Tử Dương
Chương 195: Ban tên cho
Dịch giả: argetlam7420
Mặc dù Bồ Hùng đã sớm chuẩn bị cho hắn chiến mã, nhưng Mạc Vấn lại không muốn cưỡi, giới luật Đạo môn chẳng qua chỉ là một lý do, nguyên nhân chủ yếu là hắn lo lắng nếu cùng chiến mã đồng hành quá lâu, vạn nhất có ngày nó tử trận sa trường sẽ khiến hắn phải đau khổ.
Thấy Mạc Vấn đi bộ, Bồ Hùng liền xuống ngựa đi bộ với hắn. So với mặt bắc cùng mặt nam, thì quân ở trung lộ là gần quân Yên nhất, trước khi ba đạo binh mã di chuyển đã bàn bạc kế hoạch cụ thể, cho nên trung lộ cũng không vội vã lên đường.
Trên sông đã dựng xong cầu gỗ, sau khi qua cầu liền tiến vào chiến trường lúc trước, lúc này những thi thể đã được chôn cất, nhưng máu me cùng những phần tay chân còn sót lại lúc chôn vẫn hấp dẫn một lượng lớn ruồi nhặng, bọn chúng bị kinh động liền ù…ù… bay lên, hệt như một đám mây đen khổng lồ.
Đi về phía Đông được trăm dặm, trời cũng bắt đầu sáng, mùi hôi thối trên chiến trường cũng giảm bớt, Mạc Vấn hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi. Suốt đêm hành quân đã đi được sáu mươi dặm, trong quân có tạp dịch chuyện phụ trách dựng lều trại, lều trại dựng xong cũng là lúc nhóm lửa nấu cơm, binh sĩ ăn xong điểm tâm thì tiến vào doanh trại nghỉ ngơi.
Mạc Vấn ngồi một mình trong đại trướng, buồn rầu ảo não, một đêm đi không ngừng nghỉ cũng chỉ đi được sáu mươi dặm, mà đấy là đêm trăng mát mẻ đi ở nơi bằng phẳng, nếu gặp phải đường núi hoặc là khi mặt trời chói chan hay lúc trời mưa, tốc độ hành quân sẽ càng chậm, ba quận bị địch chiếm từ nam ra bắc phải dài đến hơn ba ngàn dặm, cho dù không có quân Yên, chỉ riêng hành quân đi bộ cũng phải tiêu tốn mất mấy tháng trời.
Do quá buồn phiền, Mạc Vấn đành gọi Bồ Hùng tới, "Theo ý của ngươi, lần này ra bắc sẽ mất bao lâu?"
"Có chân nhân tọa trấn, chắc hẳn sẽ không đến năm năm." Bồ Hùng nghĩ một chút lên tiếng trả lời.
"Có được tất có mất." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, ngày đó khi thỏa thuận với triều đình nước Triệu hắn đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, nhưng giờ ngẫm lại có lẽ khi trước chuẩn bị tư tưởng còn chưa đủ, ít nhất thời gian hao phí so với dự tính lúc trước của hắn còn dài hơn.
"Hành quân đánh giặc xưa nay đều rất tốn thời gian, nhanh thì nửa năm, chậm thì vài chục năm cũng có, năm năm cũng không tính là quá dài." Bồ Hùng lên tiếng an ủi.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, nếu nước Triệu chịu thực hiện điều kiện, hắn cũng phải nên thực hiện lời hứa của mình, đừng nói năm năm, dù có là mười năm cũng phải đánh.
"Chân nhân tiên thể quý giá, không thể so với đám vũ phu bọn ta, lần xuất chinh này sao có thể để ngài tự giặt quần áo pha trà được, mạt tướng lập tức sai người trở về Quận phủ đem người tới." Bồ Hùng nói.
"Ý tốt của Bồ tướng quân bần đạo tâm lĩnh, ta là người xuất gia, không cần thị nữ hầu hạ." Mạc Vấn khoát tay với Bồ Hùng, Bồ Hùng tuy ngoài miệng nói là người giặt quần áo bưng trà, kì thực muốn ám chỉ thị nữ hầu hạ.
"Từ xưa đến nay, phàm là tướng soái xuất chinh thì đều có thị nữ đi theo hầu hạ, chân nhân không cần phải kiêng kỵ." Bồ Hùng nói xong xoay người đi ra ngoài.
"Thật sự không cần mà." Mạc Vấn nói lớn.
Bồ Hùng thấy Mạc Vấn lớn tiếng, vội vàng dừng bước, sợ hãi xoay người lại.
"Bồ tướng quân vì bần đạo mà lo nghĩ, bần đạo thực rất cảm động, " Mạc Vấn chỉ tay vào ghế ngồi bên cạnh tỏ ý bảo Bồ Hùng ngồi xuống, đến khi Bồ Hùng quay lại ngồi xuống thì mới nói tiếp, "Có phụ nữ đi theo quân, chính là do triều đình lo lắng tướng soái nhớ nhà nóng lòng lập công mà liều lĩnh mới làm vậy, Bồ tướng quân an tâm, bần đạo sẽ không hấp tấp hành sự, mà cẩn trọng từng bước, xử lý thỏa đáng nhất có thể."
"Chân nhân anh minh." Bồ Hùng thấy Mạc Vấn không hề trách tội, lúc này mới yên lòng. Gã là do Mạc Vấn một tay cất nhắc, trong vòng một tháng từ quan Ngũ phẩm quèn thăng lên làm Nhất phẩm Long Tương, dĩ nhiên nóng lòng muốn báo đáp.
"Ta một thân một mình, không ai thân thích, ở nơi cũng đều là giống nhau, chẳng qua sợ làm ngươi phải rời xa vợ con, theo ta mạo hiểm tính mạng." Mạc Vấn nói.
"Đây là vinh dự của mạt tướng." Bồ Hùng đứng dậy trả lời.
"Ngươi võ nghệ siêu quần, bắn cung cũng thiện xạ, vì sao đến nay vẫn không được triều đình trọng dụng?" Lúc này rảnh rỗi, Mạc Vấn liền thuận miệng nói chuyện phiếm với Bồ Hùng.
"Tiên phụ (cha) là Phù Hồng năm xưa rời bỏ nước Triệu, cho nên ta với ca ca không được triều đình ưa thích." Bồ Hùng do dự một chút rồi lên tiếng trả lời.
"Vì sao lệnh tôn họ Phù mà ngươi lại họ Bồ?" Mạc Vấn gật đầu rồi lại hỏi.
"Bồ là họ của thị tộc, vào đến Trung thổ thì do bị người Hán khinh bỉ, nên mới nói chệch đi thành Phù." Bồ Hùng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Bồ Hùng nhân cơ hội nói tiếp, "Chân nhân có ân rất lớn với Bồ gia ta, khuyển tử (con) tại hạ còn tấm bé, mới chỉ có tên tục còn chưa có đại danh (tên chính thức), kính mong chân nhân ban tên cho."
"Con trai ngươi tên tục là gì?" Mạc Vấn cười hỏi, hắn đương nhiên nhìn ra hành động này của Bồ Hùng là vì muốn thân cận hơn với mình.
"Là Cố nhi." Bồ Hùng đáp.
"Tên tục là Cố, vậy đại danh sẽ là Kiên, được chứ?" Mạc Vấn thuận miệng nói.
"Vạn tạ chân nhân." Bồ Hùng nghe vậy vội vàng quỳ xuống, Mạc Vấn trẻ tuổi như vậy đã là Tử khí, ngày sau chắc chắn tiền đồ sáng lạn, có thể được Mạc Vấn ban tên cho, con trai gã sau này có chỗ dựa rồi.
"Không cần đa lễ, mau mau đứng dậy." Mạc Vấn giơ tay lên nói.
Nói chuyện phiếm thêm một lúc, Mạc Vấn mở miệng ngáp một cái, Bồ Hùng thấy vậy biết ý cáo lui.
Bồ Hùng đi rồi, Mạc Vấn bắt đầu ngồi xếp bằng niệm kinh. Kì thực người tu hành sẽ không ngáp thô thiển như vậy, cử chỉ lúc trước của hắn chẳng qua là khiến cho Bồ Hùng chủ động cáo lui, để hắn còn ngồi tảo khóa.
Sở dĩ Mạc Vấn trước nay chưa từng lười biếng niệm kinh, một trong những nguyên nhân là niệm kinh có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần, nguyên nhân thứ hai là hắn không giống như những đạo nhân khác có môn phái của mình, nếu không niệm kinh sợ là hắn sẽ quên đi thân phận đạo sỹ của mình.
Vào buổi trưa, quân đội lại nhổ trại lên đường, Bồ Hùng như thường lệ đi theo bên người Mạc Vấn, khi đi lại kể lại cho Mạc Vấn nghe mấy chuyện vụn vặt trong quân. Phải nghe Bồ Hùng nói thì Mạc Vấn mới biết quân đội nước Triệu bình thường lúc hành quân mỗi ngày chỉ được hai bữa cháo loãng, chỉ có lúc chạy bộ hành quân hoặc đánh giặc mới có thịt ướp cùng ba bữa lương khô để ăn. Ngoài ra lúc tác chiến nếu sĩ quan cấp thấp chết trận, thì bộ hạ của người đó sẽ do tướng quân cấp trên tiếp quản, mà không phải là do cấp dưới thăng chức thế chỗ. An bài như vậy là để cho quyền chỉ huy chỉ thuộc về tay tướng lĩnh cấp cao, trong chiến đấu sẽ không xuất hiện tình huống vì tiếm quyền mà thừa cơ giết chết chủ tướng.
Quá trình hành quân cũng là lúc Mạc Vấn bắt đầu quen thuộc việc quân đội, nắm được những công việc chính trong đoàn quân, làm quen với các cấp tướng lĩnh, những điều này rất có lợi cho việc chỉ huy cùng điều động quân đội về sau, dẫu sao chiến tranh giữa hai quốc gia không thể đơn thuần dựa vào sức của một người.
Người tu hành thống lĩnh quân đôi có một cái rất hay, đó chính là bất luận kỵ binh người Hồ hay là bộ binh người Hán cũng đều phải cúi đầu nghe lệnh. Trong mắt mọi người thì người tu hành không gì là không thể làm được, có người tu hành trấn thủ, binh lính vững tâm hơn, không còn sợ yêu thú quỷ binh nước Yên nữa.
Mấy ngày sau, đoàn quân đi tới một huyện thành, huyện thành này không lớn, tường thành cũng không cao, một huyện thành như vậy chắc có khoảng năm đến tám ngàn người, nhưng sau khi đi vào thành chỉ thấy lác đác không có mấy người, tòa thành trì này lúc trước đã bị phóng hỏa thiêu rụi, trong thành ngổn ngang hỗn độn, số ít người còn sống sót sợ hãi nhìn đại quân bước qua. Mạc Vấn thấy quang cảnh này, liền ra lệnh quân hậu cần lưu lại chút quân lương cho dân chúng trong thành, hắn nhìn thấy trong thành có cả trẻ em, nếu dân trong thành lâu ngày không có thức ăn, bọn họ rất có thể sẽ ăn cả những đứa trẻ này, hắn đã sớm biết con người ta một khi đã đói gần chết thì chuyện gì cũng có thể làm được.
"Chân nhân thật là lòng dạ Bồ Tát." Bồ Hùng cảm thán.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, cũng không thể trách cứ Bồ Hùng được, kì thực nơi đây trở nên tan hoang thế này tất cả đều là do một tay hắn tạo thành đấy, nếu không phải vì hắn muốn tiêu diệt hết ba vạn kỵ binh cùng dã thú nước Yên mà lệnh cho năm vạn viện quân dừng lại ở Hắc quận không đi tăng viện, thì kỵ binh nước Yên sẽ không đánh tới nơi này.
Mười ngày sau, đại quân tiến vào một vùng núi. Đông Bắc ba quận có nhiều dãy núi, núi non ở đây so với Man Hoang thì cao và dốc hơn, cây cối trong rừng nhiều tùng nhiều bách, trong núi đường đi không rộng, đại quân phải đi vòng vo hơn mười dặm, địa hình như vậy rất thích hợp cho địch quân mai phục, mà nơi này còn cách châu phủ gần nhất gần ba trăm dặm nữa, cho nên Bồ Hùng liên tục phái ra thám mã đi trước dò đường.
Kì thực những thám mã này không có tác dụng mấy, bởi vì thám mã bình thường chỉ đi được xa hai mươi dặm, mà Mạc Vấn có thể cảm giác được trong phạm vi trăm dặm, nếu có dị loại ẩn núp, chắc chắn không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Ở trong núi được hai ngày không có nguy hiểm gì, đến trưa ngày thứ ba, Mạc Vấn phát hiện ra phía trước có dị loại tồn tại, khí tức chỉ có một tia, đạo hạnh không cạn, có thể biến hóa thành người, lại di chuyển cực kỳ mau lẹ, không giống thú vật.
Nhận ra dị loại đến gần, Mạc Vấn cũng không kinh động ba quân, mà chỉ ngưng thần cảm giác xem dị loại kia là loại yêu vật nào. Con này là một con đực, căn cứ vào tốc độ di chuyển thì hẳn là chim muông, nhưng so với loại chim hắn đã từng gặp lúc trước thì khác xa, cái này cho thấy đây là loài đặc hữu chỉ có ở khu vực này, trước đó hắn chưa bao giờ gặp qua.
Đạo khí tức đi tới ngoài mười dặm thì dừng lại, một lát sau lại lui thêm mười dặm, ẩn nấp cách doanh trại đại quân hai mươi dặm.
Buổi chiều giờ Mùi, quân đội đi đến một khe núi, bên đường có một đầm nước không lớn lắm, chu vi khoảng mười bộ. Lúc này chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, trước đó cũng chưa từng tìm thấy nguồn nước, hiện tại binh lính đã sớm khát khô cả họng, cho nên thấy đầm nước thì nhao nhao muốn uống, chẳng qua là không được cấp trên cho phép, không ai dám tiến lên.
Nơi này chính là nơi lúc trước yêu vật kia dừng lại, Mạc Vấn trong lòng còn nghi vấn, liền tiến lên quan sát đầm nước.
"Có thể uống được." Bồ Hùng đi theo Mạc Vấn tới bờ đầm.
"Hả?" Mạc Vấn liếc mắt nhìn Bồ Hùng.
"Trong đầm có cá." Bồ Hùng đưa tay chỉ mấy con cá đang bơi lội trong đầm, đây là phương pháp nhanh nhất xem xem nguồn nước có thể uống hay không.
Mạc Vấn thu hồi tầm mắt, đi vòng quanh đầm nước một vòng, từ bờ phía nam phát hiện ra nhiều vết dấu chân, cái này cho thấy lúc trước dị loại kia đúng là đã tới nơi này, đưa tay vục nước nếm thử, toàn thân bỗng sởn gai ốc.
"Trong nước có độc, hơn nữa còn là kịch độc." Mạc Vấn nói với Bồ Hùng.
"Tại sao lũ cá trong đầm lại không bị trúng độc?" Bồ Hùng ngạc nhiên hỏi.
Mạc Vấn không trả lời vấn đề của Bồ Hùng, mà nhắm mắt ngưng thần phân biệt độc tính. Nước này có độc tính không phải của thảo dược, hẳn là độc tố trong cơ thể chim thú sinh ra, do yêu vật kia là chim chóc, cho nên hắn hoài nghi yêu vật kia là một con chim Trấm, độc trong đầm chính là do lông vũ của nó tạo nên, nhưng phân biệt kỹ càng lại phát hiện độc tính trong đầm này cũng không phải độc Trấm, nếu như thật sự là độc Trấm, thì đám cá lội trong đầm khó mà sống sót.
"Độc dược người hạ độc sử dụng có lẽ là nước bọt của yêu vật sống trong đầm." Mạc Vấn mở mắt nói.
Bồ Hùng nghe vậy vội vàng truyền lệnh ba quân, báo cho biết đầm nước có độc, không thể uống được.
Đoàn quân dừng lại một lát, rồi lại lần nữa đi về phía trước, nhưng đúng lúc này, yêu vật ở phía trước cách mười dặm lại bắt đầu di động, lúc này tốc độ di động so với lúc trước chậm chạp đi không ít, phương hướng là nhằm thẳng về phía đại quân.
Mạc Vấn cảm giác được, nhưng vẫn không báo cho mọi người biết. Chẳng bao lâu sau, đằng trước bỗng xuất hiện một tên thám mã, mặc dù yêu vật kia đã biến thành hình dạng thám mã, nhưng không thể giấu được yêu khí nồng đậm trên người.
Lát sau, yêu vật biến thành thám mã tới gần, tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Mạc Vấn quỳ một chân trên đất. Nhưng chữ "Báo" còn chưa hô xong, Mạc Vấn đã đưa tay điểm huyệt hai vai cùng đầu gối phải của nó, "Chớ báo vội, hiện nguyên hình đi đã..."
Mặc dù Bồ Hùng đã sớm chuẩn bị cho hắn chiến mã, nhưng Mạc Vấn lại không muốn cưỡi, giới luật Đạo môn chẳng qua chỉ là một lý do, nguyên nhân chủ yếu là hắn lo lắng nếu cùng chiến mã đồng hành quá lâu, vạn nhất có ngày nó tử trận sa trường sẽ khiến hắn phải đau khổ.
Thấy Mạc Vấn đi bộ, Bồ Hùng liền xuống ngựa đi bộ với hắn. So với mặt bắc cùng mặt nam, thì quân ở trung lộ là gần quân Yên nhất, trước khi ba đạo binh mã di chuyển đã bàn bạc kế hoạch cụ thể, cho nên trung lộ cũng không vội vã lên đường.
Trên sông đã dựng xong cầu gỗ, sau khi qua cầu liền tiến vào chiến trường lúc trước, lúc này những thi thể đã được chôn cất, nhưng máu me cùng những phần tay chân còn sót lại lúc chôn vẫn hấp dẫn một lượng lớn ruồi nhặng, bọn chúng bị kinh động liền ù…ù… bay lên, hệt như một đám mây đen khổng lồ.
Đi về phía Đông được trăm dặm, trời cũng bắt đầu sáng, mùi hôi thối trên chiến trường cũng giảm bớt, Mạc Vấn hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi. Suốt đêm hành quân đã đi được sáu mươi dặm, trong quân có tạp dịch chuyện phụ trách dựng lều trại, lều trại dựng xong cũng là lúc nhóm lửa nấu cơm, binh sĩ ăn xong điểm tâm thì tiến vào doanh trại nghỉ ngơi.
Mạc Vấn ngồi một mình trong đại trướng, buồn rầu ảo não, một đêm đi không ngừng nghỉ cũng chỉ đi được sáu mươi dặm, mà đấy là đêm trăng mát mẻ đi ở nơi bằng phẳng, nếu gặp phải đường núi hoặc là khi mặt trời chói chan hay lúc trời mưa, tốc độ hành quân sẽ càng chậm, ba quận bị địch chiếm từ nam ra bắc phải dài đến hơn ba ngàn dặm, cho dù không có quân Yên, chỉ riêng hành quân đi bộ cũng phải tiêu tốn mất mấy tháng trời.
Do quá buồn phiền, Mạc Vấn đành gọi Bồ Hùng tới, "Theo ý của ngươi, lần này ra bắc sẽ mất bao lâu?"
"Có chân nhân tọa trấn, chắc hẳn sẽ không đến năm năm." Bồ Hùng nghĩ một chút lên tiếng trả lời.
"Có được tất có mất." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, ngày đó khi thỏa thuận với triều đình nước Triệu hắn đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, nhưng giờ ngẫm lại có lẽ khi trước chuẩn bị tư tưởng còn chưa đủ, ít nhất thời gian hao phí so với dự tính lúc trước của hắn còn dài hơn.
"Hành quân đánh giặc xưa nay đều rất tốn thời gian, nhanh thì nửa năm, chậm thì vài chục năm cũng có, năm năm cũng không tính là quá dài." Bồ Hùng lên tiếng an ủi.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, nếu nước Triệu chịu thực hiện điều kiện, hắn cũng phải nên thực hiện lời hứa của mình, đừng nói năm năm, dù có là mười năm cũng phải đánh.
"Chân nhân tiên thể quý giá, không thể so với đám vũ phu bọn ta, lần xuất chinh này sao có thể để ngài tự giặt quần áo pha trà được, mạt tướng lập tức sai người trở về Quận phủ đem người tới." Bồ Hùng nói.
"Ý tốt của Bồ tướng quân bần đạo tâm lĩnh, ta là người xuất gia, không cần thị nữ hầu hạ." Mạc Vấn khoát tay với Bồ Hùng, Bồ Hùng tuy ngoài miệng nói là người giặt quần áo bưng trà, kì thực muốn ám chỉ thị nữ hầu hạ.
"Từ xưa đến nay, phàm là tướng soái xuất chinh thì đều có thị nữ đi theo hầu hạ, chân nhân không cần phải kiêng kỵ." Bồ Hùng nói xong xoay người đi ra ngoài.
"Thật sự không cần mà." Mạc Vấn nói lớn.
Bồ Hùng thấy Mạc Vấn lớn tiếng, vội vàng dừng bước, sợ hãi xoay người lại.
"Bồ tướng quân vì bần đạo mà lo nghĩ, bần đạo thực rất cảm động, " Mạc Vấn chỉ tay vào ghế ngồi bên cạnh tỏ ý bảo Bồ Hùng ngồi xuống, đến khi Bồ Hùng quay lại ngồi xuống thì mới nói tiếp, "Có phụ nữ đi theo quân, chính là do triều đình lo lắng tướng soái nhớ nhà nóng lòng lập công mà liều lĩnh mới làm vậy, Bồ tướng quân an tâm, bần đạo sẽ không hấp tấp hành sự, mà cẩn trọng từng bước, xử lý thỏa đáng nhất có thể."
"Chân nhân anh minh." Bồ Hùng thấy Mạc Vấn không hề trách tội, lúc này mới yên lòng. Gã là do Mạc Vấn một tay cất nhắc, trong vòng một tháng từ quan Ngũ phẩm quèn thăng lên làm Nhất phẩm Long Tương, dĩ nhiên nóng lòng muốn báo đáp.
"Ta một thân một mình, không ai thân thích, ở nơi cũng đều là giống nhau, chẳng qua sợ làm ngươi phải rời xa vợ con, theo ta mạo hiểm tính mạng." Mạc Vấn nói.
"Đây là vinh dự của mạt tướng." Bồ Hùng đứng dậy trả lời.
"Ngươi võ nghệ siêu quần, bắn cung cũng thiện xạ, vì sao đến nay vẫn không được triều đình trọng dụng?" Lúc này rảnh rỗi, Mạc Vấn liền thuận miệng nói chuyện phiếm với Bồ Hùng.
"Tiên phụ (cha) là Phù Hồng năm xưa rời bỏ nước Triệu, cho nên ta với ca ca không được triều đình ưa thích." Bồ Hùng do dự một chút rồi lên tiếng trả lời.
"Vì sao lệnh tôn họ Phù mà ngươi lại họ Bồ?" Mạc Vấn gật đầu rồi lại hỏi.
"Bồ là họ của thị tộc, vào đến Trung thổ thì do bị người Hán khinh bỉ, nên mới nói chệch đi thành Phù." Bồ Hùng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Bồ Hùng nhân cơ hội nói tiếp, "Chân nhân có ân rất lớn với Bồ gia ta, khuyển tử (con) tại hạ còn tấm bé, mới chỉ có tên tục còn chưa có đại danh (tên chính thức), kính mong chân nhân ban tên cho."
"Con trai ngươi tên tục là gì?" Mạc Vấn cười hỏi, hắn đương nhiên nhìn ra hành động này của Bồ Hùng là vì muốn thân cận hơn với mình.
"Là Cố nhi." Bồ Hùng đáp.
"Tên tục là Cố, vậy đại danh sẽ là Kiên, được chứ?" Mạc Vấn thuận miệng nói.
"Vạn tạ chân nhân." Bồ Hùng nghe vậy vội vàng quỳ xuống, Mạc Vấn trẻ tuổi như vậy đã là Tử khí, ngày sau chắc chắn tiền đồ sáng lạn, có thể được Mạc Vấn ban tên cho, con trai gã sau này có chỗ dựa rồi.
"Không cần đa lễ, mau mau đứng dậy." Mạc Vấn giơ tay lên nói.
Nói chuyện phiếm thêm một lúc, Mạc Vấn mở miệng ngáp một cái, Bồ Hùng thấy vậy biết ý cáo lui.
Bồ Hùng đi rồi, Mạc Vấn bắt đầu ngồi xếp bằng niệm kinh. Kì thực người tu hành sẽ không ngáp thô thiển như vậy, cử chỉ lúc trước của hắn chẳng qua là khiến cho Bồ Hùng chủ động cáo lui, để hắn còn ngồi tảo khóa.
Sở dĩ Mạc Vấn trước nay chưa từng lười biếng niệm kinh, một trong những nguyên nhân là niệm kinh có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần, nguyên nhân thứ hai là hắn không giống như những đạo nhân khác có môn phái của mình, nếu không niệm kinh sợ là hắn sẽ quên đi thân phận đạo sỹ của mình.
Vào buổi trưa, quân đội lại nhổ trại lên đường, Bồ Hùng như thường lệ đi theo bên người Mạc Vấn, khi đi lại kể lại cho Mạc Vấn nghe mấy chuyện vụn vặt trong quân. Phải nghe Bồ Hùng nói thì Mạc Vấn mới biết quân đội nước Triệu bình thường lúc hành quân mỗi ngày chỉ được hai bữa cháo loãng, chỉ có lúc chạy bộ hành quân hoặc đánh giặc mới có thịt ướp cùng ba bữa lương khô để ăn. Ngoài ra lúc tác chiến nếu sĩ quan cấp thấp chết trận, thì bộ hạ của người đó sẽ do tướng quân cấp trên tiếp quản, mà không phải là do cấp dưới thăng chức thế chỗ. An bài như vậy là để cho quyền chỉ huy chỉ thuộc về tay tướng lĩnh cấp cao, trong chiến đấu sẽ không xuất hiện tình huống vì tiếm quyền mà thừa cơ giết chết chủ tướng.
Quá trình hành quân cũng là lúc Mạc Vấn bắt đầu quen thuộc việc quân đội, nắm được những công việc chính trong đoàn quân, làm quen với các cấp tướng lĩnh, những điều này rất có lợi cho việc chỉ huy cùng điều động quân đội về sau, dẫu sao chiến tranh giữa hai quốc gia không thể đơn thuần dựa vào sức của một người.
Người tu hành thống lĩnh quân đôi có một cái rất hay, đó chính là bất luận kỵ binh người Hồ hay là bộ binh người Hán cũng đều phải cúi đầu nghe lệnh. Trong mắt mọi người thì người tu hành không gì là không thể làm được, có người tu hành trấn thủ, binh lính vững tâm hơn, không còn sợ yêu thú quỷ binh nước Yên nữa.
Mấy ngày sau, đoàn quân đi tới một huyện thành, huyện thành này không lớn, tường thành cũng không cao, một huyện thành như vậy chắc có khoảng năm đến tám ngàn người, nhưng sau khi đi vào thành chỉ thấy lác đác không có mấy người, tòa thành trì này lúc trước đã bị phóng hỏa thiêu rụi, trong thành ngổn ngang hỗn độn, số ít người còn sống sót sợ hãi nhìn đại quân bước qua. Mạc Vấn thấy quang cảnh này, liền ra lệnh quân hậu cần lưu lại chút quân lương cho dân chúng trong thành, hắn nhìn thấy trong thành có cả trẻ em, nếu dân trong thành lâu ngày không có thức ăn, bọn họ rất có thể sẽ ăn cả những đứa trẻ này, hắn đã sớm biết con người ta một khi đã đói gần chết thì chuyện gì cũng có thể làm được.
"Chân nhân thật là lòng dạ Bồ Tát." Bồ Hùng cảm thán.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, cũng không thể trách cứ Bồ Hùng được, kì thực nơi đây trở nên tan hoang thế này tất cả đều là do một tay hắn tạo thành đấy, nếu không phải vì hắn muốn tiêu diệt hết ba vạn kỵ binh cùng dã thú nước Yên mà lệnh cho năm vạn viện quân dừng lại ở Hắc quận không đi tăng viện, thì kỵ binh nước Yên sẽ không đánh tới nơi này.
Mười ngày sau, đại quân tiến vào một vùng núi. Đông Bắc ba quận có nhiều dãy núi, núi non ở đây so với Man Hoang thì cao và dốc hơn, cây cối trong rừng nhiều tùng nhiều bách, trong núi đường đi không rộng, đại quân phải đi vòng vo hơn mười dặm, địa hình như vậy rất thích hợp cho địch quân mai phục, mà nơi này còn cách châu phủ gần nhất gần ba trăm dặm nữa, cho nên Bồ Hùng liên tục phái ra thám mã đi trước dò đường.
Kì thực những thám mã này không có tác dụng mấy, bởi vì thám mã bình thường chỉ đi được xa hai mươi dặm, mà Mạc Vấn có thể cảm giác được trong phạm vi trăm dặm, nếu có dị loại ẩn núp, chắc chắn không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Ở trong núi được hai ngày không có nguy hiểm gì, đến trưa ngày thứ ba, Mạc Vấn phát hiện ra phía trước có dị loại tồn tại, khí tức chỉ có một tia, đạo hạnh không cạn, có thể biến hóa thành người, lại di chuyển cực kỳ mau lẹ, không giống thú vật.
Nhận ra dị loại đến gần, Mạc Vấn cũng không kinh động ba quân, mà chỉ ngưng thần cảm giác xem dị loại kia là loại yêu vật nào. Con này là một con đực, căn cứ vào tốc độ di chuyển thì hẳn là chim muông, nhưng so với loại chim hắn đã từng gặp lúc trước thì khác xa, cái này cho thấy đây là loài đặc hữu chỉ có ở khu vực này, trước đó hắn chưa bao giờ gặp qua.
Đạo khí tức đi tới ngoài mười dặm thì dừng lại, một lát sau lại lui thêm mười dặm, ẩn nấp cách doanh trại đại quân hai mươi dặm.
Buổi chiều giờ Mùi, quân đội đi đến một khe núi, bên đường có một đầm nước không lớn lắm, chu vi khoảng mười bộ. Lúc này chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, trước đó cũng chưa từng tìm thấy nguồn nước, hiện tại binh lính đã sớm khát khô cả họng, cho nên thấy đầm nước thì nhao nhao muốn uống, chẳng qua là không được cấp trên cho phép, không ai dám tiến lên.
Nơi này chính là nơi lúc trước yêu vật kia dừng lại, Mạc Vấn trong lòng còn nghi vấn, liền tiến lên quan sát đầm nước.
"Có thể uống được." Bồ Hùng đi theo Mạc Vấn tới bờ đầm.
"Hả?" Mạc Vấn liếc mắt nhìn Bồ Hùng.
"Trong đầm có cá." Bồ Hùng đưa tay chỉ mấy con cá đang bơi lội trong đầm, đây là phương pháp nhanh nhất xem xem nguồn nước có thể uống hay không.
Mạc Vấn thu hồi tầm mắt, đi vòng quanh đầm nước một vòng, từ bờ phía nam phát hiện ra nhiều vết dấu chân, cái này cho thấy lúc trước dị loại kia đúng là đã tới nơi này, đưa tay vục nước nếm thử, toàn thân bỗng sởn gai ốc.
"Trong nước có độc, hơn nữa còn là kịch độc." Mạc Vấn nói với Bồ Hùng.
"Tại sao lũ cá trong đầm lại không bị trúng độc?" Bồ Hùng ngạc nhiên hỏi.
Mạc Vấn không trả lời vấn đề của Bồ Hùng, mà nhắm mắt ngưng thần phân biệt độc tính. Nước này có độc tính không phải của thảo dược, hẳn là độc tố trong cơ thể chim thú sinh ra, do yêu vật kia là chim chóc, cho nên hắn hoài nghi yêu vật kia là một con chim Trấm, độc trong đầm chính là do lông vũ của nó tạo nên, nhưng phân biệt kỹ càng lại phát hiện độc tính trong đầm này cũng không phải độc Trấm, nếu như thật sự là độc Trấm, thì đám cá lội trong đầm khó mà sống sót.
"Độc dược người hạ độc sử dụng có lẽ là nước bọt của yêu vật sống trong đầm." Mạc Vấn mở mắt nói.
Bồ Hùng nghe vậy vội vàng truyền lệnh ba quân, báo cho biết đầm nước có độc, không thể uống được.
Đoàn quân dừng lại một lát, rồi lại lần nữa đi về phía trước, nhưng đúng lúc này, yêu vật ở phía trước cách mười dặm lại bắt đầu di động, lúc này tốc độ di động so với lúc trước chậm chạp đi không ít, phương hướng là nhằm thẳng về phía đại quân.
Mạc Vấn cảm giác được, nhưng vẫn không báo cho mọi người biết. Chẳng bao lâu sau, đằng trước bỗng xuất hiện một tên thám mã, mặc dù yêu vật kia đã biến thành hình dạng thám mã, nhưng không thể giấu được yêu khí nồng đậm trên người.
Lát sau, yêu vật biến thành thám mã tới gần, tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Mạc Vấn quỳ một chân trên đất. Nhưng chữ "Báo" còn chưa hô xong, Mạc Vấn đã đưa tay điểm huyệt hai vai cùng đầu gối phải của nó, "Chớ báo vội, hiện nguyên hình đi đã..."
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu