Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 4 - Chương 32: Còn chưa bỏ cuộc
Nhìn thấy cử chỉ kinh ngạc của Thư Tử Hạo, trong lòng bà Sầm biết rõ mọi chuyện nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ngơ ngác.
‘Tử Hạo, con sao vậy?’
Mày Thư Tử Hạo chau thật chặt, có thể nhìn ra hắn đang cố nén lại nỗi kinh ngạc và khó thể tin được trong lòng.
‘Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?’ Sầm Tử Tranh cũng đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt bà Sầm.
Ngược lại với hai người, bà Sầm rất ung dung: ‘Sao vậy? Mẹ nói gì sai sao? Quý Dương đã nói với mẹ là trong năm nay sẽ hoàn tất hôn lễ của hai đứa sao? Nó dĩ nhiên là con rể tương lai của mẹ rồi. Nếu nó không thật lòng yêu con thì sao lại phải đặc biệt đón mẹ từ Đài Loan sang đây, hơn nữa còn mua nhà cho mẹ, giúp em trai con chuyển công tác chứ?’
Bà nói lại một lần những lời đã nói lúc nãy với Sầm Tử Tranh, nhưng người sáng mắt vừa nhìn đã biết, những lời này bà không phải là nói cho cô nghe mà là cố ý nói cho Thư Tử Hạo nghe.
‘Được rồi được rồi. Mẹ, con biết rồi, mẹ trở về trước đi, được không? Con còn phải làm việc nữa!’ Sầm Tử Tranh vội hối thúc bà.
Bà Sầm thấy mục đích của mình đã đạt được rồi nên cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa. Bà đứng dậy, tươi cười nhìn Thư Tử Hạo: ‘Tử Hạo à, nếu con đã coi Tử Tranh là em gái, có thời gian thì con giúp bác gái khuyên Tử Tranh thêm mấy câu, bác thật không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương đứa bé ưu tú như vậy bị nó đuổi đi mất!’
Nói xong bà vỗ nhẹ lên tay hắn mấy cái sau đó rời khỏi văn phòng.
Trong cả quá trình, nét mặt của Thư Tử Hạo chỉ có thể dùng hai chữ “chấn động” mà hình dung. Hắn gần như là ngẩn người tại chỗ, rõ ràng là những lời của bà Sầm đã đả kích hắn không nhẹ.
Một tiếng thở dài phát ra từ đôi môi hồng nhuận của Sầm Tử Tranh, sự chấn kinh của Thư Tử Hạo hoàn toàn lọt vào mắt cô, cô bước nhẹ về phía trước …
‘Tử Hạo, xin lỗi anh, mẹ em …’
‘Những điều bác gái nói là thật sao?’
Lúc này Thư Tử Hạo mới tỉnh táo lại đôi phần, hắn ngắt lời cô, trong đôi mắt lộ rõ sự bức thiết muốn biết được sự thật.
Trên gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh lộ ra một tia ngượng ngùng, cô bước đến gần khung cửa sổ sát đất, nhìn người xe dập dìu dưới lầu, nhẹ giọng nói: ‘Đúng như lời mẹ em nói, trước đó Cung Quý Dương đúng là đã làm những chuyện ngu xuẩn kia!’
‘Hắn đúng thật là có tâm cơ, quả nhiên đúng như dự liệu của hắn, bác gái rất vui!’
Thư Tử Hạo không ngờ Cung Quý Dương lại dùng chiêu này, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
‘Thật là ngại quá, hôm nay mẹ em lại lôi kéo anh vô chuyện nhảm nhí này!’
Chỉ nghĩ đến những chuyện vừa nãy mẹ mình làm với Thư Tử Hạo thì lòng cô có chút không thoải mái, mẹ rõ ràng đã xem Thư Tử Hạo là đối tượng công kích của mình, mục đích chính là muốn đả kích ý chí của hắn.
Thư Tử Hạo sao lại không biết ý đồ của bà Sầm chứ, nhưng hắn vẫn cười dịu dàng: ‘Thực ra những lời bác gái nói với anh hôm nay ngược lại làm anh rất vui!’
‘Vui?’ Sầm Tử Tranh không hiểu nhìn lại hắn, thực sự không ngộ ra được hàm ý trong câu nói của hắn.
Thư Tử Hạo bước nhẹ về phía trước đến trước mặt Sầm Tử Tranh, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi hắn chừng như có thể ngửi được mùi thơm thanh mát trên tóc cô …
‘Tử Hạo …’
Cô cũng cảm thấy bầu không khí bắt đầu dần trở nên ngượng ngập và ái muiộ, cả người cô không ý thức lùi về sau, nhưng bởi vì đường lui của cô bị chiếc bàn chặn lại nên cô không thể di động thêm chút nào nữa.
Ánh mắt Thư Tử Hạo dần trở nên nóng bỏng đầy thâm tình, hắn vuốt nhẹ mái tóc dài đang xõa tung trên vai cô giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi quý giá.
‘Anh vui là bởi vì trong lòng bác gái, người theo đuổi em không chỉ có mỗi Cung Quý Dương. Đối với anh, bác gái đề phòng cũng được, muốn nhắc nhở cũng được nhưng anh muốn chứng minh cho bác gái, người có thể được chọn để trở thành con rể tương lai của bác gái cũng không phải chỉ có mỗi Cung Quý Dương!’
Sầm Tử Tranh nghe vậy, đôi mày liễu xinh đẹp nhẹ chau lại, đôi mắt long lanh như thủy tinh chợt xẹt qua một tia lúng túng, cô rũ mi, nhẹ giọng nói: ‘Tử Hạo, anh nên biết, hiện giờ em hoàn toàn không muốn yêu đương, xin anh đừng mãi đặt hy vọng vào em nữa …’
‘Anh biết, ngày mốt đã là buổi lễ công bố thương hiệu của em, Tử Tranh, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất cứ điều gì. Nhưng em biết rõ lòng anh, anh yêu em, từ tám năm trước cho đến bây giờ, mỗi phút mỗi giây anh đều chưa từng từ bỏ phần tình cảm này, anh không ngại trong lòng em có ai khác, anh chỉ mong có thể chờ được đến một ngày em thật lòng tiếp nhận anh!’
Một ngón tay của Thư Tử Hạo đặt nhẹ lên bờ môi đầy đặn của cô, chặn lại câu nói của cô, hơn nữa rất kiên định như muốn biểu đạt quyết tâm của mình.
Sự nhẫn nại của hắn chỉ dành riêng cho Sầm Tử Tranh, hắn tin tưởng sâu sắc rằng có một ngày cô nhất định sẽ bị tình yêu sâu đậm của mình làm cho cảm động.
Những lời bày tỏ của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối, cô ngẩng mắt nhìn vào đôi mắt đen láy đầy ý cười của hắn, trong đôi mắt đó cô hoàn toàn có thể nhìn ra một tình yêu sâu đậm. Người đàn ông này, cô đã từng động lòng vì hắn, nhưng lòng cô hiện giờ lại bay đến một nơi khác rồi.
Mấy năm qua, Thư Tử Hạo trước sau vẫn luôn dịu dàng như nước, lúc cô yếu đuối nhất, hắn dịu dàng mà chu đáo sưởi ấm tâm hồn cô, bảo vệ cô. Một người đàn ông dịu dàng như hắn, hoàn toàn không giống với Cung Quý Dương, luôn có phần tà tứ khiến cô sợ hãi, thâm thúy khiến cô muốn né tránh.
Cung Quý Dương???!!!
Cái tên này như một tia sét đánh tới khiến cho Sầm Tử Tranh tỉnh táo lại, mình sao tự dưng lại nhớ đến tên kia chứ?
‘Tử Hạo, tình yêu của anh khiến em có chút lo lắng, em không biết nên trả lời anh thế nào …’
‘Không biết trả lời thế nào thì tạm thời đừng trả lời!’ Thư Tử Hạo bá đạo mà đầy nhu tình lên tiếng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô: ‘Ngày mốt là một ngày quan trọng nhất của em, anh không muốn ép em có bất cứ quyết định gì. Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai và ngày mốt anh sẽ đến đây để giúp em!’
