Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 30: Một nghìn năm
- Đệ nói đan dược tứ phẩm Thông Kinh đan là do Thành Nhi luyện chế?
Nhạc Tử Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạc Tử Phong, điều này làm sao cso thể được, Thành nhi chính là Luyện Dược sư tứ phẩm sao? Hay là mình nghe lầm?
- Không tin thì huynh đi hỏi Hân nhi đi, huynh mua thông Kinh đan cho Thành nhi, Thành Nhi nó không dùng mà đưa cho Hân Nhi. Huynh còn tưởng Thành Nhi vì phục Thông Kinh Đan mà đánh chết tứ tinh đại đấu sư kia, đúng rồi đan phương Thông Kinh Đan ở chỗ Thành Nhi, đệ không có lừa huynh
Nhạc Tử Phong nói.
- Chuyện này…
Nhạc Tử Sơn thở ra một hơi, y lại nhìn một đống đan dược tam phẩm và kim tệ phía trước, cộng thêm việc gần đây Nhạc Thành thần bí cao thâm khiến cho y không thể không tin. Tuy nhiên tạm thời y cũng không thể tiếp nhận, ai nói đứa con mình là phế vật, một đứa mới mười tám tuổi đã là Luyện Dược sư tứ phẩm mà có thể là phế vật sao?
- Nhị đệ, tại sao đệ không sớm nói cho ta biết.
Nhạc Tử Sơn vô lực nói, mọi chuyện đối với y tất cả đều quá kinh hãi.
- Đại ca, Thành Nhi vì sợ mang tới phiền toái cho Nhạc gia cho nên không cho huynh biết, chỉ là hiện tại huynh cũng đã biết rồi, huynh tính thế nào?
Nhạc Tử Phong cất tiếng nói, sau khi biết Nhạc Thành đã trở thành một Luyện Dược sư tứ phẩm, y tin rằng Nhạc Tử Sơn nhất định sẽ có sắp xếp.
- Nhị đệ, đệ cảm thấy thế nào?
Nhạc Tử Sơn đột nhiên ngưng trọng nhìn Nhạc Tử Phong nói, trong mắt hiện ra một khí tức nóng bỏng.
- Đại ca, Thành Nhi năm nay vẫn chưa tới mười tám tuổi, mười tám tuổi đã trở thành một luyện dược sư tứ phẩm có thể nói là Thiên tài trong thiên tài.
Sắc mặt của Nhạc Tử Phong trở nên ngưng trọng nói.
- Nói như vây, đệ cũng đồng ý sao? Chuyện này phải do cả hai đồng ý mới được.
Nhạc Tử Sơn chăm chú nói.
- Kỳ thực trong đáy lòng đệ đã đồng ý, trách nhiệm trọng chấn Nhạc gia phải đặt lên trên người của nó.
Nhạc Tử Phong thở dài.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, một nghìn năm Nhạc gia cuối cùng cũng đã xuất hiện một thiên tài.
Khóe mắt của Nhạc Tử Sơn không kìm được mà xuất hiện một lệ quang, Nhạc gia cuối cùng cũng đã tìm thấy một ánh rạng đông, không còn suy tàn nữa, sau này mình có chết cũng có mặt mũi đối mặt với tổ tiên.
Trong hốc mắt của Nhạc Tử Phong xuất hiện một lệ quang, Nhạc gia cuối cùng cũng đã có hi vọng, nhớ ngày nào đó Nhạc gia mạnh mẽ thé nào, cả Huyền Thiên đại lục cũng chỉ có thân ảnh của Nhạc gia.
Nhạc Thành bế quan trong sơn động, lúc này thanh mang nồng động thoát ra, Nhạc Thành tiến vào cảnh giới vong ngã, dựa theo tâm pháp của Hỗn Nguyên chân kinh khiến cho kỳ kinh bát mạch của hắn không ngừng trôi chảy, từng sợi chân khí tinh thuần chảy về phía đan điền.
Một lát sau thanh mang nồng đậm đều bị Nhạc Thành hút vào trong cơ thể, hóa thành một chân khí tinh thuần theo kỳ kinh bát mạch hướng vào trong đan điền, cuối cùng chân khí trong đan điền cũng rơi vào trạng thái bão hòa, chân khí trong kỳ kinh bát mạch cũng bị đình chỉ không còn dấu vết, tiếp tục hướng vào bên trong.
Nhạc Thành tiếp tục vận khởi, dưới tác dụng của chân khí, đan điền của Nhạc Thành bắt đầu bành trướng, thoạt nhìn rất quỷ dị, chỉ khi tiến vào cảnh giới vong ngã Nhạc Thành mới thấy đan điền của mình có biến hóa. Nếu là tu chân sĩ khác mà nói nhất định sẽ rất hâm mộ, bởi vì đan điền biến hóa cho thấy Nhạc Thành sắp đột phá một lần nữa.
Chân khí ở trong sơn động toàn bộ đã bị Nhạc Thành hút vào bên trong, trong thân thể của hắn bắt đầu xuất hiện quang mang thanh sắc, bỗng nhiên đan điền của Nhạc Thành liền biến thành màu vàng kim sắc, đan điền cũng bành trướng đến cực hạn.
Theo đan điền của Nhạc Thành một luồng chân khí nhanh chóng lan khắp kỳ kinh bát mạch, khiến cho đan điền một lần nữa khôi phục lại, vừa mới phá căn bản không có tạo cho đan điền bất kỳ thương tổn gì ngược lại lại có chỗ tốt.
Nhạc Thành thở ra một hơi thật dài sau đó từ từ mở hai mắt ra, trong mắt có xuất hiện những sợi tinh quang ngưng tụ thật lâu không tiêu tán.
- Cuối cùng cũng đã đột phá tới Khai Quang trung kỳ.
Cảm nhận được chân khí toàn thân trong cơ thể tràn đầy, Nhạc Thành cũng biết mình đã đột phá tới tu vi Khai Quang trung kỳ, hiện tại nếu như đối mặt với một lục tinh đại đấu sư thì hắn cũng đã có chút thực lực để chống lại. Nhược điểm của Tu chân giả chín là thể lực phòng ngự quá kém chỉ có thể đánh từ xa, nếu như công kích gần thì đối với Tu chân giả là vô cùng bất lợi.
- Nếu thân thể của mình có thể cùng đấu sư chống lại thì tốt rồi.
Nhạc Thành thì thào nói, nếu như thân thể của mình phòng ngự không bằng đấu sư thì cần phải phối hợp với pháp khí và trận pháp.
Cuộc tỷ thí của ngũ đại gia tộc sắp bắt đầu, Nhạc Thành cảm thấy hơi chờ mong, mình đến cái thế giới này đây là lần đầu tiên công khai ra tay, không biết thực lực của những đối thủ kia thế nào, dù sao thì lần này mình cũng không cầu thắng, chỉ cần tôi luyện là tốt rồi, biết một chút về đấu khí và ma pháp.
Sau khi chuẩn bị một phen, Nhạc Thành bắt đầu đi ra khỏi gian phòng, trên đường đi hắn hỏi người hầu xem hôm nay là ngày mấy thì biết rằng mình đã bế quan hai tuần, thời gian tỷ thí của ngũ đại gia tộc sắp bắt đầu.
- Biểu ca huynh rốt cuộc cũng đã xuất quan.
Tô Hân Nhi đi tới gian phòng của Nhạc Thành, phòng của Nhạc Thành chưa bao giờ nàng gõ cửa.
- Ừ.
Nhạc Thành cất tiếng nói, ánh mắt của hắn dò xét Tô Hân Nhi, quả nhiên không ngoài sở liệu, bộ ngực phía trước của tiểu ny tử này hình như càng ngày càng lớn thêm một chút, càng ngày càng có hương vị nữ nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tô Hân Nhi mặc một bộ cẩm phục màu hồng, toàn thân có đường cong lồi lõm, bao tròn thân thể, trước ngực là ngọc phong bao chặt lấy toàn thân, kiều đồn rắn chắc mềm mại.
- Huynh nhìn gì vậy, y phục của muội dính gì sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thành quét tới quét lui, Tô Hân Nhi không kìm được mà nhìn lại về phía mình.
- Không có gì.
Nhạc Thành phục hồi tinh thần lại, cơ hồ bị cô gái này mê hoặc. Tô Hân Nhi so với Vân Phỉ Phỉ của Nguyên Bảo tông đúng là không kém, chỉ là hương vị của hai người không hoàn toàn giống nhau, mỗi người một vẻ.
- Đúng rồi, di phu nói rằng huynh sau khi xuất quan muốn muội thông tri với người ngay lập tức, dường như có chuyện quan trọng đó.
Tô Hân Nhi nói.
- Ừ ta sẽ đi.
Nhạc thành nói, phụ thân tìm mình chắc là vì chuyện tỉ thí của ngũ đại gia tộc.
- Đúng rồi biểu ca, nghe nói huynh chín là người cứu Hiểu Kỳ tỷ tỷ phải không? Còn đưa tỷ ấy về nhà?
Đôi mắt của Tô Hân Nhi sáng ngời nhìn về phía Nhạc Thành.
- Làm sao muội biết?
Nhạc Thành hỏi, tiểu ny tử này tại sao chuyện gì cũng biết.
Nhạc Tử Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạc Tử Phong, điều này làm sao cso thể được, Thành nhi chính là Luyện Dược sư tứ phẩm sao? Hay là mình nghe lầm?
- Không tin thì huynh đi hỏi Hân nhi đi, huynh mua thông Kinh đan cho Thành nhi, Thành Nhi nó không dùng mà đưa cho Hân Nhi. Huynh còn tưởng Thành Nhi vì phục Thông Kinh Đan mà đánh chết tứ tinh đại đấu sư kia, đúng rồi đan phương Thông Kinh Đan ở chỗ Thành Nhi, đệ không có lừa huynh
Nhạc Tử Phong nói.
- Chuyện này…
Nhạc Tử Sơn thở ra một hơi, y lại nhìn một đống đan dược tam phẩm và kim tệ phía trước, cộng thêm việc gần đây Nhạc Thành thần bí cao thâm khiến cho y không thể không tin. Tuy nhiên tạm thời y cũng không thể tiếp nhận, ai nói đứa con mình là phế vật, một đứa mới mười tám tuổi đã là Luyện Dược sư tứ phẩm mà có thể là phế vật sao?
- Nhị đệ, tại sao đệ không sớm nói cho ta biết.
Nhạc Tử Sơn vô lực nói, mọi chuyện đối với y tất cả đều quá kinh hãi.
- Đại ca, Thành Nhi vì sợ mang tới phiền toái cho Nhạc gia cho nên không cho huynh biết, chỉ là hiện tại huynh cũng đã biết rồi, huynh tính thế nào?
Nhạc Tử Phong cất tiếng nói, sau khi biết Nhạc Thành đã trở thành một Luyện Dược sư tứ phẩm, y tin rằng Nhạc Tử Sơn nhất định sẽ có sắp xếp.
- Nhị đệ, đệ cảm thấy thế nào?
Nhạc Tử Sơn đột nhiên ngưng trọng nhìn Nhạc Tử Phong nói, trong mắt hiện ra một khí tức nóng bỏng.
- Đại ca, Thành Nhi năm nay vẫn chưa tới mười tám tuổi, mười tám tuổi đã trở thành một luyện dược sư tứ phẩm có thể nói là Thiên tài trong thiên tài.
Sắc mặt của Nhạc Tử Phong trở nên ngưng trọng nói.
- Nói như vây, đệ cũng đồng ý sao? Chuyện này phải do cả hai đồng ý mới được.
Nhạc Tử Sơn chăm chú nói.
- Kỳ thực trong đáy lòng đệ đã đồng ý, trách nhiệm trọng chấn Nhạc gia phải đặt lên trên người của nó.
Nhạc Tử Phong thở dài.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, một nghìn năm Nhạc gia cuối cùng cũng đã xuất hiện một thiên tài.
Khóe mắt của Nhạc Tử Sơn không kìm được mà xuất hiện một lệ quang, Nhạc gia cuối cùng cũng đã tìm thấy một ánh rạng đông, không còn suy tàn nữa, sau này mình có chết cũng có mặt mũi đối mặt với tổ tiên.
Trong hốc mắt của Nhạc Tử Phong xuất hiện một lệ quang, Nhạc gia cuối cùng cũng đã có hi vọng, nhớ ngày nào đó Nhạc gia mạnh mẽ thé nào, cả Huyền Thiên đại lục cũng chỉ có thân ảnh của Nhạc gia.
Nhạc Thành bế quan trong sơn động, lúc này thanh mang nồng động thoát ra, Nhạc Thành tiến vào cảnh giới vong ngã, dựa theo tâm pháp của Hỗn Nguyên chân kinh khiến cho kỳ kinh bát mạch của hắn không ngừng trôi chảy, từng sợi chân khí tinh thuần chảy về phía đan điền.
Một lát sau thanh mang nồng đậm đều bị Nhạc Thành hút vào trong cơ thể, hóa thành một chân khí tinh thuần theo kỳ kinh bát mạch hướng vào trong đan điền, cuối cùng chân khí trong đan điền cũng rơi vào trạng thái bão hòa, chân khí trong kỳ kinh bát mạch cũng bị đình chỉ không còn dấu vết, tiếp tục hướng vào bên trong.
Nhạc Thành tiếp tục vận khởi, dưới tác dụng của chân khí, đan điền của Nhạc Thành bắt đầu bành trướng, thoạt nhìn rất quỷ dị, chỉ khi tiến vào cảnh giới vong ngã Nhạc Thành mới thấy đan điền của mình có biến hóa. Nếu là tu chân sĩ khác mà nói nhất định sẽ rất hâm mộ, bởi vì đan điền biến hóa cho thấy Nhạc Thành sắp đột phá một lần nữa.
Chân khí ở trong sơn động toàn bộ đã bị Nhạc Thành hút vào bên trong, trong thân thể của hắn bắt đầu xuất hiện quang mang thanh sắc, bỗng nhiên đan điền của Nhạc Thành liền biến thành màu vàng kim sắc, đan điền cũng bành trướng đến cực hạn.
Theo đan điền của Nhạc Thành một luồng chân khí nhanh chóng lan khắp kỳ kinh bát mạch, khiến cho đan điền một lần nữa khôi phục lại, vừa mới phá căn bản không có tạo cho đan điền bất kỳ thương tổn gì ngược lại lại có chỗ tốt.
Nhạc Thành thở ra một hơi thật dài sau đó từ từ mở hai mắt ra, trong mắt có xuất hiện những sợi tinh quang ngưng tụ thật lâu không tiêu tán.
- Cuối cùng cũng đã đột phá tới Khai Quang trung kỳ.
Cảm nhận được chân khí toàn thân trong cơ thể tràn đầy, Nhạc Thành cũng biết mình đã đột phá tới tu vi Khai Quang trung kỳ, hiện tại nếu như đối mặt với một lục tinh đại đấu sư thì hắn cũng đã có chút thực lực để chống lại. Nhược điểm của Tu chân giả chín là thể lực phòng ngự quá kém chỉ có thể đánh từ xa, nếu như công kích gần thì đối với Tu chân giả là vô cùng bất lợi.
- Nếu thân thể của mình có thể cùng đấu sư chống lại thì tốt rồi.
Nhạc Thành thì thào nói, nếu như thân thể của mình phòng ngự không bằng đấu sư thì cần phải phối hợp với pháp khí và trận pháp.
Cuộc tỷ thí của ngũ đại gia tộc sắp bắt đầu, Nhạc Thành cảm thấy hơi chờ mong, mình đến cái thế giới này đây là lần đầu tiên công khai ra tay, không biết thực lực của những đối thủ kia thế nào, dù sao thì lần này mình cũng không cầu thắng, chỉ cần tôi luyện là tốt rồi, biết một chút về đấu khí và ma pháp.
Sau khi chuẩn bị một phen, Nhạc Thành bắt đầu đi ra khỏi gian phòng, trên đường đi hắn hỏi người hầu xem hôm nay là ngày mấy thì biết rằng mình đã bế quan hai tuần, thời gian tỷ thí của ngũ đại gia tộc sắp bắt đầu.
- Biểu ca huynh rốt cuộc cũng đã xuất quan.
Tô Hân Nhi đi tới gian phòng của Nhạc Thành, phòng của Nhạc Thành chưa bao giờ nàng gõ cửa.
- Ừ.
Nhạc Thành cất tiếng nói, ánh mắt của hắn dò xét Tô Hân Nhi, quả nhiên không ngoài sở liệu, bộ ngực phía trước của tiểu ny tử này hình như càng ngày càng lớn thêm một chút, càng ngày càng có hương vị nữ nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tô Hân Nhi mặc một bộ cẩm phục màu hồng, toàn thân có đường cong lồi lõm, bao tròn thân thể, trước ngực là ngọc phong bao chặt lấy toàn thân, kiều đồn rắn chắc mềm mại.
- Huynh nhìn gì vậy, y phục của muội dính gì sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thành quét tới quét lui, Tô Hân Nhi không kìm được mà nhìn lại về phía mình.
- Không có gì.
Nhạc Thành phục hồi tinh thần lại, cơ hồ bị cô gái này mê hoặc. Tô Hân Nhi so với Vân Phỉ Phỉ của Nguyên Bảo tông đúng là không kém, chỉ là hương vị của hai người không hoàn toàn giống nhau, mỗi người một vẻ.
- Đúng rồi, di phu nói rằng huynh sau khi xuất quan muốn muội thông tri với người ngay lập tức, dường như có chuyện quan trọng đó.
Tô Hân Nhi nói.
- Ừ ta sẽ đi.
Nhạc thành nói, phụ thân tìm mình chắc là vì chuyện tỉ thí của ngũ đại gia tộc.
- Đúng rồi biểu ca, nghe nói huynh chín là người cứu Hiểu Kỳ tỷ tỷ phải không? Còn đưa tỷ ấy về nhà?
Đôi mắt của Tô Hân Nhi sáng ngời nhìn về phía Nhạc Thành.
- Làm sao muội biết?
Nhạc Thành hỏi, tiểu ny tử này tại sao chuyện gì cũng biết.
Tác giả :
Vũ Phong