Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 46: Âm mưu (6)
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ ánh lên sàn nhà bằng đá hoa cương sáng loáng, cũng phản chiếu những cái bóng bận rộn của các nhân viên.
Đây là Cung thị vào một buổi sáng, ai nấy đều đang bận bịu với công việc của mình còn ở trên tầng tám mươi đang mở một cuộc họp, bầu không khí thật khẩn trương.
Sau khi tan họp Sầm Tử Tranh lười lĩnh vươn vai duỗi người, cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ khiến cô có chút kiệt sức. Nhìn lại đồng hồ trên tai sau đó gọi một cú điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc rồi cầm tư liệu vừa họp bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất, Sầm Tử Tranh vội vã bước ra.
'Cung phu nhân!' Thư ký của tổng giám đốc vừa nhìn thấy Sầm Tử Tranh lập tức cúi chào.
Sầm Tử Tranh nhìn cô cười hòa nhã: 'Cung tiên sinh hôm nay có cuộc họp nào không?'
'Cung phu nhân, Cung tiên sinh vừa mới họp xong giờ đang ở trong văn phòng!' Thư ký tổng giám đốc vội đáp lời.
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu: 'Được rồi, cô đi bận chuyện của mình đi!'
Thư ký của tổng giám đốc gật đầu chào cô rồi rời đi.
Nhẹ gõ mấy tiếng lên cửa, khi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, bên môi Sầm Tử Tranh không kìm được câu lên một nụ cười, cô đẩy cửa bước vào.
'Tranh Tranh!' Nãy giờ vẫn vùi đầu vào xấp văn kiện nghe tiếng bước chân Cung Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa bước vào trong mắt hắn thoáng hiện một ý cười, thả văn kiện trên tay xuống, hắn đưa tay về phía cô, cười nhẹ: 'Xem ra anh đã cưới được một người vợ cuồng công tác, từ sáng đến trưa mới nhớ đến chồng em sao? Anh gọi điện thoại qua mới biết Leila hôm nay có cuộc họp quan trọng!'
Sầm Tử Tranh đặt văn kiện trên tay xuống bàn rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay Cung Quý Dương, để mặc hắn kéo cô vào lòng, thuận thế ngồi lên chân hắn.
'Quý Dương, nơi đây là văn phòng, đừng vậy mà ...' Cô vẫn luôn không quen quá thân mật ở một chỗ không riêng tư nhưng Cung Quý Dương thì đã sớm quen như vậy rồi.
'Nơi đây là văn phòng tổng giám đốc, không có lệnh của anh thì ai dám tiến vào chứ? Ồ, không đúng, phải nói là ngoại trừ bà xã đại nhân yêu dấu thì không ai dám tiến vào!' Cung Quý Dương quyến luyến ôm lấy người cô, sủng nịch đặt lên môi cô một nụ hôn âu yếm.
'Sắc lang, cứ thích chiếm tiện nghi của người ta!' Sầm Tử Tranh cười nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn nhưng cũng không ngờ như thế càng thuận tiện cho Cung Quý Dương, đôi môi lửa nóng thuận thế đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô.
'Em là vợ anh, ông xã chiếm tiện nghi của bà xã là chuyện thiên kinh địa nghĩa ...' Cung Quý Dương tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của riêng cô, vừa hôn vừa có chút mơ hồ nói.
Lòng Sầm Tử Tranh chợt xao động, cả người lại vì nụ hôn ấm áp kia mà khẽ run lên, cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt anh tuấn, cố tình làm ra vẻ bất mãn nói: 'Đã trưa rồi, anh không đói nhưng em đói. Rốt cuộc là có muốn đi ăn cơm trưa không đây hử?'
'Ăn, đương nhiên phải ăn rồi. Nhưng mà ...' Cung Quý Dương cười có chút tà ác, hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy cô chặt hơn, gương mặt anh tuấn vùi vào nơi gáy cô, thấp giọng nói: 'Em cho anh ăn no trước đi ...'
Vừa nghe gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh đã đỏ rực, kết hôn nhiều năm như vậy cô đương nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì liền nghĩ cũng không nghĩ đẩy vội hắn ra đứng dậy nói: 'Đói thì bây giờ đi ăn, nhanh lên a!'
Cung Quý Dương cũng đứng dậy theo cô, thân hình cao lớn chừng như che khuất cả cô, hắn cười tà tứ, không chút dấu diếm nói: 'Bà xã đáng yêu, so với cơm trưa anh càng muốn ăn em hơn!'
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô xoay người vừa cười vừa đẩy hắn ra, đôi mắt đẹp đầy tình ý nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 'Đừng lộn xộn, Quý Dương. Em có chuyện đàng hoàng muốn bàn với anh!'
Cung Quý Dương thấy vợ nói như vậy liền thu liễm lại vẻ tà tứ, nghiêm túc ngồi xuống trở lại: 'Nói đi, có chuyện gì?'
'Ừmm ...' Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trầm tư một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Cung Quý Dương nhẹ giọng nói: 'Quý Dương, là chuyện liên quan đến Tĩnh Nghiên!'
'Ồ?' Cung Quý Dương nhướng mày: 'Em nói đi!'
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy liền cầm xấp văn kiện vừa đặt lên lúc nãy đưa đến trước mặt hắn, nói: 'Đây là những thiết kế của Tĩnh Nghiên, anh xem thử đi!'
Cung Quý Dương mặt lộ vẻ khó hiểu mở xấp văn kiện trên tay ra, nhìn sơ qua một lượt rồi hỏi vợ: 'Tranh Tranh, chuyện thiết kế trước giờ là em phụ trách mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười nhìn chồng: 'Quý Dương, anh cũng biết là bác Khương đã qua đời, Tĩnh Nghiên giờ chỉ còn một người. Em là bạn thân của bạn ấy, làm sao bỏ mặc bạn ấy không lo cho được. Anh xem, tuy rằng bạn ấy không có nhiều kinh nghiệm trong công việc lắm nhưng về mặt thiết kế cũng rất có tài ...'
Sầm Tử Tranh càng nói càng nhanh, không khó nhận ra sự lo lắng trong lòng cô.
Cung Quý Dương nhẹ nở nụ cười nhìn cô, 'Cho nên, em muốn cô ấy vào Cung thị làm việc, trở thành nhà thiết kế của Leila sao?'
'Phải phải phải!' Sầm Tử Tranh gật đầu như bằm tổi, sau đó mới dè dặt nói: 'Dù sao cổ đông lớn nhất của Leila cũng là anh, đương nhiên là phải bàn bạc với anh một chút rồi!'
Cung Quý Dương bật cười ha hả, 'Thật ngốc, tuy anh là cổ đông lớn nhất nhưng em mới là người quyết định mà. Muốn tuyển thêm một nhân viên cũng không cần anh phê chuẩn, em cứ chọn người nào em thấy thích hợp là được ...'
Nói đến đây hắn chợt đứng dậy dịu dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: 'Hơn nữa, anh cũng chỉ mong nhân viên của em càng lúc càng nhiều, như vậy thì em có thể xoay quanh anh là được rồi!'
'Nói tới nói lui vẫn là anh không đàng hoàng, em đến bàn bạc với anh là vì có điều phải suy nghĩ mà. Anh là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nếu như em dám tự m ình quyết định thì rõ ràng là không tôn trọng anh rồi!' Sầm Tử Tranh giả vờ oán giận nói.
Cung Quý Dương nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô, nhất thời không kìm lòng được lại cúi đầu xuống, 'Ngốc à, anh là tổng giám đốc nhưng anh trên vạn người mà dưới một người, em không nghe "nhất vợ nhì trời" sao?'
'Mồm mép quá đi!' Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy không khỏi ngọt ngào cười, cô xoay lại ôm hắn, thở dài một tiếng rồi nói có chút không được tự nhiên: 'Quý Dương ... thực ra ... thực ra em còn có chuyện muốn nói với anh, là ... chính là ... em muốn chuyển cho Tĩnh Nghiên một số cổ phần của Leila.'
Đây là Cung thị vào một buổi sáng, ai nấy đều đang bận bịu với công việc của mình còn ở trên tầng tám mươi đang mở một cuộc họp, bầu không khí thật khẩn trương.
Sau khi tan họp Sầm Tử Tranh lười lĩnh vươn vai duỗi người, cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ khiến cô có chút kiệt sức. Nhìn lại đồng hồ trên tai sau đó gọi một cú điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc rồi cầm tư liệu vừa họp bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất, Sầm Tử Tranh vội vã bước ra.
'Cung phu nhân!' Thư ký của tổng giám đốc vừa nhìn thấy Sầm Tử Tranh lập tức cúi chào.
Sầm Tử Tranh nhìn cô cười hòa nhã: 'Cung tiên sinh hôm nay có cuộc họp nào không?'
'Cung phu nhân, Cung tiên sinh vừa mới họp xong giờ đang ở trong văn phòng!' Thư ký tổng giám đốc vội đáp lời.
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu: 'Được rồi, cô đi bận chuyện của mình đi!'
Thư ký của tổng giám đốc gật đầu chào cô rồi rời đi.
Nhẹ gõ mấy tiếng lên cửa, khi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, bên môi Sầm Tử Tranh không kìm được câu lên một nụ cười, cô đẩy cửa bước vào.
'Tranh Tranh!' Nãy giờ vẫn vùi đầu vào xấp văn kiện nghe tiếng bước chân Cung Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa bước vào trong mắt hắn thoáng hiện một ý cười, thả văn kiện trên tay xuống, hắn đưa tay về phía cô, cười nhẹ: 'Xem ra anh đã cưới được một người vợ cuồng công tác, từ sáng đến trưa mới nhớ đến chồng em sao? Anh gọi điện thoại qua mới biết Leila hôm nay có cuộc họp quan trọng!'
Sầm Tử Tranh đặt văn kiện trên tay xuống bàn rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay Cung Quý Dương, để mặc hắn kéo cô vào lòng, thuận thế ngồi lên chân hắn.
'Quý Dương, nơi đây là văn phòng, đừng vậy mà ...' Cô vẫn luôn không quen quá thân mật ở một chỗ không riêng tư nhưng Cung Quý Dương thì đã sớm quen như vậy rồi.
'Nơi đây là văn phòng tổng giám đốc, không có lệnh của anh thì ai dám tiến vào chứ? Ồ, không đúng, phải nói là ngoại trừ bà xã đại nhân yêu dấu thì không ai dám tiến vào!' Cung Quý Dương quyến luyến ôm lấy người cô, sủng nịch đặt lên môi cô một nụ hôn âu yếm.
'Sắc lang, cứ thích chiếm tiện nghi của người ta!' Sầm Tử Tranh cười nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn nhưng cũng không ngờ như thế càng thuận tiện cho Cung Quý Dương, đôi môi lửa nóng thuận thế đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô.
'Em là vợ anh, ông xã chiếm tiện nghi của bà xã là chuyện thiên kinh địa nghĩa ...' Cung Quý Dương tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của riêng cô, vừa hôn vừa có chút mơ hồ nói.
Lòng Sầm Tử Tranh chợt xao động, cả người lại vì nụ hôn ấm áp kia mà khẽ run lên, cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt anh tuấn, cố tình làm ra vẻ bất mãn nói: 'Đã trưa rồi, anh không đói nhưng em đói. Rốt cuộc là có muốn đi ăn cơm trưa không đây hử?'
'Ăn, đương nhiên phải ăn rồi. Nhưng mà ...' Cung Quý Dương cười có chút tà ác, hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy cô chặt hơn, gương mặt anh tuấn vùi vào nơi gáy cô, thấp giọng nói: 'Em cho anh ăn no trước đi ...'
Vừa nghe gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh đã đỏ rực, kết hôn nhiều năm như vậy cô đương nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì liền nghĩ cũng không nghĩ đẩy vội hắn ra đứng dậy nói: 'Đói thì bây giờ đi ăn, nhanh lên a!'
