Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 26: A và đặng đồ tử khác nhau hoàn toàn
Phù! Phù!
Thiếu nữ thở ra hồng hộc, nàng đưa bàn tay lên lau trán của mình, cả người nàng lúc này đầy mồ hôi. Quần áo ướt đẫm bám sát vào thân hình của nàng. Tiêu Sơn con mắt của hắn híp lại nhìn về phía thiếu nữ đang luyện tập điều khiển đấu khí trong lòng bàn tay. Cả người nàng ướt sẫm vì mồ hôi, bộ y phục bám lên cơ thế của nàng làm hiện lên những đường cong mê ngươi. Trái chanh leo nho nhỏ trước ngực của Tiêu Mị cũng còn chưa có phát dục hoàn toàn, cặp chân thon nhỏ cùng với còng eo thon thả quả đúng là vưu vật của nhân gian. Khuôn mặt của Tiêu Sơn lúc này giống hệt một sắc lang, hắn thầm nói trong lòng: "Dù sao ta thưởng thức thì Tiêu Mị cũng có mất mát cái quái gì đâu. Bên tình ta nguyện hai bên đều không mất gì cả thế nên.." Hắn lại híp mắt lại chăm chú quan sát qua cái khe áo hiện lên một làn da trắng bóng mềm mại của Tiêu Mị.
Tiêu Mị thấy Tiêu Sơn nhìn về phía mình giống như một loại sắc lang, đặng đồ từ mà nàng gặp ở ngoài đường phố rất nhiều. Hắn còn trắng trợn nhìn về phía nàng, Tiêu Mị vừa thèn vựa giận lên tiếng hừ nhẹ: "Tiêu Sơn ca ca, huynh nhìn cái gì vậy!?"
"Nga" Tiêu Sơn từ trong cơn mơ mộng tỉnh lại. Hắn giật mình, sau đó nhìn về phía Tiêu Mị cười nói: "Tất nhiên là ta... À mà Mị Nhi muội hỏi cái gì cơ!?"
Tiêu Mị khuôn mặt đỏ lên nói: "Huynh có quan sát người ta luyện tập không thế!?"
Lý Sơn nghe thấy vậy cười híp mắt lại, hắn mở miệng nói: "Tất nhiên là ta quan sát rồi muội không thấy ta đang quan sát đây sao!?" Hắn lại híp mắt lại quan sát Tiêu Mị từ trên xuống dưới: "Ta đang quan sát từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong không sót một chi tiết nào!? Muội nói xem không phải ta đang quan sát sao!?"
Tiêu Mị vô cùng xấu hổ, nàng lúc này hoàn toàn chuyển thành tức giận: "Vô lại, huynh nói là dạy cho ta đấu kỹ hóa ra mục đích chẳng đứng đắn gì!?"
Nhìn Tiêu Mị xoay gót lại rời đi. Tiêu Sơn nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng. Tiêu Mị tức giận mắng: "Tránh ra!"
Tiêu Sơn gãi gãi mũi, hắn nhún nhún vai nói: "Hài, được rồi! Ta sẽ không trêu trọc muội nữa được không!?" hắn phất tay, hiện giờ bộ dạng của hắn hoàn toàn trở lại hình tường đứng đắn không có một chút nào là sắc lang. Nhưng Tiêu Mị lại quan sát trong mắt của hắn có một chút u buồn. Tiêu Sơn nhìn chăm chú về phía Tiêu Mị nói: "Ta hứa sẽ không vô lễ với muội nữa được chưa nào!?"
Tiêu Mi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng cảm giác được những lời nói của Tiêu Sơn có chút chân thật nhưng nàng vẫn không tin tưởng mà lại hỏi lần nữa: "Có thật là như thế!?"
Tiêu Sơn không dám nhìn về phía mắt của Tiêu Mị hắn chỉ ngước đầu đi nói: "Tất nhiên là thật rồi!" Nghe được những lời này Tiêu Mị mời nhẹ nhàng thở ra. Nàng bắt đầu quay đầu lại bước về phía dưới gốc cây bắt đầu tiếp tục luyện tập. Tiêu Sơn bất đắc dĩ bước theo sau, hắn hơi cúi đầu lẩm bẩm: "Thế này thì khác quái gì bắt cho sói ăn chay!?"
Nghe được những lời này Tiêu Mị không những không tức giận mà nàng còn trộm cười trong lòng. Nàng cảm giác được khi hắn vô lễ với mình mặc dù mình tức giận nhưng không chán ghét chút nào mà còn có chút thích thú. Nhưng nàng tức giận ở chỗ nàng toàn bộ là bì chọc tức mà màng không thể trả lại hắn một đòn nào. Hiện giờ thì tốt rồi cầm túc hắn quan sát mình với ánh mắt tà ác nhìn về phía mình khôn ngờ lại làm cho hắn giống há miệng mắc quai thì quả thực làm cho trong lòng vô cùng vui sướng. Tiêu Mị quay lại hỏi: "Huynh nói gì cơ!?"
Tiêu Sơn giật mình sau đó mỉm cười, hắn lắc lắc đầu nói: "Không, không có gì cả!"
Tiêu Mị xoay người đi, nàng hơi lấy tay che miệng giống hệt một thiếu nữ tinh nghịch. Trong lòng của nàng lại hy vọng hắn nhìn trộm nàng với ánh mắt ấy nhưng lại không hy vọng hắn nhìn mình với ánh mắt ấy. Cái cảm giác này vô cùng kỳ dị. Có lẽ chính xác nàng muốn là nàng có thể ngầm đồng ý cho hắn nhìn trộm mình với ánh mắt như thế nhưng không được lỗ liễu ra để nàng bắt gặp được. Nghĩ đến những điều này Tiêu Mị cảm giác được cả người mình nóng ran lên.
Tiêu Sơn gãi gãi mũi miệng hắn nhếch lên. Sao hắn không biết được việc Tiêu Mị sau khi đưa tiễn hắn lại đồng ý để hắn dạy đấu kỹ chứ. Việc này chắc hẳn có phụ thân của nàng đứng sau sai bảo, điều này làm cho Tiêu Sơn không vui. Nhưng hắn cũng biết một điều rằng bất kỳ bậc phụ mẫu nào đều muốn nữ nhi của mình có một nơi tốt để gửi gắm vào, giống như phụ mẫu của Tuyết Nhi vậy chính vì hắn không có gì cả thế nên phụ mẫu của nàng mới kiếm cơ từ hôn với Tiêu Sơn. Nếu như Tiêu Sơn thực lực khác biệt hắn đã không như vậy. Tiêu Sơn có chút than thở có lẽ mọi việc nên thuận theo tự nhiên đi.
Tiêu Mị thấy Tiêu Sơn đang ngẩn người vì suy nghĩ thì nàng lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn ca ca huynh đang nghĩ gì vậy!?"
Tiêu Sơn nghe thấy thế giật mình, hắn mỉm cười lắc lắc đầu nhìn về phía Tiêu Mị lên tiếng nói: "Không có gì đâu Mị Nhi!" Hắn nhìn về phía đôi tay đang đỏ lên do điều động quá nhiều đấu khí của Tiêu Mị. Ở Tiêu gia này, thiên phú Tiêu Mị đều kém hơn Tiêu Huân Nhi, mặc dù Tiêu Mị đã rất cố gắng nhưng tư chất của nàng cũng không có quá tốt thế nên thực lực của nàng tiến khá là chậm. Mặc dù Tiêu gia cung cấp cho Tiêu Mị khá nhiều thiên tài địa bảo nhưng so sánh nàng quả thực không thích hợp với tu luyện đấu khí. Tiêu Mị công pháp thích hợp vốn là giống như Nhã Phi mặc dù nàng không có thể chất đặc biệt như Nhã Phi nhưng cũng không kém là mấy cũng thuộc về một loại mị cốt.
Tiêu Sơn cũng không có ý định giúp Tiêu Mị trừ khi hai người đạt được đến mức gọi là cực kỳ thân thiết nếu không hắn không có chuyện sẽ giúp nàng. Có lẽ hắn giúp nàng duy nhất tựa là một viên tẩy tủy đan mà thôi. Tiêu Sơn có nghĩ đến điều này. Hắn quyết định đến hết buổi hôm nay sẽ đưa nó cho Tiêu Mị.
Nhìn thấy đôi tay đỏ ửng lên vì điều động đấu khí quá nhiều, Tiêu Sơn có chút đau lòng. Hắn không nhịn được bước gần về phía Tiêu Mị, hắn nở ra một nụ cười mang theo quan tâm mà không phải sắc dục: "Mị Nhi muội đưa đôi tay đây ta giúp muội chữa thương!"
"Ân" Tiêu Mị gật đầu. Nàng nàng đôi tay lên, hai má của nàng hơi đỏ. Tiêu Sơn cầm lấy đôi tay của Tiêu Mị hắn cảm giác được Tiêu Mị thân hình hơi run lên. Tiêu Sơn tinh thần cũng hơi rung động hắn cảm nhận được từ cơ thể nàng một mùi hương xử nữ làm cho hắn tâm mê ý loạn. Mặc dù vậy thì với bộ dạng yếu ớt của Tiêu Mị lúc này thì làm cho hắn không có cảm giác tiết độc chút nào mà giống như hắn muốn ôm chặt Tiêu Mị vào trong lòng mà hết lòng yêu thương và che chở.
Nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Tiêu Mị, hắn sử dụng thiên hà nguyên lực vận chuyển hết sức nhẹ nhàng lưu động lên đôi ban tay nhỏ nhắn của Tiêu Mị. Tiêu Mị cảm giác được một cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của Tiêu Sơn đang truyền vào bàn tay của nàng. Đôi bàn tay của nàng giống như đang ngâm trong nước ấm vậy vô cùng thư giãn và thỏa mái. Nàng ngước mắt lên nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng thấy hắn đang chăm chú nhìn về phía bản thân mình, đôi mắt của hắn thất thần khi quan sát mình. Tiêu Mị cảm giác được tim mình giống như nai con nhảy loạn, hai má đỏ bừng như ứ huyết, nàng chăm chú nhìn về phía hắn.
Tiêu Sơn lúc này không biết suy nghĩ gì. Hắn nhìn chăm chú về phía đôi môi đỏ mọng ướt át của Tiêu Mị. Hắn cảm giác được nơi đó vô cùng cuống hút hắn. Hắn bất tri bất giác từ từ cúi đầu xuống tiến sát lại Tiêu Mị. Tiêu Mị bắt đầu hơi thở dần dần trở lên gấp gáp hơn, hơi nóng phả cả vào mặt hắn. Hắn cảm giác được một hương thơm từ miệng của nàng phả ra làm cho hắn tâm viên ý mãn. Hắn không biết lúc nào đôi môi của mình đã kề lên đôi môi của Tiêu Mị.
Tiêu Mị cảm giác được trong đầu nàng phát ra một tiếng nổ nhỏ: "Oanh!". Nàng khẽ kêu lên: "Ân". Nhưng đột nhiên một cơn điện giật nho nhỏ chạy dọc khắp người nàng. Đôi môi của Tiêu Sơn không biết lúc nào đã kề lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm của nàng. Hắn từ từ nhẹ nhàng tách ra đôi môi của nàng. Hắn rất ôn nhu rất nhẹ nhàng, rất từ từ, hơn nữa nàng còn cảm giác được người của hắn hơi run lên. Chiếc lưỡi của hắn rất vụng về tiến vào bên trong nhưng chính nàng cũng vụng về không kém. Nàng cũng đạp lại hắn một cách khá là vụng về.
Hai chiếc lưỡi bắt đầu cuốn vào nhau, Tiêu Sơn cảm giác được dưới hạ thế của mình nửa nóng bắt đầu thúc dục lên, một luồng kích thích vô cùng dâng lên. Tiêu Mị cảm giác có chút khoái cảm, một nguồn điện kích thích toàn thân nàng. Nàng cũng bắt đầu dùng hai tay ôm lấy đầu của Tiêu Sơn đáp lại vụng về, nàng cảm giác được phía dưới hạ thể của minh hơi ươn ướt và có chút ngứa ngáy. Nhưng cái cảm giác này nàng không hề muốn dừng lại chút nào. Đột nhiên nàng cảm giác được ngực mình có thứ gì đó đang sờ mó lắn bóp.
Tiêu Mị rên lên nhẹ nhàng: "Ưm!" Nàng ngay lập tức dứt ra khỏi Tiêu Sơn. Tiêu Mị thở hồng hộc, giữa miệng của nàng cùng với hắn hình thành một đạo ngân tuyến vô cùng dâm mỹ. Tiêu Mị thở đứt quãng nói: "Tiêu Sơn ca ca không được!"
Tiêu Sơn cười, hắn gãi gãi mũi nói: "Xin lỗi!" Hắn mỉm cười nói câu không liên quan gì ở đây cả: "Đây là lần đầu tiên của ta!" Nghe những lời này thì Tiêu Mị biểu lộ ra có chút phức tạp.
Sau hơn nữa ngày, Tiêu Mị mới lên tiếng nói : "Ân, trời đã muộn rồi muội cũng phải về!"
Tiêu Sơn nhún nhún vai gật đầu, hắn mỉm cười, trong tim hắn rất thỏa mãn nói: "Ân, để ta đưa muội về!" Nghe được những lời này Tiêu Mị khe khẽ gật đầu. Nàng không phản đối hắn đưa nàng về. Nàng cũng không ngờ được rằng thời gian khi ở cùng với hắn lại trôi qua nhanh như vậy. Nàng chỉ ước rằng thời gian kéo dài một chút như vậy hai người sẽ ở lại với nhau không lâu hơn.
Đột nhiên Tiêu Mị nhớ đến điều gì đó lên giọng uy hiếp nói: "Không cho huynh nói những gì xảy ra trong ngày hôm nay với ai khác!" Nhón tay của Tiêu Mị chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: "Kể cả phụ mẫu của muội!"
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn bất đắc dĩ, miệng hơi nhếch, ngón tay chỏ đưa lên mũi gãi gãi, miệng hắn rất muốn cười lớn một trận nhưng hắn cố gắng nhịn lại: "Ta biết!"
"Hừ!" Tiêu Mị hừ lạnh một tiếng. Ngày hôm nay nàng phát hiện ra một điều, Tiêu Sơn quả thực rất thú vị, thú vị hơn so với nàng tưởng tưởng nhiều. Hắn là loại người vô lại không giống vô lại, tiểu nhân không giống tiểu nhân, quân tử cũng trả giống, ngụy quân tử càng không, ngay đến đặng đồ tử cũng không giống. Người này làm cho nàng hết sức thần bí. Trên đường Tiêu Mị vân vê đôi môi của mình, bộ mặt của nàng trở nên ngơ ngác. Nàng đang tự đặt câu hỏi cho mình: "Tại sao mình lại làm như vậy nhỉ?... Không được sau này tuyệt không để hắn muốn làm thế nào thì làm, ta tuyệt đối không phải là con người dễ dãi... hừ... đúng vậy tuyệt đối không để cho hắn làm vậy!"
Hai người theo con đường nhỏ của Tiêu gia tiến về phía tòa nhà của Tiêu Mị đang ở. Mọi người thấy Tiêu Sơn đi với Tiêu Mị thì bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người kia không phải phế vật Tiêu Sơn hay sao!? Tại sao hắn đi cùng với Tiêu Mị tiểu thư!?" một thiếu niên trong đó lên tiếng hỏi đồng bạn bên cạnh.
"Thông tin ngươi hiện giờ không được chuẩn xác có người nói hắn luyện thể thuật vô cùng mạnh mẽ đấu giả không phải là đối thủ của hắn" đồng bạn bên cạnh hắn tiếp lời: "người như vậy sao trở thành phế vật được!"
Một người khác nói: "Hắn không phải kinh mạch bị phá vỡ, đan điền cũng không bị tàn phá nặng nề sao? Còn có thể tu luyện được à!?"
Một người khác khinh bỉ nói: "Chẳng qua luyện thể thuật có chút thành tựu thôi! Người như vậy cả đời cũng chỉ đạt được đại đấu sư cấp bậc có khi với hắn chẳng qua là đến đấu sư là cùng có khi còn không đạt được ấy chứ!?"
Nghe những lời này, Tiêu Mị hơi nhíu mày. nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca, huynh không lên để ý đến họ. Muội tin tưởng huynh không phải là một phế vật!"
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn hơi cảm khán thở dài: "Không sao ta đã quen!" Quả thực lời nói ra không giả nhưng bị những lời nói này không làm cho xao động hoàn toàn là lời nói dối. Tiêu Sơn cũng không phủ nhận trong lòng hắn có chút khó chịu có chút tức giận. Chẳng lẽ hắn phải phế hết đám người này đi đưa chúng trở về tình trạng giống như hắn để chúng cảm thụ được khi rơi vào tình trạng giống mình hắn sẽ có cảm giác gì đây.
Tiêu Sơn cố gắng lấy bình tĩnh, hắn hai tay gác lên đầu đi theo Tiêu Mị, vừa đi hắn vừa huýt sao vô cùng nhàn nhã. Tiêu Mị thấy bộ dạng này của hắn thì tâm tình hơi buông nỏng. Nàng theo hắn trở lại Tiêu gia đại trạch. Tiêu Sơn lúc này này đứng một chiếc cổng lớn, Tiêu Mị lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca huynh đưa tiễn muội đến đây là được rồi!"
Tiêu Sơn gật đầu, hắn từ trong trữ vật không gian lấy ra một chiếc bình ngọc, hắn nói: "Thứ này..." Tiêu Sơn miệng hắn rơi vào trạng thái khá là kỵ lạ, hơi mím lại sau đó muốn mở miệng lại mím lại. Sau hơn nửa ngày Tiêu Sơn mới lên tiếng nói: "Cái này cho muội!"
Tiêu Mị nhìn về phía chiếc bình ngọc, trên chiếc bình ngọc nàng cảm nhận được thoang thoảng một chút hương thơm của đan dược. Tiêu Mị lên tiếng nói: "Nó là thứ gì vậy Tiêu Sơn ca ca!?"
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười: "Đan dược!"
"Cái gì!?" Nghe những lời này Tiêu Mị giật mình, con mắt của nàng tỏ rõ một điều nàng đang rất kinh ngạc. Sau một giây thất thần, Tiêu Mị thở nhẹ rồi lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca huynh lấy được thứ này ở đâu vậy!?"
Tiêu Sơn hơi ngước đầu, hắn nhún nhún vai cười: "Ta lấy ở đâu cũng không quan trọng..." hắn chỉ về phía bình ngọc nói: "Thứ này rất tốt cho muội tu luyện nhưng ta chỉ mong muội giữ kín bí mật này với bất kỳ ai muội không được tiết lộ nửa lời đặc biệt là nó thuộc về ta được chứ!?"
Tiêu Mị lúc này cầm lấy chiếc bình ngọc. Nàng nhanh chóng đút nó vào trong tay áo của mình, Tiêu Mị sau đó ngước nhìn về phía Tiêu Sơn mở miệng: "Muội biết! Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!"
Tiêu Sơn gãi gãi mỉm cười nói: "Muội không sợ ta hạ thuốc vào trong đó hay sao!?"
Tiêu Mị một mực nói: "Muội tin tưởng Tiêu Sơn ca ca sẽ không hại muội!"
Tiêu Sơn bất đắc dĩ lắc lắc đầu phất tay: "Yên tâm đi thuốc này rất tốt với muội sẽ không có vấn đề gì đâu!" Hắn híp mắt nhìn về phía Tiêu Mị nói: "Nếu như có hạ thuốc vào đó ta sẽ chỉ hạ thuốc mê và các loại xuân dược mà thôi!"
Tiêu Mị nghe thấy thế thì hai má đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ: "Sao người này có thể vô lại như vậy. Chỉ nói chuyện một lúc đã trở nên không đứng đắn chút nào!" Tiêu Mị mặt đỏ lên vì xấu hổ, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Tiêu Sơn ca ca...." trong giọng nói có chút trách móc kéo dài âm điệu ra.
Tiêu Sơn phất tay cười nói: "Chỉ đùa muội một chút thôi!" Miệng hắn hơi nhếch lên, hắn nhìn về phía Tiêu Mị nói: "Nhớ, không nên tin tưởng quá vào nam nhân. Vì nam nhân đối tối với những nữ nhân đẹp mục đích chỉ có một đó là đưa nữ nhân đó lên giường" Hắn bắt đầu giống như một ngụy triết gia (triết gia giả mạo), tay hắn đưa lên sờ cằm ra vẻ vô cùng lão luyện nói: "Tốt nhất không nên tin tưởng bất cứ nam nhân nào!"
Tiêu Mị nghe những lời này cùng với biểu hiện của hắn thì vừa giận vừa xấu hổ lại thẹn, hơn nữa hắn còn làm cho nàng buồn cười. Trên khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Mị biểu hiện ra thập phần phong phú. Tiêu Mị hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: "Kể cả Tiêu Sơn ca ca cũng bao gồm trong đó sao!?"
"Hey!" Tiêu Sơn giật mình, hắn hai ngón chỏ tự chỉ về phía bản thân mình nói: "Ta hoàn toàn khác bọn họ nha!"
Tiêu Mị lần này rất giống đấu khẩu truy vấn đến tận cùng mà không muốn tha: "Huynh có gì khác họ chứ đều là cùng một ruộc đều là sắc lang, đặng đồ tử!"
Tiêu Sơn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Ta là ta hoàn toàn khác họ. Họ đối với Mị Nhi tốt có lẽ là ý xấu nhưng ta hoàn toàn khác họ. Họ muốn lừa Mị Nhi để..." Mị Nhi con mắt lườm về phía hắn Tiêu Sơn ngừng lại sau đó tiếp tục nói: "Ta sao? Ha, tất nhiên là ta muốn lừa Mị Nhi đưa về làm phu nhân rồi thế nên ta cao cấp hơn họ rồi. Ân chính là như vậy!" Tiêu Sơn liên tục gật đầu.
Tiêu Mị tức giận nhìn về phía hắn nói: "Đặng đồ tử! Sắc lang!" Nàng xoay người đi về phía bên trong.
Tiêu Sơn nghe những lời này thì không tức giận chút nào. Hắn nhìn về phía bóng hồng đang bước vào đại viện. Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Ngày kia là lễ thành nhân của gia tộc muội có muốn..."
Hắn chưa nói xong thì Tiêu Mị nói: "Để ta về nhà suy nghĩ đã..."
Tiêu Sơn đưa hai tay sát kề vai, bàn tay hắn ngang vai, lòng bàn tay hắn hướng lên trời, hắn thở dài một hơi: "Hài". Hăn ngoay đầu lại thì thấy một thiếu nữ áo trăng đang đứng ở phía xa nhìn về phía hắn, Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tuyết Nhi..."
Thiếu nữ thở ra hồng hộc, nàng đưa bàn tay lên lau trán của mình, cả người nàng lúc này đầy mồ hôi. Quần áo ướt đẫm bám sát vào thân hình của nàng. Tiêu Sơn con mắt của hắn híp lại nhìn về phía thiếu nữ đang luyện tập điều khiển đấu khí trong lòng bàn tay. Cả người nàng ướt sẫm vì mồ hôi, bộ y phục bám lên cơ thế của nàng làm hiện lên những đường cong mê ngươi. Trái chanh leo nho nhỏ trước ngực của Tiêu Mị cũng còn chưa có phát dục hoàn toàn, cặp chân thon nhỏ cùng với còng eo thon thả quả đúng là vưu vật của nhân gian. Khuôn mặt của Tiêu Sơn lúc này giống hệt một sắc lang, hắn thầm nói trong lòng: "Dù sao ta thưởng thức thì Tiêu Mị cũng có mất mát cái quái gì đâu. Bên tình ta nguyện hai bên đều không mất gì cả thế nên.." Hắn lại híp mắt lại chăm chú quan sát qua cái khe áo hiện lên một làn da trắng bóng mềm mại của Tiêu Mị.
Tiêu Mị thấy Tiêu Sơn nhìn về phía mình giống như một loại sắc lang, đặng đồ từ mà nàng gặp ở ngoài đường phố rất nhiều. Hắn còn trắng trợn nhìn về phía nàng, Tiêu Mị vừa thèn vựa giận lên tiếng hừ nhẹ: "Tiêu Sơn ca ca, huynh nhìn cái gì vậy!?"
"Nga" Tiêu Sơn từ trong cơn mơ mộng tỉnh lại. Hắn giật mình, sau đó nhìn về phía Tiêu Mị cười nói: "Tất nhiên là ta... À mà Mị Nhi muội hỏi cái gì cơ!?"
Tiêu Mị khuôn mặt đỏ lên nói: "Huynh có quan sát người ta luyện tập không thế!?"
Lý Sơn nghe thấy vậy cười híp mắt lại, hắn mở miệng nói: "Tất nhiên là ta quan sát rồi muội không thấy ta đang quan sát đây sao!?" Hắn lại híp mắt lại quan sát Tiêu Mị từ trên xuống dưới: "Ta đang quan sát từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong không sót một chi tiết nào!? Muội nói xem không phải ta đang quan sát sao!?"
Tiêu Mị vô cùng xấu hổ, nàng lúc này hoàn toàn chuyển thành tức giận: "Vô lại, huynh nói là dạy cho ta đấu kỹ hóa ra mục đích chẳng đứng đắn gì!?"
Nhìn Tiêu Mị xoay gót lại rời đi. Tiêu Sơn nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng. Tiêu Mị tức giận mắng: "Tránh ra!"
Tiêu Sơn gãi gãi mũi, hắn nhún nhún vai nói: "Hài, được rồi! Ta sẽ không trêu trọc muội nữa được không!?" hắn phất tay, hiện giờ bộ dạng của hắn hoàn toàn trở lại hình tường đứng đắn không có một chút nào là sắc lang. Nhưng Tiêu Mị lại quan sát trong mắt của hắn có một chút u buồn. Tiêu Sơn nhìn chăm chú về phía Tiêu Mị nói: "Ta hứa sẽ không vô lễ với muội nữa được chưa nào!?"
Tiêu Mi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng cảm giác được những lời nói của Tiêu Sơn có chút chân thật nhưng nàng vẫn không tin tưởng mà lại hỏi lần nữa: "Có thật là như thế!?"
Tiêu Sơn không dám nhìn về phía mắt của Tiêu Mị hắn chỉ ngước đầu đi nói: "Tất nhiên là thật rồi!" Nghe được những lời này Tiêu Mị mời nhẹ nhàng thở ra. Nàng bắt đầu quay đầu lại bước về phía dưới gốc cây bắt đầu tiếp tục luyện tập. Tiêu Sơn bất đắc dĩ bước theo sau, hắn hơi cúi đầu lẩm bẩm: "Thế này thì khác quái gì bắt cho sói ăn chay!?"
Nghe được những lời này Tiêu Mị không những không tức giận mà nàng còn trộm cười trong lòng. Nàng cảm giác được khi hắn vô lễ với mình mặc dù mình tức giận nhưng không chán ghét chút nào mà còn có chút thích thú. Nhưng nàng tức giận ở chỗ nàng toàn bộ là bì chọc tức mà màng không thể trả lại hắn một đòn nào. Hiện giờ thì tốt rồi cầm túc hắn quan sát mình với ánh mắt tà ác nhìn về phía mình khôn ngờ lại làm cho hắn giống há miệng mắc quai thì quả thực làm cho trong lòng vô cùng vui sướng. Tiêu Mị quay lại hỏi: "Huynh nói gì cơ!?"
Tiêu Sơn giật mình sau đó mỉm cười, hắn lắc lắc đầu nói: "Không, không có gì cả!"
Tiêu Mị xoay người đi, nàng hơi lấy tay che miệng giống hệt một thiếu nữ tinh nghịch. Trong lòng của nàng lại hy vọng hắn nhìn trộm nàng với ánh mắt ấy nhưng lại không hy vọng hắn nhìn mình với ánh mắt ấy. Cái cảm giác này vô cùng kỳ dị. Có lẽ chính xác nàng muốn là nàng có thể ngầm đồng ý cho hắn nhìn trộm mình với ánh mắt như thế nhưng không được lỗ liễu ra để nàng bắt gặp được. Nghĩ đến những điều này Tiêu Mị cảm giác được cả người mình nóng ran lên.
Tiêu Sơn gãi gãi mũi miệng hắn nhếch lên. Sao hắn không biết được việc Tiêu Mị sau khi đưa tiễn hắn lại đồng ý để hắn dạy đấu kỹ chứ. Việc này chắc hẳn có phụ thân của nàng đứng sau sai bảo, điều này làm cho Tiêu Sơn không vui. Nhưng hắn cũng biết một điều rằng bất kỳ bậc phụ mẫu nào đều muốn nữ nhi của mình có một nơi tốt để gửi gắm vào, giống như phụ mẫu của Tuyết Nhi vậy chính vì hắn không có gì cả thế nên phụ mẫu của nàng mới kiếm cơ từ hôn với Tiêu Sơn. Nếu như Tiêu Sơn thực lực khác biệt hắn đã không như vậy. Tiêu Sơn có chút than thở có lẽ mọi việc nên thuận theo tự nhiên đi.
Tiêu Mị thấy Tiêu Sơn đang ngẩn người vì suy nghĩ thì nàng lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn ca ca huynh đang nghĩ gì vậy!?"
Tiêu Sơn nghe thấy thế giật mình, hắn mỉm cười lắc lắc đầu nhìn về phía Tiêu Mị lên tiếng nói: "Không có gì đâu Mị Nhi!" Hắn nhìn về phía đôi tay đang đỏ lên do điều động quá nhiều đấu khí của Tiêu Mị. Ở Tiêu gia này, thiên phú Tiêu Mị đều kém hơn Tiêu Huân Nhi, mặc dù Tiêu Mị đã rất cố gắng nhưng tư chất của nàng cũng không có quá tốt thế nên thực lực của nàng tiến khá là chậm. Mặc dù Tiêu gia cung cấp cho Tiêu Mị khá nhiều thiên tài địa bảo nhưng so sánh nàng quả thực không thích hợp với tu luyện đấu khí. Tiêu Mị công pháp thích hợp vốn là giống như Nhã Phi mặc dù nàng không có thể chất đặc biệt như Nhã Phi nhưng cũng không kém là mấy cũng thuộc về một loại mị cốt.
Tiêu Sơn cũng không có ý định giúp Tiêu Mị trừ khi hai người đạt được đến mức gọi là cực kỳ thân thiết nếu không hắn không có chuyện sẽ giúp nàng. Có lẽ hắn giúp nàng duy nhất tựa là một viên tẩy tủy đan mà thôi. Tiêu Sơn có nghĩ đến điều này. Hắn quyết định đến hết buổi hôm nay sẽ đưa nó cho Tiêu Mị.
Nhìn thấy đôi tay đỏ ửng lên vì điều động đấu khí quá nhiều, Tiêu Sơn có chút đau lòng. Hắn không nhịn được bước gần về phía Tiêu Mị, hắn nở ra một nụ cười mang theo quan tâm mà không phải sắc dục: "Mị Nhi muội đưa đôi tay đây ta giúp muội chữa thương!"
"Ân" Tiêu Mị gật đầu. Nàng nàng đôi tay lên, hai má của nàng hơi đỏ. Tiêu Sơn cầm lấy đôi tay của Tiêu Mị hắn cảm giác được Tiêu Mị thân hình hơi run lên. Tiêu Sơn tinh thần cũng hơi rung động hắn cảm nhận được từ cơ thể nàng một mùi hương xử nữ làm cho hắn tâm mê ý loạn. Mặc dù vậy thì với bộ dạng yếu ớt của Tiêu Mị lúc này thì làm cho hắn không có cảm giác tiết độc chút nào mà giống như hắn muốn ôm chặt Tiêu Mị vào trong lòng mà hết lòng yêu thương và che chở.
Nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Tiêu Mị, hắn sử dụng thiên hà nguyên lực vận chuyển hết sức nhẹ nhàng lưu động lên đôi ban tay nhỏ nhắn của Tiêu Mị. Tiêu Mị cảm giác được một cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của Tiêu Sơn đang truyền vào bàn tay của nàng. Đôi bàn tay của nàng giống như đang ngâm trong nước ấm vậy vô cùng thư giãn và thỏa mái. Nàng ngước mắt lên nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng thấy hắn đang chăm chú nhìn về phía bản thân mình, đôi mắt của hắn thất thần khi quan sát mình. Tiêu Mị cảm giác được tim mình giống như nai con nhảy loạn, hai má đỏ bừng như ứ huyết, nàng chăm chú nhìn về phía hắn.
Tiêu Sơn lúc này không biết suy nghĩ gì. Hắn nhìn chăm chú về phía đôi môi đỏ mọng ướt át của Tiêu Mị. Hắn cảm giác được nơi đó vô cùng cuống hút hắn. Hắn bất tri bất giác từ từ cúi đầu xuống tiến sát lại Tiêu Mị. Tiêu Mị bắt đầu hơi thở dần dần trở lên gấp gáp hơn, hơi nóng phả cả vào mặt hắn. Hắn cảm giác được một hương thơm từ miệng của nàng phả ra làm cho hắn tâm viên ý mãn. Hắn không biết lúc nào đôi môi của mình đã kề lên đôi môi của Tiêu Mị.
Tiêu Mị cảm giác được trong đầu nàng phát ra một tiếng nổ nhỏ: "Oanh!". Nàng khẽ kêu lên: "Ân". Nhưng đột nhiên một cơn điện giật nho nhỏ chạy dọc khắp người nàng. Đôi môi của Tiêu Sơn không biết lúc nào đã kề lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm của nàng. Hắn từ từ nhẹ nhàng tách ra đôi môi của nàng. Hắn rất ôn nhu rất nhẹ nhàng, rất từ từ, hơn nữa nàng còn cảm giác được người của hắn hơi run lên. Chiếc lưỡi của hắn rất vụng về tiến vào bên trong nhưng chính nàng cũng vụng về không kém. Nàng cũng đạp lại hắn một cách khá là vụng về.
Hai chiếc lưỡi bắt đầu cuốn vào nhau, Tiêu Sơn cảm giác được dưới hạ thế của mình nửa nóng bắt đầu thúc dục lên, một luồng kích thích vô cùng dâng lên. Tiêu Mị cảm giác có chút khoái cảm, một nguồn điện kích thích toàn thân nàng. Nàng cũng bắt đầu dùng hai tay ôm lấy đầu của Tiêu Sơn đáp lại vụng về, nàng cảm giác được phía dưới hạ thể của minh hơi ươn ướt và có chút ngứa ngáy. Nhưng cái cảm giác này nàng không hề muốn dừng lại chút nào. Đột nhiên nàng cảm giác được ngực mình có thứ gì đó đang sờ mó lắn bóp.
Tiêu Mị rên lên nhẹ nhàng: "Ưm!" Nàng ngay lập tức dứt ra khỏi Tiêu Sơn. Tiêu Mị thở hồng hộc, giữa miệng của nàng cùng với hắn hình thành một đạo ngân tuyến vô cùng dâm mỹ. Tiêu Mị thở đứt quãng nói: "Tiêu Sơn ca ca không được!"
Tiêu Sơn cười, hắn gãi gãi mũi nói: "Xin lỗi!" Hắn mỉm cười nói câu không liên quan gì ở đây cả: "Đây là lần đầu tiên của ta!" Nghe những lời này thì Tiêu Mị biểu lộ ra có chút phức tạp.
Sau hơn nữa ngày, Tiêu Mị mới lên tiếng nói : "Ân, trời đã muộn rồi muội cũng phải về!"
Tiêu Sơn nhún nhún vai gật đầu, hắn mỉm cười, trong tim hắn rất thỏa mãn nói: "Ân, để ta đưa muội về!" Nghe được những lời này Tiêu Mị khe khẽ gật đầu. Nàng không phản đối hắn đưa nàng về. Nàng cũng không ngờ được rằng thời gian khi ở cùng với hắn lại trôi qua nhanh như vậy. Nàng chỉ ước rằng thời gian kéo dài một chút như vậy hai người sẽ ở lại với nhau không lâu hơn.
Đột nhiên Tiêu Mị nhớ đến điều gì đó lên giọng uy hiếp nói: "Không cho huynh nói những gì xảy ra trong ngày hôm nay với ai khác!" Nhón tay của Tiêu Mị chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: "Kể cả phụ mẫu của muội!"
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn bất đắc dĩ, miệng hơi nhếch, ngón tay chỏ đưa lên mũi gãi gãi, miệng hắn rất muốn cười lớn một trận nhưng hắn cố gắng nhịn lại: "Ta biết!"
"Hừ!" Tiêu Mị hừ lạnh một tiếng. Ngày hôm nay nàng phát hiện ra một điều, Tiêu Sơn quả thực rất thú vị, thú vị hơn so với nàng tưởng tưởng nhiều. Hắn là loại người vô lại không giống vô lại, tiểu nhân không giống tiểu nhân, quân tử cũng trả giống, ngụy quân tử càng không, ngay đến đặng đồ tử cũng không giống. Người này làm cho nàng hết sức thần bí. Trên đường Tiêu Mị vân vê đôi môi của mình, bộ mặt của nàng trở nên ngơ ngác. Nàng đang tự đặt câu hỏi cho mình: "Tại sao mình lại làm như vậy nhỉ?... Không được sau này tuyệt không để hắn muốn làm thế nào thì làm, ta tuyệt đối không phải là con người dễ dãi... hừ... đúng vậy tuyệt đối không để cho hắn làm vậy!"
Hai người theo con đường nhỏ của Tiêu gia tiến về phía tòa nhà của Tiêu Mị đang ở. Mọi người thấy Tiêu Sơn đi với Tiêu Mị thì bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người kia không phải phế vật Tiêu Sơn hay sao!? Tại sao hắn đi cùng với Tiêu Mị tiểu thư!?" một thiếu niên trong đó lên tiếng hỏi đồng bạn bên cạnh.
"Thông tin ngươi hiện giờ không được chuẩn xác có người nói hắn luyện thể thuật vô cùng mạnh mẽ đấu giả không phải là đối thủ của hắn" đồng bạn bên cạnh hắn tiếp lời: "người như vậy sao trở thành phế vật được!"
Một người khác nói: "Hắn không phải kinh mạch bị phá vỡ, đan điền cũng không bị tàn phá nặng nề sao? Còn có thể tu luyện được à!?"
Một người khác khinh bỉ nói: "Chẳng qua luyện thể thuật có chút thành tựu thôi! Người như vậy cả đời cũng chỉ đạt được đại đấu sư cấp bậc có khi với hắn chẳng qua là đến đấu sư là cùng có khi còn không đạt được ấy chứ!?"
Nghe những lời này, Tiêu Mị hơi nhíu mày. nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca, huynh không lên để ý đến họ. Muội tin tưởng huynh không phải là một phế vật!"
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn hơi cảm khán thở dài: "Không sao ta đã quen!" Quả thực lời nói ra không giả nhưng bị những lời nói này không làm cho xao động hoàn toàn là lời nói dối. Tiêu Sơn cũng không phủ nhận trong lòng hắn có chút khó chịu có chút tức giận. Chẳng lẽ hắn phải phế hết đám người này đi đưa chúng trở về tình trạng giống như hắn để chúng cảm thụ được khi rơi vào tình trạng giống mình hắn sẽ có cảm giác gì đây.
Tiêu Sơn cố gắng lấy bình tĩnh, hắn hai tay gác lên đầu đi theo Tiêu Mị, vừa đi hắn vừa huýt sao vô cùng nhàn nhã. Tiêu Mị thấy bộ dạng này của hắn thì tâm tình hơi buông nỏng. Nàng theo hắn trở lại Tiêu gia đại trạch. Tiêu Sơn lúc này này đứng một chiếc cổng lớn, Tiêu Mị lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca huynh đưa tiễn muội đến đây là được rồi!"
Tiêu Sơn gật đầu, hắn từ trong trữ vật không gian lấy ra một chiếc bình ngọc, hắn nói: "Thứ này..." Tiêu Sơn miệng hắn rơi vào trạng thái khá là kỵ lạ, hơi mím lại sau đó muốn mở miệng lại mím lại. Sau hơn nửa ngày Tiêu Sơn mới lên tiếng nói: "Cái này cho muội!"
Tiêu Mị nhìn về phía chiếc bình ngọc, trên chiếc bình ngọc nàng cảm nhận được thoang thoảng một chút hương thơm của đan dược. Tiêu Mị lên tiếng nói: "Nó là thứ gì vậy Tiêu Sơn ca ca!?"
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười: "Đan dược!"
"Cái gì!?" Nghe những lời này Tiêu Mị giật mình, con mắt của nàng tỏ rõ một điều nàng đang rất kinh ngạc. Sau một giây thất thần, Tiêu Mị thở nhẹ rồi lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca huynh lấy được thứ này ở đâu vậy!?"
Tiêu Sơn hơi ngước đầu, hắn nhún nhún vai cười: "Ta lấy ở đâu cũng không quan trọng..." hắn chỉ về phía bình ngọc nói: "Thứ này rất tốt cho muội tu luyện nhưng ta chỉ mong muội giữ kín bí mật này với bất kỳ ai muội không được tiết lộ nửa lời đặc biệt là nó thuộc về ta được chứ!?"
Tiêu Mị lúc này cầm lấy chiếc bình ngọc. Nàng nhanh chóng đút nó vào trong tay áo của mình, Tiêu Mị sau đó ngước nhìn về phía Tiêu Sơn mở miệng: "Muội biết! Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!"
Tiêu Sơn gãi gãi mỉm cười nói: "Muội không sợ ta hạ thuốc vào trong đó hay sao!?"
Tiêu Mị một mực nói: "Muội tin tưởng Tiêu Sơn ca ca sẽ không hại muội!"
Tiêu Sơn bất đắc dĩ lắc lắc đầu phất tay: "Yên tâm đi thuốc này rất tốt với muội sẽ không có vấn đề gì đâu!" Hắn híp mắt nhìn về phía Tiêu Mị nói: "Nếu như có hạ thuốc vào đó ta sẽ chỉ hạ thuốc mê và các loại xuân dược mà thôi!"
Tiêu Mị nghe thấy thế thì hai má đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ: "Sao người này có thể vô lại như vậy. Chỉ nói chuyện một lúc đã trở nên không đứng đắn chút nào!" Tiêu Mị mặt đỏ lên vì xấu hổ, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Tiêu Sơn ca ca...." trong giọng nói có chút trách móc kéo dài âm điệu ra.
Tiêu Sơn phất tay cười nói: "Chỉ đùa muội một chút thôi!" Miệng hắn hơi nhếch lên, hắn nhìn về phía Tiêu Mị nói: "Nhớ, không nên tin tưởng quá vào nam nhân. Vì nam nhân đối tối với những nữ nhân đẹp mục đích chỉ có một đó là đưa nữ nhân đó lên giường" Hắn bắt đầu giống như một ngụy triết gia (triết gia giả mạo), tay hắn đưa lên sờ cằm ra vẻ vô cùng lão luyện nói: "Tốt nhất không nên tin tưởng bất cứ nam nhân nào!"
Tiêu Mị nghe những lời này cùng với biểu hiện của hắn thì vừa giận vừa xấu hổ lại thẹn, hơn nữa hắn còn làm cho nàng buồn cười. Trên khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Mị biểu hiện ra thập phần phong phú. Tiêu Mị hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: "Kể cả Tiêu Sơn ca ca cũng bao gồm trong đó sao!?"
"Hey!" Tiêu Sơn giật mình, hắn hai ngón chỏ tự chỉ về phía bản thân mình nói: "Ta hoàn toàn khác bọn họ nha!"
Tiêu Mị lần này rất giống đấu khẩu truy vấn đến tận cùng mà không muốn tha: "Huynh có gì khác họ chứ đều là cùng một ruộc đều là sắc lang, đặng đồ tử!"
Tiêu Sơn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Ta là ta hoàn toàn khác họ. Họ đối với Mị Nhi tốt có lẽ là ý xấu nhưng ta hoàn toàn khác họ. Họ muốn lừa Mị Nhi để..." Mị Nhi con mắt lườm về phía hắn Tiêu Sơn ngừng lại sau đó tiếp tục nói: "Ta sao? Ha, tất nhiên là ta muốn lừa Mị Nhi đưa về làm phu nhân rồi thế nên ta cao cấp hơn họ rồi. Ân chính là như vậy!" Tiêu Sơn liên tục gật đầu.
Tiêu Mị tức giận nhìn về phía hắn nói: "Đặng đồ tử! Sắc lang!" Nàng xoay người đi về phía bên trong.
Tiêu Sơn nghe những lời này thì không tức giận chút nào. Hắn nhìn về phía bóng hồng đang bước vào đại viện. Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Ngày kia là lễ thành nhân của gia tộc muội có muốn..."
Hắn chưa nói xong thì Tiêu Mị nói: "Để ta về nhà suy nghĩ đã..."
Tiêu Sơn đưa hai tay sát kề vai, bàn tay hắn ngang vai, lòng bàn tay hắn hướng lên trời, hắn thở dài một hơi: "Hài". Hăn ngoay đầu lại thì thấy một thiếu nữ áo trăng đang đứng ở phía xa nhìn về phía hắn, Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tuyết Nhi..."
Tác giả :
Dantelucifer