Tu Chân Tứ Vạn Niên
Chương 51: Chiến đao của nền văn minh nhân loại
Tròng mắt của Tạ Thính Huyền lập tức trừng lớn, mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông đều run rẩy không ngừng. Ông lão phất tay phải vẽ ra một cái linh phù rồi từ cái linh phù bắn một vòng ánh sáng màu tím bao bọc lấy cái tinh não.
Ông lão cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận từng cái hơi thở còn sót lại của người đã sửa cái tinh não. Một lúc lâu sau, Tạ Thính Huyền mới từ từ gật đầu, nói:
“Con nói vậy rồi ông mới dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra đúng là có mấy chỗ chưa được hoàn thiện lắm. Có hai điểm tiếp nối hơi thô một chút, nhưng một học sinh cấp ba mà có thể làm được đến trình độ này thì đã vô cùng ghê gớm.”
“Con không rõ rắm… Hắn chỉ là một học sinh trung học vô cùng bình thường, độ khai phá linh căn cũng không vượt qua 70% mà lại lợi hại đến vậy sao?” Tư Giai Tuyết không nhịn được, hỏi.
“Chính là vì độ khai phá linh căn của nhóc ấy không vượt qua 70% mà có thể tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy thì mới càng ghê gớm nha! Đứa bạn đó của con tên gì? Có tham gia đợt thi đấu này không?” Tạ Thính Huyền rất hứng thú hỏi.
“Hắn tên Lý Diệu. Chỗ của con có một chút tư liệu, để con mở cho ông xem thử ạ.”
Tư Giai Tuyết tìm ra vài đoạn video trong cái tinh não của mình.
“À, thì ra là nhóc con này?”
Tạ Thính Huyền lại sửng sốt. Sau đó, ông nở một nụ cười vô cùng chân thành, liên tục gật đầu, nói: “Nhóc con này rất thú vị nha. Xem ra ông phải trọng điểm chú ý nhóc con này trong lúc thi đấu đây.”
… …. …
Sáng sớm hôm sau, 8 giờ 30 phút.
3,000 thí sinh tụ tập ở boong tàu của chiếc Liêu Viễn.
Cái boong tàu to, rộng bị chen đến chật cứng. 3000 thanh niên nhiệt huyết sôi trào thi nhau nói chuyện ầm ĩ, như thể muốn nổ tung cái boong tàu rắn chắc này luôn vậy.
Thông qua hội giao lưu hôm qua, tất cả học sinh ở đây đều đã biết về thực lực và sức ảnh hưởng to lớn của Cửu Đại, cũng khiến lòng khát khao phá giải những bí ẩn vô tận của giới tu chân càng trở nên mãnh liệt.
“Giết giết giết! Tôi nhất định phải giết thật thỏa mãn ở Ma Giao đảo! Phải trở nên nổi bật trong 3,000 thí sinh! Phải có được sự chú ý của học viện quân sự đệ nhất Liên Bang! Phải trở thành một sinh viên trường quân đội vinh quang!” Trong đám người, một thiếu niên có cơ thể cao lớn, vẻ mặt hồng hào thét lên.
“Tôi am hiểu luyện dược nhất. Nghe nói trên Ma Giao đảo có hàng trăm ngàn loại thảo dược và thực vật có dược hiệu đang chờ tôi bộc lộ tài năng để giám thị Thiên Đô viện nhìn thấy!” Bên cạnh hắn là một cô gái có làn da hơi đen, vô cùng tự tin, nói.
“Từ nhỏ tôi đã quyết tâm trở thành một đại tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã! Nếu tôi lọt được vào trận chung kết thì những người cùng đội với tôi liền may mắn. Tôi nhất định có thể tổ chức đoàn đội giống như quân Liên Bang vậy, đánh đội địch đến mức tan tành thân xác!” Một thiếu niên có thân hình thấp bé nhưng khí thế thì lại to lớn nói.
3000 thiếu niên đều là thiên tài tu luyện được chọn lựa kỹ càng từ mười mấy thành phố, thị trấn nên cho dù thực lực có như thế nào thì lòng tin tuyệt đối là lớn mạnh.
Trên hai sườn của khoang thuyền, các giám thị đến từ Cửu Đại, đại biểu của quân đội và đông đúc giáo viên của các em học sinh đang tụ lại bên nhau nhìn những thiếu niên đang tự tin tràn đầy bên dưới. Họ nở nụ cười, cảm xúc miên man vô cùng.
“Năm này lại qua năm nọ, thời gian trôi qua thật nhanh, vừa nhìn bọn trẻ này tôi liền nhớ đến cái hồi mà chúng ta cùng nhau tham gia cuộc thi khiêu chiến cực hạn này. Khi đó, chúng ta cũng vô cùng trẻ trung nha!”
“Đúng vậy, vì có nhiều “máu mới” như vậy bổ sung thêm vào hàng năm nên cho dù yêu thú có quấy phá thì Liên Bang vẫn có thể trở nên càng ngày càng mạnh!”
“Không biết trong nhóm học sinh đợt này sẽ xuất hiện bao nhiêu hạt giống tốt nhỉ? Nói trước nha, lão Trương, tôi đã coi trọng thí sinh số 2087 rồi đó. Lát nữa đừng có mà tranh giành với tôi đấy!”
“Ha ha. Số 2087? Lát nữa tôi phải chú ý một chút mới được. Nếu thật là hạt giống tốt thì phải xem bản lĩnh của ai cao hơn ai nha!”
Trong một góc của cái boong tàu ồn ào hỗn loạn kia, Tần Nhiên đứng im một chỗ. Con hị hị ngoan ngoãn ngồi trên đầu của hắn, gật gà gật gù như thể đang ngủ gật.
Nguyên một buổi tối đều hồi hộp không ngủ được nên đến sau nửa đêm hắn liền dứt khoát ngồi dậy nghiên cứu quy tắc thi đấu. Vì vậy, vành mắt của Lý Diệu hơi đỏ nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tốt đến mức hơi “phấn khởi”.
Bởi gì hắn phát hiện ra rằng quy tắc thi đấu hình như có một cái lỗ hổng. Hoặc nói cách khác là một cái “cơ hội” chỉ có hắn mới có thể lợi dụng.
Chỉ là không biết cái chiến thuật mà hắn đã vạch ra dựa trên cái “lỗ hổng” đó có hiệu quả hay không?
Nếu thành công thì hắn nắm chắc đến 90% rằng mình sẽ có thể lọt vào top 50 trận chung kết!
Trong lòng đang đắn đo suy nghĩ, trước mặt hắn bỗng tối sầm xuống. Một cơ thể cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Là Hách Liên Liệt!
“Chào bạn Lý Diệu. Ma Giao đảo rất lớn, nhưng đôi khi lại rất nhỏ. Hy vọng bạn rời khỏi cuộc thi sớm một chút chứ đừng gặp phải tôi ở trên đảo.” Hách Liên Liệt gằn từng chữ, rồi nhếch miệng tạo thành một nụ cười hơi dữ tợn.
Lý Diệu bình tĩnh nhìn hắn. Một hồi lâu sau, hắn móc nút bịt tai từ trong đôi tai ra, trong nút bịt tai phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
“A? Chào bạn Hách Liên Liệt, vừa nãy bạn nói gì vậy? Thật ngại quá, tôi đang nghe nhạc nên đã nghe không rõ lời nói của bạn. Bạn có thể nói lại một lần nữa được không?” Lý Diệu ngơ ngác hỏi.
Mặt của Hách Liên Liệt đỏ lên, hừ một tiếng rồi lập tức quay lưng rời khỏi, trộn lẫn vào trong đám người.
Lý Diệu chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn rồi cười nhạt. Hình như có thể mơ hồ nhìn thấy một chút dữ tợn của “kền kền” trong nụ cười đó.
“Thật ra, tao cũng rất mong gặp được mày trên Ma Giao đảo nha. Bạn Hách Liên Liệt!”
Đúng lúc này, ở trước boong tàu bỗng có một cái quang màng cực lớn lóe sáng.
Nằm chính giữa cái quang màn ấy chính là hình ảnh một khuôn mặt góc cạnh trầm tĩnh. Hai con ngươi hõm sâu trong hốc mắt giống như trăm ngàn ngôi sao sáng lấp lánh trong toàn bộ vũ trụ.
“Là Từ Hạo Nhiên! Là chủ tịch quốc hội của Liên Bang Từ Hạo Nhiên!” Không ít thí sinh hét lên.
“Các em học sinh! Lại đến dịp một lần cuộc thi khiêu chiến cực hạn được cử hành. Hôm nay, các em vẫn là chim ưng con còn chưa dang cánh bay xa, còn chưa bước lên con đường tu chân!”
“Nhưng trong tương lai gần, các em đều sẽ trở thành trụ cột của quốc gia này. Bảo vệ quê hương, bảo vệ Liên Bang, bảo vệ tôn nghiêm và hi vọng của nền văn minh nhân loại!”
“Cho nên, nãy tranh đấu đi! Vì tương lai của chính các em, vì tương lai của Liên Bang, cũng vì tương lai của nền văn minh nhân loại!”
“Nhớ kỹ, nhân loại là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong vũ trụ này. Mà tu chân giả… là chiến đao sáng nhất của văn minh nhân loại! Lưỡi đao có nghĩa là trảm yêu diệt ma, phá núi lấp biển, diệt tộc hủy quốc, khai cương khoách thổ cho đến khi chinh phục toàn vũ trụ!”
“Hi vọng các em đều có thể trở thành tu chân giả, đều có thể trở thành chiến đao của văn minh nhân loại! Tôi chúc các em mã đáo thành công!”
Chủ tịch quốc hội của Liên Bang – Từ Hạo Nhiên đứng dậy từ phía sau bàn công tác, bước lùi về sau một bước, khuôn mặt nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội với 3000 thí sinh.
Yêu thú hoành hành trong Thiên Nguyên Giới, Tinh Diệu Liên Bang đã dùng võ để lập quốc nên những lãnh tụ tối cao đều là quân nhân. Chào theo nghi thức quân đội cũng là lễ nghi cao nhất, đại biểu ý kính trọng vô cùng.
“Chủ tịch quốc hội của Liên Bang Từ Hạo Nhiên chào theo nghi thức quân đội với đám học sinh cấp ba chúng ta?”
“Vì tương lai của Liên Bang, vì tương lai của nền văn minh nhân loại? Chúng ta, chúng ta có sức mạnh lớn như vậy sao?”
“Đương nhiên là có! Tuy hiện tại chúng ta chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng hãy nghĩ xem những tu sĩ kết đan kỳ, nguyên anh lão quái, có ai không từng theo tiến trình là học sinh tiểu học, học sinh trung học, rồi học sinh cấp ba cơ chứ? Không ai vừa sinh ra đã trở thành nguyên anh lão quái! Bọn họ có thể, thì đương nhiên chúng ta cũng có thể!”
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở thành đại tu sĩ thanh danh rộng khắp bốn phương, chém giết yêu thú, bảo vệ Liên Bang!”
“Trảm yêu diệt ma, phá núi lấp biển, diệt tộc hủy quốc, khai cương khoách thổ, chinh phục toàn vũ trụ…Thật tốt quá, đây đúng là con đường mà tôi phải đi rồi. Đây đúng là vận mệnh của tu chân giả! Tôi đã hồ hởi đến mức không chờ nổi nữa!”
Động tác chào theo nghi thức quân đội của Từ Hạo Nhiên đã kích nổ không khí ở trên boong tàu, khiến 3000 thí sinh đều rơi vào trạng thái cuồng nhiệt.
Tình trạng như vậy cũng xảy ra ở những địa điểm thi đấu khác. Nhiệt huyết của vô số thiếu niên trẻ tuổi đều đã sôi trào đến cực điểm!
Thấy sĩ khí đã chạm ngưỡng cao nhất, một vị quan quân mặc đồng phục đen, trên vai treo huy chương hình đầu lâu của yêu thú bước lên tầng cao nhất của boong tàu, hét to tuyên bố:
“Cuộc thi khiêu chiến cực hạn của thiếu niên toàn Liên Bang lần thứ 137 chính thức bắt đầu! Tất cả thí sinh chuẩn bị!”
Ông lão cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận từng cái hơi thở còn sót lại của người đã sửa cái tinh não. Một lúc lâu sau, Tạ Thính Huyền mới từ từ gật đầu, nói:
“Con nói vậy rồi ông mới dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra đúng là có mấy chỗ chưa được hoàn thiện lắm. Có hai điểm tiếp nối hơi thô một chút, nhưng một học sinh cấp ba mà có thể làm được đến trình độ này thì đã vô cùng ghê gớm.”
“Con không rõ rắm… Hắn chỉ là một học sinh trung học vô cùng bình thường, độ khai phá linh căn cũng không vượt qua 70% mà lại lợi hại đến vậy sao?” Tư Giai Tuyết không nhịn được, hỏi.
“Chính là vì độ khai phá linh căn của nhóc ấy không vượt qua 70% mà có thể tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy thì mới càng ghê gớm nha! Đứa bạn đó của con tên gì? Có tham gia đợt thi đấu này không?” Tạ Thính Huyền rất hứng thú hỏi.
“Hắn tên Lý Diệu. Chỗ của con có một chút tư liệu, để con mở cho ông xem thử ạ.”
Tư Giai Tuyết tìm ra vài đoạn video trong cái tinh não của mình.
“À, thì ra là nhóc con này?”
Tạ Thính Huyền lại sửng sốt. Sau đó, ông nở một nụ cười vô cùng chân thành, liên tục gật đầu, nói: “Nhóc con này rất thú vị nha. Xem ra ông phải trọng điểm chú ý nhóc con này trong lúc thi đấu đây.”
… …. …
Sáng sớm hôm sau, 8 giờ 30 phút.
3,000 thí sinh tụ tập ở boong tàu của chiếc Liêu Viễn.
Cái boong tàu to, rộng bị chen đến chật cứng. 3000 thanh niên nhiệt huyết sôi trào thi nhau nói chuyện ầm ĩ, như thể muốn nổ tung cái boong tàu rắn chắc này luôn vậy.
Thông qua hội giao lưu hôm qua, tất cả học sinh ở đây đều đã biết về thực lực và sức ảnh hưởng to lớn của Cửu Đại, cũng khiến lòng khát khao phá giải những bí ẩn vô tận của giới tu chân càng trở nên mãnh liệt.
“Giết giết giết! Tôi nhất định phải giết thật thỏa mãn ở Ma Giao đảo! Phải trở nên nổi bật trong 3,000 thí sinh! Phải có được sự chú ý của học viện quân sự đệ nhất Liên Bang! Phải trở thành một sinh viên trường quân đội vinh quang!” Trong đám người, một thiếu niên có cơ thể cao lớn, vẻ mặt hồng hào thét lên.
“Tôi am hiểu luyện dược nhất. Nghe nói trên Ma Giao đảo có hàng trăm ngàn loại thảo dược và thực vật có dược hiệu đang chờ tôi bộc lộ tài năng để giám thị Thiên Đô viện nhìn thấy!” Bên cạnh hắn là một cô gái có làn da hơi đen, vô cùng tự tin, nói.
“Từ nhỏ tôi đã quyết tâm trở thành một đại tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã! Nếu tôi lọt được vào trận chung kết thì những người cùng đội với tôi liền may mắn. Tôi nhất định có thể tổ chức đoàn đội giống như quân Liên Bang vậy, đánh đội địch đến mức tan tành thân xác!” Một thiếu niên có thân hình thấp bé nhưng khí thế thì lại to lớn nói.
3000 thiếu niên đều là thiên tài tu luyện được chọn lựa kỹ càng từ mười mấy thành phố, thị trấn nên cho dù thực lực có như thế nào thì lòng tin tuyệt đối là lớn mạnh.
Trên hai sườn của khoang thuyền, các giám thị đến từ Cửu Đại, đại biểu của quân đội và đông đúc giáo viên của các em học sinh đang tụ lại bên nhau nhìn những thiếu niên đang tự tin tràn đầy bên dưới. Họ nở nụ cười, cảm xúc miên man vô cùng.
