Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 9 - Chương 35: Trở thành vật thí nghiệm
'Có biết hậu quảcủa chuyện chủ động tấn công tôi là thế nào không?'
Cung Quý Dương cười có chút tàn nhẫn.
Nhìn đôi mắt đang trợn to của cô, hắn tiếp tục chậm rãi nói: 'Đối với Ngải thị, tự thân tôi nhận thấy đã rất chiếu cố, chỉ tiếc là từ hôm nay, chuyện cổ phiếu của Ngải thị trên thị trường bị đánh úp chỉ mới là bắt đầu thôi. Những nghiệp vụ của Cung thị một khi triển khai sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giành lấy những nghiệp vụ của Ngải thị. Kết cục của Ngải thị thế nào, cô giúp tôi tính thử xem. Tôi dám khẳng định, trong vòng chưa đến ba tháng, toàn bộ nghiệp vụ của Ngải thị sẽ sụp đổ bởi cho đến hiện tại cũng không có công ty nào công nhiên đứng về phía đối địch với Cung thị tài phiệt. Cổ phiếu của Ngải thị rất nhanh sẽ bị bán tháo, nhưng cô yên tâm, Cung thị sẽ thu mua toàn bộ hơn nữa còn phải ép giá bán đến thấp nhất!'
'Cung Quý Dương, anh thật độc ác!'
Trong mắt Ngải Ân Hà không giấu được lửa giận bừng bừng trừng trừng nhìn hắn, 'Anh cho rằng anh sẽ đắc ý mãi sao? Anh đừng mơ tưởng!'
Trong mắt Cung Quý Dương lộ ra vẻ trào phúng, 'Tôi không ngại nói những tính toán của mình cho cô nghe, thậm chí có thể công khai với ngoại giới là bởi vì ... Ngải thị cũng giống như cô vậy, đều không còn cơ hội gì nữa rồi!'
'Anh ... ạnh muốn thế nào?'
Ngải Ân Hà không khó nhận ra một tia ác ý từ trong mắt hắn, nhất thời không kìm được thét lên một câu.
Thực ra khi vừa bắt đầu thực hiện âm mưu thâm độc kia, cô cũng liệu đến hai loại kết quả, một loại chính là Cung Quý Dương bị kế sách một mũi tên bắn hai con nhạn của cô làm cho triệt để thân bại danh liệt còn một kết quả chính là mưu kế bị hắn phá vỡ, chính mình vạn kiếp bất phục.
Cơ hội là 50/50, tuy rằng có chút mạo hiểm nhưng cô vẫn không do dự nhiều, quyết địm mạo hiểm, cô muốn đánh cược một lần xem mình may mắn hay Cung Quý Dương mệnh lớn.
Nhưng không ngờ, bản thân vẫn là thua ...
Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Cung Quý Dương nghe cô hỏi vậy, nụ cười quyến rũ trên môi chợt pha thêm một phần gian trá, hắn vỗ tay một cái, ngay sau đó hai người vệ sĩ bước vào, trên tay một trong hai người cầm một hộp thuốc, hắn mở hộp thuốc ra rồi lấy từ trong đó ra một vật thoạt nhìn giống như ống tiêm.
'Cung Quý Dương, anh ... anh định làm gì?'
Ngải Ân Hà thấy da đầu run lên từng trận, tuy Cung Quý Dương không nói rõ là sẽ giết cô nhưng ... hành động khác thường này của hắn càng làm cô thấy bất an nhiều hơn.
Cung Quý Dương rất "tốt bụng" giải thích với Ngải Ân Hà, 'Có thấy ống tiêm trên tay anh ta hay không? Bên trong đó là một loại chất gây nghiện thế hệ mới nhất vừa được nghiên cứu ra, là một người khỏe mạnh bình thường chỉ cần dùng một liều thì sẽ lập tức nghiện nó ...'
'Không ... Cung Quý Dương ... anh, anh ...' Ngải Ân Hà nghe hắn nói đến đây cả người đều run lên, điên cuồng gào thét nhưng ngay cả giọng nói cũng không kìm được mà run lên.
'Nói cho cô biết, tôi có thể giết cô cũng có thể dùng thủ đoạn càng xấu xa hơn hủy đi cô nhưng cách trả thù của đàn ông đối với một phu nữ nếu như vượt quá đạo đức cho phép thì cũng không khác gì lưu manh. Nói sao cô cũng còn chưa đủ bản lĩnh khiến tôi thay đổi nguyên tắc của mình. Cho nên ... ngoan ngoãn mà hưởng dụng sự mê người của loại chất gây nghiện này đi!'
Lời cuối cùng Cung Quý Dương vừa thốt ra thì người vệ sĩ đó đã cầm ống tiêm đi về phía Ngải Ân Hà. Trong tiếng kêu thất thanh của cô ta, toàn bộ chất lỏng trong ống tiêm đã chậm rãi trút vào trong cơ thể của Ngải Ân Hà.
Tất cả vừa xong thì cả người Ngải Ân Hà đều ướt đẫm mồ hôi ...
'Thả ra!' Cung Quý Dương ra lệnh.
Các vệ sĩ vội buông tay, cả người Ngải Ân Hà hệt như một quả bóng bị xì hơi ngã sụp xuống đất. Cô ta sớm đã sợ đến mất hồn mất vía, dù vẫn còn đang run rẩy nhưng vẫn gom hết sức tàn lảo đảo chạy đi.
Nhưng chưa chạy được bao xa thì dưới mệnh lệnh của em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch, những nhân viên cảnh sát đã bắt Ngải Ân Hà lại, dẫn về cục cảnh sát.
'Quý Dương ...'
Cùng với giọng nói quen thuộc, bóng dáng của Sầm Tử Tranh cũng đã xuất hiện trước mặt Cung Quý Dương, trên mặt không giấu được hoảng hốt.
'Tranh Tranh, sao em lại đến đây?' Rõ ràng là Cung Quý Dương cũng bất ngờ khi thấy cô.
'Em ... em không yên tâm nên đi theo anh. Ngải Ân Hà ... cô ấy thế nào rồi? Vì sao lại trở thành như thế?' Sầm Tử Tranh chỉ đáp qua loa, rồi vội hỏi một tràng.
Cung Quý Dương không trả lời câu hỏi của cô mà ý vị hỏi ngược lại: 'Em đây là lo lắng cho anh hay là lo lắng chuyện gì khác?'
Cô vợ nhỏ này của hắn có thể âm thầm theo dõi đến tận đây, thật đúng là lợi hại!
'Em ...'
Sầm Tử Tranh thấy tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu hết, mặt liền đỏ như táo chính, 'Người ta thật sự lo lắng, lo anh sẽ ... sẽ giết người!'
Câu nói này cô nói nhỏ như tiếng muỗi.
Cung Quý Dương thấy cô như vậy không khỏi bật cười, hắn âu yếm khoác tay lên vai cô, nhỏ nhẹ nói: 'Yên tâm đi. Cung Quý Dương anh còn chưa đến mức phải giết một người phụ nữ đâu. Chỉ là để cô ta nhớ lâu một chút mà thôi!'
Thấy Sầm Tử Tranh không hiểu ý của mình, Cung Quý Dương đang định giải thích thì điện thoại đã đổ chuông ...
Cầm điện thoại lên nhìn cái tên đang hiện trên màn hình, Cung Quý Dương mỉm cười đón nghe ...
'Thiên Hi, em đúng là không có tính kiên nhẫn gì hết!'
'Em đương nhiên là sốt ruột rồi. Cung đại ca, đó là thành quả nghiên cứu mới nhất của em mà, bị anh mượn dùng, em đương nhiên phải hỏi cho rõ kết quả riồ!' Đầu bên kia, người em làm bác sĩ của Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi vội vàng lên tiếng.
'Nghiên cứu của em thất bại rồi, còn nói cái gì thuốc khống chế virus, người bị tiêm xong đều trở thành điên điên khùng khùng mất rồi!' Cung Quý Dương hàm hồ nói.
Thì ra thuốc mà Cung Quý Dương ra lệnh tiêm cho Ngải Ân Hà không phải là chất gây nghiện gì cả mà là một loại thuốc kháng virus mà Lãnh Thiên Hi vừa mới nghiên cứu ra. Loại thuốc này vừa hay đang định tìm những người khỏe mạnh để làm thực nghiệm sau đó thu lấy các mẫu kháng thể để nghiên cứu tiếp. Nào ngờ bị Cung Quý Dương đoạt lấy sau đó để cho Ngải Ân Hà trở thành "chú chuột bạch" đầu tiên.
Thực ra thì tiêm loại thuốc này sẽ không có tác dụng phụ gì với cơ thể con người cả, chỉ là Cung Quý Dương muốn dùng cách nào để hù dọa Ngải Ân Hà, khiến cho cô thể nghiệm cái gì gọi là khủng hoảng và tuyệt vọng mà thôi.
