Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 319: Cuộc sống ở Lãnh uyển (4)
Quả đúng như lời Hoàng Phủ Anh, không lâu sau Liên Kiều đã ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Tuyền nói: ‘Tiểu Tuyền, chị rốt cuộc đã hiểu ý em rồi, có phải ý của em là nếu có thể lấy được dữ liệu từ hệ thống dữ liệu kia thì có thể làm giả visa được phải không? Chỉ cần biết mật mã của hệ thống đó là được đúng không?’
‘Đúng, hệ thống dữ liệu có liên quan đến việc làm giả visa rất phức tạp, mật mã đương nhiên là cũng không dễ phá, thông qua những kỹ thuật bảo mật hàng đầu, phải trải qua ba lớp phòng tuyến, mỗi lớp cần một mật mã khác nhau để phá vỡ phòng tuyến. Chỉ cần một mật mã nhập sai cả hệ thống sẽ tự động khóa lại. Căn bản là không có khả năng xâm nhập vào.’ Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng.
‘Hô hô …’
Liên Kiều như vén ra mây mù thấy trời xanh, vui vẻ cười mấy tiếng, không ngừng nhảy nhót trước mặt Thượng Quan Tuyền, bộ dáng phấn khích cực kỳ.
‘Liên Kiều, chị sao vậy? Không có việc gì chứ?’ Thượng Quan Tuyền quả thật bị hành động của cô hù đến, vội vàng đỡ cô đứng vững lại.
Liên Kiều hưng phấn vô cùng, mất một lúc lâu mới trở lại trạng thái bình thường, ‘Tiểu Tuyền, ông trời đúng là không tuyệt đường con người, đúng là vì chúng ta mà sáng tạo kỳ tích mà.’
‘Liên Kiều, chị nói vớ vẩn gì đấy?’ Thượng Quan Tuyền bị cô làm cho như rơi vào một tầng mây mù, ngạc nhiên hỏi lại.
Liên Kiều bụm miệng cười một lúc nữa mới nói tiếp: ‘Chúng ta có thể nói là một cặp trời sinh nha, em thì biết thuật dịch dung còn chị thì có trực giác mạnh, như vậy đến lúc đó chị có thể giúp em phá được mật mã còn em thì có thể làm visa giả, vậy thì còn vấn đề gì nữa đâu?’
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, ấp úng hỏi lại: ‘Chị … chị vừa mới nói mình có thể giải được mật mã phải không?’
‘Đương nhiên rồi!’ Liên Kiều kiêu ngạo ưỡn ngực nói.
Thượng Quan Tuyền kéo cô sang một bên, hỏi lại: ‘Liên Kiều, ý của em là muốn xâm nhập vào hệ thống dữ liệu kia là một chuyện rất khó khăn, trừ phi chị là cao thủ hacker hàng đầu!’
Cô cảm thấy mình nên nhắc nhở Liên Kiều một lần nữa tầm quan trọng của việc giải mật mã, chẳng lẽ Liên Kiều cho rằng đây là trò đùa sao?
Liên Kiều liếc mắc nhìn cô, bất mãn nói: ‘Tiểu Tuyền, chị biết chứ, nhưng em phải tin tưởng chị. Tuy rằng chị không phải hacker gì đó nhưng chuyện giải mật mã đối với chị mà nói là tương đối đơn giản.’
‘Liên Kiều, chị đừng nói đùa. Chỉ có một cơ hội duy nhất để xâm nhập vào hệ thống dữ liệu, nếu như có gì sai sót thì hệ thống sẽ bị khóa lại, đồng thời chúng ta có nguy cơ bị theo dõi ngược lại.’ Thượng Quan Tuyền tưởng Liên Kiều chỉ là nói đùa vội vàng nhắc nhở cô lần nữa.
Liên Kiều thấy vậy thở dài một tiếng, ‘Ai ya Tiểu Tuyền, chị phải nói thế nào hì em mới tin tưởng chị đây. Chị thật sự là có thể giải được mật mã mà!’
‘Không phải, em chỉ là …’
‘Tiểu Tuyền …’
Lúc này Hoàng Phủ Anh mới đi đến bên cạnh hai người, nhẹ giọng nói: ‘Em tin Liên Kiều đi, đối với phương diện này chị ấy đúng là rất lợi hại, trực giác của chị ấy người thường khó mà sánh được. Ngay cả mật mã phòng chứa vũ khí của anh hai em mà chị ấy còn phá được, tin rằng những mật mã này không làm khó được chị ấy đâu.’
‘Trời ạ …’ Thượng Quan Tuyền trố mắt ngạc nhiên một hồi mới chậm rãi lên tiếng: ‘Liên Kiều, chị không làm sát thủ quả là đáng tiếc.’
Loại nhân tài như thế này Niếp Ngân sao lại không phát hiện ra nhỉ?
Liên Kiều thấy cô đã tin mình mới híp mắt cười nói: ‘Cho nên chị biết em là sát thủ chị liền hâm mộ vô cùng, đáng tiếc, trời ghét người tài!’
Hoàng Phủ Anh vô lực liếc mắt nhìn cô, ‘Làm ơn đi, chị đang nói cái gì với cái gì vậy?’
‘Hi hi …’ Liên Kiều đảo đôi mắt màu tím một vòng, hào hứng nói; ‘Chị tin tưởng bằng năng lực của chúng ta nhất định sẽ khiến cho mọi người đều chấn động!’
‘Vậy thì em rất vô dụng rồi.’ Hoàng Phủ Anh trong lòng ngổn ngang trăm mối, bĩu môi nói.
‘Nào có, em đương nhiên là có đất dụng võ rồi, hơn nữa là rất có ích nha.’ Liên Kiều tiến đến kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Anh, nói.
‘Em? Đất dụng võ? Chị muốn em làm cái gì? Em cái gì cũng không biết làm cả!’ Hoàng Phủ Anh nghi hoặc nhìn Liên Kiều nói.
Liên Kiều cười cười: ‘Cái tên không thích nói chuyện kia phải nhờ em ra tay thu phục nha!’
Một câu này khiến cho không chỉ là Hoàng Phủ Anh mà cả Thượng Quan Tuyền đều ngơ ngác không hiểu.
‘Liên Kiều, khúc gỗ không nói chuyện là thứ gì? Gỗ còn biết nói chuyện sao?’ Thượng Quan Tuyền tò mò hỏi lại.
Liên Kiều nhướng mày: ‘Chính là nói cái tên mặt lúc nào cũng đi theo bên cạnh ông xã của em, hắn quả thật không khác ông xã em tí nào, lúc nào mặt cũng lạnh như nước đá, tóm lại là không thích nói chuyện lúc nào cũng nhìn bọn mình chăm chăm đấy!’
Thượng Quan Tuyền lúc này mới vỡ lẽ, cô nhịn không nổi bật cười lớn: ‘Liên Kiều, người chị nói là Lôi, anh ấy là vì bảo đảm cho sự an toàn của chúng ta thôi!’
‘Đúng đó Liên Kiều, em cảm thấy anh ấy tốt lắm mà, chỉ là không thích nói chuyện lắm mà thôi. Chị nói anh ta như vậy không tốt lắm đâu.’ Trong đầu Hoàng Phủ Anh chợt hiện lên hình bóng của Lôi, cô không nhịn được lên tiếng bênh vực hắn.
‘Dừng …’ Liên Kiều không đồng tình với lời của hai người, cô bĩu môi: ‘Chị hình dung hắn ta là khúc gỗ là đã khách sáo lắm rồi đó. Nếu để chị nói thẳng thì chị sẽ nói hắn là một cục nước đã, hay là một cục sắt không hề có tình cảm gì hết.’
‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh vẫn luôn cảm thấy ở trước mặt Thượng Quan Tuyền mà nói xấu người của anh Lãnh dù sao cũng không tốt lắm.
Liên Kiều khoác tay ngắt lời Hoàng Phủ Anh, ‘Anh Anh, em nghĩ lại xem, Lôi nếu như từ sáng đến tối cứ canh chừng chúng ta đăm đăm như vậy đến lúc đó chúng ta muốn trốn đi thực sự rất khó. Cho nên đợi đến ngày chúng ta chính thức hành động, em phải tìm cách di dời sự chú ý của hắn khỏi chúng ta, như vậy nội ứng ngoại hợp thì mới có khả năng thành công được.’
‘Liên Kiều, chị làm gì mà nói nghe còn hơn là chúng ta vượt ngục nữa vậy?’ Hoàng Phủ Anh chau mày nói: ‘Hơn nữa với thân thủ tốt như vậy của hắn em làm sao mà di dời sự chú ý của hắn được chứ?’
‘Ai yo, chuyện này chúng ta sau này sẽ sắp xếp sau.’ Liên Kiều xua tay nói: ‘Mấy ngày nay chúng ta biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Tiểu Tuyền ...’
Cô nhìn về phía Thượng Quan Tuyền hỏi một câu: ‘Rốt cuộc em đứng về phía nào? Là phía ông xã em hay là phía bọn chị?’
Thượng Quan Tuyền chẳng cần suy nghĩ trả lời ngay: ‘Chúng ta đương nhiên là ngồi chung một chiếc thuyền rồi. Em một khi đã quyết định sẽ theo các chị đi chơi thì đương nhiên sẽ hết sức phối hợp với các chị rồi.’
‘Hi hi … vậy là quyết định rồi nhé. Đến lúc đó không cho phép hối hận, nếu ai hối hận thì người đó là chó con!’ Liên Kiều xua tay nói.
Thượng Quan Tuyền nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt: ‘Được thôi!’
Đây đúng là lần đầu tiên cô nghe có người thề thốt như vậy. Đúng là rất thú vị.
Chính ngay lúc ba cô gái say sưa bàn bạc chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại của mình thì nghe một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng: ‘Chuyện gì đã quyết định?’
Tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục xuất hiện trước mặt ba cô gái.
‘Đúng, hệ thống dữ liệu có liên quan đến việc làm giả visa rất phức tạp, mật mã đương nhiên là cũng không dễ phá, thông qua những kỹ thuật bảo mật hàng đầu, phải trải qua ba lớp phòng tuyến, mỗi lớp cần một mật mã khác nhau để phá vỡ phòng tuyến. Chỉ cần một mật mã nhập sai cả hệ thống sẽ tự động khóa lại. Căn bản là không có khả năng xâm nhập vào.’ Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng.
‘Hô hô …’
Liên Kiều như vén ra mây mù thấy trời xanh, vui vẻ cười mấy tiếng, không ngừng nhảy nhót trước mặt Thượng Quan Tuyền, bộ dáng phấn khích cực kỳ.
‘Liên Kiều, chị sao vậy? Không có việc gì chứ?’ Thượng Quan Tuyền quả thật bị hành động của cô hù đến, vội vàng đỡ cô đứng vững lại.
Liên Kiều hưng phấn vô cùng, mất một lúc lâu mới trở lại trạng thái bình thường, ‘Tiểu Tuyền, ông trời đúng là không tuyệt đường con người, đúng là vì chúng ta mà sáng tạo kỳ tích mà.’
‘Liên Kiều, chị nói vớ vẩn gì đấy?’ Thượng Quan Tuyền bị cô làm cho như rơi vào một tầng mây mù, ngạc nhiên hỏi lại.
Liên Kiều bụm miệng cười một lúc nữa mới nói tiếp: ‘Chúng ta có thể nói là một cặp trời sinh nha, em thì biết thuật dịch dung còn chị thì có trực giác mạnh, như vậy đến lúc đó chị có thể giúp em phá được mật mã còn em thì có thể làm visa giả, vậy thì còn vấn đề gì nữa đâu?’