Cung Quý Dương cũng đứng dậy theo cô, thân hình cao lớn chừng như che khuất cả cô, hắn cười tà tứ, không chút dấu diếm nói: 'Bà xã đáng yêu, so với cơm trưa anh càng muốn ăn em hơn!'
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô xoay người vừa cười vừa đẩy hắn ra, đôi mắt đẹp đầy tình ý nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 'Đừng lộn xộn, Quý Dương. Em có chuyện đàng hoàng muốn bàn với anh!'
Cung Quý Dương thấy vợ nói như vậy liền thu liễm lại vẻ tà tứ, nghiêm túc ngồi xuống trở lại: 'Nói đi, có chuyện gì?'
'Ừmm ...' Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trầm tư một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Cung Quý Dương nhẹ giọng nói: 'Quý Dương, là chuyện liên quan đến Tĩnh Nghiên!'
'Ồ?' Cung Quý Dương nhướng mày: 'Em nói đi!'
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy liền cầm xấp văn kiện vừa đặt lên lúc nãy đưa đến trước mặt hắn, nói: 'Đây là những thiết kế của Tĩnh Nghiên, anh xem thử đi!'
Cung Quý Dương mặt lộ vẻ khó hiểu mở xấp văn kiện trên tay ra, nhìn sơ qua một lượt rồi hỏi vợ: 'Tranh Tranh, chuyện thiết kế trước giờ là em phụ trách mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười nhìn chồng: 'Quý Dương, anh cũng biết là bác Khương đã qua đời, Tĩnh Nghiên giờ chỉ còn một người. Em là bạn thân của bạn ấy, làm sao bỏ mặc bạn ấy không lo cho được. Anh xem, tuy rằng bạn ấy không có nhiều kinh nghiệm trong công việc lắm nhưng về mặt thiết kế cũng rất có tài ...'
Sầm Tử Tranh càng nói càng nhanh, không khó nhận ra sự lo lắng trong lòng cô.
Cung Quý Dương nhẹ nở nụ cười nhìn cô, 'Cho nên, em muốn cô ấy vào Cung thị làm việc, trở thành nhà thiết kế của Leila sao?'
'Phải phải phải!' Sầm Tử Tranh gật đầu như bằm tổi, sau đó mới dè dặt nói: 'Dù sao cổ đông lớn nhất của Leila cũng là anh, đương nhiên là phải bàn bạc với anh một chút rồi!'
Cung Quý Dương bật cười ha hả, 'Thật ngốc, tuy anh là cổ đông lớn nhất nhưng em mới là người quyết định mà. Muốn tuyển thêm một nhân viên cũng không cần anh phê chuẩn, em cứ chọn người nào em thấy thích hợp là được ...'
Nói đến đây hắn chợt đứng dậy dịu dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: 'Hơn nữa, anh cũng chỉ mong nhân viên của em càng lúc càng nhiều, như vậy thì em có thể xoay quanh anh là được rồi!'
'Nói tới nói lui vẫn là anh không đàng hoàng, em đến bàn bạc với anh là vì có điều phải suy nghĩ mà. Anh là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nếu như em dám tự m ình quyết định thì rõ ràng là không tôn trọng anh rồi!' Sầm Tử Tranh giả vờ oán giận nói.
Cung Quý Dương nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô, nhất thời không kìm lòng được lại cúi đầu xuống, 'Ngốc à, anh là tổng giám đốc nhưng anh trên vạn người mà dưới một người, em không nghe "nhất vợ nhì trời" sao?'
'Mồm mép quá đi!' Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy không khỏi ngọt ngào cười, cô xoay lại ôm hắn, thở dài một tiếng rồi nói có chút không được tự nhiên: 'Quý Dương ... thực ra ... thực ra em còn có chuyện muốn nói với anh, là ... chính là ... em muốn chuyển cho Tĩnh Nghiên một số cổ phần của Leila.'
Tác giả :
Ân Tầm