Cung Quý Dương cười có chút tàn nhẫn.
Nhìn đôi mắt đang trợn to của cô, hắn tiếp tục chậm rãi nói: 'Đối với Ngải thị, tự thân tôi nhận thấy đã rất chiếu cố, chỉ tiếc là từ hôm nay, chuyện cổ phiếu của Ngải thị trên thị trường bị đánh úp chỉ mới là bắt đầu thôi. Những nghiệp vụ của Cung thị một khi triển khai sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giành lấy những nghiệp vụ của Ngải thị. Kết cục của Ngải thị thế nào, cô giúp tôi tính thử xem. Tôi dám khẳng định, trong vòng chưa đến ba tháng, toàn bộ nghiệp vụ của Ngải thị sẽ sụp đổ bởi cho đến hiện tại cũng không có công ty nào công nhiên đứng về phía đối địch với Cung thị tài phiệt. Cổ phiếu của Ngải thị rất nhanh sẽ bị bán tháo, nhưng cô yên tâm, Cung thị sẽ thu mua toàn bộ hơn nữa còn phải ép giá bán đến thấp nhất!'
'Cung Quý Dương, anh thật độc ác!'
Trong mắt Ngải Ân Hà không giấu được lửa giận bừng bừng trừng trừng nhìn hắn, 'Anh cho rằng anh sẽ đắc ý mãi sao? Anh đừng mơ tưởng!'
Trong mắt Cung Quý Dương lộ ra vẻ trào phúng, 'Tôi không ngại nói những tính toán của mình cho cô nghe, thậm chí có thể công khai với ngoại giới là bởi vì ... Ngải thị cũng giống như cô vậy, đều không còn cơ hội gì nữa rồi!'
'Anh ... ạnh muốn thế nào?'
Ngải Ân Hà không khó nhận ra một tia ác ý từ trong mắt hắn, nhất thời không kìm được thét lên một câu.
Thực ra khi vừa bắt đầu thực hiện âm mưu thâm độc kia, cô cũng liệu đến hai loại kết quả, một loại chính là Cung Quý Dương bị kế sách một mũi tên bắn hai con nhạn của cô làm cho triệt để thân bại danh liệt còn một kết quả chính là mưu kế bị hắn phá vỡ, chính mình vạn kiếp bất phục.
Cơ hội là 50/50, tuy rằng có chút mạo hiểm nhưng cô vẫn không do dự nhiều, quyết địm mạo hiểm, cô muốn đánh cược một lần xem mình may mắn hay Cung Quý Dương mệnh lớn.
Nhưng không ngờ, bản thân vẫn là thua ...
Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Cung Quý Dương nghe cô hỏi vậy, nụ cười quyến rũ trên môi chợt pha thêm một phần gian trá, hắn vỗ tay một cái, ngay sau đó hai người vệ sĩ bước vào, trên tay một trong hai người cầm một hộp thuốc, hắn mở hộp thuốc ra rồi lấy từ trong đó ra một vật thoạt nhìn giống như ống tiêm.
'Cung Quý Dương, anh ... anh định làm gì?'
Ngải Ân Hà thấy da đầu run lên từng trận, tuy Cung Quý Dương không nói rõ là sẽ giết cô nhưng ... hành động khác thường này của hắn càng làm cô thấy bất an nhiều hơn.
Cung Quý Dương rất "tốt bụng" giải thích với Ngải Ân Hà, 'Có thấy ống tiêm trên tay anh ta hay không? Bên trong đó là một loại chất gây nghiện thế hệ mới nhất vừa được nghiên cứu ra, là một người khỏe mạnh bình thường chỉ cần dùng một liều thì sẽ lập tức nghiện nó ...'
'Không ... Cung Quý Dương ... anh, anh ...' Ngải Ân Hà nghe hắn nói đến đây cả người đều run lên, điên cuồng gào thét nhưng ngay cả giọng nói cũng không kìm được mà run lên.
'Nói cho cô biết, tôi có thể giết cô cũng có thể dùng thủ đoạn càng xấu xa hơn hủy đi cô nhưng cách trả thù của đàn ông đối với một phu nữ nếu như vượt quá đạo đức cho phép thì cũng không khác gì lưu manh. Nói sao cô cũng còn chưa đủ bản lĩnh khiến tôi thay đổi nguyên tắc của mình. Cho nên ... ngoan ngoãn mà hưởng dụng sự mê người của loại chất gây nghiện này đi!'
Lời cuối cùng Cung Quý Dương vừa thốt ra thì người vệ sĩ đó đã cầm ống tiêm đi về phía Ngải Ân Hà. Trong tiếng kêu thất thanh của cô ta, toàn bộ chất lỏng trong ống tiêm đã chậm rãi trút vào trong cơ thể của Ngải Ân Hà.
Tất cả vừa xong thì cả người Ngải Ân Hà đều ướt đẫm mồ hôi ...
'Thả ra!' Cung Quý Dương ra lệnh.
Các vệ sĩ vội buông tay, cả người Ngải Ân Hà hệt như một quả bóng bị xì hơi ngã sụp xuống đất. Cô ta sớm đã sợ đến mất hồn mất vía, dù vẫn còn đang run rẩy nhưng vẫn gom hết sức tàn lảo đảo chạy đi.
Nhưng chưa chạy được bao xa thì dưới mệnh lệnh của em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch, những nhân viên cảnh sát đã bắt Ngải Ân Hà lại, dẫn về cục cảnh sát.
'Quý Dương ...'
Cùng với giọng nói quen thuộc, bóng dáng của Sầm Tử Tranh cũng đã xuất hiện trước mặt Cung Quý Dương, trên mặt không giấu được hoảng hốt.
'Tranh Tranh, sao em lại đến đây?' Rõ ràng là Cung Quý Dương cũng bất ngờ khi thấy cô.
'Em ... em không yên tâm nên đi theo anh. Ngải Ân Hà ... cô ấy thế nào rồi? Vì sao lại trở thành như thế?' Sầm Tử Tranh chỉ đáp qua loa, rồi vội hỏi một tràng.
Cung Quý Dương không trả lời câu hỏi của cô mà ý vị hỏi ngược lại: 'Em đây là lo lắng cho anh hay là lo lắng chuyện gì khác?'
Cô vợ nhỏ này của hắn có thể âm thầm theo dõi đến tận đây, thật đúng là lợi hại!
'Em ...'
Sầm Tử Tranh thấy tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu hết, mặt liền đỏ như táo chính, 'Người ta thật sự lo lắng, lo anh sẽ ... sẽ giết người!'
Câu nói này cô nói nhỏ như tiếng muỗi.
Cung Quý Dương thấy cô như vậy không khỏi bật cười, hắn âu yếm khoác tay lên vai cô, nhỏ nhẹ nói: 'Yên tâm đi. Cung Quý Dương anh còn chưa đến mức phải giết một người phụ nữ đâu. Chỉ là để cô ta nhớ lâu một chút mà thôi!'
Thấy Sầm Tử Tranh không hiểu ý của mình, Cung Quý Dương đang định giải thích thì điện thoại đã đổ chuông ...
Cầm điện thoại lên nhìn cái tên đang hiện trên màn hình, Cung Quý Dương mỉm cười đón nghe ...
'Thiên Hi, em đúng là không có tính kiên nhẫn gì hết!'
'Em đương nhiên là sốt ruột rồi. Cung đại ca, đó là thành quả nghiên cứu mới nhất của em mà, bị anh mượn dùng, em đương nhiên phải hỏi cho rõ kết quả riồ!' Đầu bên kia, người em làm bác sĩ của Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi vội vàng lên tiếng.
'Nghiên cứu của em thất bại rồi, còn nói cái gì thuốc khống chế virus, người bị tiêm xong đều trở thành điên điên khùng khùng mất rồi!' Cung Quý Dương hàm hồ nói.
Thì ra thuốc mà Cung Quý Dương ra lệnh tiêm cho Ngải Ân Hà không phải là chất gây nghiện gì cả mà là một loại thuốc kháng virus mà Lãnh Thiên Hi vừa mới nghiên cứu ra. Loại thuốc này vừa hay đang định tìm những người khỏe mạnh để làm thực nghiệm sau đó thu lấy các mẫu kháng thể để nghiên cứu tiếp. Nào ngờ bị Cung Quý Dương đoạt lấy sau đó để cho Ngải Ân Hà trở thành "chú chuột bạch" đầu tiên.
Thực ra thì tiêm loại thuốc này sẽ không có tác dụng phụ gì với cơ thể con người cả, chỉ là Cung Quý Dương muốn dùng cách nào để hù dọa Ngải Ân Hà, khiến cho cô thể nghiệm cái gì gọi là khủng hoảng và tuyệt vọng mà thôi.
Tác giả :
Ân Tầm