“Năm này lại qua năm nọ, thời gian trôi qua thật nhanh, vừa nhìn bọn trẻ này tôi liền nhớ đến cái hồi mà chúng ta cùng nhau tham gia cuộc thi khiêu chiến cực hạn này. Khi đó, chúng ta cũng vô cùng trẻ trung nha!”
“Đúng vậy, vì có nhiều “máu mới” như vậy bổ sung thêm vào hàng năm nên cho dù yêu thú có quấy phá thì Liên Bang vẫn có thể trở nên càng ngày càng mạnh!”
“Không biết trong nhóm học sinh đợt này sẽ xuất hiện bao nhiêu hạt giống tốt nhỉ? Nói trước nha, lão Trương, tôi đã coi trọng thí sinh số 2087 rồi đó. Lát nữa đừng có mà tranh giành với tôi đấy!”
“Ha ha. Số 2087? Lát nữa tôi phải chú ý một chút mới được. Nếu thật là hạt giống tốt thì phải xem bản lĩnh của ai cao hơn ai nha!”
Trong một góc của cái boong tàu ồn ào hỗn loạn kia, Tần Nhiên đứng im một chỗ. Con hị hị ngoan ngoãn ngồi trên đầu của hắn, gật gà gật gù như thể đang ngủ gật.
Nguyên một buổi tối đều hồi hộp không ngủ được nên đến sau nửa đêm hắn liền dứt khoát ngồi dậy nghiên cứu quy tắc thi đấu. Vì vậy, vành mắt của Lý Diệu hơi đỏ nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tốt đến mức hơi “phấn khởi”.
Bởi gì hắn phát hiện ra rằng quy tắc thi đấu hình như có một cái lỗ hổng. Hoặc nói cách khác là một cái “cơ hội” chỉ có hắn mới có thể lợi dụng.
Chỉ là không biết cái chiến thuật mà hắn đã vạch ra dựa trên cái “lỗ hổng” đó có hiệu quả hay không?
Nếu thành công thì hắn nắm chắc đến 90% rằng mình sẽ có thể lọt vào top 50 trận chung kết!
Trong lòng đang đắn đo suy nghĩ, trước mặt hắn bỗng tối sầm xuống. Một cơ thể cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Là Hách Liên Liệt!
“Chào bạn Lý Diệu. Ma Giao đảo rất lớn, nhưng đôi khi lại rất nhỏ. Hy vọng bạn rời khỏi cuộc thi sớm một chút chứ đừng gặp phải tôi ở trên đảo.” Hách Liên Liệt gằn từng chữ, rồi nhếch miệng tạo thành một nụ cười hơi dữ tợn.
Lý Diệu bình tĩnh nhìn hắn. Một hồi lâu sau, hắn móc nút bịt tai từ trong đôi tai ra, trong nút bịt tai phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
“A? Chào bạn Hách Liên Liệt, vừa nãy bạn nói gì vậy? Thật ngại quá, tôi đang nghe nhạc nên đã nghe không rõ lời nói của bạn. Bạn có thể nói lại một lần nữa được không?” Lý Diệu ngơ ngác hỏi.
Mặt của Hách Liên Liệt đỏ lên, hừ một tiếng rồi lập tức quay lưng rời khỏi, trộn lẫn vào trong đám người.
Lý Diệu chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn rồi cười nhạt. Hình như có thể mơ hồ nhìn thấy một chút dữ tợn của “kền kền” trong nụ cười đó.
“Thật ra, tao cũng rất mong gặp được mày trên Ma Giao đảo nha. Bạn Hách Liên Liệt!”
Đúng lúc này, ở trước boong tàu bỗng có một cái quang màng cực lớn lóe sáng.
Nằm chính giữa cái quang màn ấy chính là hình ảnh một khuôn mặt góc cạnh trầm tĩnh. Hai con ngươi hõm sâu trong hốc mắt giống như trăm ngàn ngôi sao sáng lấp lánh trong toàn bộ vũ trụ.
“Là Từ Hạo Nhiên! Là chủ tịch quốc hội của Liên Bang Từ Hạo Nhiên!” Không ít thí sinh hét lên.
“Các em học sinh! Lại đến dịp một lần cuộc thi khiêu chiến cực hạn được cử hành. Hôm nay, các em vẫn là chim ưng con còn chưa dang cánh bay xa, còn chưa bước lên con đường tu chân!”
“Nhưng trong tương lai gần, các em đều sẽ trở thành trụ cột của quốc gia này. Bảo vệ quê hương, bảo vệ Liên Bang, bảo vệ tôn nghiêm và hi vọng của nền văn minh nhân loại!”
“Cho nên, nãy tranh đấu đi! Vì tương lai của chính các em, vì tương lai của Liên Bang, cũng vì tương lai của nền văn minh nhân loại!”
“Nhớ kỹ, nhân loại là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong vũ trụ này. Mà tu chân giả… là chiến đao sáng nhất của văn minh nhân loại! Lưỡi đao có nghĩa là trảm yêu diệt ma, phá núi lấp biển, diệt tộc hủy quốc, khai cương khoách thổ cho đến khi chinh phục toàn vũ trụ!”
“Hi vọng các em đều có thể trở thành tu chân giả, đều có thể trở thành chiến đao của văn minh nhân loại! Tôi chúc các em mã đáo thành công!”
Chủ tịch quốc hội của Liên Bang – Từ Hạo Nhiên đứng dậy từ phía sau bàn công tác, bước lùi về sau một bước, khuôn mặt nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội với 3000 thí sinh.
Yêu thú hoành hành trong Thiên Nguyên Giới, Tinh Diệu Liên Bang đã dùng võ để lập quốc nên những lãnh tụ tối cao đều là quân nhân. Chào theo nghi thức quân đội cũng là lễ nghi cao nhất, đại biểu ý kính trọng vô cùng.
“Chủ tịch quốc hội của Liên Bang Từ Hạo Nhiên chào theo nghi thức quân đội với đám học sinh cấp ba chúng ta?”
“Vì tương lai của Liên Bang, vì tương lai của nền văn minh nhân loại? Chúng ta, chúng ta có sức mạnh lớn như vậy sao?”
“Đương nhiên là có! Tuy hiện tại chúng ta chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng hãy nghĩ xem những tu sĩ kết đan kỳ, nguyên anh lão quái, có ai không từng theo tiến trình là học sinh tiểu học, học sinh trung học, rồi học sinh cấp ba cơ chứ? Không ai vừa sinh ra đã trở thành nguyên anh lão quái! Bọn họ có thể, thì đương nhiên chúng ta cũng có thể!”
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở thành đại tu sĩ thanh danh rộng khắp bốn phương, chém giết yêu thú, bảo vệ Liên Bang!”
“Trảm yêu diệt ma, phá núi lấp biển, diệt tộc hủy quốc, khai cương khoách thổ, chinh phục toàn vũ trụ…Thật tốt quá, đây đúng là con đường mà tôi phải đi rồi. Đây đúng là vận mệnh của tu chân giả! Tôi đã hồ hởi đến mức không chờ nổi nữa!”
Động tác chào theo nghi thức quân đội của Từ Hạo Nhiên đã kích nổ không khí ở trên boong tàu, khiến 3000 thí sinh đều rơi vào trạng thái cuồng nhiệt.
Tình trạng như vậy cũng xảy ra ở những địa điểm thi đấu khác. Nhiệt huyết của vô số thiếu niên trẻ tuổi đều đã sôi trào đến cực điểm!
Thấy sĩ khí đã chạm ngưỡng cao nhất, một vị quan quân mặc đồng phục đen, trên vai treo huy chương hình đầu lâu của yêu thú bước lên tầng cao nhất của boong tàu, hét to tuyên bố:
“Cuộc thi khiêu chiến cực hạn của thiếu niên toàn Liên Bang lần thứ 137 chính thức bắt đầu! Tất cả thí sinh chuẩn bị!”
Tác giả :
Ngọa Ngưu Chân Nhân