Tu Chân Thế Giới
Chương 234: Phẫn nộ và sát khí
Ba người Lôi Bằng đồng thời đánh tới.
Bọn họ lúc này mới cảm thụ được tư vị lôi đạn của ông chủ không cách nào tiến tới vừa rồi. Trước mặt như có một bức tường khí vô hình, phí kiếm hay đao trong tay đều bị ngăn cản lại. Linh lực đầy tính sát thương dũng mãnh tiến tới nhưng cũng chỉ như trâu lao xuống biển, không chút phản ứng.
Ba người hoảng hốt, không kịp trở ra, bỗng nhiên một lực lượng mạnh mẽ ập tới, bọn họ nhất thời không khống chế được thân hình.
Bịch bịch bịch!
Thân rắn to như thùng nước của Huyết Giác Đại mãng vặn vẹo, ba người như ba bao cát, bị đánh văng ra xa.
Tả Mạc không ngẩng đầu lên, tất cả tạp niệm trong lòng đều không cánh mà bay, hắn vung hai tay lên, khe khẽ đong đưa, động tác mềm mại tựa như gió xuân phất lên cánh liễu, không chút khí tức khói lửa.
Phì!
Huyết Giác Đại mãng mở cái miệng máu ra, cái lưỡi đỏ tươi dính đầy nước miếng, mùi tanh hôi gay mũi phả ra, nước miếng bắn lung tung trên mặt đất, bốc lên từng làn khói xanh. Con mắt rắn màu vàng hơi nhiễm đỏ trống rỗng, lạnh băng không chút nhiệt, chỉ có thể thấy được vẻ giết chọc nguyên thủy nhất.
Nó nhanh chóng chú ý vào Tả Mạc, sát ý trong đôi mắt rắn càng lúc càng nặng, vừa ăn một đòn lôi đạn, Huyết Giác Đại mãng cực kỳ thống hận Tả Mạc.
Tê tê tê!
Đuôi rắn đầy vẩy màu bạc, như một ngọn roi lay động với tốc độ cao, phát ra âm thanh ghê người, như một mũi tên nhọn bắn về phía Tả Mạc! Hư tráo xung quanh đuôi rắn cũng theo đó mà rung động với tốc độ cao, nơi nào đó đi qua, không khí bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Ba người Lôi Bằng còn chưa hạ xuống đều hồn phi phách tán, bọn họ căn bản không thấy rõ đuôi rắn! Họ chỉ có thể thấy một khối hư ảnh, một loạt ảnh vỡ thành từng mảnh nhỏ, tựa như bầy cá do vô số con cá nhỏ hợp thành.
Ba người đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, song sự sợi hãi bản năng không cách ngăn được, tràn ngập trong mỗi ngóc ngách trong cơ thể họ.
Cho dù ông chủ có linh tráo cũng không cách nào đỡ được đòn này!
Một đòn này của Huyết Giác Đại mãng đã gần đạt tới đỉnh của lực lượng thuần túy!
Thiên hạ có vô số pháp môn, nhưng bất cứ loại lực lượng gì, sau khi đạt tới đỉnh đều là trăm sông đổ về một biển, không khác nhau nhiều.
Ba người như rơi vào hầm băng, máu toàn thân như đông lại trong nháy mắt. Nếu lão bản chết, tất cả bọn họ cũng không sống được! Cấm chế trên người bọn họ sẽ cầm cố hồn phách họ trong nháy mắt!
Cố nén tê dại khắp người, Tông Như cắn mạnh đầu lưỡi, vị máu tanh lan ra trong miệng! Trong ba người chỉ có hắn còn lực để nhúc nhích, thời gian này luyện thể cũng không uổng phí! Chống lại lực lượng công kích như vậy, thiền tu có ưu thế trời cho.
Linh lực điên cuồng vận chuyển theo chu thiên trong cơ thể, vận chuyển bất chấp hậu quả.
Hắn tựa như một tấm chì nặng, rơi mạnh xuống dưới. Ầm, trong đám bụi bặm bốc lên, một bóng người nhanh chóng lao ra.
Phút chốc hắn đã xuất hiện trước người Tả Mạc, hư ảnh vỡ vụn phản chiếu trong tầm ánh mắt hắn, cảnh tượng khiến người khác kinh hãi nhưng lúc này lại không tạo ra chút ảnh hưởng đối với hắn.
Tâm thần trấn tĩnh, tiếp tục phòng thủ, không ngạc nhiên không vui mừng, không tức không giận, thoải mái đứng nhìn!
Một chuỗi Mộc Thiền châu ở cổ tay hắn chậm rãi sáng lên, quang mang vàng đậm nhu hòa bao phủ toàn thân.
Trong quang mang, vô số sợi thiền âm, vô số ánh sáng kinh văn lưu chuyển.
Phốc!
Đuôi rắn đánh hung hăng đánh lên ánh sáng vàng trên người Tông Như, ánh sáng vàng lập tức tối lại, lay động bất định như ngọn nến sắp tàn trong làn gió.
Huyết Giác Đại mãng chỉ cảm thấy mình như bị một khối sắt nung đỏ đập trúng, không ngừng kêu lên từng tiếng phì phì đau đớn, thân hình khổng lồ giẫy dụa điên cuồng! Đau đớn! Mỗi khối xương đều đau đớn, đau tới tận xương tận tủy!
Ba ba ba!
Mộc Thiền châu trên cổ tay Tông Như lập tức nổ tan, ánh sáng vàng cũng lụi tàn, Tông Như không nhịn được phun ra một tia máu, ngửa mặt ngã xuống!
Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ thấy được hai đạo quang mang như lưu ly hiện lên rồi biến mất.
Lưu Ly Thiên Ba
Lưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên.
Nắm tay như lưu ly, tinh tế tới mức thấy rõ được mỗi đường vân, giống y như hai nắm tay của Tả Mạc!
Đôi mắt vàng đỏ không chút tâm tình của Huyết Giác Đại mãng cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi. Song hai nắm đấm tinh xảo như món đồ chơi này, thế tới cũng không nhanh, nhưng lại như có lực hút trí mạng khiến trong lòng nó không thể sinh ra suy nghĩ tránh né!
Ba ba!
Hai nắm tay đánh lên hư tráo của nó.
Không có tiếng động vang trời đất, hư tráo kiên cường dẻo dai vô cùng, trước giờ chưa từng bị phá lại như một tấm bọt biển, nhẹ nhàng vỡ atn!
Không thể nào!
Không thể nào!
Thân thể nó lần đầu lộ ra ngoài!
Sự kinh hãi còn chưa kịp lan ra trong lòng nó, một viên châu nhỏ không chút thu hút đã bắn trúng thân thể khổng lồ của nó.
Con mắt vàng đỏ của nó chong phút chốc đã tan rã, băng hàn trắng xanh lan khắp thân thể nó với tốc độ kinh người.
Phì!
Huyết Giác đại mãng phát ra tiếng kêu thảm thiết, song lại như bị thứ gì đó cắt đứt, thanh âm nghẹn lại. NÓ chỉ cảm thấy bóng tối như thủy triều trào dâng, bao phủ lấy nó.
Đầu óc Tả Mạc cũng ong lên, hắn chỉ nghe được tiếng tim mình đập, trước mắt một phiến mênh mông, tất cả hưu huyễn bên ngoài như cái bóng, không hề có cảm giác chân thực. Ngược lại với thế giới hư huyễn bên ngoài, thân thể hắn lại hiện lên vô cùng tinh tế tỷ mỉ trong mắt hắn. Hắn có thể thấy rõ từng kinh mạch to nhỏ thế nào, có thể thấy được huyết quản như tảo rong, có thể thấy được kết cấu cơ nhục ra sao, kể cả cốt cách, gân, linh lực đang tan rã, địa khí đang tu bổ thân thể…
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn nửa con Huyết Giác đại mãng còn sót lại trên mặt đất, đều không kìm lòng nổi, nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Ngũ phẩm!
Đây là linh thú ngũ phẩm mà!
Ông chủ không ngờ lại có thể đánh chết linh thú ngũ phẩm.
Huyết Giác đại mãng đã biến thành tảng băng, không thể nhúc nhích, toàn thân tái nhợt.
Con mắt Lôi Bằng và Niên Lục đột nhiên co rút lại, cả hai kinh hãi nhìn vào sừng của Huyết Giác đại mãng!
Nó đang biến mất!
Biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy.!
Lôi Bằng không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu cuộc chém giết nhưng hình ảnh quỷ dị như thế này làm cho hắn không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân, cực kì sợ hãi. Mà nhất là đầu ngũ phẩm linh thú này, hắn đã dùng khí lực toàn thân để quay ánh mắt bản thân đi.
Hắn không dám nhìn!
Loại tái nhợt không có bất luận chút sức sống nào, có sức mạnh quỷ dị yêu dị làm hắn sợ bản thân mất đi một chút dũng khí cuối cùng.
Khi ánh mắt hắn chuyển hướng sang bên kia, nhất thời giật mình một cái: "Ông chủ!"
Ông chủ vẫn duy trì tư thế ra quyền, vẫn không nhúc nhích!
Một dự cảm không ổn mạnh mẽ nổi lên, Lôi Bằng liều mạng hướng phía ông chủ bay tới. Bị Lôi Bằng gọi, Niên Lục như người trong mộng mới tỉnh, khi hắn nhìn thấy ông chủ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt đại biến!
Thùm thụp!
Tả Mạc như một cọc gỗ, đột nhiên ngã xuống.
Hai người giống như kẻ điên bay về phía Tả Mạc. Trên người cấm chế không có phản chế, trong lòng hai ngươi an tâm hơn một chút, điều này nói lên rằng ông chủ không bị vết thương nào trí mạng.
Bọn họ bất chấp huyết sắc đại mãng đang bị phong hoá, hai người một người cõng Tả Mạc, một người cõng Tông Như, liều mạng hướng doanh địa bay tới. Hai ngươi không dám đi vào sơn cốc, hắc hồ lô kia nhìn qua không giống như vật vô hại.
Trong lòng hai người tràn ngập sợ hãi, không ai có thể nghĩ tới, hai gã tu giả ngưng mạch lại có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm linh thú!
Ngũ phẩm linh thú và tứ phẩm linh thú chỉ kém nhau một bậc nhưng thực lực của hai linh thú là cách nhau rất xa. Hư tráo là một trong những khác biệt lớn nhất đó. Linh thú đã ngoài ngũ phẩm, toàn thân được bao bọc bên trong Linh Tráo. Cái gọi là hư tráo kì thực chính là khu vực của linh lực, một khu vực bị linh lực của linh thú khống chế, có chưa nhiều kì diệu.
Ngũ phẩm linh thú tương đương với tu giả kim đan.
Vừa nghĩ vừa sợ, phẫn nộ giống như lửa cháy ở trên cánh đồng cỏ, thiêu rụi mỗi góc trong lòng họ.
Công Tôn Sai trở lại doanh địa, sắc mặt âm trầm như nước. Một ván này, hắn đã thua! Hắn chỉ còn cách thống suất của đối phương năm mươi bước, chỉ là năm mươi bước! Hắn trong lòng tràn ngập ảo não. nếu như bản thân có một tiểu đội Nang Như Ma, hắn có thể kéo đối phương cùng xuống địa phủ!
Lần đầu tiên như thế chật vật, Công Tôn Sai không có chút nào hài lòng, bởi vì kế hoạch của hắn không thành công. Tuy rằng mỗi lần đối chiến, kết quả đều là thất bại. Theo lý thuyết, hắn đã phải quen với thất bại. Nhưng trên thực tế không phải như thế, hắn thống hận thất bại, vô cùng thống hận, dù cho đối phương so với hắn lợi hại hơn, mạnh mẽ hơn!
Một trận chiến này nhất định làm cho nhân vật thần bí thất kinh, chỉ vậy thôi sao? Chỉ làm cho giật mình nhưng vẫn thất bại, đối với hắn mà nói như vậy không có chút ý nghĩa gì!
Chết tiệt!
Sắc mặt âm trầm Công Tôn Sai xuất hiện ở doanh địa, nhiệt độ ở doanh địa bởi bì thế tự nhiên thấp xuống. Mọi người đều minh bạch, nghìn vạn lần không nên trêu chọc ở phía sau "mẹ trẻ"!
Đúng lúc này, Công Tôn Sai nhìn thấy Lôi Bằng và Niên Lục lảo đảo bay về, trên tay là Tả Mạc, hắn chỉ cảm thấy máu ở trong người như đông lại!
Ông! Trán hắn giống như bị ăn một đấm, thậm chí nhất thời cả ngươi ngây đi.
Nhìn thấy ông chủ cùng Tông Như bị thương, doanh địa loạn cả lên, sắc mặt mọi người đại biến.
Chết tiệt!
Này không phải muốn mạng họ sao?
Ông chủ chết, nơi đây tất cả mọi người còn sống được sao! Mọi người hết hồn, sắc mặt kém vô cùng.
"Con mẹ nó đưa nào làm?"
"Chặt bọn chúng ra!"
...
Từ trong ngây dại Công Tôn Sai dần tỉnh lại, hắn mạnh mẽ hít thở thật sâu một hơi, lấy lại tinh thần đã mất. Máu tươi vừa đông cứng đột nhiên sôi trào hẳn lên, mạnh mẽ hướng phía trước trào ra!
Mặt hắn bỗng nhiên hồng lên, khuôn mặt tuấn tú giống như có thể trào máu ra vậy.
"Tất cả câm miệng cho ta!"
Lửa giận trong lồng ngực phun trào như núi lửa, khí huyết dâng lên hoá thành một tiếng quát lớn.
Trán, khoé mắt, gân xanh ở trên cổ giống như con giun lồi lên, khuôn mặt tuấn tú trở nên dị thường dữ tợn!
Âm thanh ồn ào trong doanh địa ngừng lại, lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi ngươi bị "mẹ trẻ" dữ tợn hù doạ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Công Tôn Sai kiềm chế lửa giận trong lồng ngực đang bốc lên, thanh âm khàn khàn kiềm chế, giống như tảng đá đặt ở trong lòng mọi người. "Mẹ trẻ" tận lực kiềm chế bình tĩnh, trong lòng mỗi người không tự chủ được run lên một cái.
Lôi Bằng và Niên Lục vội vàng đem mọi chuyện phát sinh kể lại tỉ mỉ.
Nghe tới hai gã tu giả có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm linh thú thì cả doanh địa đồng loạt vang lên một tiếng hít vào. Khi nghe tới ông chủ đánh chết đầu ngũ phẩm huyết giác đại mãng thì mọi người đồng loạt thất thanh.
Cả doanh địa tĩnh lặng, mọi ngươi ngơ ngác nghe lời miêu tả đầy run rẩy của Lôi Bằng.
"Là Khổng Gia huynh đệ, thủ hạ của Xích Tôn Giả. Chính lần trước một người đã tới rình mò chúng ta." Tạ Sơn mở miệng nói: "Ông chủ không vấn đề, Tông Như bị thương tương đối nghiêm trọng, phải điều dưỡng."
Tu vi của hắn là cao nhất, nhãn lực chuẩn nhất, có thể phán đoán chuẩn xác thương thế. Lời hắn nói ra nhất thời làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Công Tôn Sai không chút chuyển biển tốt đẹp, tình huống của bướm Hồng Ban hắn đại khái minh bạch.
Nếu như sư huynh thật sự có điều gì bất trắc, bản thân...
Hắn nắm chặt nắm tay, không hề phát hiện ra móng tay đã đâm sau vào da thịt.
Tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân!
Hắn ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ máu. Hắn buông nắm tay ra, da thịt theo móng tay rơi ra.
"Cả đội xuất phát!"
Bọn họ lúc này mới cảm thụ được tư vị lôi đạn của ông chủ không cách nào tiến tới vừa rồi. Trước mặt như có một bức tường khí vô hình, phí kiếm hay đao trong tay đều bị ngăn cản lại. Linh lực đầy tính sát thương dũng mãnh tiến tới nhưng cũng chỉ như trâu lao xuống biển, không chút phản ứng.
Ba người hoảng hốt, không kịp trở ra, bỗng nhiên một lực lượng mạnh mẽ ập tới, bọn họ nhất thời không khống chế được thân hình.
Bịch bịch bịch!
Thân rắn to như thùng nước của Huyết Giác Đại mãng vặn vẹo, ba người như ba bao cát, bị đánh văng ra xa.
Tả Mạc không ngẩng đầu lên, tất cả tạp niệm trong lòng đều không cánh mà bay, hắn vung hai tay lên, khe khẽ đong đưa, động tác mềm mại tựa như gió xuân phất lên cánh liễu, không chút khí tức khói lửa.
Phì!
Huyết Giác Đại mãng mở cái miệng máu ra, cái lưỡi đỏ tươi dính đầy nước miếng, mùi tanh hôi gay mũi phả ra, nước miếng bắn lung tung trên mặt đất, bốc lên từng làn khói xanh. Con mắt rắn màu vàng hơi nhiễm đỏ trống rỗng, lạnh băng không chút nhiệt, chỉ có thể thấy được vẻ giết chọc nguyên thủy nhất.
Nó nhanh chóng chú ý vào Tả Mạc, sát ý trong đôi mắt rắn càng lúc càng nặng, vừa ăn một đòn lôi đạn, Huyết Giác Đại mãng cực kỳ thống hận Tả Mạc.
Tê tê tê!
Đuôi rắn đầy vẩy màu bạc, như một ngọn roi lay động với tốc độ cao, phát ra âm thanh ghê người, như một mũi tên nhọn bắn về phía Tả Mạc! Hư tráo xung quanh đuôi rắn cũng theo đó mà rung động với tốc độ cao, nơi nào đó đi qua, không khí bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Ba người Lôi Bằng còn chưa hạ xuống đều hồn phi phách tán, bọn họ căn bản không thấy rõ đuôi rắn! Họ chỉ có thể thấy một khối hư ảnh, một loạt ảnh vỡ thành từng mảnh nhỏ, tựa như bầy cá do vô số con cá nhỏ hợp thành.
Ba người đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, song sự sợi hãi bản năng không cách ngăn được, tràn ngập trong mỗi ngóc ngách trong cơ thể họ.
Cho dù ông chủ có linh tráo cũng không cách nào đỡ được đòn này!
Một đòn này của Huyết Giác Đại mãng đã gần đạt tới đỉnh của lực lượng thuần túy!
Thiên hạ có vô số pháp môn, nhưng bất cứ loại lực lượng gì, sau khi đạt tới đỉnh đều là trăm sông đổ về một biển, không khác nhau nhiều.
Ba người như rơi vào hầm băng, máu toàn thân như đông lại trong nháy mắt. Nếu lão bản chết, tất cả bọn họ cũng không sống được! Cấm chế trên người bọn họ sẽ cầm cố hồn phách họ trong nháy mắt!
Cố nén tê dại khắp người, Tông Như cắn mạnh đầu lưỡi, vị máu tanh lan ra trong miệng! Trong ba người chỉ có hắn còn lực để nhúc nhích, thời gian này luyện thể cũng không uổng phí! Chống lại lực lượng công kích như vậy, thiền tu có ưu thế trời cho.
Linh lực điên cuồng vận chuyển theo chu thiên trong cơ thể, vận chuyển bất chấp hậu quả.
Hắn tựa như một tấm chì nặng, rơi mạnh xuống dưới. Ầm, trong đám bụi bặm bốc lên, một bóng người nhanh chóng lao ra.
Phút chốc hắn đã xuất hiện trước người Tả Mạc, hư ảnh vỡ vụn phản chiếu trong tầm ánh mắt hắn, cảnh tượng khiến người khác kinh hãi nhưng lúc này lại không tạo ra chút ảnh hưởng đối với hắn.
Tâm thần trấn tĩnh, tiếp tục phòng thủ, không ngạc nhiên không vui mừng, không tức không giận, thoải mái đứng nhìn!
Một chuỗi Mộc Thiền châu ở cổ tay hắn chậm rãi sáng lên, quang mang vàng đậm nhu hòa bao phủ toàn thân.
Trong quang mang, vô số sợi thiền âm, vô số ánh sáng kinh văn lưu chuyển.
Phốc!
Đuôi rắn đánh hung hăng đánh lên ánh sáng vàng trên người Tông Như, ánh sáng vàng lập tức tối lại, lay động bất định như ngọn nến sắp tàn trong làn gió.
Huyết Giác Đại mãng chỉ cảm thấy mình như bị một khối sắt nung đỏ đập trúng, không ngừng kêu lên từng tiếng phì phì đau đớn, thân hình khổng lồ giẫy dụa điên cuồng! Đau đớn! Mỗi khối xương đều đau đớn, đau tới tận xương tận tủy!
Ba ba ba!
Mộc Thiền châu trên cổ tay Tông Như lập tức nổ tan, ánh sáng vàng cũng lụi tàn, Tông Như không nhịn được phun ra một tia máu, ngửa mặt ngã xuống!
Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ thấy được hai đạo quang mang như lưu ly hiện lên rồi biến mất.
Lưu Ly Thiên Ba
Lưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên.
Nắm tay như lưu ly, tinh tế tới mức thấy rõ được mỗi đường vân, giống y như hai nắm tay của Tả Mạc!
Đôi mắt vàng đỏ không chút tâm tình của Huyết Giác Đại mãng cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi. Song hai nắm đấm tinh xảo như món đồ chơi này, thế tới cũng không nhanh, nhưng lại như có lực hút trí mạng khiến trong lòng nó không thể sinh ra suy nghĩ tránh né!
Ba ba!
Hai nắm tay đánh lên hư tráo của nó.
Không có tiếng động vang trời đất, hư tráo kiên cường dẻo dai vô cùng, trước giờ chưa từng bị phá lại như một tấm bọt biển, nhẹ nhàng vỡ atn!
Không thể nào!
Không thể nào!
Thân thể nó lần đầu lộ ra ngoài!
Sự kinh hãi còn chưa kịp lan ra trong lòng nó, một viên châu nhỏ không chút thu hút đã bắn trúng thân thể khổng lồ của nó.
Con mắt vàng đỏ của nó chong phút chốc đã tan rã, băng hàn trắng xanh lan khắp thân thể nó với tốc độ kinh người.
Phì!
Huyết Giác đại mãng phát ra tiếng kêu thảm thiết, song lại như bị thứ gì đó cắt đứt, thanh âm nghẹn lại. NÓ chỉ cảm thấy bóng tối như thủy triều trào dâng, bao phủ lấy nó.
Đầu óc Tả Mạc cũng ong lên, hắn chỉ nghe được tiếng tim mình đập, trước mắt một phiến mênh mông, tất cả hưu huyễn bên ngoài như cái bóng, không hề có cảm giác chân thực. Ngược lại với thế giới hư huyễn bên ngoài, thân thể hắn lại hiện lên vô cùng tinh tế tỷ mỉ trong mắt hắn. Hắn có thể thấy rõ từng kinh mạch to nhỏ thế nào, có thể thấy được huyết quản như tảo rong, có thể thấy được kết cấu cơ nhục ra sao, kể cả cốt cách, gân, linh lực đang tan rã, địa khí đang tu bổ thân thể…
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn nửa con Huyết Giác đại mãng còn sót lại trên mặt đất, đều không kìm lòng nổi, nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Ngũ phẩm!
Đây là linh thú ngũ phẩm mà!
Ông chủ không ngờ lại có thể đánh chết linh thú ngũ phẩm.
Huyết Giác đại mãng đã biến thành tảng băng, không thể nhúc nhích, toàn thân tái nhợt.
Con mắt Lôi Bằng và Niên Lục đột nhiên co rút lại, cả hai kinh hãi nhìn vào sừng của Huyết Giác đại mãng!
Nó đang biến mất!
Biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy.!
Lôi Bằng không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu cuộc chém giết nhưng hình ảnh quỷ dị như thế này làm cho hắn không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân, cực kì sợ hãi. Mà nhất là đầu ngũ phẩm linh thú này, hắn đã dùng khí lực toàn thân để quay ánh mắt bản thân đi.
Hắn không dám nhìn!
Loại tái nhợt không có bất luận chút sức sống nào, có sức mạnh quỷ dị yêu dị làm hắn sợ bản thân mất đi một chút dũng khí cuối cùng.
Khi ánh mắt hắn chuyển hướng sang bên kia, nhất thời giật mình một cái: "Ông chủ!"
Ông chủ vẫn duy trì tư thế ra quyền, vẫn không nhúc nhích!
Một dự cảm không ổn mạnh mẽ nổi lên, Lôi Bằng liều mạng hướng phía ông chủ bay tới. Bị Lôi Bằng gọi, Niên Lục như người trong mộng mới tỉnh, khi hắn nhìn thấy ông chủ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt đại biến!
Thùm thụp!
Tả Mạc như một cọc gỗ, đột nhiên ngã xuống.
Hai người giống như kẻ điên bay về phía Tả Mạc. Trên người cấm chế không có phản chế, trong lòng hai ngươi an tâm hơn một chút, điều này nói lên rằng ông chủ không bị vết thương nào trí mạng.
Bọn họ bất chấp huyết sắc đại mãng đang bị phong hoá, hai người một người cõng Tả Mạc, một người cõng Tông Như, liều mạng hướng doanh địa bay tới. Hai ngươi không dám đi vào sơn cốc, hắc hồ lô kia nhìn qua không giống như vật vô hại.
Trong lòng hai người tràn ngập sợ hãi, không ai có thể nghĩ tới, hai gã tu giả ngưng mạch lại có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm linh thú!
Ngũ phẩm linh thú và tứ phẩm linh thú chỉ kém nhau một bậc nhưng thực lực của hai linh thú là cách nhau rất xa. Hư tráo là một trong những khác biệt lớn nhất đó. Linh thú đã ngoài ngũ phẩm, toàn thân được bao bọc bên trong Linh Tráo. Cái gọi là hư tráo kì thực chính là khu vực của linh lực, một khu vực bị linh lực của linh thú khống chế, có chưa nhiều kì diệu.
Ngũ phẩm linh thú tương đương với tu giả kim đan.
Vừa nghĩ vừa sợ, phẫn nộ giống như lửa cháy ở trên cánh đồng cỏ, thiêu rụi mỗi góc trong lòng họ.
Công Tôn Sai trở lại doanh địa, sắc mặt âm trầm như nước. Một ván này, hắn đã thua! Hắn chỉ còn cách thống suất của đối phương năm mươi bước, chỉ là năm mươi bước! Hắn trong lòng tràn ngập ảo não. nếu như bản thân có một tiểu đội Nang Như Ma, hắn có thể kéo đối phương cùng xuống địa phủ!
Lần đầu tiên như thế chật vật, Công Tôn Sai không có chút nào hài lòng, bởi vì kế hoạch của hắn không thành công. Tuy rằng mỗi lần đối chiến, kết quả đều là thất bại. Theo lý thuyết, hắn đã phải quen với thất bại. Nhưng trên thực tế không phải như thế, hắn thống hận thất bại, vô cùng thống hận, dù cho đối phương so với hắn lợi hại hơn, mạnh mẽ hơn!
Một trận chiến này nhất định làm cho nhân vật thần bí thất kinh, chỉ vậy thôi sao? Chỉ làm cho giật mình nhưng vẫn thất bại, đối với hắn mà nói như vậy không có chút ý nghĩa gì!
Chết tiệt!
Sắc mặt âm trầm Công Tôn Sai xuất hiện ở doanh địa, nhiệt độ ở doanh địa bởi bì thế tự nhiên thấp xuống. Mọi người đều minh bạch, nghìn vạn lần không nên trêu chọc ở phía sau "mẹ trẻ"!
Đúng lúc này, Công Tôn Sai nhìn thấy Lôi Bằng và Niên Lục lảo đảo bay về, trên tay là Tả Mạc, hắn chỉ cảm thấy máu ở trong người như đông lại!
Ông! Trán hắn giống như bị ăn một đấm, thậm chí nhất thời cả ngươi ngây đi.
Nhìn thấy ông chủ cùng Tông Như bị thương, doanh địa loạn cả lên, sắc mặt mọi người đại biến.
Chết tiệt!
Này không phải muốn mạng họ sao?
Ông chủ chết, nơi đây tất cả mọi người còn sống được sao! Mọi người hết hồn, sắc mặt kém vô cùng.
"Con mẹ nó đưa nào làm?"
"Chặt bọn chúng ra!"
...
Từ trong ngây dại Công Tôn Sai dần tỉnh lại, hắn mạnh mẽ hít thở thật sâu một hơi, lấy lại tinh thần đã mất. Máu tươi vừa đông cứng đột nhiên sôi trào hẳn lên, mạnh mẽ hướng phía trước trào ra!
Mặt hắn bỗng nhiên hồng lên, khuôn mặt tuấn tú giống như có thể trào máu ra vậy.
"Tất cả câm miệng cho ta!"
Lửa giận trong lồng ngực phun trào như núi lửa, khí huyết dâng lên hoá thành một tiếng quát lớn.
Trán, khoé mắt, gân xanh ở trên cổ giống như con giun lồi lên, khuôn mặt tuấn tú trở nên dị thường dữ tợn!
Âm thanh ồn ào trong doanh địa ngừng lại, lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi ngươi bị "mẹ trẻ" dữ tợn hù doạ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Công Tôn Sai kiềm chế lửa giận trong lồng ngực đang bốc lên, thanh âm khàn khàn kiềm chế, giống như tảng đá đặt ở trong lòng mọi người. "Mẹ trẻ" tận lực kiềm chế bình tĩnh, trong lòng mỗi người không tự chủ được run lên một cái.
Lôi Bằng và Niên Lục vội vàng đem mọi chuyện phát sinh kể lại tỉ mỉ.
Nghe tới hai gã tu giả có thể gọi ra một đầu ngũ phẩm linh thú thì cả doanh địa đồng loạt vang lên một tiếng hít vào. Khi nghe tới ông chủ đánh chết đầu ngũ phẩm huyết giác đại mãng thì mọi người đồng loạt thất thanh.
Cả doanh địa tĩnh lặng, mọi ngươi ngơ ngác nghe lời miêu tả đầy run rẩy của Lôi Bằng.
"Là Khổng Gia huynh đệ, thủ hạ của Xích Tôn Giả. Chính lần trước một người đã tới rình mò chúng ta." Tạ Sơn mở miệng nói: "Ông chủ không vấn đề, Tông Như bị thương tương đối nghiêm trọng, phải điều dưỡng."
Tu vi của hắn là cao nhất, nhãn lực chuẩn nhất, có thể phán đoán chuẩn xác thương thế. Lời hắn nói ra nhất thời làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Công Tôn Sai không chút chuyển biển tốt đẹp, tình huống của bướm Hồng Ban hắn đại khái minh bạch.
Nếu như sư huynh thật sự có điều gì bất trắc, bản thân...
Hắn nắm chặt nắm tay, không hề phát hiện ra móng tay đã đâm sau vào da thịt.
Tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân!
Hắn ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ máu. Hắn buông nắm tay ra, da thịt theo móng tay rơi ra.
"Cả đội xuất phát!"
Tác giả :
Phương Tưởng