Tử Dương
Chương 224: Huyết chiến
Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420
Sau khi cổ vũ sĩ khí xong Mạc Vấn nhẹ nhàng hạ xuống đất, Thanh Long tướng mạo uy vũ trừng mắt lượn vòng giữa không trung, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng long ngâm gầm thét vang vọng khắp bầu trời.
Lúc này trời lại mưa to, trong màn mưa xối xả có thể thấy ngàn vạn quân địch đang ồ ạt xông tới như một cơn sóng dữ từ phía Đông, vạn mã phi nhanh khiến mặt đất chấn động. Đi ở đằng trước là lũ gấu nâu, gấu nâu là vương giả trong loài gấu, lớn hơn gấu đen bình thường rất nhiều, đa số đều có lông màu nâu, tuy loài này có thân thể kềnh càng, nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, bốn chân chạy như điên nhanh hơn cả ngựa phi, một hàng trải dài từ nam qua bắc, thế tới hung mãnh.
"Bắn tên!" Tướng lĩnh cung binh tính toán quân địch đã tiến vào tầm bắn của cung thủ, liền hô to hạ lệnh.
Cung thủ nghe lệnh, lập tức nằm vật xuống cuộn chân giương cung bắn tên, bắn cung uy lực nhất là phải dùng hai chân bắn cung, nằm xuống đất để bắn.
Quân Triệu có ba ngàn cung thủ, khoảng một phần ba biết bắn cung mạnh, một ngàn mũi tên bắn ra cùng lúc, dây cung phát ra âm thanh "tanh tách", ngàn mũi tên sắc nhọn phá không bắn ra. Sau khi bắn ra một đợt tên, cung thủ lập tức đạp cung, nhanh chóng bắn ra loạt tên thứ hai.
Loạt tên thứ hai bắn ra, cung thủ bình thường cũng giương cung bắn theo, lúc này quân địch đã xông tới trong tầm bắn của bọn họ.
Kỵ binh nước Yên đều có mang theo cung tên bên người, lập tức bắt đầu đánh trả, có gần một vạn quân giương cung bắn tên, song phương bắn tên, mỗi bên rơi xuống đối diện, đợi đến khi mũi tên rơi hết xuống mặt đất, đôi bên đều tử thương rất nhiều.
Thế tới của quân Yên vẫn không giảm, lúc này đã cách ngoài trăm bước, đợi đến khi mũi tên rơi xuống đất, song phương lại bắn cung, mũi tên rơi xuống hai bên lại có tử thương, chiến mã quân Yên nhiều con ngã chết, đám gấu nâu kia lại dựa vào lớp da lông dày ngăn cản mũi tên đâm vào.
Lúc này khoảng cách hai bên lại gần hơn, cung thủ mất đi tác dụng, Bồ Hùng hô to hạ lệnh, "Cung thủ rút lui, bộ binh lên ngựa."
Bồ Hùng hô xong lập tức bày ra trận thế phòng thủ, khom người ngồi xổm xuống, trường thương trong tay giơ lên trước người, lấy khiên bảo vệ đầu, trước trận nhanh chóng bày ra thương trận chống kỵ binh tạo thành từ trường thương và khiên.
Tuy phe mình đã bày ra thế trận phòng thủ, nhưng quân Yên thế tới hung mãnh, hàng phòng thủ yếu ớt bên phe Triệu tuyệt đối không thể ngăn cản được đàn gấu lớn cuồn cuộn tràn tới của đối phương.
Mắt thấy như vậy, Mạc Vấn chợt lóe lên ý nghĩ, Thanh Long bay trên không phát ra tiếng long ngâm giận dữ, long trảo hư ảo đạp trên mây, từ giữa không trung lao nhanh về phía quân tiên phong của quân Yên. Thanh Long di chuyển nhanh như tia chớp, trước khi hai bên xông vào đánh giáp lá cà đã rơi xuống trước trận, đuôi rồng co duỗi càn quét, đánh bay toàn bộ hơn mười con gấu nâu trong vòng năm trượng, Thanh Long là thần thú, lực lượng mạnh mẽ phi phàm mãnh thú bình thường sao có thể so bì, hơn mười con gấu nâu bị đuôi rồng quét trúng trong nháy mắt toi mạng, thi thể to lớn văng về phía sau, đụng ngã vô số kỵ binh từ đằng sau tới.
Sau một cú quét này, Thanh Long quay ngược thân hình, lần thứ hai lấy đuôi rồng gập lại quét về phía đám gấu nâu phía Bắc, sau hai lần quét đuôi toàn bộ kỵ binh quân Yên trong vòng mười trượng đều bị chặn lại.
Nhưng kỵ binh xông trận của quân Yên dài đến mấy dặm, kỵ binh ở khu vực khác thừa dịp đó đã xông về phía thương trận, đám kỵ binh này của quân Yên chính là quân tinh nhuệ thiện chiến, ngựa cưỡi cũng là chiến mã kinh qua trận mạc lâu năm, thấy thương trận dựng nên lập tức tung vó nhảy lên né tránh, tuy có nhiều con bị thương của thương trận rạch nát bụng, nhưng vẫn có phân nửa số ngựa vượt qua thương trận, một khi vượt qua thương trận, kỵ binh nước Yên lập tức rút chiến đao ra trắng trợn chém giết, trận thế bị phá, hỗn chiến bắt đầu.
Uy hiếp lớn nhất đối với quân Triệu chính là mấy trăm con gâu nâu kia, đám gấu nâu nay hai mắt ửng đỏ, không hỏi cũng biết là đã bị người dùng vu thuật điều khiển, da thô thịt dày lực lớn vô cùng lại thêm không sợ chết, mâu thương tầm thường không thể đâm chết chúng nó, gấu nâu vọt tới trước trận lập tức bổ nhào vào cắn xé, không người nào có thể ngăn cản.
Lúc này Mạc Vấn không điều khiển Thanh Long mà để nó tùy ý chém giết, Thanh Long dẫn đầu đánh chết đám gấu nâu, nó là Thiên Long phương Đông, đứng đầu trong tinh tú, Chí Tôn bách thú, đám gấu nâu này lại không hề sợ hãi nó, điều đó khiến nó cảm thấy tôn nghiêm bị xâm hại, nổi giận xông ngang đánh thẳng trước trận, vảy trên thân Thanh Long đều có long khí quanh quẩn, binh khí bình thường không thể tổn thương nó chút nào, đao thương bất nhập, hoành hành không chút cố kỵ.
Quân địch chen chúc nhau xông tới, cung thủ trong lúc rút lui vẫn liên tục bắn cung, ngăn cản quân Yên từ sau tới, mà kỵ binh quân Yên vẫn còn đang xông về phía trước cũng đã xuất thủ, quân số quân Yên đông đảo, trận mưa tên qua đi cung thủ quân Triệu tử thương nặng nề, tuy trong thôn có phòng xá có thể dùng làm vật che chắn, nhưng cũng không chịu nổi mưa tên ào ào kéo đến.
"Kỵ binh lên ngựa." Bồ Hùng hô to hạ lệnh, những tướng lãnh ưu tú thường đều có thanh âm rất vang dội.
Sau khi lao vào đánh giáp lá cà, Mạc Vấn vẫn không tìm được cơ hội động thủ, có thể quân Yên biết hắn là đạo nhân Thượng Thanh, lần này tới không có dị loại đi theo, cũng có thể có dị loại nhưng đã che giấu yêu khí, đối với loại chiến đấu quy mô lớn này hắn quả thực có chút cảm giác không có đất dụng võ. Hỗn chiến trong mưa không phân biệt được địch ta, tầm mắt và thính giác đều bị nhiễu loạn, không cách nào đề phòng mưa tên bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên trời giáng xuống.
Sau một hồi cân nhắc ngắn ngủi, Mạc Vấn rút Hắc đao ra khỏi vỏ, xông vào chiến đoàn ở tiền tuyến, chỉ có khu vực đánh giáp lá cà này mới không bị mưa tên.
"Ta là Hộ quốc chân nhân nước Triệu, ba vạn quân Yên ngoài thành Hắc quận là ta giết chết, đám yêu nhân Đằng Cách Lý cũng là do ta tiêu diệt, có bản chân nhân ở đây, quân Triệu tất thắng!" Mạc Vấn vừa xuất đao vừa đề khí hô to. Lời này của hắn là để tăng cường sĩ khí phe mình, sâu trong lòng hắn không cho rằng bản thân có thể giành thắng lợi trong trận chiến này, nhưng ngoài chiến trường cái gì cũng có thể thua, duy chỉ có sĩ khí là không thể thua.
Lời này vừa ra, lập tức đem tới cho hắn vô số kẻ đánh lén, nước Yên cũng có chế độ quân công khen thưởng, quân địch đều biết giết được hắn thì sẽ được khen thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Muốn giữ được tính mạng trong loạn quân biện pháp duy nhất chính là không ngừng di chuyển, trước khi mũi đao loạn quân chém tới thì phải mau tránh ra, Truy Phong Quỷ Bộ lúc này lại một lần nữa phát huy tác dụng, Mạc Vấn được Truy Phong Quỷ Bộ trợ giúp, tự do tiến lui trong chiến đoàn hỗn loạn, Hắc đao liên tục xuất thủ, trong lúc vội vàng không kịp tìm mục tiêu quan trọng, phàm là kẻ địch thì đều chém chết.
"Tướng sĩ nước Triệu nghe đây, bản chân nhân sẽ cùng tiến cùng lui với các ngươi, tuyệt đối không hèn nhát chạy trước, hãy chuẩn bị tinh thần, đề cao sĩ khí, nếu anh dũng chết trận, người nhà sẽ được hưởng đãi ngộ suốt đời, quả phụ có thai cả đời không thể tái giá." Mạc Vấn lại gào to.
"Thề sống chết đi theo chân nhân!" Ngàn vạn quân Triệu cùng đáp ứng, sĩ khí tăng vọt, đám binh lính này đa số đều đã làm cha, làm con, làm chồng, điều khiến bọn họ luôn canh cánh trong lòng là sau khi bản thân chết thì người nhà sẽ sống thế nào, mà bản tính của đàn ông cũng khiến bọn họ lo rằng sau khi mình chết đi vợ sẽ tái giá theo người khác. Phàm là đàn ông có nhiệt huyết thì sâu trong nội tâm đều hy vọng sau khi mình chết vợ có thể thủ tiết vì mình, nguyên do là lo lắng vợ tái giá sẽ mang đứa con của mình đi theo người, lấy họ người khác.
Mạc Vấn đọc kinh thư nên hiểu rõ âm dương, hiểu âm dương nên nhìn thấu nhân tính, lời hắn hô to đã xóa bỏ mối bận tâm lo lắng trong lòng những binh lính này, để họ không sợ chết liều mạng với quân Yên, đứt tay đứt chân ngã xuống đất cũng không kêu đau cầu cứu mà lại dùng cánh tay còn lại nắm lấy trường mâu đâm về phía bụng ngựa quân địch.
Một khi sĩ khí đã lên sẽ khiến binh lính rơi vào một trạng thái điên cuồng, bản năng xu cát tị hung sẽ giảm bớt, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, quên cả đau đớn, quên mất sợ hãi. Đàn ông ứng với quẻ Càn Dương, trong lòng mỗi người đàn ông đều có khí phách, chỉ cần xua tan nỗi lo lắng ràng buộc, khí phách sẽ tuôn trào, xua tan mọi sự sợ hãi.
Lời nói trước đó của Mạc Vấn vốn chỉ vì cổ vũ sĩ khí binh lính, nhưng câu đáp lại thề sống chết theo chân nhân của binh lính khiến trong lòng hắn cũng rung động, lúc trước tiếp nhận Kim Ấn hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày dẫn binh đánh giặc, trước khi nhập đạo hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ tu luyện đạo pháp, mà nguyện vọng lúc ban đầu của hắn chỉ là trau dồi sách Bách Gia Chư Tử*, có thể làm một quan văn, đến bây giờ hắn mới phát hiện trong lòng thực chất cũng không "Nho khí nội liễm" như mình nghĩ lúc trước, trong tim hắn cũng có nhiệt huyết, tín nhiệm của ngàn vạn binh lính đối với hắn đã đốt cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Mạc Vấn.
*Bách Gia Chư Tử: là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng (bách gia tranh minh) này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao.
Mưa to không bởi vì chém giết mà ngừng lại, mưa to khiến chiến trường hỗn loạn, thậm chí không thể nào thấy rõ tình huống cách có mấy bước chân, bất kể đối phương có dị loại hay không, có cao nhân hay không, trong tình huống không phân biệt địch ta này đều không dùng được thứ gì cả, chỉ có thể đánh cận chiến.
"Thiên Lôi hộ tá, thanh yêu trừ ma." Mạc Vấn trong lúc vung đao tay phải lại niệm chú giết chết một tên địch, hắn cũng không thích lớn tiếng hô hoán, lúc này hô to chỉ vì nói cho quân Triệu hắn vẫn đang cùng mọi người kề vai chiến đấu.
Bởi vì địch ta số lượng đông đảo, nhà cửa trong thôn bị binh mã giẫm đạp nhanh chóng bị san bằng, cả một cơ ngơi trong phút chốc đã trở thành một đống gạch vụn, lại qua chốc lát ngay cả gạch bể ngói vụn cũng bị đạp nát.
"Chỗ nào có nhân vật lợi hại của quân Yên thì lớn tiếng báo cho ta biết." Ý nghĩ Mạc Vấn chợt lóe, cảm giác vị trí của Thanh Long, phát hiện Thanh Long vẫn đang đuổi giết đám gấu nâu, linh khí ngưng tụ hình thể Thanh Long còn lại sáu thành, vẫn có thể kéo dài một đoạn thời gian.
"Vương gia, nơi này có một tên." Hướng Tây Nam truyền tới tiếng hô của binh lính phe mình.
Mạc Vấn nghe tiếng phân biệt vị trí, nhanh chóng từ trong đám người lao về hướng Tây Nam, kỵ binh quân Yên đều mang theo cung tên, hắn không dám tùy ý lăng không, phương pháp an toàn nhất chính là di chuyển giữa biển người.
Binh lính giọng oang oang kia thỉnh thoảng lại hô lên chỉ dẫn phương hướng cho hắn, đợi đến khi hắn theo tiếng mà tới thì phát hiện binh lính kia đã không còn đùi phải, đang nghiêng nghiêng dựa vào một đống gạch vụn bên cạnh thở hổn hển, thấy Mạc Vấn đến liền vội vàng giãy giụa giơ tay chỉ về phía Tây.
Mạc Vấn vung đao chém giết một tên kỵ binh quân Yên đang xông tới gần, móc từ trong ngực ra một viện đan dược trị thương, còn chưa kịp nhét vào trong miệng người kia, một mũi tên nhọn từ xa bắn tới đã đóng đinh người lính trên đống gạch ngói vụn.
Trong hỗn chiến Mạc Vấn không cách nào phân biệt mũi tên đến từ hướng nào, giơ tay cất viên đan dược vào lại trong ngực, sau đó lao về phía Tây. Sau khi lao đi mấy trượng phát hiện Dương Sĩ đang ở trong đám người cổ động chém giết binh lính nước Triệu. Người này dùng một cặp roi màu xám dài ba thước, đi theo con đường cương mãnh, cặp roi chỉ nhằm thẳng đầu quân Triệu mà đánh.
"Yêu vật, nhận lấy cái chết." Tuy trong lòng Mạc Vấn giận dữ nhưng hắn vẫn khinh thường việc đánh lén.
Dương Sĩ nghe vậy quay đầu lại, thấy Mạc Vấn thì không nhiều lời, hai tay cầm hai cây roi xông thẳng về phía hắn, lúc đến gần hai roi cùng vung ra, một về phía đầu, một về phía eo.
Bởi vì lúc trước chưa từng chém đứt được gai xương của Ngụy Phách Thiên, cho nên lòng tin của Mạc Vấn với Hắc đao có chút giảm sút, thấy cặp roi của Dương Sĩ tấn công tới cũng không có giao chiến chính diện với nó mà lắc mình tránh né, lần thứ hai xoay trở lại bên trái nó, nhanh chóng xuất đao cản cây roi bên trái. Sau một đao này, roi bên trái của Dương Sĩ đứt lìa, Dương Sĩ thấy vậy vội đổi roi bên phải tấn công lần nữa, lần này Mạc Vấn đã nhận định rõ ràng, Hắc đạo trực tiếp nghênh đón, lại chém đứt roi bên phải của nó.
Dương Sĩ mất binh khí nên không còn ý chí chiến đấu, ném roi gãy trong tay về phía Mạc Vấn, thừa cơ lách mình vào trong đám người muốn chạy trốn.
Mạc Vấn sao chịu để nó rời đi, nghiêng mình lách qua tung người đuổi theo, nhưng lúc này đột nhiên cảm giác được cánh tay trái đau đớn, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên khuỷu tay trái đã cắm một mũi tên.
Mạc Vấn có ý vận chuyển linh khí rút mũi tên ra, sau khi ý nghĩ lóe lên chợt đổi thành lấy Hắc đao cắt phăng thân tên đi, nếu rút mũi tên ra sẽ khiến vết thương chảy máu, Dương huyết của đàn ông khác biệt với Âm huyết của phụ nữ, nếu đàn ông chảy máu, tinh thần và thể lực đều sẽ theo đó giảm sút.
Trì hoãn trong chốc lát, Dương Sĩ đã thừa cơ chui vào trong đám người lặn mất tăm.
"Yêu quái không biết tự lượng sức, dám cả gan châu chấu đá xe, lại để cho bản chân nhân nhìn thấy, ắt sẽ chém đứt đầu dê của ngươi." Mạc Vấn đề khí hô to, lấy điều này để tăng thêm sĩ khí.
Mạc Vấn hô xong lại vọt vào chiến đoàn huơ đao giết địch, nhưng vào lúc này chợt phát hiện linh khí của Thanh Long đã có chút yếu bớt, tựa như đang đối kháng với một đối thủ lợi hại nào đó.
Mạo hiểm lăng không bay lên nhìn về phía Đông, hắn phát hiện có một con Hắc Long thể hình xấp xỉ với Thanh Long đang điên cuồng vật lộn với Thanh Long ở chân trời phía Đông, con Hắc Long này không có yêu khí, cũng chẳng có Long khí, hẳn là làm phép biến ảo thành.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn đột nhiên nhíu mày, trong quân Yên có cao thủ đang ẩn nấp...
Biên: argetlam7420
Sau khi cổ vũ sĩ khí xong Mạc Vấn nhẹ nhàng hạ xuống đất, Thanh Long tướng mạo uy vũ trừng mắt lượn vòng giữa không trung, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng long ngâm gầm thét vang vọng khắp bầu trời.
Lúc này trời lại mưa to, trong màn mưa xối xả có thể thấy ngàn vạn quân địch đang ồ ạt xông tới như một cơn sóng dữ từ phía Đông, vạn mã phi nhanh khiến mặt đất chấn động. Đi ở đằng trước là lũ gấu nâu, gấu nâu là vương giả trong loài gấu, lớn hơn gấu đen bình thường rất nhiều, đa số đều có lông màu nâu, tuy loài này có thân thể kềnh càng, nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, bốn chân chạy như điên nhanh hơn cả ngựa phi, một hàng trải dài từ nam qua bắc, thế tới hung mãnh.
"Bắn tên!" Tướng lĩnh cung binh tính toán quân địch đã tiến vào tầm bắn của cung thủ, liền hô to hạ lệnh.
Cung thủ nghe lệnh, lập tức nằm vật xuống cuộn chân giương cung bắn tên, bắn cung uy lực nhất là phải dùng hai chân bắn cung, nằm xuống đất để bắn.
Quân Triệu có ba ngàn cung thủ, khoảng một phần ba biết bắn cung mạnh, một ngàn mũi tên bắn ra cùng lúc, dây cung phát ra âm thanh "tanh tách", ngàn mũi tên sắc nhọn phá không bắn ra. Sau khi bắn ra một đợt tên, cung thủ lập tức đạp cung, nhanh chóng bắn ra loạt tên thứ hai.
Loạt tên thứ hai bắn ra, cung thủ bình thường cũng giương cung bắn theo, lúc này quân địch đã xông tới trong tầm bắn của bọn họ.
Kỵ binh nước Yên đều có mang theo cung tên bên người, lập tức bắt đầu đánh trả, có gần một vạn quân giương cung bắn tên, song phương bắn tên, mỗi bên rơi xuống đối diện, đợi đến khi mũi tên rơi hết xuống mặt đất, đôi bên đều tử thương rất nhiều.
Thế tới của quân Yên vẫn không giảm, lúc này đã cách ngoài trăm bước, đợi đến khi mũi tên rơi xuống đất, song phương lại bắn cung, mũi tên rơi xuống hai bên lại có tử thương, chiến mã quân Yên nhiều con ngã chết, đám gấu nâu kia lại dựa vào lớp da lông dày ngăn cản mũi tên đâm vào.
Lúc này khoảng cách hai bên lại gần hơn, cung thủ mất đi tác dụng, Bồ Hùng hô to hạ lệnh, "Cung thủ rút lui, bộ binh lên ngựa."
Bồ Hùng hô xong lập tức bày ra trận thế phòng thủ, khom người ngồi xổm xuống, trường thương trong tay giơ lên trước người, lấy khiên bảo vệ đầu, trước trận nhanh chóng bày ra thương trận chống kỵ binh tạo thành từ trường thương và khiên.
Tuy phe mình đã bày ra thế trận phòng thủ, nhưng quân Yên thế tới hung mãnh, hàng phòng thủ yếu ớt bên phe Triệu tuyệt đối không thể ngăn cản được đàn gấu lớn cuồn cuộn tràn tới của đối phương.
Mắt thấy như vậy, Mạc Vấn chợt lóe lên ý nghĩ, Thanh Long bay trên không phát ra tiếng long ngâm giận dữ, long trảo hư ảo đạp trên mây, từ giữa không trung lao nhanh về phía quân tiên phong của quân Yên. Thanh Long di chuyển nhanh như tia chớp, trước khi hai bên xông vào đánh giáp lá cà đã rơi xuống trước trận, đuôi rồng co duỗi càn quét, đánh bay toàn bộ hơn mười con gấu nâu trong vòng năm trượng, Thanh Long là thần thú, lực lượng mạnh mẽ phi phàm mãnh thú bình thường sao có thể so bì, hơn mười con gấu nâu bị đuôi rồng quét trúng trong nháy mắt toi mạng, thi thể to lớn văng về phía sau, đụng ngã vô số kỵ binh từ đằng sau tới.
Sau một cú quét này, Thanh Long quay ngược thân hình, lần thứ hai lấy đuôi rồng gập lại quét về phía đám gấu nâu phía Bắc, sau hai lần quét đuôi toàn bộ kỵ binh quân Yên trong vòng mười trượng đều bị chặn lại.
Nhưng kỵ binh xông trận của quân Yên dài đến mấy dặm, kỵ binh ở khu vực khác thừa dịp đó đã xông về phía thương trận, đám kỵ binh này của quân Yên chính là quân tinh nhuệ thiện chiến, ngựa cưỡi cũng là chiến mã kinh qua trận mạc lâu năm, thấy thương trận dựng nên lập tức tung vó nhảy lên né tránh, tuy có nhiều con bị thương của thương trận rạch nát bụng, nhưng vẫn có phân nửa số ngựa vượt qua thương trận, một khi vượt qua thương trận, kỵ binh nước Yên lập tức rút chiến đao ra trắng trợn chém giết, trận thế bị phá, hỗn chiến bắt đầu.
Uy hiếp lớn nhất đối với quân Triệu chính là mấy trăm con gâu nâu kia, đám gấu nâu nay hai mắt ửng đỏ, không hỏi cũng biết là đã bị người dùng vu thuật điều khiển, da thô thịt dày lực lớn vô cùng lại thêm không sợ chết, mâu thương tầm thường không thể đâm chết chúng nó, gấu nâu vọt tới trước trận lập tức bổ nhào vào cắn xé, không người nào có thể ngăn cản.
Lúc này Mạc Vấn không điều khiển Thanh Long mà để nó tùy ý chém giết, Thanh Long dẫn đầu đánh chết đám gấu nâu, nó là Thiên Long phương Đông, đứng đầu trong tinh tú, Chí Tôn bách thú, đám gấu nâu này lại không hề sợ hãi nó, điều đó khiến nó cảm thấy tôn nghiêm bị xâm hại, nổi giận xông ngang đánh thẳng trước trận, vảy trên thân Thanh Long đều có long khí quanh quẩn, binh khí bình thường không thể tổn thương nó chút nào, đao thương bất nhập, hoành hành không chút cố kỵ.
Quân địch chen chúc nhau xông tới, cung thủ trong lúc rút lui vẫn liên tục bắn cung, ngăn cản quân Yên từ sau tới, mà kỵ binh quân Yên vẫn còn đang xông về phía trước cũng đã xuất thủ, quân số quân Yên đông đảo, trận mưa tên qua đi cung thủ quân Triệu tử thương nặng nề, tuy trong thôn có phòng xá có thể dùng làm vật che chắn, nhưng cũng không chịu nổi mưa tên ào ào kéo đến.
"Kỵ binh lên ngựa." Bồ Hùng hô to hạ lệnh, những tướng lãnh ưu tú thường đều có thanh âm rất vang dội.
Sau khi lao vào đánh giáp lá cà, Mạc Vấn vẫn không tìm được cơ hội động thủ, có thể quân Yên biết hắn là đạo nhân Thượng Thanh, lần này tới không có dị loại đi theo, cũng có thể có dị loại nhưng đã che giấu yêu khí, đối với loại chiến đấu quy mô lớn này hắn quả thực có chút cảm giác không có đất dụng võ. Hỗn chiến trong mưa không phân biệt được địch ta, tầm mắt và thính giác đều bị nhiễu loạn, không cách nào đề phòng mưa tên bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên trời giáng xuống.
Sau một hồi cân nhắc ngắn ngủi, Mạc Vấn rút Hắc đao ra khỏi vỏ, xông vào chiến đoàn ở tiền tuyến, chỉ có khu vực đánh giáp lá cà này mới không bị mưa tên.
"Ta là Hộ quốc chân nhân nước Triệu, ba vạn quân Yên ngoài thành Hắc quận là ta giết chết, đám yêu nhân Đằng Cách Lý cũng là do ta tiêu diệt, có bản chân nhân ở đây, quân Triệu tất thắng!" Mạc Vấn vừa xuất đao vừa đề khí hô to. Lời này của hắn là để tăng cường sĩ khí phe mình, sâu trong lòng hắn không cho rằng bản thân có thể giành thắng lợi trong trận chiến này, nhưng ngoài chiến trường cái gì cũng có thể thua, duy chỉ có sĩ khí là không thể thua.
Lời này vừa ra, lập tức đem tới cho hắn vô số kẻ đánh lén, nước Yên cũng có chế độ quân công khen thưởng, quân địch đều biết giết được hắn thì sẽ được khen thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Muốn giữ được tính mạng trong loạn quân biện pháp duy nhất chính là không ngừng di chuyển, trước khi mũi đao loạn quân chém tới thì phải mau tránh ra, Truy Phong Quỷ Bộ lúc này lại một lần nữa phát huy tác dụng, Mạc Vấn được Truy Phong Quỷ Bộ trợ giúp, tự do tiến lui trong chiến đoàn hỗn loạn, Hắc đao liên tục xuất thủ, trong lúc vội vàng không kịp tìm mục tiêu quan trọng, phàm là kẻ địch thì đều chém chết.
"Tướng sĩ nước Triệu nghe đây, bản chân nhân sẽ cùng tiến cùng lui với các ngươi, tuyệt đối không hèn nhát chạy trước, hãy chuẩn bị tinh thần, đề cao sĩ khí, nếu anh dũng chết trận, người nhà sẽ được hưởng đãi ngộ suốt đời, quả phụ có thai cả đời không thể tái giá." Mạc Vấn lại gào to.
"Thề sống chết đi theo chân nhân!" Ngàn vạn quân Triệu cùng đáp ứng, sĩ khí tăng vọt, đám binh lính này đa số đều đã làm cha, làm con, làm chồng, điều khiến bọn họ luôn canh cánh trong lòng là sau khi bản thân chết thì người nhà sẽ sống thế nào, mà bản tính của đàn ông cũng khiến bọn họ lo rằng sau khi mình chết đi vợ sẽ tái giá theo người khác. Phàm là đàn ông có nhiệt huyết thì sâu trong nội tâm đều hy vọng sau khi mình chết vợ có thể thủ tiết vì mình, nguyên do là lo lắng vợ tái giá sẽ mang đứa con của mình đi theo người, lấy họ người khác.
Mạc Vấn đọc kinh thư nên hiểu rõ âm dương, hiểu âm dương nên nhìn thấu nhân tính, lời hắn hô to đã xóa bỏ mối bận tâm lo lắng trong lòng những binh lính này, để họ không sợ chết liều mạng với quân Yên, đứt tay đứt chân ngã xuống đất cũng không kêu đau cầu cứu mà lại dùng cánh tay còn lại nắm lấy trường mâu đâm về phía bụng ngựa quân địch.
Một khi sĩ khí đã lên sẽ khiến binh lính rơi vào một trạng thái điên cuồng, bản năng xu cát tị hung sẽ giảm bớt, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, quên cả đau đớn, quên mất sợ hãi. Đàn ông ứng với quẻ Càn Dương, trong lòng mỗi người đàn ông đều có khí phách, chỉ cần xua tan nỗi lo lắng ràng buộc, khí phách sẽ tuôn trào, xua tan mọi sự sợ hãi.
Lời nói trước đó của Mạc Vấn vốn chỉ vì cổ vũ sĩ khí binh lính, nhưng câu đáp lại thề sống chết theo chân nhân của binh lính khiến trong lòng hắn cũng rung động, lúc trước tiếp nhận Kim Ấn hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày dẫn binh đánh giặc, trước khi nhập đạo hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ tu luyện đạo pháp, mà nguyện vọng lúc ban đầu của hắn chỉ là trau dồi sách Bách Gia Chư Tử*, có thể làm một quan văn, đến bây giờ hắn mới phát hiện trong lòng thực chất cũng không "Nho khí nội liễm" như mình nghĩ lúc trước, trong tim hắn cũng có nhiệt huyết, tín nhiệm của ngàn vạn binh lính đối với hắn đã đốt cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Mạc Vấn.
*Bách Gia Chư Tử: là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng (bách gia tranh minh) này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao.
Mưa to không bởi vì chém giết mà ngừng lại, mưa to khiến chiến trường hỗn loạn, thậm chí không thể nào thấy rõ tình huống cách có mấy bước chân, bất kể đối phương có dị loại hay không, có cao nhân hay không, trong tình huống không phân biệt địch ta này đều không dùng được thứ gì cả, chỉ có thể đánh cận chiến.
"Thiên Lôi hộ tá, thanh yêu trừ ma." Mạc Vấn trong lúc vung đao tay phải lại niệm chú giết chết một tên địch, hắn cũng không thích lớn tiếng hô hoán, lúc này hô to chỉ vì nói cho quân Triệu hắn vẫn đang cùng mọi người kề vai chiến đấu.
Bởi vì địch ta số lượng đông đảo, nhà cửa trong thôn bị binh mã giẫm đạp nhanh chóng bị san bằng, cả một cơ ngơi trong phút chốc đã trở thành một đống gạch vụn, lại qua chốc lát ngay cả gạch bể ngói vụn cũng bị đạp nát.
"Chỗ nào có nhân vật lợi hại của quân Yên thì lớn tiếng báo cho ta biết." Ý nghĩ Mạc Vấn chợt lóe, cảm giác vị trí của Thanh Long, phát hiện Thanh Long vẫn đang đuổi giết đám gấu nâu, linh khí ngưng tụ hình thể Thanh Long còn lại sáu thành, vẫn có thể kéo dài một đoạn thời gian.
"Vương gia, nơi này có một tên." Hướng Tây Nam truyền tới tiếng hô của binh lính phe mình.
Mạc Vấn nghe tiếng phân biệt vị trí, nhanh chóng từ trong đám người lao về hướng Tây Nam, kỵ binh quân Yên đều mang theo cung tên, hắn không dám tùy ý lăng không, phương pháp an toàn nhất chính là di chuyển giữa biển người.
Binh lính giọng oang oang kia thỉnh thoảng lại hô lên chỉ dẫn phương hướng cho hắn, đợi đến khi hắn theo tiếng mà tới thì phát hiện binh lính kia đã không còn đùi phải, đang nghiêng nghiêng dựa vào một đống gạch vụn bên cạnh thở hổn hển, thấy Mạc Vấn đến liền vội vàng giãy giụa giơ tay chỉ về phía Tây.
Mạc Vấn vung đao chém giết một tên kỵ binh quân Yên đang xông tới gần, móc từ trong ngực ra một viện đan dược trị thương, còn chưa kịp nhét vào trong miệng người kia, một mũi tên nhọn từ xa bắn tới đã đóng đinh người lính trên đống gạch ngói vụn.
Trong hỗn chiến Mạc Vấn không cách nào phân biệt mũi tên đến từ hướng nào, giơ tay cất viên đan dược vào lại trong ngực, sau đó lao về phía Tây. Sau khi lao đi mấy trượng phát hiện Dương Sĩ đang ở trong đám người cổ động chém giết binh lính nước Triệu. Người này dùng một cặp roi màu xám dài ba thước, đi theo con đường cương mãnh, cặp roi chỉ nhằm thẳng đầu quân Triệu mà đánh.
"Yêu vật, nhận lấy cái chết." Tuy trong lòng Mạc Vấn giận dữ nhưng hắn vẫn khinh thường việc đánh lén.
Dương Sĩ nghe vậy quay đầu lại, thấy Mạc Vấn thì không nhiều lời, hai tay cầm hai cây roi xông thẳng về phía hắn, lúc đến gần hai roi cùng vung ra, một về phía đầu, một về phía eo.
Bởi vì lúc trước chưa từng chém đứt được gai xương của Ngụy Phách Thiên, cho nên lòng tin của Mạc Vấn với Hắc đao có chút giảm sút, thấy cặp roi của Dương Sĩ tấn công tới cũng không có giao chiến chính diện với nó mà lắc mình tránh né, lần thứ hai xoay trở lại bên trái nó, nhanh chóng xuất đao cản cây roi bên trái. Sau một đao này, roi bên trái của Dương Sĩ đứt lìa, Dương Sĩ thấy vậy vội đổi roi bên phải tấn công lần nữa, lần này Mạc Vấn đã nhận định rõ ràng, Hắc đạo trực tiếp nghênh đón, lại chém đứt roi bên phải của nó.
Dương Sĩ mất binh khí nên không còn ý chí chiến đấu, ném roi gãy trong tay về phía Mạc Vấn, thừa cơ lách mình vào trong đám người muốn chạy trốn.
Mạc Vấn sao chịu để nó rời đi, nghiêng mình lách qua tung người đuổi theo, nhưng lúc này đột nhiên cảm giác được cánh tay trái đau đớn, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên khuỷu tay trái đã cắm một mũi tên.
Mạc Vấn có ý vận chuyển linh khí rút mũi tên ra, sau khi ý nghĩ lóe lên chợt đổi thành lấy Hắc đao cắt phăng thân tên đi, nếu rút mũi tên ra sẽ khiến vết thương chảy máu, Dương huyết của đàn ông khác biệt với Âm huyết của phụ nữ, nếu đàn ông chảy máu, tinh thần và thể lực đều sẽ theo đó giảm sút.
Trì hoãn trong chốc lát, Dương Sĩ đã thừa cơ chui vào trong đám người lặn mất tăm.
"Yêu quái không biết tự lượng sức, dám cả gan châu chấu đá xe, lại để cho bản chân nhân nhìn thấy, ắt sẽ chém đứt đầu dê của ngươi." Mạc Vấn đề khí hô to, lấy điều này để tăng thêm sĩ khí.
Mạc Vấn hô xong lại vọt vào chiến đoàn huơ đao giết địch, nhưng vào lúc này chợt phát hiện linh khí của Thanh Long đã có chút yếu bớt, tựa như đang đối kháng với một đối thủ lợi hại nào đó.
Mạo hiểm lăng không bay lên nhìn về phía Đông, hắn phát hiện có một con Hắc Long thể hình xấp xỉ với Thanh Long đang điên cuồng vật lộn với Thanh Long ở chân trời phía Đông, con Hắc Long này không có yêu khí, cũng chẳng có Long khí, hẳn là làm phép biến ảo thành.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn đột nhiên nhíu mày, trong quân Yên có cao thủ đang ẩn nấp...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu