Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 302: Tiêu Viêm luyện hóa dị hỏa
“Sư phụ. Kế tiếp...Nên làm như thế nào?” Trong lòng bàn tay thoáng đổ chút mồ hôi, Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước bọt nhẹ giọng hỏi.
“...Trước đem tất cả những thứ cần thiết toàn bộ lấy ra.” Dược lão từ nạp trong nạp giới phiêu đãng mà ra, trên khuôn mặt già nua tràn ngập ngưng trọng trước đó chưa từng có.
Hơi hơi gật đầu, ngón tay Tiêu Viêm từ trong nạp giới lấy ra một bình ngọc nhỏ trong suốt. Trong bình ngọc, một quả màu máu đan dược to cỡ chừng một quả long nhãn nằm im lặng. Bên trong ngọc, màu máu đan dược có chút mơ hồ như một bóng ma có chút lay động, tựa hồ ngoài huyêt sắc đan dược còn có chất lỏng.
Miếng màu máu đan dược mượt mà này, chính là một trong những vật chuẩn bị để thôn phệ dị hỏa: Huyết liên đan! Sau khi đem Huyết liên đan lấy ra, Tiêu Viêm lại từ trong nạp giới lấy ra một hộp ngọc nho nhỏ. Hộp ngọc nhẹ nhàng đặt trên mặt đá trơn bóng. Nhất thời, hàn khí nhàn nhạt tỏa ra, ngưng cấu thành một tầng băng mỏng trên mặt đá. Giải khai hộp ngọc, một bình ngọc trắng như tuyết cẩn thận từng li từng tí nằm yên trong đó, hàn vụ màu trắng nhàn nhạt lượn lờ quanh bình ngọc, nhìn qua phát ra một cỗ ảo giác thần bí mơ hồ.
Trong bình ngọc, chính là cái mà Tiêu Viêm phải hao tổn tâm cơ từ trong tay Tiêu Sơn trao đổi mới có được: Băng linh hàn tuyền!
Ánh mắt liếc qua hai vật phẩm có thể nói là kì bảo, Dược lão khẽ gật đầu, bấm tay nhẹ bắn, một đạo hàn quang màu xám nhàn nhạt bỗng nhiên từ ngoài đầu ngón tay chậm rãi bốc lên, hào quang màu xám xoay một vòng giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng dừng ở trên mặt đá, hào quang tiêu tán, che dấu trong đó một thứ gì đó.
Đây là một khối tảng đá cỡ ngón tay, toàn thân bóng loáng như ngọc, không có chút tỳ vết nào. Giữa tâm tảng đá, một chút u quang lam nhạt chậm rãi nhúc nhích, giống như một tiểu trùng co sức sống bình thường.
“Cái này gọi là nạp linh?” Nhìn hòn đá nhỏ cũng không có gì đặc biệt, Tiêu Viêm nhịn không được có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, đây chính là nạp linh, một loại thiên địa kỳ bảo cực kỳ hiếm thấy, chỉ bên trong cao cấp nạp thạch mới có thể có một chút. Đừng xem thường nó, giá trị của nó tuyệt đối so với Huyết liên đan cùng với Băng linh hàn tuyền lớn hơn rất nhiều, nếu ta năm đó không may mắn đạt được, có lẽ cho dù ngươi hiện tại có được dị hỏa, cũng chỉ có thể nhìn nó...” Dược lão khẽ cười nói.
Gật gật đầu, Tiêu Viêm liếc liếc mắt nhìn nạp giới trên tay. Đây chỉ là một quả nạp giới cấp thấp, giá cả đã vài vạn kim tệ, nếu là trung cấp nạp giới, ít nhất gấp mười lần, mà cao cấp nạp giới thì...Loại cấp bậc nạp giới này, trên cơ bản là vô giá. Một ít đại gia tộc thậm chí sử dụng cao cấp nạp giới chế tạo thành tín vật của gia tộc. Trên đấu khí đại lục, chỉ có một ít người có thân phận cực cao hoặc cực mạnh, mới có thể có tư cách đạt được cao cấp nạp giới. Bởi vậy có thể thấy được, thứ này hi hữu đến chừng nào...
Mà so với cao cấp nạp giới, loại nạp linh này không thể nghi ngờ lại càng thưa thớt một cách đáng thương. Có lẽ dùng nó để so sánh với lông phượng và sừng lân cũng không có gì quá đáng.
Tỉ mỉ đem ba vật phẩm cẩn thận kiểm tra, Tiêu Viêm lúc này mới đem ánh mắt hướng đến Thanh liên tọa. Gương mặt chăm chú nhìn thanh sắc ngọn lửa, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, hiện lên vẻ mặt thèm thuồng cùng khát vọng.
“Bắt nó bay đến đây đi.” Dược lão trầm giọng nói.
“Ừm.” Có chút gật gật đầu, bàn tay Tiêu Viêm nâng đáy Thanh liên tọa lên, linh hồn chi lực nhanh chóng xâm nhập vào trong đó, đem Thanh liên tọa cùng Thanh Liên địa tâm hỏa chia cắt ra, sau đó cẩn thận đem thanh liên tọa kéo xuống
Mất đi trói buộc của Thanh liên tọa, thanh sắc ngọn lửa đột nhiên tăng vọt vài lần. Chỉ thoáng qua thời gian, thanh sắc ngọn lửa hóa thành một đoàn ngọn lửa, trôi nổi giữa không trung.
Khi ngọn lửa thể tích biến thành lớn, độ nóng trong sơn động lấy tốc độ cực nhanh lên cao. Ở vị trí đỉnh của sơn động, thạch bích* màu xanh không một tiếng động hòa tan thành một chỗ trống. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tiêu Viêm lui xuống hai bước, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thanh sắc ngọn lửa đang trôi nổi giữa không trung. Mặc dù trong lòng đã tận lực muốn tỉnh táo lại, bất quá bàn tay vẫn như cũ không ngừng run rẩy.
