đoán, Xích Long Tử có thể đưa ra quyết định như vậy cho thấy lão rất rộng lượng, cũng có thể chịu được kết quả ba trận toàn thua, nhưng hắn không dám mạo hiểm, nếu chẳng may Xích Long Tử thay đổi chủ ý thì hắn sẽ không cách nào gánh chịu được hậu quả, thế nên tốt nhất vẫn là thắng hai ván, cho Ngọc Thanh phái lưu lại chút mặt mũi.
Nghĩ xong đối sách, Mạc Vấn bắt đầu chuyển suy nghĩ sang một vấn đề khác, đó chính là làm thế nào đem giọt Tiên Nhân Lệ này đưa vào nơi giam cầm.
Tiên Nhân Lệ là thiên địa linh vật, so sánh với địa nhũ càng thần dị hơn, nhất định có thể đưa vào giam cầm. Tiên Nhân Lệ có mùi hương rất đặc biệt, chỉ cần vào được nơi giam cầm là A Cửu có thể nhận ra ngay lập tức, hắn lúc này đang nghĩ không phải là có thể đưa vào hay không, mà là làm cách nào đưa vào, đồ vật có thể tiến vào nơi giam cầm vô cùng hiếm, giọt Tiên Nhân Lệ này nhất định phải sử dụng cẩn thận.
Leo lên sườn núi, Mạc Vấn lại một lần nữa cảm giác nhức đầu khó thở, bất đắc dĩ đành phải tạm dừng nghỉ ngơi, tĩnh khí hồi sức.
Vừa thở dốc, Mạc Vấn lấy từ trong ngực ra ống gỗ, mở ra nhìn vào phát hiện Tiên Nhân Lệ cũng không bị đóng băng, cẩn thận giơ ống gỗ lên cho gió lạnh thổi qua, chốc lát sau nhìn lại, Tiên Nhân Lệ đã đông cứng.
Thấy tình hình đó, Mạc Vấn thở dài một hơi, Tiên Nhân Lệ lúc trước sở dĩ không bị đóng băng là bởi nó luôn nằm trong ngực áo hắn, được cơ thể sưởi ấm, chứ không phải là không thể đóng băng, có thể đóng băng là tốt rồi, chỉ cần đóng băng liền có biện pháp truyền đạt tin tức.
Ngắn ngủi thở dốc xong, Mạc Vấn lại tiếp tục lên đường, cho dù hắn đã dần dần thích ứng với khí hậu cực lạnh ở nơi này, nhưng leo lên đỉnh núi cũng không phải đi dạo trong sân, ước chừng hai canh giờ, thẳng đến khi mặt trời lặn hắn mới tới được nơi giam cầm.
Lúc này A Cửu vẫn đang nằm co ro trong góc, bên cạnh nàng có một hòn đá to cỡ một thước, hòn đá một mặt nhẵn thín, có khắc chữ mười chữ, "Sinh tương tùy, tử vật bi, vô hối, vô hối."**
(Nghĩa là: Sống hay chết là do ý trời, nếu chết chớ đau buồn, không hối hận.)
Nhìn thấy chữ viết, Mạc Vấn lập tức sáng tỏ ý nghĩa, “Sinh tương tuỳ” biểu thị cõi lòng A Cửu, “tử vật bi” là lời A Cửu muốn nói với hắn, không hối hận chính là A Cửu đang tự nhủ bản thân.
Phụ nữ bình thường nếu là động tình, thì sẽ vì người yêu mà hy sinh bản thân, hành động này nhìn như vĩ đại nhưng trên thực tế người đàn ông cũng sẽ phải chịu tổn thương rất nặng nề, cho nên trừ khi thực sự lâm vào đường cùng, nếu không sẽ không ai muốn làm như vậy. Hắn lo lắng nhất chính là A Cửu rất có thể sẽ làm điều đó, nhưng mấy lời khắc trên đá đã biểu thị nỗi lòng A Cửu, A Cửu không có vì thương xót Mạc Vấn mà đuổi hắn đi, nàng cũng không hề từ bỏ hy vọng sống sót, nàng biết hắn đang ở bên ngoài nơi giam cầm nghĩ cách cứu mình ra nên an tâm đợi hắn cứu viện, đây là một loại ăn ý mà chỉ vợ chồng mới có.
Nhưng thông qua chữ viết trên đá cũng có thể nhìn ra A Cửu không nghĩ rằng hắn có thể cứu được nàng, đã chuẩn bị xong tinh thần chờ chết. A Cửu cũng là đạo nhân, nàng biết nơi giam cầm này ngoài Tổ sư ra, không ai có thể phá huỷ, thức ăn cũng không thể đưa vào.
Trên đỉnh núi có gió, cho dù là thời tiết quang đãng gió cũng rất mạnh, xem xong chữ viết trên hòn đá, Mạc Vấn liền nép vào cái hốc tránh gió Thiên Lôi bổ ra, gỡ túi quần áo tìm một đồ vật sắc bén, nhưng tìm mãi không thấy con dao nào, bèn lấy từ trong bao quần áo của A Cửu ra cái nghiên mực vẽ phù của nàng. A Cửu đã bị lột bỏ đạo tịch, sau này không thể vẽ phù, nghiên mực cũng chẳng để làm gì nữa rồi.
Nghiên mực làm bằng gỗ khá mềm, Mạc Vấn tay cầm nghiên mực nhíu mày trầm ngâm, giọt Tiên Nhân Lệ này so với giọt nước bình thường to hơn nhiều, kích cỡ phải ngang trứng chim cút, có thể sử dụng phương pháp khắc khuôn đem nó đóng băng thành chữ, nhưng chữ này không thể quá nhiều nét, nếu như quá phức tạp thì sau khi Tiên Nhân Lệ đóng băng lại sẽ rất dễ vỡ, nét bút càng ít càng tốt.
Ngắn ngủi trầm ngâm một lát, Mạc Vấn lấy móng tay khắc lên nghiên mực một chữ cái đơn giản, sau khi chỉnh sửa thì lấy trong ngực Tiên Nhân Lệ ra đổ vào.
Tiên Nhân Lệ vừa chảy ra lập tức bị nhiệt độ thấp đóng băng lại, kiên nhẫn chờ đợi thêm chốc lát, Mạc Vấn đổ chữ ra, đi tới bên rìa nơi giam cầm, cẩn thận tính toán lực đạo, ném Tiên Nhân Lệ về phía bức bình chướng vô hình.
Bức bình chướng linh khí này mặc dù chắc chắn nhưng cũng chỉ mỏng như tờ giấy lớn, Tiên Nhân Lệ dễ dàng xuyên qua bình chướng tiến vào nơi giam cầm.
Sau khi Tiên Nhân Lệ được ném vào, A Cửu ngẩng đầu lên ánh mắt mông lung nhìn xung quanh.
Mạc Vấn thấy vậy vô cùng lo lắng, mặt đất bên trong nơi giam cầm rất trơn nhẵn, gió núi chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể thổi bay Tiên Nhân Lệ vào trong tuyết, một khi thổi vào trong tuyết thì Tiên Nhân Lệ màu trắng sẽ rất khó để tìm ra.
Cũng may A Cửu rất nhanh chóng lần theo nguồn gốc mùi hương, đưa tay cầm lên giọt Tiên Nhân Lệ đã đông thành chữ.
Vừa cầm lên Tiên Nhân Lệ A Cửu liền bắt đầu khóc lớn, Mạc Vấn đã dung Tiên Nhân Lệ đông lạnh thành một chữ "Thổ", nàng lập tức hiểu Mạc Vấn muốn bảo nàng cạo ra lớp đất bùn trên núi đá, mà sau đó hàm nghĩa sâu hơn chính là Mạc Vấn không có cách nào cứu nàng thoát khốn, nên hắn đang muốn đưa hạt giống linh vật vào nơi giam cầm để A Cửu gieo trồng, cung cấp thức ăn cho nàng.
Nàng có thể tưởng tượng được Mạc Vấn muốn truyền tin tức cho nàng là khó khăn đến bực nào, cũng có thể tưởng tượng Mạc Vấn trong vòng ba ngày vì nàng tìm được thức ăn có thể xuyên qua bình phong ngăn cản gian nan biết bao. Ngoài đau lòng vì hắn, trong lòng A Cửu càng nhiều hơn là hạnh phúc, chồng của nàng là một người đàn ông rất dũng cảm kiên cường, nàng đã được hưởng một tình yêu mà không phải cô gái nào trên thế gian cũng có được.
A Cửu đang khóc nức nở thì nhận ra chữ cái bằng bang đang có dấu hiệu tan ra, liền vội vàng cúi đầu nuốt lấy. Sau khi nuốt Tiên Nhân Lệ vào nàng lại một lần nữa khóc lớn, nàng có thể cảm nhận được Tiên Nhân Lệ thần dị tới mức nào, lúc tiếng sấm vang lên Mạc Vấn cũng không hề đưa loại linh vật kỳ dị này vào, điều đó chứng tỏ khi ấy Mạc Vấn chưa có được linh vật này, từ lúc tiếng sấm vang lên đến khi có Tiên Nhân Lệ chỉ trong vòng ba ngày, ba ngày này Mạc Vấn đã đi nơi nào, hắn làm thế nào lấy được linh vật ấy, nàng đều không biết, nhưng nàng biết loại linh vật thần dị này bất kể là của ai cũng đều xem là bảo bối, có được nó tuyệt không phải chuyện dễ.
Mạc Vấn một mực chờ đến khi A Cửu nuốt xuống Tiên Nhân Lệ mới hoàn toàn yên lòng, Tiên Nhân Lệ quả thật thần dị vô cùng, bằng mắt thường có thể thấy những vết thương trên cánh tay A Cửu đang nhanh chóng khép lại, trên mặt đã có huyết sắc.
A Cửu cố nín khóc, cầm lấy hòn đá bên người rồi gom những mẩu đất vụn lại, nàng không nhìn thấy Mạc Vấn, nhưng nàng biết Mạc Vấn ở ngay bên ngoài bình chướng, nàng phải nói cho hắn biết mong muốn của nàng.
Gom hết đất bùn xong, A Cửu cầm hòn đá khắc lên mặt đất mấy chữ, "Không được lấy thân mạo hiểm."
Mạc Vấn theo thói quen gật đầu đồng ý, nhưng gật đầu xong hắn mới nhớ ra A Cửu mặc dù đang nhìn hắn, nhưng trên thực tế nàng không thể thấy hắn. Nhưng A Cửu đáp lại vẫn làm trong lòng hắn rất ấm áp, A Cửu vội vàng khắc chữ viết như vậy, cho thấy nàng cũng biết hắn sắp phải rời khỏi nơi này đi tìm hạt giống linh vật, hai người quả thật vô cùng ăn ý.
"Ta sẽ nhanh chóng trở lại." Mạc Vấn tự nói với mình, nói xong xoay người rời đi, Tiên Nhân Lệ sau một năm sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó không còn nơi nào để lấy nữa, cho nên trong một năm này hắn phải dùng cố gắng hết sức đi tìm địa nhũ cùng hạt giống, bao giờ nơi giam cầm có thể tự cấp tự túc thức ăn thì khi đó hắn mới có thể thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không thể giải quyết hoàn toàn nỗi lo, nhưng áp lực trong lòng Mạc Vấn đã vơi đi không ít, so với thời gian ba tháng, một năm coi như là rất dài rồi, dù không tìm được hạt giống linh vật thì hắn cũng có thể tìm được nơi có địa nhũ, đến lúc đó cùng lắm là không ngừng chạy đi chạy lại, ít nhất cũng có thể bảo đảm A Cửu không bị chết đói.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vấn đột nhiên tối sầm, hắn đang nghĩ đến vạn nhất bản thân xuất hiện bất trắc hoặc là chết già thì sẽ không thể đưa được thức ăn cho A Cửu nữa, phương pháp giải quyết dứt điểm vẫn là phải khiến cho nơi giam cầm có thể trồng được linh vật.
Thay đổi điều kiện nơi giam cầm là chuyện trước nay chưa từng có, Mạc Vấn mặc dù rầu rĩ không biết nên tìm hạt giống nơi nào, nhưng hắn lại không lo lắng Thải Y đạo nhân sẽ ngăn cản hắn tiến hành sửa đổi nơi giam cầm, điều này cũng không phải là Thải Y đạo nhân từ bi, mà là hắn tin chắc bà ta sẽ không dám làm như vậy. A Cửu là ràng buộc duy nhất của hắn, chỉ cần A Cửu còn sống thì trong lòng hắn sẽ luôn có hy vọng, sẽ nhẫn nhịn chịu nhục, tôn thiên trọng đạo. Nếu Thải Y đạo nhân đưa A Cửu vào chỗ chết, chính là đã ép hắn nổi điên, đến lúc đó hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn trả thù điên cuồng, Thải Y đạo nhân không thể gánh nổi hậu quả thây người trải dài ngàn dặm, máu chảy thành sông.
Vào lúc canh ba, Mạc Vấn trở lại dưới chân núi, ân oán với Ngọc Thanh Tông hôm nay cũng phải kết thúc rồi...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu