Tu Chân Tứ Vạn Niên
Chương 84: Nhảy vọt tới đỉnh cao
Bành Hải nhướng cao chân mày, nhìn Lý Diệu có chút ngạc nhiên.
Lý Diệu cắn chặt răng, lấy hết dũng khí nhìn hắn.
Một lát sau, Bành Hải cười, cả người thả lỏng, gật đầu nói:
“Được, tiểu huynh đệ cậu thực thú vị, tôi sẽ cho cậu biết một chút về cái gì là tu chân giả Trúc Cơ kỳ cấp cao!”
Bành Hải giơ tay lên, một tấm linh phù mờ bay ra từ lòng bàn tay hắn bay đến đỉnh đầu Lý Diệu, “ầm” một tiếng rách vụn, nổ ra những hạt ánh sáng bay lượn, lượn lờ xung quang Lý Diệu, ngưng kết thành một vòng bảo hộ trong suốt.
Lý Diệu biết đây là linh năng hộ thuẫn, có thể phòng ngừa hắn bị những con sóng linh năng làm bị thương.
“Tôi bình thường đều áp chế thực lực ở 3%, cũng là trạng thái của võ giả thông thường nên cậu không cảm giác được hơi thở mạnh mẽ trên người tôi, nhưng chỉ cần 0.001 giây thôi là có thể biến thành như vậy.”
Bành Hải hai mắt trợn tròn, hít sâu một hơi, cả người bỗng nhiên phồng lên, cơ bắp phồng lên giống như bị thổi hơi, những mạch máu thô chắc như con trăn quấn chặt, bò trườn quanh cơ thể hắn!
Vừa rồi còn là người bình thường có thân hình cao gầy, trong phút chốc liền biến thành người cơ bắp siêu cấp cao hơn 2m2, cả làn da cũng biến thành màu đồng như sắt thép, mơ hồ phản xạ ánh sáng bóng loáng khiếp người.
Tiếng nói của Bành Hải cũng trở nên vô cùng khàn khàn, to khỏe:
“Hiện tại tôi phát huy khoảng 7% thực lực, kích thích máu thịt cơ thể tới trạng thái cực hạn, đây là trạng thái đỉnh điểm mà thân thể con người có thể đạt tới, cũng chính là tuyệt thế cao thủ trong giới võ giả! Càng tiến một bước thì nhất định phải phát động linh căn, hấp thụ linh lực trời đất, dùng linh năng để mạnh thêm một bậc cũng chính là cái được gọi là “Luyện khí”!”
Nói xong, cơ thể của hắn chợt thu nhỏ lại, trở về hình dạng cao cao gầy gầy nhưng trên trán mơ hồ có ánh sáng dịch chuyển, khuếch tán ra từng vệt gợn sóng vô hình, giống như gợn sóng khổng lồ kia lấy đỉnh đầu của hắn làm trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Từ 36.000 lỗ chân lông trên người hắn phun mạnh ra một lớp sương đen nhàn nhạt, lượn lờ xung quanh hắn, tạo nên một tầng linh năng chiến giáp hình dáng đáng sợ, trên chiến giáp còn mơ hồ có tia máu lấp lánh.
“Đây là 12% thực lực của tôi, kế tiếp là 13%, 14%...”
Bành Hải mỉm cười, thong thả ung dung tăng sức mạnh lên, hắc khí quanh thân khuếch tán ra từng vòng, bao phủ hoàn toàn phạm vi hơn 10m. Một con Liệp Ưng từ trong sương đen từ từ bay lên, giang cánh ra, che phủ bầu trời bao la hơn trăm thước.
“Đây chính là cảnh giới đỉnh cao của Luyện Khí kỳ mà khi nãy tôi tạo ra. Sau đây là Trúc Cơ kỳ!”
Hai mắt Bành Hải trợn lên, quát một tiếng lớn, hắc ưng một lần nữa hóa thành sương đen, sương đen hóa thành từng sợi chỉ đen, trong nháy mắt bị hắn hút về trong cơ thể!
Hai mắt Bành Hải trở nên vô cùng u ám, giống như là một cái giếng cổ vô cùng sâu thẳm, vừa giống như bầu trời khi nhật thực!
Vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng lãnh đạm, lạnh như băng, không có một chút hơi thở nhân tính nào, mặt đất dưới chân không ngừng nứt ra, nứt ra, nứt ra, hình thành nên từng mạng nhện vết nứt khổng lồ phạm vi vài trăm thước!
Tóc Bành Hải trong nháy mắt dài ra, hai chân rời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung, tóc dài không gió mà bay, vô cùng cuồng loạn, từng sợi khí đen một lần nữa từ lỗ chân lông tràn ra dày đặc, lại trở nên càng thêm cô đọng, càng thêm hắc ám, càng thêm kinh khủng, giương nanh múa vuốt khắp bốn phương tám hướng.
Cho dù Lý Diệu tránh trong linh năng hộ thuẫn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh che lấp cả đất trời từ cơ thể Bành Hải không ngừng tuôn trào, điên cuồng mà công kích linh năng hộ thuẫn, va đập khiến linh năng hộ thuẫn vang lên tiếng “rầm rầm”!
Loại sức mạnh rung chuyển trời đất này hoàn toàn không phải Lý Diệu hiện tại có thể chịu đựng được. Hắn có cảm giác nếu như không có linh năng hộ thuẫn che chở, trong vòng nửa giây, hắn sẽ bị lực lượng của Bành Hải nghiền thành đống bùn!
Bành Hải ở trong hư không, hai mắt hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn không thấy dù chỉ một ít tròng trắng.
Xung quanh hắn, một luồng linh năng lực trường màu đen đã hình thành, vô số đá vụn từ mặt đất xé rách, bay lên, xoay với tốc độ nhanh xung quanh lực trường của hắn.
Trên mặt Bành Hải xuất hiện nụ cười quỷ dị:
“Đây là cảnh giới của Trúc Cơ kỳ cấp cao, nhưng mà... đây chưa phải là cực hạn của tôi!”
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, Bành Hải gầm lên một tiếng, hai mắt giống như biến thành hai mặt trời màu đen, phóng ra ánh sáng vô cùng tăm tối.
Lý Diệu hoàn toàn không biết nên diễn tả những gì đang thấy như thế nào, hắn chưa bao giờ biết, “hắc ám” cũng có thể trở nên “chói mắt” như thế!
Bùm… bùm, bùm… bùm!
Vô số luồng điện màu đen xuất hiện xung quanh Bành Hải, điên cuồng lượn lờ xung quanh hắn, hình thành linh năng lực trường thứ hai, còn mái tóc đen nhánh của Bành Hải bỗng biến thành màu vàng sẫm, giống như đầu đầy rắn vàng khiêu vũ, từng sợi dựng đứng lên!
Răng rắc! Răng rắc!
Trong khoảng không trước mặt Lý Diệu xuất hiện nhiều vết nứt, đan chéo, nhanh chóng lan ra.
Linh năng hộ thuẫn cũng không thể chống lại lực trường mạnh mẽ của Bành Hải, sắp sụp đổ rồi!
“Cảnh giới mạnh mẽ hơn cả Trúc Cơ kỳ cấp cao, đây là, đây là Trúc Cơ kỳ đỉnh cao!”
Lý Diệu nhìn say mê, nắm tay không biết khi nào đã siết chặt lại, móng tay đâm chảy máu cả lòng bàn tay, thế nhưng hắn lại không biết gì cả, hoàn toàn đắm chìm trong cơn bão linh lực do Bành Hải tạo nên!
“Tôi cũng phải trở thành tu chân giả như vậy, tôi nhất định sẽ trở thành tu chân giả như vậy!”
Đáy lòng Lý Diệu vô cùng điên cuồn rống lên.
Cuối cùng…
Bão táp linh lực tàn sát ba giây đồng hồ, Bành Hải thu hồi lực trường, thu hồi toàn bộ hơi thở về cơ thể, khôi phục về hình dạng người thường dưới trạng thái 3%.
“Hải ca, anh có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ đỉnh cao!” Lý Diệu vô cùng kích động.
