Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 14: Hộ mạch đan
Lại qua ba tháng, Tiêu Sơn vẫn hàng ngày luyện tập như bình thường. Hiện nay hắn cũng coi như là bước vào tuổi mười bốn. Chiều cao 1m7 không sai, thể trọng vô cùng hoàn mỹ, nhưng việc Tiêu Sơn mong muốn vẫn là đạt được chiều cao 1m85 đến lúc đó hắn sẽ tiến vào một bước rèn luyện khác. Hắn không tiến hành rèn luyện kia chẳng qua là sợ ảnh hưởng tới thân thể.
Ngồi trong một mảnh không gian thàn bí xanh biếc. Hắn nhìn về phía mấy cây dược liệu đang sinh trưởng trong vùng đất thần bí này. Hắn không ngờ sau khi đột phá diện tích của khu đất này lại tăng lên một chút. Mấy cây dược liệu được trồng trong khu vực của hắn đều tỏa ra sinh mệnh lực cùng với dược lực cao hơn so với bình thường bên ngoài từ ba đến bốn thành, Cảm giác có chút kinh ngạc, Tiêu Sơn khẽ bóp chóp mũi một cái sau đó lấy ra một cái dược đỉnh và đống đan dược ở bên cạnh hắn. Tiêu Sơn khẽ lẩm bẩm: "Tính ra chỉ còn một tuần nữa Nhã Phi hoàn tất quá trình tẩy kinh phạt tủy linh dịch vậy thì mình bắt đầu luyện chế đan dược bây giờ đi!"
Hai tay kết ấn, một đạo pháp quyết từ tay của Tiêu Sơn đánh ra. Ngón tay của hắn chỉ vào dược đỉnh, theo dược đỉnh một nguồn lửa bắn thẳng về phía bên trong. Chỉ trong chốc lát ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt. Hắn gật đầu một cái, trong tay nắm mấy cây dược thảo quăng vào trong lò đan dược. Một đống đan dược được vứt vào trong lò.
"Xèo! Xèo..."
Những tiếc bốc cháy vang lên. Những cây dược liệu bị đốt bốc cháy chảy ra những loại nước khác nhau hòa tan vào nhau. Bên trên là dược liệu bị đốt cháy, chúng bị ngọn lửa giữ đốt cháy ở lưng trừng lò. Các giọt chất lỏng của chúng chảy xuống bên dưới bắt đầu liên tục tiếp xúc với nhau hòa quện vào nhau. Tiêu Sơn cảm giác mừng rỡ, rõ ràng lần này tỉ lệ thành công có chút cao. Hắn mỉm cười dùng tinh thần lực quan sát bên trong.
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên. Một màn khói lớn từ chiếc dược đỉnh bắt đầu bốc lên.
Tiêu Sơn tức giận chửi: "Damn ít tỉ lệ dược liệu sai còn là cường độ lửa quá lớn...?" Thật ra thì tỉ lệ dược liệu ghi trong Luyện đan thiên có ghi rõ tùy trong những trường hợp khác nhau mà độ chia các loại dược liệu sẽ tăng hoặc giảm một chút... Nguyên nhân do nhiều loại dược liệu do năm khác nhau hoặc nới sống trong những điều kiện khác nhau mà nồng độ dược lực có chút khác biệt. Còn về phần hỏa hầu do lượng điều chỉnh lửa không tốt thế nên mới dính vào tình trạng này...
Tiêu Sơn lại một lần nữa quăng một đống dược vào trong dược đỉnh. Hắn lại một lần nữa luyện tập...
"Bùm!" dược đỉnh một lần nữa nổ mùi khét lẹt bốc ra.
"Damn it"..."Xèo" dược thủy bị đốt bốc hơi không còn.