Nói xong hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa như nước gợn mặt hồ, tạo nên những cơn sóng lăn tăn trong lòng Sầm Tử Tranh.
‘Tử Hạo, con sao vậy?’
Mày Thư Tử Hạo chau thật chặt, có thể nhìn ra hắn đang cố nén lại nỗi kinh ngạc và khó thể tin được trong lòng.
‘Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?’ Sầm Tử Tranh cũng đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt bà Sầm.
Ngược lại với hai người, bà Sầm rất ung dung: ‘Sao vậy? Mẹ nói gì sai sao? Quý Dương đã nói với mẹ là trong năm nay sẽ hoàn tất hôn lễ của hai đứa sao? Nó dĩ nhiên là con rể tương lai của mẹ rồi. Nếu nó không thật lòng yêu con thì sao lại phải đặc biệt đón mẹ từ Đài Loan sang đây, hơn nữa còn mua nhà cho mẹ, giúp em trai con chuyển công tác chứ?’
Bà nói lại một lần những lời đã nói lúc nãy với Sầm Tử Tranh, nhưng người sáng mắt vừa nhìn đã biết, những lời này bà không phải là nói cho cô nghe mà là cố ý nói cho Thư Tử Hạo nghe.
‘Được rồi được rồi. Mẹ, con biết rồi, mẹ trở về trước đi, được không? Con còn phải làm việc nữa!’ Sầm Tử Tranh vội hối thúc bà.
Bà Sầm thấy mục đích của mình đã đạt được rồi nên cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa. Bà đứng dậy, tươi cười nhìn Thư Tử Hạo: ‘Tử Hạo à, nếu con đã coi Tử Tranh là em gái, có thời gian thì con giúp bác gái khuyên Tử Tranh thêm mấy câu, bác thật không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương đứa bé ưu tú như vậy bị nó đuổi đi mất!’
Nói xong bà vỗ nhẹ lên tay hắn mấy cái sau đó rời khỏi văn phòng.
Trong cả quá trình, nét mặt của Thư Tử Hạo chỉ có thể dùng hai chữ “chấn động” mà hình dung. Hắn gần như là ngẩn người tại chỗ, rõ ràng là những lời của bà Sầm đã đả kích hắn không nhẹ.
Một tiếng thở dài phát ra từ đôi môi hồng nhuận của Sầm Tử Tranh, sự chấn kinh của Thư Tử Hạo hoàn toàn lọt vào mắt cô, cô bước nhẹ về phía trước …
‘Tử Hạo, xin lỗi anh, mẹ em …’
‘Những điều bác gái nói là thật sao?’
Lúc này Thư Tử Hạo mới tỉnh táo lại đôi phần, hắn ngắt lời cô, trong đôi mắt lộ rõ sự bức thiết muốn biết được sự thật.
Trên gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh lộ ra một tia ngượng ngùng, cô bước đến gần khung cửa sổ sát đất, nhìn người xe dập dìu dưới lầu, nhẹ giọng nói: ‘Đúng như lời mẹ em nói, trước đó Cung Quý Dương đúng là đã làm những chuyện ngu xuẩn kia!’
‘Hắn đúng thật là có tâm cơ, quả nhiên đúng như dự liệu của hắn, bác gái rất vui!’
Thư Tử Hạo không ngờ Cung Quý Dương lại dùng chiêu này, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
‘Thật là ngại quá, hôm nay mẹ em lại lôi kéo anh vô chuyện nhảm nhí này!’
Chỉ nghĩ đến những chuyện vừa nãy mẹ mình làm với Thư Tử Hạo thì lòng cô có chút không thoải mái, mẹ rõ ràng đã xem Thư Tử Hạo là đối tượng công kích của mình, mục đích chính là muốn đả kích ý chí của hắn.
Thư Tử Hạo sao lại không biết ý đồ của bà Sầm chứ, nhưng hắn vẫn cười dịu dàng: ‘Thực ra những lời bác gái nói với anh hôm nay ngược lại làm anh rất vui!’
‘Vui?’ Sầm Tử Tranh không hiểu nhìn lại hắn, thực sự không ngộ ra được hàm ý trong câu nói của hắn.
Thư Tử Hạo bước nhẹ về phía trước đến trước mặt Sầm Tử Tranh, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi hắn chừng như có thể ngửi được mùi thơm thanh mát trên tóc cô …
‘Tử Hạo …’
Cô cũng cảm thấy bầu không khí bắt đầu dần trở nên ngượng ngập và ái muiộ, cả người cô không ý thức lùi về sau, nhưng bởi vì đường lui của cô bị chiếc bàn chặn lại nên cô không thể di động thêm chút nào nữa.
Ánh mắt Thư Tử Hạo dần trở nên nóng bỏng đầy thâm tình, hắn vuốt nhẹ mái tóc dài đang xõa tung trên vai cô giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi quý giá.
‘Anh vui là bởi vì trong lòng bác gái, người theo đuổi em không chỉ có mỗi Cung Quý Dương. Đối với anh, bác gái đề phòng cũng được, muốn nhắc nhở cũng được nhưng anh muốn chứng minh cho bác gái, người có thể được chọn để trở thành con rể tương lai của bác gái cũng không phải chỉ có mỗi Cung Quý Dương!’
Sầm Tử Tranh nghe vậy, đôi mày liễu xinh đẹp nhẹ chau lại, đôi mắt long lanh như thủy tinh chợt xẹt qua một tia lúng túng, cô rũ mi, nhẹ giọng nói: ‘Tử Hạo, anh nên biết, hiện giờ em hoàn toàn không muốn yêu đương, xin anh đừng mãi đặt hy vọng vào em nữa …’
‘Anh biết, ngày mốt đã là buổi lễ công bố thương hiệu của em, Tử Tranh, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất cứ điều gì. Nhưng em biết rõ lòng anh, anh yêu em, từ tám năm trước cho đến bây giờ, mỗi phút mỗi giây anh đều chưa từng từ bỏ phần tình cảm này, anh không ngại trong lòng em có ai khác, anh chỉ mong có thể chờ được đến một ngày em thật lòng tiếp nhận anh!’
Một ngón tay của Thư Tử Hạo đặt nhẹ lên bờ môi đầy đặn của cô, chặn lại câu nói của cô, hơn nữa rất kiên định như muốn biểu đạt quyết tâm của mình.
Sự nhẫn nại của hắn chỉ dành riêng cho Sầm Tử Tranh, hắn tin tưởng sâu sắc rằng có một ngày cô nhất định sẽ bị tình yêu sâu đậm của mình làm cho cảm động.
Những lời bày tỏ của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối, cô ngẩng mắt nhìn vào đôi mắt đen láy đầy ý cười của hắn, trong đôi mắt đó cô hoàn toàn có thể nhìn ra một tình yêu sâu đậm. Người đàn ông này, cô đã từng động lòng vì hắn, nhưng lòng cô hiện giờ lại bay đến một nơi khác rồi.
Mấy năm qua, Thư Tử Hạo trước sau vẫn luôn dịu dàng như nước, lúc cô yếu đuối nhất, hắn dịu dàng mà chu đáo sưởi ấm tâm hồn cô, bảo vệ cô. Một người đàn ông dịu dàng như hắn, hoàn toàn không giống với Cung Quý Dương, luôn có phần tà tứ khiến cô sợ hãi, thâm thúy khiến cô muốn né tránh.
Cung Quý Dương???!!!
Cái tên này như một tia sét đánh tới khiến cho Sầm Tử Tranh tỉnh táo lại, mình sao tự dưng lại nhớ đến tên kia chứ?
‘Tử Hạo, tình yêu của anh khiến em có chút lo lắng, em không biết nên trả lời anh thế nào …’
‘Không biết trả lời thế nào thì tạm thời đừng trả lời!’ Thư Tử Hạo bá đạo mà đầy nhu tình lên tiếng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô: ‘Ngày mốt là một ngày quan trọng nhất của em, anh không muốn ép em có bất cứ quyết định gì. Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai và ngày mốt anh sẽ đến đây để giúp em!’
Nói xong hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa như nước gợn mặt hồ, tạo nên những cơn sóng lăn tăn trong lòng Sầm Tử Tranh.
Tác giả :
Ân Tầm