“Không, tôi chỉ là ngẫu nhiên có thể bộc phát ra sức mạnh đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ, duy trì không được vài giây, vẫn chưa thể xem là đạt tới Trúc Cơ kỳ đỉnh cao.” Bành Hải lắc lắc đầu.
“Vậy cũng thực đáng sợ, một người tu chân giả cảnh giới Trúc Cơ kỳ hoàn toàn bùng nổ khả năng chiến đấu, thật sự kinh khủng vô cùng!”
Lý Diệu nhớ lại hình ảnh vừa mới thấy, cảm thấy vô cùng rung động.
Bành Hải cười khẽ, nói:
“Tuy rằng tôi đạt tới cảnh giới cao nhất nhưng trong lòng tôi không hề có “sát ý”, sao gọi là kinh khủng? Nếu là trên chiến trường thật sự, đối mặt với yêu thú vô cùng hung ác, sát ý của tôi bùng nổ, cho dù trong cảnh giới tương tự, thực lực còn có thể tăng lên ba năm lần, cộng thêm một thanh thần binh lợi khí... Đây mới thực sự là kinh khủng đó!”
“Còn có thể tăng lên ba đến năm lần?”
Lý Diệu nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự chấn động, vốn dĩ không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Bành Hải cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lý Diệu, đầu cũng không quay lại đi đến trạm truyền tin:
“Tu luyện cho tốt đi, tiểu huynh đệ, con đường tu chân còn dài mà, một ngày nào đó, cậu cũng sẽ đi đến cảnh giới của tôi hôm nay, đến lúc đó cậu sẽ biết!”
Lý Diệu ngơ ngác đứng yên thật lâu.
Dưới sự thay đổi của lực trường, nhịp thở của hắn cũng khi thì dồn dập, khi thì nặng nề, khi thì chậm chạp.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn điều hòa lại hơi thở.
Lý Diệu dùng sức giơ nắm đấm hướng về phía bóng dáng Bành Hải vừa biến mất ở trạm truyền tin, nhếch miệng nở nụ cười tràn đầy tự tin.
“Tôi sẽ làm được, Hải ca, tôi sẽ đuổi kịp anh nhanh thôi!”
Lý Diệu cắn chặt răng, lấy hết dũng khí nhìn hắn.
Một lát sau, Bành Hải cười, cả người thả lỏng, gật đầu nói:
“Được, tiểu huynh đệ cậu thực thú vị, tôi sẽ cho cậu biết một chút về cái gì là tu chân giả Trúc Cơ kỳ cấp cao!”
Bành Hải giơ tay lên, một tấm linh phù mờ bay ra từ lòng bàn tay hắn bay đến đỉnh đầu Lý Diệu, “ầm” một tiếng rách vụn, nổ ra những hạt ánh sáng bay lượn, lượn lờ xung quang Lý Diệu, ngưng kết thành một vòng bảo hộ trong suốt.
Lý Diệu biết đây là linh năng hộ thuẫn, có thể phòng ngừa hắn bị những con sóng linh năng làm bị thương.
“Tôi bình thường đều áp chế thực lực ở 3%, cũng là trạng thái của võ giả thông thường nên cậu không cảm giác được hơi thở mạnh mẽ trên người tôi, nhưng chỉ cần 0.001 giây thôi là có thể biến thành như vậy.”
Bành Hải hai mắt trợn tròn, hít sâu một hơi, cả người bỗng nhiên phồng lên, cơ bắp phồng lên giống như bị thổi hơi, những mạch máu thô chắc như con trăn quấn chặt, bò trườn quanh cơ thể hắn!
Vừa rồi còn là người bình thường có thân hình cao gầy, trong phút chốc liền biến thành người cơ bắp siêu cấp cao hơn 2m2, cả làn da cũng biến thành màu đồng như sắt thép, mơ hồ phản xạ ánh sáng bóng loáng khiếp người.
Tiếng nói của Bành Hải cũng trở nên vô cùng khàn khàn, to khỏe:
“Hiện tại tôi phát huy khoảng 7% thực lực, kích thích máu thịt cơ thể tới trạng thái cực hạn, đây là trạng thái đỉnh điểm mà thân thể con người có thể đạt tới, cũng chính là tuyệt thế cao thủ trong giới võ giả! Càng tiến một bước thì nhất định phải phát động linh căn, hấp thụ linh lực trời đất, dùng linh năng để mạnh thêm một bậc cũng chính là cái được gọi là “Luyện khí”!”
Nói xong, cơ thể của hắn chợt thu nhỏ lại, trở về hình dạng cao cao gầy gầy nhưng trên trán mơ hồ có ánh sáng dịch chuyển, khuếch tán ra từng vệt gợn sóng vô hình, giống như gợn sóng khổng lồ kia lấy đỉnh đầu của hắn làm trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Từ 36.000 lỗ chân lông trên người hắn phun mạnh ra một lớp sương đen nhàn nhạt, lượn lờ xung quanh hắn, tạo nên một tầng linh năng chiến giáp hình dáng đáng sợ, trên chiến giáp còn mơ hồ có tia máu lấp lánh.
“Đây là 12% thực lực của tôi, kế tiếp là 13%, 14%...”
Bành Hải mỉm cười, thong thả ung dung tăng sức mạnh lên, hắc khí quanh thân khuếch tán ra từng vòng, bao phủ hoàn toàn phạm vi hơn 10m. Một con Liệp Ưng từ trong sương đen từ từ bay lên, giang cánh ra, che phủ bầu trời bao la hơn trăm thước.
“Đây chính là cảnh giới đỉnh cao của Luyện Khí kỳ mà khi nãy tôi tạo ra. Sau đây là Trúc Cơ kỳ!”
Hai mắt Bành Hải trợn lên, quát một tiếng lớn, hắc ưng một lần nữa hóa thành sương đen, sương đen hóa thành từng sợi chỉ đen, trong nháy mắt bị hắn hút về trong cơ thể!
Hai mắt Bành Hải trở nên vô cùng u ám, giống như là một cái giếng cổ vô cùng sâu thẳm, vừa giống như bầu trời khi nhật thực!
Vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng lãnh đạm, lạnh như băng, không có một chút hơi thở nhân tính nào, mặt đất dưới chân không ngừng nứt ra, nứt ra, nứt ra, hình thành nên từng mạng nhện vết nứt khổng lồ phạm vi vài trăm thước!
Tóc Bành Hải trong nháy mắt dài ra, hai chân rời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung, tóc dài không gió mà bay, vô cùng cuồng loạn, từng sợi khí đen một lần nữa từ lỗ chân lông tràn ra dày đặc, lại trở nên càng thêm cô đọng, càng thêm hắc ám, càng thêm kinh khủng, giương nanh múa vuốt khắp bốn phương tám hướng.
Cho dù Lý Diệu tránh trong linh năng hộ thuẫn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh che lấp cả đất trời từ cơ thể Bành Hải không ngừng tuôn trào, điên cuồng mà công kích linh năng hộ thuẫn, va đập khiến linh năng hộ thuẫn vang lên tiếng “rầm rầm”!
Loại sức mạnh rung chuyển trời đất này hoàn toàn không phải Lý Diệu hiện tại có thể chịu đựng được. Hắn có cảm giác nếu như không có linh năng hộ thuẫn che chở, trong vòng nửa giây, hắn sẽ bị lực lượng của Bành Hải nghiền thành đống bùn!
Bành Hải ở trong hư không, hai mắt hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn không thấy dù chỉ một ít tròng trắng.
Xung quanh hắn, một luồng linh năng lực trường màu đen đã hình thành, vô số đá vụn từ mặt đất xé rách, bay lên, xoay với tốc độ nhanh xung quanh lực trường của hắn.
Trên mặt Bành Hải xuất hiện nụ cười quỷ dị:
“Đây là cảnh giới của Trúc Cơ kỳ cấp cao, nhưng mà... đây chưa phải là cực hạn của tôi!”
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, Bành Hải gầm lên một tiếng, hai mắt giống như biến thành hai mặt trời màu đen, phóng ra ánh sáng vô cùng tăm tối.
Lý Diệu hoàn toàn không biết nên diễn tả những gì đang thấy như thế nào, hắn chưa bao giờ biết, “hắc ám” cũng có thể trở nên “chói mắt” như thế!
Bùm… bùm, bùm… bùm!
Vô số luồng điện màu đen xuất hiện xung quanh Bành Hải, điên cuồng lượn lờ xung quanh hắn, hình thành linh năng lực trường thứ hai, còn mái tóc đen nhánh của Bành Hải bỗng biến thành màu vàng sẫm, giống như đầu đầy rắn vàng khiêu vũ, từng sợi dựng đứng lên!
Răng rắc! Răng rắc!
Trong khoảng không trước mặt Lý Diệu xuất hiện nhiều vết nứt, đan chéo, nhanh chóng lan ra.
Linh năng hộ thuẫn cũng không thể chống lại lực trường mạnh mẽ của Bành Hải, sắp sụp đổ rồi!
“Cảnh giới mạnh mẽ hơn cả Trúc Cơ kỳ cấp cao, đây là, đây là Trúc Cơ kỳ đỉnh cao!”
Lý Diệu nhìn say mê, nắm tay không biết khi nào đã siết chặt lại, móng tay đâm chảy máu cả lòng bàn tay, thế nhưng hắn lại không biết gì cả, hoàn toàn đắm chìm trong cơn bão linh lực do Bành Hải tạo nên!
“Tôi cũng phải trở thành tu chân giả như vậy, tôi nhất định sẽ trở thành tu chân giả như vậy!”
Đáy lòng Lý Diệu vô cùng điên cuồn rống lên.
Cuối cùng…
Bão táp linh lực tàn sát ba giây đồng hồ, Bành Hải thu hồi lực trường, thu hồi toàn bộ hơi thở về cơ thể, khôi phục về hình dạng người thường dưới trạng thái 3%.
“Hải ca, anh có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ đỉnh cao!” Lý Diệu vô cùng kích động.
“Không, tôi chỉ là ngẫu nhiên có thể bộc phát ra sức mạnh đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ, duy trì không được vài giây, vẫn chưa thể xem là đạt tới Trúc Cơ kỳ đỉnh cao.” Bành Hải lắc lắc đầu.
“Vậy cũng thực đáng sợ, một người tu chân giả cảnh giới Trúc Cơ kỳ hoàn toàn bùng nổ khả năng chiến đấu, thật sự kinh khủng vô cùng!”
Lý Diệu nhớ lại hình ảnh vừa mới thấy, cảm thấy vô cùng rung động.
Bành Hải cười khẽ, nói:
“Tuy rằng tôi đạt tới cảnh giới cao nhất nhưng trong lòng tôi không hề có “sát ý”, sao gọi là kinh khủng? Nếu là trên chiến trường thật sự, đối mặt với yêu thú vô cùng hung ác, sát ý của tôi bùng nổ, cho dù trong cảnh giới tương tự, thực lực còn có thể tăng lên ba năm lần, cộng thêm một thanh thần binh lợi khí... Đây mới thực sự là kinh khủng đó!”
“Còn có thể tăng lên ba đến năm lần?”
Lý Diệu nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự chấn động, vốn dĩ không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Bành Hải cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lý Diệu, đầu cũng không quay lại đi đến trạm truyền tin:
“Tu luyện cho tốt đi, tiểu huynh đệ, con đường tu chân còn dài mà, một ngày nào đó, cậu cũng sẽ đi đến cảnh giới của tôi hôm nay, đến lúc đó cậu sẽ biết!”
Lý Diệu ngơ ngác đứng yên thật lâu.
Dưới sự thay đổi của lực trường, nhịp thở của hắn cũng khi thì dồn dập, khi thì nặng nề, khi thì chậm chạp.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn điều hòa lại hơi thở.
Lý Diệu dùng sức giơ nắm đấm hướng về phía bóng dáng Bành Hải vừa biến mất ở trạm truyền tin, nhếch miệng nở nụ cười tràn đầy tự tin.
“Tôi sẽ làm được, Hải ca, tôi sẽ đuổi kịp anh nhanh thôi!”
Tác giả :
Ngọa Ngưu Chân Nhân