[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tình Nan Tuyệt
Chương 1
“Như Sương, sao ăn hết cơm rồi?”, hắn gắp rau cho vào chén của Bách Lý Như Sương.
Bách Lý Như Sương cúi đầu dốc sức ăn cơm, cả khuôn mặt hình như chỉ chú ý đến phần cơm trong chén.
“Tại sao ăn nhanh vậy?”, hắn đặt chén xuống bàn: “Nhai nhiều một chút rồi nuốt thì sẽ tốt hơn!”
“Như Tuyên, ngươi đừng chỉ quan tâm nó, cơm canh sắp nguội cả rồi.”
Nghe thấy giọng nói này, Bách Lý Như Sương lập tức ho sằng sặc, Như Tuyên vội vàng rót canh rồi vỗ lưng.
Bách Lý Hàn Băng ngồi đối diện bọn họ đặt chén xuống bàn, phát ra một tiếng vang không to cũng không nhỏ. Cả người Bách Lý Như Sương run lên, che miệng cố gắng ngăn lại cơn ho khan.
“Đã đỡ hơn chưa?”, Như Sương đưa canh cho y: “Uống chút canh rồi ăn tiếp, đừng ăn nhanh quá!”
“Ta ăn no rồi.”, ánh mắt Như Tuyên luôn dán vào Bách Lý Như Sương, trả lời một câu lấy lệ, sau đó lại gắp đồ ăn cho vào chén của Bách Lý Như Sương.
Bách Lý Hàn Băng trông thấy Như Tuyên không hề động qua chén cơm, bất mãn cau mày dằn mạnh đũa xuống bàn, kéo sự chú ý của Như Tuyên từ đứa trẻ kia chuyển sang mình.
Bách Lý Như Sương cũng đặt chén đũa xuống theo Như Tuyên, cúi đầu xuống nhìn mặt bàn.
“Chuyện gì vậy sư phụ?”
“Ngươi mới là có chuyện gì!”, Bách Lý Hàn Băng hơi nổi giận: “Cả ngày chỉ biết quan tâm người khác, đến cơm cũng không ăn đàng hoàng, nếu như mệt mỏi rồi sinh bệnh thì tính sao?”
“Không nghiêm trọng thế đâu!”, Như Tuyên cười cười: “Với lại cả ngày ta cũng không có việc gì làm, sao có thể mệt được?”
“Tại sao ngươi lại mang theo đứa trẻ này bên mình?”, Bách Lý Hàn Băng do dự hỏi: “Rốt cuộc ngươi và nó có quan hệ gì?”
“Ta với đứa trẻ này khá ăn ý.”, Như Tuyên nắm lấy tay của Bách Lý Như Sương ở dưới bàn, siết chặt để trấn an: “Nếu sư phụ đã nhắc đến, ta cũng muốn cùng người thương lượng chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Sư phụ, người xem tư chất đứa trẻ này thế nào?”
Bách Lý Hàn Băng nghe vậy, tỉ mỉ xem xét đứa trẻ hình như bị câm nói kia. Đây là lần đầu tiên Bách Lý Như Sương bị phụ thân của mình nhìn thẳng vào, khẩn trương đến độ chân mềm nhũn ra.
“Rất tốt.”, Bách Lý Hàn Băng ngập ngừng: “Căn cốt tư chất đều rất tốt.”
Như Tuyên mỉm cười kéo Bách Lý Như Sương quỳ xuống trước mặt Bách Lý Hàn Băng.
Bách Lý Hàn Băng đưa tay dỡ lấy Như Tuyên song lại bị hắn gạt đi, y lấy làm ngạc nhiên: “Như Tuyên, thế này là sao?”
“Ta có một chuyện thỉnh người đáp ứng.”
“Được thôi! Ta đáp ứng ngươi, đứng dậy đi!”, Bách Lý Hàn Băng đưa tay ra, hắn cũng lại gạt đi.
“Yêu cầu này của ta có thể khiến sư phụ khó xử, vì thế nên phải quỳ xuống!”
Như Tuyên nhìn đứa trẻ đang dựa sát bên hông mình.
“Đứa trẻ này là con một cố nhân của ta, hiện tại chỉ ở một mình trong Băng Sương thành. Ta muốn xin người nhận nó làm nghĩa tử, nếu người chăm sóc nó, ta cũng không đến nỗi không còn mặt mũi nào để gặp mẫu thân của nó…”
“Nghĩa tử?”, Bách Lý Hàn Băng đột nhiên nhớ ra lúc trước Như Tuyên hình như có nhắc đến yêu cầu tương tự, sắc mặt có chút chuyển biến.
“Như Tuyên, ngươi muốn làm gì? Ai cũng có thể làm nghĩa tử của Bách Lý gia ta sao? Hay ngươi lo lắng ta không có con đưa tiễn khi lâm chung nên mới muốn ta thu nhận nghĩa tử gì đó?”
Như Tuyên ngẩn ra, một lúc sau mới cứng nhắc lắc đầu. Bách Lý Hàn Băng vừa thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn liền có phần ân hận.
“Như Tuyên, ta không có ý gì khác, chỉ là…ta chỉ là…”
“Sư phụ nói cũng phải.”, Như Tuyên hạ mi mắt: “Ta hiển nhiên không thể trèo cao, nhưng tư chất của đứa trẻ này xứng đáng trở thành nghĩa tử của người hơn ta, xin sư phụ cân nhắc một chút.”
“Như Tuyên, ngươi đứng dậy trước được không?”, Bách Lý Hàn Băng tiến đến trước mặt hắn, kiên trì đỡ hắn đứng dậy: “Ngươi đứng dậy thì ta sẽ đáp ứng ngươi!”
“Nếu sư phụ miễn cưỡng thì bỏ đi.”, Như Tuyên ấn xuống đôi tay đưa ra của y: “Vậy thì để đứa trẻ này theo con, vẫn tốt hơn là đợi ở trong Băng Sương thành.”
“Cái gì?”, Bách Lý Hàn Băng trở tay nắm lấy hắn, gấp gáp hỏi: “Ý ngươi là sao? Cái gì mà theo ngươi sống tốt hơn là ở Băng Sương thành, không phải ngươi cũng ở trong thành sao?”
“Như Sương, cẩn thận chút.”, Như Tuyên đỡ Bách Lý Như Sương đúng dậy: “Nào, tạ ơn thành chủ, chúng ta phải cáo lui rồi.”
“Gượm đã!”, Bách Lý Hàn Băng thả lỏng biểu cảm: “Như Tuyên, ngươi muốn sao đây? Không phải ta đã đáp ứng ngươi rồi ư?”
“Người thật sự đáp ứng?”
“Ta thật đáp ứng rồi.”, Bách Lý Hàn Băng nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ngươi nói thật cho ta hay, phải chăng ngươi vẫn muốn rời khỏi Băng Sương thành?”
“Ta không có ý định đó.”, Như Tuyên khẽ thở dài: “Là ta không nên bất kính với sư phụ, ta chỉ hy vọng sư phụ người có thể nhận Như Sương làm nghĩa tử…”
“Nhưng ta luôn cảm thấy ngươi vẫn muốn rời đi, ngươi không muốn ở trong thành đến vậy ư?”
“Sư phụ quá lo rồi, ta sẽ không đi đâu, huống hồ…”, Như Tuyên dời tầm nhìn đi, vờ cười nói thoải mái: “Không phải đã nói là sẽ thành thân ư? Không có tân lang thì phải làm sao!”
“Ta biết chứ, nhưng dù có thành thân rồi, ngươi cũng nên ở đây!”, Bách Lý Hàn Băng có chút sốt ruột.
“Sau khi thành thân? Như thế có tiện không?”
“Không có gì bất tiện cả.”, sắc mặt Bách Lý Hàn Băng chuyển biến, thái độ cũng cứng rắn hơn: “Ta đã nói đây là nhà của ngươi, ngươi nên ở đây!”
Như Tuyên im lặng, chỉ cúi đầu nhìn đứa trẻ trầm mặc cô quạnh kia.
“Như Tuyên!”
“Ta hiểu rồi.”, Như Tuyên gật đầu: “Ta không đi đâu hết, ta sẽ luôn ở đây.”
Bách Lý Hàn Băng có được đáp án như mong muốn, song trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Y không dám nhìn Như Tuyên, sợ rằng sẽ bắt gặp biểu cảm khó xử cùng ủy khuất trên gương mặt của Như Tuyên, cho nên liền liếc nhìn “nghĩa tử” gần như bị cưỡng ép phải thu nhận kia.
“Nó tên gì?”, càng nhìn càng thấy quen mắt: “Hình như ta đã từng gặp qua, thời gian ở đây cũng khá lâu rồi!”
Đứa trẻ đó cơ hồ có chút sợ hãi, trốn sau lưng Như Tuyên.
“Tên nó là Như Sương, năm nay mười một tuổi rồi.”, Như Tuyên giải thích: “Dù tính tình Như Sương hướng nội, cũng không biết nói, nhưng đứa trẻ này rất thông minh, sư phụ nhất định sẽ không hối hận.”
“Nếu ta đã đáp ứng thì sẽ không hối hận.”
Vừa nghĩ đến Như Tuyên dám vì đứa trẻ này mà vừa đấm vừa xoa lại còn cưỡng ép mình, Bách Lý Hàn Băng ít nhiều có chút tức giận.
“Như Sương phải không? Nếu là Sương của Băng Sương thành thì không cần đổi tên nữa. Sau khi đến từ đường thắp hương bẩm cáo với tổ tiên xong thì đổi họ là Bách Lý!”
“Đa tạ sư phụ.”, Như Tuyên lại kéo Bách Lý Như Sương quỳ xuống: “Như Sương, hành lễ với cha của ngươi, từ hôm nay ngươi sẽ là Bách Lý Như Sương, là nhi tử của Bách Lý Hàn Băng.”
Bách Lý Như Sương bị dẫn dắt đến ngơ ngác, hành đại lễ với Bách Lý Hàn Băng.
“Như Tuyên, ngươi quỳ làm chi?”, Bách Lý Hàn Băng kéo Như Tuyên cũng đang quỳ xuống: “Ta nhận y làm nghĩa tử chứ không phải ngươi, ngươi hành lễ làm gì?”
“Ta biết.”, Như Tuyên chủ động kéo tay y: “Vậy ta có thể nói chuyện này với người khác không?”
“Chuyện gì? Nghĩa tử?”, trông thấy Như Tuyên gật đầu, Bách Lý Hàn Băng buồn bực hỏi: “Sao lại không thể?”
“Cũng phải, chuyện tốt này nên để mọi người cùng biết.”, hắn mỉm cười buông Bách Lý Hàn Băng ra, ôm lấy Bách Lý Như Sương: “Như Sương, chúng ta đi nói với mọi người, cha ngươi đã nhận ngươi rồi!”
Bách Lý Như Sương không cao hứng như hắn, nhìn biểu tình của Bách Lý Hàn Băng trước rồi mới do dự gật đầu.
Như Tuyên hứng khởi ôm lấy đứa trẻ chạy đi, Bách Lý Hàn Băng chưa kịp gọi một tiếng “Như Tuyên” đã bị bỏ lại một mình trong sảnh. Y nhíu mày lại, cảm giác kỳ lạ kia ở trong lòng càng trỗi dậy mãnh liệt.
Như Tuyên ôm lấy Bách Lý Như Sương chạy thẳng đến từ đường. Mãi đến khi thắp hương đối diện với bài vị trên bàn thờ, hắn mới ý thức rằng mình đã thất thố.
Đây là từ đường của Bách Lý gia, hắn có quyền hành lập trường gì mà đứng ở đây một cách đường hoàng?
Tàn hương rơi xuống mu bàn tay hắn dấy lên một trận đau nhói.
Nhìn lại tầng tầng lớp lớp những bài vị lớn nhỏ, tựa hồ muốn nhảy múa ra khỏi bàn thờ, đè lên người hắn.
Hắn trở mình muốn chạy thoát, trước mặt đột ngột tối sầm, cả người mất đi tri giác.
Đến khi có thể nhìn lại thì hắn đã nằm trên mặt đất, ở bên cạnh hắn là Bách Lý Như Sương không nói một lời.
Nằm trên mặt đất lạnh lẽo lại không có cảm giác bị động mạnh, đầu gối lên miếng đệm mềm mại, vậy mà cũng thấy thoải mái. Hắn thử động đậy, phát hiện cơ thể không còn sức lực nên dứt khoát nằm yên, nhìn Trường Minh đăng hiu hắt, ngước nhìn hoàng hôn u ám bên ngoài cửa sổ cao ngất.
“Nhiều năm trước, khi ngươi vẫn chưa ra đời, ta đã hỏi cha ngươi một vấn đề tại đây.”, hắn nói rất nhẹ nhàng, trong từ đường yên tĩnh lại vang vọng rõ ràng.
“Ta hỏi y, nỗi thống khổ lớn nhất trong cuộc đời là gì? Khi ấy y trả lời không có, ta vẫn tưởng y nói mình không có đau khổ, nhưng hiện tại ta bắt đầu cảm thấy bản thân “không có” này mới chính là đáp áp thật sự mà y muốn nói với ta!”
Nơi càng cao thì càng không có gì hết!
“Người khác vừa nhìn thấy cha ngươi liền tưởng rằng y ôn hòa dễ gần, hoàn toàn đều bị gạt bởi dáng vẻ của y. Bất luận bên ngoài tỏ ra vui vẻ như thế nào, kì thực trong lòng y căn bản không hề có ý niệm thân cận với người khác.”
Như Tuyên cười nhạt: “Tính tình y chẳng những quái gở mà còn thích để tâm những chuyện vụn vặt, đã nhận định thì sẽ cố chấp đến cùng, không chịu nghe người khác khuyên giải. Tính cách này của y, nói trắng ra không hề tốt chút nào…”
Bách Lý Như Sương nhìn hắn, đôi mắt đen mang theo một tia nghi hoặc.
“Hôm nay y nhận ngươi làm nghĩa tử, để mắt tới ngươi, chí ít sau này sẽ không xem ngươi là người xa lạ nữa. Song nếu như vậy, có thể cả đời này y cũng không nhớ ra ngươi chính là con ruột của y. Cho nên…”, hắn vẫn cười nói tiếp: “Nếu ngươi muốn oán hận thì cứ hận ta đi!”
Bách Lý Như Sương không nói lời nào, sau khi trừng mắt nhìn hắn một lúc liền một mình rời khỏi từ đường.
Bách Lý Hàn Băng bước vào từ đường, bắt gặp Như Tuyên nằm một mình trên đất đang nhìn thứ gì đó ở trên trần, y liền giật mình vội vàng tiến đến.
“Ngươi đang làm gì vậy?”, y bắt chước Như Tuyên nhìn lên nhưng lại không thấy gì.
Lúc này Như Tuyên đã chống tay ngồi dậy.
“Như Tuyên đã làm càn rồi.”, hắn nỗ lực giái thích nguyên nhân sỡ dĩ mình phải làm vậy: “Ta nằm ở đây… là bởi vì ta…”
Nghĩ ngợi một lúc, song hình như không có lý do nào hợp lý để có thể lấp liếm hành động quái dị này.
“Nơi này thật yên tĩnh.”, Bách Lý Hàn Băng bất chợt ngồi xếp bằng bên cạnh Như Tuyên.
Như Tuyên lập tức muốn nhảy dựng lên nhưng bả vai lại bị đè xuống.
“Ta luôn cảm thấy gần đây ngươi rất mệt mỏi, lúc nào cũng như đang lo lắng chuyện gì đó, nhưng khi nãy vừa bước vào lại thấy dáng vẻ nhẹ nhõm thoải mái của ngươi… Mặc dù ta không biết tại sao từ đường có chỗ tốt này, nhưng chỉ cần ngươi thích là được.”, Bách Lý Hàn Băng nhoẻn miệng cười: “Có điều không thể nằm lâu quá, nếu nhiễm lạnh thì không tốt đâu!”
“Nhưng đây là…”
Bách Lý Hàn Băng bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, đứng dậy lấy hết đệm lót ra sắp xếp từng cái một.
“Sư phụ…”, khi Như Tuyên bị đặt nằm trên những miếng đệm đó thì trong đầu trở nên trống rỗng.
Bách Lý Hàn Băng cởi ngoại bào phủ lên người hắn, xõa búi tóc của hắn ra, để hắn nằm được thoải mái hơn.
Sau cùng y ngồi xuống bên cạnh, dùng khẩu khí giống như đang lừa gạt trẻ con nói với hắn: “Ổn rồi, giờ ngươi nhắm mắt đi!”
Như Tuyên ngước nhìn con người quanh thân tựa hồ phát ra hào quang nhàn nhạt trong căn phòng âm u, nhớ đến rất nhiều rất nhiều chuyện cũ…
“Kỳ thực ta rất…”
“Như Tuyên, ngươi nói gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng dời ánh mắt ra khỏi cửa sổ.
“Không,”, Như Tuyên khép mắt lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Ta chỉ muốn nói, nơi này thật yên tĩnh!”
“Ừm!”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của hắn.
Sắc đêm lạnh lẽo, nguyệt quang như nước.
Khi người gác cổng đến báo An Nam Vương gia Mộ Dung Phục Ý xin cầu kiến, Như Tuyên nhất thời thất thần.
Đến nhanh thật… mặc dù trên thư có viết “nhanh chóng”, nhưng Mộ Dung Phục Ý này hình như đến quá nhanh rồi!
Như Tuyên vừa chỉnh lý áo mũ vừa nghĩ ngợi trong lòng, chốc nữa nên giải thích chuyện này với Bách Lý Hàn Băng như thế nào.
Khi đến đại sảnh, quả nhiên thấy Bách Lý Hàn Băng đã an tọa ở chủ vị, đang thưởng trà hàn huyên cùng Mộ Dung Phục Ý. Trông thấy hắn bước vào sảnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, tiếng nói lập tức im bặt.
“Như Tuyên.”, Mộ Dung Phục Ý đứng dậy.
“Ngươi đến rồi?”, hắn ảm đạm hỏi thăm một tiếng.
“Ta đến rồi.”, Mộ Dung Phục Ý cười với hắn.
Nụ cười này của y mang ý xảo trá, khiến Như Tuyên có phần không hiểu.
“Mộ Dung, ngươi từ xa đến đây…”
“Ngươi không cần nói gì hết, ta hiểu mà!”, Mộ Dung Phục Ý vỗ vỗ vai của hắn: “Ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Hiểu, y hiểu cái gì? Y chuẩn bị làm gì? Trong khi Như Tuyên vẫn sửng sốt thì Mộ Dung Phục Ý đã đến trước mặt Bách Lý Hàn Băng.
“Bách Lý thành chủ.”
“An Nam Vương gia.”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy chắp tay đáp lễ.
“Đột ngột đến đây làm phiền thành chủ, thỉnh người lượng thứ.”, Mộ Dung Phục Ý có vẻ đang rặn ra nụ cười: “Nhưng lần này ta đến Băng Sương thành là vì nghe nói thành chủ muốn thu xếp chuyện hôn sự của Như Tuyên.”
“Chuyện này có can hệ gì đến Vương gia?”, từ khi gặp Mộ Dung Phục Ý, Bách Lý Hàn Băng chưa từng cười qua, lúc này khuôn mặt vẫn lạnh băng.
“Đương nhiên can hệ rất lớn.”, Mộ Dung Phục Ý giả bộ thở dài:”Nếu Như Tuyên thành thân với người khác, muội muội ngốc nhà ta phải làm sao?”
“Muội muội?”, lần này đến Như Tuyên cũng ngây ra, tranh hỏi trước Bách Lý Hàn Băng: “Muội muội nào?”
“Ta biết ngươi sẽ có phản ứng này.”
Sắc mặt Mộ Dung Phục Ý lại chuyển biến, tựa hồ có chút nổi giận hiển nhiên.
“Được muội muội của ta ngày đêm thương nhớ con người phụ lòng này, ngươi lại vô tâm vô phế muốn cùng người khác kết Tần Tấn chi hảo*, Như Tuyên ngươi cũng thật…”
“Đợi chút!”
Thấy Mộ Dung Phục Ý càng nói càng hăng, Như Tuyên vội vàng ngăn cản: “Ngươi có muội muội từ lúc nào ta còn không biết, nếu ta không quen nàng ấy, sao có thể phụ lòng nàng?”
“Muội muội này của ta, ngươi chẳng những quen biết mà còn quen nhau từ mười năm trước.”, không biết vì sao biểu tình của Mộ Dung Phục Ý càng lúc càng cổ quái: “Nhiều năm rồi nàng ấy vẫn chung tình với ngươi, đến ta cũng cảm thấy nàng trúng tà của ngươi, thế mà ngươi lại nói không quen biết nàng?”
“Người ngươi nói không lẽ là…”
“Ngoài Minh Châu thì còn ai?”, Mộ Dung Phục Ý thở ra nặng nề: “Mộ Dung Phục Ý ta tung hoành nửa đời, bất luận tướng mạo nhân phẩm, ta tự nhận không hề thua kém người khác, không ngờ trong mắt Minh Châu, đến một sợi tóc của ngươi cũng không bằng! Người trong lòng trở thành muội muội, quả thực là chuyện bi thảm lớn lao của đời người!”
“Mộ Dung, sao Minh Châu lại trở thành muội muội của ngươi?”
“Còn không phải… Tóm lại, lòng ta dành cho Minh Châu đã chết, quyết định muốn tác hợp đôi tình nhân các ngươi.”, Mộ Dung Phục Ý oán hận nói: “Như Tuyên ơi Như Tuyên!, Nếu đổi lại là người khác, ta tuyệt sẽ không có tâm tư thành nhân chi mỹ* đâu.”
Mộ Dung Phục Ý vừa dứt lời, bất chợt có một tiếng vang “rầm” làm mọi người trong sảnh giật mình.
“Thành nhân chi mỹ cái gì?”, giọng Bách Lý Hàn Băng lạnh lẽo dị thường: “An Nam Vương gia thật thích nói đùa.”
“Sư phụ?”, Như Tuyên ngây người.
Mộ Dung Phục Ý nhìn vụn gỗ tử đàn vương vãi trên mặt đất, âm thầm líu lưỡi, nghĩ rằng nếu một chưởng ấy đánh vào mình thì không biết hậu quả ra sao.
“Nói đùa? Lời này của Bách Lý thành chủ là có ý gì?”, y kinh ngạc hỏi Bách Lý Hàn Băng: “Mộ Dung Phục Ý ta nói thế nào cũng đường đường là Vương gia, sao có thể đem chuyện này ra đùa giỡn?”
“Minh Châu ấy ta cũng từng gặp qua, tuy rằng tư sắc cao thượng nhưng cũng không thể lấp đi một thân phong trần.”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy: “Khoan hãy luận về xuất thân, theo ta được biết, năm năm trước, Tô Châu phủ doãn Tư Đồ Triều Huy đã đưa nàng ấy vào phủ làm ca cơ. Việc này tin rằng Vương gia người hiểu rất rõ!”
“Tuy vậy nhưng Minh Châu chỉ bán nghệ không bán thân, Tư Đồ Triều Huy tuyệt đối không chạm đến một đầu ngón tay của nàng ấy.”
Có phần không chịu được địch ý tản phát từ Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dung Phục Ý lui lại mấy bước.
“Bổn vương có thể đảm bảo, Minh Châu vẫn giữ một thân băng thanh ngọc khiết.”
“Đường đường là An Nam Vương gia lại muốn bảo chứng trinh tiết của một nữ nhân phong trần? Giả sử truyền ra ngoài, há chẳng phải trở thành truyện cười của thiên hạ?”, Bách Lý Hàn Băng hừ một tiếng: “Về phần Minh Châu gì đó, nếu Vương gia đã xem là trân bảo, chi bằng lấy nàng đưa về Vương phủ, tránh để ở đây cố ra vẻ rộng lượng.”
“Đây là có ý gì?”
Mộ Dung Phục Ý bị hàm ý mỉa mai của y chọc đến mất mặt, cũng bắt đầu cau mày.
“Ta cũng biết Băng Sương thành không phải môn đệ bình thường, đặc biệt nhận Minh Châu làm nghĩa muội, chuyến này còn tự mình đến cầu thân. Lẽ nào Bách Lý thành chủ cảm thấy muội muội của bổn vương không xứng với đồ đệ của ngươi?”
“Cho dù hôm nay nàng ấy có là tiên nữ trên trời, với ta cũng thế mà thôi.”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười lạnh lùng: “Hôn sự này ta tuyệt đối sẽ không ưng thuận.”
“Ngươi!”
“Mộ Dung.”, Như Tuyên vội vàng ngăn y lại: “Ngươi kích động làm gì?”
“Cái gì? Rõ ràng y…”
“Sư phụ cũng vì muốn tốt cho ta.”, Như Tuyên kéo ngón tay chỉ vào Bách Lý Hàn Băng của y thu về.
“Được, ta mặc kệ y!”, ánh mắt Mộ Dung Phục Ý long lanh nhìn hắn: “Còn Như Tuyên ngươi thì sao? Ý của ngươi thế nào?”
Như Tuyên nhìn Bách Lý Hàn Băng, thấp giọng nói: “Ta đúng thật đã đến lúc lấy vợ, nhưng Minh Châu… Mộ Dung, chuyện này chúng ta nên bàn bạc đàng hoàng, chi bằng để sau hẵng nói!”
“Tại sao lại hoãn?”
“Vậy ngươi vì cớ gì bức ta quyết định ngay bây giờ?”, Như Tuyên trừng mắt nhìn y: “Ngươi đi đường xa đã mệt, trước tiên hãy tắm rửa nghỉ ngơi, hiện tại không nên gấp gáp.”
“Nhưng…”
“Sư phụ.”, Như Tuyên giả vờ không thấy thần tình bất mãn của y, xoay người hành lễ với Bách Lý Hàn Băng: “Mộ Dung Vương gia là khách đến từ xa, thỉnh sư phụ nể mặt ta, đừng tranh chấp với Vương gia lúc này!”
“Bỏ đi.”, Bách Lý Hàn Băng cứng nhắc gật đầu: “Nếu An Nam Vương gia đến Băng Sương thành làm khách, ta đương nhiên sẽ hoan nghênh.”
“Ngươi cho Y Minh sắp xếp chỗ ăn ngủ giúp Vương gia, chăm sóc y chu đáo. Còn những chuyện khác không nhắc cũng được!”
Miễn cưỡng nói xong, y phất tay áo bỏ đi trước.
“Cảm tạ sư phụ.”
Nhìn theo Bách Lý Hàn Băng rời khỏi đại sảnh, Như Tuyên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lại trông thấy biểu tình âm trầm không vui của Mộ Dung Phục Ý, hắn lại nhíu mày.
“Mộ Dung, rốt cuộc chuyện này là sao? Đang yên đang lành lại…”
“Ngươi mới có chuyện gì? Không phải ngươi nhờ ta…ưm ưm ưm!”, Mộ Dung Phục Ý gào đến nửa chừng liền bị Như Tuyên bịt miệng.
“Ngươi nhỏ tiếng chút được không?”, Như Tuyên ngóng ra ngoài cửa: “Ngươi cũng hiểu ta không muốn để y biết chuyện này, sao còn làm ầm lên?”
“Được rồi được rồi!”, Mộ Dung Phục Ý kéo tay hắn ra: “Còn không phải bị sư phụ của ngươi giận sao, có điều dáng vẻ hôm nay của y thật sự kỳ quái, giống hệt con mèo bị đạp phải đuôi.”
“Nói nhảm gì đó!”, Như Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải ngươi đến đây một mình đó chứ! Những tùy tùng khác đâu?”
“Ở ngoài thành!”, Mộ Dung Phục Ý nói có phần châm biếm:”Có sư phụ thiên hạ vô địch của ngươi ở đây, ai dám náo loạn Băng Sương thành, không thiết sống nữa sao.”
“Ta sẽ cho người an bài chỗ ở cho bọn họ.”, Như Tuyên kéo y đi về phía hậu viện: “Nói cho ta biết, sao ngươi lại lôi Minh Châu vào chuyện này?”
“Tại sao Minh Châu không được?”
“Không phải Minh Châu không được, mà là cách này căn bản không ổn!”
“Không ổn chỗ nào?”, nghe hắn nói vậy, Mộ Dung Phục Ý uất ức trong bụng: “Không phải ngươi viết thư nhờ ta giúp cho việc này để trả lại ơn cứu mạng mười mấy năm trước sao?”
“Ta chỉ nhờ ngươi nghĩ cách làm y phân tâm, để y tạm thời đừng nghĩ đến chuyện ta lấy vợ.”
Như Tuyên cố trừng y: “Nhưng sao ngươi lại hồ đồ như vậy, chẳng những tìm người gả cho ta, còn liên lụy đến cả Minh Châu!”
“Làm hắn tạm thời phân tâm? Được thôi! Ta đương nhiên có thể làm được! Nhưng đó chỉ là nhất thời, sau đó ngươi sẽ tính sao?”, Mộ Dung Phục Ý nhướn mày: “Nếu hắn đã có ý nghĩ này, ngươi lại nói không thể mở miệng cự tuyệt, đây không phải là vấn đề sớm muộn gì cũng phải đối mặt ư?”
“Chuyện sớm muộn thì để sớm muộn hãy nói!”, hắn nhìn chằm chằm mũi chân của mình: “Có thể kéo dài trong nhất thời thì là nhất thời.”
“Chuyện này không giống như những lời mà ngươi sẽ nói.”, Mộ Dung Phục Ý cười nhìn hắn: “Ngươi đã từng liếc qua vết thương thì lập tức quyết định cưa hết cả chân của người khác, sao lúc này lại học được những câu như kéo dài trong nhất thời thì là nhất thời?”
“Là ví dụ gì đây?”
Như Tuyên đi đến cạnh ghế, quay lưng với Mộ Dung Phục Ý.
“Nếu vết thương đã bắt đầu thối rữa thì không thể không cưa bỏ chân, nhưng chuyện đó hoàn toàn không giống với tình cảnh hiện tại của ta.”
“Theo ta thấy thì không có gì không giống.”, Mộ Dung Phục Ý thở dài: “Ta vừa nhìn đã biết tên Bách Lý Hàn Băng đó không phải là người dễ dàng thay đổi chủ ý. Nếu ngươi không nghĩ ra một biện pháp triệt để, phải chăng sớm muộn gì cũng bị ép buộc lấy thê tử vừa ý của y?”
“Ngươi không biết…”, đột nhiên có suy nghĩ vụt qua trong lòng hắn: “Mộ Dung, ngươi nói thật đi, sao ngươi lại nghĩ ra cách này?”
“Như Tuyên công tử à, ngươi đẩy cho ta một nan đề lớn thế này, hỏi ta trong lúc hấp tấp làm sao nghĩ ra biện pháp cho được?”
Như Tuyên tiếp lời giúp y: “Cho nên ngươi đi tìm Tư Đồ Triều Huy thương lượng, đúng không?”
Mộ Dung Phục Ý gật đầu.
“Tên Tư Đồ Triều Huy này…”
Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Mộ Dung Phục Ý, Như Tuyên cứng rắn áp chế nộ ý.
“Hắn thì thế nào?”, Mộ Dung Phục Ý truy hỏi.
“Không việc gì, ta muốn nói Tư Đồ Triều Huy hắn quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, lại có thể nghĩ ra cách tốt như thế này.”
Như Tuyên cười khổ trả lời: “Chiêu một đá trúng hai nhạn này quả thật xuất thần nhập hóa.”
Mộ Dung Phục Ý đảo mắt: “Có thể dùng ở đây sao?”
“Đương nhiên là có thể.”, Như Tuyên không muốn nhiều lời: “Mộ Dung, ta không thể đáp ứng chuyện này, dừng lại ở đây thôi!”
“Vậy ngươi tính sao?”
“Thuyền đến đầu cầu tự khắc dừng.”, Như Tuyên nghĩ ngợi: “Ta chỉ cần nói với Bách Lý Hàn Băng đây là trò đùa, những chuyện khác để ta giải thích là được rồi.”
“Vậy cũng không tồi, nói không chừng lần này ta lại kịp uống rượu mừng của ngươi.”
Mộ Dung Phục Ý cười nói: “Có thể ngươi sẽ động phòng đính ước cùng với mỹ nhân như hoa, sau đó sinh con cùng vợ sống đến đầu bạc, khi ấy thật sự khiến kẻ cô độc như ta phải lấy làm ngưỡng mộ.”
“Mộ Dung, ngươi hà tất phải chế nhạo ta, ta không biết nên tính sao nữa rồi!”
Như Tuyên ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi.
“Nếu ta không lấy vợ, y sẽ không yên tâm, nếu như lấy rồi, nhất định sẽ liên lụy đến nữ nhân vô tội, trái phải đều không được, ngươi nói ta nên làm sao đây?”
“Phải thật như vậy không, thực ra rất đơn giản.”
Như Tuyên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.”, Mộ Dung Phục Ý khoanh hai tay lại: “Nếu có thể chọn, ngươi tình nguyện để y khó chịu hay để người khác đau khổ?”
———–
*Tần tấn chi hảo: thời Xuân Thu hai nước Tần, Tấn thông hôn, ý chỉ hai bên dạm hỏi.
*Thành nhân chi mỹ: hoàn thành tâm nguyện của người khác.
——
Có rất nhiều chuyện đơn giản, mà hai người này cứ làm phức tạp cả lên, hic, có khi nào lúc mình gì gì đó thì cũng như vậy không?
Tác giả viết truyện này thuộc cung Xữ Nữ, cùng cung với mình
Mình ghét cung Xử Nữ vô cùng, nó giống như những tính cách mà tác giả đặt vào cho Như Tuyên: suy nghĩ nhiều, phức tạp mọi chuyện, cố chấp đến cùng.
Rất ghét rất ghét, nhưng cũng đâm đầu vào truyện này, đã làm nên sẽ làm cho xong.
Bách Lý Như Sương cúi đầu dốc sức ăn cơm, cả khuôn mặt hình như chỉ chú ý đến phần cơm trong chén.
“Tại sao ăn nhanh vậy?”, hắn đặt chén xuống bàn: “Nhai nhiều một chút rồi nuốt thì sẽ tốt hơn!”
“Như Tuyên, ngươi đừng chỉ quan tâm nó, cơm canh sắp nguội cả rồi.”
Nghe thấy giọng nói này, Bách Lý Như Sương lập tức ho sằng sặc, Như Tuyên vội vàng rót canh rồi vỗ lưng.
Bách Lý Hàn Băng ngồi đối diện bọn họ đặt chén xuống bàn, phát ra một tiếng vang không to cũng không nhỏ. Cả người Bách Lý Như Sương run lên, che miệng cố gắng ngăn lại cơn ho khan.
“Đã đỡ hơn chưa?”, Như Sương đưa canh cho y: “Uống chút canh rồi ăn tiếp, đừng ăn nhanh quá!”
“Ta ăn no rồi.”, ánh mắt Như Tuyên luôn dán vào Bách Lý Như Sương, trả lời một câu lấy lệ, sau đó lại gắp đồ ăn cho vào chén của Bách Lý Như Sương.
Bách Lý Hàn Băng trông thấy Như Tuyên không hề động qua chén cơm, bất mãn cau mày dằn mạnh đũa xuống bàn, kéo sự chú ý của Như Tuyên từ đứa trẻ kia chuyển sang mình.
Bách Lý Như Sương cũng đặt chén đũa xuống theo Như Tuyên, cúi đầu xuống nhìn mặt bàn.
“Chuyện gì vậy sư phụ?”
“Ngươi mới là có chuyện gì!”, Bách Lý Hàn Băng hơi nổi giận: “Cả ngày chỉ biết quan tâm người khác, đến cơm cũng không ăn đàng hoàng, nếu như mệt mỏi rồi sinh bệnh thì tính sao?”
“Không nghiêm trọng thế đâu!”, Như Tuyên cười cười: “Với lại cả ngày ta cũng không có việc gì làm, sao có thể mệt được?”
“Tại sao ngươi lại mang theo đứa trẻ này bên mình?”, Bách Lý Hàn Băng do dự hỏi: “Rốt cuộc ngươi và nó có quan hệ gì?”
“Ta với đứa trẻ này khá ăn ý.”, Như Tuyên nắm lấy tay của Bách Lý Như Sương ở dưới bàn, siết chặt để trấn an: “Nếu sư phụ đã nhắc đến, ta cũng muốn cùng người thương lượng chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Sư phụ, người xem tư chất đứa trẻ này thế nào?”
Bách Lý Hàn Băng nghe vậy, tỉ mỉ xem xét đứa trẻ hình như bị câm nói kia. Đây là lần đầu tiên Bách Lý Như Sương bị phụ thân của mình nhìn thẳng vào, khẩn trương đến độ chân mềm nhũn ra.
“Rất tốt.”, Bách Lý Hàn Băng ngập ngừng: “Căn cốt tư chất đều rất tốt.”
Như Tuyên mỉm cười kéo Bách Lý Như Sương quỳ xuống trước mặt Bách Lý Hàn Băng.
Bách Lý Hàn Băng đưa tay dỡ lấy Như Tuyên song lại bị hắn gạt đi, y lấy làm ngạc nhiên: “Như Tuyên, thế này là sao?”
“Ta có một chuyện thỉnh người đáp ứng.”
“Được thôi! Ta đáp ứng ngươi, đứng dậy đi!”, Bách Lý Hàn Băng đưa tay ra, hắn cũng lại gạt đi.
“Yêu cầu này của ta có thể khiến sư phụ khó xử, vì thế nên phải quỳ xuống!”
Như Tuyên nhìn đứa trẻ đang dựa sát bên hông mình.
“Đứa trẻ này là con một cố nhân của ta, hiện tại chỉ ở một mình trong Băng Sương thành. Ta muốn xin người nhận nó làm nghĩa tử, nếu người chăm sóc nó, ta cũng không đến nỗi không còn mặt mũi nào để gặp mẫu thân của nó…”
“Nghĩa tử?”, Bách Lý Hàn Băng đột nhiên nhớ ra lúc trước Như Tuyên hình như có nhắc đến yêu cầu tương tự, sắc mặt có chút chuyển biến.
“Như Tuyên, ngươi muốn làm gì? Ai cũng có thể làm nghĩa tử của Bách Lý gia ta sao? Hay ngươi lo lắng ta không có con đưa tiễn khi lâm chung nên mới muốn ta thu nhận nghĩa tử gì đó?”
Như Tuyên ngẩn ra, một lúc sau mới cứng nhắc lắc đầu. Bách Lý Hàn Băng vừa thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn liền có phần ân hận.
“Như Tuyên, ta không có ý gì khác, chỉ là…ta chỉ là…”
“Sư phụ nói cũng phải.”, Như Tuyên hạ mi mắt: “Ta hiển nhiên không thể trèo cao, nhưng tư chất của đứa trẻ này xứng đáng trở thành nghĩa tử của người hơn ta, xin sư phụ cân nhắc một chút.”
“Như Tuyên, ngươi đứng dậy trước được không?”, Bách Lý Hàn Băng tiến đến trước mặt hắn, kiên trì đỡ hắn đứng dậy: “Ngươi đứng dậy thì ta sẽ đáp ứng ngươi!”
“Nếu sư phụ miễn cưỡng thì bỏ đi.”, Như Tuyên ấn xuống đôi tay đưa ra của y: “Vậy thì để đứa trẻ này theo con, vẫn tốt hơn là đợi ở trong Băng Sương thành.”
“Cái gì?”, Bách Lý Hàn Băng trở tay nắm lấy hắn, gấp gáp hỏi: “Ý ngươi là sao? Cái gì mà theo ngươi sống tốt hơn là ở Băng Sương thành, không phải ngươi cũng ở trong thành sao?”
“Như Sương, cẩn thận chút.”, Như Tuyên đỡ Bách Lý Như Sương đúng dậy: “Nào, tạ ơn thành chủ, chúng ta phải cáo lui rồi.”
“Gượm đã!”, Bách Lý Hàn Băng thả lỏng biểu cảm: “Như Tuyên, ngươi muốn sao đây? Không phải ta đã đáp ứng ngươi rồi ư?”
“Người thật sự đáp ứng?”
“Ta thật đáp ứng rồi.”, Bách Lý Hàn Băng nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ngươi nói thật cho ta hay, phải chăng ngươi vẫn muốn rời khỏi Băng Sương thành?”
“Ta không có ý định đó.”, Như Tuyên khẽ thở dài: “Là ta không nên bất kính với sư phụ, ta chỉ hy vọng sư phụ người có thể nhận Như Sương làm nghĩa tử…”
“Nhưng ta luôn cảm thấy ngươi vẫn muốn rời đi, ngươi không muốn ở trong thành đến vậy ư?”
“Sư phụ quá lo rồi, ta sẽ không đi đâu, huống hồ…”, Như Tuyên dời tầm nhìn đi, vờ cười nói thoải mái: “Không phải đã nói là sẽ thành thân ư? Không có tân lang thì phải làm sao!”
“Ta biết chứ, nhưng dù có thành thân rồi, ngươi cũng nên ở đây!”, Bách Lý Hàn Băng có chút sốt ruột.
“Sau khi thành thân? Như thế có tiện không?”
“Không có gì bất tiện cả.”, sắc mặt Bách Lý Hàn Băng chuyển biến, thái độ cũng cứng rắn hơn: “Ta đã nói đây là nhà của ngươi, ngươi nên ở đây!”
Như Tuyên im lặng, chỉ cúi đầu nhìn đứa trẻ trầm mặc cô quạnh kia.
“Như Tuyên!”
“Ta hiểu rồi.”, Như Tuyên gật đầu: “Ta không đi đâu hết, ta sẽ luôn ở đây.”
Bách Lý Hàn Băng có được đáp án như mong muốn, song trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Y không dám nhìn Như Tuyên, sợ rằng sẽ bắt gặp biểu cảm khó xử cùng ủy khuất trên gương mặt của Như Tuyên, cho nên liền liếc nhìn “nghĩa tử” gần như bị cưỡng ép phải thu nhận kia.
“Nó tên gì?”, càng nhìn càng thấy quen mắt: “Hình như ta đã từng gặp qua, thời gian ở đây cũng khá lâu rồi!”
Đứa trẻ đó cơ hồ có chút sợ hãi, trốn sau lưng Như Tuyên.
“Tên nó là Như Sương, năm nay mười một tuổi rồi.”, Như Tuyên giải thích: “Dù tính tình Như Sương hướng nội, cũng không biết nói, nhưng đứa trẻ này rất thông minh, sư phụ nhất định sẽ không hối hận.”
“Nếu ta đã đáp ứng thì sẽ không hối hận.”
Vừa nghĩ đến Như Tuyên dám vì đứa trẻ này mà vừa đấm vừa xoa lại còn cưỡng ép mình, Bách Lý Hàn Băng ít nhiều có chút tức giận.
“Như Sương phải không? Nếu là Sương của Băng Sương thành thì không cần đổi tên nữa. Sau khi đến từ đường thắp hương bẩm cáo với tổ tiên xong thì đổi họ là Bách Lý!”
“Đa tạ sư phụ.”, Như Tuyên lại kéo Bách Lý Như Sương quỳ xuống: “Như Sương, hành lễ với cha của ngươi, từ hôm nay ngươi sẽ là Bách Lý Như Sương, là nhi tử của Bách Lý Hàn Băng.”
Bách Lý Như Sương bị dẫn dắt đến ngơ ngác, hành đại lễ với Bách Lý Hàn Băng.
“Như Tuyên, ngươi quỳ làm chi?”, Bách Lý Hàn Băng kéo Như Tuyên cũng đang quỳ xuống: “Ta nhận y làm nghĩa tử chứ không phải ngươi, ngươi hành lễ làm gì?”
“Ta biết.”, Như Tuyên chủ động kéo tay y: “Vậy ta có thể nói chuyện này với người khác không?”
“Chuyện gì? Nghĩa tử?”, trông thấy Như Tuyên gật đầu, Bách Lý Hàn Băng buồn bực hỏi: “Sao lại không thể?”
“Cũng phải, chuyện tốt này nên để mọi người cùng biết.”, hắn mỉm cười buông Bách Lý Hàn Băng ra, ôm lấy Bách Lý Như Sương: “Như Sương, chúng ta đi nói với mọi người, cha ngươi đã nhận ngươi rồi!”
Bách Lý Như Sương không cao hứng như hắn, nhìn biểu tình của Bách Lý Hàn Băng trước rồi mới do dự gật đầu.
Như Tuyên hứng khởi ôm lấy đứa trẻ chạy đi, Bách Lý Hàn Băng chưa kịp gọi một tiếng “Như Tuyên” đã bị bỏ lại một mình trong sảnh. Y nhíu mày lại, cảm giác kỳ lạ kia ở trong lòng càng trỗi dậy mãnh liệt.
Như Tuyên ôm lấy Bách Lý Như Sương chạy thẳng đến từ đường. Mãi đến khi thắp hương đối diện với bài vị trên bàn thờ, hắn mới ý thức rằng mình đã thất thố.
Đây là từ đường của Bách Lý gia, hắn có quyền hành lập trường gì mà đứng ở đây một cách đường hoàng?
Tàn hương rơi xuống mu bàn tay hắn dấy lên một trận đau nhói.
Nhìn lại tầng tầng lớp lớp những bài vị lớn nhỏ, tựa hồ muốn nhảy múa ra khỏi bàn thờ, đè lên người hắn.
Hắn trở mình muốn chạy thoát, trước mặt đột ngột tối sầm, cả người mất đi tri giác.
Đến khi có thể nhìn lại thì hắn đã nằm trên mặt đất, ở bên cạnh hắn là Bách Lý Như Sương không nói một lời.
Nằm trên mặt đất lạnh lẽo lại không có cảm giác bị động mạnh, đầu gối lên miếng đệm mềm mại, vậy mà cũng thấy thoải mái. Hắn thử động đậy, phát hiện cơ thể không còn sức lực nên dứt khoát nằm yên, nhìn Trường Minh đăng hiu hắt, ngước nhìn hoàng hôn u ám bên ngoài cửa sổ cao ngất.
“Nhiều năm trước, khi ngươi vẫn chưa ra đời, ta đã hỏi cha ngươi một vấn đề tại đây.”, hắn nói rất nhẹ nhàng, trong từ đường yên tĩnh lại vang vọng rõ ràng.
“Ta hỏi y, nỗi thống khổ lớn nhất trong cuộc đời là gì? Khi ấy y trả lời không có, ta vẫn tưởng y nói mình không có đau khổ, nhưng hiện tại ta bắt đầu cảm thấy bản thân “không có” này mới chính là đáp áp thật sự mà y muốn nói với ta!”
Nơi càng cao thì càng không có gì hết!
“Người khác vừa nhìn thấy cha ngươi liền tưởng rằng y ôn hòa dễ gần, hoàn toàn đều bị gạt bởi dáng vẻ của y. Bất luận bên ngoài tỏ ra vui vẻ như thế nào, kì thực trong lòng y căn bản không hề có ý niệm thân cận với người khác.”
Như Tuyên cười nhạt: “Tính tình y chẳng những quái gở mà còn thích để tâm những chuyện vụn vặt, đã nhận định thì sẽ cố chấp đến cùng, không chịu nghe người khác khuyên giải. Tính cách này của y, nói trắng ra không hề tốt chút nào…”
Bách Lý Như Sương nhìn hắn, đôi mắt đen mang theo một tia nghi hoặc.
“Hôm nay y nhận ngươi làm nghĩa tử, để mắt tới ngươi, chí ít sau này sẽ không xem ngươi là người xa lạ nữa. Song nếu như vậy, có thể cả đời này y cũng không nhớ ra ngươi chính là con ruột của y. Cho nên…”, hắn vẫn cười nói tiếp: “Nếu ngươi muốn oán hận thì cứ hận ta đi!”
Bách Lý Như Sương không nói lời nào, sau khi trừng mắt nhìn hắn một lúc liền một mình rời khỏi từ đường.
Bách Lý Hàn Băng bước vào từ đường, bắt gặp Như Tuyên nằm một mình trên đất đang nhìn thứ gì đó ở trên trần, y liền giật mình vội vàng tiến đến.
“Ngươi đang làm gì vậy?”, y bắt chước Như Tuyên nhìn lên nhưng lại không thấy gì.
Lúc này Như Tuyên đã chống tay ngồi dậy.
“Như Tuyên đã làm càn rồi.”, hắn nỗ lực giái thích nguyên nhân sỡ dĩ mình phải làm vậy: “Ta nằm ở đây… là bởi vì ta…”
Nghĩ ngợi một lúc, song hình như không có lý do nào hợp lý để có thể lấp liếm hành động quái dị này.
“Nơi này thật yên tĩnh.”, Bách Lý Hàn Băng bất chợt ngồi xếp bằng bên cạnh Như Tuyên.
Như Tuyên lập tức muốn nhảy dựng lên nhưng bả vai lại bị đè xuống.
“Ta luôn cảm thấy gần đây ngươi rất mệt mỏi, lúc nào cũng như đang lo lắng chuyện gì đó, nhưng khi nãy vừa bước vào lại thấy dáng vẻ nhẹ nhõm thoải mái của ngươi… Mặc dù ta không biết tại sao từ đường có chỗ tốt này, nhưng chỉ cần ngươi thích là được.”, Bách Lý Hàn Băng nhoẻn miệng cười: “Có điều không thể nằm lâu quá, nếu nhiễm lạnh thì không tốt đâu!”
“Nhưng đây là…”
Bách Lý Hàn Băng bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, đứng dậy lấy hết đệm lót ra sắp xếp từng cái một.
“Sư phụ…”, khi Như Tuyên bị đặt nằm trên những miếng đệm đó thì trong đầu trở nên trống rỗng.
Bách Lý Hàn Băng cởi ngoại bào phủ lên người hắn, xõa búi tóc của hắn ra, để hắn nằm được thoải mái hơn.
Sau cùng y ngồi xuống bên cạnh, dùng khẩu khí giống như đang lừa gạt trẻ con nói với hắn: “Ổn rồi, giờ ngươi nhắm mắt đi!”
Như Tuyên ngước nhìn con người quanh thân tựa hồ phát ra hào quang nhàn nhạt trong căn phòng âm u, nhớ đến rất nhiều rất nhiều chuyện cũ…
“Kỳ thực ta rất…”
“Như Tuyên, ngươi nói gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng dời ánh mắt ra khỏi cửa sổ.
“Không,”, Như Tuyên khép mắt lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Ta chỉ muốn nói, nơi này thật yên tĩnh!”
“Ừm!”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của hắn.
Sắc đêm lạnh lẽo, nguyệt quang như nước.