Tiêu Sơn chăm chú nhìn lần luyện dược thứ mười ba này. Có vẻ như con số mười ba là con sô đen đủi với người khác nhưng hắn lại khác. Tiêu Sơn nhìn chăm chú về phía chất lỏng đang kết dính trước một đống bụi tro do dược liệu bị đốt cháy ở trên. Tiêu Sơn ngay lập tức dùng linh hồn lực điều khiển ngọn lửa đẩy toàn bộ tro tàn ra ngoài. Từ trong dược đỉnh một một đám tro tàn bốc ra bên ngoài. Làn tro bắt đầu tản ra xung quanh, trong dược đỉnh hiện giờ chỉ còn một chất lỏng màu xanh lam phát ra hàn khí nhè nhẹ.
Thái dương chân hỏa bao bọc một dòng chất lỏng lam nhạt to bằng nắm đấm. Nó đốt dòng chất lỏng phát ra những tiếng xèo xèo. Tuy vậy dòng chất lỏng lại không sôi lên vì bị thái dương chân hỏa đốt mà chúng nhanh chóng xì hơi nhỏ dần nhỏ dần. Từ một quả nắm đấm sau đó chỉ bằng nửa quả đấm, sau đó bằng một phần tư quả đấm. Đến lúc nó kết thành một ngón tay lúc này thiên địa linh khí điên cuồng tràn vào bên trong dược đỉnh. Viên đan dược quay tròn nó giống như một xoáy nước điên cuồng mà hấp thụ đến thiên địa linh khí.
Bang
Một tiếng nổ nhỏ, từ viên đan dược to bằng ngón cái phát ra một lần quang mang màu lam sắc. Hơn nữa chung quanh nó hình thành một loại gợn sóng giống như sóng biển vậy. Tiêu Sơn phất tay lên một cái từ dược đỉnh một viên đan dược bắn thẳng lên không trung rơi vào trong tay hắn. Tiêu Sơn gãi gãi mũi: "Hài lần thứ mười ba mới thành công. Người ta nói con số mười ba đen đủi sao ta lại có duyên với con số này thế nhỉ!?"
Tiêu Sơn ra khỏi không gian hắn thở phào một hơi. Hắn lần này ra ngoài muốn mua một vài loại dược liệu. Cụ thể không phải là loại đan dược gì mà là một loại giống bom mìm hơn. Nó sử dụng việc bắn ra va đập mạnh vào đối phương gây ra cho đối phương thương tich. Loại đan dược này gọi là bạo liệt đan một loại đan dược bảo vệ tính mạng của luyện dược sư. Nó chia làm cửu phẩm mỗi một cấp bậc sẽ có đối ứng chia làm hạ phẩm trung phẩm và thượng phẩm. Nói một chút loại bạo liệt đan cấp một có thể đả thương luyện khí kỳ, cấp hai đả thương trúc cơ kỳ... cứ theo thế mà tăng lên.
Cấp bậc của Tiêu Sơn hiện nay có thể luyện ra bạo liệt đan cũng chỉ là cấp bốn nói chúng là có thể đả bại đại đấu sư cảnh giới. Nếu như nhờ không gian thần bí và chiếc đỉnh thần bí kia không biết cấp bốn bạo liệt đan mà hắn luyện ra là hạ phảm, trung phẩm còn là thượng phẩm. Việc hắn muốn luyện loại đan dược có tính phá hoại chẳng qua là muốn bảo vệ tính mạng mà thôi. Nhắc đến trong phù chú thiên có các loại phù chú bảo vệ tính mạng nhưng mà Tiêu Sơn không có ham. Hắn hiểu nhai nhiều không tốt. Có câu trăm sông đổ về một biển, mỗi cách đạt được lực lượng là khác nhau nhưng đến cuối cùng không phải là vươn lên mạnh mẽ hay sao!? Chỉ là con đường vươn đến lực lượng khác nhau mà thôi!
Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu gia sơn trang giảo bước. Hắn lúc này đi qua thì thấy một tiếng ồn ào vang lên. Mọi người tập trung xung quanh khu vực đài khiêu chiến của Tiêu gia, từng tiếng xôn xao đang vang lên. Một thiếu niên mặc bạch y đang cùng với một lam y thiếu nữ trên đài đấu võ. Tiếng nghị luận dưới đài vang lên không dứt. Tiêu Sơn nghe được mấy lời này mà đầu óc ông ông.
"Huân Nhi biểu muội mau đánh bại Tiêu Ninh biểu ca đi, chúng ta ủng hộ cho muội!"
"Huân Nhi biểu muội cố lên!"
"Huân Nhi biểu muội ta ủng hộ cho muội!"
"Tiêu Ninh biểu ca cố lên, bọn muội ủng hộ cho huynh!"
"Tiêu Ninh biểu ca nhất định sẽ dành được chiến thắng!"
"Tiêu Ninh biểu ca, Tiêu Huân Nhi biểu muội ta ủng hộ cho hai người!"...
Một thiếu niên lên tiếng nói: "Các ngươi nghĩ ai sẽ thắng!"
Thiếu niên bên cạnh khoanh tay nhìn về phía trên đài hướng về phía hai người nói: "Huân Nhi đúng là kỳ tài trong gia tộc chúng ta. Nhưng ta thấy trong trận đấu này Tiêu Ninh biểu ca vẫn có khả năng đả bại Huân Nhi biểu muội. Huân Nhi biểu muội khó mà thắng được!"
Một thiếu nữ đứng bên cạnh. Người này Tiêu Sơn nhận ra được, nàng chính là vị hôn thê hụt của hắn Tiêu Tuyết Nhi. Nàng đang đứng bên cạnh người gọi là địch thủ à không là người thành công đã cướp đi hôn thê của hắn Tiêu An, nàng lúc này mặc một bộ tử y kết hợp với vóc dáng thon dài của nàng quả là vô cùng mê người. Mặc dù không tính là đại mỹ nữ trong gia tộc như Tiêu Ngọc, Tiêu Huân Nhi, Tiêu Mị nhưng Tiêu Tuyết Nhi cũng được nằm trong bảng xếp hạng mười mỹ nhân của Tiêu gia. Tất nhiên đây chỉ là sếp hạng giữa các bàng môn con em truyền với nhau. Thiếu nữ nhìn lên đài mở miệng nói: "Muội thấy có lẽ hai người sẽ đấu hỏa nhau dù sao Tiêu Ninh biểu ca cùng với Huân Nhi tỷ tỷ đều là lục đoạn đấu khí!"
Tiêu An lắc lắc đầu lên tiếng nói: "Muội không có biết đâu Tiêu Ninh biểu ca sau khi dùng tẩy kinh phạt tủy linh dịch đã tiến vào đấu khí lục đoạn đỉnh phong tùy thời sẽ bước vào thất đoạn đấu khí!"
Nghe thấy thế thiếu nữ giật mình lên tiếng hỏi: "Điều này chẳng lẽ là thật! Nghe nói tẩy kinh phạt tủy linh dịch giúp tộc trưởng và ba vị trưởng lão thăng lên một cấp!?"
Tiêu An nhỏ giọng nói: "Cái này sao đúng là như vậy nhưng muội không có biết tẩy kinh phạt tủy linh dịch trong đó lần đầu tiên tác dụng mạnh nhất sau lần thứ hai nó sẽ giảm dần. Nhưng muội không biết đâu ngay lần đầu tiên tác dụng không tệ chút nào... Chính là Tiêu Ninh biểu ca là cháu trai của đại trưởng lão thế nên được đại trưởng lão dành cho một bình a!"
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía thanh niên khuôn mặt có chút kiên nghị và vài phần tuấn tú. Tiêu Sơn sau khi sử dụng tẩy kinh phạt tủy gần chín tháng hiện nay hắn đã thoát thai hoàn cốt hoàn toàn chính xác trở thành một mỹ nam tử với mái tóc bạc kéo dài gần đến ngang vai. Đáng tiếc dù có vô cùng tuấn mĩ trong mắt họ hắn vẫn là phế vật. Một phế vật mà nói thì có gì đánh nói đây, một nơi như đấu khí đại lục lấy cường giả vi tôn, ngươi không có sức mạnh thì dù đẹp trai mấy cũng là vô dụng. So sánh với thế giới trước đây hắn thấy cũng không có gì khác biệt cả, nữ nhân vẫn là chạy theo kẻ có tiền và quyền lực...
Bạch y thiếu niên hét lên một tiếng: "Huân Nhi muội muội hãy cẩn thận ta muốn ra tuyệt chiêu rồi!"
Lam y thiếu nữ đáp lời: "Tiêu Ninh biểu ca cứ đánh ra hết sức Huân Nhi không ngại!"
"Được!" Thiếu niên hét lên một tiếng phi thân về thiếu nữ, bàn tay hắn tụ tập đấu khí bốc ra nhàn nhạt, hắn quát lên một tiếng:
"Hoàng giai trung cấp: Phá thạch ấn"
Trưởng lực đưa ra đánh về phía thiếu nữ. Thiếu nữ không hề sợ hãi, nàng nhẹ nhàng xoay người tránh thoát. Thiếu nữ xoay người ngược lại công vào cánh tay của thiếu niên. Thiếu niên cánh tay bị đánh bật ra, thiếu niên ngay lập tức dùng một bên tay khác công kích về phía thiếu nữ. Thiếu nữ lách người lại tránh thoát. Nàng tung ra một cú đá vào trước ngực của thiếu niên. Thiếu niên nhảy giật lùi lại sau đó lao về phía thiếu nữ lại một trưởng oanh kích. Thiếu nữ không ngần ngại lại đưa tay ra đỡ. Hai chưởng va chạm vào nhau phát ra một tiếng va chạm nhẹ hai người giật lùi lại.
Thiếu niên chắp tay mỉm cười nói: "Huân Nhi muội muội lần này ta cam bái hạ phong!"
Thiếu nữ chắp tay hơi mỉm cười nói: "Tiêu Ninh biểu ca đã nương tay rồi!"
Thiếu niên mỉm cười khua tay nói: "Nào có chẳng qua là Huân Nhi biểu muội mặc dù mới tiến vào lục đoạn đấu khí so sánh với ta mạnh hơn nhiều. Huân Nhi muội muội khiêm tốn rồi!"
Bất ngờ âm thanh khiến cho mọi người giật mình. Một âm thanh đập vào tai Tiêu Ninh làm cho hắn khó chịu. Chỉ là một tiếng xì kéo dài từ miệng của một thiếu niên. Một thiếu niên mặc lam y đứng dưới đài nhìn cảnh này xì ra một tiếng từ miệng, miệng hắn hơi nhếch nhếch lên có vẻ khinh thường sau đó hắn xoay người rời đi. Nhìn hành động này của mọi người làm cho tất cả kinh ngạc.
Một người trong đó lẩm bẩm nói: "Cái này không phải là phế vật Tiêu Sơn sao!?"
Một người thanh niên nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Này hắn vừa rồi là muốn khiêu khích với Tiêu Ninh biểu ca sao!?"
Một thiếu nữ khác lên tiếng nói: "Ta nghĩ là như thế! Đúng là không biết sống chết mà!"
Tiêu Ninh cảm giác hành động này của Tiêu Sơn giống như để trên mặt của hắn một bàn tay năm ngón vô cùng kêu và rõ ràng vậy. Tiêu Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn cau mày. Nàng nhưng không thể hiểu nổi người nam nhân này chính xác là muốn làm gì đây. Có chút ngạo nghễ có chút kiêu ngạo. Nàng nhìn không thấu tu vi của hắn. Chính xác hắn tu vi hiện nay là cái gì. Cả người hắn đều là bí ẩn mà nàng nhìn không thấu. Nàng đã từng một lần để Lăng Lão kiểm tra hắn chỉ biết hắn có rất nhiều linh dịch chính xác là tẩy kinh phạt tủy linh dịch. Đến cuối cùng hắn cùng với lão nhân thần bí kia có quan hệ thế nào. Nàng vô cùng to mò...
