Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 70: Thầy có bạn gái hay chưa?
- Được rồi. Được rồi. Thầy nói còn không được sao? Tháng tám.
Trương Vệ Đông vừa nói vừa rút cánh tay ra.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông đỏ mặt rút tay lại, cặp mắt quyến rũ của Tùy Lệ thoáng hiện lên vẻ nghịch ngợm, ngoài miệng thì khoa trương nói:
- A! Thế thì còn nhỏ hơn cả Lữ Nhã Phân tỷ, chị ấy sinh vào tháng bảy, vậy chẳng phải thầy phải gọi nàng ấy là chị sao?
Trương Vệ Đông vừa nghe thấy thế thì không khỏi cảm thấy đả kích vô cùng, thân là thầy giáo mà tuổi tác còn nhỏ hơn cả sinh viên của mình.
Lữ Nhã Phân dù sao cũng là chủ tịch hội học sinh, cho nên tuổi tác lớn hơn đám Tùy Lệ một chút. Thái độ so với các nàng cũng ổn trọng hơn không ít, nhìn thấy Tùy Lệ làm càn, sợ Trương Vệ Đông không vui, vội vàng lườm Tùy Lệ nói:
- Tùy Lệ nói lung tung gì đó, cho dù chị lớn hơn thầy một tháng thì thầy vẫn là thầy của chúng ta, làm sao có thể không quy củ cho được?
Tùy Lệ là nữ sinh tinh quái, chỉ là bởi vì tính cách cởi mở, hơn nữa thấy Trương Vệ Đông khá thân thiết, hiến hòa, không dùng cái chức vị của mình để làm cao, tuổi cũng chỉ tương đương các nàng, cho nên nhất thời mới quên đi chừng mực. Hiện tại, nghe thấy Lữ Nhã Phân nói như thế thì Tùy Lệ mới nhớ ra, người bên cạnh chỉ tùy tiện cũng có thể đánh ngã tám tên côn đồ, ngay cả thư ký trưởng thị ủy, phó cục trưởng cục công an cũng phải dùng lễ kính như trưởng bối, thì biết được lời của mình hơi có chút phóng túng, vạn nhất hắn mất hứng thì...
Chỉ cần tưởng tượng tới đây thôi gương mặt trắng trẻo, non nớt của Tùy Lệ thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng cẩn thận xin lỗi Trương Vệ Đông, nói:
- Thầy! Là em không giữ được miệng, không biết lớn nhỏ, thầy đừng để trong lòng nhé.
Trương Vệ Đông đương nhiên không tức giận, chỉ vì chuyện tuổi tác cho nên hắn hơi bị chút đả kích, thấy bộ dạng nói cười vừa rồi của Tùy Lệ, cùng với vẻ nghịch ngợm, vậy mà chỉ chớp mắt đã thay đổi phải cẩn thận nhìn xung quanh rồi xin lỗi mình. Giống như bản thân nàng đã phạm phải sai lầm lớn thì không khỏi hồ đồ một trận, trong lúc nhất thời quên cả trả lời.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông không trả lời mình, Tùy Lệ cho rằng hắn đang thực tức giận, sợ tới hai mắt đỏ bừng lên, một phen ôm cánh tay Trương Vệ Đông, khóc nức nở nói:
- Thầy! Thầy thực sự giận em sao?
Cánh tay Trương Vệ Đông bị Tùy Lệ ôm mới giật mình hồi hồn, biết bởi vì chuyện xảy ra ở quán ăn cùng với đồn công an, cho nên dù mặt ngoài đám người Tùy Lệ đối với hắn nói cười rất thân thiết, nhưng sâu trong nội tâm vẫn cất giấu nỗi sợ hãi với hắn. Một khi chính bản thân hắn có biểu hiện không vui, nỗi sợ hãi cất giấu trong lòng sẽ không kìm chế được bộc phát ra ngoài.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Trương Vệ Đông nhìn ánh mắt đỏ bừng lên của Tùy Lệ mà trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi thanh tú của cô, cười nói:
- Em ngốc vừa thôi. Thầy làm sao có thể tức giận, áng theo tuổi tác thì đúng là thầy phải gọi Nhã Phân một tiếng chị a.
Nghe Trương Vệ Đông nói vậy, lo lắng trong lòng Tùy Lệ cuối cùng cũng được bỏ xuống, nín khóc mỉm cười, còn đám người Nhã Phân thì âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Thầy! Em nói đùa đó, thầy đừng coi là thật. Mặc kệ sau này chúng em đi tới nơi nào, dù kết hôn sinh con, thầy vẫn là thầy giáo của chúng em.
Tùy Lệ vụng trộm lau nước mắt trên khóe mắ,t cười nói.
- Đúng. Đúng. Thầy về sau không được phép không nhận chúng em, những học sinh vô dụng này a.
Đám người Nhã Phân lập tức phụ họa theo.
Trương Vệ Đông không nghĩ tới mình còn chưa chính thức lên lớp đã có những học sinh thanh xuân xinh đẹp như vậy ủng hộ. Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Sao có thể? Chỉ sợ về sau các em có bạn trai liền quên đi thầy thôi.
- Không. Về sau dù bọn em có bạn trai thì ở trước mặt thầy hắn cũng phải đứng nép sang một bên.
Đám người Tùy Lệ không ngờ trăm miệng một lời.
Trương Vệ Đông nghe vậy thì cảm giác bay bổng, cười nói:
- Vậy bọn họ sẽ ghen ghét thầy mất.
- Hắn dám? Em sẽ chia tay với hắn.
Đám người Tùy Lệ vẻ mặt khinh thường nói.
Trương Vệ Đông thấy thế thì rụt đầu, cười ha hả, nói:
- May mắn thầy không phải là bạn trai các em, nếu không thì sẽ thảm rồi, chỉ ghen một chút đã bị chia tay.
Nghe Trương Vệ Đông nói vậy, bốn cặp mắt đều lóe lên một tia sáng nhìn hắn.
Trương Vệ Đông đột nhiên cảm giác như mình bị một bày sói rình, hối hận không thể tát vào mặt một cái. Thân là thầy giáo sao có thể tùy tiện nói những lời vui đùa như vậy với học sinh?
Chẳng qua, Trương Vệ Đông dù hối hận thì cũng đã muộn, Lữ Nhã Phân và Tùy Lệ một trái một phải ôm lấy cánh tay Trương Vệ Đông, nháy mắt nghịch ngợm nói:
- Nếu có một bạn trai như thầy, em mới luyến tiếc không nỡ chia tay.
Một trái một phải đều bị hai cái bánh bao của nữ sinh thân mật cọ sát làm cho Trương Vệ Đông cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn vội vàng rút cánh tay lại, vẻ mặt xấu hổ uống nước để che giấu đi cảm xúc của mình.
Đám người Lữ Nhã Phân nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Trương Vệ Đông thì càng thích hắn hơn. Chẳng qua, trong trường học có quy định học sinh và giáo viên không thể nói chuyện yêu đương, cho nên các nàng mới không tiếp tục nói về đề tài này.
- Đúng rồi. Thầy! Thầy hiện tại có văn bằng thạc sĩ sao?
Lữ Nhã Phân thay đổi đề tài hỏi.
Trong đại học, ngoại trừ công tác hành chính ở bên ngoài thì tuyệt đại đa số giảng viên đều yêu cầu cấp thấp nhất là phải có bằng thạc sĩ trở lên. Giống như Tô Lăng Phỉ chính là giảng viên có văn bằng thạc sĩ, chẳng qua nàng ta ngoại trừ làm giảng viên đại học ra thì hiện vẫn đang học để lấy văn bằng tiến sĩ.
- Tiến sĩ.
Trương Vệ Đông không chút do dự sửa lại.
- Trời ạ. Tiến sĩ hai mươi ba tuổi. Không. Chính xác hơn là hai mươi hai tuổi, thầy mấy tuổi bắt đầu đọc sách a? Chẳng lẽ là vừa ra đời đã bắt đầu đọc sách rồi?
Bốn nữ sinh che miệng, vẻ mặt không thể tin nói.
- Tính cả tuổi mụ thì sáu tuổi thầy bắt đầu đi học, tiểu học học mất năm năm, trun ghọc thì một năm nhảy hai lớp, ngay khi lên đại học thì chỉ dùng bốn năm là học xong. Cho nên thầy hai mươi ba tuổi đã tốt nghiệp với văn bằng tiến sĩ.
Trương Vệ Đông cười giới thiệu quá trình học tập mình đã trải qua.
Bốn nữ sinh nghe xong thì sửng sốt, một lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái về phía Trương Vệ Đông nói:
- Thầy quả thực là thiên tài a.
Trương Vệ Đông bị bốn nữ nhân tâng bốc thì không khỏi ngượng ngùng, đúng lúc này thì Triệu Tinh Nguyên hai tay cầm bốn năm mươi xiên thịc dê nướng trở về. Theo sau hắn chính là hai người Lý Trung và Vương Triệu Bình đang bưng những đĩa thức ăn trông vô cùng ngon miệng.
- Bọn họ đã trở về rồi.
Trương Vệ Đông hướng về phía Triệu Tinh Nguyên vẫy tay.
Ba người Triệu Tinh Nguyên quay trở lại bàn nhìn thấy trái phải Trương Vệ Đông mỗi bên đều có hai nữ sinh thì ngoại trừ trong lòng có chút ăn giấm nhưng không dám có nửa điểm ghen tỵ. Bọn họ biết rằng, ba người bọn họ bất kể về phương diện nào cũng không thể so sánh được với Trương Vệ Đông.
Căn bản không chờ Triệu Tinh Nguyên phân chia thịt dê nướng, Ngô Hiểu Ý ngồi đối diện hắn đã giành lấy, sau đó cẩn thận chọ ra mấy xiên có vẻ không cháy đưa cho Trương Vệ Đông. Đồng thời, cán bộ học tập Du Mẫn cũng tiếp đầy thức ăn cho hắn. Nhìn các nữ sinh ân cần chăm sóc cho Trương Vệ Đông mà đám người Lý Trung vô cùng hâm mộ, bọn họ âm thầm cảm thán: “Mình đời này nếu có một ngày được như vậy thì sống cũng không vô dụng a.”
Những cửa hàng ăn đêm này dùng bếp nấu nướng có phần rất đơn giản, đều là dùng than hoa, dễ dàng đốt lại cháy lâu. Cho nên sinh ý của các cửa hàng ăn mặc dù rất đông đúc, nhưng tốc độ phục vụ thức ăn lại rất là mau.
Người mang thức ăn tới bàn là một cô gái có diện mạo khá xinh, tuổi cô nàng cũng cỉ xấp xỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Dưới ánh đèn đường sáng ngời bộ dạng trẻ con trên gương mặt trái xoan vẫn chưa biến mất hoàn toàn, trông vẻ thanh thuần làm cho người ta đặc biệt yêu thích. Cô gái này chân rất dài, hơn nữa bộ ngực chưa dậy thì hoàn toàn, chỉ mới hơi có bộ dạng của một cái bánh bao nhỏ mà thôi.
Nhìn bộ dạng thanh thuần, xinh đẹp của cô gái bưng đồ ăn lên, ánh mắt ba người Lý Trung đều tỏa sáng. Mỗi người đều hỗ trợ đỡ thức ăn xuống, thái độ vô cùng ân cần làm cho đám người Lữ Nhã Phân ngồi nhìn mà vè mặt bất mãn, khinh thường.
Cô gái này hiển nhiên là nhất thời đến hỗ trợ, mỗi lần đám người Lý Trung đứng dậy hỗ trợ thì gương mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ bừng lên, Trương Vệ Đông nhìn xem mà cảm thấy rất thú vị.
Trời ngày hè oi bức, uống bia lạnh cùng với ăn thức ăn có hương vị quê nhà, hơn nữa bên cạnh còn có bốn nữ sinh ân cần lấy lòng cùng với ba nam sinh sùng bái khiến cho tâm tình Trương Vệ Đông vô cùng tốt. Hắn cảm thấy năm đó sau khi tốt nghiệp lựa chọn đi làm giảng viên đại học chứ không phải nghiên cứu khoa học là lựa chọn vô cùng chính xác.
Vui đùa, trò chuyện làm cho thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ thoáng cái tám người đã uống hết bốn vại bia. Bia lạnh chảy vào trong bụng mang lại cảm giác mát rượi, nhưng uống nhiều quá vẫn có thể làm người ta say. Bốn người Lữ Nhã Phân vì có Trương Vệ Đông ở đây cho nên đều chủ động uống cùng, cho nên bốn vại bia hơn phân nửa là vào bụng các nàng. Bốn nữ sinh ai cũng uống đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, hai mắt long lanh nước, bởi vì có cồn kích thích cho nên ngôn ngữ và cử chỉ dần trở nên lớn mật.
- Thầy! Thầy hiện tại đã có bạn gái hay chưa?
Lữ Nhã Phân nâng cốc bia lên cụng với Trương Vệ Đông, đỏ mặt hỏi.
- Này Chị Nhã Phân hỏi cái này để làm gì? Có phải là muốn theo đuổi thầy hay không? Trong trường học cấm không được xuất hiện tình yêu thầy trò a.
Tùy Lệ xen ngang.
- Chị tốt nghiệp quay trở lại theo đuổi thầy không được sao?
Lữ Nhã Phân phỏng chừng uống quá nhiều cho nên phản bác lại ngay.
Trương Vệ Đông nghe thấy vậy thì lập tức có chút nhức đầu, nhưng lại không biết xen miệng vào thế nào.
- Không được. Thầy là của mọi người, chị không thể độc chiếm.
Tùy Lệ đứng dậy không phục nói.
- Đúng vậy. Đúng vậy. Thầy là của chúng ta. Chị Nhã Phân không thể độc chiếm một mình a.
Ngay cả Du Mẫn cán bộ học tập vốn vẫn hay ngại ngùng cũng phản bác.
Đám người Lý Trung ở bên cạnh nghe mà hoàn toàn choáng váng, cả đám đều há hốc mồm nửa ngày không nói được lời nào. Bốn nàng nay ở trong học viện đều là hoa khôi, không biết có bao nhiêu sắc lang đều thèm nhỏ dãi với các nàng, những lời này nếu để bọn chúng nghe được thì phỏng chừng sẽ tức tới hộc máu mồm mà bỏ mạng a.
Mà Trương Vệ Đông càng nghe thì đầu càng to ra, thầm nghĩ: “Bây giờ mấy cô nàng này thật đúng là cái gì cũng dám nói a, xem ra chỗ bia này cũng không thể uống hết, nếu không thì không biết bọn họ sẽ nói tới đâu nữa”.
Trương Vệ Đông đang cân nhắc chấm dứt bữa ăn thì đột nhiên nghe thấy từ đằng xa truyền tới tiếng hét thảm và thanh âm vỗ bàn.
Trương Vệ Đông vừa nói vừa rút cánh tay ra.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông đỏ mặt rút tay lại, cặp mắt quyến rũ của Tùy Lệ thoáng hiện lên vẻ nghịch ngợm, ngoài miệng thì khoa trương nói:
- A! Thế thì còn nhỏ hơn cả Lữ Nhã Phân tỷ, chị ấy sinh vào tháng bảy, vậy chẳng phải thầy phải gọi nàng ấy là chị sao?
Trương Vệ Đông vừa nghe thấy thế thì không khỏi cảm thấy đả kích vô cùng, thân là thầy giáo mà tuổi tác còn nhỏ hơn cả sinh viên của mình.
Lữ Nhã Phân dù sao cũng là chủ tịch hội học sinh, cho nên tuổi tác lớn hơn đám Tùy Lệ một chút. Thái độ so với các nàng cũng ổn trọng hơn không ít, nhìn thấy Tùy Lệ làm càn, sợ Trương Vệ Đông không vui, vội vàng lườm Tùy Lệ nói:
- Tùy Lệ nói lung tung gì đó, cho dù chị lớn hơn thầy một tháng thì thầy vẫn là thầy của chúng ta, làm sao có thể không quy củ cho được?
Tùy Lệ là nữ sinh tinh quái, chỉ là bởi vì tính cách cởi mở, hơn nữa thấy Trương Vệ Đông khá thân thiết, hiến hòa, không dùng cái chức vị của mình để làm cao, tuổi cũng chỉ tương đương các nàng, cho nên nhất thời mới quên đi chừng mực. Hiện tại, nghe thấy Lữ Nhã Phân nói như thế thì Tùy Lệ mới nhớ ra, người bên cạnh chỉ tùy tiện cũng có thể đánh ngã tám tên côn đồ, ngay cả thư ký trưởng thị ủy, phó cục trưởng cục công an cũng phải dùng lễ kính như trưởng bối, thì biết được lời của mình hơi có chút phóng túng, vạn nhất hắn mất hứng thì...
