Tử Dương
Chương 133: Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn
Dịch giả: argetlam7420
"Lão gia, cậu sao rồi?" Lão Ngũ đem giải dược mang theo người ném cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn giơ tay tiếp lấy, bỏ vào miệng, rồi ném bình sứ rỗng cho lão Ngũ, "Bưng trà tới để ta súc miệng."
Lão Ngũ nghe vậy mừng rỡ như điên, Mạc Vấn mặc dù chưa trả lời thẳng câu hỏi của gã, nhưng nếu hắn uống giải dược vì không chịu nổi độc tính thì ắt sẽ không ung dung như vậy.
Súc miệng xong Mạc Vấn xoay người trở lại sân, lúc này dưới đài mọi người đang xôn xao bàn tán, đang tỷ thí căng thẳng mà lại uống nước giữa chừng là hành vi vô cùng thất lễ, tự cao tự đại.
Sau khi trở lại Mạc Vấn không vội vã động thủ mà chỉ tĩnh tâm ngưng thần, sau khi tiến vào Tử khí cảm giác khác biệt hoàn toàn, rõ ràng nhất chính là lượng linh khí trong cơ thể đã tăng lên rất nhiều. Loại tăng trưởng này không hề giống như từ Hoàng khí vào Hồng khí, từ Hồng khí tiến lên Lam khí, mà là tăng trưởng theo kiểu nhảy vọt, là biến hóa về chất mà không phải chỉ gia tăng về lượng. Khi trước tu hành giống như nước đọng thành đầm, nhiều hơn nữa biền thành hồ, sau khi tiến vào Tử khí thì giống như nước trong hồ tràn ra nhập vào sông lớn, cực kỳ thông suốt, cực kỳ rộng mở.
Khi chưa tiến vào Tử khí các giác quan mặc dù rất nhạy bén, nhưng linh khiếu vẫn còn bế tắc, lần này mới đúng thật là tai thính mắt tinh. Lam khí có thể sử dụng linh khí trong phạm vi mười dặm, mà Tử khí thì vượt xa trăm dặm mà Triệu chân nhân từng nói, hầu như đã thông với thiên địa, nếu lấy Thiên Lang Hào viết Thiên Cương phù thì có thể mời thần ngự quỷ, một tay che trời. Nếu viết Địa Sát phù có thể dời non lấp bể, không gì không làm được.
Linh khí vận hành nhanh chóng như bánh xe gió quay tít, toàn thân nhẹ nhàng lâng lâng, thư thái vô cùng. Lúc này trong Khí Hải linh khí đã tràn đầy, đan dược bổ khí không tiếp tục phân giải nữa, mà chuyển sang trạng thái sẵn sàng, chỉ cần linh khí có tiêu hao thì ngay lập tức sẽ tự động phân giải tiến hành bổ sung.
Lúc Mạc Vấn đang cảm thụ những biến đổi của bản thân, trên không trung bỗng xuất hiện một đám mây dông đen kịt. đám mây hơi khác mây dông thường, chỉ có độc một đám mây đột nhiên xuất hiện, không hề có gió dông, màu sắc so với mây dông thường cũng đen hơn rất nhiều.
Đám mây dông xuất hiện cực kỳ đột ngột, làm tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên. Trong nháy mắt mây dông đã bay đến pháp đài, khi mà dân chúng cho rằng mây này là do một trong hai người làm phép mang tới, thì trong mây bỗng truyền đến hổ gầm điếc tai, cùng với đó là tiếng người hô vang, "Thượng Thanh môn nhân Thiên Khu Tử tu hành có thành tựu, phát động Thiên Kiếp, Lôi bộ Vạn Hổ thay mặt truyền pháp dụ của Thượng Thanh, Thượng Thanh chuẩn đồ, miễn Thiên Lôi gia thân (đánh vào người)."
Tiếng hô vang từ trong mây truyền ra, vang dội khắp kinh thành, dân chúng bên dưới không khỏi ngạc nhiên kinh hãi, trong đám đã có nhiều người bắt đầu quỳ xuống đất dập đầu. Người thời này thờ phụng giáo phái bất luận là có thành kính hay không, đều là vào miếu thắp hương rồi dập đầu vái lạy.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn trong lòng có vô vàn cảm xúc, cố nén sợ hãi tụng niệm đạo hiệu. Cảnh giới Tử khí này đạt được không dễ dàng chút nào, ở Man hoang luyện đan, đóng cửa khổ tu, uống rượu thúc giục đan dược, bằng hữu dốc túi tương trợ, tới cuối cùng thậm chí dùng còn phải uống thuốc độc, tổn hại đến sức khỏe mới vừa kịp Độ Kiếp trước lúc đấu pháp, khổ cực trong đó chỉ có chính hắn mới hiểu được.
Lần này Lôi bộ Vạn Hổ tới cũng khác với Vạn Hùng, truyền pháp chỉ xong không chần chừ thêm, cũng không nói nhiều với Mạc Vấn, cưỡi mây dông bay lên tận trời cao. Mây dông tiêu tán đi, bầu trời quang đãng trở lại.
Tới lúc này, đã không còn ai dám khinh thường Mạc Vấn nữa. Mạc Vấn cũng cảm thấy yên tâm hơn, lần này Lôi bộ Thần Tướng xuất hiện rất kịp thời, trước mặt toàn dân, đang lúc chuẩn bị đấu pháp, mọi người không ai không thấy rõ, đấu pháp còn chưa bắt đầu hắn đã chiếm được tiên cơ rồi.
Mặc dù đã tiền vào Tử khí nhưng Mạc Vấn lại không hề nóng lòng xuất thủ. Không phải là hắn sợ Nghiễm Phổ, Nghiễm Phổ mặc dù cũng là cao thủ độ qua Thiên kiếp, nhưng tăng nhân Phật Môn lại không giỏi pháp thuật, nếu động thủ Nghiễm Phổ chắc chắn bại trận. Hắn sở dĩ không vội xuất thủ là bởi lúc này hắn vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi được, cần một chút thời gian cảm nhận cùng thích ứng với những thay đổi to lớn vừa xong.
Lôi Vân xuất hiện, Lôi bộ Thần Tướng hô vang, không thể nghi ngờ là Mạc Vấn đã đoạt được tiên cơ, thế nhưng Nghiễm Phổ không hề tỏ ra nản chí, sắc mặt lão vẫn như thường, không chút bực bội. Đến khi mây dông tản đi lão vẫn ngồi xếp bằng, tay trái cầm thiền trượng, tay phải dựng thẳng trước ngực, lông mày rủ xuống, nhắm mắt cao giọng tụng kinh.
Mạc Vấn cũng không vội động thủ, làm theo Nghiễm Phổ tụng niệm kinh văn. Nghiễm Phổ hòa thượng niệm kinh văn là tiếng Phạn, khúc đầu rất chậm chạp, về sau càng niệm càng nhanh, môi mấp máy liên tục, Phạn ngữ tuôn ra ào ào không thể nghe rõ.
Một lát sau, Mạc Vấn cảm giác có điều lạ thường, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy theo tiếng lão hòa thượng tụng niệm kinh văn, cách mặt đất hơn năm mươi trượng trên không trung lặng lẽ xuất hiện một bức Pháp tượng Phật Đà cực lớn đang ngồi. Pháp tượng ban đầu mờ ảo như sương, sau càng lúc càng rõ ràng, toàn thân vàng chói, đôi tai rất dài, bàn tay phải đặt trên bàn tay trái, khuôn mặt tỏa ra nét từ bi vô lượng. Tiếp đó, Pháp tượng Phật Đà tỏa ra vạn đạo kim quang, khuôn miệng hé mở, phát ra tiếng tụng kinh trầm lắng mà chậm rãi, kinh văn tụng niệm lại bằng tiếng Hán, là bộ kinh văn về mười hai mối nhân duyên mà tăng nhân tín đồ hay đọc. Tiếng tụng kinh vừa phát ra, mọi người trong Hộ Quốc Tự đều đồng thanh đọc theo, không khí trang nghiêm lại mang nét từ bi đặc trưng của nhà Phật.
Mạc Vấn thấy vậy lông mày khẽ nhăn, hắn tuy ngồi xa Nghiễm Phổ nhưng vẫn nghe thấy rất rõ, kinh văn Phật Đà đang tụng hiển nhiên là xuất phát từ miệng Nghiễm Phổ. Bức Pháp tượng này đột nhiên xuất hiện cũng không phải Phật Đà thật sự, mà chỉ là Nghiễm Phổ dùng thần thông biến ảo thành, mượn Kim thân Pháp tướng Phật Đà để lay động tâm thần dân chúng, xóa bỏ tiên cơ Lôi Thần hiện thân khi nãy của Mạc Vấn.
Thế nhưng đương kim Hoàng Thượng cùng văn võ bá quan và dân chúng quanh pháp đài lại không biết nội tình, thấy Phật Đà hiện thân, kim quang chói mắt thì ai cũng trầm trồ thán phục, có nhiều người cũng quỳ xuống đất dập đầu.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, quốc sư dùng thần thông huyền diệu biến ảo thành Pháp tướng Phật Đà, mượn miệng Phật Đà để giảng kinh, không biết Phật Đà của bản phái có đồng ý hay không?" Mạc Vấn vận khí nói ra, lúc này hắn đã là tu vi Tử khí, lại dùng linh khí lên tiếng, lời vừa thốt ra lập tức lấn át tiếng tăng nhân tụng kinh.
Mạc Vấn nói xong, bách tính dưới đài phản ứng mỗi người mỗi khác, có người bừng tỉnh đại ngộ, có người nhíu mày nghi ngờ, có người do dự không biết làm sao, cũng có người đứng yên không động.
Kia Nghiễm Phổ hòa thượng làm như không nghe thấy Mạc Vấn nói, vẫn ngồi xếp bằng tụng kinh. Dù cho Mạc Vấn nói gì thì Pháp tượng Phật Đà trên không trung vẫn đang lấy được lòng tin của rất đông bách tính ngoài sân.
"Cái Pháp tượng này chỉ là hư ảo thôi, nếu Quốc sư cứ tiếp tục lấy ảo ảnh lừa gạt con dân nước Tấn thì bần đạo đành phải ra tay, phá hủy Kim thân này của ngươi vậy." Mạc Vấn lại vận khí hô to.
Nghiễm Phổ hòa thượng vẫn không thèm để ý tới hắn, lông mày rủ xuống nhắm mắt tụng kinh Phật. Kim thân phát ra thanh âm có giọng nói khác hoàn toàn với lão, cho nên mọi người cũng không biết Pháp tượng đọc kinh văn là từ miệng lão mà ra.
Mạc Vấn thấy vậy lại càng cau mày hơn, đối phương tuy là sử dụng thần thông nhưng thực chất là phép thuật lừa gạt, tuyệt đối không thể để Pháp tượng giả tạo kia tụng xong kinh văn, nếu không thì không cách nào lật tẩy được lão hòa thượng. Nghĩ vậy hắn liền cấp tốc lấy ra hộp đen viết một đạo Lôi phù màu tím, đạp đất mượn lực lăng không bay lên, tới giữa không trung xoay người giơ tay, linh khí tím ào ào phá thể mà ra. Lôi phù được linh khí thúc giục, nhanh chóng bay tới tấn công Pháp tượng Phật Đà cách đó mười trượng.
Lôi phù vốn là bùa chú tính Dương, có hiệu quả khắc chế âm vật rất mạnh, đối phó với ảo ảnh cũng có tác dụng. Phù chú bay vào phát ra một tiếng nổ vang trời, Pháp tượng Phật Đà nháy mắt liền tan biến không còn dấu tích gì.
Mạc Vấn vừa mới tiến vào Tử khí, lần đầu bay trên không trung còn chưa thành thạo, do vậy hắn không dám ở lâu trên không, một kích thành công lập tức vận chuyển linh khí hạ xuống mặt đất. Lúc này xung quanh pháp đài yên lặng như tờ, nhà nhà kinh ngạc, người người trố mắt, dám ra tay với Phật Đà sao, thật là to gan lớn mật.
"Nếu là Phật Đà đích thân tới, bần đạo chắc chắn không thể ngăn được hắn giảng kinh, nhưng vị Phật Đà này là giả. Phật giáo của ngươi là giáo phái ngoại bang, Đạo Gia ta ở Trung thổ chưa từng chèn ép ngươi, ngươi cũng nên tuân thủ nghiêm đạo làm khách mới đúng, vì sao lại dùng trò ảo thuật này mê hoặc bách tính nước Tấn ta?" Mạc Vấn hạ xuống đất lớn tiếng trách móc.
Nghiễm Phổ hòa thượng thấy Mạc Vấn phá hủy Pháp tượng Phật Đà, lại cao giọng mắng lão, cũng không hề hoảng sợ mà chậm rãi đứng dậy, lắc đầu thở dài, "A Di Đà Phật, Phật giáo ta đúng là giáo phái ngoại bang, Phật pháp truyền tới Trung thổ đã qua bao nhiêu năm tháng, tăng nhân Phật Môn chúng ta một mực tuân thủ thanh quy giới luật, không xâm phạm ai, tất cả mọi việc đều nhường Đạo Gia các ngươi đi đầu, sao lại nói chúng ta không tuân thủ đạo làm khách?"
"Đã là như vậy, ngươi vì sao phải giở trò bịp bợm, tạo ra ảo ảnh lừa gạt người đời?" Mạc Vấn nhìn ra đối phương đang tránh nặng tìm nhẹ, cũng nhất quyết bám lấy vấn đề Pháp tượng giả để truy hỏi lão.
"A Di Đà Phật, Phật Quang Phổ Chiếu sao có thể là giả được, đạo trưởng là đạo nhân Trung thổ, Phật tỏ lòng đau buồn, rộng lượng không truy cứu." Nghiễm Phổ hòa thượng lại xướng tên Phật.
Mạc Vấn trố mắt ngạc nhiên, hắn không ngờ Nghiễm Phổ lại dám nói láo ngay trước mặt mọi người như vậy. Ngoài ra ý Nghiễm Phổ là Pháp tượng mặc dù bị hắn hủy mất nhưng thực chất là Phật Đà khinh thường, không thèm so đo với hắn.
Càng làm Mạc Vấn không có ngờ tới là những dân chúng đứng xem lại có vẻ rất đồng tình với Nghiễm Phổ, có nhiều người gật gù tán thưởng, thậm chí còn có người lộ vẻ kính nể.
"Bần đạo tuổi còn trẻ, tranh luận với bậc trưởng bối thì có vẻ không công bằng, nhưng lần này hoàng thượng có chỉ, lệnh cho ta và ngươi Phật Đạo giao đấu, Hộ Quốc Tự lúc trước cũng đã đồng ý việc đấu pháp, lệnh đã ban không thể bỏ, xin mời Quốc sư chỉ bảo thần thông." Mạc Vấn trở về chỗ cũ, cao giọng nói ra. Lão hòa thượng Nghiễm Phổ này đã hơn năm mươi tuổi, mấy trò giả bộ dày dạn kinh nghiệm, cử chỉ đi đứng rất có phong thái. Hắn nghĩ mãi vẫn không có cách nào có thể lấn át được lão, cho nên hắn thay đổi sách lược, trực tiếp yêu cầu tỷ thí, đánh lão ta sấp mặt để coi lão có còn giả bộ nữa hay không.
"A Di Đà Phật, đạo trưởng, mời." Nghiễm Phổ hòa thượng khom người chắp tay.
Mạc Vấn thấy vẻ mặt đối phương như vậy, biết Nghiễm Phổ không nghĩ là hắn có thể chiến thắng, đối phương suy nghĩ như vậy chẳng có gì lạ, dù sao lão đã vượt qua Thiên Kiếp nhiều năm, còn hắn chỉ vừa mới tiến vào Tử khí, ngay cả cách điều khiển linh khí thế nào cũng còn chưa biết.
Sự thật đúng như như Nghiễm Phổ hòa thượng dự đoán, lúc này Mạc Vấn quả thật vẫn còn chưa thích ứng với tu vi Tử khí. Khi nãy lăng không hắn đại khái tính được trước mắt mình có thể bay cao hơn ba mươi trượng, linh khí có thể phóng ra ngoài hơn mười trượng, ngoài ra về mặt thân pháp, tốc độ cùng với rất nhiều biến hóa khác đều chưa thể nắm được, huống chí nói đến chuyện thông thạo.
Mạc Vấn thấy Nghiễm Phổ không có ý định chủ động xuất thủ, liền hơi chút do dự rồi chậm rãi đi về hướng đông, lúc đi nhân cơ hội làm quen với tu vi Tử khí cùng các biến hóa khác, cùng lúc đó trong lòng nhớ lại lúc Nghiễm Phổ ra tay với hắn hồi ở Man hoang. Khi đó hắn chưa tiến vào Tử khí thì đã có thể tránh được Nghiễm Phổ công kích rồi, như vậy có thể thấy thân pháp cùng tốc độ của Nghiễm Phổ khá hạn chế.
Vừa trầm ngâm đi lại, chẳng mấy chốc hắn đã tới chính giữa pháp đài. Lúc này Nghiễm Phổ không dám nhắm mắt khinh thường nữa, mà ngưng thần nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt lộ rõ sự đề phòng. Mạc Vấn thấy vậy liền biết Nghiễm Phổ vì ngại thân phận Quốc sư nên mới không chủ động xuất thủ, trong lòng hắn mừng thầm. Thân pháp Nghiễm Phổ vốn rất kém, lại bị động phòng thủ nữa chắc chắn sẽ mất tiên cơ.
Đi được hơn mười bước, Mạc Vấn dừng lại. Lúc này Nghiễm Phổ đã tập trung tinh thần phòng ngự, nắm chặt thiền trượng trong tay đến mức lộ cả gân xanh. Tới lúc này hắn có thể nhận thấy đối phương đang phát ra linh khí phòng ngự, Nghiễm Phổ hòa thượng tuổi cao, tu hành đã lâu, linh khí rất vững chắc, mặc dù đều là Tử khí cùng tu vi linh khí nhưng mạnh hơn hắn không ít. Linh khí thâm hậu có rất nhiều ích lợi, một trong số đó chính là chịu đòn rất tốt, dùng Cầm Phong Quỷ Thủ rất khó đánh bại được lão, còn cần phải dựa vào bùa chú mới được.
Dừng lại được một lát, Mạc Vấn lại bước tới trước, bước chân đang chậm rãi thì đột nhiên tăng tốc độ, nhanh như cắt thi triển Truy Phong Quỷ Bộ, đồng thời hai tay giơ cao ngưng tụ linh khí, khi vừa tới tầm đánh lập tức xuất thủ.
Nghiễm Phổ thấy vậy hoảng sợ kinh hãi, muốn lách người tránh né thì đã không kịp, hai chưởng của Mạc Vấn đã tát thẳng vào má trái lão, tiếng bạt tai thanh thúy vang dội...
"Lão gia, cậu sao rồi?" Lão Ngũ đem giải dược mang theo người ném cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn giơ tay tiếp lấy, bỏ vào miệng, rồi ném bình sứ rỗng cho lão Ngũ, "Bưng trà tới để ta súc miệng."
Lão Ngũ nghe vậy mừng rỡ như điên, Mạc Vấn mặc dù chưa trả lời thẳng câu hỏi của gã, nhưng nếu hắn uống giải dược vì không chịu nổi độc tính thì ắt sẽ không ung dung như vậy.
Súc miệng xong Mạc Vấn xoay người trở lại sân, lúc này dưới đài mọi người đang xôn xao bàn tán, đang tỷ thí căng thẳng mà lại uống nước giữa chừng là hành vi vô cùng thất lễ, tự cao tự đại.
Sau khi trở lại Mạc Vấn không vội vã động thủ mà chỉ tĩnh tâm ngưng thần, sau khi tiến vào Tử khí cảm giác khác biệt hoàn toàn, rõ ràng nhất chính là lượng linh khí trong cơ thể đã tăng lên rất nhiều. Loại tăng trưởng này không hề giống như từ Hoàng khí vào Hồng khí, từ Hồng khí tiến lên Lam khí, mà là tăng trưởng theo kiểu nhảy vọt, là biến hóa về chất mà không phải chỉ gia tăng về lượng. Khi trước tu hành giống như nước đọng thành đầm, nhiều hơn nữa biền thành hồ, sau khi tiến vào Tử khí thì giống như nước trong hồ tràn ra nhập vào sông lớn, cực kỳ thông suốt, cực kỳ rộng mở.
Khi chưa tiến vào Tử khí các giác quan mặc dù rất nhạy bén, nhưng linh khiếu vẫn còn bế tắc, lần này mới đúng thật là tai thính mắt tinh. Lam khí có thể sử dụng linh khí trong phạm vi mười dặm, mà Tử khí thì vượt xa trăm dặm mà Triệu chân nhân từng nói, hầu như đã thông với thiên địa, nếu lấy Thiên Lang Hào viết Thiên Cương phù thì có thể mời thần ngự quỷ, một tay che trời. Nếu viết Địa Sát phù có thể dời non lấp bể, không gì không làm được.
Linh khí vận hành nhanh chóng như bánh xe gió quay tít, toàn thân nhẹ nhàng lâng lâng, thư thái vô cùng. Lúc này trong Khí Hải linh khí đã tràn đầy, đan dược bổ khí không tiếp tục phân giải nữa, mà chuyển sang trạng thái sẵn sàng, chỉ cần linh khí có tiêu hao thì ngay lập tức sẽ tự động phân giải tiến hành bổ sung.
Lúc Mạc Vấn đang cảm thụ những biến đổi của bản thân, trên không trung bỗng xuất hiện một đám mây dông đen kịt. đám mây hơi khác mây dông thường, chỉ có độc một đám mây đột nhiên xuất hiện, không hề có gió dông, màu sắc so với mây dông thường cũng đen hơn rất nhiều.
Đám mây dông xuất hiện cực kỳ đột ngột, làm tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên. Trong nháy mắt mây dông đã bay đến pháp đài, khi mà dân chúng cho rằng mây này là do một trong hai người làm phép mang tới, thì trong mây bỗng truyền đến hổ gầm điếc tai, cùng với đó là tiếng người hô vang, "Thượng Thanh môn nhân Thiên Khu Tử tu hành có thành tựu, phát động Thiên Kiếp, Lôi bộ Vạn Hổ thay mặt truyền pháp dụ của Thượng Thanh, Thượng Thanh chuẩn đồ, miễn Thiên Lôi gia thân (đánh vào người)."
Tiếng hô vang từ trong mây truyền ra, vang dội khắp kinh thành, dân chúng bên dưới không khỏi ngạc nhiên kinh hãi, trong đám đã có nhiều người bắt đầu quỳ xuống đất dập đầu. Người thời này thờ phụng giáo phái bất luận là có thành kính hay không, đều là vào miếu thắp hương rồi dập đầu vái lạy.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn trong lòng có vô vàn cảm xúc, cố nén sợ hãi tụng niệm đạo hiệu. Cảnh giới Tử khí này đạt được không dễ dàng chút nào, ở Man hoang luyện đan, đóng cửa khổ tu, uống rượu thúc giục đan dược, bằng hữu dốc túi tương trợ, tới cuối cùng thậm chí dùng còn phải uống thuốc độc, tổn hại đến sức khỏe mới vừa kịp Độ Kiếp trước lúc đấu pháp, khổ cực trong đó chỉ có chính hắn mới hiểu được.
Lần này Lôi bộ Vạn Hổ tới cũng khác với Vạn Hùng, truyền pháp chỉ xong không chần chừ thêm, cũng không nói nhiều với Mạc Vấn, cưỡi mây dông bay lên tận trời cao. Mây dông tiêu tán đi, bầu trời quang đãng trở lại.
Tới lúc này, đã không còn ai dám khinh thường Mạc Vấn nữa. Mạc Vấn cũng cảm thấy yên tâm hơn, lần này Lôi bộ Thần Tướng xuất hiện rất kịp thời, trước mặt toàn dân, đang lúc chuẩn bị đấu pháp, mọi người không ai không thấy rõ, đấu pháp còn chưa bắt đầu hắn đã chiếm được tiên cơ rồi.
Mặc dù đã tiền vào Tử khí nhưng Mạc Vấn lại không hề nóng lòng xuất thủ. Không phải là hắn sợ Nghiễm Phổ, Nghiễm Phổ mặc dù cũng là cao thủ độ qua Thiên kiếp, nhưng tăng nhân Phật Môn lại không giỏi pháp thuật, nếu động thủ Nghiễm Phổ chắc chắn bại trận. Hắn sở dĩ không vội xuất thủ là bởi lúc này hắn vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi được, cần một chút thời gian cảm nhận cùng thích ứng với những thay đổi to lớn vừa xong.
Lôi Vân xuất hiện, Lôi bộ Thần Tướng hô vang, không thể nghi ngờ là Mạc Vấn đã đoạt được tiên cơ, thế nhưng Nghiễm Phổ không hề tỏ ra nản chí, sắc mặt lão vẫn như thường, không chút bực bội. Đến khi mây dông tản đi lão vẫn ngồi xếp bằng, tay trái cầm thiền trượng, tay phải dựng thẳng trước ngực, lông mày rủ xuống, nhắm mắt cao giọng tụng kinh.
Mạc Vấn cũng không vội động thủ, làm theo Nghiễm Phổ tụng niệm kinh văn. Nghiễm Phổ hòa thượng niệm kinh văn là tiếng Phạn, khúc đầu rất chậm chạp, về sau càng niệm càng nhanh, môi mấp máy liên tục, Phạn ngữ tuôn ra ào ào không thể nghe rõ.
Một lát sau, Mạc Vấn cảm giác có điều lạ thường, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy theo tiếng lão hòa thượng tụng niệm kinh văn, cách mặt đất hơn năm mươi trượng trên không trung lặng lẽ xuất hiện một bức Pháp tượng Phật Đà cực lớn đang ngồi. Pháp tượng ban đầu mờ ảo như sương, sau càng lúc càng rõ ràng, toàn thân vàng chói, đôi tai rất dài, bàn tay phải đặt trên bàn tay trái, khuôn mặt tỏa ra nét từ bi vô lượng. Tiếp đó, Pháp tượng Phật Đà tỏa ra vạn đạo kim quang, khuôn miệng hé mở, phát ra tiếng tụng kinh trầm lắng mà chậm rãi, kinh văn tụng niệm lại bằng tiếng Hán, là bộ kinh văn về mười hai mối nhân duyên mà tăng nhân tín đồ hay đọc. Tiếng tụng kinh vừa phát ra, mọi người trong Hộ Quốc Tự đều đồng thanh đọc theo, không khí trang nghiêm lại mang nét từ bi đặc trưng của nhà Phật.
Mạc Vấn thấy vậy lông mày khẽ nhăn, hắn tuy ngồi xa Nghiễm Phổ nhưng vẫn nghe thấy rất rõ, kinh văn Phật Đà đang tụng hiển nhiên là xuất phát từ miệng Nghiễm Phổ. Bức Pháp tượng này đột nhiên xuất hiện cũng không phải Phật Đà thật sự, mà chỉ là Nghiễm Phổ dùng thần thông biến ảo thành, mượn Kim thân Pháp tướng Phật Đà để lay động tâm thần dân chúng, xóa bỏ tiên cơ Lôi Thần hiện thân khi nãy của Mạc Vấn.
Thế nhưng đương kim Hoàng Thượng cùng văn võ bá quan và dân chúng quanh pháp đài lại không biết nội tình, thấy Phật Đà hiện thân, kim quang chói mắt thì ai cũng trầm trồ thán phục, có nhiều người cũng quỳ xuống đất dập đầu.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, quốc sư dùng thần thông huyền diệu biến ảo thành Pháp tướng Phật Đà, mượn miệng Phật Đà để giảng kinh, không biết Phật Đà của bản phái có đồng ý hay không?" Mạc Vấn vận khí nói ra, lúc này hắn đã là tu vi Tử khí, lại dùng linh khí lên tiếng, lời vừa thốt ra lập tức lấn át tiếng tăng nhân tụng kinh.
Mạc Vấn nói xong, bách tính dưới đài phản ứng mỗi người mỗi khác, có người bừng tỉnh đại ngộ, có người nhíu mày nghi ngờ, có người do dự không biết làm sao, cũng có người đứng yên không động.
Kia Nghiễm Phổ hòa thượng làm như không nghe thấy Mạc Vấn nói, vẫn ngồi xếp bằng tụng kinh. Dù cho Mạc Vấn nói gì thì Pháp tượng Phật Đà trên không trung vẫn đang lấy được lòng tin của rất đông bách tính ngoài sân.
"Cái Pháp tượng này chỉ là hư ảo thôi, nếu Quốc sư cứ tiếp tục lấy ảo ảnh lừa gạt con dân nước Tấn thì bần đạo đành phải ra tay, phá hủy Kim thân này của ngươi vậy." Mạc Vấn lại vận khí hô to.
Nghiễm Phổ hòa thượng vẫn không thèm để ý tới hắn, lông mày rủ xuống nhắm mắt tụng kinh Phật. Kim thân phát ra thanh âm có giọng nói khác hoàn toàn với lão, cho nên mọi người cũng không biết Pháp tượng đọc kinh văn là từ miệng lão mà ra.
Mạc Vấn thấy vậy lại càng cau mày hơn, đối phương tuy là sử dụng thần thông nhưng thực chất là phép thuật lừa gạt, tuyệt đối không thể để Pháp tượng giả tạo kia tụng xong kinh văn, nếu không thì không cách nào lật tẩy được lão hòa thượng. Nghĩ vậy hắn liền cấp tốc lấy ra hộp đen viết một đạo Lôi phù màu tím, đạp đất mượn lực lăng không bay lên, tới giữa không trung xoay người giơ tay, linh khí tím ào ào phá thể mà ra. Lôi phù được linh khí thúc giục, nhanh chóng bay tới tấn công Pháp tượng Phật Đà cách đó mười trượng.
Lôi phù vốn là bùa chú tính Dương, có hiệu quả khắc chế âm vật rất mạnh, đối phó với ảo ảnh cũng có tác dụng. Phù chú bay vào phát ra một tiếng nổ vang trời, Pháp tượng Phật Đà nháy mắt liền tan biến không còn dấu tích gì.
Mạc Vấn vừa mới tiến vào Tử khí, lần đầu bay trên không trung còn chưa thành thạo, do vậy hắn không dám ở lâu trên không, một kích thành công lập tức vận chuyển linh khí hạ xuống mặt đất. Lúc này xung quanh pháp đài yên lặng như tờ, nhà nhà kinh ngạc, người người trố mắt, dám ra tay với Phật Đà sao, thật là to gan lớn mật.
"Nếu là Phật Đà đích thân tới, bần đạo chắc chắn không thể ngăn được hắn giảng kinh, nhưng vị Phật Đà này là giả. Phật giáo của ngươi là giáo phái ngoại bang, Đạo Gia ta ở Trung thổ chưa từng chèn ép ngươi, ngươi cũng nên tuân thủ nghiêm đạo làm khách mới đúng, vì sao lại dùng trò ảo thuật này mê hoặc bách tính nước Tấn ta?" Mạc Vấn hạ xuống đất lớn tiếng trách móc.
Nghiễm Phổ hòa thượng thấy Mạc Vấn phá hủy Pháp tượng Phật Đà, lại cao giọng mắng lão, cũng không hề hoảng sợ mà chậm rãi đứng dậy, lắc đầu thở dài, "A Di Đà Phật, Phật giáo ta đúng là giáo phái ngoại bang, Phật pháp truyền tới Trung thổ đã qua bao nhiêu năm tháng, tăng nhân Phật Môn chúng ta một mực tuân thủ thanh quy giới luật, không xâm phạm ai, tất cả mọi việc đều nhường Đạo Gia các ngươi đi đầu, sao lại nói chúng ta không tuân thủ đạo làm khách?"
"Đã là như vậy, ngươi vì sao phải giở trò bịp bợm, tạo ra ảo ảnh lừa gạt người đời?" Mạc Vấn nhìn ra đối phương đang tránh nặng tìm nhẹ, cũng nhất quyết bám lấy vấn đề Pháp tượng giả để truy hỏi lão.
"A Di Đà Phật, Phật Quang Phổ Chiếu sao có thể là giả được, đạo trưởng là đạo nhân Trung thổ, Phật tỏ lòng đau buồn, rộng lượng không truy cứu." Nghiễm Phổ hòa thượng lại xướng tên Phật.
Mạc Vấn trố mắt ngạc nhiên, hắn không ngờ Nghiễm Phổ lại dám nói láo ngay trước mặt mọi người như vậy. Ngoài ra ý Nghiễm Phổ là Pháp tượng mặc dù bị hắn hủy mất nhưng thực chất là Phật Đà khinh thường, không thèm so đo với hắn.
Càng làm Mạc Vấn không có ngờ tới là những dân chúng đứng xem lại có vẻ rất đồng tình với Nghiễm Phổ, có nhiều người gật gù tán thưởng, thậm chí còn có người lộ vẻ kính nể.
"Bần đạo tuổi còn trẻ, tranh luận với bậc trưởng bối thì có vẻ không công bằng, nhưng lần này hoàng thượng có chỉ, lệnh cho ta và ngươi Phật Đạo giao đấu, Hộ Quốc Tự lúc trước cũng đã đồng ý việc đấu pháp, lệnh đã ban không thể bỏ, xin mời Quốc sư chỉ bảo thần thông." Mạc Vấn trở về chỗ cũ, cao giọng nói ra. Lão hòa thượng Nghiễm Phổ này đã hơn năm mươi tuổi, mấy trò giả bộ dày dạn kinh nghiệm, cử chỉ đi đứng rất có phong thái. Hắn nghĩ mãi vẫn không có cách nào có thể lấn át được lão, cho nên hắn thay đổi sách lược, trực tiếp yêu cầu tỷ thí, đánh lão ta sấp mặt để coi lão có còn giả bộ nữa hay không.
"A Di Đà Phật, đạo trưởng, mời." Nghiễm Phổ hòa thượng khom người chắp tay.
Mạc Vấn thấy vẻ mặt đối phương như vậy, biết Nghiễm Phổ không nghĩ là hắn có thể chiến thắng, đối phương suy nghĩ như vậy chẳng có gì lạ, dù sao lão đã vượt qua Thiên Kiếp nhiều năm, còn hắn chỉ vừa mới tiến vào Tử khí, ngay cả cách điều khiển linh khí thế nào cũng còn chưa biết.
Sự thật đúng như như Nghiễm Phổ hòa thượng dự đoán, lúc này Mạc Vấn quả thật vẫn còn chưa thích ứng với tu vi Tử khí. Khi nãy lăng không hắn đại khái tính được trước mắt mình có thể bay cao hơn ba mươi trượng, linh khí có thể phóng ra ngoài hơn mười trượng, ngoài ra về mặt thân pháp, tốc độ cùng với rất nhiều biến hóa khác đều chưa thể nắm được, huống chí nói đến chuyện thông thạo.
Mạc Vấn thấy Nghiễm Phổ không có ý định chủ động xuất thủ, liền hơi chút do dự rồi chậm rãi đi về hướng đông, lúc đi nhân cơ hội làm quen với tu vi Tử khí cùng các biến hóa khác, cùng lúc đó trong lòng nhớ lại lúc Nghiễm Phổ ra tay với hắn hồi ở Man hoang. Khi đó hắn chưa tiến vào Tử khí thì đã có thể tránh được Nghiễm Phổ công kích rồi, như vậy có thể thấy thân pháp cùng tốc độ của Nghiễm Phổ khá hạn chế.
Vừa trầm ngâm đi lại, chẳng mấy chốc hắn đã tới chính giữa pháp đài. Lúc này Nghiễm Phổ không dám nhắm mắt khinh thường nữa, mà ngưng thần nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt lộ rõ sự đề phòng. Mạc Vấn thấy vậy liền biết Nghiễm Phổ vì ngại thân phận Quốc sư nên mới không chủ động xuất thủ, trong lòng hắn mừng thầm. Thân pháp Nghiễm Phổ vốn rất kém, lại bị động phòng thủ nữa chắc chắn sẽ mất tiên cơ.
Đi được hơn mười bước, Mạc Vấn dừng lại. Lúc này Nghiễm Phổ đã tập trung tinh thần phòng ngự, nắm chặt thiền trượng trong tay đến mức lộ cả gân xanh. Tới lúc này hắn có thể nhận thấy đối phương đang phát ra linh khí phòng ngự, Nghiễm Phổ hòa thượng tuổi cao, tu hành đã lâu, linh khí rất vững chắc, mặc dù đều là Tử khí cùng tu vi linh khí nhưng mạnh hơn hắn không ít. Linh khí thâm hậu có rất nhiều ích lợi, một trong số đó chính là chịu đòn rất tốt, dùng Cầm Phong Quỷ Thủ rất khó đánh bại được lão, còn cần phải dựa vào bùa chú mới được.
Dừng lại được một lát, Mạc Vấn lại bước tới trước, bước chân đang chậm rãi thì đột nhiên tăng tốc độ, nhanh như cắt thi triển Truy Phong Quỷ Bộ, đồng thời hai tay giơ cao ngưng tụ linh khí, khi vừa tới tầm đánh lập tức xuất thủ.
Nghiễm Phổ thấy vậy hoảng sợ kinh hãi, muốn lách người tránh né thì đã không kịp, hai chưởng của Mạc Vấn đã tát thẳng vào má trái lão, tiếng bạt tai thanh thúy vang dội...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu