Tu Chân Tứ Vạn Niên
Chương 108: Hai tay nhanh như chớp
Ánh mắt Lý Diệu quét qua pháo tinh từ và hộp tinh nguyên đang vơi dần đi liền biết ngay tình hình không ổn rồi.
Cho dù quân liên bang có khổ sở chống đỡ thêm nữa thì với đại đa số binh sĩ là người binh thường, họ không thể tự sinh ra được linh năng.
Bọn họ muốn điều khiển được pháp bảo thì nhất định phải sử dụng "Tinh nguyên hộp" làm đạn dược khởi nguồn.
Mà số lượng hộp tinh nguyên hộp là có hạn, không dùng được trong thời gian dài, đợi đến khi hộp tinh nguyên cạn kiệt thì đống pháp bảo đều sẽ biến thành sắt vụn.
Pháp trận phòng ngự lúc sáng lúc tối, không ổn định, hiển nhiên cũng không thể tiếp tục ở mức tối đa nữa, rồi sẽ có lúc linh năng cạn kiệt.
"Lão Đinh, ta tìm tới cho ông hai người trợ giúp!"
Vị sĩ quan mắt đỏ gào lớn.
Lý Diệu theo tiếng nói của hắn nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo xấu xí đang ngồi xổm giữa đám pháp bảo bị hỏng như những cỗ hài cốt yêu thú khổng lồ. Hàng ngàn viên cấu thành pháp bảo đang lượn lờ, trôi nổi và quay tròn xung quanh ông ta.
Chính là luyện khí đại sư Đinh Dẫn!
Cả người Đinh Dẫn đều bị mưa xối đến ướt sũng, mái tóc nửa đen của ông dính sát vào da đầu, trông buồn cười hết sức.
Vẻ mặt của ông lại cực kỳ nghiêm nghị, trong ánh mắt toát ra một tia lạnh nhạt không giống con người mà giống y hệt một cỗ máy sửa chữa hết sức chuẩn xác.
Đinh Dẫn nhanh nhìn qua Lý Diệu cùng Giang Đào, vẫn chưa chào hỏi gì Lý Diệu mà đã vội vàng nói:
"Lão Lý, ta còn đang sửa Thái Ất lôi từ pháo, không có tâm trí để ý đến những pháp bảo thông thường, bảo hai người họ đến sửa đi."
Viên sĩ quan mắt đỏ đáp lại, ném về phía Giang Đào một khẩu súng bắn ra linh năng bị nổ đến mức biến dạng méo mó.
"Mẹ kiếp, vừa nãy không để ý đã để mấy chục con u hồn sứa xông được vào toa xe, xảy ra một trận vật lộn, không chỉ làm hư hao rất nhiều pháp bảo mà đến hai người sửa chữa pháp bảo của liên bang đều phải chết trận, mau nhìn xem, những súng ống này có thể sửa được hay không?"
Giang Đào sắc mặt trắng bệch, môi run cầm cập, hai chân liên tiếp đánh vào nhau.
Nước mưa hắt thẳng vào đầu và đánh lên người hắn, hoàn toàn dập tắt đi cái bộ dạng kiệu ngạo cao cao tại thượng của hắn ta, trông hắn lúc này chẳng khác nào một cô hồn dã quỷ cả.
Giang Đào là con cháu nhà giàu cơm ngon áo đẹp, là một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, với loại chiến trường đầy máu tanh này luôn chỉ thấy qua các cảnh game chiến đấu hư cấu, nào có ngờ đâu ác mộng lại xảy ra trong thực tế.
Tuy rằng hắn cũng biết đoàn tàu gặp phải sự cố, thậm chí là gặp phải yêu thú, nếu không đã không tìm đến sự giúp đỡ xcuar những thợ sửa chữa pháp bảo trong nhân gian. nhưng mà hắn cũng từng tham dự "cuộc so tài thử thách giới hạn", cũng đã từng chém giết qua với một vài con yêu thú bị nhốt lại, thậm chí hắn còn tự ta xử lí được mấy con.
Hắn còn tưởng rằng tất cả yêu thú đều giống với đám yêu thú trong cuộc thi đó thôi, và hắn không chừng còn giết được mấy con yêu thú một cách thong dong nhất rồi trở thành anh hùng được vạn người kính mộ, được nở mày nở mặt với bạn gái.
Ai biết sẽ là thú triều, thú triều hủy diệt đất trời!
Giang Đào còn có thể đứng vững, kiên trì không bị dọa sợ đến đái ra quần đã là rất xứng đáng với bàng quang của mình rồi.
"Tôi... tôi..."
Giang Đào cứng ngắc rặn được ra hai chữ, sau đó cúi đầu kiểm tra súng bắn linh năng.
Đây là một loại pháp bảo đường dài vô cùng thông thường, Giang Đào từng thấy rất nhiều lần trong sách giáo khoa, cũng từng sửa qua mầy lần trong các kì thi, có thể nói là quen tay quen việc.
Nhưng trong một cảnh tượng chém giết như ở đây, bên tai là những tiếng kêu thảm thiết đau đớn, xoang mũi bị mùi máu tanh phong tỏa, bóng tối của cái chết tựa như bụi gai quấn quanh trái tim hắn, hai tay hắn run rẩy, mắt hoa lên, làm sao có thể tập trung sửa chữa nổi?
Duỗi tay ra sờ thử, lòng bàn tay có cảm giác hơi khác thường, Giang Đào rút tay về rồi nhìn, phát hiện ra bên cạnh khẩu súng bắn linh năng có dính một thứ gì nhơm nhớp như vụn thịt, còn có cái gì đó giống như cái nhãn cầu đang trừng mắt nhìn hắn.
Cũng không biết là binh sĩ quân Liên Bang binh sĩ hay là u hồn sứa.
Giang Đào rốt cục không chịu nổi nữa, phòng tuyến tâm lý phòng tuyến hoàn toàn sụp đổ, ném cái súng đỉ rồi nôn "ụa".
"Ngươi..."
Viên sĩ quan ngạc nhiên, không ngờ là Giang Đào lại vô dụng như vậy.
Vài tên binh lính chính đang chiến đấu đều quay đầu liếc mắt nhìn, nhổ một bãi rồi lại quay đầu tiếp tục điều khiển pháo tinh từ gầm lên những tiếng giận dữ.
"Tôi, tôi chuyên về với luyện chế và sửa chữa pháp bảo dân dụng hơn, đối với pháp bảo quân dụng thì không phải đặc biệt am hiểu, hơn nữa tôi không phải Tu Chân giả chiến đấu, rất ít, rất ít trải qua tình huống kiểu này..."
Giang Đào sắc mặt trắng bệch đang ôm bụng giải thích với vẻ yếu ớt.
"Đệt!"
Viên sĩ quan mắt đỏ mắng một tiếng, cũng không biết đang mắng Giang Đào hay là mắng những u hồn sứa chết tiệt ở giữa không trung.
Mặt trưởng ở hào trong môn phái, nhận hết vạn ngàn sủng ái, đừng nói là bị mắng đến ngay cả những người nói chuyện lớn tiếng với hắn đâu có nhiều nên hắn nào chịu được sự sỉ nhục này.
Nhưng mà đối mặt với cơn thú triều che kín trời, Giang Đào không phát tiết nổi lấy môt nửa lửa giận, hắn giống y như một con gà trống lớn bị lột sạch hết lông, co cúm lại một góc, hoàn toàn ỉu xìu.
Viên sĩ quan không thèm để ý đến hắn nữa mà chuyển sang nhìn Lý Diệu, trong mắt tràn ngập sự chờ mong.
Lý Diệu tiến lên nửa bước, khom lưng nhặt lên súng bắn linh năng, nhìn lướt qua rồi nói rất nhanh:
"Súng Lôi Hỏa là một pháp bảo đường dài thế hệ mới mà quân đội cùng Lôi Minh tông liên hợp khai phá, sử dụng kết cấu quỹ đạo linh từ đặc biệt, thông qua phù trận kích phát, đem tinh nguyên hộp bên trong rút ngắn đến cực điểm, linh năng trong nháy mắt hoá khí, nở ra rồi trở thành “Linh khí”, thể tích tăng lớn hơn vạn lần, đẩy viên đạn kim loại bên trong nòng súng đột phá âm độ trong nháy mắt!"
"Coi như sử dụng đạn phổ thông thì uy lực đều tương đương với một đòn đánh toan lựa của tu chân giả luyện khí tầm trung."
Lý Diệu dỡ hộp tinh nguyên xuống một cách hết sức quen thuộc rồi mở kho đạn ra kiểm tra, hắn thở dài nói:
"Nếu như sử dụng đạn linh năng đã được khắc phù phần công kích thì uy lực lớn nhất có thể gần bằng với một đòn đánh toàn lực của tu chân giả luyện khí cấp cao nhất, hơn nữa có thể liên tục bắn ra ba mươi phát đạn linh năng, hỏa lực khá là mạnh. Binh lính bình thường cầm trong tay một khẩu súng Lôi Hỏa cộng thêm huấn luyện có thể phát huy được lực chiến đấu của một tu chân giả cấp thấp."
Viên sĩ quan mắt đỏ tin lời hắn nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
"Cậu có thể sửa?"
"Không thể, những súng ống này đã bị hỏng rất nặng, lại không có công cụ ở đây, ai cũng không sửa được."
Lý Diệu lắc lắc đầu, tay phải khẽ vung, hóa thành một vòng tròn hư ảnh, súng Lôi Hỏa bạo bỗng nhiên hóa thành vô số linh kiện, rơi lách cách xuống đất.
Chỉ có một phần nhỏ linh kiện nằm gọn trong lòng bàn tay Lý Diệu.
"Một tay tháo súng?"
Viên sĩ quan mắt sáng lên, nghiêng đầu dựa vào mấy binh lính bị thương bên cạnh đang trợn tròn mắt hơn cả hắn, bọn họ đều đồng thanh thốt lên.
Tháo dỡ súng ống là điều mà mỗi một tên binh lính đều phải học, trong số khối người nhuần nhuyễn bộ môn này, thậm chí còn có cả những binh sĩ lão luyện dày dặn kinh nghiệm còn có thể bịt hai mắt mà vẫn tháo súng lắp súng được.
Nhưng còn dùng một tay tháo rỡ một khẩu lôi bảo vặn vẹo biến dạng thành những cấu kiện pháp bảo cơ bản nhất vốn có, phải nói là đẳng cấp!
Giang Đào còn nhìn đến nỗi con ngươi sắp lòi cả ra. Hắn không nghĩ một kẻ nhà quê có dáng mạo tầm thường lại là một tay sửa chữa pháp bảo nhiều kinh nghiệm như vậy. Chưa nhắc đến trình độ của hắn ta như thế nào nhưng chỉ cần với tốc độ tay nhanh như điện xẹt của Lý Diệu là hắn đã không so bì được rồi.
Giờ phút này, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía Lý Diệu.
Lý Diệu tay phải tháo súng, tay trái cũng không để không mà nhặt dưới đất lên một khẩu súng lôi bạo méo mó thứ hai, tay trái cũng nhanh chóng hóa thành một mảng khói bụi.
Thỉnh thoảng có những cấu kiện pháp bảo hỏng hoàn toàn rơi xuống giữa kẽ tay hắn, phát ra những tiếng kêu leng keng.
"Hai tay đồng thời tháo dỡ hai khẩu lôi bạo?"
Viên sĩ quan cùng đám binh lính đều há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn.
Bọn họ chơi súng cả đời đều chưa từng nghĩ rằng sẽ có người có thể nhanh đến mức hai tay tháo hai khẩu súng ống!
Chỉ mất một lúc mà dưới chân Lý Diệu đã đầy một đống linh kiện méo mó biến dạng còn trong tay Lý Diệu chỉ để lại những linh kiện pháp bảo hoàn hảo không bị hỏng hóc.
Ngay sau đó, hai tay hắn hợp lại, tốc độ tay nhanh đến cực hạn, mười ngón tay giống như là mười cái hồ toàn vũ giả tài nghệ cao siêu, chuyển động khiến người ta hoa hết cả mắt.
Lúc này mọi người mới như vừa tình giấc mộng, hóa ra ban nãy tốc độ tay của Lý Diệu mới là tốc độ chậm thôi, bây giời mới là trạng thái dùng hết công lực.
Chỉ chốc lát sau, "răng rắc" một tiếng, một khẩu súng ống lôi hỏa mới tinh nằm gọn trong tay Lý Diệu.
Tuy rằng ống nhắm cùng linh kiện phụ trợ cấu kiện có thiếu hụt, nhưng cơ bản vẫn giữa được sự hoàn chỉnh.
Lý Diệu thuần thục nhét tinh nguyên hộp vào, "vù" một tiếng, phù trần phía sau Lôi Hỏa phụt ra làn khói màu đỏ, toát ra sát khí lạnh người. Giống như một thanh chiến đao vừa tuốt khỏi vỏ, phát ra tiếng kêu gào đói khát, chờ đợi khoảng khắc chém giết nhuốm máu.
Lý Diệu tiện tay ném khẩu Lôi Hỏa cho một binh lính và giải thích:
"Tuy rằng không thể sửa lại, nhưng tôi thấy chỗ này còn rất nhiều súng bị hỏng, cũng không phải là tất cả số linh kiện pháp bảo đều không thể sử dụng được nữa, tôi có thể tháo chúng ra một cách hoàn hảo không chút trầy xước rồi làm lại một khẩu súng mới có thể dùng được, mười khẩu hỏng có thể làm ra bốn, năm khẩu mới. Như vậy có đủ không?"
Viên sĩ quan mặt đỏ lộ rõ vẻ vui mừng, liên tục vỗ vai Lý Diệu vai, hào hứng nói:
"Hay, hay lắm, không hổ là xuất thân từ thương binh hội, trong thời khắc quan trọng vẫn luôn là điểm tựa cho mọi người!"
"Hóa ra là thương binh xuất ngũ!"
Mấy tên lính nhìn nhau, hai mắt đều toát ra kiểu: "Thì ra là như vậy".
Bọn họ đều coi Lý Diệu là một binh lính lão luyện dày dặn binh nghiệm rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu đổi lại thành một dân thường, ví dụ như cái tên đang co quắp một góc kia, khi nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa là thú triều bạo phát thì đã sớm sợ đến mức bay mất thần hồn rồi.
Nào giống vị này, vô cùng bình tĩnh, đến mí mắt cũng không run.
Nói không phải là lão binh thì ai tin!
Đinh Dẫn giấu đầu vào trong đống xác pháp bảo, đang chăm chú quan sát pháo tinh từ Thái Ất thì nghe thấy tiếng viên sĩ quan và binh linh kinh ngạc hô lên.
Hắn thấy lạ bèn ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Lý Diệu tốc độ hai tay vô cùng kinh khủng, trong mười giây đã tháo rời xong hai khẩu lôi hóa.
"Lý Diệu, cậu qua đây!" Đinh Dẫn kích động gọi lớn.
Lý Diệu sững sờ, vị sĩ quan không hiểu bèn hỏi:
"Lão Đinh, còn mấy cái chưa sửa xong!"
Đinh Dẫn lại nói to hơn:
"Nhiều thêm một khẩu hay thiếu bớt một khẩu súng không liên quan đến đại cục, chúng ta ngày hôm nay có thể chạy thoát hay không, toàn bộ đều xem pháo từ Thái Ất này! Chỉ dựa vào một mình ta, ắt chừng phải hai mươi phút nữa mới sửa xong. Đến lúc đó không chừng thú triều đã phá được pháp trận phòng ngự, hoàn toàn nhấn chìm con tàu này rồi!"
Ngừng lại một chút, Đinh nhìn Lý Diệu với ánh mắt đầy hi vọng, ông vội vàng nói:
"Ít nói nhảm đi, Lý Diệu, mau tới cùng ta sửa chữa pháo từ Thái Ất này, sống hay chết đều phải dựa vào nó đó!"
Cho dù quân liên bang có khổ sở chống đỡ thêm nữa thì với đại đa số binh sĩ là người binh thường, họ không thể tự sinh ra được linh năng.
Bọn họ muốn điều khiển được pháp bảo thì nhất định phải sử dụng "Tinh nguyên hộp" làm đạn dược khởi nguồn.
Mà số lượng hộp tinh nguyên hộp là có hạn, không dùng được trong thời gian dài, đợi đến khi hộp tinh nguyên cạn kiệt thì đống pháp bảo đều sẽ biến thành sắt vụn.
Pháp trận phòng ngự lúc sáng lúc tối, không ổn định, hiển nhiên cũng không thể tiếp tục ở mức tối đa nữa, rồi sẽ có lúc linh năng cạn kiệt.
"Lão Đinh, ta tìm tới cho ông hai người trợ giúp!"
Vị sĩ quan mắt đỏ gào lớn.
Lý Diệu theo tiếng nói của hắn nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo xấu xí đang ngồi xổm giữa đám pháp bảo bị hỏng như những cỗ hài cốt yêu thú khổng lồ. Hàng ngàn viên cấu thành pháp bảo đang lượn lờ, trôi nổi và quay tròn xung quanh ông ta.
Chính là luyện khí đại sư Đinh Dẫn!
Cả người Đinh Dẫn đều bị mưa xối đến ướt sũng, mái tóc nửa đen của ông dính sát vào da đầu, trông buồn cười hết sức.
Vẻ mặt của ông lại cực kỳ nghiêm nghị, trong ánh mắt toát ra một tia lạnh nhạt không giống con người mà giống y hệt một cỗ máy sửa chữa hết sức chuẩn xác.
Đinh Dẫn nhanh nhìn qua Lý Diệu cùng Giang Đào, vẫn chưa chào hỏi gì Lý Diệu mà đã vội vàng nói:
"Lão Lý, ta còn đang sửa Thái Ất lôi từ pháo, không có tâm trí để ý đến những pháp bảo thông thường, bảo hai người họ đến sửa đi."
Viên sĩ quan mắt đỏ đáp lại, ném về phía Giang Đào một khẩu súng bắn ra linh năng bị nổ đến mức biến dạng méo mó.
"Mẹ kiếp, vừa nãy không để ý đã để mấy chục con u hồn sứa xông được vào toa xe, xảy ra một trận vật lộn, không chỉ làm hư hao rất nhiều pháp bảo mà đến hai người sửa chữa pháp bảo của liên bang đều phải chết trận, mau nhìn xem, những súng ống này có thể sửa được hay không?"
Giang Đào sắc mặt trắng bệch, môi run cầm cập, hai chân liên tiếp đánh vào nhau.
Nước mưa hắt thẳng vào đầu và đánh lên người hắn, hoàn toàn dập tắt đi cái bộ dạng kiệu ngạo cao cao tại thượng của hắn ta, trông hắn lúc này chẳng khác nào một cô hồn dã quỷ cả.
Giang Đào là con cháu nhà giàu cơm ngon áo đẹp, là một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, với loại chiến trường đầy máu tanh này luôn chỉ thấy qua các cảnh game chiến đấu hư cấu, nào có ngờ đâu ác mộng lại xảy ra trong thực tế.
Tuy rằng hắn cũng biết đoàn tàu gặp phải sự cố, thậm chí là gặp phải yêu thú, nếu không đã không tìm đến sự giúp đỡ xcuar những thợ sửa chữa pháp bảo trong nhân gian. nhưng mà hắn cũng từng tham dự "cuộc so tài thử thách giới hạn", cũng đã từng chém giết qua với một vài con yêu thú bị nhốt lại, thậm chí hắn còn tự ta xử lí được mấy con.
Hắn còn tưởng rằng tất cả yêu thú đều giống với đám yêu thú trong cuộc thi đó thôi, và hắn không chừng còn giết được mấy con yêu thú một cách thong dong nhất rồi trở thành anh hùng được vạn người kính mộ, được nở mày nở mặt với bạn gái.
Ai biết sẽ là thú triều, thú triều hủy diệt đất trời!
Giang Đào còn có thể đứng vững, kiên trì không bị dọa sợ đến đái ra quần đã là rất xứng đáng với bàng quang của mình rồi.
"Tôi... tôi..."
Giang Đào cứng ngắc rặn được ra hai chữ, sau đó cúi đầu kiểm tra súng bắn linh năng.
Đây là một loại pháp bảo đường dài vô cùng thông thường, Giang Đào từng thấy rất nhiều lần trong sách giáo khoa, cũng từng sửa qua mầy lần trong các kì thi, có thể nói là quen tay quen việc.
Nhưng trong một cảnh tượng chém giết như ở đây, bên tai là những tiếng kêu thảm thiết đau đớn, xoang mũi bị mùi máu tanh phong tỏa, bóng tối của cái chết tựa như bụi gai quấn quanh trái tim hắn, hai tay hắn run rẩy, mắt hoa lên, làm sao có thể tập trung sửa chữa nổi?
Duỗi tay ra sờ thử, lòng bàn tay có cảm giác hơi khác thường, Giang Đào rút tay về rồi nhìn, phát hiện ra bên cạnh khẩu súng bắn linh năng có dính một thứ gì nhơm nhớp như vụn thịt, còn có cái gì đó giống như cái nhãn cầu đang trừng mắt nhìn hắn.
Cũng không biết là binh sĩ quân Liên Bang binh sĩ hay là u hồn sứa.
Giang Đào rốt cục không chịu nổi nữa, phòng tuyến tâm lý phòng tuyến hoàn toàn sụp đổ, ném cái súng đỉ rồi nôn "ụa".
"Ngươi..."
Viên sĩ quan ngạc nhiên, không ngờ là Giang Đào lại vô dụng như vậy.
Vài tên binh lính chính đang chiến đấu đều quay đầu liếc mắt nhìn, nhổ một bãi rồi lại quay đầu tiếp tục điều khiển pháo tinh từ gầm lên những tiếng giận dữ.
"Tôi, tôi chuyên về với luyện chế và sửa chữa pháp bảo dân dụng hơn, đối với pháp bảo quân dụng thì không phải đặc biệt am hiểu, hơn nữa tôi không phải Tu Chân giả chiến đấu, rất ít, rất ít trải qua tình huống kiểu này..."
Giang Đào sắc mặt trắng bệch đang ôm bụng giải thích với vẻ yếu ớt.
"Đệt!"
Viên sĩ quan mắt đỏ mắng một tiếng, cũng không biết đang mắng Giang Đào hay là mắng những u hồn sứa chết tiệt ở giữa không trung.
Mặt trưởng ở hào trong môn phái, nhận hết vạn ngàn sủng ái, đừng nói là bị mắng đến ngay cả những người nói chuyện lớn tiếng với hắn đâu có nhiều nên hắn nào chịu được sự sỉ nhục này.
Nhưng mà đối mặt với cơn thú triều che kín trời, Giang Đào không phát tiết nổi lấy môt nửa lửa giận, hắn giống y như một con gà trống lớn bị lột sạch hết lông, co cúm lại một góc, hoàn toàn ỉu xìu.
Viên sĩ quan không thèm để ý đến hắn nữa mà chuyển sang nhìn Lý Diệu, trong mắt tràn ngập sự chờ mong.
Lý Diệu tiến lên nửa bước, khom lưng nhặt lên súng bắn linh năng, nhìn lướt qua rồi nói rất nhanh:
"Súng Lôi Hỏa là một pháp bảo đường dài thế hệ mới mà quân đội cùng Lôi Minh tông liên hợp khai phá, sử dụng kết cấu quỹ đạo linh từ đặc biệt, thông qua phù trận kích phát, đem tinh nguyên hộp bên trong rút ngắn đến cực điểm, linh năng trong nháy mắt hoá khí, nở ra rồi trở thành “Linh khí”, thể tích tăng lớn hơn vạn lần, đẩy viên đạn kim loại bên trong nòng súng đột phá âm độ trong nháy mắt!"
"Coi như sử dụng đạn phổ thông thì uy lực đều tương đương với một đòn đánh toan lựa của tu chân giả luyện khí tầm trung."
Lý Diệu dỡ hộp tinh nguyên xuống một cách hết sức quen thuộc rồi mở kho đạn ra kiểm tra, hắn thở dài nói:
"Nếu như sử dụng đạn linh năng đã được khắc phù phần công kích thì uy lực lớn nhất có thể gần bằng với một đòn đánh toàn lực của tu chân giả luyện khí cấp cao nhất, hơn nữa có thể liên tục bắn ra ba mươi phát đạn linh năng, hỏa lực khá là mạnh. Binh lính bình thường cầm trong tay một khẩu súng Lôi Hỏa cộng thêm huấn luyện có thể phát huy được lực chiến đấu của một tu chân giả cấp thấp."
Viên sĩ quan mắt đỏ tin lời hắn nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
"Cậu có thể sửa?"
"Không thể, những súng ống này đã bị hỏng rất nặng, lại không có công cụ ở đây, ai cũng không sửa được."
Lý Diệu lắc lắc đầu, tay phải khẽ vung, hóa thành một vòng tròn hư ảnh, súng Lôi Hỏa bạo bỗng nhiên hóa thành vô số linh kiện, rơi lách cách xuống đất.
Chỉ có một phần nhỏ linh kiện nằm gọn trong lòng bàn tay Lý Diệu.
"Một tay tháo súng?"
Viên sĩ quan mắt sáng lên, nghiêng đầu dựa vào mấy binh lính bị thương bên cạnh đang trợn tròn mắt hơn cả hắn, bọn họ đều đồng thanh thốt lên.
Tháo dỡ súng ống là điều mà mỗi một tên binh lính đều phải học, trong số khối người nhuần nhuyễn bộ môn này, thậm chí còn có cả những binh sĩ lão luyện dày dặn kinh nghiệm còn có thể bịt hai mắt mà vẫn tháo súng lắp súng được.
Nhưng còn dùng một tay tháo rỡ một khẩu lôi bảo vặn vẹo biến dạng thành những cấu kiện pháp bảo cơ bản nhất vốn có, phải nói là đẳng cấp!
Giang Đào còn nhìn đến nỗi con ngươi sắp lòi cả ra. Hắn không nghĩ một kẻ nhà quê có dáng mạo tầm thường lại là một tay sửa chữa pháp bảo nhiều kinh nghiệm như vậy. Chưa nhắc đến trình độ của hắn ta như thế nào nhưng chỉ cần với tốc độ tay nhanh như điện xẹt của Lý Diệu là hắn đã không so bì được rồi.
Giờ phút này, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía Lý Diệu.
Lý Diệu tay phải tháo súng, tay trái cũng không để không mà nhặt dưới đất lên một khẩu súng lôi bạo méo mó thứ hai, tay trái cũng nhanh chóng hóa thành một mảng khói bụi.
Thỉnh thoảng có những cấu kiện pháp bảo hỏng hoàn toàn rơi xuống giữa kẽ tay hắn, phát ra những tiếng kêu leng keng.
"Hai tay đồng thời tháo dỡ hai khẩu lôi bạo?"
Viên sĩ quan cùng đám binh lính đều há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn.
Bọn họ chơi súng cả đời đều chưa từng nghĩ rằng sẽ có người có thể nhanh đến mức hai tay tháo hai khẩu súng ống!
Chỉ mất một lúc mà dưới chân Lý Diệu đã đầy một đống linh kiện méo mó biến dạng còn trong tay Lý Diệu chỉ để lại những linh kiện pháp bảo hoàn hảo không bị hỏng hóc.
Ngay sau đó, hai tay hắn hợp lại, tốc độ tay nhanh đến cực hạn, mười ngón tay giống như là mười cái hồ toàn vũ giả tài nghệ cao siêu, chuyển động khiến người ta hoa hết cả mắt.
Lúc này mọi người mới như vừa tình giấc mộng, hóa ra ban nãy tốc độ tay của Lý Diệu mới là tốc độ chậm thôi, bây giời mới là trạng thái dùng hết công lực.
Chỉ chốc lát sau, "răng rắc" một tiếng, một khẩu súng ống lôi hỏa mới tinh nằm gọn trong tay Lý Diệu.
Tuy rằng ống nhắm cùng linh kiện phụ trợ cấu kiện có thiếu hụt, nhưng cơ bản vẫn giữa được sự hoàn chỉnh.
Lý Diệu thuần thục nhét tinh nguyên hộp vào, "vù" một tiếng, phù trần phía sau Lôi Hỏa phụt ra làn khói màu đỏ, toát ra sát khí lạnh người. Giống như một thanh chiến đao vừa tuốt khỏi vỏ, phát ra tiếng kêu gào đói khát, chờ đợi khoảng khắc chém giết nhuốm máu.
Lý Diệu tiện tay ném khẩu Lôi Hỏa cho một binh lính và giải thích:
"Tuy rằng không thể sửa lại, nhưng tôi thấy chỗ này còn rất nhiều súng bị hỏng, cũng không phải là tất cả số linh kiện pháp bảo đều không thể sử dụng được nữa, tôi có thể tháo chúng ra một cách hoàn hảo không chút trầy xước rồi làm lại một khẩu súng mới có thể dùng được, mười khẩu hỏng có thể làm ra bốn, năm khẩu mới. Như vậy có đủ không?"
Viên sĩ quan mặt đỏ lộ rõ vẻ vui mừng, liên tục vỗ vai Lý Diệu vai, hào hứng nói:
"Hay, hay lắm, không hổ là xuất thân từ thương binh hội, trong thời khắc quan trọng vẫn luôn là điểm tựa cho mọi người!"
"Hóa ra là thương binh xuất ngũ!"
Mấy tên lính nhìn nhau, hai mắt đều toát ra kiểu: "Thì ra là như vậy".
Bọn họ đều coi Lý Diệu là một binh lính lão luyện dày dặn binh nghiệm rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu đổi lại thành một dân thường, ví dụ như cái tên đang co quắp một góc kia, khi nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa là thú triều bạo phát thì đã sớm sợ đến mức bay mất thần hồn rồi.
Nào giống vị này, vô cùng bình tĩnh, đến mí mắt cũng không run.
Nói không phải là lão binh thì ai tin!
Đinh Dẫn giấu đầu vào trong đống xác pháp bảo, đang chăm chú quan sát pháo tinh từ Thái Ất thì nghe thấy tiếng viên sĩ quan và binh linh kinh ngạc hô lên.
Hắn thấy lạ bèn ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Lý Diệu tốc độ hai tay vô cùng kinh khủng, trong mười giây đã tháo rời xong hai khẩu lôi hóa.
"Lý Diệu, cậu qua đây!" Đinh Dẫn kích động gọi lớn.
Lý Diệu sững sờ, vị sĩ quan không hiểu bèn hỏi:
"Lão Đinh, còn mấy cái chưa sửa xong!"
Đinh Dẫn lại nói to hơn:
"Nhiều thêm một khẩu hay thiếu bớt một khẩu súng không liên quan đến đại cục, chúng ta ngày hôm nay có thể chạy thoát hay không, toàn bộ đều xem pháo từ Thái Ất này! Chỉ dựa vào một mình ta, ắt chừng phải hai mươi phút nữa mới sửa xong. Đến lúc đó không chừng thú triều đã phá được pháp trận phòng ngự, hoàn toàn nhấn chìm con tàu này rồi!"
Ngừng lại một chút, Đinh nhìn Lý Diệu với ánh mắt đầy hi vọng, ông vội vàng nói:
"Ít nói nhảm đi, Lý Diệu, mau tới cùng ta sửa chữa pháo từ Thái Ất này, sống hay chết đều phải dựa vào nó đó!"
Tác giả :
Ngọa Ngưu Chân Nhân