Khi người gác cổng đến báo An Nam Vương gia Mộ Dung Phục Ý xin cầu kiến, Như Tuyên nhất thời thất thần.
Đến nhanh thật… mặc dù trên thư có viết “nhanh chóng”, nhưng Mộ Dung Phục Ý này hình như đến quá nhanh rồi!
Như Tuyên vừa chỉnh lý áo mũ vừa nghĩ ngợi trong lòng, chốc nữa nên giải thích chuyện này với Bách Lý Hàn Băng như thế nào.
Khi đến đại sảnh, quả nhiên thấy Bách Lý Hàn Băng đã an tọa ở chủ vị, đang thưởng trà hàn huyên cùng Mộ Dung Phục Ý. Trông thấy hắn bước vào sảnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, tiếng nói lập tức im bặt.
“Như Tuyên.”, Mộ Dung Phục Ý đứng dậy.
“Ngươi đến rồi?”, hắn ảm đạm hỏi thăm một tiếng.
“Ta đến rồi.”, Mộ Dung Phục Ý cười với hắn.
Nụ cười này của y mang ý xảo trá, khiến Như Tuyên có phần không hiểu.
“Mộ Dung, ngươi từ xa đến đây…”
“Ngươi không cần nói gì hết, ta hiểu mà!”, Mộ Dung Phục Ý vỗ vỗ vai của hắn: “Ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Hiểu, y hiểu cái gì? Y chuẩn bị làm gì? Trong khi Như Tuyên vẫn sửng sốt thì Mộ Dung Phục Ý đã đến trước mặt Bách Lý Hàn Băng.
“Bách Lý thành chủ.”
“An Nam Vương gia.”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy chắp tay đáp lễ.
“Đột ngột đến đây làm phiền thành chủ, thỉnh người lượng thứ.”, Mộ Dung Phục Ý có vẻ đang rặn ra nụ cười: “Nhưng lần này ta đến Băng Sương thành là vì nghe nói thành chủ muốn thu xếp chuyện hôn sự của Như Tuyên.”
“Chuyện này có can hệ gì đến Vương gia?”, từ khi gặp Mộ Dung Phục Ý, Bách Lý Hàn Băng chưa từng cười qua, lúc này khuôn mặt vẫn lạnh băng.
“Đương nhiên can hệ rất lớn.”, Mộ Dung Phục Ý giả bộ thở dài:”Nếu Như Tuyên thành thân với người khác, muội muội ngốc nhà ta phải làm sao?”
“Muội muội?”, lần này đến Như Tuyên cũng ngây ra, tranh hỏi trước Bách Lý Hàn Băng: “Muội muội nào?”
“Ta biết ngươi sẽ có phản ứng này.”
Sắc mặt Mộ Dung Phục Ý lại chuyển biến, tựa hồ có chút nổi giận hiển nhiên.
“Được muội muội của ta ngày đêm thương nhớ con người phụ lòng này, ngươi lại vô tâm vô phế muốn cùng người khác kết Tần Tấn chi hảo*, Như Tuyên ngươi cũng thật…”
“Đợi chút!”
Thấy Mộ Dung Phục Ý càng nói càng hăng, Như Tuyên vội vàng ngăn cản: “Ngươi có muội muội từ lúc nào ta còn không biết, nếu ta không quen nàng ấy, sao có thể phụ lòng nàng?”
“Muội muội này của ta, ngươi chẳng những quen biết mà còn quen nhau từ mười năm trước.”, không biết vì sao biểu tình của Mộ Dung Phục Ý càng lúc càng cổ quái: “Nhiều năm rồi nàng ấy vẫn chung tình với ngươi, đến ta cũng cảm thấy nàng trúng tà của ngươi, thế mà ngươi lại nói không quen biết nàng?”
“Người ngươi nói không lẽ là…”
“Ngoài Minh Châu thì còn ai?”, Mộ Dung Phục Ý thở ra nặng nề: “Mộ Dung Phục Ý ta tung hoành nửa đời, bất luận tướng mạo nhân phẩm, ta tự nhận không hề thua kém người khác, không ngờ trong mắt Minh Châu, đến một sợi tóc của ngươi cũng không bằng! Người trong lòng trở thành muội muội, quả thực là chuyện bi thảm lớn lao của đời người!”
“Mộ Dung, sao Minh Châu lại trở thành muội muội của ngươi?”
“Còn không phải… Tóm lại, lòng ta dành cho Minh Châu đã chết, quyết định muốn tác hợp đôi tình nhân các ngươi.”, Mộ Dung Phục Ý oán hận nói: “Như Tuyên ơi Như Tuyên!, Nếu đổi lại là người khác, ta tuyệt sẽ không có tâm tư thành nhân chi mỹ* đâu.”
Mộ Dung Phục Ý vừa dứt lời, bất chợt có một tiếng vang “rầm” làm mọi người trong sảnh giật mình.
“Thành nhân chi mỹ cái gì?”, giọng Bách Lý Hàn Băng lạnh lẽo dị thường: “An Nam Vương gia thật thích nói đùa.”
“Sư phụ?”, Như Tuyên ngây người.
Mộ Dung Phục Ý nhìn vụn gỗ tử đàn vương vãi trên mặt đất, âm thầm líu lưỡi, nghĩ rằng nếu một chưởng ấy đánh vào mình thì không biết hậu quả ra sao.
“Nói đùa? Lời này của Bách Lý thành chủ là có ý gì?”, y kinh ngạc hỏi Bách Lý Hàn Băng: “Mộ Dung Phục Ý ta nói thế nào cũng đường đường là Vương gia, sao có thể đem chuyện này ra đùa giỡn?”
“Minh Châu ấy ta cũng từng gặp qua, tuy rằng tư sắc cao thượng nhưng cũng không thể lấp đi một thân phong trần.”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy: “Khoan hãy luận về xuất thân, theo ta được biết, năm năm trước, Tô Châu phủ doãn Tư Đồ Triều Huy đã đưa nàng ấy vào phủ làm ca cơ. Việc này tin rằng Vương gia người hiểu rất rõ!”
“Tuy vậy nhưng Minh Châu chỉ bán nghệ không bán thân, Tư Đồ Triều Huy tuyệt đối không chạm đến một đầu ngón tay của nàng ấy.”
Có phần không chịu được địch ý tản phát từ Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dung Phục Ý lui lại mấy bước.
“Bổn vương có thể đảm bảo, Minh Châu vẫn giữ một thân băng thanh ngọc khiết.”
“Đường đường là An Nam Vương gia lại muốn bảo chứng trinh tiết của một nữ nhân phong trần? Giả sử truyền ra ngoài, há chẳng phải trở thành truyện cười của thiên hạ?”, Bách Lý Hàn Băng hừ một tiếng: “Về phần Minh Châu gì đó, nếu Vương gia đã xem là trân bảo, chi bằng lấy nàng đưa về Vương phủ, tránh để ở đây cố ra vẻ rộng lượng.”
“Đây là có ý gì?”
Mộ Dung Phục Ý bị hàm ý mỉa mai của y chọc đến mất mặt, cũng bắt đầu cau mày.
“Ta cũng biết Băng Sương thành không phải môn đệ bình thường, đặc biệt nhận Minh Châu làm nghĩa muội, chuyến này còn tự mình đến cầu thân. Lẽ nào Bách Lý thành chủ cảm thấy muội muội của bổn vương không xứng với đồ đệ của ngươi?”
“Cho dù hôm nay nàng ấy có là tiên nữ trên trời, với ta cũng thế mà thôi.”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười lạnh lùng: “Hôn sự này ta tuyệt đối sẽ không ưng thuận.”
“Ngươi!”
“Mộ Dung.”, Như Tuyên vội vàng ngăn y lại: “Ngươi kích động làm gì?”
“Cái gì? Rõ ràng y…”
“Sư phụ cũng vì muốn tốt cho ta.”, Như Tuyên kéo ngón tay chỉ vào Bách Lý Hàn Băng của y thu về.
“Được, ta mặc kệ y!”, ánh mắt Mộ Dung Phục Ý long lanh nhìn hắn: “Còn Như Tuyên ngươi thì sao? Ý của ngươi thế nào?”
Như Tuyên nhìn Bách Lý Hàn Băng, thấp giọng nói: “Ta đúng thật đã đến lúc lấy vợ, nhưng Minh Châu… Mộ Dung, chuyện này chúng ta nên bàn bạc đàng hoàng, chi bằng để sau hẵng nói!”
“Tại sao lại hoãn?”
“Vậy ngươi vì cớ gì bức ta quyết định ngay bây giờ?”, Như Tuyên trừng mắt nhìn y: “Ngươi đi đường xa đã mệt, trước tiên hãy tắm rửa nghỉ ngơi, hiện tại không nên gấp gáp.”
“Nhưng…”
“Sư phụ.”, Như Tuyên giả vờ không thấy thần tình bất mãn của y, xoay người hành lễ với Bách Lý Hàn Băng: “Mộ Dung Vương gia là khách đến từ xa, thỉnh sư phụ nể mặt ta, đừng tranh chấp với Vương gia lúc này!”
“Bỏ đi.”, Bách Lý Hàn Băng cứng nhắc gật đầu: “Nếu An Nam Vương gia đến Băng Sương thành làm khách, ta đương nhiên sẽ hoan nghênh.”
“Ngươi cho Y Minh sắp xếp chỗ ăn ngủ giúp Vương gia, chăm sóc y chu đáo. Còn những chuyện khác không nhắc cũng được!”
Miễn cưỡng nói xong, y phất tay áo bỏ đi trước.
“Cảm tạ sư phụ.”
Nhìn theo Bách Lý Hàn Băng rời khỏi đại sảnh, Như Tuyên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lại trông thấy biểu tình âm trầm không vui của Mộ Dung Phục Ý, hắn lại nhíu mày.
“Mộ Dung, rốt cuộc chuyện này là sao? Đang yên đang lành lại…”
“Ngươi mới có chuyện gì? Không phải ngươi nhờ ta…ưm ưm ưm!”, Mộ Dung Phục Ý gào đến nửa chừng liền bị Như Tuyên bịt miệng.
“Ngươi nhỏ tiếng chút được không?”, Như Tuyên ngóng ra ngoài cửa: “Ngươi cũng hiểu ta không muốn để y biết chuyện này, sao còn làm ầm lên?”
“Được rồi được rồi!”, Mộ Dung Phục Ý kéo tay hắn ra: “Còn không phải bị sư phụ của ngươi giận sao, có điều dáng vẻ hôm nay của y thật sự kỳ quái, giống hệt con mèo bị đạp phải đuôi.”
“Nói nhảm gì đó!”, Như Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải ngươi đến đây một mình đó chứ! Những tùy tùng khác đâu?”
“Ở ngoài thành!”, Mộ Dung Phục Ý nói có phần châm biếm:”Có sư phụ thiên hạ vô địch của ngươi ở đây, ai dám náo loạn Băng Sương thành, không thiết sống nữa sao.”
“Ta sẽ cho người an bài chỗ ở cho bọn họ.”, Như Tuyên kéo y đi về phía hậu viện: “Nói cho ta biết, sao ngươi lại lôi Minh Châu vào chuyện này?”
“Tại sao Minh Châu không được?”
“Không phải Minh Châu không được, mà là cách này căn bản không ổn!”
“Không ổn chỗ nào?”, nghe hắn nói vậy, Mộ Dung Phục Ý uất ức trong bụng: “Không phải ngươi viết thư nhờ ta giúp cho việc này để trả lại ơn cứu mạng mười mấy năm trước sao?”
“Ta chỉ nhờ ngươi nghĩ cách làm y phân tâm, để y tạm thời đừng nghĩ đến chuyện ta lấy vợ.”
Như Tuyên cố trừng y: “Nhưng sao ngươi lại hồ đồ như vậy, chẳng những tìm người gả cho ta, còn liên lụy đến cả Minh Châu!”
“Làm hắn tạm thời phân tâm? Được thôi! Ta đương nhiên có thể làm được! Nhưng đó chỉ là nhất thời, sau đó ngươi sẽ tính sao?”, Mộ Dung Phục Ý nhướn mày: “Nếu hắn đã có ý nghĩ này, ngươi lại nói không thể mở miệng cự tuyệt, đây không phải là vấn đề sớm muộn gì cũng phải đối mặt ư?”
“Chuyện sớm muộn thì để sớm muộn hãy nói!”, hắn nhìn chằm chằm mũi chân của mình: “Có thể kéo dài trong nhất thời thì là nhất thời.”
“Chuyện này không giống như những lời mà ngươi sẽ nói.”, Mộ Dung Phục Ý cười nhìn hắn: “Ngươi đã từng liếc qua vết thương thì lập tức quyết định cưa hết cả chân của người khác, sao lúc này lại học được những câu như kéo dài trong nhất thời thì là nhất thời?”
“Là ví dụ gì đây?”
Như Tuyên đi đến cạnh ghế, quay lưng với Mộ Dung Phục Ý.
“Nếu vết thương đã bắt đầu thối rữa thì không thể không cưa bỏ chân, nhưng chuyện đó hoàn toàn không giống với tình cảnh hiện tại của ta.”
“Theo ta thấy thì không có gì không giống.”, Mộ Dung Phục Ý thở dài: “Ta vừa nhìn đã biết tên Bách Lý Hàn Băng đó không phải là người dễ dàng thay đổi chủ ý. Nếu ngươi không nghĩ ra một biện pháp triệt để, phải chăng sớm muộn gì cũng bị ép buộc lấy thê tử vừa ý của y?”
“Ngươi không biết…”, đột nhiên có suy nghĩ vụt qua trong lòng hắn: “Mộ Dung, ngươi nói thật đi, sao ngươi lại nghĩ ra cách này?”
“Như Tuyên công tử à, ngươi đẩy cho ta một nan đề lớn thế này, hỏi ta trong lúc hấp tấp làm sao nghĩ ra biện pháp cho được?”
Như Tuyên tiếp lời giúp y: “Cho nên ngươi đi tìm Tư Đồ Triều Huy thương lượng, đúng không?”
Mộ Dung Phục Ý gật đầu.
“Tên Tư Đồ Triều Huy này…”
Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Mộ Dung Phục Ý, Như Tuyên cứng rắn áp chế nộ ý.
“Hắn thì thế nào?”, Mộ Dung Phục Ý truy hỏi.
“Không việc gì, ta muốn nói Tư Đồ Triều Huy hắn quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, lại có thể nghĩ ra cách tốt như thế này.”
Như Tuyên cười khổ trả lời: “Chiêu một đá trúng hai nhạn này quả thật xuất thần nhập hóa.”
Mộ Dung Phục Ý đảo mắt: “Có thể dùng ở đây sao?”
“Đương nhiên là có thể.”, Như Tuyên không muốn nhiều lời: “Mộ Dung, ta không thể đáp ứng chuyện này, dừng lại ở đây thôi!”
“Vậy ngươi tính sao?”
“Thuyền đến đầu cầu tự khắc dừng.”, Như Tuyên nghĩ ngợi: “Ta chỉ cần nói với Bách Lý Hàn Băng đây là trò đùa, những chuyện khác để ta giải thích là được rồi.”
“Vậy cũng không tồi, nói không chừng lần này ta lại kịp uống rượu mừng của ngươi.”
Mộ Dung Phục Ý cười nói: “Có thể ngươi sẽ động phòng đính ước cùng với mỹ nhân như hoa, sau đó sinh con cùng vợ sống đến đầu bạc, khi ấy thật sự khiến kẻ cô độc như ta phải lấy làm ngưỡng mộ.”
“Mộ Dung, ngươi hà tất phải chế nhạo ta, ta không biết nên tính sao nữa rồi!”
Như Tuyên ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi.
“Nếu ta không lấy vợ, y sẽ không yên tâm, nếu như lấy rồi, nhất định sẽ liên lụy đến nữ nhân vô tội, trái phải đều không được, ngươi nói ta nên làm sao đây?”
“Phải thật như vậy không, thực ra rất đơn giản.”
Như Tuyên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.”, Mộ Dung Phục Ý khoanh hai tay lại: “Nếu có thể chọn, ngươi tình nguyện để y khó chịu hay để người khác đau khổ?”
———–
*Tần tấn chi hảo: thời Xuân Thu hai nước Tần, Tấn thông hôn, ý chỉ hai bên dạm hỏi.
*Thành nhân chi mỹ: hoàn thành tâm nguyện của người khác.
——
Có rất nhiều chuyện đơn giản, mà hai người này cứ làm phức tạp cả lên, hic, có khi nào lúc mình gì gì đó thì cũng như vậy không?
Tác giả viết truyện này thuộc cung Xữ Nữ, cùng cung với mình
Mình ghét cung Xử Nữ vô cùng, nó giống như những tính cách mà tác giả đặt vào cho Như Tuyên: suy nghĩ nhiều, phức tạp mọi chuyện, cố chấp đến cùng.
Rất ghét rất ghét, nhưng cũng đâm đầu vào truyện này, đã làm nên sẽ làm cho xong.
Tác giả :
Mặc Trúc