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, ấp úng hỏi lại: ‘Chị … chị vừa mới nói mình có thể giải được mật mã phải không?’
‘Đương nhiên rồi!’ Liên Kiều kiêu ngạo ưỡn ngực nói.
Thượng Quan Tuyền kéo cô sang một bên, hỏi lại: ‘Liên Kiều, ý của em là muốn xâm nhập vào hệ thống dữ liệu kia là một chuyện rất khó khăn, trừ phi chị là cao thủ hacker hàng đầu!’
Cô cảm thấy mình nên nhắc nhở Liên Kiều một lần nữa tầm quan trọng của việc giải mật mã, chẳng lẽ Liên Kiều cho rằng đây là trò đùa sao?
Liên Kiều liếc mắc nhìn cô, bất mãn nói: ‘Tiểu Tuyền, chị biết chứ, nhưng em phải tin tưởng chị. Tuy rằng chị không phải hacker gì đó nhưng chuyện giải mật mã đối với chị mà nói là tương đối đơn giản.’
‘Liên Kiều, chị đừng nói đùa. Chỉ có một cơ hội duy nhất để xâm nhập vào hệ thống dữ liệu, nếu như có gì sai sót thì hệ thống sẽ bị khóa lại, đồng thời chúng ta có nguy cơ bị theo dõi ngược lại.’ Thượng Quan Tuyền tưởng Liên Kiều chỉ là nói đùa vội vàng nhắc nhở cô lần nữa.
Liên Kiều thấy vậy thở dài một tiếng, ‘Ai ya Tiểu Tuyền, chị phải nói thế nào hì em mới tin tưởng chị đây. Chị thật sự là có thể giải được mật mã mà!’
‘Không phải, em chỉ là …’
‘Tiểu Tuyền …’
Lúc này Hoàng Phủ Anh mới đi đến bên cạnh hai người, nhẹ giọng nói: ‘Em tin Liên Kiều đi, đối với phương diện này chị ấy đúng là rất lợi hại, trực giác của chị ấy người thường khó mà sánh được. Ngay cả mật mã phòng chứa vũ khí của anh hai em mà chị ấy còn phá được, tin rằng những mật mã này không làm khó được chị ấy đâu.’
‘Trời ạ …’ Thượng Quan Tuyền trố mắt ngạc nhiên một hồi mới chậm rãi lên tiếng: ‘Liên Kiều, chị không làm sát thủ quả là đáng tiếc.’
Loại nhân tài như thế này Niếp Ngân sao lại không phát hiện ra nhỉ?
Liên Kiều thấy cô đã tin mình mới híp mắt cười nói: ‘Cho nên chị biết em là sát thủ chị liền hâm mộ vô cùng, đáng tiếc, trời ghét người tài!’
Hoàng Phủ Anh vô lực liếc mắt nhìn cô, ‘Làm ơn đi, chị đang nói cái gì với cái gì vậy?’
‘Hi hi …’ Liên Kiều đảo đôi mắt màu tím một vòng, hào hứng nói; ‘Chị tin tưởng bằng năng lực của chúng ta nhất định sẽ khiến cho mọi người đều chấn động!’
‘Vậy thì em rất vô dụng rồi.’ Hoàng Phủ Anh trong lòng ngổn ngang trăm mối, bĩu môi nói.
‘Nào có, em đương nhiên là có đất dụng võ rồi, hơn nữa là rất có ích nha.’ Liên Kiều tiến đến kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Anh, nói.
‘Em? Đất dụng võ? Chị muốn em làm cái gì? Em cái gì cũng không biết làm cả!’ Hoàng Phủ Anh nghi hoặc nhìn Liên Kiều nói.
Liên Kiều cười cười: ‘Cái tên không thích nói chuyện kia phải nhờ em ra tay thu phục nha!’
Một câu này khiến cho không chỉ là Hoàng Phủ Anh mà cả Thượng Quan Tuyền đều ngơ ngác không hiểu.
‘Liên Kiều, khúc gỗ không nói chuyện là thứ gì? Gỗ còn biết nói chuyện sao?’ Thượng Quan Tuyền tò mò hỏi lại.
Liên Kiều nhướng mày: ‘Chính là nói cái tên mặt lúc nào cũng đi theo bên cạnh ông xã của em, hắn quả thật không khác ông xã em tí nào, lúc nào mặt cũng lạnh như nước đá, tóm lại là không thích nói chuyện lúc nào cũng nhìn bọn mình chăm chăm đấy!’
Thượng Quan Tuyền lúc này mới vỡ lẽ, cô nhịn không nổi bật cười lớn: ‘Liên Kiều, người chị nói là Lôi, anh ấy là vì bảo đảm cho sự an toàn của chúng ta thôi!’
‘Đúng đó Liên Kiều, em cảm thấy anh ấy tốt lắm mà, chỉ là không thích nói chuyện lắm mà thôi. Chị nói anh ta như vậy không tốt lắm đâu.’ Trong đầu Hoàng Phủ Anh chợt hiện lên hình bóng của Lôi, cô không nhịn được lên tiếng bênh vực hắn.
‘Dừng …’ Liên Kiều không đồng tình với lời của hai người, cô bĩu môi: ‘Chị hình dung hắn ta là khúc gỗ là đã khách sáo lắm rồi đó. Nếu để chị nói thẳng thì chị sẽ nói hắn là một cục nước đã, hay là một cục sắt không hề có tình cảm gì hết.’
‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh vẫn luôn cảm thấy ở trước mặt Thượng Quan Tuyền mà nói xấu người của anh Lãnh dù sao cũng không tốt lắm.
Liên Kiều khoác tay ngắt lời Hoàng Phủ Anh, ‘Anh Anh, em nghĩ lại xem, Lôi nếu như từ sáng đến tối cứ canh chừng chúng ta đăm đăm như vậy đến lúc đó chúng ta muốn trốn đi thực sự rất khó. Cho nên đợi đến ngày chúng ta chính thức hành động, em phải tìm cách di dời sự chú ý của hắn khỏi chúng ta, như vậy nội ứng ngoại hợp thì mới có khả năng thành công được.’
‘Liên Kiều, chị làm gì mà nói nghe còn hơn là chúng ta vượt ngục nữa vậy?’ Hoàng Phủ Anh chau mày nói: ‘Hơn nữa với thân thủ tốt như vậy của hắn em làm sao mà di dời sự chú ý của hắn được chứ?’
‘Ai yo, chuyện này chúng ta sau này sẽ sắp xếp sau.’ Liên Kiều xua tay nói: ‘Mấy ngày nay chúng ta biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Tiểu Tuyền ...’
Cô nhìn về phía Thượng Quan Tuyền hỏi một câu: ‘Rốt cuộc em đứng về phía nào? Là phía ông xã em hay là phía bọn chị?’
Thượng Quan Tuyền chẳng cần suy nghĩ trả lời ngay: ‘Chúng ta đương nhiên là ngồi chung một chiếc thuyền rồi. Em một khi đã quyết định sẽ theo các chị đi chơi thì đương nhiên sẽ hết sức phối hợp với các chị rồi.’
‘Hi hi … vậy là quyết định rồi nhé. Đến lúc đó không cho phép hối hận, nếu ai hối hận thì người đó là chó con!’ Liên Kiều xua tay nói.
Thượng Quan Tuyền nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt: ‘Được thôi!’
Đây đúng là lần đầu tiên cô nghe có người thề thốt như vậy. Đúng là rất thú vị.
Chính ngay lúc ba cô gái say sưa bàn bạc chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại của mình thì nghe một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng: ‘Chuyện gì đã quyết định?’
Tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục xuất hiện trước mặt ba cô gái.
Tác giả :
Ân Tầm