Tử Dương
Chương 196: Bầy chuột đánh tới
Dịch giả: argetlam7420
Yêu vật kia nghe vậy, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau mới hiện ra nguyên hình. Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là con này mặc dù có thể biến thành người, nhưng bản thể cũng không quá lớn, là một con chim lớn cỡ một người ôm, màu sắc sặc sỡ, hình dáng cùng gà rừng có chút tương tự, cái đuôi cũng không dài lắm, trên đầu có một cái mào dài vài tấc.
Yêu vật sau khi hiện ra nguyên hình lập tức bỏ hết quần áo định chạy trốn, nhưng khí huyệt của nó đã bị phong tỏa, hai cánh hoàn toàn không mở được, ngay cả đi lại cũng không thể, cho nên chỉ có thể nhảy tưng tưng tại chỗ, chẳng chạy đâu được.
Do yêu vật hình thể không lớn, tướng mạo cũng không dọa người, quân sĩ rối rít tiến đến vây xem, trong đó có người nhận ra giống chim này, "Thật là một con quạc quạc lớn."
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn người lính kia, người lính thấy Mạc Vấn nhìn gã, đầu tiên là im bặt lui về phía sau, sau thấy Mạc Vấn có vẻ muốn hỏi, bèn lấy hết can đảm giơ tay chỉ con chim, "Quốc sư không biết con chim này sao? Đây là một con quạc quạc."
"Chưa từng nghe qua." Mạc Vấn cũng không trách tội binh sĩ kia nói leo, binh lính đa phần là người nghèo khổ, chưa từng đi học nên không hiểu được lễ phép.
Gã lính thấy Mạc Vấn không biết loài này, liền bước tới trước giải thích, "Quạc quạc là loài chỉ ở vùng này mới có, là thượng phẩm chuyên để cống nạp, nhưng cũng chỉ lớn cỡ cái chén to thôi, lớn như vậy vẫn là lần đầu thấy."
"Tên chính thức của nó là gì?" Mạc Vấn gật đầu xong lên tiếng hỏi, quạc quạc nhất định là thổ ngữ vùng này, nếu là đồ cống phẩm hiển nhiên phải có tên gọi khác.
"Không biết, chúng ta chỉ biết gọi nó là quạc quạc, con này thịt ăn rất ngon, không con chim nào sánh được." Gã binh lính trung niên chỉ con chim, nói.
Yêu vật kia không thể chạy trốn được, vốn đã nằm im lặng, vừa nghe người lính kia nói thịt nó ăn ngon, lại bắt đầu giãy giụa nhảy tưng tưng, dưới tình thế cấp bách phát ra tiếng kêu, "quác quác…quạc quạc…quạc…"
"Chân nhân, đây chắc là một giống gà rừng, còn có tên khác là Phi Long, bởi vì thịt ngon, cho nên được triều đình liệt vào hàng cống phẩm." Bồ Hùng khoát tay tỏ ý bảo binh sĩ kia lui ra.
"Ngươi từng ăn thịt con này rồi?" Mạc Vấn ngồi xổm kiểm tra chỗ quần áo con gà rừng để lại.
"Mạt tướng địa vị hèn mọn, sao có thể được ban cống phẩm, chỉ là đã từng nghe qua: “trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa”, biết “thịt rồng” kia chỉ chính là thịt loài gà rừng này." Bồ Hùng lắc đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, quần áo con gà lưu lại là của gã thám mã mặc lúc trước, kiểm tra một lát thì phát hiện được bên trong tay áo có giấu một thanh chủy thủ (dao găm) dài nửa thước, hai mặt của chủy thủ có mấy ký tự quái dị vẽ bằng màu, đặt tay lên đó, có thể cảm giác được trên chủy thủ có khí tím quanh quẩn. Không còn nghi ngờ gì nữa, cây chủy thủ này đã bị yểm bùa chú, giống như Hắc đao Phá Hồn đều có thể sát thương hồn phách.
"Là người phương nào phái ngươi tới hành thích?" Mạc Vấn hỏi yêu vật kia.
Gà rừng tinh lúc này đã biết khó thoát, nghe vậy liền biến ảo thành người không ngừng dập đầu cầu xin, "Chân nhân tha mạng, chân nhân tha mạng."
"Trả lời ta." Mạc Vấn nói, yêu vật này biến thành người xong vẫn còn có vài phần bộ dạng loài chim, miệng nhọn mặt hẹp, mắt to mũi ngắn.
"Là vu sư Đằng Cách Lý ép tiểu nhân tới hành thích Chân nhân, Chân nhân tha mạng, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ phải làm thôi." Yêu vật kia dập đầu như giã tỏi.
"Nước Yên tổng cộng có mấy vị vu sư?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Ta chỉ biết là Đại vu sư thì có bảy tám vị, vu sư bình thường có rất nhiều, tiểu nhân vừa mới đến không nắm rõ tình huống nơi này, chỉ biết là trấn thủ Ngưu châu chính là Đằng Cách Lý vu sư." Cây gà tinh cúi đầu trả lời.
"Đằng Cách Lý vu sư mà ngươi nói là Đại vu sư hay là tiểu vu sư?" Mạc Vấn hỏi, Ngưu châu vốn là nơi trú quân hồi trước của quân Triệu, sau khi rút lui thì bị quân Yên chiếm đoạt, mà Hoàng quận cùng Bạch quận tình hình cũng là như vậy, kì thực lúc này nước Triệu đánh mất đã không còn là mười sáu châu nữa, mà là mười chín châu.
"Đằng Cách Lý là Đại vu sư." Gà rừng trả lời ngay.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, liếc mắt đánh giá con gà tinh, gà tinh thấy Mạc Vấn nhìn nó, vội vàng dập đầu xin tha, "Lời tiểu nhân nói đều là sự thật, chân nhân tha mạng a."
"Chân nhân, nhân cơ hội này hỏi rõ cách bố phòng của quân Yên ở Ngưu châu." Bồ Hùng rỉ tai nói nhỏ với Mạc Vấn.
“Để lại nội đan, bần đạo thả ngươi rời đi." Mạc Vấn không truy hỏi nó tình huống Ngưu châu, hắn muốn giữ lấy nội đan của con gà rừng này, nếu ép cung xong mới giữ lại nội đan thì có hơi độc ác, cho nên dứt khoát không hỏi.
Gà tinh nghe được Mạc Vấn nói vậy, nhất thời mặt lộ vẻ kinh hoàng, dị loại có thể biến hóa thành người thì trong cơ thể đều có nội đan, nhưng viên nội đan này chính là do bọn chúng khổ tu tích tụ linh khí nhiều năm mà tụ thành, nếu như mất nội đan thì tu vi sẽ giảm mạnh, không thể biến được thành người nữa.
Mạc Vấn thấy nó do dự nhưng cũng không thúc giục, mà là đưa tay giải huyệt cho nó, "Để lại nội đạn sẽ được tự do rời đi, nếu không bỏ được, ngươi có thể thử chạy trốn."
Trên đời này có nhiều kẻ dù liều mạng cũng không chịu bỏ tiền tài, nhưng cầm thú lại ít có loại này, con gà rừng nhìn cây chủy thủ Mạc Vấn đang cầm trong tay, do dự một chút rồi phun ra nội đan, hai tay đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn dùng khăn tay bọc lấy rồi cất vào trong ngực, xong khoát tay một cái với con gà tinh. Nó mặc dù mất nội đan nhưng may mắn giữ được tính mạng, được Mạc Vấn cho phép, lập tức hiện ra nguyên hình chui tọt vào bụi cây ven đường.
Bồ Hùng cũng không hỏi Mạc Vấn muốn nội đan của nó để làm gì, một thuộc hạ thông minh là sẽ không bao giờ lắm miệng.
Đoàn quân lại lần nữa tiến lên, đến chạng vạng thì tới được một khu vực bằng phẳng, dựng lều trại, nhóm lửa tìm nước. Mạc Vấn ngồi trong đại trướng, lấy ra kia viên nội đan của con gà tinh xem xét. Viên nội đan này to cỡ trứng chim bồ câu, có màu trắng, để trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa linh khí thuộc hệ Mộc. Nội đan lớn hay nhỏ cũng như chứa đựng linh khí nhiều hay ít không có liên quan gì đến hình dáng dị loại, lấy con gà rừng làm ví dụ, do bản thể của nó không lớn lắm, cho nên đến lúc cơ thể phát triển đến tối đa thì trong cơ thể sẽ bắt đầu có linh khí tích tụ, nếu là con vật có hình thể rất lớn thì sẽ cần rất nhiều thời gian để sinh trưởng và phát triển, trong cơ thể tích tụ linh khí ngược lại không nhiều.
Thu thập viên nội đan này dĩ nhiên là để luyện đan, lần này viễn chinh Đông Bắc cần tốn rất nhiều thời gian, không mất ba đến năm năm khó mà xong được, mà đám người Dạ Tiêu Diêu cùng Bách Lý Cuồng Phong chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua Thiên kiếp, một khi bọn họ quay lại ắt sẽ ảnh hưởng đến chiến sự, nếu muốn cầm chắc chiến thắng thì thực lực đôi bên luôn phải thật chênh lệch, nói cách khác chính là tu vi hắn nhất định phải cao hơn bọn họ mới được. Ngoài ra đám vu sư cùng dị thú nước Yên cũng không thể coi thường, người đời vẫn thường cho rằng vu sư xuất xứ từ vùng Miêu Cương (Vân Nam TQ), kỳ thực không phải vậy, vu sư phát triển nhất là ở vùng Đông Bắc, mà Miêu Cương chẳng qua là am hiểu Cổ thuật thôi.
Ba quận Đông Bắc có nhiều khu rừng rậm, những khu rừng này trải dài trùng điệp, cực kỳ rộng lớn mà lại ít có người qua lại quấy rầy, cho nên ở đây xuất hiện rất nhiều yêu vật. Yêu vật nơi này so với Man Hoang thì số lượng ít hơn, nhưng tu vi lại cao, sở dĩ như thế nguyên nhân rất đơn giản, đó là vùng Đông Bắc có mùa đông vừa dài lại vừa lạnh, thời tiết giá rét khiến cho tim của phần lớn dị loại đập chậm lại, như vậy sẽ sống lâu năm hơn, mà sống càng thọ thì đạo hạnh sẽ càng sâu.
Xuất phát từ ba lý do trên nên Mạc Vấn mới nóng lòng tăng cường tu vi. Từ khi xuống núi đến giờ hắn vẫn chưa từng bại trận, nhưng điều đó không hề làm hắn mù quáng tự đại, mà ngược lại làm hắn nghĩ đến mà sợ. Những chuyện hắn phải trải qua không hề giống với bất kỳ ai, người khác nếu thất bại thì còn có cơ hội sửa chữa, nếu hắn mà thất bại thì chỉ có một kết cục, đó là một con đường chết, không kẻ địch nào sẽ nhân từ tha mạng cho hắn, do vậy hắn không thể bại được.
Người ta thường nghĩ người sau khi chịu thua mà quyết tâm báo thù rửa nhục là anh hùng hảo hán, kì thực đây là sai lầm rất lớn, bởi một khi đã thất bại thì gần như rất khó có cơ hội xoay chuyển, cho nên phải luôn nắm được ưu thế, luôn phải nhìn xa trông rộng tính trước mọi khả năng, để suốt đời bất bại. Muốn làm được điều này, so với việc chịu thua quay lại báo thù thì khó khăn hơn nhiều, bởi thế những người chưa từng nếm mùi thất bại mới thật sự là anh hùng, bởi bọn họ bất bại là vì bọn họ đã tính toán xa hơn.
Nếu muốn lấy nội đan dung luyện đan dược bổ khí cần phải đầy đủ Ngũ Hành, một viên nội đan thì không thể luyện được, Mạc Vấn xem xét được một lúc thì bỏ lại viện nội đan vào trong ngực.
Sau bữa cơm tối, Mạc Vấn theo thường lệ ngồi xếp bằng niệm kinh, một bộ Thượng Thanh kinh còn chưa đọc xong thì phát hiện ra ở phía đông xuất hiện một tia khí tức dị loại. Vừa cảm giác được nó, trong lòng Mạc Vấn mừng như điên, đó là một tia khí tức của loài chuột, nhưng sau khi ngưng thần xem xét kỹ càng thì trong lòng hắn lại trầm xuống, dị loại mặc dù đúng là con chuột, nhưng tu vi không cao, sợ là không thể biến thành người. Ngoài ra nó còn là con đực, không phải là con cái lúc trước đã ám sát lão Quốc sư tiền nhiệm, chứ nếu thật sự là con hồi trước thì hắn đã không thể nào cảm giác được rồi.
Mạc Vấn phát hiện được, liền thong thả niệm nốt Thượng Thanh kinh rồi mới đi ra đại trướng nhìn về phía đông, tối nay đại quân đóng trại ở một khu đất hai phía đông, bắc có núi, hai phía tây, nam lại bằng phẳng. Do bị đỉnh núi ngăn trở, cho nên không nhìn được rõ tình hình ở phía đông.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn đạp đất mượn lực, lăng không bay về hướng đông. Trước khi lên đường hắn đã từng xem qua thư chiến sự phủ Thái Úy chuyển tới, trong đó có một bức thư từ Ung quận gửi đến nói rằng nước Yên có cử ra bọn chuột nhắt đánh lén kho lương thảo, lúc trước hắn cảm giác được con chuột kia tu vi không cao, dĩ nhiên là không phải tới hành thích, khả năng lớn nhất chính là chúng “bổn cũ soạn lại”, tới phá hoại lương thảo. Chuột bình thường không có đạo hạnh, hắn không thể cảm giác được, vì vậy không cách nào chắc chắn con chuột kia có gọi thêm đồng bọn tới không, chỉ có thể đích thân đi kiểm tra.
Từ trong rừng lướt đi tám mươi dặm, Mạc Vấn rốt cuộc cũng nhìn thấy một biển chuột từ hướng tây đang ồ ạt di chuyển. Trong bầy đa số là chuột nhắt tầm thường, cái đầu lớn nhỏ không đều, số lượng vô cùng nhiều, khó mà đong đếm được, một con chó nhà trắng lớn bằng đứa trẻ đang cõng một con chuột đen dẫn đầu bầy, thỉnh thoảng lại quay đầu phát ra mấy tiếng chít chít chói tai sai khiến hướng dẫn bầy chuột.
Nhìn rõ tình hình, Mạc Vấn lập tức quay đầu trở về. Lúc trở lại đại trướng thì thấy Bồ Hùng đang đứng bên ngoài sốt ruột chờ đợi, Mạc Vấn vẫy tay với gã, Bồ Hùng liền theo hắn vào đại trướng.
"Quân Yên sai một bầy chuột nhắt tới, ý đồ hủy hoại lương thực quân ta, số lượng không ít, vào khoảng canh ba sẽ đến nơi." Mạc Vấn ngồi xuống mở miệng.
"Mạt tướng lập tức sai người trông chừng nghiêm ngặt." Bồ Hùng vội vàng đáp lại, viễn chinh nơi sa trường thì quân lương chính là mạch sống, tuyệt đối không thể để mất.
"Không vội, chỉ cần mấy tấm phù chú là có thể bảo vệ quân lương an toàn, nhưng ta muốn đem bầy chuột nhắt kia giết hết toàn bộ, để tránh bọn chúng tập kích chúng ta không được, đổi sang tập kích Tuyệt Trần cùng Đàn Mộc." Mạc Vấn lắc đầu nói.
Bồ Hùng nghe vậy không tiếp lời, căn cứ theo lời Mạc Vấn không khó để đoán ra lần này bầy chuột đến nhất định là hết sức khổng lồ, binh lính chỉ quen việc giết địch, đối phó với lũ chuột lại không có tác dụng.
"Đem quân lương phân tới các doanh trướng, chỗ để lương thực lúc trước thì lấy củi khô chất thành đống, lưu lại một ít quân lương làm mồi nhử, đợi khi bọn chúng đến thì cứ thế mà đốt." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát hướng Bồ Hùng nói.
Bồ Hùng vâng mệnh, xoay người cáo lui.
Tới gần canh ba, quân lương đã chuyển đi xong xuôi, binh sĩ làm theo lệnh Mạc Vấn giao, đi tiểu xung quanh doanh trướng, dùng mùi nước tiểu che giấu mùi lương thực.
Canh ba vừa đến, bầy chuột ào ào như thác lũ từ cánh bắc núi tràn vào doanh trại, lao thẳng tới khu để lương thảo quân nhu...
Yêu vật kia nghe vậy, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau mới hiện ra nguyên hình. Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là con này mặc dù có thể biến thành người, nhưng bản thể cũng không quá lớn, là một con chim lớn cỡ một người ôm, màu sắc sặc sỡ, hình dáng cùng gà rừng có chút tương tự, cái đuôi cũng không dài lắm, trên đầu có một cái mào dài vài tấc.
Yêu vật sau khi hiện ra nguyên hình lập tức bỏ hết quần áo định chạy trốn, nhưng khí huyệt của nó đã bị phong tỏa, hai cánh hoàn toàn không mở được, ngay cả đi lại cũng không thể, cho nên chỉ có thể nhảy tưng tưng tại chỗ, chẳng chạy đâu được.
Do yêu vật hình thể không lớn, tướng mạo cũng không dọa người, quân sĩ rối rít tiến đến vây xem, trong đó có người nhận ra giống chim này, "Thật là một con quạc quạc lớn."
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn người lính kia, người lính thấy Mạc Vấn nhìn gã, đầu tiên là im bặt lui về phía sau, sau thấy Mạc Vấn có vẻ muốn hỏi, bèn lấy hết can đảm giơ tay chỉ con chim, "Quốc sư không biết con chim này sao? Đây là một con quạc quạc."
"Chưa từng nghe qua." Mạc Vấn cũng không trách tội binh sĩ kia nói leo, binh lính đa phần là người nghèo khổ, chưa từng đi học nên không hiểu được lễ phép.
Gã lính thấy Mạc Vấn không biết loài này, liền bước tới trước giải thích, "Quạc quạc là loài chỉ ở vùng này mới có, là thượng phẩm chuyên để cống nạp, nhưng cũng chỉ lớn cỡ cái chén to thôi, lớn như vậy vẫn là lần đầu thấy."
"Tên chính thức của nó là gì?" Mạc Vấn gật đầu xong lên tiếng hỏi, quạc quạc nhất định là thổ ngữ vùng này, nếu là đồ cống phẩm hiển nhiên phải có tên gọi khác.
"Không biết, chúng ta chỉ biết gọi nó là quạc quạc, con này thịt ăn rất ngon, không con chim nào sánh được." Gã binh lính trung niên chỉ con chim, nói.
Yêu vật kia không thể chạy trốn được, vốn đã nằm im lặng, vừa nghe người lính kia nói thịt nó ăn ngon, lại bắt đầu giãy giụa nhảy tưng tưng, dưới tình thế cấp bách phát ra tiếng kêu, "quác quác…quạc quạc…quạc…"
"Chân nhân, đây chắc là một giống gà rừng, còn có tên khác là Phi Long, bởi vì thịt ngon, cho nên được triều đình liệt vào hàng cống phẩm." Bồ Hùng khoát tay tỏ ý bảo binh sĩ kia lui ra.
"Ngươi từng ăn thịt con này rồi?" Mạc Vấn ngồi xổm kiểm tra chỗ quần áo con gà rừng để lại.
"Mạt tướng địa vị hèn mọn, sao có thể được ban cống phẩm, chỉ là đã từng nghe qua: “trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa”, biết “thịt rồng” kia chỉ chính là thịt loài gà rừng này." Bồ Hùng lắc đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, quần áo con gà lưu lại là của gã thám mã mặc lúc trước, kiểm tra một lát thì phát hiện được bên trong tay áo có giấu một thanh chủy thủ (dao găm) dài nửa thước, hai mặt của chủy thủ có mấy ký tự quái dị vẽ bằng màu, đặt tay lên đó, có thể cảm giác được trên chủy thủ có khí tím quanh quẩn. Không còn nghi ngờ gì nữa, cây chủy thủ này đã bị yểm bùa chú, giống như Hắc đao Phá Hồn đều có thể sát thương hồn phách.
"Là người phương nào phái ngươi tới hành thích?" Mạc Vấn hỏi yêu vật kia.
Gà rừng tinh lúc này đã biết khó thoát, nghe vậy liền biến ảo thành người không ngừng dập đầu cầu xin, "Chân nhân tha mạng, chân nhân tha mạng."
"Trả lời ta." Mạc Vấn nói, yêu vật này biến thành người xong vẫn còn có vài phần bộ dạng loài chim, miệng nhọn mặt hẹp, mắt to mũi ngắn.
"Là vu sư Đằng Cách Lý ép tiểu nhân tới hành thích Chân nhân, Chân nhân tha mạng, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ phải làm thôi." Yêu vật kia dập đầu như giã tỏi.
"Nước Yên tổng cộng có mấy vị vu sư?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Ta chỉ biết là Đại vu sư thì có bảy tám vị, vu sư bình thường có rất nhiều, tiểu nhân vừa mới đến không nắm rõ tình huống nơi này, chỉ biết là trấn thủ Ngưu châu chính là Đằng Cách Lý vu sư." Cây gà tinh cúi đầu trả lời.
"Đằng Cách Lý vu sư mà ngươi nói là Đại vu sư hay là tiểu vu sư?" Mạc Vấn hỏi, Ngưu châu vốn là nơi trú quân hồi trước của quân Triệu, sau khi rút lui thì bị quân Yên chiếm đoạt, mà Hoàng quận cùng Bạch quận tình hình cũng là như vậy, kì thực lúc này nước Triệu đánh mất đã không còn là mười sáu châu nữa, mà là mười chín châu.
"Đằng Cách Lý là Đại vu sư." Gà rừng trả lời ngay.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, liếc mắt đánh giá con gà tinh, gà tinh thấy Mạc Vấn nhìn nó, vội vàng dập đầu xin tha, "Lời tiểu nhân nói đều là sự thật, chân nhân tha mạng a."
"Chân nhân, nhân cơ hội này hỏi rõ cách bố phòng của quân Yên ở Ngưu châu." Bồ Hùng rỉ tai nói nhỏ với Mạc Vấn.
“Để lại nội đan, bần đạo thả ngươi rời đi." Mạc Vấn không truy hỏi nó tình huống Ngưu châu, hắn muốn giữ lấy nội đan của con gà rừng này, nếu ép cung xong mới giữ lại nội đan thì có hơi độc ác, cho nên dứt khoát không hỏi.
Gà tinh nghe được Mạc Vấn nói vậy, nhất thời mặt lộ vẻ kinh hoàng, dị loại có thể biến hóa thành người thì trong cơ thể đều có nội đan, nhưng viên nội đan này chính là do bọn chúng khổ tu tích tụ linh khí nhiều năm mà tụ thành, nếu như mất nội đan thì tu vi sẽ giảm mạnh, không thể biến được thành người nữa.
Mạc Vấn thấy nó do dự nhưng cũng không thúc giục, mà là đưa tay giải huyệt cho nó, "Để lại nội đạn sẽ được tự do rời đi, nếu không bỏ được, ngươi có thể thử chạy trốn."
Trên đời này có nhiều kẻ dù liều mạng cũng không chịu bỏ tiền tài, nhưng cầm thú lại ít có loại này, con gà rừng nhìn cây chủy thủ Mạc Vấn đang cầm trong tay, do dự một chút rồi phun ra nội đan, hai tay đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn dùng khăn tay bọc lấy rồi cất vào trong ngực, xong khoát tay một cái với con gà tinh. Nó mặc dù mất nội đan nhưng may mắn giữ được tính mạng, được Mạc Vấn cho phép, lập tức hiện ra nguyên hình chui tọt vào bụi cây ven đường.
Bồ Hùng cũng không hỏi Mạc Vấn muốn nội đan của nó để làm gì, một thuộc hạ thông minh là sẽ không bao giờ lắm miệng.
Đoàn quân lại lần nữa tiến lên, đến chạng vạng thì tới được một khu vực bằng phẳng, dựng lều trại, nhóm lửa tìm nước. Mạc Vấn ngồi trong đại trướng, lấy ra kia viên nội đan của con gà tinh xem xét. Viên nội đan này to cỡ trứng chim bồ câu, có màu trắng, để trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa linh khí thuộc hệ Mộc. Nội đan lớn hay nhỏ cũng như chứa đựng linh khí nhiều hay ít không có liên quan gì đến hình dáng dị loại, lấy con gà rừng làm ví dụ, do bản thể của nó không lớn lắm, cho nên đến lúc cơ thể phát triển đến tối đa thì trong cơ thể sẽ bắt đầu có linh khí tích tụ, nếu là con vật có hình thể rất lớn thì sẽ cần rất nhiều thời gian để sinh trưởng và phát triển, trong cơ thể tích tụ linh khí ngược lại không nhiều.
Thu thập viên nội đan này dĩ nhiên là để luyện đan, lần này viễn chinh Đông Bắc cần tốn rất nhiều thời gian, không mất ba đến năm năm khó mà xong được, mà đám người Dạ Tiêu Diêu cùng Bách Lý Cuồng Phong chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua Thiên kiếp, một khi bọn họ quay lại ắt sẽ ảnh hưởng đến chiến sự, nếu muốn cầm chắc chiến thắng thì thực lực đôi bên luôn phải thật chênh lệch, nói cách khác chính là tu vi hắn nhất định phải cao hơn bọn họ mới được. Ngoài ra đám vu sư cùng dị thú nước Yên cũng không thể coi thường, người đời vẫn thường cho rằng vu sư xuất xứ từ vùng Miêu Cương (Vân Nam TQ), kỳ thực không phải vậy, vu sư phát triển nhất là ở vùng Đông Bắc, mà Miêu Cương chẳng qua là am hiểu Cổ thuật thôi.
Ba quận Đông Bắc có nhiều khu rừng rậm, những khu rừng này trải dài trùng điệp, cực kỳ rộng lớn mà lại ít có người qua lại quấy rầy, cho nên ở đây xuất hiện rất nhiều yêu vật. Yêu vật nơi này so với Man Hoang thì số lượng ít hơn, nhưng tu vi lại cao, sở dĩ như thế nguyên nhân rất đơn giản, đó là vùng Đông Bắc có mùa đông vừa dài lại vừa lạnh, thời tiết giá rét khiến cho tim của phần lớn dị loại đập chậm lại, như vậy sẽ sống lâu năm hơn, mà sống càng thọ thì đạo hạnh sẽ càng sâu.
Xuất phát từ ba lý do trên nên Mạc Vấn mới nóng lòng tăng cường tu vi. Từ khi xuống núi đến giờ hắn vẫn chưa từng bại trận, nhưng điều đó không hề làm hắn mù quáng tự đại, mà ngược lại làm hắn nghĩ đến mà sợ. Những chuyện hắn phải trải qua không hề giống với bất kỳ ai, người khác nếu thất bại thì còn có cơ hội sửa chữa, nếu hắn mà thất bại thì chỉ có một kết cục, đó là một con đường chết, không kẻ địch nào sẽ nhân từ tha mạng cho hắn, do vậy hắn không thể bại được.
Người ta thường nghĩ người sau khi chịu thua mà quyết tâm báo thù rửa nhục là anh hùng hảo hán, kì thực đây là sai lầm rất lớn, bởi một khi đã thất bại thì gần như rất khó có cơ hội xoay chuyển, cho nên phải luôn nắm được ưu thế, luôn phải nhìn xa trông rộng tính trước mọi khả năng, để suốt đời bất bại. Muốn làm được điều này, so với việc chịu thua quay lại báo thù thì khó khăn hơn nhiều, bởi thế những người chưa từng nếm mùi thất bại mới thật sự là anh hùng, bởi bọn họ bất bại là vì bọn họ đã tính toán xa hơn.
Nếu muốn lấy nội đan dung luyện đan dược bổ khí cần phải đầy đủ Ngũ Hành, một viên nội đan thì không thể luyện được, Mạc Vấn xem xét được một lúc thì bỏ lại viện nội đan vào trong ngực.
Sau bữa cơm tối, Mạc Vấn theo thường lệ ngồi xếp bằng niệm kinh, một bộ Thượng Thanh kinh còn chưa đọc xong thì phát hiện ra ở phía đông xuất hiện một tia khí tức dị loại. Vừa cảm giác được nó, trong lòng Mạc Vấn mừng như điên, đó là một tia khí tức của loài chuột, nhưng sau khi ngưng thần xem xét kỹ càng thì trong lòng hắn lại trầm xuống, dị loại mặc dù đúng là con chuột, nhưng tu vi không cao, sợ là không thể biến thành người. Ngoài ra nó còn là con đực, không phải là con cái lúc trước đã ám sát lão Quốc sư tiền nhiệm, chứ nếu thật sự là con hồi trước thì hắn đã không thể nào cảm giác được rồi.
Mạc Vấn phát hiện được, liền thong thả niệm nốt Thượng Thanh kinh rồi mới đi ra đại trướng nhìn về phía đông, tối nay đại quân đóng trại ở một khu đất hai phía đông, bắc có núi, hai phía tây, nam lại bằng phẳng. Do bị đỉnh núi ngăn trở, cho nên không nhìn được rõ tình hình ở phía đông.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn đạp đất mượn lực, lăng không bay về hướng đông. Trước khi lên đường hắn đã từng xem qua thư chiến sự phủ Thái Úy chuyển tới, trong đó có một bức thư từ Ung quận gửi đến nói rằng nước Yên có cử ra bọn chuột nhắt đánh lén kho lương thảo, lúc trước hắn cảm giác được con chuột kia tu vi không cao, dĩ nhiên là không phải tới hành thích, khả năng lớn nhất chính là chúng “bổn cũ soạn lại”, tới phá hoại lương thảo. Chuột bình thường không có đạo hạnh, hắn không thể cảm giác được, vì vậy không cách nào chắc chắn con chuột kia có gọi thêm đồng bọn tới không, chỉ có thể đích thân đi kiểm tra.
Từ trong rừng lướt đi tám mươi dặm, Mạc Vấn rốt cuộc cũng nhìn thấy một biển chuột từ hướng tây đang ồ ạt di chuyển. Trong bầy đa số là chuột nhắt tầm thường, cái đầu lớn nhỏ không đều, số lượng vô cùng nhiều, khó mà đong đếm được, một con chó nhà trắng lớn bằng đứa trẻ đang cõng một con chuột đen dẫn đầu bầy, thỉnh thoảng lại quay đầu phát ra mấy tiếng chít chít chói tai sai khiến hướng dẫn bầy chuột.
Nhìn rõ tình hình, Mạc Vấn lập tức quay đầu trở về. Lúc trở lại đại trướng thì thấy Bồ Hùng đang đứng bên ngoài sốt ruột chờ đợi, Mạc Vấn vẫy tay với gã, Bồ Hùng liền theo hắn vào đại trướng.
"Quân Yên sai một bầy chuột nhắt tới, ý đồ hủy hoại lương thực quân ta, số lượng không ít, vào khoảng canh ba sẽ đến nơi." Mạc Vấn ngồi xuống mở miệng.
"Mạt tướng lập tức sai người trông chừng nghiêm ngặt." Bồ Hùng vội vàng đáp lại, viễn chinh nơi sa trường thì quân lương chính là mạch sống, tuyệt đối không thể để mất.
"Không vội, chỉ cần mấy tấm phù chú là có thể bảo vệ quân lương an toàn, nhưng ta muốn đem bầy chuột nhắt kia giết hết toàn bộ, để tránh bọn chúng tập kích chúng ta không được, đổi sang tập kích Tuyệt Trần cùng Đàn Mộc." Mạc Vấn lắc đầu nói.
Bồ Hùng nghe vậy không tiếp lời, căn cứ theo lời Mạc Vấn không khó để đoán ra lần này bầy chuột đến nhất định là hết sức khổng lồ, binh lính chỉ quen việc giết địch, đối phó với lũ chuột lại không có tác dụng.
"Đem quân lương phân tới các doanh trướng, chỗ để lương thực lúc trước thì lấy củi khô chất thành đống, lưu lại một ít quân lương làm mồi nhử, đợi khi bọn chúng đến thì cứ thế mà đốt." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát hướng Bồ Hùng nói.
Bồ Hùng vâng mệnh, xoay người cáo lui.
Tới gần canh ba, quân lương đã chuyển đi xong xuôi, binh sĩ làm theo lệnh Mạc Vấn giao, đi tiểu xung quanh doanh trướng, dùng mùi nước tiểu che giấu mùi lương thực.
Canh ba vừa đến, bầy chuột ào ào như thác lũ từ cánh bắc núi tràn vào doanh trại, lao thẳng tới khu để lương thảo quân nhu...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu