Tu Chân Tứ Vạn Niên
Chương 109: Lôi pháo thái ất
Pháo từ Thái Ất là một pháp bảo lớn dùng trong quân đội, mười lăm năm trước mới chính thức quyết định trang bị bộ đội. Trước đây Lý Diệu chỉ được nhìn qua bản đồ cấu tạo đơn giản của nó trong một cuốn tạp chí về pháp bảo thôi. Còn về bản đồ giải thích chi tiết kết cấu của nó thì đều là cơ mật của quân đội, người thường không được tiếp xúc với nó.
Cứ coi như là được tiếp xúc đi thì với trình độ của hắn xem cũng không hiểu.
Lý Diệu quan sát kĩ cảng, tỉ mỉ khẩu lôi pháo Thái Ất.
Pháp bảo này quả nhiên là quái vật khổng lồ, chỉ mới bộ khung của nó cũng đã chiếm diện tích hơn nửa khoang tàu. Nhìn từ phần vỏ ngoài bị phá hủy thì sẽ thấy những phù trần lập thể tinh xảo, phức tạp, đan chằng chịt vào nhau. Có không ít những phù trần không chỉ phân tầng theo trên dưới mà còn phân cả theo trái phải, tạo thành một trận linh phù hết sức tinh vi.
Đủ loại linh lực có tính chất khác nhau quấn quýt vào nhau. Vặn lại thành từng vòng từng vòng xoáy linh lực, xé không khí thành từng đợt sóng gợn, phát ra những âm thanh "ong ong" yếu ớt.
Lý Diệu nhìn đến tê cả da đầu. Một pháp bảo tinh vi, căn bản không phải là thứ mà hắn không thể sửa nổi.
Hắn theo bản năng lắc đầu nguầy nguậy.
Đinh Dẫn nhìn hắn đầy do dự, sau đó quát lên:
"Cậu không cần phải hiểu nguyên lí vận chuyển của linh lực của lôi pháo Thái Ất, cũng không cần sửa chữa những bộ phận trung tâm. Cậu chỉ dựa vào bản đồ kết cấu mà tôi đưa cho cậu để kết hợp những bộ phận đó lại với nhau, đặt đúng vào vị trí của nó là được. Mấy thứ này đều là thiết bị phụ trợ của pháp bảo, kết cấu không đến nỗi quá phức tạp, chỉ là số lượng linh kiện quá nhiều, cần tốc độ tay nhanh như chớp mới có thể lắp ráp xong trong một thời gian ngắn."
Đinh Dẫn khoát tay, tinh não siêu nhỏ trong đầu hắn bắn ra hàng trăm tấm sơ đồ kết cấu phức tạp, đập thẳng vào hai mắt Lý Diệu.
Đinh Dẫn quát:
"Toàn bộ tính mạng của những con người trên chuyến tàu này đều nằm trong tay chúng ta. Nếu như có thể kịp thời sửa chữa lại lôi pháo Thái Ất thì còn có một tia cơ hội sống sót, còn không thì tất cả sẽ bị thú triều nuôt chửng đến không còn một mảnh vụn."
"Bị thú triều nuốt chửng!"
Lý Diệu run lập cập, nhắn nhìn lướt qua cơn triểu cường đen kịt như mây đen, trong mắt hắn bùng lên một ngọn lửa, gắt gao cắn chặt hàm răng, tập trung toàn bộ tinh thần vào để nghiên cứu bản đồ kết cấu của lôi pháo Thái Ất.
"Bộ phận chiến đấu nòng cốt tôi sẽ đích thân xử lí, còn cậu sẽ phụ trách những linh kiện phụ trợ từ trang số 51 đến 72. Cho cậu mười phút, có đủ không?"
Đinh Dẫn vuốt nước mưa, cắn răng lại hỏi.
Lý Diệu mí mắt hơi nhảy lên, ánh mắt lấp lánh, trong mắt vô số tinh mang đang nổ tung, trong nháy nhập toàn bộ hai mươi mấy tấm bản đồ vào trong khu vực não bộ.
Lý Diệu nhắm mắt lại, yên lặng tính toán, cùng với chuyển động không ngừng thì lực tính toán cũng đạt đến cực đại, từng chút bản đồ ở trong khu vực chuyển thành những hình ảnh hư ảo nửa trong suốt lấp lánh ánh vàng nhạt, va đập vào nhau, bay nhanh rồi tổ hợp lại.
Bảy giây sau, Lý Diệu mở choàng mắt, trong mắt toát lên một tia vô cùng tự tin!
"Không cần 10 phút, 8 phút 53 giây là đủ!"
Trong làn mưa xối xả! Dưới sự tập kích của thú triều!
Lý Diệu cùng Đinh Dẫn triển khai màn biểu diễn sửa chữa pháp bảo như trong mơ.
Đinh Dẫn không cần phải nói, cái dáng vẻ bệ ngệ bị đốt cháy trong nháy mắt, thực lực mạnh mẽ nhất của một luyện khí sư được bộc lộ hoàn toàn không sót chút nào, hơn trăm xúc tu linh lực vô hình vô ảnh khuếch tán ra từ toàn thân, đồng thời tay nắm chặt hàng trăm linh kiện pháp bảo, ráp lại với nhau nhanh như chớp.
Ở trong mắt người bình thường, Đinh Dẫn đột nhiên như được giao cho sinh mệnh của các linh kiện pháp bảo, khiến cho những linh kiện tinh vi ấy hợp lại làm một thể trong một vũ điệu điên cuồng.
Còn trong mắt viên sĩ quan mắt đỏ kia, cũng là một tu chân giả, hắn thấy Đinh Dẫn giống y hệt như một ngọn lửa cháy hừng hực, một lần tiếp xúc linh lực đều là một ngọn lửa.
Hắn chính là đang điên cuồng thiêu đốt linh năng dự trữ của bản thân, mặc dù linh lực khô cạn cũng sẽ không tiếc.
Lý Diệu tuy rằng không có linh lực xúc tu, nhưng hai tay của hắn cũng trong nháy mắt biến hóa thành mấy chục hình ảnh hư ảo. Tốc độ tay lần này của hắn còn tăng lên một cấp số so với ban nãy. Cho dù mưa to bão giật cũng không thể làm ảnh hưởng đến bóng xám được hình thành ở hai tay hắn, cả người đều chìm trong bóng xám ấy, không nhìn rõ cả mặt mũi.
Còn xung quanh hắn, xuất hiện một vòng tròn nước lớn, đó chính là những giọt nước mưa bị hư ảnh bắn văng ra.
Đây mới thực sự là "Gió thổi không tới, nước bắn không lọt"!
"Sàn sạt sàn sạt!"
bên trong bộ khung pháp bảo phát ra những tiếng kim loại va vào nhau rất nhỏ. Lôi pháo Thái Ất đang dần được hồi sinh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường được.
"Các anh em, cố gắng cầm cự, sắp sửa khiến cho lũ tạp chủng kia nếm mùi lợi hại của chúng ta rồi!"
Viên sĩ quan mắt đỏ hưng phấn ném mặt chiếc mũi trên đầu xuống, ghép lại hai khẩu súng Lôi Hỏa, đổi sang loại đạn linh năng mạnh nhất, gào thét rồi bắt đầu bắn khắp xung quanh, càn quét bầu trời đen kịt.
Mấy con u hồn sứa vất vả lắm mới lọt được vào tuyến phòng ngự thì bị ông bắn cho tan xác, không cả kịp kêu lên đã biến thành khói bụi rồi.
Những binh lính trẻ tuổi cũng nhóm lên ngọn lửa ý chí, tiếng gào thét vang tận trời xanh:
"Quân liên bang, lên đạn, tuốt gươm, giết giết giết giết giết giết giết!"
Sau 8 phút 53 giây...
"Đã xong rồi!"
Trong mắt Lý Diệu vằn vện tia máu, toàn thân bốc lên làn khói trắng, mười đầu ngón tay ma sát hết sức với nhau, ngón giữa còn cọ xát đến nỗi lộ ra một lỗ thúng sâu thấy cả đầu xương, liên tục rỉ máu.
Nhưng hắn lại không hề hay biết hay có cảm giác gì, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, say sưa nhìn Lôi pháo Thái Ất, trong đôi mắt đỏ ngàu ánh lên vẻ tự hào.
Đinh Dẫn cũng đã sửa xong những linh kiện quan trọng, ông nhét một linh lực vào trên nút khởi động linh phù.
Lôi pháo Thái Ất tựa như một con thú khổng lồ hoang dã thức tỉnh từ một cơn ngủ say. Màu lam xám từ điện hồ quang phát ra trong khe hở giữa các linh kiện cấu tạo, lượn lờ xung quanh pháp bảo.
"Vù" một tiếng, tám chân giữ cân bằng của Lôi pháo Thái Ất toàn bộ đều được dựng lên, thân súng từ từ dựng lên từ chân súng.
Hai nòng súng sắc như kiếm từ từ hiện ra giữa thân pháo, nhắm chuẩn vào cơn thú triều đen kịt.
Đinh Dẫn nhét một hộp tinh nguyên nén siêu cao áp vào trong khay chứa linh năng của khẩu pháo, một tầng ánh sáng xanh nhạt bao trùm lập tức bao trùm lên khẩu lôi pháo Thái Ất đen sì.
"Nạp thêm Linh năng, 30%!"
Thứ ánh sáng màu lam nhạt dần dần sáng lên, chiếu rọi vẻ kích động trên khuôn mặt của mỗi người.
"Nạp thêm Linh năng, 60%!"
Trong vầng sáng màu xanh bắt đầu xuất hiện những đốm sáng như hàng trăm con đom đóm, từ từ bay đến giữa lôi pháo Thái Ất.
"Nạp thêm Linh năng, 90%!"
Những "con đom đóm" ở giữa hai nòng súng bắt đầu ngưng kết lại thành những hồ quang điện rung động, chúng chuyển động loạn xạ, không ngừng nghỉ giữa hai nòng súng, phát ra những tiếng rít chói tai. Tóc tai mấy binh sĩ đứng gần đều dựng thẳng đứng, không cách nào ấn xuống được.
"Nạp thêm Linh năng, 100%!"
Lôi pháo Thái Ất phát ra một thứ ánh sáng màu xanh sáng lóa chói cả mắt, những điện quang hồ ban nãy còn lượn lờ quanh hai nòng pháo đều biến mất vì chúng đều bị hút vào chính giữa, kết lại thành một quả cầu điện từ bằng nấm đấm, nhìn kĩ còn thấy phần lõi của nó đang phát ra một vùng sáng nhàn nhạt.
Màu mặt trời!
"Để ta!"
Viên sĩ quan mắt đỏ hô lên một tiếng, ông gồng mình lên, quân phục bị xé rách, rơi từng mảnh từng mảnh xuống dưới đất, lộ ra một thân hình cường tráng mình đồng da sắt.
Trên đôi vai dày rộng của hắn có một hình săm tia chớp điện giao vào nhau nhìn rất hung dữ. Không biết là dùng loại mực linh nào để xăm lên, trong bóng đêm sấm giật lại phát ra thứ ánh sáng lấp lánh chói mắt. Giống như hai tia sét thực sự bj hắn ấn chặt trên lưng, tạo thành một đôi cánh.
Viên sĩ quan vững vàng ngồi trên khẩu pháo, linh lực trong cơ thể bắt đầu điên cuồng chuyển động, hắn liều mạng nhắm đến khẩu lôi pháo Thái Ất.
Dưới sự kích thích của hắn, quả cầu điện từ sẽ ngày càng tăng về diện tích, sẽ càng sáng lóa hơn người ta không thể nhìn thẳng.
Lôi pháo Thái Ất!
những tia sét linh năng áp suất cao có thể bay ra từ giữa hai nòng súng, hình thành những tia sét hình cung vô cùng khủng khiếp, quy lực chắc chắn sẽ tương đương với một tu chân giả hàng đầu thời Kết Đan kì.
Hơn nữa...
"Cái bọn tạp chủng này đúng là rất thông minh, chúng chọn một vũng mưa báo để tấn công khiến chúng ta không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
"Nhưng mà chúng mày có nằm mơ cũng không ngờ, trên tàu của chúng ta có một thần khí lợi hại như lôi pháo Thái Ất, càng ở trong khu mưa bão càng phát huy được uy lực 500%."
"Nếu như quả cầu điện từ có thể ở giữa trung tâm cơn bão phát nổ có ther dẫn ra sấm sét, tạo thành một cảnh mưa bão kinh hoàng, tạo ra hiệu quả "ngũ lôi oanh đỉnh", phút chốc có thể khiến toàn bộ bọn chúng nổ banh xác."
Viên sĩ quan hét lên một tiếng, linh năng bắn ra như lũ quét, kích hoạt mức nổ của lôi pháo Thái Ất lên đến cực hạn, một quả cầu sét lấp lánh bắn xẹt ra giữa hai nòng súng, nhắm thẳng vào chính giữa cơn thú triều.
"Bùm!"
Tựa như ngôi sao cực mới phát nổ, quả cầu sét nhanh chóng nở ra gấp vạn lần, những tia hồ quang điện giao vào nhau, hình thành vòng xoáy hủy diệt, bắn banh xác toàn bộ u hồn sứa trong phạm vi mấy trăm mét.
Không ít u hồn sứa liều mạng chạy trốn ra ngoài, vẫn bị sức hút của Lôi Điện kéo chặt lại, kéo đến vực sâu của sự chết chóc.
Trong lúc nhất thời, bên trong cơn thú triều xuất hiện một cái lỗ thủng to khủng bố, trong suốt. Có cảm giác có thể nhìn thấy những đốm sáng phía sau cơn thú triều.
"Lốp bốp… lốp bốp… đùng đùng!"
Những con u hồn sứa ở mấy trăm mét vòng ngoài mặc dù chưa bị tan xác, nhưng lại bị điện giật chết, rơi xuống như mưa.
Nhưng u hồn sứa thi nhau tản ra, mất một lúc lâu sau chúng mới lại tụ vào, nhưng lần này không dám tụ thành một làn sóng lớn và dày đặc như ban nãy nữa.
Quân lính liên bang kêu gào mừng rỡ như điên.
Thế nhưng viên sĩ quan mắt đỏ đang cởi trần lại vẫn đầy nghiêm trọng. Phát bắn vừa rồi của lôi pháo Thái Ất vẫn chưa dẫn được đến sấm sét của trời. Mặc dù số u hồn sứa bị giết chết cũng nhiều nhưng vẫn chưa động đến được gốc rễ củ trận triều thú.
Hơn nữa cái lũ tạp chủng này đã có sự phòng bị, sẽ không tạo thành đội hình dày đặc nữa, rất khó để có thể bắn một phát mà giết được hàng nghìn hàng vạn con nữa.
Lôi pháo Thái Ất có uy lực kinh người, nhưng mức tiêu hao linh năng cũng là con số trên trời, mỗi một phát tấn công cũng tương đương với đang đốt cháy hàng trăm hàng nghìn khối tinh thạch.
Đoàn tàu chỉ có ba hộp tinh nguyên dạng nén cao, chỉ có thể đủ cho lôi pháo Thái Ất nổ chín phát súng.
Muốn dẫn đến được sấm sét thì bọn họ chỉ còn có tám cơ hội.
Nhìn quân lính xung quanh vẫn đang hò reo sung sướng, viên sĩ quan mắt đỏ cắn răng, sắc mặt nặng nề, ông tiếp tục đi nạp thêm linh năng, tranh thủ những đốm sáng trong nháy mắt trên bầu trời, bắn ra quả cầu từ thứ hai.
Nhưng lần này u hồn sứa đã có kinh nghiệm, chúng giãn nhau ra rất rộng khi chúng thấy quả cầu điện từ sắp nổ. Sau khi giết được thêm mấy trăm u hồn sứa thì bất lực.
Bầu trời lại một lần nữa bị bóng tối bao trùm.
Viên sĩ quan mắt đỏ không nói câu gì, chỉ nghiến răng bắn ra quả cầu điện từ thứ ba không cả thèm nhìn. Một chân mở nắp khay linh năng rồi nhảy vọt lên, lắp vào những hộp tinh nguyên nóng bỏng tay, không để ý những bong bóng tay nổi lên vì bj đốt cháy sém trên tay, lại điên cuồng nắp thêm những hộp tinh nguyên vào.
Quả thứ tư, quả thứ năm, quả thứ sáu!
Ba quả cầu điện từ bay ra với tiếng động lớn. Qủa đầu còn chưa vỡ ra, quả thứ ba đã chuẩn bị vỡ rồi, hình thành trên bầu trời ba quả cầu sáng lấp lánh, quét sạch một mảng trời lớn.
Nhưng càng lúc càng nhiều u hồn sứa cuồn cuộn nhào tới liên tiếp, như những con thiêu thân lao đầu vào pháp trận phòng ngự.
"Hộp tinh nguyên cuối cùng rồi!"
Đinh Dẫn trong lòng lạnh lẽo, nhưng không nói ra điều gì.
Viên sĩ quan mắt đỏ ngồi lên ụ súng lần cuối cùng, khóe mắt, khóe miệng và tai ủa ông đều chảy ra máu tươi như những con giun, mu bàn tay càng bị xé rách đến vô cùng thê thảm.
Đây là sự "cắn trả" lại của linh năng sau khi pháp bảo bộc phát uy lực mạnh mẽ của mình, cũng tương đương với những thương tổn mà "sức giật" của lôi pháo Thái Ất gây ra.
Vì lẽ đó ông mới muốn đích thân ra trận, chỉ có tu chân giả chiến đấu thân thể cường tráng và mạnh mẽ như hắn mới miễn cưỡng gánh nổi sức giật của lôi pháo Thái Ất, nếu như là những người luyện võ thông thường thì e là sớm đã bị sức phản của khẩu pháo giật cho tan xác lâu rồi.
Viên sĩ quan liều mạng luôn, gần giống như là điên cuồng, hai mắt như hai ngọn lửa cháy rực, một quả cầu điện từ lại ầm ầm bay ra.
Nhưng lần này là thất bại nhất khi phát bắn lại lao vào giữa khoảnh không thưa thớt nhất của u hồn sứa. Tựa như một bông pháo giữa bầu trời, tan vỡ một cách tịch mịch.
Viên sĩ quan mắt đỏ sắc mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo, đúng khi mọi người đều nghĩ rằng ông sẽ không thể tiếp tục trụ nổi nữa, ông lại điên cuồng hét lên, hình xăm hai tia chớp dọc sống lưng đột nhiên phát sáng lấp lánh, tạo thành đôi cánh rừng rực lửa!
Đúng lúc này, những đám mây đen vần vũ như con rắn uốn lượn, từng đợt sấm sét ầm ầm. Từng tia sét bắt đầu được hình thành.
Viên sĩ quan mắt đỏ dùng chút sức lực cuối cùng, đấm một cú lên phù văn phát động.
Cả thùng xe đều bị ông đấm đến rung lắc vô cùng mạnh.
"Mẹ nó, mau nổ cho ta nhanh lên!"
Cứ coi như là được tiếp xúc đi thì với trình độ của hắn xem cũng không hiểu.
Lý Diệu quan sát kĩ cảng, tỉ mỉ khẩu lôi pháo Thái Ất.
Pháp bảo này quả nhiên là quái vật khổng lồ, chỉ mới bộ khung của nó cũng đã chiếm diện tích hơn nửa khoang tàu. Nhìn từ phần vỏ ngoài bị phá hủy thì sẽ thấy những phù trần lập thể tinh xảo, phức tạp, đan chằng chịt vào nhau. Có không ít những phù trần không chỉ phân tầng theo trên dưới mà còn phân cả theo trái phải, tạo thành một trận linh phù hết sức tinh vi.
Đủ loại linh lực có tính chất khác nhau quấn quýt vào nhau. Vặn lại thành từng vòng từng vòng xoáy linh lực, xé không khí thành từng đợt sóng gợn, phát ra những âm thanh "ong ong" yếu ớt.
Lý Diệu nhìn đến tê cả da đầu. Một pháp bảo tinh vi, căn bản không phải là thứ mà hắn không thể sửa nổi.
Hắn theo bản năng lắc đầu nguầy nguậy.
Đinh Dẫn nhìn hắn đầy do dự, sau đó quát lên:
"Cậu không cần phải hiểu nguyên lí vận chuyển của linh lực của lôi pháo Thái Ất, cũng không cần sửa chữa những bộ phận trung tâm. Cậu chỉ dựa vào bản đồ kết cấu mà tôi đưa cho cậu để kết hợp những bộ phận đó lại với nhau, đặt đúng vào vị trí của nó là được. Mấy thứ này đều là thiết bị phụ trợ của pháp bảo, kết cấu không đến nỗi quá phức tạp, chỉ là số lượng linh kiện quá nhiều, cần tốc độ tay nhanh như chớp mới có thể lắp ráp xong trong một thời gian ngắn."
Đinh Dẫn khoát tay, tinh não siêu nhỏ trong đầu hắn bắn ra hàng trăm tấm sơ đồ kết cấu phức tạp, đập thẳng vào hai mắt Lý Diệu.
Đinh Dẫn quát:
"Toàn bộ tính mạng của những con người trên chuyến tàu này đều nằm trong tay chúng ta. Nếu như có thể kịp thời sửa chữa lại lôi pháo Thái Ất thì còn có một tia cơ hội sống sót, còn không thì tất cả sẽ bị thú triều nuôt chửng đến không còn một mảnh vụn."
"Bị thú triều nuốt chửng!"
Lý Diệu run lập cập, nhắn nhìn lướt qua cơn triểu cường đen kịt như mây đen, trong mắt hắn bùng lên một ngọn lửa, gắt gao cắn chặt hàm răng, tập trung toàn bộ tinh thần vào để nghiên cứu bản đồ kết cấu của lôi pháo Thái Ất.
"Bộ phận chiến đấu nòng cốt tôi sẽ đích thân xử lí, còn cậu sẽ phụ trách những linh kiện phụ trợ từ trang số 51 đến 72. Cho cậu mười phút, có đủ không?"
Đinh Dẫn vuốt nước mưa, cắn răng lại hỏi.
Lý Diệu mí mắt hơi nhảy lên, ánh mắt lấp lánh, trong mắt vô số tinh mang đang nổ tung, trong nháy nhập toàn bộ hai mươi mấy tấm bản đồ vào trong khu vực não bộ.
Lý Diệu nhắm mắt lại, yên lặng tính toán, cùng với chuyển động không ngừng thì lực tính toán cũng đạt đến cực đại, từng chút bản đồ ở trong khu vực chuyển thành những hình ảnh hư ảo nửa trong suốt lấp lánh ánh vàng nhạt, va đập vào nhau, bay nhanh rồi tổ hợp lại.
Bảy giây sau, Lý Diệu mở choàng mắt, trong mắt toát lên một tia vô cùng tự tin!
"Không cần 10 phút, 8 phút 53 giây là đủ!"
Trong làn mưa xối xả! Dưới sự tập kích của thú triều!
Lý Diệu cùng Đinh Dẫn triển khai màn biểu diễn sửa chữa pháp bảo như trong mơ.
Đinh Dẫn không cần phải nói, cái dáng vẻ bệ ngệ bị đốt cháy trong nháy mắt, thực lực mạnh mẽ nhất của một luyện khí sư được bộc lộ hoàn toàn không sót chút nào, hơn trăm xúc tu linh lực vô hình vô ảnh khuếch tán ra từ toàn thân, đồng thời tay nắm chặt hàng trăm linh kiện pháp bảo, ráp lại với nhau nhanh như chớp.
Ở trong mắt người bình thường, Đinh Dẫn đột nhiên như được giao cho sinh mệnh của các linh kiện pháp bảo, khiến cho những linh kiện tinh vi ấy hợp lại làm một thể trong một vũ điệu điên cuồng.
Còn trong mắt viên sĩ quan mắt đỏ kia, cũng là một tu chân giả, hắn thấy Đinh Dẫn giống y hệt như một ngọn lửa cháy hừng hực, một lần tiếp xúc linh lực đều là một ngọn lửa.
Hắn chính là đang điên cuồng thiêu đốt linh năng dự trữ của bản thân, mặc dù linh lực khô cạn cũng sẽ không tiếc.
Lý Diệu tuy rằng không có linh lực xúc tu, nhưng hai tay của hắn cũng trong nháy mắt biến hóa thành mấy chục hình ảnh hư ảo. Tốc độ tay lần này của hắn còn tăng lên một cấp số so với ban nãy. Cho dù mưa to bão giật cũng không thể làm ảnh hưởng đến bóng xám được hình thành ở hai tay hắn, cả người đều chìm trong bóng xám ấy, không nhìn rõ cả mặt mũi.
Còn xung quanh hắn, xuất hiện một vòng tròn nước lớn, đó chính là những giọt nước mưa bị hư ảnh bắn văng ra.
Đây mới thực sự là "Gió thổi không tới, nước bắn không lọt"!
"Sàn sạt sàn sạt!"
bên trong bộ khung pháp bảo phát ra những tiếng kim loại va vào nhau rất nhỏ. Lôi pháo Thái Ất đang dần được hồi sinh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường được.
"Các anh em, cố gắng cầm cự, sắp sửa khiến cho lũ tạp chủng kia nếm mùi lợi hại của chúng ta rồi!"
Viên sĩ quan mắt đỏ hưng phấn ném mặt chiếc mũi trên đầu xuống, ghép lại hai khẩu súng Lôi Hỏa, đổi sang loại đạn linh năng mạnh nhất, gào thét rồi bắt đầu bắn khắp xung quanh, càn quét bầu trời đen kịt.
Mấy con u hồn sứa vất vả lắm mới lọt được vào tuyến phòng ngự thì bị ông bắn cho tan xác, không cả kịp kêu lên đã biến thành khói bụi rồi.
Những binh lính trẻ tuổi cũng nhóm lên ngọn lửa ý chí, tiếng gào thét vang tận trời xanh:
"Quân liên bang, lên đạn, tuốt gươm, giết giết giết giết giết giết giết!"
Sau 8 phút 53 giây...
"Đã xong rồi!"
Trong mắt Lý Diệu vằn vện tia máu, toàn thân bốc lên làn khói trắng, mười đầu ngón tay ma sát hết sức với nhau, ngón giữa còn cọ xát đến nỗi lộ ra một lỗ thúng sâu thấy cả đầu xương, liên tục rỉ máu.
Nhưng hắn lại không hề hay biết hay có cảm giác gì, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, say sưa nhìn Lôi pháo Thái Ất, trong đôi mắt đỏ ngàu ánh lên vẻ tự hào.
Đinh Dẫn cũng đã sửa xong những linh kiện quan trọng, ông nhét một linh lực vào trên nút khởi động linh phù.
Lôi pháo Thái Ất tựa như một con thú khổng lồ hoang dã thức tỉnh từ một cơn ngủ say. Màu lam xám từ điện hồ quang phát ra trong khe hở giữa các linh kiện cấu tạo, lượn lờ xung quanh pháp bảo.
"Vù" một tiếng, tám chân giữ cân bằng của Lôi pháo Thái Ất toàn bộ đều được dựng lên, thân súng từ từ dựng lên từ chân súng.
Hai nòng súng sắc như kiếm từ từ hiện ra giữa thân pháo, nhắm chuẩn vào cơn thú triều đen kịt.
Đinh Dẫn nhét một hộp tinh nguyên nén siêu cao áp vào trong khay chứa linh năng của khẩu pháo, một tầng ánh sáng xanh nhạt bao trùm lập tức bao trùm lên khẩu lôi pháo Thái Ất đen sì.
"Nạp thêm Linh năng, 30%!"
Thứ ánh sáng màu lam nhạt dần dần sáng lên, chiếu rọi vẻ kích động trên khuôn mặt của mỗi người.
"Nạp thêm Linh năng, 60%!"
Trong vầng sáng màu xanh bắt đầu xuất hiện những đốm sáng như hàng trăm con đom đóm, từ từ bay đến giữa lôi pháo Thái Ất.
"Nạp thêm Linh năng, 90%!"
Những "con đom đóm" ở giữa hai nòng súng bắt đầu ngưng kết lại thành những hồ quang điện rung động, chúng chuyển động loạn xạ, không ngừng nghỉ giữa hai nòng súng, phát ra những tiếng rít chói tai. Tóc tai mấy binh sĩ đứng gần đều dựng thẳng đứng, không cách nào ấn xuống được.
"Nạp thêm Linh năng, 100%!"
Lôi pháo Thái Ất phát ra một thứ ánh sáng màu xanh sáng lóa chói cả mắt, những điện quang hồ ban nãy còn lượn lờ quanh hai nòng pháo đều biến mất vì chúng đều bị hút vào chính giữa, kết lại thành một quả cầu điện từ bằng nấm đấm, nhìn kĩ còn thấy phần lõi của nó đang phát ra một vùng sáng nhàn nhạt.
Màu mặt trời!
"Để ta!"
Viên sĩ quan mắt đỏ hô lên một tiếng, ông gồng mình lên, quân phục bị xé rách, rơi từng mảnh từng mảnh xuống dưới đất, lộ ra một thân hình cường tráng mình đồng da sắt.
Trên đôi vai dày rộng của hắn có một hình săm tia chớp điện giao vào nhau nhìn rất hung dữ. Không biết là dùng loại mực linh nào để xăm lên, trong bóng đêm sấm giật lại phát ra thứ ánh sáng lấp lánh chói mắt. Giống như hai tia sét thực sự bj hắn ấn chặt trên lưng, tạo thành một đôi cánh.
Viên sĩ quan vững vàng ngồi trên khẩu pháo, linh lực trong cơ thể bắt đầu điên cuồng chuyển động, hắn liều mạng nhắm đến khẩu lôi pháo Thái Ất.
Dưới sự kích thích của hắn, quả cầu điện từ sẽ ngày càng tăng về diện tích, sẽ càng sáng lóa hơn người ta không thể nhìn thẳng.
Lôi pháo Thái Ất!
những tia sét linh năng áp suất cao có thể bay ra từ giữa hai nòng súng, hình thành những tia sét hình cung vô cùng khủng khiếp, quy lực chắc chắn sẽ tương đương với một tu chân giả hàng đầu thời Kết Đan kì.
Hơn nữa...
"Cái bọn tạp chủng này đúng là rất thông minh, chúng chọn một vũng mưa báo để tấn công khiến chúng ta không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
"Nhưng mà chúng mày có nằm mơ cũng không ngờ, trên tàu của chúng ta có một thần khí lợi hại như lôi pháo Thái Ất, càng ở trong khu mưa bão càng phát huy được uy lực 500%."
"Nếu như quả cầu điện từ có thể ở giữa trung tâm cơn bão phát nổ có ther dẫn ra sấm sét, tạo thành một cảnh mưa bão kinh hoàng, tạo ra hiệu quả "ngũ lôi oanh đỉnh", phút chốc có thể khiến toàn bộ bọn chúng nổ banh xác."
Viên sĩ quan hét lên một tiếng, linh năng bắn ra như lũ quét, kích hoạt mức nổ của lôi pháo Thái Ất lên đến cực hạn, một quả cầu sét lấp lánh bắn xẹt ra giữa hai nòng súng, nhắm thẳng vào chính giữa cơn thú triều.
"Bùm!"
Tựa như ngôi sao cực mới phát nổ, quả cầu sét nhanh chóng nở ra gấp vạn lần, những tia hồ quang điện giao vào nhau, hình thành vòng xoáy hủy diệt, bắn banh xác toàn bộ u hồn sứa trong phạm vi mấy trăm mét.
Không ít u hồn sứa liều mạng chạy trốn ra ngoài, vẫn bị sức hút của Lôi Điện kéo chặt lại, kéo đến vực sâu của sự chết chóc.
Trong lúc nhất thời, bên trong cơn thú triều xuất hiện một cái lỗ thủng to khủng bố, trong suốt. Có cảm giác có thể nhìn thấy những đốm sáng phía sau cơn thú triều.
"Lốp bốp… lốp bốp… đùng đùng!"
Những con u hồn sứa ở mấy trăm mét vòng ngoài mặc dù chưa bị tan xác, nhưng lại bị điện giật chết, rơi xuống như mưa.
Nhưng u hồn sứa thi nhau tản ra, mất một lúc lâu sau chúng mới lại tụ vào, nhưng lần này không dám tụ thành một làn sóng lớn và dày đặc như ban nãy nữa.
Quân lính liên bang kêu gào mừng rỡ như điên.
Thế nhưng viên sĩ quan mắt đỏ đang cởi trần lại vẫn đầy nghiêm trọng. Phát bắn vừa rồi của lôi pháo Thái Ất vẫn chưa dẫn được đến sấm sét của trời. Mặc dù số u hồn sứa bị giết chết cũng nhiều nhưng vẫn chưa động đến được gốc rễ củ trận triều thú.
Hơn nữa cái lũ tạp chủng này đã có sự phòng bị, sẽ không tạo thành đội hình dày đặc nữa, rất khó để có thể bắn một phát mà giết được hàng nghìn hàng vạn con nữa.
Lôi pháo Thái Ất có uy lực kinh người, nhưng mức tiêu hao linh năng cũng là con số trên trời, mỗi một phát tấn công cũng tương đương với đang đốt cháy hàng trăm hàng nghìn khối tinh thạch.
Đoàn tàu chỉ có ba hộp tinh nguyên dạng nén cao, chỉ có thể đủ cho lôi pháo Thái Ất nổ chín phát súng.
Muốn dẫn đến được sấm sét thì bọn họ chỉ còn có tám cơ hội.
Nhìn quân lính xung quanh vẫn đang hò reo sung sướng, viên sĩ quan mắt đỏ cắn răng, sắc mặt nặng nề, ông tiếp tục đi nạp thêm linh năng, tranh thủ những đốm sáng trong nháy mắt trên bầu trời, bắn ra quả cầu từ thứ hai.
Nhưng lần này u hồn sứa đã có kinh nghiệm, chúng giãn nhau ra rất rộng khi chúng thấy quả cầu điện từ sắp nổ. Sau khi giết được thêm mấy trăm u hồn sứa thì bất lực.
Bầu trời lại một lần nữa bị bóng tối bao trùm.
Viên sĩ quan mắt đỏ không nói câu gì, chỉ nghiến răng bắn ra quả cầu điện từ thứ ba không cả thèm nhìn. Một chân mở nắp khay linh năng rồi nhảy vọt lên, lắp vào những hộp tinh nguyên nóng bỏng tay, không để ý những bong bóng tay nổi lên vì bj đốt cháy sém trên tay, lại điên cuồng nắp thêm những hộp tinh nguyên vào.
Quả thứ tư, quả thứ năm, quả thứ sáu!
Ba quả cầu điện từ bay ra với tiếng động lớn. Qủa đầu còn chưa vỡ ra, quả thứ ba đã chuẩn bị vỡ rồi, hình thành trên bầu trời ba quả cầu sáng lấp lánh, quét sạch một mảng trời lớn.
Nhưng càng lúc càng nhiều u hồn sứa cuồn cuộn nhào tới liên tiếp, như những con thiêu thân lao đầu vào pháp trận phòng ngự.
"Hộp tinh nguyên cuối cùng rồi!"
Đinh Dẫn trong lòng lạnh lẽo, nhưng không nói ra điều gì.
Viên sĩ quan mắt đỏ ngồi lên ụ súng lần cuối cùng, khóe mắt, khóe miệng và tai ủa ông đều chảy ra máu tươi như những con giun, mu bàn tay càng bị xé rách đến vô cùng thê thảm.
Đây là sự "cắn trả" lại của linh năng sau khi pháp bảo bộc phát uy lực mạnh mẽ của mình, cũng tương đương với những thương tổn mà "sức giật" của lôi pháo Thái Ất gây ra.
Vì lẽ đó ông mới muốn đích thân ra trận, chỉ có tu chân giả chiến đấu thân thể cường tráng và mạnh mẽ như hắn mới miễn cưỡng gánh nổi sức giật của lôi pháo Thái Ất, nếu như là những người luyện võ thông thường thì e là sớm đã bị sức phản của khẩu pháo giật cho tan xác lâu rồi.
Viên sĩ quan liều mạng luôn, gần giống như là điên cuồng, hai mắt như hai ngọn lửa cháy rực, một quả cầu điện từ lại ầm ầm bay ra.
Nhưng lần này là thất bại nhất khi phát bắn lại lao vào giữa khoảnh không thưa thớt nhất của u hồn sứa. Tựa như một bông pháo giữa bầu trời, tan vỡ một cách tịch mịch.
Viên sĩ quan mắt đỏ sắc mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo, đúng khi mọi người đều nghĩ rằng ông sẽ không thể tiếp tục trụ nổi nữa, ông lại điên cuồng hét lên, hình xăm hai tia chớp dọc sống lưng đột nhiên phát sáng lấp lánh, tạo thành đôi cánh rừng rực lửa!
Đúng lúc này, những đám mây đen vần vũ như con rắn uốn lượn, từng đợt sấm sét ầm ầm. Từng tia sét bắt đầu được hình thành.
Viên sĩ quan mắt đỏ dùng chút sức lực cuối cùng, đấm một cú lên phù văn phát động.
Cả thùng xe đều bị ông đấm đến rung lắc vô cùng mạnh.
"Mẹ nó, mau nổ cho ta nhanh lên!"
Tác giả :
Ngọa Ngưu Chân Nhân