“Kế tiếp, nên làm như thế nào?” Tiêu Viêm cố gắng trấn định, trong lòng có chút run rẩy hỏi.
“Thôn phệ dị hỏa sẽ tạo thành thanh thế cực kỳ khổng lồ, cho nên đợi ta dùng linh hồn chi lực đem cả tòa sơn động bao vây đã. Nếu không, ngươi thôn phệ còn chưa xong, ngọn núi này đã bị dị hỏa làm cho thiêu hủy hơn phân nửa.” Dược lão mở miệng an ủi Tiêu Viêm, trầm giọng nói.
“Ừm.” Tiêu Viêm vội vàng gật đầu.
“Mặc dù lời nói có chút điềm xấu, bất quá vì bảo hiểm...ngươi tốt nhất là ngồi trên Thanh liên tọa, vạn nhất xảy ra sự cố gì, Thanh liên tọa có thể cứu ngươi một mạng. Nếu không, cho dù là ta, cũng khó có thể trong nháy mắt đem ngươi cứu ra. Dù sao, dị hỏa, ngươi cần đem nó thôn phệ vào trong cơ thể, đây là một loại cử động cực kỳ nguy hiểm.” Dược lão chần chờ một chút, bất đắc dĩ nói.
Cười khổ gật gật đầu, mũi chân điểm trên mặt đất, thân thể Tiêu Viêm nhẹ nhàng dừng ở trên Thanh liên tọa, sau đó nghiêng đầu nhìn Dược lão.
“...Trước dùng huyết liên đan, không có nó phòng hộ, bằng thực lực của ngươi căn bản không có khả năng ở khoảng cách gần tiếp xúc dị hỏa.” Dược lão ngưng trọng nói.
Khẽ gật đầu,bàn tay khẽ cong, đem bình ngọc nhỏ rơi vào trong tay, nghiêng bình ngọc. Một quả đan dược cỡ long nhãn lờ mờ lộ ra chút sáng bóng, lăn vào trong lòng bàn tay Tiêu Viêm.
Nắm Huyết liên đan đặt trên mũi nhẹ ngửi ngửi, một cổ hương vị kì dị, lượn lờ tại chóp mũi, cái loại...cảm giác lạnh lẽo này, cơ hồ khiến cho linh hồn Tiêu Viêm run nhè nhẹ vài cái.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào miếng đan dược đứng ở cấp bậc ngũ phẩm, Tiêu Viêm tay đột nhiên nắm chặt, sau đó nhắm lại con mắt, đem dan dược nhét vào trong miệng.
Huyết liên đan vừa mới vào miệng, liền hóa thành một cỗ năng lượng có chút âm hàn, nhanh chóng tiến vào các kinh mach bên trong cơ thể Tiêu Viêm, cuối cùng giống như tầng tầng huyết mô bình thường, chậm rãi thẩm thấu vào kinh mạch cùng với xương cốt.
Khi huyết mô thẩm thấu, thân thể Tiêu Viêm bỗng nhiên run rẩy một cách kịch liệt, một tia máu tươi từ lỗ chân lông không ngừng ứa ra. Chỉ trong nháy mắt, thân thể Tiêu Viêm bao trùm một tầng máu tươi đỏ sẫm, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.
Ánh mắt Mạc Ngân chăm chú nhìn về phía bên này. Quả thực ánh mắt của nàng không có dám rời khỏi Tiêu Viêm. Nàng sợ có bất cứ bất chắc gì xảy đến với Tiêu Viêm. Phải biết được rằng Tiêu Viêm chính là trượng phu của nàng. Nếu như có bất cứ việc gì mà có thể giúp Tiêu Viêm trong lúc này, nàng cũng nguyện ý đi làm. Cho dù có lẽ là phải chết đi nữa.
Sau khi máu tươi xuất hiện không lâu, liền cấp tốc ngưng kết, cuối cùng cấu thành một tầng giác huyết. Giác huyết này, không chỉ có bao vây tay cùng chân Tiêu Viêm, ngay cả ánh mắt, cũng hoàn toàn được bao trùm ở trong đó.
Tầng vảy màu máu này giống như được xây dựng thành một bộ áo giáp màu màu kín kẽ, đem Tiêu Viêm bảo vệ chặt chẽ ở trong đó. Chậm rãi chìa bàn tay được tầng giác huyết bao trùm, Tiêu Viêm nhắm ngay tới dị hỏa ngay giữa không trung, một cổ hấp lực đột nhiên nổ mạnh ra.
Khi cỗ hấp lực xuất hiện, thanh sắc ngọn lửa ở giữa không trung chợt tăng vọt. Trong nháy mắt thời gian, một cỗ lực lượng hủy diệt kinh khủng nhất thời bừng tỉnh, chậm rãi từ trong thanh sắc diễm khuếch trương ra.
Gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm kia đoàn thanh sắc ngọn lửa đang ngày càng khổng lồ, Tiêu Viêm biết, thôn phệ dị hỏa, bắt đầu rồi!
Trong hang động sáng ngời, màu xanh của ngọn lửa kịch liệt bốc lên, mang theo những đốm lửa không ngừng thiêu đốt, không gian chung quanh ngọn lửa đã xuất hiện sự văn vẹo, thật sự không nghĩ tới nhiệt sức nóng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa lại kinh khủng như vậy.
Lúc Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cuồng bạo bốc lên, Dược lão đã có điều phát hiện ra, lực lượng linh hồn hùng mạnh nhanh chóng phát tán, đem cả sơn động bao lại, đồng thời cũng đem nhiệt độ cực cao trong sơn động cách ly với bên ngoài.
Giữa không trung, ngọn lửa màu xanh đón gió tăng vọt, trong nháy mắt thời gian thể tích mở rộng ra gấp trăm lần và theo thể tích biến hóa, nguyên bổn hiền hòa của ngọn lửa cũng trở nên cuồng bạo, ngọn lửa vù vù bốc lên, bên trong phát ra những âm thanh xùy xùy, không khí xung quanh cũng bị đốt cháy thành một mảng hư không.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào ngọn lửa màu xanh khổng lồ giữa không trung, Tiêu Viêm quay đầu đi đến, nhìn chăm chú vào Dược lão, đợi đến lúc hắn gật đầu, mới thực sự hít sâu một ngụm khí nóng, bàn tay được bao bọc bởi một chất sừng màu máu, hướng đến ngọn lửa phía xa, bộc phát hấp lực mạnh mẽ.
Ngày thường, hấp lực như vậy đủ để dễ dàng hút được một tảng đá lớn, vậy mà hôm nay, tuy ở gần hơn mà hấp lực chỉ đủ làm cho dị hỏa ở không trung chậm rãi di chuyển tới mà thôi. Hơn nữa, mỗi khi luồng vô hình hấp lực tiếp xũng với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chỉ có thể kiên trì chừng hai ba giây, sau đó bị sức nóng khủng khiếp của nó đốt cháy thành hư vô.
Cho nên, cho dù khoảng cách giữa Tiêu Viêm và Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chỉ có chừng mấy thước nhưng đấu khí mà hắn phải tiêu hao cực lỳ khổng lồ.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh đang chậm rãi tiến tới, Tiêu Viêm hô hấp thoáng có chút dồn dập, trên trán đầy mồ hôi, mồ hôi theo hai má chảy xuôi xuống, phản xạ bởi chất sừng màu máu bao bọc ở dưới trông như những giọt máu đỏ tươi.
Khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từ từ tiếp cận mang theo một nhiệt lượng kinh khủng. Cho dù Dược lão đứng bên khuôn mặt cũng lộ ra vài phần rung động. Hiển nhiên năng lượng ẩn chữa trong dị hỏa bài danh thứ 19 trong Dị hỏa bảng này có điểm vượt ngoài dự kiến.
Khi ngọn lửa màu xanh không lồ dừng lại trước mặt Tiêu Viêm cách chừng một thước, cho dù là Dược lão đã bố trí linh hồn lực cách ly, nhưng sức nóng khủng bố của nó vẫn làm cho một s thanh cương thạch trong sơn động từ từ vỡ toang. Một lát sau, cự thạch hóa thành đá vụn, đá vụn thì hóa thành bột phấn màu xanh.
Bất chợt từ trong chiếc nhẫn, Dược Lão phát ra âm thanh cực kỳ khẩn trương: “Đưa tay vào trung tâm dị hỏa, có một ngọn hỏa chủng, bắt nó ra! Nhanh lên!”
Nghe Dược lão nói, Tiêu Viêm thân thể run mạnh, mắt nhìn vào chất sừng màu máu, khóe miệng không kìm được khẽ giật giật. Bắt đưa tay vào trong dị hỏa? Muốn chết sao?
Trong lòng rất nhanh dâng lên sự ngạc nhiên, một lát sau, Tiêu Viêm ổn định lại tinh thần, nếu Dược lão nói vậy thì cứ làm theo. Đối với thôn phệ dị hỏa thì bản thân hắn không có một chút kinh nghiệm nào, cho nên chỉ có thể theo Dược lão phân phó. Tuy nói trong lúc thôn phệ dị hỏa, một chút sai lầm cũng đều dẫn đến bị dị hỏa phản phệ trở thành một đống tro. Nhưng Tiêu Viếm đối với Dược lão rất có tín nhiệm. ...
Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh ngày càng gần, bàn tay co duỗi, thoáng có chút run rẩy, chọn thời cơ chuẩn bị đưa vào trong dị hỏa. Lúc Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tiến đến trước mặt của Tiêu Viêm thì đá núi cứng rắn hai ba thước xung quanh đã bị đốt thành tro bụi, tạo ra một khoảng trống rỗng. May mà đã có Dược lão tận lực bảo vệ, nếu như Dược lão thu hồi linh hồn lực phòng hộ thì toàn bộ ngọn núi sẽ bị dị hỏa đốt thành tro bụi trong một thời gian ngắn.
Mạc Ngân ngồi bên đó cách xa cả chục trượng nhưng vẫn cảm giác được khí tức nóng bỏng của dị hỏa. Nàng cảm giác toàn thân nóng bức, hai tay nhẹ nhàng run rẩy. Toàn bộ cơ thể của nàng có một ngọn âm hỏa nhanh chóng bao lấy cơ thể của nàng. Bàn tay đưa lên lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lo lắng tiếp tục quan sát Tiêu Viêm. Đôi mắt nàng không chớp một chút nào đem quan sát cực kỳ tỉ mỷ.
Ngồi xếp bằng trên nhị sen, Thanh liên phóng xuất ra một đạo quang mang màu xanh nhàn nhạt, tầng quang mang này đã giúp Tiêu Viêm ngăn trở một bộ phần nhiệt độ của dị hỏa. Nhưng dù có như thế, sức nóng vân thẩm thấu vào, làm cho trên bề mặt chất sừng màu máu có một giọt chất lỏng màu đỏ sậm.
Trong đôi mắt đen láy phản xạ ngọn lửa màu xanh yêu dị, Tiêu Viêm ánh mắt dừng lại trước hảo diễm khổng lồ, yết hầu di chuyển liên tục, cắn chặt răng, chất sừng màu máu tầng lớp bao trùm cánh tay, chậm rãi cắm vào trong Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Theo cánh tay đưa vào trong Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, chất sừng máu máu bao quanh cánh tay từ từ bị hòa tan, những giọt chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng rơi xuống bị ngọn lửa màu xanh đốt cháy thành hư không.
Tầng chất sừng màu máu mặc dù không ngừng bị dị hỏa hòa tan, nhưng trong lúc nó bị hòa tan thì dược lực của Huyết liên đan không ngừng cuồn cuộn phóng xuất năng lượng âm hàn, năng lượng âm hàn xuyên quan kinh mạch nhanh chõng đưa đến cánh tay để bổ sung cho chất sừng màu máu đang bị hòa tan. Chất sừng liên tục bị hòa tan và tu bổ, cuối cùng thì cánh tay của Tiêu Viêm đã đi vào trong dị hỏa.
Gần gũi tiếp xúc toàn thân Tiêu Viêm từ trên xuống dưới chất sừng màu máu cũng không ngừng bị hòa tan thành chất lỏng màu máu, liếc qua thì tựa như máu tươi đang không ngừng thẩm thấu qua các lỗ chân lông, ngay cả khuôn mặt thanh tú cũng bị bao trùm bởi chất lỏng đó, trông tựa hồ như đi ra từ địa ngục tu la, cực kỳ khủng bố.
Ánh mắt không chớp, hai con ngươi như chết đứng, chằm chằm nhìn vào ngọn lửa màu xanh đang bốc lên không ngừng, bàn tay Tiêu Viêm trong dị hỏa nhanh chóng lay động. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc dị hỏa ở khoảng cách gần như thế, trong lòng mặc dù có chút khác thường mới mẻ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác lo lắng, bất an, dưới tình huống chất sừng màu máu trên cánh tay không tu bổ kịp thì hẳn là Tiêu Viếm cũng sẽ bị biến thành một đống tro cốt trong giây
Chất sừng màu máu mỏng dần theo những giọt mồ hôi đổ ra trên trán lọt vào ánh mắt của Tiêu Viêm. Mặc dù có chút thống khổ nhưng hắn ngay cả ánh mắt cũng không chớp, bàn tay khẩn trương từng chút một tìm kiếm trong ngọn lửa.
Trong lúc tìm hỏa chủng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Tiêu Viêm trong lòng không khỏi thầm run sợ trước sức nóng của dị hỏa, nó thật sự vượt xa so với dự kiến của hắn, cho dù dưới tình huống đã chuẩn bị chu toàn, vậy mà sức nóng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vẫn thẩm thấu qua lớp chất sừng màu máu đối chọi với năng lượng của thanh liên làm cho làn da của Tiêu Viêm hồng lên giống như mặt bàn ủi bị nung.
Căn răng chịu đựng cái đau bỏng kịch liệt, khóe mắt nhìn xung quanh, không khỏi kinh hãi khi phát hiện ra không gian trong động vốn không rộng lắm mà giờ đây diện tích đã tăng gần gấp đôi.
Hơn nữa, lúc này Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tựa hồ đã nhận ra hành động của Tiêu Viêm, nhất thời hỏa diễm màu xanh kịch liệt bốc lên, không gian chung quanh ẩn chứa thiên địa năng lượng trở nên bạo động, đủ mọi màu sắc năng lượng chậm rãi lưu chuyển giống như một con sông nhiều màu, cực kỳ đẹp mắt.
Đủ mọi màu sắc năng lượng xoay quanh Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đột nhiên một ngọn lửa bùng lên, nhất thời vòng trong năng lượng loang lổ đó giống như bị chó cắn một miếng.
Theo sự bạo động của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nhiệt độ trong sơn động vốn đã rất khủng bố nay lại tiếp tục tăng vọt, Chung quanh sơn động, do nhiệt độ tăng lên mà đã bât đầu nứt nẻ, những vết nứt lớn bắt đầu lan tràn, chỉ một lát thời gian nữa là có thể phá hư sơn động này, nếu không có sự chống đỡ của Dược lão thì sợ đã sớm xụp đổ rồi.
“Lực phá hoại quả thật là khổng lồ, nếu đem nó đến một thành thị, chỉ sợ không quá một giờ nó sẽ đem thành thị đó đốt thành phế tích?”
Nhìn thấy chỉ một thời gian ngắn mà bộ dạng sơn động đã biến chuyển mạnh như vậy, Tiêu Viêm khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, tim đập nhanh, thì thào một tiếng, ánh mắt chợt nhìn về phía chiếc nhẫn.
Một âm thanh nhu hòa từ chiếc nhẫn truyền vào tai Tiêu Viêm: “Tiểu Viêm Tử, ngươi nhất định sẽ thành công. Vi sư tin tưởng ngươi!”
Nghe được lời nói này, Tiêu Viêm lông mày dãn nhất thời mừng như điên, vội quay lại, đem ánh mắt gắt gao chăm chú vào trong hỏa diễm màu xanh. Bên trong hỏa diễm màu xanh, cánh tay Tiêu Viêm được chất sừng màu máu bao bọc khẩn trương tìm kiếm, đột nhiên, cánh tay đang động chợt dừng lại, nét sung sướng hiện dần trên khuôn mặt Tiêu Viêm, nụ cười lộ rõ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Viêm, Dược lão cũng thở một hơi dài. Huyết liên đan mặc dù ngưng kết thành huyết khải giáp rất mạnh mẽ nhưng cũng không thể chịu đựng được lâu sự nung đốt của dị hỏa, nếu như năng lượng của huyết liên đan tiêu hao hết thì việc thôn phệ dị hỏa của Tiêu Viêm lần này coi như thất bại.
Bàn tay gắt gao nắm chặt lấy hỏa chủng, tựa như nắm bắt vật chất bình thường, Tiêu Viêm căn răng, chịu đựng cái đau rát do dị hỏa thiêu đốt, chậm rãi đưa cánh tay mang theo hỏa diễm màu xanh bên trong hút ra.
Khi cánh tay mang theo hỏa diễm màu xanh hút ra, thì có thể thấy trên tay Tiêu Viêm là một ít nham thạch màu xanh, ở dạng chất lỏng, bên trong hơi lay động.
“Đây chính là hỏa chủng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa sao?” Nhìn chằm chằm vào đám nham thạch nóng chảy màu xanh mang nhiệt độ khủng bố trong tay, Tiêu Viêm nháy mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm.
“...Trước đem tất cả những thứ cần thiết toàn bộ lấy ra.” Dược lão từ nạp trong nạp giới phiêu đãng mà ra, trên khuôn mặt già nua tràn ngập ngưng trọng trước đó chưa từng có.
Hơi hơi gật đầu, ngón tay Tiêu Viêm từ trong nạp giới lấy ra một bình ngọc nhỏ trong suốt. Trong bình ngọc, một quả màu máu đan dược to cỡ chừng một quả long nhãn nằm im lặng. Bên trong ngọc, màu máu đan dược có chút mơ hồ như một bóng ma có chút lay động, tựa hồ ngoài huyêt sắc đan dược còn có chất lỏng.
Miếng màu máu đan dược mượt mà này, chính là một trong những vật chuẩn bị để thôn phệ dị hỏa: Huyết liên đan! Sau khi đem Huyết liên đan lấy ra, Tiêu Viêm lại từ trong nạp giới lấy ra một hộp ngọc nho nhỏ. Hộp ngọc nhẹ nhàng đặt trên mặt đá trơn bóng. Nhất thời, hàn khí nhàn nhạt tỏa ra, ngưng cấu thành một tầng băng mỏng trên mặt đá. Giải khai hộp ngọc, một bình ngọc trắng như tuyết cẩn thận từng li từng tí nằm yên trong đó, hàn vụ màu trắng nhàn nhạt lượn lờ quanh bình ngọc, nhìn qua phát ra một cỗ ảo giác thần bí mơ hồ.
Trong bình ngọc, chính là cái mà Tiêu Viêm phải hao tổn tâm cơ từ trong tay Tiêu Sơn trao đổi mới có được: Băng linh hàn tuyền!
Ánh mắt liếc qua hai vật phẩm có thể nói là kì bảo, Dược lão khẽ gật đầu, bấm tay nhẹ bắn, một đạo hàn quang màu xám nhàn nhạt bỗng nhiên từ ngoài đầu ngón tay chậm rãi bốc lên, hào quang màu xám xoay một vòng giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng dừng ở trên mặt đá, hào quang tiêu tán, che dấu trong đó một thứ gì đó.
Đây là một khối tảng đá cỡ ngón tay, toàn thân bóng loáng như ngọc, không có chút tỳ vết nào. Giữa tâm tảng đá, một chút u quang lam nhạt chậm rãi nhúc nhích, giống như một tiểu trùng co sức sống bình thường.
“Cái này gọi là nạp linh?” Nhìn hòn đá nhỏ cũng không có gì đặc biệt, Tiêu Viêm nhịn không được có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, đây chính là nạp linh, một loại thiên địa kỳ bảo cực kỳ hiếm thấy, chỉ bên trong cao cấp nạp thạch mới có thể có một chút. Đừng xem thường nó, giá trị của nó tuyệt đối so với Huyết liên đan cùng với Băng linh hàn tuyền lớn hơn rất nhiều, nếu ta năm đó không may mắn đạt được, có lẽ cho dù ngươi hiện tại có được dị hỏa, cũng chỉ có thể nhìn nó...” Dược lão khẽ cười nói.
Gật gật đầu, Tiêu Viêm liếc liếc mắt nhìn nạp giới trên tay. Đây chỉ là một quả nạp giới cấp thấp, giá cả đã vài vạn kim tệ, nếu là trung cấp nạp giới, ít nhất gấp mười lần, mà cao cấp nạp giới thì...Loại cấp bậc nạp giới này, trên cơ bản là vô giá. Một ít đại gia tộc thậm chí sử dụng cao cấp nạp giới chế tạo thành tín vật của gia tộc. Trên đấu khí đại lục, chỉ có một ít người có thân phận cực cao hoặc cực mạnh, mới có thể có tư cách đạt được cao cấp nạp giới. Bởi vậy có thể thấy được, thứ này hi hữu đến chừng nào...
Mà so với cao cấp nạp giới, loại nạp linh này không thể nghi ngờ lại càng thưa thớt một cách đáng thương. Có lẽ dùng nó để so sánh với lông phượng và sừng lân cũng không có gì quá đáng.
Tỉ mỉ đem ba vật phẩm cẩn thận kiểm tra, Tiêu Viêm lúc này mới đem ánh mắt hướng đến Thanh liên tọa. Gương mặt chăm chú nhìn thanh sắc ngọn lửa, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, hiện lên vẻ mặt thèm thuồng cùng khát vọng.
“Bắt nó bay đến đây đi.” Dược lão trầm giọng nói.
“Ừm.” Có chút gật gật đầu, bàn tay Tiêu Viêm nâng đáy Thanh liên tọa lên, linh hồn chi lực nhanh chóng xâm nhập vào trong đó, đem Thanh liên tọa cùng Thanh Liên địa tâm hỏa chia cắt ra, sau đó cẩn thận đem thanh liên tọa kéo xuống
Mất đi trói buộc của Thanh liên tọa, thanh sắc ngọn lửa đột nhiên tăng vọt vài lần. Chỉ thoáng qua thời gian, thanh sắc ngọn lửa hóa thành một đoàn ngọn lửa, trôi nổi giữa không trung.
Khi ngọn lửa thể tích biến thành lớn, độ nóng trong sơn động lấy tốc độ cực nhanh lên cao. Ở vị trí đỉnh của sơn động, thạch bích* màu xanh không một tiếng động hòa tan thành một chỗ trống. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tiêu Viêm lui xuống hai bước, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thanh sắc ngọn lửa đang trôi nổi giữa không trung. Mặc dù trong lòng đã tận lực muốn tỉnh táo lại, bất quá bàn tay vẫn như cũ không ngừng run rẩy.
“Kế tiếp, nên làm như thế nào?” Tiêu Viêm cố gắng trấn định, trong lòng có chút run rẩy hỏi.
“Thôn phệ dị hỏa sẽ tạo thành thanh thế cực kỳ khổng lồ, cho nên đợi ta dùng linh hồn chi lực đem cả tòa sơn động bao vây đã. Nếu không, ngươi thôn phệ còn chưa xong, ngọn núi này đã bị dị hỏa làm cho thiêu hủy hơn phân nửa.” Dược lão mở miệng an ủi Tiêu Viêm, trầm giọng nói.
“Ừm.” Tiêu Viêm vội vàng gật đầu.
“Mặc dù lời nói có chút điềm xấu, bất quá vì bảo hiểm...ngươi tốt nhất là ngồi trên Thanh liên tọa, vạn nhất xảy ra sự cố gì, Thanh liên tọa có thể cứu ngươi một mạng. Nếu không, cho dù là ta, cũng khó có thể trong nháy mắt đem ngươi cứu ra. Dù sao, dị hỏa, ngươi cần đem nó thôn phệ vào trong cơ thể, đây là một loại cử động cực kỳ nguy hiểm.” Dược lão chần chờ một chút, bất đắc dĩ nói.
Cười khổ gật gật đầu, mũi chân điểm trên mặt đất, thân thể Tiêu Viêm nhẹ nhàng dừng ở trên Thanh liên tọa, sau đó nghiêng đầu nhìn Dược lão.
“...Trước dùng huyết liên đan, không có nó phòng hộ, bằng thực lực của ngươi căn bản không có khả năng ở khoảng cách gần tiếp xúc dị hỏa.” Dược lão ngưng trọng nói.
Khẽ gật đầu,bàn tay khẽ cong, đem bình ngọc nhỏ rơi vào trong tay, nghiêng bình ngọc. Một quả đan dược cỡ long nhãn lờ mờ lộ ra chút sáng bóng, lăn vào trong lòng bàn tay Tiêu Viêm.
Nắm Huyết liên đan đặt trên mũi nhẹ ngửi ngửi, một cổ hương vị kì dị, lượn lờ tại chóp mũi, cái loại...cảm giác lạnh lẽo này, cơ hồ khiến cho linh hồn Tiêu Viêm run nhè nhẹ vài cái.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào miếng đan dược đứng ở cấp bậc ngũ phẩm, Tiêu Viêm tay đột nhiên nắm chặt, sau đó nhắm lại con mắt, đem dan dược nhét vào trong miệng.
Huyết liên đan vừa mới vào miệng, liền hóa thành một cỗ năng lượng có chút âm hàn, nhanh chóng tiến vào các kinh mach bên trong cơ thể Tiêu Viêm, cuối cùng giống như tầng tầng huyết mô bình thường, chậm rãi thẩm thấu vào kinh mạch cùng với xương cốt.
Khi huyết mô thẩm thấu, thân thể Tiêu Viêm bỗng nhiên run rẩy một cách kịch liệt, một tia máu tươi từ lỗ chân lông không ngừng ứa ra. Chỉ trong nháy mắt, thân thể Tiêu Viêm bao trùm một tầng máu tươi đỏ sẫm, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.
Ánh mắt Mạc Ngân chăm chú nhìn về phía bên này. Quả thực ánh mắt của nàng không có dám rời khỏi Tiêu Viêm. Nàng sợ có bất cứ bất chắc gì xảy đến với Tiêu Viêm. Phải biết được rằng Tiêu Viêm chính là trượng phu của nàng. Nếu như có bất cứ việc gì mà có thể giúp Tiêu Viêm trong lúc này, nàng cũng nguyện ý đi làm. Cho dù có lẽ là phải chết đi nữa.
Sau khi máu tươi xuất hiện không lâu, liền cấp tốc ngưng kết, cuối cùng cấu thành một tầng giác huyết. Giác huyết này, không chỉ có bao vây tay cùng chân Tiêu Viêm, ngay cả ánh mắt, cũng hoàn toàn được bao trùm ở trong đó.
Tầng vảy màu máu này giống như được xây dựng thành một bộ áo giáp màu màu kín kẽ, đem Tiêu Viêm bảo vệ chặt chẽ ở trong đó. Chậm rãi chìa bàn tay được tầng giác huyết bao trùm, Tiêu Viêm nhắm ngay tới dị hỏa ngay giữa không trung, một cổ hấp lực đột nhiên nổ mạnh ra.
Khi cỗ hấp lực xuất hiện, thanh sắc ngọn lửa ở giữa không trung chợt tăng vọt. Trong nháy mắt thời gian, một cỗ lực lượng hủy diệt kinh khủng nhất thời bừng tỉnh, chậm rãi từ trong thanh sắc diễm khuếch trương ra.
Gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm kia đoàn thanh sắc ngọn lửa đang ngày càng khổng lồ, Tiêu Viêm biết, thôn phệ dị hỏa, bắt đầu rồi!
Trong hang động sáng ngời, màu xanh của ngọn lửa kịch liệt bốc lên, mang theo những đốm lửa không ngừng thiêu đốt, không gian chung quanh ngọn lửa đã xuất hiện sự văn vẹo, thật sự không nghĩ tới nhiệt sức nóng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa lại kinh khủng như vậy.
Lúc Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cuồng bạo bốc lên, Dược lão đã có điều phát hiện ra, lực lượng linh hồn hùng mạnh nhanh chóng phát tán, đem cả sơn động bao lại, đồng thời cũng đem nhiệt độ cực cao trong sơn động cách ly với bên ngoài.
