Tử Dương
Chương 305: Tiên Nhân Lệ
Dịch giả: argetlam7420
Đạo cô kia nói xong, tiện tay vứt bỏ bút than, nổi giận đùng đùng đi vào cửa hang.
"Quỳnh Dao đạo trưởng chớ vội hiểu lầm, bần đạo tuyệt không phải người xấu." Mạc Vấn khoát tay lia lịa, khoan hãy nói tới hình dáng kinh thế hãi tục của người này, cho dù có xinh đẹp như tiên nữ hắn cũng sẽ không thay lòng.
Đạo cô xấu xí nọ cũng không đáp lời, đi tới gần đưa tay nắm lấy cổ áo Mạc Vấn, Mạc Vấn không nghĩ nàng sẽ ra tay thô lỗ như thế, trong lúc nhất thời không kịp né tránh, bị nàng ta túm cổ áo kéo vào sơn động.
"Bần đạo chính là đàn ông, sao có thể đi vào phòng riêng của đạo trưởng?" Mạc Vấn luống cuống tay chân, nếu là đổi thành người ngoài, hắn nhất định sẽ động thủ phản kháng, nhưng nàng này chính là chủ nhân của Tiên Nhân Lệ, nếu đánh nàng bị thương thì Tiên Nhân Lệ càng khó lấy được.
"Tới cũng đã tới rồi, còn giả bộ quân tử cái gì?" Quỳnh Dao đạo cô sải bước về phía trước. Nàng thân hình cao lớn, rất là mập mạp, Mạc Vấn ở trước mặt nàng trông vừa lùn vừa gầy còm.
"Đạo trưởng xin hãy nghe bần đạo giải thích, bần đạo tới đây..."
"Nam tử hán đại trượng phu phải dám làm dám chịu, thẹn thùng xấu hổ thì ra cái gì?" Quỳnh Dao đạo cô quay đầu, giận dữ oán trách Mạc Vấn.
Mạc Vấn vừa thấy gương mặt của nàng, tức thì giật nảy mình, cả người lông tóc dựng đứng, vội vàng giơ tay gạt ra cánh tay béo tốt đang nắm cổ áo hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài động.
"Ai nha, dám sờ soạng cánh tay ngọc ngà của bổn cô nương?!" Quỳnh Dao đạo cô thấy vậy nhe rang trợn mắt, vừa nói vừa thi triển thân pháp lao lên đuổi theo.
Làm Mạc Vấn bất ngờ là đạo cô này mặc dù mập mạp nhưng thân pháp lại cực nhanh, cộng thêm với hắn đang lui về phía sau, tốc độ so với tiến chậm hơn, Quỳnh Dao đạo cô xông tới lại chộp được tay trái của hắn.
Tóm được tay trái của hắn xong, năm ngón tay phải của Quỳnh Dao đạo cô thả lỏng ra, nhanh chóng dịch xuống dưới.
Mạc Vấn thấy thế, biết đối phương đang muốn bắt lấy mạch ở cổ tay hắn. Với kinh nghiệm đối địch phong phú, Mạc Vấn cũng không mạo hiểm rút cánh tay trở về, mà là nhanh chóng vung cánh tay trái lên phía trước, khiến đối phương không cách nào nắm được mạch.
Nếu muốn khiến đối phương không thể dùng tay phải nắm được mạch, thì thân thể nhất định phải ngả về đằng trước, nhưng như vậy hai người sẽ bị áp sát vào nhau, rất dễ gây hiểu nhầm.
"Cái đồ háo sắc này" Quỳnh Dao đạo cô giơ cao cánh tay phải, lại lộ ra vẻ mặt oán trách.
Vẻ mặt oán trách này nếu là của mỹ nhân, thì sẽ có thể khiến đàn ông mềm nhũn cả người vì sự xinh đẹp quyến rũ. Mạc Vấn lúc này cũng cảm giác sắp mềm nhũn người rồi, nhưng lại không phải vì Quỳnh Dao sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà là do chán ghét vẻ mặt kinh dị cùng hơi thở nồng nặc của nàng ta.
Mạc Vấn cố nín thở, tay trái tiếp tục vung về phía trước, cùng lúc đó nhanh chóng xoay người tránh thoát Quỳnh Dao đạo cô.
Mạc Vấn tuy nhanh, nhưng Quỳnh Dao cũng không chậm, hắn vừa mới xoay người thì đã bị Quỳnh Dao đạo cô từ sau lưng ôm chặt lấy eo, "Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nhận tội đi, đừng mưu toan chạy trốn nữa, hôm nay dù có là thần tiên hạ phàm thì bổn cô nương cũng phải trừng phạt ngươi thích đáng."
(Dịch: bà này nứng cmn rồi:v)
Mạc Vấn bị Quỳnh Dao ôm chặt eo, lập tức cảm giác hít thở không thông, do không cách nào cử động hai cánh tay nên hắn đành nhấc chân đạp mũi chân Quỳnh Dao. Quỳnh Dao mặc dù không nhìn xuống dưới được, nhưng căn cứ cử động nhấc chân của Mạc Vấn nàng cũng đã đoán được ý đồ của hắn, hai chân đồng thời lùi về sau, tránh được Mạc Vấn đạp, cùng lúc đó tay trái nâng lên chặn lại cú đụng đầu của hắn.
Trong khoảnh khắc khi Quỳnh Dao buông tay trái ra, Mạc Vấn cũng đã đoán được ý đồ của nàng, nhanh chóng xoay tròn người tránh thoát, để ngừa đối phương phóng ra linh khí đánh choáng hắn.
"Hắc hắc, vẫn còn muốn chạy à." Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn thoát được, cười to giơ tay lên vung thẳng về hướng Mạc Vấn. Bàn tay Quỳnh Dao rất là to lớn, hệt như bàn tay gấu vậy, một cú vung uy lực lập tức khiến không khí xung quanh chấn động, Mạc Vấn đang lúc xoay người không thể dừng được, bị cuốn theo khí tức tiếp tục xoay tròn.
"Há há, ta cho ngươi chạy đấy!" Quỳnh Dao đạo cô nhân cơ hội này nhanh chóng xuất chưởng, khiến Mạc Vấn quay tròn như con quay không cách nào dừng được.
Người bình thường nếu bị quay hơn mười vòng lập tức sẽ bị váng đầu hoa mắt, khó mà đứng vững, nhưng Mạc Vấn lại không việc gì, sở trường của hắn Truy Phong Quỷ Bộ bài tập đầu tiên chính là tự quay quanh mình. Hắn cũng không vội vận linh khí định trụ thân hình, mà nhân cơ hội này suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Bà đạo cô mập mạp này mặc dù xấu xí, nhưng tu vi linh khí quả thực không tầm thường, so với Xích Dương Tử phái Ngọc Thanh cũng phải sàn sàn nhau, nếu muốn hang phục thì chỉ có thể dựa vào phù chú. Nếu vẽ phù chú kêu gọi Thần Thú thì sẽ dẫn đến thiên địa linh khí bị chấn động, đạo quán dưới chân núi kích thước không nhỏ, trong đó nhất định sẽ có cao thủ, nếu là nghe tin chạy tới thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết. Ngoài ra nếu hắn đánh đạo cô mập này bị thương, nàng ta nhất định sẽ không chịu giao ra Tiên Nhân Lệ. Chuyện hôm nay chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức.
Sau một khắc suy nghĩ, Mạc Vấn trong lòng đã có tính toán, lúc chuyển động bước chân bắt đầu lảo đảo, hắn trước hết phải tỏ ra là mình yếu thế nhằm mê hoặc đối thủ, sau đó mới xem tình thế mà làm.
Quỳnh Dao đạo cô tựa hồ rất lo lắng hắn sẽ chạy mất, cũng có thể là nàng ta thích đùa giỡn, liên tục xuất chưởng đánh Mạc Vấn quay tròn. Mạc Vấn nương theo dòng khí nhanh chóng quay tròn, không dám chậm lại chút nào, phương pháp điểm huyệt cũng không phải chỉ mình Tư Mã Phong Bội mới biết, hắn đang lo Quỳnh Dao đạo cô cũng có thể biết món này, quay tròn là hắn bất đắc dĩ phải giả vờ làm theo, nếu lại bị nàng ta điểm huyệt thì sẽ thành “đùa quá hoá thật” mất.
Một lát sau, Quỳnh Dao đạo cô chơi mệt rồi, hai tay chống nạnh đứng ở cửa hang quan sát Mạc Vấn, giống như vị tướng quân vừa giành chiến thắng đang quan sát tù binh vậy.
Mạc Vấn vốn có thể dừng lại ngay lập tức, nhưng hắn cũng không làm như vậy, mà là tiếp tục quay tròn, cùng lúc đó lén tiến thêm một bước quan sát tình hình bên trong động. Trong sơn động này chất đống cơ man là son phấn cùng nước hoa, mùi thơm nồng nặc, vách đá xung quanh không có cái hốc nào, nhưng trên đỉnh vách đá lại có một chỗ lõm xuống lớn cỡ nửa thước màu xanh, hệt như mắt người, chắc là nơi sản xuất ra Tiên Nhân Lệ. Nhưng lúc này bên dưới chỗ lõm kia lại không có chất lỏng nào, chẳng biết là không sản xuất nữa, hay là đã sản xuất rồi nhưng bị đạo cô mập mạp kia ăn hết.
Quan sát xong tình huống, Mạc Vấn cố gắng giả vờ lảo đảo tập tễnh, khó khăn dừng lại, ngồi phịch xuống góc tây bắc sơn động.
Quỳnh Dao đạo cô thong thả lại gần, cúi đầu nhìn Mạc Vấn, "Ngươi làm thế nào biết được bổn cô nương đang ẩn cư trong thâm sơn này?"
Mạc Vấn đưa tay xoa trán, thân hình hơi run rẩy, "Bần đạo chỉ muốn tìm một động phủ tĩnh tâm tu hành, tình cờ xông vào đây, không phải là ta cố ý."
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, quả thật là thiên ý nha." Quỳnh Dao đạo cô chắp tay cảm tạ trời đất, xong lại cúi đầu hỏi tiếp, "Ta với ngươi hữu duyên, ta cũng không trách tội ngươi tự tiện xông vào nữa, ngươi có bằng lòng cùng ta kết làm vợ chồng hay không?"
Mạc Vấn nào sẽ nghĩ tới đạo cô xấu xí lại nói ra câu này, nghe vậy không kìm được ngây ngẩn cả người.
"Ta mặc dù hơi lớn tuổi chút, nhưng lại là Hoàng hoa Xử nữ, như viên ngọc thô chưa được mài dũa, coi như số ngươi may mắn." Quỳnh Dao đạo cô che mặt làm ra vẻ xấu hổ.
(Thật là vcl:v)
Mạc Vấn nghe xong há hốc mồm kinh ngạc, một mụ già bốn năm mươi tuổi mập mạp xấu xí đang che mặt xấu hổ với hắn, có chút quái dị không nói nên lời.
"Làm sao? Ngươi không thích ư?!" Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn vẫn không có phản ứng gì, tức giận dưới lộ ra vẻ hung ác.
"Đạo trưởng tu vi cao thâm khiến bần đạo cảm thấy mặc cảm, hôm nay thua dưới tay ngươi, bần đạo không còn lời nào để nói, nhưng bần đạo tới đây chẳng qua là vì muốn tìm chỗ tĩnh tâm tu hành, không phải muốn cầu hôn." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.
"Ngươi vẫn còn trẻ, có tu vi bực này đã là không dễ, ngươi không cần gấp gáp, sau này cứ theo ta ở lại đây, ta và ngươi nam nữ song tu, Âm Dương tương hợp, không lo tu vi không tăng tiến." Quỳnh Dao đạo cô ngon ngọt dụ dỗ.
Mạc Vấn đang chờ đúng là Quỳnh Dao đạo cô dụ dỗ, nàng ta cứ nghĩ mình đang dụ dỗ nhưng trong mắt hắn thì lại giống đe dọa hơn, hắn chỉ hy vọng có thể khiến Quỳnh Dao đạo cô nói ra chuyện Tiên Nhân Lệ.
"Để ta suy nghĩ đã." Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Quỳnh Dao đạo cô nói.
Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn nói vậy lông mày giãn ra, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, ngúng ngẩy cái mông bự đi vào động châm trà cho Mạc Vấn.
Thông qua lời Quỳnh Dao đạo cô khi nãy, hắn đã nhìn ra nàng này mặc dù khá lớn tuổi nhưng tính tình rất đơn giản, chắc là do phải sống một mình trong núi quá lâu, rất ít đi ra ngoài. Muốn lừa dối một người đàn bà như vậy đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nếu hắn nói muốn ở lại, thì Quỳnh Dao đạo cô nhất định sẽ nói ra chuyện Tiên Nhân Lệ. Nhưng Mạc Vấn sẽ không làm thế, trên đời này chẳng ai có thể suốt đời không nói dối, nhưng lừa gạt người khác cũng phải có mức độ, không thể làm mất lương tâm, giống như Quỳnh Dao tâm tư đơn thuần này, hắn không đành lòng lừa gạt nàng.
Quỳnh Dao đạo cô bưng trà đưa tới, Mạc Vấn khoát tay không tiếp, đứng thẳng người dậy nhìn nàng ta, nói, "Đạo trưởng có ý tốt, bần đạo xin tâm lĩnh, nhưng bần đạo đang nóng lòng tìm mảnh đất thanh tịnh để lĩnh ngộ Âm Dương, diễn luyện đạo pháp, không hề có ý sống chung ở nơi này. Đạo trưởng tu vi cao thâm, tính tình hiền hậu chất phác, tự nhiên thoải mái, ngày sau nhất định có thể tìm được đạo lữ song tu, bần đạo xin cáo từ."
Đạo cô xấu xí nghe Mạc Vấn nói vậy, vừa thất vọng lại cảm động, trước kia những người xung quanh nàng chưa bao giờ nói qua nàng có ưu điểm gì, không ngờ hôm nay Mạc Vấn lại kể ra tới ba cái ưu điểm, người đàn ông vừa tử tế vừa tinh ý chu đáo như vậy, nàng sao có thể bỏ qua.
Mạc Vấn căn cứ nét mặt Quỳnh Dao đạo cô liền đoán được ba cái ưu điểm hắn vắt óc nghĩ ra đã có hiệu quả, nhưng trong lòng của hắn cũng không đắc ý chút nào, mà ngược lại rất là áy náy, thực sự không nên lừa dối những người đơn giản không chút tâm cơ nào thế này.
"Ngươi tu vi đã rất cao, cứ từ từ tu luyện, không cần nóng vội." Quỳnh Dao đạo cô dịu dàng giữ lại, bất kể là ai thì trong lòng cũng đều có một tấm chân tình, chỉ cần gặp được người thực lòng yêu thương, chân tình liền sẽ hiển lộ.
"Những người tu hành ở ngoài kia từng ngày từng giờ đều đang tranh đấu khốc liệt. Ta cần mau sớm tăng tiến tu vi, sao có thể phí hoài năm tháng? Chỗ động phủ này nằm trên vách đá dựng đứng, trên không thấy mặt trời, xuống không nhận địa khí, không phải nơi tốt cho việc tu hành, ta đi đây, đạo trưởng xin bảo trọng." Mạc Vấn cúi đầu nói với Quỳnh Dao đạo cô.
Mạc Vấn cúi đầu là bởi hắn cảm thấy hổ thẹn vì đã lừa dối Quỳnh Dao đạo cô, nhưng ở trong mắt Quỳnh Dao đạo cô thì lại thấy Mạc Vấn cúi đầu là có lòng quyến luyến với nàng.
"Nơi này của ta có một linh vật, có thể giúp ngươi tăng tiến tu vi." Quỳnh Dao đạo cô nói xong xoay người đi về phía đống son phấn nước hoa trong góc động.
Mạc Vấn liếc mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi hổ thẹn, con gái nếu đã mềm lòng động tình, thì chuyện gì cũng có thể làm được. Lợi dụng một cô gái đã động tình để lừa dối, hắn thấy thẹn với lương tâm.
"Nếu ngươi chịu lưu lại, giọt Tiên Nhân Lệ này ta liền cho ngươi." Quỳnh Dao cầm trong tay một cái ống dài hai tấc bằng gỗ hắc mộc, có thể thấy cái ống này một đầu có nút đậy.
Mạc Vấn nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cửa hang, Quỳnh Dao đạo cô không rõ ràng cho lắm, cũng quay đầu nhìn về phía cửa hang. Mạc Vấn thừa dịp nàng mất cảnh giác, nhanh như chớp xuất thủ điểm ba huyệt đạo của nàng, từ trong tay Quỳnh Dao đạo cô đang bất động cầm lấy cái ống, cẩn thận mở nút đậy, một mùi hương lạ xông vào mũi, nhìn kỹ thì phát hiện trong ống cây có một giọt chất lỏng màu xanh trắng lớn bằng hạt đậu nành.
Quỳnh Dao đạo cô lúc này đã biết mình bị lừa, khổ nỗi không cách nào cử động, chỉ có thể tức giận mắng to.
"Ta cũng là bất đắc dĩ, do hoàn cảnh ép buộc thôi." Mạc Vấn đậy nút lại, cẩn thận để vào trong ngực áo.
"Dám lừa gạt ta chiếm đoạt Tiên Nhân Lệ, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu." Quỳnh Dao đạo cô mặt mũi dữ tợn quát.
Mạc Vấn nghe vậy thở dài, xoay người đi ra ngoài. Tới chỗ cửa động, Quỳnh Dao đạo cô mắng chửi đã biến thành tiếng khóc lóc, khóc rất thương tâm.
Mạc Vấn trong lòng áy náy vô cùng, bỗng nhiên nghĩ ra một ý, xoay người trở về, "Ngươi có biết luyện đan không?"
Quỳnh Dao đạo cô không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ trở lại, nghe vậy không kìm được ngây ngẩn, "Cái gì cơ?"
"Ngươi có biết luyện đan không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Ngươi còn muốn cướp của ta đan dược?" Quỳnh Dao đạo cô quắc mắt.
Mạc Vấn không có tiếp lời, xoay người mở túi quần áo, từ trong túi lấy ra đan đỉnh của A Cửu để lên bàn, "Ta giao nó cho ngươi, coi như là bồi thường."
Một vài đạo cô cũng biết luyện đan, Quỳnh Dao cũng không phải ngoại lệ, nàng thông qua đường vân cùng màu sắc khẳng định cái đan đỉnh này không phải vật phàm, lập tức im miệng không chửi rủa nữa, Tiên Nhân Lệ cứ mười năm là sẽ có một giọt, một cái đỉnh tốt luyện đan so với Tiên Nhân Lệ còn quý giá hơn nhiều.
Sau khi lưu lại đỉnh Mạc Vấn xoay người ra ngoài, tới ngoài động xoay người nhìn lại cái đỉnh, cái mái đỉnh này là của A Cửu đấy, có điều giờ nàng cũng không thể dung được nữa rồi.
Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn quay đầu, vội vàng hô to, "Ngươi cứ liên tục quay đầu như thế, chắc là vẫn luyến tiếc ta phải không?"
Mạc Vấn nghe vậy không dám nhìn thêm nữa, tung người nhảy xuống núi, đề khí trở về...
Đạo cô kia nói xong, tiện tay vứt bỏ bút than, nổi giận đùng đùng đi vào cửa hang.
"Quỳnh Dao đạo trưởng chớ vội hiểu lầm, bần đạo tuyệt không phải người xấu." Mạc Vấn khoát tay lia lịa, khoan hãy nói tới hình dáng kinh thế hãi tục của người này, cho dù có xinh đẹp như tiên nữ hắn cũng sẽ không thay lòng.
Đạo cô xấu xí nọ cũng không đáp lời, đi tới gần đưa tay nắm lấy cổ áo Mạc Vấn, Mạc Vấn không nghĩ nàng sẽ ra tay thô lỗ như thế, trong lúc nhất thời không kịp né tránh, bị nàng ta túm cổ áo kéo vào sơn động.
"Bần đạo chính là đàn ông, sao có thể đi vào phòng riêng của đạo trưởng?" Mạc Vấn luống cuống tay chân, nếu là đổi thành người ngoài, hắn nhất định sẽ động thủ phản kháng, nhưng nàng này chính là chủ nhân của Tiên Nhân Lệ, nếu đánh nàng bị thương thì Tiên Nhân Lệ càng khó lấy được.
"Tới cũng đã tới rồi, còn giả bộ quân tử cái gì?" Quỳnh Dao đạo cô sải bước về phía trước. Nàng thân hình cao lớn, rất là mập mạp, Mạc Vấn ở trước mặt nàng trông vừa lùn vừa gầy còm.
"Đạo trưởng xin hãy nghe bần đạo giải thích, bần đạo tới đây..."
"Nam tử hán đại trượng phu phải dám làm dám chịu, thẹn thùng xấu hổ thì ra cái gì?" Quỳnh Dao đạo cô quay đầu, giận dữ oán trách Mạc Vấn.
Mạc Vấn vừa thấy gương mặt của nàng, tức thì giật nảy mình, cả người lông tóc dựng đứng, vội vàng giơ tay gạt ra cánh tay béo tốt đang nắm cổ áo hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài động.
"Ai nha, dám sờ soạng cánh tay ngọc ngà của bổn cô nương?!" Quỳnh Dao đạo cô thấy vậy nhe rang trợn mắt, vừa nói vừa thi triển thân pháp lao lên đuổi theo.
Làm Mạc Vấn bất ngờ là đạo cô này mặc dù mập mạp nhưng thân pháp lại cực nhanh, cộng thêm với hắn đang lui về phía sau, tốc độ so với tiến chậm hơn, Quỳnh Dao đạo cô xông tới lại chộp được tay trái của hắn.
Tóm được tay trái của hắn xong, năm ngón tay phải của Quỳnh Dao đạo cô thả lỏng ra, nhanh chóng dịch xuống dưới.
Mạc Vấn thấy thế, biết đối phương đang muốn bắt lấy mạch ở cổ tay hắn. Với kinh nghiệm đối địch phong phú, Mạc Vấn cũng không mạo hiểm rút cánh tay trở về, mà là nhanh chóng vung cánh tay trái lên phía trước, khiến đối phương không cách nào nắm được mạch.
Nếu muốn khiến đối phương không thể dùng tay phải nắm được mạch, thì thân thể nhất định phải ngả về đằng trước, nhưng như vậy hai người sẽ bị áp sát vào nhau, rất dễ gây hiểu nhầm.
"Cái đồ háo sắc này" Quỳnh Dao đạo cô giơ cao cánh tay phải, lại lộ ra vẻ mặt oán trách.
Vẻ mặt oán trách này nếu là của mỹ nhân, thì sẽ có thể khiến đàn ông mềm nhũn cả người vì sự xinh đẹp quyến rũ. Mạc Vấn lúc này cũng cảm giác sắp mềm nhũn người rồi, nhưng lại không phải vì Quỳnh Dao sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà là do chán ghét vẻ mặt kinh dị cùng hơi thở nồng nặc của nàng ta.
Mạc Vấn cố nín thở, tay trái tiếp tục vung về phía trước, cùng lúc đó nhanh chóng xoay người tránh thoát Quỳnh Dao đạo cô.
Mạc Vấn tuy nhanh, nhưng Quỳnh Dao cũng không chậm, hắn vừa mới xoay người thì đã bị Quỳnh Dao đạo cô từ sau lưng ôm chặt lấy eo, "Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nhận tội đi, đừng mưu toan chạy trốn nữa, hôm nay dù có là thần tiên hạ phàm thì bổn cô nương cũng phải trừng phạt ngươi thích đáng."
(Dịch: bà này nứng cmn rồi:v)
Mạc Vấn bị Quỳnh Dao ôm chặt eo, lập tức cảm giác hít thở không thông, do không cách nào cử động hai cánh tay nên hắn đành nhấc chân đạp mũi chân Quỳnh Dao. Quỳnh Dao mặc dù không nhìn xuống dưới được, nhưng căn cứ cử động nhấc chân của Mạc Vấn nàng cũng đã đoán được ý đồ của hắn, hai chân đồng thời lùi về sau, tránh được Mạc Vấn đạp, cùng lúc đó tay trái nâng lên chặn lại cú đụng đầu của hắn.
Trong khoảnh khắc khi Quỳnh Dao buông tay trái ra, Mạc Vấn cũng đã đoán được ý đồ của nàng, nhanh chóng xoay tròn người tránh thoát, để ngừa đối phương phóng ra linh khí đánh choáng hắn.
"Hắc hắc, vẫn còn muốn chạy à." Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn thoát được, cười to giơ tay lên vung thẳng về hướng Mạc Vấn. Bàn tay Quỳnh Dao rất là to lớn, hệt như bàn tay gấu vậy, một cú vung uy lực lập tức khiến không khí xung quanh chấn động, Mạc Vấn đang lúc xoay người không thể dừng được, bị cuốn theo khí tức tiếp tục xoay tròn.
"Há há, ta cho ngươi chạy đấy!" Quỳnh Dao đạo cô nhân cơ hội này nhanh chóng xuất chưởng, khiến Mạc Vấn quay tròn như con quay không cách nào dừng được.
Người bình thường nếu bị quay hơn mười vòng lập tức sẽ bị váng đầu hoa mắt, khó mà đứng vững, nhưng Mạc Vấn lại không việc gì, sở trường của hắn Truy Phong Quỷ Bộ bài tập đầu tiên chính là tự quay quanh mình. Hắn cũng không vội vận linh khí định trụ thân hình, mà nhân cơ hội này suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Bà đạo cô mập mạp này mặc dù xấu xí, nhưng tu vi linh khí quả thực không tầm thường, so với Xích Dương Tử phái Ngọc Thanh cũng phải sàn sàn nhau, nếu muốn hang phục thì chỉ có thể dựa vào phù chú. Nếu vẽ phù chú kêu gọi Thần Thú thì sẽ dẫn đến thiên địa linh khí bị chấn động, đạo quán dưới chân núi kích thước không nhỏ, trong đó nhất định sẽ có cao thủ, nếu là nghe tin chạy tới thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết. Ngoài ra nếu hắn đánh đạo cô mập này bị thương, nàng ta nhất định sẽ không chịu giao ra Tiên Nhân Lệ. Chuyện hôm nay chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức.
Sau một khắc suy nghĩ, Mạc Vấn trong lòng đã có tính toán, lúc chuyển động bước chân bắt đầu lảo đảo, hắn trước hết phải tỏ ra là mình yếu thế nhằm mê hoặc đối thủ, sau đó mới xem tình thế mà làm.
Quỳnh Dao đạo cô tựa hồ rất lo lắng hắn sẽ chạy mất, cũng có thể là nàng ta thích đùa giỡn, liên tục xuất chưởng đánh Mạc Vấn quay tròn. Mạc Vấn nương theo dòng khí nhanh chóng quay tròn, không dám chậm lại chút nào, phương pháp điểm huyệt cũng không phải chỉ mình Tư Mã Phong Bội mới biết, hắn đang lo Quỳnh Dao đạo cô cũng có thể biết món này, quay tròn là hắn bất đắc dĩ phải giả vờ làm theo, nếu lại bị nàng ta điểm huyệt thì sẽ thành “đùa quá hoá thật” mất.
Một lát sau, Quỳnh Dao đạo cô chơi mệt rồi, hai tay chống nạnh đứng ở cửa hang quan sát Mạc Vấn, giống như vị tướng quân vừa giành chiến thắng đang quan sát tù binh vậy.
Mạc Vấn vốn có thể dừng lại ngay lập tức, nhưng hắn cũng không làm như vậy, mà là tiếp tục quay tròn, cùng lúc đó lén tiến thêm một bước quan sát tình hình bên trong động. Trong sơn động này chất đống cơ man là son phấn cùng nước hoa, mùi thơm nồng nặc, vách đá xung quanh không có cái hốc nào, nhưng trên đỉnh vách đá lại có một chỗ lõm xuống lớn cỡ nửa thước màu xanh, hệt như mắt người, chắc là nơi sản xuất ra Tiên Nhân Lệ. Nhưng lúc này bên dưới chỗ lõm kia lại không có chất lỏng nào, chẳng biết là không sản xuất nữa, hay là đã sản xuất rồi nhưng bị đạo cô mập mạp kia ăn hết.
Quan sát xong tình huống, Mạc Vấn cố gắng giả vờ lảo đảo tập tễnh, khó khăn dừng lại, ngồi phịch xuống góc tây bắc sơn động.
Quỳnh Dao đạo cô thong thả lại gần, cúi đầu nhìn Mạc Vấn, "Ngươi làm thế nào biết được bổn cô nương đang ẩn cư trong thâm sơn này?"
Mạc Vấn đưa tay xoa trán, thân hình hơi run rẩy, "Bần đạo chỉ muốn tìm một động phủ tĩnh tâm tu hành, tình cờ xông vào đây, không phải là ta cố ý."
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, quả thật là thiên ý nha." Quỳnh Dao đạo cô chắp tay cảm tạ trời đất, xong lại cúi đầu hỏi tiếp, "Ta với ngươi hữu duyên, ta cũng không trách tội ngươi tự tiện xông vào nữa, ngươi có bằng lòng cùng ta kết làm vợ chồng hay không?"
Mạc Vấn nào sẽ nghĩ tới đạo cô xấu xí lại nói ra câu này, nghe vậy không kìm được ngây ngẩn cả người.
"Ta mặc dù hơi lớn tuổi chút, nhưng lại là Hoàng hoa Xử nữ, như viên ngọc thô chưa được mài dũa, coi như số ngươi may mắn." Quỳnh Dao đạo cô che mặt làm ra vẻ xấu hổ.
(Thật là vcl:v)
Mạc Vấn nghe xong há hốc mồm kinh ngạc, một mụ già bốn năm mươi tuổi mập mạp xấu xí đang che mặt xấu hổ với hắn, có chút quái dị không nói nên lời.
"Làm sao? Ngươi không thích ư?!" Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn vẫn không có phản ứng gì, tức giận dưới lộ ra vẻ hung ác.
"Đạo trưởng tu vi cao thâm khiến bần đạo cảm thấy mặc cảm, hôm nay thua dưới tay ngươi, bần đạo không còn lời nào để nói, nhưng bần đạo tới đây chẳng qua là vì muốn tìm chỗ tĩnh tâm tu hành, không phải muốn cầu hôn." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.
"Ngươi vẫn còn trẻ, có tu vi bực này đã là không dễ, ngươi không cần gấp gáp, sau này cứ theo ta ở lại đây, ta và ngươi nam nữ song tu, Âm Dương tương hợp, không lo tu vi không tăng tiến." Quỳnh Dao đạo cô ngon ngọt dụ dỗ.
Mạc Vấn đang chờ đúng là Quỳnh Dao đạo cô dụ dỗ, nàng ta cứ nghĩ mình đang dụ dỗ nhưng trong mắt hắn thì lại giống đe dọa hơn, hắn chỉ hy vọng có thể khiến Quỳnh Dao đạo cô nói ra chuyện Tiên Nhân Lệ.
"Để ta suy nghĩ đã." Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Quỳnh Dao đạo cô nói.
Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn nói vậy lông mày giãn ra, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, ngúng ngẩy cái mông bự đi vào động châm trà cho Mạc Vấn.
Thông qua lời Quỳnh Dao đạo cô khi nãy, hắn đã nhìn ra nàng này mặc dù khá lớn tuổi nhưng tính tình rất đơn giản, chắc là do phải sống một mình trong núi quá lâu, rất ít đi ra ngoài. Muốn lừa dối một người đàn bà như vậy đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nếu hắn nói muốn ở lại, thì Quỳnh Dao đạo cô nhất định sẽ nói ra chuyện Tiên Nhân Lệ. Nhưng Mạc Vấn sẽ không làm thế, trên đời này chẳng ai có thể suốt đời không nói dối, nhưng lừa gạt người khác cũng phải có mức độ, không thể làm mất lương tâm, giống như Quỳnh Dao tâm tư đơn thuần này, hắn không đành lòng lừa gạt nàng.
Quỳnh Dao đạo cô bưng trà đưa tới, Mạc Vấn khoát tay không tiếp, đứng thẳng người dậy nhìn nàng ta, nói, "Đạo trưởng có ý tốt, bần đạo xin tâm lĩnh, nhưng bần đạo đang nóng lòng tìm mảnh đất thanh tịnh để lĩnh ngộ Âm Dương, diễn luyện đạo pháp, không hề có ý sống chung ở nơi này. Đạo trưởng tu vi cao thâm, tính tình hiền hậu chất phác, tự nhiên thoải mái, ngày sau nhất định có thể tìm được đạo lữ song tu, bần đạo xin cáo từ."
Đạo cô xấu xí nghe Mạc Vấn nói vậy, vừa thất vọng lại cảm động, trước kia những người xung quanh nàng chưa bao giờ nói qua nàng có ưu điểm gì, không ngờ hôm nay Mạc Vấn lại kể ra tới ba cái ưu điểm, người đàn ông vừa tử tế vừa tinh ý chu đáo như vậy, nàng sao có thể bỏ qua.
Mạc Vấn căn cứ nét mặt Quỳnh Dao đạo cô liền đoán được ba cái ưu điểm hắn vắt óc nghĩ ra đã có hiệu quả, nhưng trong lòng của hắn cũng không đắc ý chút nào, mà ngược lại rất là áy náy, thực sự không nên lừa dối những người đơn giản không chút tâm cơ nào thế này.
"Ngươi tu vi đã rất cao, cứ từ từ tu luyện, không cần nóng vội." Quỳnh Dao đạo cô dịu dàng giữ lại, bất kể là ai thì trong lòng cũng đều có một tấm chân tình, chỉ cần gặp được người thực lòng yêu thương, chân tình liền sẽ hiển lộ.
"Những người tu hành ở ngoài kia từng ngày từng giờ đều đang tranh đấu khốc liệt. Ta cần mau sớm tăng tiến tu vi, sao có thể phí hoài năm tháng? Chỗ động phủ này nằm trên vách đá dựng đứng, trên không thấy mặt trời, xuống không nhận địa khí, không phải nơi tốt cho việc tu hành, ta đi đây, đạo trưởng xin bảo trọng." Mạc Vấn cúi đầu nói với Quỳnh Dao đạo cô.
Mạc Vấn cúi đầu là bởi hắn cảm thấy hổ thẹn vì đã lừa dối Quỳnh Dao đạo cô, nhưng ở trong mắt Quỳnh Dao đạo cô thì lại thấy Mạc Vấn cúi đầu là có lòng quyến luyến với nàng.
"Nơi này của ta có một linh vật, có thể giúp ngươi tăng tiến tu vi." Quỳnh Dao đạo cô nói xong xoay người đi về phía đống son phấn nước hoa trong góc động.
Mạc Vấn liếc mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi hổ thẹn, con gái nếu đã mềm lòng động tình, thì chuyện gì cũng có thể làm được. Lợi dụng một cô gái đã động tình để lừa dối, hắn thấy thẹn với lương tâm.
"Nếu ngươi chịu lưu lại, giọt Tiên Nhân Lệ này ta liền cho ngươi." Quỳnh Dao cầm trong tay một cái ống dài hai tấc bằng gỗ hắc mộc, có thể thấy cái ống này một đầu có nút đậy.
Mạc Vấn nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cửa hang, Quỳnh Dao đạo cô không rõ ràng cho lắm, cũng quay đầu nhìn về phía cửa hang. Mạc Vấn thừa dịp nàng mất cảnh giác, nhanh như chớp xuất thủ điểm ba huyệt đạo của nàng, từ trong tay Quỳnh Dao đạo cô đang bất động cầm lấy cái ống, cẩn thận mở nút đậy, một mùi hương lạ xông vào mũi, nhìn kỹ thì phát hiện trong ống cây có một giọt chất lỏng màu xanh trắng lớn bằng hạt đậu nành.
Quỳnh Dao đạo cô lúc này đã biết mình bị lừa, khổ nỗi không cách nào cử động, chỉ có thể tức giận mắng to.
"Ta cũng là bất đắc dĩ, do hoàn cảnh ép buộc thôi." Mạc Vấn đậy nút lại, cẩn thận để vào trong ngực áo.
"Dám lừa gạt ta chiếm đoạt Tiên Nhân Lệ, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu." Quỳnh Dao đạo cô mặt mũi dữ tợn quát.
Mạc Vấn nghe vậy thở dài, xoay người đi ra ngoài. Tới chỗ cửa động, Quỳnh Dao đạo cô mắng chửi đã biến thành tiếng khóc lóc, khóc rất thương tâm.
Mạc Vấn trong lòng áy náy vô cùng, bỗng nhiên nghĩ ra một ý, xoay người trở về, "Ngươi có biết luyện đan không?"
Quỳnh Dao đạo cô không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ trở lại, nghe vậy không kìm được ngây ngẩn, "Cái gì cơ?"
"Ngươi có biết luyện đan không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Ngươi còn muốn cướp của ta đan dược?" Quỳnh Dao đạo cô quắc mắt.
Mạc Vấn không có tiếp lời, xoay người mở túi quần áo, từ trong túi lấy ra đan đỉnh của A Cửu để lên bàn, "Ta giao nó cho ngươi, coi như là bồi thường."
Một vài đạo cô cũng biết luyện đan, Quỳnh Dao cũng không phải ngoại lệ, nàng thông qua đường vân cùng màu sắc khẳng định cái đan đỉnh này không phải vật phàm, lập tức im miệng không chửi rủa nữa, Tiên Nhân Lệ cứ mười năm là sẽ có một giọt, một cái đỉnh tốt luyện đan so với Tiên Nhân Lệ còn quý giá hơn nhiều.
Sau khi lưu lại đỉnh Mạc Vấn xoay người ra ngoài, tới ngoài động xoay người nhìn lại cái đỉnh, cái mái đỉnh này là của A Cửu đấy, có điều giờ nàng cũng không thể dung được nữa rồi.
Quỳnh Dao đạo cô thấy Mạc Vấn quay đầu, vội vàng hô to, "Ngươi cứ liên tục quay đầu như thế, chắc là vẫn luyến tiếc ta phải không?"
Mạc Vấn nghe vậy không dám nhìn thêm nữa, tung người nhảy xuống núi, đề khí trở về...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu