Tử Dương
Chương 198: Kình địch
Dịch giả: argetlam7420
Thư chiến sự bên Đàn Mộc Tử sáng sớm hôm nay mới truyền về Hắc quận, trong thư chỉ nói đến bờ sông Hắc Thủy thì bị chặn, lại không hề nói rõ vì sao bị chặn, nhìn ngôn ngữ của Đàn Mộc Tử thì tình thế mặc dù không quá khả quan nhưng cũng không đến mức cần giúp đỡ. Trầm ngâm một hồi lâu sau, Mạc Vấn quyết định không đi tăng viện, để Đàn Mộc Tử tự xử trí, hắn không dám tùy tiện rời đại quân chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là trong thư Đàn Mộc Tử cũng không thỉnh cầu tăng viện, nếu như tùy tiện đến đó, có thể sẽ khiến Đàn Mộc Tử cảm thấy y không được tín nhiệm.
Ngay lúc Mạc Vấn đặt thư chiến sự xuống chuẩn bị ăn cơm chiều thì Bồ Hùng đến, Mạc Vấn giơ tay mời gã vào trướng, lại sai người đem lên một bộ bát đũa.
"Tạ ơn chân nhân, mạt tướng đã ăn rồi." Bồ Hùng nói xong đứng một bên không nói gì nữa.
"Có chuyện gì xảy ra?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi, Bồ Hùng khuôn mặt có vẻ lo lắng chứng tỏ có chuyện muốn bẩm báo, gã không nói chỉ là muốn chờ hắn ăn cơm tối xong.
"Mạt tướng không làm tròn bổn phận, để cho kỵ binh dưới quyền vừa vào thành liền đi cướp đoạt phụ nữ trở về doanh, mạt tướng nghe tin đến nơi, lại không thể xử phạt nghiêm minh." Bồ Hùng mặt lộ vẻ không biết làm sao.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, buông bát đũa xuống bước ra cửa, Bồ Hùng cũng bước nhanh theo, đi trước dẫn đường.
Kỵ binh trú đóng ở phía đông, cách Châu phủ không quá xa, trên đường đi Mạc Vấn trong lòng vô cùng tức giận, dân chúng trong thành vốn đã trốn vào trong núi, là do nghe được quân Triệu kêu gọi nên mới trở về thành, đây là một sự tín nhiệm đối với triều đình, mà người Hồ lại phụ lòng cũng như lợi dụng sự tín nhiệm đó để cướp đoạt phụ nữ, hành động này hết sức đáng hận. Nhưng bên cạnh tức giận hắn còn cảm giác được chuyện này khó giải quyết, Bồ Hùng không thể ngăn cản binh sĩ làm ác trừ việc gã chỉ mới thăng chức không lâu nên không đủ uy tín ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do việc người Hồ cướp đoạt phụ nữ của người Hán đã thành thói quen, được triều đình nước Triệu cho phép. Hắn lúc trước đã từng đề nghị nước Triệu nói với người Hồ không được cướp đoạt tài sản vợ con của người Hán, song lại bị nước Triệu thay bằng đại xá thiên hạ. Hiện tại nếu xử tử đám binh sĩ người Hồ đó thì có chút vô cớ, nhưng nếu không giết thì lại khó tiêu mối hận trong lòng.
Hai người đi rất nhanh, chẳng bao lâu thì tới trại lính, bên ngoài trại có khoảng một trăm gã đàn ông đang đứng, thanh niên trẻ tuổi chiếm đa số, trên mặt ai cũng lộ vẻ đau buồn.
"Cầu xin đạo sĩ gia gia làm chủ cho chúng ta a." Mọi người thấy Mạc Vấn đến, tất cả đều kêu khóc quỳ xuống.
"Chờ thêm một lát, bần đạo sẽ cho các ngươi một câu trả lời." Mạc Vấn cũng không dừng lại, bước nhanh xuyên qua đám người đi thẳng tới cửa doanh trại.
Nơi này là chỗ năm đó Đồ Lỗ đóng quân, tổng cộng hơn mấy vạn, mà nay chỉ có hơn mười ngàn người ở nên chỗ này rất là rộng rãi, cung binh, bộ binh cùng kỵ binh phân chia rất rạch ròi, không hề lẫn lộn. Do chuồng ngựa nằm ở bức tường phía tây trại, cho nên kỵ binh cũng đóng ở phía tây nam trại lính, lúc này phía tây nam giáo trường có tất cả mấy chục đám người, mỗi đám đều có mười mấy người vây quanh, cho nên không thấy được tình hình trong đó.
"Kỵ binh mau đứng tại chỗ xếp hàng." Mạc Vấn đứng ở chính giữa giáo trường vận khí lên tiếng.
Có linh khí trợ giúp, lời Mạc Vấn vang vọng khắp trại lính, kỵ binh nghe được rối rít quay đầu lại, thấy Mạc Vấn đến lập tức đứng tại chỗ, xếp thành một hàng.
Lúc này có thể nhìn thấy chính giữa mỗi đám người đều có một cái bàn, trên bàn đều có một phụ nữ đang trần truồng, có người tháo được dây trói thì còn có thể gục xuống đất khóc tỉ tê, số còn lại thì im lặng nằm ở trên bàn giống như người chết.
"Người nào dâm loạn thì tiến lên ba bước, giấu giếm một người, toàn bộ chịu phạt." Mạc Vấn mặt không cảm xúc hô.
Lời vừa phát ra, trong trại lính vang lên hai loại thanh âm, kỵ binh thốt lên kinh hãi: "A?!", còn bộ binh cùng cung binh chưa từng tham dự thì cười trên sự đau khổ của người khác:”Ha ha…”.
"Làm cũng đã làm rồi, còn sợ trách phạt sao? Còn không mau bước ra khỏi hàng." Bồ Hùng thấy kỵ binh không ai bước ra khỏi hàng, vội vàng hét lớn thúc giục.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn Bồ Hùng một cái, lời này của Bồ Hùng nhìn như đe dọa, nhưng thực ra là đang nói cho kỵ binh biết nếu thành khẩn nhận tội thì sẽ không phải chết.
Bồ Hùng hét xong, binh lính lập tức có cử động. Do Bồ Hùng báo tin kịp thời, nên kỵ binh bước lên cũng không quá nhiều, mỗi đám có khoảng mười người.
"Những người khác trở về doanh." Mạc Vấn một lần nữa phát lệnh, mọi người nghe vậy lĩnh mệnh thi hành.
"Nếu là toàn bộ xử tử, kỵ binh sẽ bị mất đi ba thành." Bồ Hùng rỉ tai với Mạc Vấn.
"Thắp sáng chậu lửa, cho gọi mười lăm tên đao phủ, đem người thân của những phụ nữ kia mời tới đây." Mạc Vấn không hề nghe lời Bồ Hùng, dứt khoát hạ lệnh.
Bồ Hùng nghe vậy vội vàng gọi thuộc hạ tới, phân phó giao việc.
Đám đàn ông chờ ở bên ngoài lấy hết can đảm bước vào trại lính, mỗi người tìm được vợ của mình, người kêu khóc người cõng mang hoặc nâng hoặc ôm, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
"Chư vị tạm thời dừng bước." Mạc Vấn lên tiếng gọi lại mọi người, lại lệnh đao phủ tiến lại gần đám kỵ binh.
"Quỳ xuống." Mạc Vấn quát lớn với đám kỵ binh đang câm như hến.
Đám kỵ binh nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt xám như tro tàn, bọn họ mặc dù dày dặn kinh nghiệm sa trường, nhưng với Mạc Vấn lại sợ hãi tận xương tủy, run rẩy quỳ xuống, đợi nghe Mạc Vấn xử lý.
"Chân nhân hạ thủ lưu tình, cho bọn họ lập công chuộc tội." Bồ Hùng thấy việc không ổn, vội vàng tiến lên cầu xin tha thứ.
"Lưu tình hay không do người bị hại quyết định." Mạc Vấn nhíu mày nhìn Bồ Hùng một cái, rồi quay sang những kỵ binh đang quỳ sụp dưới đất nói: "Mang tất cả ngân lượng trên người ra đây."
Đám người nghe vậy tựa như thấy được một đường sinh cơ, rối rít xuất ra tiền bạc trên người. Trước đó bọn họ được triều đình ban thưởng mười lượng bạc, đến nay vẫn chưa từng sử dụng. Bọn họ lấy tiền bạc ra xong lập tức có viên Giáo úy tiến đến thu lấy, đem đến trước mặt người bị hại.
"Có muốn nhận tiền đền bù tội lỗi của bọn hắn hay không, do các ngươi quyết định." Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía một người đàn ông.
Người đàn ông kia nghe vậy nhìn Mạc Vấn, rồi lại liếc nhìn đám kỵ binh quỳ sụp xuống đất kia, do dự một chút rồi đưa tay đem ngân lượng cất vào trong ngực, lưng cõng vợ bước nhanh rời đi.
Mạc Vấn thấy vậy cực kỳ thất vọng, lại chuyển sang đội kỵ binh thứ hai, kỵ binh thấy Mạc Vấn dẫn đao phủ đến, vội vàng quỳ xuống lấy ra tiền bạc trong ngực đợi nghe xử phạt. Giống người đàn ông đầu tiên, người thứ hai cũng chỉ mang theo tiền bạc rời đi, không hề muốn những kỵ binh này đền mạng.
Tất cả mọi người đều lựa chọn lấy tiền, không ai ngoại lệ, không có một ai yêu cầu nghiêm trị hung thủ, trước tiền tài thì trinh tiết thật là không đáng một xu.
"Trước ta chưa từng nhắc nhở các ngươi, lần này coi như xong, từ nay về sau bất luận kẻ nào cũng không được chiếm đoạt vợ người khác, kẻ nào làm trái, tử hình bêu đầu." Mạc Vấn nói với mọi người, đám kỵ binh tưởng chết chắc mà lại được sống, vội vàng đồng thanh đáp ứng, tạ ơn Mạc Vấn tha tội không giết.
Mạc Vấn trong lòng không vui, không thèm để ý mọi người, xoay người ra khỏi trại trở về nha môn. Bồ Hùng đi theo phía sau, cảm ơn Mạc Vấn đã hạ thủ lưu tình.
"Đám đàn ông nhu nhược kia có thể tha cho bọn chúng, nhưng ta không thể, những người Hồ đó một tên cũng không thể sống trở về." Mạc Vấn nói một câu làm Bồ Hùng ngạc nhiên dừng bước.
Do phải đợi hai đạo binh mã của Đàn Mộc Tử và Tuyệt Trần bắt kịp, nên cũng chỉ có thể tạm dừng lại ở Ngưu châu, chôn cất những bộ hài cốt vô chủ đồng thời chờ đợi tin tức Hắc quận.
Hai ngày sau, Hắc quận một lần nữa truyền tới tin tức, Đàn Mộc Tử cùng Mã Bình Xuyên ở Bạch quận đã dẫn quân chọc thủng phòng tuyến đánh hạ Hoa châu, mà Tuyệt Trần cùng Lý Văn thống lĩnh mặt bắc cũng đã đoạt lại Huy châu ở Hoàng quận.
Lúc này vẫn chưa thể xuất quân được, bởi vì lương thảo chưa được bổ sung, còn phải đợi.
Thạch Chân cũng không trì hoãn lương thảo, khoảng giữa tuần thì quân lương đến, cùng đồng hành với quân lương còn có mới quan lại đến Ngưu châu nhậm chức, Mạc Vấn nhận được lương thảo lập tức dẫn quân Đông tiến, cách năm trăm dặm phía trước chính là Bình châu.
Lần này tiến quân mới thật sự là xuất chinh, bởi vì Bình châu với đã thất thủ từ mùa thu năm ngoái, quân Yên có thời gian hơn một năm để bố phòng, lần này đi nhất định sẽ phải công thành.
Quãng đường năm trăm dặm đa số là khu vực bằng phẳng, không dễ để địch quân đánh lén mai phục, đại quân ngày đi năm mươi đến bảy mươi dặm, bảy ngày sau tới gần Bình châu. Lúc còn cách khoảng một trăm dặm, Mạc Vấn lập tức nhận ra ở Bình châu có hai đạo khí tức dị loại quái dị, trong đó một đạo khá rõ ràng, hẳn là một con Hoàng Thử Lang (con chồn lông vàng) giống cái có thể biến hóa thành người, ngoài ra một đạo khác rất là hỗn độn, chỉ biết là giống đực, khó mà căn cứ khí tức phán đoán được là loài nào, nhưng đạo khí tức hỗn độn này cũng rất bá đạo, tu vi linh khí còn cao hơn cả hắn.
Lần này Bắc phạt quân đội chẳng qua chỉ là trợ giúp, bản chất là cuộc chiến giữa người tu hành với yêu nhân Tát Mãn (shaman), cho nên có thể đánh bại yêu vật đối phương hay không sẽ trực tiếp quyết định thắng bại trận chiến.
Vượt qua một triền núi, phía trước là một vùng đất bằng phẳng, ngoài trăm dặm mơ hồ có thể thấy được thành trì, lúc này đang là sáng sớm, sương mù vẫn khá dày, cho nên rất khó nhìn rõ tình hình thành trì.
Tới được nơi này, Mạc Vấn cũng không vội thúc giục đại quân tiến lên, trong vòng trăm dặm quanh đây không thấy con sông nào, không có nguồn nước, túi nước quân sĩ mang theo tối đa chỉ có thể chống đỡ được ba ngày, cho nên một khi xuất binh thì nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể dây dưa với quân địch bên ngoài thành quá lâu.
"Ta đi trước thăm dò tình hình, các ngươi đợi ở chỗ này." Mạc Vấn bảo Bồ Hùng.
"Kỵ binh lên ngựa, đi theo chân nhân." Bồ Hùng cao giọng hô, dọc con đường này không có động tĩnh gì, cho thấy quân Yên ở Bình châu không hề sợ hãi.
"Không cần, ta sẽ đi một mình." Mạc Vấn lắc đầu nói, nói xong đạp đất mượn lực lao về hướng đông.
Vừa mới lên đường, Mạc Vấn liền nhận ra hai đạo khí tức trong thành cũng có hành động, chốc lát sau hai đạo nhân ảnh một cao một thấp bay ra khỏi thành nhanh chóng lao tới chỗ hắn nghênh đón. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn âm thầm cau mày, hành động này cho thấy đối phương tu vi cao hơn mình, đều có thể cảm giác được vị trí của hắn.
Cho dù thấy phía đông có yêu vật nghênh đón, Mạc Vấn cũng không hề giảm tốc độ, lần này không thể chần chừ do dự, không cần biết hai con yêu vật tu vi thế nào, hắn cũng đều phải đối đầu trực diện, nếu không chính là lộ vẻ khiếp sợ, làm giảm đi sỹ khí quân mình.
Trong thành Bình Châu đi ra hai con yêu vật đều đã vượt qua Thiên kiếp, đều có thể lăng không bay lượn, bay được năm mươi dặm, song phương nửa đường gặp nhau, hạ xuống đất cách nhau mười trượng.
Hai con yêu vật biến hóa thành một nam một nữ, con Hoàng Thử Lang (chồn vàng) biến thành một người phụ nữ, bởi vì bản thể nó vừa dài vừa nhỏ, cho nên biến hóa thành phụ nữ cũng rất là cao gầy thướt tha. Lúc này đã gần mùa hè, khí trời nóng bức, yêu nữ kia chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng mỏng như cánh ve, so sánh với cái váy Ngọc Linh Lung mặc hồi trước còn trong suốt hơn, nhìn qua cứ như không mặc gì. Ngoài ra yêu nữ này tuy là Hoàng Thử Lang biến thành, nhưng lại không hề mang đặc điểm nào của các loài chồn hay chuột, khuôn mặt trái xoan, lông mi dài mắt to, rất là xinh đẹp.
Yêu nữ này mặc dù xinh đẹp thế nhưng cũng rất dâm đãng, sau khi hạ xuống đất nhăn mày nhìn về phía Mạc Vấn, nắn bóp khăn tay ánh mắt liên tục quyến rũ, cử chỉ hết sức lẳng lơ.
Người còn lại là một gã đàn ông, vừa lùn vừa béo lại vô cùng xấu trai, mặc một cái áo dài màu đỏ thẫm, hai tay nắm một đôi Nga Mi Thích dài hai thước nhọn hoắt.
(Nga Mi Thích: )
Con yêu vật biến thành đàn ông kia mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng tu vi linh khí rất cao, cho nên sau khi Mạc Vấn hạ xuống đất lập tức chú ý phòng bị người này. Nhưng lúc này gã lại không hề nhìn hắn, mà là mặt đầy ghen tức ngửa đầu nhìn yêu nữ, "Mẹ nó, ngươi ra ngoài là để câu dẫn đàn ông đó hả..."
Thư chiến sự bên Đàn Mộc Tử sáng sớm hôm nay mới truyền về Hắc quận, trong thư chỉ nói đến bờ sông Hắc Thủy thì bị chặn, lại không hề nói rõ vì sao bị chặn, nhìn ngôn ngữ của Đàn Mộc Tử thì tình thế mặc dù không quá khả quan nhưng cũng không đến mức cần giúp đỡ. Trầm ngâm một hồi lâu sau, Mạc Vấn quyết định không đi tăng viện, để Đàn Mộc Tử tự xử trí, hắn không dám tùy tiện rời đại quân chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là trong thư Đàn Mộc Tử cũng không thỉnh cầu tăng viện, nếu như tùy tiện đến đó, có thể sẽ khiến Đàn Mộc Tử cảm thấy y không được tín nhiệm.
Ngay lúc Mạc Vấn đặt thư chiến sự xuống chuẩn bị ăn cơm chiều thì Bồ Hùng đến, Mạc Vấn giơ tay mời gã vào trướng, lại sai người đem lên một bộ bát đũa.
"Tạ ơn chân nhân, mạt tướng đã ăn rồi." Bồ Hùng nói xong đứng một bên không nói gì nữa.
"Có chuyện gì xảy ra?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi, Bồ Hùng khuôn mặt có vẻ lo lắng chứng tỏ có chuyện muốn bẩm báo, gã không nói chỉ là muốn chờ hắn ăn cơm tối xong.
"Mạt tướng không làm tròn bổn phận, để cho kỵ binh dưới quyền vừa vào thành liền đi cướp đoạt phụ nữ trở về doanh, mạt tướng nghe tin đến nơi, lại không thể xử phạt nghiêm minh." Bồ Hùng mặt lộ vẻ không biết làm sao.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, buông bát đũa xuống bước ra cửa, Bồ Hùng cũng bước nhanh theo, đi trước dẫn đường.
Kỵ binh trú đóng ở phía đông, cách Châu phủ không quá xa, trên đường đi Mạc Vấn trong lòng vô cùng tức giận, dân chúng trong thành vốn đã trốn vào trong núi, là do nghe được quân Triệu kêu gọi nên mới trở về thành, đây là một sự tín nhiệm đối với triều đình, mà người Hồ lại phụ lòng cũng như lợi dụng sự tín nhiệm đó để cướp đoạt phụ nữ, hành động này hết sức đáng hận. Nhưng bên cạnh tức giận hắn còn cảm giác được chuyện này khó giải quyết, Bồ Hùng không thể ngăn cản binh sĩ làm ác trừ việc gã chỉ mới thăng chức không lâu nên không đủ uy tín ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do việc người Hồ cướp đoạt phụ nữ của người Hán đã thành thói quen, được triều đình nước Triệu cho phép. Hắn lúc trước đã từng đề nghị nước Triệu nói với người Hồ không được cướp đoạt tài sản vợ con của người Hán, song lại bị nước Triệu thay bằng đại xá thiên hạ. Hiện tại nếu xử tử đám binh sĩ người Hồ đó thì có chút vô cớ, nhưng nếu không giết thì lại khó tiêu mối hận trong lòng.
Hai người đi rất nhanh, chẳng bao lâu thì tới trại lính, bên ngoài trại có khoảng một trăm gã đàn ông đang đứng, thanh niên trẻ tuổi chiếm đa số, trên mặt ai cũng lộ vẻ đau buồn.
"Cầu xin đạo sĩ gia gia làm chủ cho chúng ta a." Mọi người thấy Mạc Vấn đến, tất cả đều kêu khóc quỳ xuống.
"Chờ thêm một lát, bần đạo sẽ cho các ngươi một câu trả lời." Mạc Vấn cũng không dừng lại, bước nhanh xuyên qua đám người đi thẳng tới cửa doanh trại.
Nơi này là chỗ năm đó Đồ Lỗ đóng quân, tổng cộng hơn mấy vạn, mà nay chỉ có hơn mười ngàn người ở nên chỗ này rất là rộng rãi, cung binh, bộ binh cùng kỵ binh phân chia rất rạch ròi, không hề lẫn lộn. Do chuồng ngựa nằm ở bức tường phía tây trại, cho nên kỵ binh cũng đóng ở phía tây nam trại lính, lúc này phía tây nam giáo trường có tất cả mấy chục đám người, mỗi đám đều có mười mấy người vây quanh, cho nên không thấy được tình hình trong đó.
"Kỵ binh mau đứng tại chỗ xếp hàng." Mạc Vấn đứng ở chính giữa giáo trường vận khí lên tiếng.
Có linh khí trợ giúp, lời Mạc Vấn vang vọng khắp trại lính, kỵ binh nghe được rối rít quay đầu lại, thấy Mạc Vấn đến lập tức đứng tại chỗ, xếp thành một hàng.
Lúc này có thể nhìn thấy chính giữa mỗi đám người đều có một cái bàn, trên bàn đều có một phụ nữ đang trần truồng, có người tháo được dây trói thì còn có thể gục xuống đất khóc tỉ tê, số còn lại thì im lặng nằm ở trên bàn giống như người chết.
"Người nào dâm loạn thì tiến lên ba bước, giấu giếm một người, toàn bộ chịu phạt." Mạc Vấn mặt không cảm xúc hô.
Lời vừa phát ra, trong trại lính vang lên hai loại thanh âm, kỵ binh thốt lên kinh hãi: "A?!", còn bộ binh cùng cung binh chưa từng tham dự thì cười trên sự đau khổ của người khác:”Ha ha…”.
"Làm cũng đã làm rồi, còn sợ trách phạt sao? Còn không mau bước ra khỏi hàng." Bồ Hùng thấy kỵ binh không ai bước ra khỏi hàng, vội vàng hét lớn thúc giục.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn Bồ Hùng một cái, lời này của Bồ Hùng nhìn như đe dọa, nhưng thực ra là đang nói cho kỵ binh biết nếu thành khẩn nhận tội thì sẽ không phải chết.
Bồ Hùng hét xong, binh lính lập tức có cử động. Do Bồ Hùng báo tin kịp thời, nên kỵ binh bước lên cũng không quá nhiều, mỗi đám có khoảng mười người.
"Những người khác trở về doanh." Mạc Vấn một lần nữa phát lệnh, mọi người nghe vậy lĩnh mệnh thi hành.
"Nếu là toàn bộ xử tử, kỵ binh sẽ bị mất đi ba thành." Bồ Hùng rỉ tai với Mạc Vấn.
"Thắp sáng chậu lửa, cho gọi mười lăm tên đao phủ, đem người thân của những phụ nữ kia mời tới đây." Mạc Vấn không hề nghe lời Bồ Hùng, dứt khoát hạ lệnh.
Bồ Hùng nghe vậy vội vàng gọi thuộc hạ tới, phân phó giao việc.
Đám đàn ông chờ ở bên ngoài lấy hết can đảm bước vào trại lính, mỗi người tìm được vợ của mình, người kêu khóc người cõng mang hoặc nâng hoặc ôm, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
"Chư vị tạm thời dừng bước." Mạc Vấn lên tiếng gọi lại mọi người, lại lệnh đao phủ tiến lại gần đám kỵ binh.
"Quỳ xuống." Mạc Vấn quát lớn với đám kỵ binh đang câm như hến.
Đám kỵ binh nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt xám như tro tàn, bọn họ mặc dù dày dặn kinh nghiệm sa trường, nhưng với Mạc Vấn lại sợ hãi tận xương tủy, run rẩy quỳ xuống, đợi nghe Mạc Vấn xử lý.
"Chân nhân hạ thủ lưu tình, cho bọn họ lập công chuộc tội." Bồ Hùng thấy việc không ổn, vội vàng tiến lên cầu xin tha thứ.
"Lưu tình hay không do người bị hại quyết định." Mạc Vấn nhíu mày nhìn Bồ Hùng một cái, rồi quay sang những kỵ binh đang quỳ sụp dưới đất nói: "Mang tất cả ngân lượng trên người ra đây."
Đám người nghe vậy tựa như thấy được một đường sinh cơ, rối rít xuất ra tiền bạc trên người. Trước đó bọn họ được triều đình ban thưởng mười lượng bạc, đến nay vẫn chưa từng sử dụng. Bọn họ lấy tiền bạc ra xong lập tức có viên Giáo úy tiến đến thu lấy, đem đến trước mặt người bị hại.
"Có muốn nhận tiền đền bù tội lỗi của bọn hắn hay không, do các ngươi quyết định." Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía một người đàn ông.
Người đàn ông kia nghe vậy nhìn Mạc Vấn, rồi lại liếc nhìn đám kỵ binh quỳ sụp xuống đất kia, do dự một chút rồi đưa tay đem ngân lượng cất vào trong ngực, lưng cõng vợ bước nhanh rời đi.
Mạc Vấn thấy vậy cực kỳ thất vọng, lại chuyển sang đội kỵ binh thứ hai, kỵ binh thấy Mạc Vấn dẫn đao phủ đến, vội vàng quỳ xuống lấy ra tiền bạc trong ngực đợi nghe xử phạt. Giống người đàn ông đầu tiên, người thứ hai cũng chỉ mang theo tiền bạc rời đi, không hề muốn những kỵ binh này đền mạng.
Tất cả mọi người đều lựa chọn lấy tiền, không ai ngoại lệ, không có một ai yêu cầu nghiêm trị hung thủ, trước tiền tài thì trinh tiết thật là không đáng một xu.
"Trước ta chưa từng nhắc nhở các ngươi, lần này coi như xong, từ nay về sau bất luận kẻ nào cũng không được chiếm đoạt vợ người khác, kẻ nào làm trái, tử hình bêu đầu." Mạc Vấn nói với mọi người, đám kỵ binh tưởng chết chắc mà lại được sống, vội vàng đồng thanh đáp ứng, tạ ơn Mạc Vấn tha tội không giết.
Mạc Vấn trong lòng không vui, không thèm để ý mọi người, xoay người ra khỏi trại trở về nha môn. Bồ Hùng đi theo phía sau, cảm ơn Mạc Vấn đã hạ thủ lưu tình.
"Đám đàn ông nhu nhược kia có thể tha cho bọn chúng, nhưng ta không thể, những người Hồ đó một tên cũng không thể sống trở về." Mạc Vấn nói một câu làm Bồ Hùng ngạc nhiên dừng bước.
Do phải đợi hai đạo binh mã của Đàn Mộc Tử và Tuyệt Trần bắt kịp, nên cũng chỉ có thể tạm dừng lại ở Ngưu châu, chôn cất những bộ hài cốt vô chủ đồng thời chờ đợi tin tức Hắc quận.
Hai ngày sau, Hắc quận một lần nữa truyền tới tin tức, Đàn Mộc Tử cùng Mã Bình Xuyên ở Bạch quận đã dẫn quân chọc thủng phòng tuyến đánh hạ Hoa châu, mà Tuyệt Trần cùng Lý Văn thống lĩnh mặt bắc cũng đã đoạt lại Huy châu ở Hoàng quận.
Lúc này vẫn chưa thể xuất quân được, bởi vì lương thảo chưa được bổ sung, còn phải đợi.
Thạch Chân cũng không trì hoãn lương thảo, khoảng giữa tuần thì quân lương đến, cùng đồng hành với quân lương còn có mới quan lại đến Ngưu châu nhậm chức, Mạc Vấn nhận được lương thảo lập tức dẫn quân Đông tiến, cách năm trăm dặm phía trước chính là Bình châu.
Lần này tiến quân mới thật sự là xuất chinh, bởi vì Bình châu với đã thất thủ từ mùa thu năm ngoái, quân Yên có thời gian hơn một năm để bố phòng, lần này đi nhất định sẽ phải công thành.
Quãng đường năm trăm dặm đa số là khu vực bằng phẳng, không dễ để địch quân đánh lén mai phục, đại quân ngày đi năm mươi đến bảy mươi dặm, bảy ngày sau tới gần Bình châu. Lúc còn cách khoảng một trăm dặm, Mạc Vấn lập tức nhận ra ở Bình châu có hai đạo khí tức dị loại quái dị, trong đó một đạo khá rõ ràng, hẳn là một con Hoàng Thử Lang (con chồn lông vàng) giống cái có thể biến hóa thành người, ngoài ra một đạo khác rất là hỗn độn, chỉ biết là giống đực, khó mà căn cứ khí tức phán đoán được là loài nào, nhưng đạo khí tức hỗn độn này cũng rất bá đạo, tu vi linh khí còn cao hơn cả hắn.
Lần này Bắc phạt quân đội chẳng qua chỉ là trợ giúp, bản chất là cuộc chiến giữa người tu hành với yêu nhân Tát Mãn (shaman), cho nên có thể đánh bại yêu vật đối phương hay không sẽ trực tiếp quyết định thắng bại trận chiến.
Vượt qua một triền núi, phía trước là một vùng đất bằng phẳng, ngoài trăm dặm mơ hồ có thể thấy được thành trì, lúc này đang là sáng sớm, sương mù vẫn khá dày, cho nên rất khó nhìn rõ tình hình thành trì.
Tới được nơi này, Mạc Vấn cũng không vội thúc giục đại quân tiến lên, trong vòng trăm dặm quanh đây không thấy con sông nào, không có nguồn nước, túi nước quân sĩ mang theo tối đa chỉ có thể chống đỡ được ba ngày, cho nên một khi xuất binh thì nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể dây dưa với quân địch bên ngoài thành quá lâu.
"Ta đi trước thăm dò tình hình, các ngươi đợi ở chỗ này." Mạc Vấn bảo Bồ Hùng.
"Kỵ binh lên ngựa, đi theo chân nhân." Bồ Hùng cao giọng hô, dọc con đường này không có động tĩnh gì, cho thấy quân Yên ở Bình châu không hề sợ hãi.
"Không cần, ta sẽ đi một mình." Mạc Vấn lắc đầu nói, nói xong đạp đất mượn lực lao về hướng đông.
Vừa mới lên đường, Mạc Vấn liền nhận ra hai đạo khí tức trong thành cũng có hành động, chốc lát sau hai đạo nhân ảnh một cao một thấp bay ra khỏi thành nhanh chóng lao tới chỗ hắn nghênh đón. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn âm thầm cau mày, hành động này cho thấy đối phương tu vi cao hơn mình, đều có thể cảm giác được vị trí của hắn.
Cho dù thấy phía đông có yêu vật nghênh đón, Mạc Vấn cũng không hề giảm tốc độ, lần này không thể chần chừ do dự, không cần biết hai con yêu vật tu vi thế nào, hắn cũng đều phải đối đầu trực diện, nếu không chính là lộ vẻ khiếp sợ, làm giảm đi sỹ khí quân mình.
Trong thành Bình Châu đi ra hai con yêu vật đều đã vượt qua Thiên kiếp, đều có thể lăng không bay lượn, bay được năm mươi dặm, song phương nửa đường gặp nhau, hạ xuống đất cách nhau mười trượng.
Hai con yêu vật biến hóa thành một nam một nữ, con Hoàng Thử Lang (chồn vàng) biến thành một người phụ nữ, bởi vì bản thể nó vừa dài vừa nhỏ, cho nên biến hóa thành phụ nữ cũng rất là cao gầy thướt tha. Lúc này đã gần mùa hè, khí trời nóng bức, yêu nữ kia chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng mỏng như cánh ve, so sánh với cái váy Ngọc Linh Lung mặc hồi trước còn trong suốt hơn, nhìn qua cứ như không mặc gì. Ngoài ra yêu nữ này tuy là Hoàng Thử Lang biến thành, nhưng lại không hề mang đặc điểm nào của các loài chồn hay chuột, khuôn mặt trái xoan, lông mi dài mắt to, rất là xinh đẹp.
Yêu nữ này mặc dù xinh đẹp thế nhưng cũng rất dâm đãng, sau khi hạ xuống đất nhăn mày nhìn về phía Mạc Vấn, nắn bóp khăn tay ánh mắt liên tục quyến rũ, cử chỉ hết sức lẳng lơ.
Người còn lại là một gã đàn ông, vừa lùn vừa béo lại vô cùng xấu trai, mặc một cái áo dài màu đỏ thẫm, hai tay nắm một đôi Nga Mi Thích dài hai thước nhọn hoắt.
(Nga Mi Thích: )
Con yêu vật biến thành đàn ông kia mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng tu vi linh khí rất cao, cho nên sau khi Mạc Vấn hạ xuống đất lập tức chú ý phòng bị người này. Nhưng lúc này gã lại không hề nhìn hắn, mà là mặt đầy ghen tức ngửa đầu nhìn yêu nữ, "Mẹ nó, ngươi ra ngoài là để câu dẫn đàn ông đó hả..."
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu