Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân
Chương 2
Lâm Miên gặp được Tạ Đình vào năm cậu 21 tuổi.
Năm ấy, một người anh hàng xóm của cậu, Trương Diên đã rời quê lên thành phố làm ăn từ lâu trở về thăm nhà, mang theo phong quang vô hạn, mặc đồ hàng hiệu lái xe xịn, không còn dáng vẻ quê mùa khi còn ở thị trấn nhỏ ngày nào, lắc mình biến thành dáng vẻ tinh tế xa hoa của người thành phố, ai ai cũng ngưỡng mộ. Lâm Miên nghèo khổ hai mươi năm thấy thế trong lòng không khỏi rục rịch, đồng ý cùng Trương Diên đến thành phố A, lúc này mới biết anh ta ở đây làm trong một club, được người ta bao nuôi.
Lâm Miên cũng từng gặp đại gia kia, hơn bốn mươi tuổi, có chút già, bụng to như cóc ghẻ, nhìn rất khó coi. Vậy mà Trương Diên lại nghe lời hắn răm rắp, chỉ cần làm nũng trước mặt hắn là đã thu được một khoản không nhỏ.
"Trên thế giới này đàn ông chết tiệt gì đó đều không xứng có được chân tâm của, chỉ có tiền mới là thật." Trương Diên đứng trên ban công hút thuốc, lời nói ra rõ ràng vô cùng tiêu sái nhưng sắc mặt lại có chút cô đơn.
Sau này hỏi thăm người trong club mới biết, bạn trai cũ của Trương Diên chia tay xong liền cuỗm hết tiền của anh ta, bắt đầu từ lúc đó, Trương Diên không còn tin tưởng vào đàn ông nữa, bị người ta bao dưỡng, một lòng hướng về tiền bạc làm mục đích sống.
Lâm Miên được Trương Diên giới thiệu vào làm trong club, lúc đó cậu vẫn còn là một thiếu niên rụt rè, cẩn thận đề phòng khắp nơi, Trương Diên nhắc nhở cậu, người có tiền đều rất khôn khéo, ngàn vạn lần đừng để bị nắm mũi dắt đi. Cậu đã từng tận mắt chứng kiến những thiếu gia trong phòng khách bin chuốc đến say mèm, chứng kiến Trương Diên bị kéo vào câu dẫn một đại gia, Lâm Miên dần dần ghi nhớ câu nói mà Trương Diên vẫn luôn tôn sùng vào tận đáy lòng, cũng dần dân tự xây nên một lớp tường thành kiên cố để bảo vệ chính mình.
Lương ở club chủ yếu tính vào số rượu bán ra, đủ cho Lâm Miên trang trải cuộc sống hằng ngày, còn dư ra một ít để gửi về gánh vác phần học phí của một đại học danh tiếng mà em gái cậu đang theo học. Cho nên cậu đã nhiều lần từ chối đề nghị bao dưỡng của khách hàng, Trương Diên cười nhạo cậu không biết điều, nhưng cậu lại không dám nói ra nguyên nhân thật sự cho anh ta biết.... Không phải cậu coi thường tiền, mà là mấy đại gia đó thật con mẹ nó quá xấu, cậu thật sự không nhìn nổi!
Lòng yêu thích cái đẹp thì ai chả có, Lâm Miên cũng vậy, mỗi lần cậu nhìn thấy Trương Diên và một gã đàn ông già nua xấu xí nào đó anh anh em em trong dạ dày cũng không nhịn được khó chịu một hồi. Trong đầu không ngừng lăn đi lộn lại câu nói "tiền khó kiếm, c*t khó ăn" mấy chục lần, sau đó về nhà rửa mắt.
Cho đến khi Trương Diên nói với Lâm Miên Tạ Đình muốn gặp cậu, Lâm Miên không nói hai lời đã từ chối.
Mỗi lần Trương Diên giới thiệu đàn ông cho cậu không phải lớn hơn cậu gần hai giáp thì chính là xấu đến không nhìn nổi, Lâm Miên sợ bị anh ta lừa, cuối cùng vẫn không ngăn được Trương Diên năn nỉ càu nhàu, bất đắc dĩ bị đẩy đến ghế dài.
Cậu cần phải dùng vẻ mặt vô cùng đáng tiếc, nói, xin lỗi, Tan tiên sinh, rất cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi không thể chấp nhận yêu cầu này được.
Vậy mà trong giây phút nhìn thấy Tạ Đình, lời kịch cậu đã chuẩn bị sẵn trong đầu lại hóa thành ba chữ không ngừng gào thét: Tôi đồng ý!
Ánh đèn hơi tối màu vàng ấm trải trên ghế dài, Tạ Đình mặc một bộ âu phục nhàn nhã, chân dài thẳng tắp, lười biếng dựa vào thành ghế, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ có vài sợi nghịch ngợm buông xuống, làn da của hắn trắng hơn một chút so với người thường, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, giống như Lâm Miên đang quan sát hắn, hắn cũng đang đánh giá Lâm Miên.
Lượng từ ngữ của Lâm Miên có hạn, rất khó hình dung chuẩn xác tướng mạo của Tạ Đình, nhưng trong một đám đàn ông vừa già vừa xấu xuất hiện ở club bỗng nhiên lẫn vào một thanh niên đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái, giống như một làn gió mát, trong suốt mà mê người, quả thực có thể so với cồn tiêu độc 84 độ, giết sạch vi khuẩn và độc khí trong club không còn một mống.
"Nếu như cậu không đồng ý thì tôi cũng không ép."
Tạ Đình hiển nhiên đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu và Trương Diên trong phòng khách, lông mày đầy anh khí hơi nhíu lại, dùng một loại ánh mắt khó có thể diễn tả được nhìn cậu, làm chân Lâm Miên như nhũn ra.
Đối với chuyện bị đàn ông bao dưỡng Lâm Miên hoàn toàn là một người mới, cậu lắp bắp cả ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh:" Tôi, tôi cũng không nói là không muốn."
Đôi chân người đàn ông thẳng tắp, có tiền lại có sắc, không cần lo sau này xảy ra tranh chấp bởi vì chỉ cần nhìn gương mặt này một cái, Lâm Miên có thể lập tức bỏ qua. Cậu đã làm việc ngày đêm trong club được ba tháng nay, lại bị Trương Diên ngày ngày kéo lệch quan niệm nhân sinh, thật ra điểm mấu chốt đạo đức của Lâm Miên thấp hơn người bình thường một ít, cũng không cảm thấy việc bị đan ông bao dưỡng là chuyện khó chấp nhận gì.
Tạ Đình ngoắc ngoắc tay với cậu, cậu sốt ruột khẽ nhúc nhích hai chân cứng ngắc, đầu óc mờ mịt, chờ đến khi đã đứng trước mặt Tạ Đình, hắn liền kéo cánh tay của cậu, cả người cậu ngã ngồi trên đùi Tạ Đình. Cả người Lâm Miên đều cứng lại, cậu ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt không biết tên xen lẫn mùi rượu trên người hắn, ngay cả chớp mắt cũng quên, nhìn thẳng vào Tạ Đình... Đôi mắt hắn thâm thúy, như biển cả mênh mông nhìn không thấy đáy, nhưng trong ánh mắt lại có thể nhìn ra một chút không bình thường, như đang nhìn cậu, lại như không phải nhìn cậu.
Tạ Đình ngắm nhìn gương mặt Lâm Miên, nửa ngày sau mới duỗi tay sờ lên mắt cậu, Lâm Miên sợ hãi nhắm mắt lại theo phản xạ, lại nghe thấy Tạ Đình nói:" Mở ra."
Cậu bất đắc dĩ nhấc lên mí mắt, cậu chưa từng gần gũi với ai đến vậy, gần đến nỗi hô hấp của đối phương đều phả vào mặt cậu, tê tê dại dại, làm cậu nhớ tới khi còn bé nằm trong sân cỏ, bị con kiến bò qua hai má.
"Anh muốn bao dưỡng tôi sao?"
Bầu không khí ám muội bị câu nói này của Lâm Miên quét sạch, ánh mắt Tạ Đình khẽ biến đổi, không hài lòng trùng khóe môi, nhưng vẫn ừ một tiếng.
Lâm Miên như nghé con mới sinh không sợ cọp, nói lời coi thường :" Trả tiền theo tháng hay theo năm?"
Tạ Đình đẩy cậu ra khỏi người, giống như bị câu nói tầm thường thấp hèn của Lâm Miên làm cho đau đầu, Lâm Miên lảo đảo một chút mới có thể đứng vững, lo sợ bất an vặn vặn ngón tay, âm thầm nghĩ có phải mình đã nói sai cái gì rồi không.
Nhưng nếu đổi lại là người khác nghe cậu hỏi như thế cũng không tức giận, tại sao đến lượt Tạ Đình lại không như vậy? Quả nhiên, tư tưởng của người đẹp trai đúng là khó đoán!
Cậu đờ ra phút chốc, Tạ Đình nói:" Cậu về trước đi, tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với cậu."
Lâm Miên nói được, sau đó cẩn thận rời khỏi ghế dài, lúc đóng cửa, cậu nhìn thấy Tạ Đình cầm ly rượu vang trên bàn lên, đem chất lỏng màu đỏ uống một hơi cạn sạch. Hầu khết lộ ra khẽ di chuyển, gợi cảm cực kỳ.
Lâm Miên vẫn còn có chút mơ màng, mãi đến khi Trương Diên hỏi cậu mới cảm thấy hình như cậu đã bán đứng bản thân mình. Không thể nói được có vui vẻ hay không, chỉ là trong lòng trống rỗng, cậu không học đại học, cũng không biết bây giờ giáo viên sẽ dạy ra học sinh như thế nào, thế nhưng cậu vẫn nhớ giáo viên hồi sơ trung của cậu từng nói với một bạn học trong lớp, làm người phải làm cho đến nơi đến chốn, có làm thì mới có ăn, cậu hỏi mình, như vậy có đúng không?
Nhưng không chờ cậu nghĩ xong đáp án đã bị trợ lý của Tạ Đình lôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó trực tiếp xách đồ vào ở trong căn hộ của Tạ Đình.
Lâm Miên chưa từng bị bao dưỡng cũng không có kinh nghiệm hầu hạ người khác trên giường, cho nên vẫn là lên mạng học hỏi một ít, chỉ là khó tránh khỏi có chút căng thẳng, loại căng thẳng này đạt tới đỉnh cao khi cậu nhìn thấy Tạ Đình ngay đêm hôm đó.
Tạ Đình hỏi cậu đã từng làm với người khác chưa, cậu đàng hoàng lắc đầu, giống như một sủng vật sợ người lạ ngoan ngoãn dưới chân Tạ Đình, khi Tạ Đình hôn lên miệng cậu, Lâm Miên trợn to hai mắt, mơ mơ màng màng mà nghĩ, môi Tạ Đình thật mềm, giống như kẹo bông, vì vậy không nhịn được mà liếm một cái.
Con người đối với những lần đầu tiên đều ghi lòng tạc dạ, Lâm Miên cũng không ngoại lệ, nhưng cậu nhớ đêm đó Tạ Đình không hề ghét bỏ cậu kĩ thuật non yếu, tuy lúc sau làm cho chút quá đáng, nhưng vẫn miễn cưỡng coi là ôn nhu. Lâm Miên nhớ lại bản thân lúc đó không hiểu tại sao lại khóc đến không dừng được, làm cho Tạ Đình có chút mất hứng, những Tạ Đình vẫn nhẹ nhàng xoa mặt cậu, nói cậu đừng khóc nữa.
Tại sao cậu lại khóc, có lẽ mà nhớ tới câu nói của giáo viên ngữ văn hồi sơ trung, làm người phải làm đến nơi đến chốn, có làm thì mới có ăn, nhưng cậu thật sự rất sợ nghèo, cậu chỉ muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, đóng học phí cho em gái, xây nhà cho mẹ, cũng có thể cho chính mình sức lực thẳng lưng mà sống.
Tạ Đình thở dài, rời khỏi phòng, cả đêm hôm đó hắn không trở về, trong phút chốc như vậy, Lâm Miên lại có chút quyến luyến sự ôn nhu của hắn. Cũng may không bao lâu sau, Lâm Miên biết được sự ôn nhu ấy của Tạ Đình chỉ vì cậu có một đôi mắt rất giống Lý Viên.
Cho nên cậu đem tâm tư nhỏ bé của mình đối với Tạ Đình bóp chết từ trong trứng nước, từ đây một lòng xây dựng sự nghiệp, cũng an phận làm thế thân của Lý Viên.
Tất cả đều là giả, chỉ có tiền mới là thật, Lâm Miên lẩm bẩm hai câu này, trở mình, bị Tạ Đình ôm vào trong ngực. Cậu nhớ ra mình đã ở cạnh Tạ Đình được hai năm, lại nghĩ tới số tiền trong sổ tiết kiệm đã lên tới bảy chữ số, không nhịn được âm thầm nhếch miệng cười.