Giữa không trung, ngọn lửa màu xanh đón gió tăng vọt, trong nháy mắt thời gian thể tích mở rộng ra gấp trăm lần và theo thể tích biến hóa, nguyên bổn hiền hòa của ngọn lửa cũng trở nên cuồng bạo, ngọn lửa vù vù bốc lên, bên trong phát ra những âm thanh xùy xùy, không khí xung quanh cũng bị đốt cháy thành một mảng hư không.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào ngọn lửa màu xanh khổng lồ giữa không trung, Tiêu Viêm quay đầu đi đến, nhìn chăm chú vào Dược lão, đợi đến lúc hắn gật đầu, mới thực sự hít sâu một ngụm khí nóng, bàn tay được bao bọc bởi một chất sừng màu máu, hướng đến ngọn lửa phía xa, bộc phát hấp lực mạnh mẽ.
Ngày thường, hấp lực như vậy đủ để dễ dàng hút được một tảng đá lớn, vậy mà hôm nay, tuy ở gần hơn mà hấp lực chỉ đủ làm cho dị hỏa ở không trung chậm rãi di chuyển tới mà thôi. Hơn nữa, mỗi khi luồng vô hình hấp lực tiếp xũng với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chỉ có thể kiên trì chừng hai ba giây, sau đó bị sức nóng khủng khiếp của nó đốt cháy thành hư vô.
Cho nên, cho dù khoảng cách giữa Tiêu Viêm và Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chỉ có chừng mấy thước nhưng đấu khí mà hắn phải tiêu hao cực lỳ khổng lồ.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh đang chậm rãi tiến tới, Tiêu Viêm hô hấp thoáng có chút dồn dập, trên trán đầy mồ hôi, mồ hôi theo hai má chảy xuôi xuống, phản xạ bởi chất sừng màu máu bao bọc ở dưới trông như những giọt máu đỏ tươi.
Khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từ từ tiếp cận mang theo một nhiệt lượng kinh khủng. Cho dù Dược lão đứng bên khuôn mặt cũng lộ ra vài phần rung động. Hiển nhiên năng lượng ẩn chữa trong dị hỏa bài danh thứ 19 trong Dị hỏa bảng này có điểm vượt ngoài dự kiến.
Khi ngọn lửa màu xanh không lồ dừng lại trước mặt Tiêu Viêm cách chừng một thước, cho dù là Dược lão đã bố trí linh hồn lực cách ly, nhưng sức nóng khủng bố của nó vẫn làm cho một s thanh cương thạch trong sơn động từ từ vỡ toang. Một lát sau, cự thạch hóa thành đá vụn, đá vụn thì hóa thành bột phấn màu xanh.
Bất chợt từ trong chiếc nhẫn, Dược Lão phát ra âm thanh cực kỳ khẩn trương: “Đưa tay vào trung tâm dị hỏa, có một ngọn hỏa chủng, bắt nó ra! Nhanh lên!”
Nghe Dược lão nói, Tiêu Viêm thân thể run mạnh, mắt nhìn vào chất sừng màu máu, khóe miệng không kìm được khẽ giật giật. Bắt đưa tay vào trong dị hỏa? Muốn chết sao?
Trong lòng rất nhanh dâng lên sự ngạc nhiên, một lát sau, Tiêu Viêm ổn định lại tinh thần, nếu Dược lão nói vậy thì cứ làm theo. Đối với thôn phệ dị hỏa thì bản thân hắn không có một chút kinh nghiệm nào, cho nên chỉ có thể theo Dược lão phân phó. Tuy nói trong lúc thôn phệ dị hỏa, một chút sai lầm cũng đều dẫn đến bị dị hỏa phản phệ trở thành một đống tro. Nhưng Tiêu Viếm đối với Dược lão rất có tín nhiệm. ...
Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh ngày càng gần, bàn tay co duỗi, thoáng có chút run rẩy, chọn thời cơ chuẩn bị đưa vào trong dị hỏa. Lúc Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tiến đến trước mặt của Tiêu Viêm thì đá núi cứng rắn hai ba thước xung quanh đã bị đốt thành tro bụi, tạo ra một khoảng trống rỗng. May mà đã có Dược lão tận lực bảo vệ, nếu như Dược lão thu hồi linh hồn lực phòng hộ thì toàn bộ ngọn núi sẽ bị dị hỏa đốt thành tro bụi trong một thời gian ngắn.
Mạc Ngân ngồi bên đó cách xa cả chục trượng nhưng vẫn cảm giác được khí tức nóng bỏng của dị hỏa. Nàng cảm giác toàn thân nóng bức, hai tay nhẹ nhàng run rẩy. Toàn bộ cơ thể của nàng có một ngọn âm hỏa nhanh chóng bao lấy cơ thể của nàng. Bàn tay đưa lên lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lo lắng tiếp tục quan sát Tiêu Viêm. Đôi mắt nàng không chớp một chút nào đem quan sát cực kỳ tỉ mỷ.
Ngồi xếp bằng trên nhị sen, Thanh liên phóng xuất ra một đạo quang mang màu xanh nhàn nhạt, tầng quang mang này đã giúp Tiêu Viêm ngăn trở một bộ phần nhiệt độ của dị hỏa. Nhưng dù có như thế, sức nóng vân thẩm thấu vào, làm cho trên bề mặt chất sừng màu máu có một giọt chất lỏng màu đỏ sậm.
Trong đôi mắt đen láy phản xạ ngọn lửa màu xanh yêu dị, Tiêu Viêm ánh mắt dừng lại trước hảo diễm khổng lồ, yết hầu di chuyển liên tục, cắn chặt răng, chất sừng màu máu tầng lớp bao trùm cánh tay, chậm rãi cắm vào trong Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Theo cánh tay đưa vào trong Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, chất sừng máu máu bao quanh cánh tay từ từ bị hòa tan, những giọt chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng rơi xuống bị ngọn lửa màu xanh đốt cháy thành hư không.
Tầng chất sừng màu máu mặc dù không ngừng bị dị hỏa hòa tan, nhưng trong lúc nó bị hòa tan thì dược lực của Huyết liên đan không ngừng cuồn cuộn phóng xuất năng lượng âm hàn, năng lượng âm hàn xuyên quan kinh mạch nhanh chõng đưa đến cánh tay để bổ sung cho chất sừng màu máu đang bị hòa tan. Chất sừng liên tục bị hòa tan và tu bổ, cuối cùng thì cánh tay của Tiêu Viêm đã đi vào trong dị hỏa.
Gần gũi tiếp xúc toàn thân Tiêu Viêm từ trên xuống dưới chất sừng màu máu cũng không ngừng bị hòa tan thành chất lỏng màu máu, liếc qua thì tựa như máu tươi đang không ngừng thẩm thấu qua các lỗ chân lông, ngay cả khuôn mặt thanh tú cũng bị bao trùm bởi chất lỏng đó, trông tựa hồ như đi ra từ địa ngục tu la, cực kỳ khủng bố.
Ánh mắt không chớp, hai con ngươi như chết đứng, chằm chằm nhìn vào ngọn lửa màu xanh đang bốc lên không ngừng, bàn tay Tiêu Viêm trong dị hỏa nhanh chóng lay động. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc dị hỏa ở khoảng cách gần như thế, trong lòng mặc dù có chút khác thường mới mẻ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác lo lắng, bất an, dưới tình huống chất sừng màu máu trên cánh tay không tu bổ kịp thì hẳn là Tiêu Viếm cũng sẽ bị biến thành một đống tro cốt trong giây
Chất sừng màu máu mỏng dần theo những giọt mồ hôi đổ ra trên trán lọt vào ánh mắt của Tiêu Viêm. Mặc dù có chút thống khổ nhưng hắn ngay cả ánh mắt cũng không chớp, bàn tay khẩn trương từng chút một tìm kiếm trong ngọn lửa.
Trong lúc tìm hỏa chủng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Tiêu Viêm trong lòng không khỏi thầm run sợ trước sức nóng của dị hỏa, nó thật sự vượt xa so với dự kiến của hắn, cho dù dưới tình huống đã chuẩn bị chu toàn, vậy mà sức nóng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vẫn thẩm thấu qua lớp chất sừng màu máu đối chọi với năng lượng của thanh liên làm cho làn da của Tiêu Viêm hồng lên giống như mặt bàn ủi bị nung.
Căn răng chịu đựng cái đau bỏng kịch liệt, khóe mắt nhìn xung quanh, không khỏi kinh hãi khi phát hiện ra không gian trong động vốn không rộng lắm mà giờ đây diện tích đã tăng gần gấp đôi.
Hơn nữa, lúc này Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tựa hồ đã nhận ra hành động của Tiêu Viêm, nhất thời hỏa diễm màu xanh kịch liệt bốc lên, không gian chung quanh ẩn chứa thiên địa năng lượng trở nên bạo động, đủ mọi màu sắc năng lượng chậm rãi lưu chuyển giống như một con sông nhiều màu, cực kỳ đẹp mắt.
Đủ mọi màu sắc năng lượng xoay quanh Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đột nhiên một ngọn lửa bùng lên, nhất thời vòng trong năng lượng loang lổ đó giống như bị chó cắn một miếng.
Theo sự bạo động của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nhiệt độ trong sơn động vốn đã rất khủng bố nay lại tiếp tục tăng vọt, Chung quanh sơn động, do nhiệt độ tăng lên mà đã bât đầu nứt nẻ, những vết nứt lớn bắt đầu lan tràn, chỉ một lát thời gian nữa là có thể phá hư sơn động này, nếu không có sự chống đỡ của Dược lão thì sợ đã sớm xụp đổ rồi.
“Lực phá hoại quả thật là khổng lồ, nếu đem nó đến một thành thị, chỉ sợ không quá một giờ nó sẽ đem thành thị đó đốt thành phế tích?”
Nhìn thấy chỉ một thời gian ngắn mà bộ dạng sơn động đã biến chuyển mạnh như vậy, Tiêu Viêm khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, tim đập nhanh, thì thào một tiếng, ánh mắt chợt nhìn về phía chiếc nhẫn.
Một âm thanh nhu hòa từ chiếc nhẫn truyền vào tai Tiêu Viêm: “Tiểu Viêm Tử, ngươi nhất định sẽ thành công. Vi sư tin tưởng ngươi!”
Nghe được lời nói này, Tiêu Viêm lông mày dãn nhất thời mừng như điên, vội quay lại, đem ánh mắt gắt gao chăm chú vào trong hỏa diễm màu xanh. Bên trong hỏa diễm màu xanh, cánh tay Tiêu Viêm được chất sừng màu máu bao bọc khẩn trương tìm kiếm, đột nhiên, cánh tay đang động chợt dừng lại, nét sung sướng hiện dần trên khuôn mặt Tiêu Viêm, nụ cười lộ rõ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Viêm, Dược lão cũng thở một hơi dài. Huyết liên đan mặc dù ngưng kết thành huyết khải giáp rất mạnh mẽ nhưng cũng không thể chịu đựng được lâu sự nung đốt của dị hỏa, nếu như năng lượng của huyết liên đan tiêu hao hết thì việc thôn phệ dị hỏa của Tiêu Viêm lần này coi như thất bại.
Bàn tay gắt gao nắm chặt lấy hỏa chủng, tựa như nắm bắt vật chất bình thường, Tiêu Viêm căn răng, chịu đựng cái đau rát do dị hỏa thiêu đốt, chậm rãi đưa cánh tay mang theo hỏa diễm màu xanh bên trong hút ra.
Khi cánh tay mang theo hỏa diễm màu xanh hút ra, thì có thể thấy trên tay Tiêu Viêm là một ít nham thạch màu xanh, ở dạng chất lỏng, bên trong hơi lay động.
“Đây chính là hỏa chủng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa sao?” Nhìn chằm chằm vào đám nham thạch nóng chảy màu xanh mang nhiệt độ khủng bố trong tay, Tiêu Viêm nháy mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tác giả :
Dantelucifer