Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 53: Trừ yêu
Tiết Mật quay trở về phòng nhưng đứng ngồi không yên, không ngủ được, đến nửa đêm Nguyệt Kiến cùng Quân Ngọc Hàn mới trở lại, vừa vào cửa, Tiết Mật đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người hai người.
“Thế nào?” Tiết Mật vội hỏi.
“Tỷ, có thật nhiều người chết, nhưng hình như người lân châu cũng không có biết, ta cùng Quân ca ca giết rất nhiều yêu tu, nhưng vẫn để chạy thoát nhiều……” Nguyệt Kiến lòng còn sợ hãi nói.
“Xem ra mấy đêm tới cũng không thể nghỉ ngơi, hơn nữa lần này ta phát hiện vị trí tụ yêu trận, nhưng không vào được, nhất định phải đem nó phá đi…..” Quân Ngọc Hàn sắc mặt ngưng trọng nói.
“Tụ yêu trận?” Tiết Mật vừa nghe cái tên này, chỉ biết không phải là thứ tốt.
“Đúng vậy, trận không lớn, ta có thể đi vào, Quân ca ca thử vài lần nhưng đều không được. Đặt trên đỉnh ngọn núi cao nhất kia, nó rất hấp dẫn ta, không tự giác liền chạy tới nơi đó. Quân ca ca đi theo ta tìm được nơi đó, lúc ấy ở trên núi có thật nhiều yêu tu tụ tập, trận pháp kia hình như có thể giúp bọn họ trở nên cường đại, cho nên mới hấp dẫn nhiều yêu tu như vậy, cũng không biết ai thiết lập……” Nguyệt Kiến giải thích.
“Hai người các ngươi hợp lực mà cũng phá không được sao?” Tiết Mật có chút kinh ngạc.
“Trận pháp kia thực cổ quái, có thể không phải tu sĩ bình thường bố trí, ta tạm thời cũng không có biện pháp gì, nhưng giờ ta biết nó ở nơi nào nhất định sẽ không mặc kệ.” Quân Ngọc Hàn kiên định nói.
Tiết Mật thấy hắn như vậy, nhíu mày nghĩ nghĩ, từ trong không gian xuất ra một mặt gương màu đỏ, đây là vật trong tay Tiếu Doanh, tên là Khuy Thiên kính, hẳn là tiên khí, thích hợp phá vỡ trận pháp. Lúc tử y tiên tôn rời đi không mang theo mấy thứ này, ngược lại tiện nghi cho mấy người bọn họ.
“Cho ngươi, đối với việc phá trận chắc là có hữu dụng.” Tiết Mật đưa cái gương tới trước mặt Quân Ngọc Hàn.
“Đây là……” Quân Ngọc Hàn hai mắt ngưng trọng, vẻ mặt không thể tin, “Đây không thuộc Tu Chân Giới đi?”
Nghe vậy, Tiết Mật cũng có chút kinh ngạc, tất cả mọi người khi nhìn thấy uy lực của gương mới hoài nghi xuất xứ của nó, không ngờ Quân Ngọc Hàn liếc mắt có thể nhận ra, xem ra nàng có chút xem thường hắn.
“Đây là tiên khí.” Nói xong, Tiết Mật liền nhìn chằm chằm ánh mắt nam tử.
Thấy trong đó hiện lên một mạt ngạc nhiên, nhưng không có tham lam, giữ lấy, tư tưởng kiên định.
“Tiên khí? Khó trách……” Nam tử bày một bộ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ánh mắt thâm sâu nhìn Tiết Mật, “Ngươi nguyện ý đem nó cho ta mượn dùng?”
“Ân.” Tiết Mật gật gật đầu, sau đó đem gương đặt vào tay hắn, “Đối với các ngươi hẳn là có trợ giúp!”
Quân Ngọc Hàn nhìn gương trong tay, lại nhìn nhìn Tiết Mật, trong mắt xẹt qua tia phức tạp.
“Tiên khí? Ta xem với, ta xem với.” Nguyệt Kiến đem gương cầm trong tay, cẩn thận đánh giá, sau đó lại thả vào tay Quân Ngọc Hàn, “Quả nhiên không giống, ta xem mà có chút sợ nga….. Mật Mật, ngươi sao có đồ vật này?”
“……. Tỷ tỷ của ta cho ta dùng để phòng thân.” Tiết Mật nghĩ tới Tiết Linh bây giờ còn ở Ngọc Linh sơn, trong mắt buồn bả, thật sự có chút nhớ nhung……
“Mật Mật, ngươi còn có tỷ tỷ sao? Ta cũng chưa nghe ngươi nói qua, lúc trước không phải nói là không có thân nhân bằng hữu sao?” Nguyệt Kiến ngạc nhiên nói.
“……. Kỳ thật là có, chính là….. Ta tạm thời không thể trở về gặp bọn họ……” Tiết Mật cười cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quân Ngọc Hàn, “Thực xin lỗi, ta nói dối……”
Nam tử nhìn nàng, ngừng một chút nói, “…… Không sao.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Mật phát hiện Nguyệt Kiến cũng Quân Ngọc Hàn đã rời đi, bình tĩnh đứng dậy, ôm hắc báo đã biến thành hắc miêu ngồi trên ghế đá ngoài phòng, chờ bọn họ trở về, đột nhiên phát hiện cùng cuộc sống ở thôn trang không có gì bất đồng.
Thời gian này, Tô lão gia cùng Tô Uyển cũng tới một lần hỏi về hành tung của Quân Ngọc Hàn, bất quá Tô lão gia là hỏi công khai, còn Tô tiểu thư là nói bóng nói gió, nhưng đều bị Tiết Mật trả lời lấy lệ nên trở về.
Trời dần dần tối, Tiết Mật cũng càng lúc ngồi không yên, chân trời tà dương đỏ rực, kéo cái bóng của nàng thật dài. Tiết Mật nhìn áng mây giống như lửa kia, trong lòng thế nào cũng không bình tĩnh được.
“Tiểu hắc, ngươi nói bọn họ sao đến bây giờ vẫn chưa trở về chứ?” Tiết Mật vô ý thức hỏi hắc miêu nằm ở trong ngực nàng.
“……” Hắc miêu không có trả lời, nó cũng không biết, chính là vẫn tiếp tục cùng nàng chờ.
Từ từ đến nửa đêm, Tiết Mật vẫn ngồi ở chỗ kia chờ, không nhúc nhích, lo lắng cũng chậm chậm bình tĩnh, ngược lại bắt đầu vuốt lông hắc miêu.
Đột nhiên hai bóng dáng đen tuyền xuất hiện trước mặt Tiết Mật, sợ tới mức thiếu chút nữa nàng nhổ lông hắc miêu.
“Tiết Mật……” Quân Ngọc Hàn thanh âm ôn hòa vang lên, “Nguyệt Kiến bị thương…..”
Nữ tử cả kinh, vội vàng chạy lại đỡ nữ hài trong lòng nam tử, “Nguyệt Kiến! Nguyệt Kiến! Tại sao lại thế?”
“Thật có lỗi, nhất thời không chú ý làm cho nàng bị thương, vỗn chúng ta đã đem tất cả yêu tu giết chết, nhưng là yêu vương kia quá mức giả dối, hắn giả chết, Nguyệt Kiến nhất thời không kiểm tra bị hắn đánh lén, bị thương, yêu vương kia cũng đào tẩu……” Quân Ngọc Hàn vẻ mặt xin lỗi nói.
Nhìn hắn thế này Tiết Mật cũng không nói được gì, mang Nguyệt Kiến vào trong phòng, từ trong không gian xuất ra gốc Cửu diệp thanh liên cuối cùng còn thừa lại đút nàng ăn. Cửa diệp thanh liên là thuốc trị thương tốt, hẳn dùng được……
Thấy thế, Quân Ngọc Hàn cầm cổ tay nàng, đem linh lực rót vào trong cơ thể nàng, giúp nàng mau chóng tiêu hóa linh lực tiên thảo.
Qua một lúc, nam tử mới nhẹ nhàng buông cổ tay nàng, trên trán cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng, dù sao vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, linh lực cũng đã hao phí đi không ít.
“Sao rồi?” Tiết Mật sốt ruột hỏi.
“Thương thế sắp khỏi, chính là linh lực lúc nãy tiêu hao nhiều, hiện tại đang phong bế tĩnh dưỡng, linh dược của ngươi không tồi!” Quân Ngọc Hàn lau mồ hôi trên trán, môi hơi có chút trắng bệch nói.
“Cám ơn!” Tiết Mật nói, sau đó thấy hắn thế này có chút không đành lòng, đưa cho hắn một viên đan dược màu nâu tím, “ Ăn hàm nguyên đan này đi, rồi đi nghỉ ngơi, ta sẽ trông chừng.”
“Nhưng mà ngươi……”
“Không sao, một đêm không có gì đáng lo, hơn nữa ta còn có tiểu hắc, nó sẽ giúp ta, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Tiết Mật không cho hắn giải thích đẩy hắn về phòng Nguyệt Kiến ở lúc trước.
Trong phòng, Quân Ngọc Hàn ngồi xếp bằng, nhìn đan dược to tròn trong tay, ánh mắt sâu xa.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Quân Ngọc Hàn đều ra ngoài tìm kiếm tung tích yêu vương kia, chính là không biết vì sao, tìm khắp nơi cũng không thấy, nhưng trong thành lân châu mỗi ngày đều có người chết, khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều hoảng sợ.
Tiết Mật vẫn lưu lại chiếu cố Nguyệt Kiến như cũ mê man bất tỉnh, thời gian này có rất nhiều người Tô phủ đến đây, tiếp đãi hai hần, sau đó Tiết Mật cũng không thấy nữa, thời điểm này thật sự không có tâm tình cùng người ta cảm thán trong thành lại có nhà ai có người mất tích, nhưng Tô gia thiên kim mỗi ngày đều tới.
Ngày hôm nay, Tô Uyển lại tới sân Tiết Mật.
Nghe thông báo, Tiết Mật sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nguyệt Kiến, loay hoay không biết nên đi ra hay là không ra, không được, nói uyển chuyển như thế nào cũng không được, xem ra vẫn nên đi ra ngoài tiếp đãi nàng một hồi.
Chờ Tiết Mật đi ra ngoài, thấy bạch y nữ tử đang ngồi trên ghế đá trong viện của nàng.
“Tô tiểu thư.” Tiết Mật đi sang, cất tiếng chào.
“Quân phu nhân.” Tô Uyển ôn ôn nhu nhu nói.
“Có chuyện gì sao?” Tiết Mật ngồi xuống đối diện nàng, cười hỏi, không được, xưng hô này cho dù nghe mấy lần vẫn không quen a!
“Nguyệt Kiến cô nương thân thể đã tốt rồi chứ, ta đem nhân sâm, đông trùng, hạ thảo tới đây, hy vọng có thể dùng được.” Nói xong thị nữ bên cạnh nàng xuất ra một hộp gỗ lim tinh xảo, vừa mở hộp, dược thảo trân quý nhất tề được bày ra, xem hình dáng nhân sâm này, ít nhát là vài trăm năm, không ngờ trừ Tiết Linh, thế nhưng nàng còn gặp một nữ tử vừa xinh đẹp lương thiện vừa ôn nhu thế này.
“Cám ơn, ta……” Còn chưa nói xong, hắc miêu trên đùi Tiết Mật bỗng nhảy xuống, nháy mắt biến thành hắc báo, nhìn đầu tường phía bên phải, cong lưng lại.
“A!” Thấy thế, hai thị nữ lập tức sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, sắc mặt Tô Uyển vẫn còn trấn định, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiết Mật lập tức đứng dậy, nhìn chăm chú thân ảnh màu đen trên tường, không nói gì.
“Nguyên lai là ở đây, làm ta tìm mãi……” Thanh âm hung ác nham hiểm vang lên, hắc y nam tử cúi đầu ngửi ngửi, liếm liếm môi nói, “Nguyên tưởng tiểu nha đầu kia là vật đại bổ, không ngờ nơi này còn có người có tiên thiên nguyên khí, thật là nhặt được tiện nghi lớn……” Nam tử thanh âm hưng phấn.
Nghe vậy, Tiết Mật hai tay nắm chặt, nàng biết người được nhắc đến chính là nàng, nhưng hiện tại làm sao bây giờ, Nguyệt Kiến hôn mê bất tỉnh, Quân Ngọc Hàn còn chưa trở về, trên người nàng tuy rằng có pháp bảo, nhưng căn bản không có linh lực để tiến hành, nếu chỉ dựa vào hắc báo thật sự có chút khó khắn.
Hắc báo lại hoàn toàn không nghe hắn nói chuyện, trực tiếp phi thân lên, phun ngọn lửa tử hắc vào người nam tử.
Nam tử gian nan tránh né, quay đầu nhìn vách tường bị ngọn lửa ăn mòn, trong mắt hơi chút ngưng trọng, “Không nghĩ tới một linh thú nho nhỏ mà uy lực không hề nhỏ a…..”
Cách không đánh hắc báo một chưởng bay ra ngoài, Tiết Mật cả kinh, “Tiểu hắc…..” Không ngờ tu vi người này cường đại như vậy, làm sao bây giờ, hiện tại làm sao bây giờ?
Nhìn người nọ cách mình càng ngày càng gần, Tiết Mật chậm rãi lui về sau, lại không nghĩ tốc độ người nọ đột nhiên nhanh hơn, công phu trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng, hai tay nhanh chóng chộp vào người nàng.
Chính là còn chưa bắt được, người đã bị một đạo kim quang bắn bay ra ngoài.
Nhìn bóng đen té trên mặt đất, Tiết Mật trong lòng buông lỏng, xuất ra một viên hạt châu trong suốt để ở trên cổ, ánh mắt phức tạp, không nghĩ tới ngươi lại cứu ta một lần.
Nhưng trong một khắc, người nọ liền đứng dậy, xem ra không bị nhiều thương tích, kỳ thật cũng không có biện pháp, thủy ngự châu này chỉ có thể phòng thủ, không thể công kích, hơn nữa phương thức phòng thủ vẫn tương đối ôn hòa.
“Xem nó có thể cứu ngươi bao nhiêu lần!” Thấy tình hình vậy, nam tử âm ngoan nói.
Sau đó đánh tới, nhưng còn chưa được nửa đường, thế nhưng quay đầu hướng về Tô Uyển.
“Không cần!” Tiết Mật cả kinh vội vàng chạy lại chỗ nàng, bổ nhào vào thân thể hắn, nàng có pháp bảo hộ thân nên không lo, nhưng Tô tiểu thư là người bình thường a!
“Quân đại ca……” Tô Uyển nhìn phía sau Tiết Mật, đột nhiên kêu lên.
Nữ tử chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, một cỗ chất lỏng sềnh sệch dính dính ở sau lưng nàng chảy xuống.
Cơ thể có chút run rẩy quay đầu nhìn, chỉ thấy Hắc y nhân kia cùng Quân Ngọc Hàn đều ngã xuống sau lưng nàng, hôn mê bất tỉnh.
“Quân…… Ngọc Hàn……”
Lúc này, hắc báo cũng từ đống đổ nát đi ra, nhìn hai người té trên mặt đất, há miệng đem Hắc y nhân đốt sạch sẽ.
Nghe thấy thanh âm mọi người chạy lại bên này, Tiết Mật đem tiểu hắc thu vào trong không gian, run rẩy nâng nam tử hôn mê bất tỉnh, bắt lấy cổ tay hắn, rất suy yếu……
Sau đó vội vàng đưa hắn vào trong phòng, đóng cửa lại, không để ý tới thanh âm ồn ào ngoài cửa. Không được, cần nhanh nhanh cửa trị, nhưng Cửu diệp thanh liên trị thương tốt nhất đã không còn, chỉ có thể đổi thảo dược khác, cộng thêm một ít linh đan, tuy thời gian có thể sẽ hơi lâu, nhưng hẳn là có thể. Nghĩ như vậy, Tiết Mật dần dần trấn định lại.
Kế tiếp vài ngày, đối với khách tới thăm ngoài cửa, Tiết Mật vẫn đóng cửa không gặp, chuyên tâm chiếu cố Nguyệt Kiến cùng Quân Ngọc Hàn, cũng cho tiểu hắc ở trong không gian ăn không ít thảo dược.
Hoàn hảo không tới hai ngày Nguyệt Kiến liền tỉnh, hắc báo cũng dần dần khôi phục, cũng chỉ còn lại Quân Ngọc Hàn vẫn đang ngủ ở trên giường không chút động tĩnh.
Liên tục mấy ngày tập trung tinh thân dốc lòng chiếu cố, nguyên bản Tiết Mật còn không nhiều linh lực cũng duy trì không nổi, tựa vào trước giường Quân Ngọc Hàn ngủ say.
Vì thế, nam tử vừa tỉnh lại ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của nữ tử tựa vào bên giường hắn ngủ say, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, không tự giác vươn tay sờ sờ tóc của nàng, ánh mắt nhu hòa.
“Thế nào?” Tiết Mật vội hỏi.
“Tỷ, có thật nhiều người chết, nhưng hình như người lân châu cũng không có biết, ta cùng Quân ca ca giết rất nhiều yêu tu, nhưng vẫn để chạy thoát nhiều……” Nguyệt Kiến lòng còn sợ hãi nói.
“Xem ra mấy đêm tới cũng không thể nghỉ ngơi, hơn nữa lần này ta phát hiện vị trí tụ yêu trận, nhưng không vào được, nhất định phải đem nó phá đi…..” Quân Ngọc Hàn sắc mặt ngưng trọng nói.
“Tụ yêu trận?” Tiết Mật vừa nghe cái tên này, chỉ biết không phải là thứ tốt.
“Đúng vậy, trận không lớn, ta có thể đi vào, Quân ca ca thử vài lần nhưng đều không được. Đặt trên đỉnh ngọn núi cao nhất kia, nó rất hấp dẫn ta, không tự giác liền chạy tới nơi đó. Quân ca ca đi theo ta tìm được nơi đó, lúc ấy ở trên núi có thật nhiều yêu tu tụ tập, trận pháp kia hình như có thể giúp bọn họ trở nên cường đại, cho nên mới hấp dẫn nhiều yêu tu như vậy, cũng không biết ai thiết lập……” Nguyệt Kiến giải thích.
“Hai người các ngươi hợp lực mà cũng phá không được sao?” Tiết Mật có chút kinh ngạc.
“Trận pháp kia thực cổ quái, có thể không phải tu sĩ bình thường bố trí, ta tạm thời cũng không có biện pháp gì, nhưng giờ ta biết nó ở nơi nào nhất định sẽ không mặc kệ.” Quân Ngọc Hàn kiên định nói.
Tiết Mật thấy hắn như vậy, nhíu mày nghĩ nghĩ, từ trong không gian xuất ra một mặt gương màu đỏ, đây là vật trong tay Tiếu Doanh, tên là Khuy Thiên kính, hẳn là tiên khí, thích hợp phá vỡ trận pháp. Lúc tử y tiên tôn rời đi không mang theo mấy thứ này, ngược lại tiện nghi cho mấy người bọn họ.
“Cho ngươi, đối với việc phá trận chắc là có hữu dụng.” Tiết Mật đưa cái gương tới trước mặt Quân Ngọc Hàn.
“Đây là……” Quân Ngọc Hàn hai mắt ngưng trọng, vẻ mặt không thể tin, “Đây không thuộc Tu Chân Giới đi?”
Nghe vậy, Tiết Mật cũng có chút kinh ngạc, tất cả mọi người khi nhìn thấy uy lực của gương mới hoài nghi xuất xứ của nó, không ngờ Quân Ngọc Hàn liếc mắt có thể nhận ra, xem ra nàng có chút xem thường hắn.
“Đây là tiên khí.” Nói xong, Tiết Mật liền nhìn chằm chằm ánh mắt nam tử.
Thấy trong đó hiện lên một mạt ngạc nhiên, nhưng không có tham lam, giữ lấy, tư tưởng kiên định.
“Tiên khí? Khó trách……” Nam tử bày một bộ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ánh mắt thâm sâu nhìn Tiết Mật, “Ngươi nguyện ý đem nó cho ta mượn dùng?”
“Ân.” Tiết Mật gật gật đầu, sau đó đem gương đặt vào tay hắn, “Đối với các ngươi hẳn là có trợ giúp!”
Quân Ngọc Hàn nhìn gương trong tay, lại nhìn nhìn Tiết Mật, trong mắt xẹt qua tia phức tạp.
“Tiên khí? Ta xem với, ta xem với.” Nguyệt Kiến đem gương cầm trong tay, cẩn thận đánh giá, sau đó lại thả vào tay Quân Ngọc Hàn, “Quả nhiên không giống, ta xem mà có chút sợ nga….. Mật Mật, ngươi sao có đồ vật này?”
“……. Tỷ tỷ của ta cho ta dùng để phòng thân.” Tiết Mật nghĩ tới Tiết Linh bây giờ còn ở Ngọc Linh sơn, trong mắt buồn bả, thật sự có chút nhớ nhung……
“Mật Mật, ngươi còn có tỷ tỷ sao? Ta cũng chưa nghe ngươi nói qua, lúc trước không phải nói là không có thân nhân bằng hữu sao?” Nguyệt Kiến ngạc nhiên nói.
“……. Kỳ thật là có, chính là….. Ta tạm thời không thể trở về gặp bọn họ……” Tiết Mật cười cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quân Ngọc Hàn, “Thực xin lỗi, ta nói dối……”
Nam tử nhìn nàng, ngừng một chút nói, “…… Không sao.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Mật phát hiện Nguyệt Kiến cũng Quân Ngọc Hàn đã rời đi, bình tĩnh đứng dậy, ôm hắc báo đã biến thành hắc miêu ngồi trên ghế đá ngoài phòng, chờ bọn họ trở về, đột nhiên phát hiện cùng cuộc sống ở thôn trang không có gì bất đồng.
Thời gian này, Tô lão gia cùng Tô Uyển cũng tới một lần hỏi về hành tung của Quân Ngọc Hàn, bất quá Tô lão gia là hỏi công khai, còn Tô tiểu thư là nói bóng nói gió, nhưng đều bị Tiết Mật trả lời lấy lệ nên trở về.
Trời dần dần tối, Tiết Mật cũng càng lúc ngồi không yên, chân trời tà dương đỏ rực, kéo cái bóng của nàng thật dài. Tiết Mật nhìn áng mây giống như lửa kia, trong lòng thế nào cũng không bình tĩnh được.
“Tiểu hắc, ngươi nói bọn họ sao đến bây giờ vẫn chưa trở về chứ?” Tiết Mật vô ý thức hỏi hắc miêu nằm ở trong ngực nàng.
“……” Hắc miêu không có trả lời, nó cũng không biết, chính là vẫn tiếp tục cùng nàng chờ.
Từ từ đến nửa đêm, Tiết Mật vẫn ngồi ở chỗ kia chờ, không nhúc nhích, lo lắng cũng chậm chậm bình tĩnh, ngược lại bắt đầu vuốt lông hắc miêu.
Đột nhiên hai bóng dáng đen tuyền xuất hiện trước mặt Tiết Mật, sợ tới mức thiếu chút nữa nàng nhổ lông hắc miêu.
“Tiết Mật……” Quân Ngọc Hàn thanh âm ôn hòa vang lên, “Nguyệt Kiến bị thương…..”
Nữ tử cả kinh, vội vàng chạy lại đỡ nữ hài trong lòng nam tử, “Nguyệt Kiến! Nguyệt Kiến! Tại sao lại thế?”
“Thật có lỗi, nhất thời không chú ý làm cho nàng bị thương, vỗn chúng ta đã đem tất cả yêu tu giết chết, nhưng là yêu vương kia quá mức giả dối, hắn giả chết, Nguyệt Kiến nhất thời không kiểm tra bị hắn đánh lén, bị thương, yêu vương kia cũng đào tẩu……” Quân Ngọc Hàn vẻ mặt xin lỗi nói.
Nhìn hắn thế này Tiết Mật cũng không nói được gì, mang Nguyệt Kiến vào trong phòng, từ trong không gian xuất ra gốc Cửu diệp thanh liên cuối cùng còn thừa lại đút nàng ăn. Cửa diệp thanh liên là thuốc trị thương tốt, hẳn dùng được……
Thấy thế, Quân Ngọc Hàn cầm cổ tay nàng, đem linh lực rót vào trong cơ thể nàng, giúp nàng mau chóng tiêu hóa linh lực tiên thảo.
Qua một lúc, nam tử mới nhẹ nhàng buông cổ tay nàng, trên trán cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng, dù sao vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, linh lực cũng đã hao phí đi không ít.
“Sao rồi?” Tiết Mật sốt ruột hỏi.
“Thương thế sắp khỏi, chính là linh lực lúc nãy tiêu hao nhiều, hiện tại đang phong bế tĩnh dưỡng, linh dược của ngươi không tồi!” Quân Ngọc Hàn lau mồ hôi trên trán, môi hơi có chút trắng bệch nói.
“Cám ơn!” Tiết Mật nói, sau đó thấy hắn thế này có chút không đành lòng, đưa cho hắn một viên đan dược màu nâu tím, “ Ăn hàm nguyên đan này đi, rồi đi nghỉ ngơi, ta sẽ trông chừng.”
“Nhưng mà ngươi……”
“Không sao, một đêm không có gì đáng lo, hơn nữa ta còn có tiểu hắc, nó sẽ giúp ta, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Tiết Mật không cho hắn giải thích đẩy hắn về phòng Nguyệt Kiến ở lúc trước.
Trong phòng, Quân Ngọc Hàn ngồi xếp bằng, nhìn đan dược to tròn trong tay, ánh mắt sâu xa.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Quân Ngọc Hàn đều ra ngoài tìm kiếm tung tích yêu vương kia, chính là không biết vì sao, tìm khắp nơi cũng không thấy, nhưng trong thành lân châu mỗi ngày đều có người chết, khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều hoảng sợ.
Tiết Mật vẫn lưu lại chiếu cố Nguyệt Kiến như cũ mê man bất tỉnh, thời gian này có rất nhiều người Tô phủ đến đây, tiếp đãi hai hần, sau đó Tiết Mật cũng không thấy nữa, thời điểm này thật sự không có tâm tình cùng người ta cảm thán trong thành lại có nhà ai có người mất tích, nhưng Tô gia thiên kim mỗi ngày đều tới.
Ngày hôm nay, Tô Uyển lại tới sân Tiết Mật.
Nghe thông báo, Tiết Mật sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nguyệt Kiến, loay hoay không biết nên đi ra hay là không ra, không được, nói uyển chuyển như thế nào cũng không được, xem ra vẫn nên đi ra ngoài tiếp đãi nàng một hồi.
Chờ Tiết Mật đi ra ngoài, thấy bạch y nữ tử đang ngồi trên ghế đá trong viện của nàng.
“Tô tiểu thư.” Tiết Mật đi sang, cất tiếng chào.
“Quân phu nhân.” Tô Uyển ôn ôn nhu nhu nói.
“Có chuyện gì sao?” Tiết Mật ngồi xuống đối diện nàng, cười hỏi, không được, xưng hô này cho dù nghe mấy lần vẫn không quen a!
“Nguyệt Kiến cô nương thân thể đã tốt rồi chứ, ta đem nhân sâm, đông trùng, hạ thảo tới đây, hy vọng có thể dùng được.” Nói xong thị nữ bên cạnh nàng xuất ra một hộp gỗ lim tinh xảo, vừa mở hộp, dược thảo trân quý nhất tề được bày ra, xem hình dáng nhân sâm này, ít nhát là vài trăm năm, không ngờ trừ Tiết Linh, thế nhưng nàng còn gặp một nữ tử vừa xinh đẹp lương thiện vừa ôn nhu thế này.
“Cám ơn, ta……” Còn chưa nói xong, hắc miêu trên đùi Tiết Mật bỗng nhảy xuống, nháy mắt biến thành hắc báo, nhìn đầu tường phía bên phải, cong lưng lại.
“A!” Thấy thế, hai thị nữ lập tức sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, sắc mặt Tô Uyển vẫn còn trấn định, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiết Mật lập tức đứng dậy, nhìn chăm chú thân ảnh màu đen trên tường, không nói gì.
“Nguyên lai là ở đây, làm ta tìm mãi……” Thanh âm hung ác nham hiểm vang lên, hắc y nam tử cúi đầu ngửi ngửi, liếm liếm môi nói, “Nguyên tưởng tiểu nha đầu kia là vật đại bổ, không ngờ nơi này còn có người có tiên thiên nguyên khí, thật là nhặt được tiện nghi lớn……” Nam tử thanh âm hưng phấn.
Nghe vậy, Tiết Mật hai tay nắm chặt, nàng biết người được nhắc đến chính là nàng, nhưng hiện tại làm sao bây giờ, Nguyệt Kiến hôn mê bất tỉnh, Quân Ngọc Hàn còn chưa trở về, trên người nàng tuy rằng có pháp bảo, nhưng căn bản không có linh lực để tiến hành, nếu chỉ dựa vào hắc báo thật sự có chút khó khắn.
Hắc báo lại hoàn toàn không nghe hắn nói chuyện, trực tiếp phi thân lên, phun ngọn lửa tử hắc vào người nam tử.
Nam tử gian nan tránh né, quay đầu nhìn vách tường bị ngọn lửa ăn mòn, trong mắt hơi chút ngưng trọng, “Không nghĩ tới một linh thú nho nhỏ mà uy lực không hề nhỏ a…..”
Cách không đánh hắc báo một chưởng bay ra ngoài, Tiết Mật cả kinh, “Tiểu hắc…..” Không ngờ tu vi người này cường đại như vậy, làm sao bây giờ, hiện tại làm sao bây giờ?
Nhìn người nọ cách mình càng ngày càng gần, Tiết Mật chậm rãi lui về sau, lại không nghĩ tốc độ người nọ đột nhiên nhanh hơn, công phu trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng, hai tay nhanh chóng chộp vào người nàng.
Chính là còn chưa bắt được, người đã bị một đạo kim quang bắn bay ra ngoài.
Nhìn bóng đen té trên mặt đất, Tiết Mật trong lòng buông lỏng, xuất ra một viên hạt châu trong suốt để ở trên cổ, ánh mắt phức tạp, không nghĩ tới ngươi lại cứu ta một lần.
Nhưng trong một khắc, người nọ liền đứng dậy, xem ra không bị nhiều thương tích, kỳ thật cũng không có biện pháp, thủy ngự châu này chỉ có thể phòng thủ, không thể công kích, hơn nữa phương thức phòng thủ vẫn tương đối ôn hòa.
“Xem nó có thể cứu ngươi bao nhiêu lần!” Thấy tình hình vậy, nam tử âm ngoan nói.
Sau đó đánh tới, nhưng còn chưa được nửa đường, thế nhưng quay đầu hướng về Tô Uyển.
“Không cần!” Tiết Mật cả kinh vội vàng chạy lại chỗ nàng, bổ nhào vào thân thể hắn, nàng có pháp bảo hộ thân nên không lo, nhưng Tô tiểu thư là người bình thường a!
“Quân đại ca……” Tô Uyển nhìn phía sau Tiết Mật, đột nhiên kêu lên.
Nữ tử chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, một cỗ chất lỏng sềnh sệch dính dính ở sau lưng nàng chảy xuống.
Cơ thể có chút run rẩy quay đầu nhìn, chỉ thấy Hắc y nhân kia cùng Quân Ngọc Hàn đều ngã xuống sau lưng nàng, hôn mê bất tỉnh.
“Quân…… Ngọc Hàn……”
Lúc này, hắc báo cũng từ đống đổ nát đi ra, nhìn hai người té trên mặt đất, há miệng đem Hắc y nhân đốt sạch sẽ.
Nghe thấy thanh âm mọi người chạy lại bên này, Tiết Mật đem tiểu hắc thu vào trong không gian, run rẩy nâng nam tử hôn mê bất tỉnh, bắt lấy cổ tay hắn, rất suy yếu……
Sau đó vội vàng đưa hắn vào trong phòng, đóng cửa lại, không để ý tới thanh âm ồn ào ngoài cửa. Không được, cần nhanh nhanh cửa trị, nhưng Cửu diệp thanh liên trị thương tốt nhất đã không còn, chỉ có thể đổi thảo dược khác, cộng thêm một ít linh đan, tuy thời gian có thể sẽ hơi lâu, nhưng hẳn là có thể. Nghĩ như vậy, Tiết Mật dần dần trấn định lại.
Kế tiếp vài ngày, đối với khách tới thăm ngoài cửa, Tiết Mật vẫn đóng cửa không gặp, chuyên tâm chiếu cố Nguyệt Kiến cùng Quân Ngọc Hàn, cũng cho tiểu hắc ở trong không gian ăn không ít thảo dược.
Hoàn hảo không tới hai ngày Nguyệt Kiến liền tỉnh, hắc báo cũng dần dần khôi phục, cũng chỉ còn lại Quân Ngọc Hàn vẫn đang ngủ ở trên giường không chút động tĩnh.
Liên tục mấy ngày tập trung tinh thân dốc lòng chiếu cố, nguyên bản Tiết Mật còn không nhiều linh lực cũng duy trì không nổi, tựa vào trước giường Quân Ngọc Hàn ngủ say.
Vì thế, nam tử vừa tỉnh lại ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của nữ tử tựa vào bên giường hắn ngủ say, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, không tự giác vươn tay sờ sờ tóc của nàng, ánh mắt nhu hòa.
Tác giả :
Đường Mật