Chỉ cần tưởng tượng tới đây thôi gương mặt trắng trẻo, non nớt của Tùy Lệ thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng cẩn thận xin lỗi Trương Vệ Đông, nói:
- Thầy! Là em không giữ được miệng, không biết lớn nhỏ, thầy đừng để trong lòng nhé.
Trương Vệ Đông đương nhiên không tức giận, chỉ vì chuyện tuổi tác cho nên hắn hơi bị chút đả kích, thấy bộ dạng nói cười vừa rồi của Tùy Lệ, cùng với vẻ nghịch ngợm, vậy mà chỉ chớp mắt đã thay đổi phải cẩn thận nhìn xung quanh rồi xin lỗi mình. Giống như bản thân nàng đã phạm phải sai lầm lớn thì không khỏi hồ đồ một trận, trong lúc nhất thời quên cả trả lời.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông không trả lời mình, Tùy Lệ cho rằng hắn đang thực tức giận, sợ tới hai mắt đỏ bừng lên, một phen ôm cánh tay Trương Vệ Đông, khóc nức nở nói:
- Thầy! Thầy thực sự giận em sao?
Cánh tay Trương Vệ Đông bị Tùy Lệ ôm mới giật mình hồi hồn, biết bởi vì chuyện xảy ra ở quán ăn cùng với đồn công an, cho nên dù mặt ngoài đám người Tùy Lệ đối với hắn nói cười rất thân thiết, nhưng sâu trong nội tâm vẫn cất giấu nỗi sợ hãi với hắn. Một khi chính bản thân hắn có biểu hiện không vui, nỗi sợ hãi cất giấu trong lòng sẽ không kìm chế được bộc phát ra ngoài.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Trương Vệ Đông nhìn ánh mắt đỏ bừng lên của Tùy Lệ mà trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi thanh tú của cô, cười nói:
- Em ngốc vừa thôi. Thầy làm sao có thể tức giận, áng theo tuổi tác thì đúng là thầy phải gọi Nhã Phân một tiếng chị a.
Nghe Trương Vệ Đông nói vậy, lo lắng trong lòng Tùy Lệ cuối cùng cũng được bỏ xuống, nín khóc mỉm cười, còn đám người Nhã Phân thì âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Thầy! Em nói đùa đó, thầy đừng coi là thật. Mặc kệ sau này chúng em đi tới nơi nào, dù kết hôn sinh con, thầy vẫn là thầy giáo của chúng em.
Tùy Lệ vụng trộm lau nước mắt trên khóe mắ,t cười nói.
- Đúng. Đúng. Thầy về sau không được phép không nhận chúng em, những học sinh vô dụng này a.
Đám người Nhã Phân lập tức phụ họa theo.
Trương Vệ Đông không nghĩ tới mình còn chưa chính thức lên lớp đã có những học sinh thanh xuân xinh đẹp như vậy ủng hộ. Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Sao có thể? Chỉ sợ về sau các em có bạn trai liền quên đi thầy thôi.
- Không. Về sau dù bọn em có bạn trai thì ở trước mặt thầy hắn cũng phải đứng nép sang một bên.
Đám người Tùy Lệ không ngờ trăm miệng một lời.
Trương Vệ Đông nghe vậy thì cảm giác bay bổng, cười nói:
- Vậy bọn họ sẽ ghen ghét thầy mất.
- Hắn dám? Em sẽ chia tay với hắn.
Đám người Tùy Lệ vẻ mặt khinh thường nói.
Trương Vệ Đông thấy thế thì rụt đầu, cười ha hả, nói:
- May mắn thầy không phải là bạn trai các em, nếu không thì sẽ thảm rồi, chỉ ghen một chút đã bị chia tay.
Nghe Trương Vệ Đông nói vậy, bốn cặp mắt đều lóe lên một tia sáng nhìn hắn.
Trương Vệ Đông đột nhiên cảm giác như mình bị một bày sói rình, hối hận không thể tát vào mặt một cái. Thân là thầy giáo sao có thể tùy tiện nói những lời vui đùa như vậy với học sinh?
Chẳng qua, Trương Vệ Đông dù hối hận thì cũng đã muộn, Lữ Nhã Phân và Tùy Lệ một trái một phải ôm lấy cánh tay Trương Vệ Đông, nháy mắt nghịch ngợm nói:
- Nếu có một bạn trai như thầy, em mới luyến tiếc không nỡ chia tay.
Một trái một phải đều bị hai cái bánh bao của nữ sinh thân mật cọ sát làm cho Trương Vệ Đông cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn vội vàng rút cánh tay lại, vẻ mặt xấu hổ uống nước để che giấu đi cảm xúc của mình.
Đám người Lữ Nhã Phân nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Trương Vệ Đông thì càng thích hắn hơn. Chẳng qua, trong trường học có quy định học sinh và giáo viên không thể nói chuyện yêu đương, cho nên các nàng mới không tiếp tục nói về đề tài này.
- Đúng rồi. Thầy! Thầy hiện tại có văn bằng thạc sĩ sao?
Lữ Nhã Phân thay đổi đề tài hỏi.
Trong đại học, ngoại trừ công tác hành chính ở bên ngoài thì tuyệt đại đa số giảng viên đều yêu cầu cấp thấp nhất là phải có bằng thạc sĩ trở lên. Giống như Tô Lăng Phỉ chính là giảng viên có văn bằng thạc sĩ, chẳng qua nàng ta ngoại trừ làm giảng viên đại học ra thì hiện vẫn đang học để lấy văn bằng tiến sĩ.
- Tiến sĩ.
Trương Vệ Đông không chút do dự sửa lại.
- Trời ạ. Tiến sĩ hai mươi ba tuổi. Không. Chính xác hơn là hai mươi hai tuổi, thầy mấy tuổi bắt đầu đọc sách a? Chẳng lẽ là vừa ra đời đã bắt đầu đọc sách rồi?
Bốn nữ sinh che miệng, vẻ mặt không thể tin nói.
- Tính cả tuổi mụ thì sáu tuổi thầy bắt đầu đi học, tiểu học học mất năm năm, trun ghọc thì một năm nhảy hai lớp, ngay khi lên đại học thì chỉ dùng bốn năm là học xong. Cho nên thầy hai mươi ba tuổi đã tốt nghiệp với văn bằng tiến sĩ.
Trương Vệ Đông cười giới thiệu quá trình học tập mình đã trải qua.
Bốn nữ sinh nghe xong thì sửng sốt, một lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái về phía Trương Vệ Đông nói:
- Thầy quả thực là thiên tài a.
Trương Vệ Đông bị bốn nữ nhân tâng bốc thì không khỏi ngượng ngùng, đúng lúc này thì Triệu Tinh Nguyên hai tay cầm bốn năm mươi xiên thịc dê nướng trở về. Theo sau hắn chính là hai người Lý Trung và Vương Triệu Bình đang bưng những đĩa thức ăn trông vô cùng ngon miệng.
- Bọn họ đã trở về rồi.
Trương Vệ Đông hướng về phía Triệu Tinh Nguyên vẫy tay.
Ba người Triệu Tinh Nguyên quay trở lại bàn nhìn thấy trái phải Trương Vệ Đông mỗi bên đều có hai nữ sinh thì ngoại trừ trong lòng có chút ăn giấm nhưng không dám có nửa điểm ghen tỵ. Bọn họ biết rằng, ba người bọn họ bất kể về phương diện nào cũng không thể so sánh được với Trương Vệ Đông.
Căn bản không chờ Triệu Tinh Nguyên phân chia thịt dê nướng, Ngô Hiểu Ý ngồi đối diện hắn đã giành lấy, sau đó cẩn thận chọ ra mấy xiên có vẻ không cháy đưa cho Trương Vệ Đông. Đồng thời, cán bộ học tập Du Mẫn cũng tiếp đầy thức ăn cho hắn. Nhìn các nữ sinh ân cần chăm sóc cho Trương Vệ Đông mà đám người Lý Trung vô cùng hâm mộ, bọn họ âm thầm cảm thán: “Mình đời này nếu có một ngày được như vậy thì sống cũng không vô dụng a.”
Những cửa hàng ăn đêm này dùng bếp nấu nướng có phần rất đơn giản, đều là dùng than hoa, dễ dàng đốt lại cháy lâu. Cho nên sinh ý của các cửa hàng ăn mặc dù rất đông đúc, nhưng tốc độ phục vụ thức ăn lại rất là mau.
Người mang thức ăn tới bàn là một cô gái có diện mạo khá xinh, tuổi cô nàng cũng cỉ xấp xỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Dưới ánh đèn đường sáng ngời bộ dạng trẻ con trên gương mặt trái xoan vẫn chưa biến mất hoàn toàn, trông vẻ thanh thuần làm cho người ta đặc biệt yêu thích. Cô gái này chân rất dài, hơn nữa bộ ngực chưa dậy thì hoàn toàn, chỉ mới hơi có bộ dạng của một cái bánh bao nhỏ mà thôi.
Nhìn bộ dạng thanh thuần, xinh đẹp của cô gái bưng đồ ăn lên, ánh mắt ba người Lý Trung đều tỏa sáng. Mỗi người đều hỗ trợ đỡ thức ăn xuống, thái độ vô cùng ân cần làm cho đám người Lữ Nhã Phân ngồi nhìn mà vè mặt bất mãn, khinh thường.
Cô gái này hiển nhiên là nhất thời đến hỗ trợ, mỗi lần đám người Lý Trung đứng dậy hỗ trợ thì gương mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ bừng lên, Trương Vệ Đông nhìn xem mà cảm thấy rất thú vị.
Trời ngày hè oi bức, uống bia lạnh cùng với ăn thức ăn có hương vị quê nhà, hơn nữa bên cạnh còn có bốn nữ sinh ân cần lấy lòng cùng với ba nam sinh sùng bái khiến cho tâm tình Trương Vệ Đông vô cùng tốt. Hắn cảm thấy năm đó sau khi tốt nghiệp lựa chọn đi làm giảng viên đại học chứ không phải nghiên cứu khoa học là lựa chọn vô cùng chính xác.
Vui đùa, trò chuyện làm cho thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ thoáng cái tám người đã uống hết bốn vại bia. Bia lạnh chảy vào trong bụng mang lại cảm giác mát rượi, nhưng uống nhiều quá vẫn có thể làm người ta say. Bốn người Lữ Nhã Phân vì có Trương Vệ Đông ở đây cho nên đều chủ động uống cùng, cho nên bốn vại bia hơn phân nửa là vào bụng các nàng. Bốn nữ sinh ai cũng uống đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, hai mắt long lanh nước, bởi vì có cồn kích thích cho nên ngôn ngữ và cử chỉ dần trở nên lớn mật.
- Thầy! Thầy hiện tại đã có bạn gái hay chưa?
Lữ Nhã Phân nâng cốc bia lên cụng với Trương Vệ Đông, đỏ mặt hỏi.
- Này Chị Nhã Phân hỏi cái này để làm gì? Có phải là muốn theo đuổi thầy hay không? Trong trường học cấm không được xuất hiện tình yêu thầy trò a.
Tùy Lệ xen ngang.
- Chị tốt nghiệp quay trở lại theo đuổi thầy không được sao?
Lữ Nhã Phân phỏng chừng uống quá nhiều cho nên phản bác lại ngay.
Trương Vệ Đông nghe thấy vậy thì lập tức có chút nhức đầu, nhưng lại không biết xen miệng vào thế nào.
- Không được. Thầy là của mọi người, chị không thể độc chiếm.
Tùy Lệ đứng dậy không phục nói.
- Đúng vậy. Đúng vậy. Thầy là của chúng ta. Chị Nhã Phân không thể độc chiếm một mình a.
Ngay cả Du Mẫn cán bộ học tập vốn vẫn hay ngại ngùng cũng phản bác.
Đám người Lý Trung ở bên cạnh nghe mà hoàn toàn choáng váng, cả đám đều há hốc mồm nửa ngày không nói được lời nào. Bốn nàng nay ở trong học viện đều là hoa khôi, không biết có bao nhiêu sắc lang đều thèm nhỏ dãi với các nàng, những lời này nếu để bọn chúng nghe được thì phỏng chừng sẽ tức tới hộc máu mồm mà bỏ mạng a.
Mà Trương Vệ Đông càng nghe thì đầu càng to ra, thầm nghĩ: “Bây giờ mấy cô nàng này thật đúng là cái gì cũng dám nói a, xem ra chỗ bia này cũng không thể uống hết, nếu không thì không biết bọn họ sẽ nói tới đâu nữa”.
Trương Vệ Đông đang cân nhắc chấm dứt bữa ăn thì đột nhiên nghe thấy từ đằng xa truyền tới tiếng hét thảm và thanh âm vỗ bàn.
Tác giả :
Đoạn Kiều Tàn Tuyết