Tiêu Ninh quát lớn: "Tiêu Sơn ngươi đúng lại cho ta!"
Tiêu Sơn quay lại nhìn về phía Tiêu Ninh hắn ngước đầu lên nhìn sau đó hơi nhếch nhếch khóe miệng nói: "Có chuyện gì không, Tiêu Ninh biểu ca!"
Tiêu Ninh có chút tức giận lên giọng chất vấn: "Vừa rồi giọng điệu của Tiêu Sơn biểu đệ có chút coi thương Huân Nhi biểu muội thì phải, mà ngươi coi thường Huân Nhi biểu muội cũng là coi thương Tiêu Ninh ta!"
Tiêu Sơn khoanh tay lắc lắc đầu. Không biết từ khi nào thì hắn cùng với Tiêu Huân Nhi liên quan với nhau rồi. Không phải nói tên này cũng xác đinh là một tên mặt dày tuy mặt dày không bằng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cúi đầu thở dài. Ngón tay hắn chỉ về phía Tiêu Ninh, bản thân liên tục di chuyển đi lại, hắn lên tiếng nói: "Nếu như ngươi muốn chiến chẳng qua chỉ để lấy được mặt mũi với Huân Nhi không cần làm ra vẻ đâu muốn chiến liền chiến..." Tiêu Sơn phất tay ra nói: "ngươi muốn đánh với ta một trận ta không ngại đánh với ngươi..."
Tiêu Ninh nghe thấy thế giận đến nghiến răng nghiến lợi. Một thiếu niên chỉ trích hắn nói: "Ngươi là cái thá gì mà cũng muốn khiêu chiến với Tiêu Ninh biểu ca!"
Tiêu Ninh nhìn về phía Tiêu Sơn ngón tay hắn chỉ lên sàn đấu nói: "Tiêu Sơn ngươi có muốn dám đấu một trận!"
"Chà, chà..." Tiêu Sơn khoanh tay nhẹ nhàng bước đến. Nhiều người đều nói những tù như không biết sông chết... Hắn không quan tâm bật nhảy lên sàn. Tiêu Huân Nhi lúc này bên cạnh thì cau mày nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn thực ra là tên thù dai a. Mặc dù hắn bị Tiêu Ngọc phế đi một thân tu vi, hiện nay tu vi của hắn đã khôi phục nhưng dù sao cũng phải nói ai bảo Tiêu Ninh là biểu đệ của Tiêu Ngọc đây. Hắn nhất định phải đánh cho tên này một trận mới thỏa mãn được một chút cơn tức trong lòng. Thuận theo bản tâm mà làm là tôn chỉ của hắn.
Tiêu Huân Nhi ngước nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ngươi muốn khiêu chiến với Tiêu Ninh biểu ca sao!?"
Tiêu Sơn phất phất tay nói: "Yên tâm đi ta sẽ nhẹ tay với hắn!"
Tiêu Ninh nghe thấy thế quát nói: "Ngươi nói gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả!?"
Tiêu Sơn giang hai tay ra mỉm cười: "Trong cuộc sống thì mỗi trận chiến làm cho cuộc sống trở lên thú vị hơn..." ngón tay chỉ về phía Tiêu Ninh hỏi: "Không phải vậy sao!?" Hắn hơi ngừng lại mộ chút nói: "Dù sao thì ngươi nói đây là tỷ thí mà! Ta sẽ tiếp ngươi đến cuối cùng! Thế nào lên đi chứ!?"
Tiêu Ninh nghe những lời ngạo mạn này của Tiêu Sơn thì hai hàm răng nghiến lại, hắn quát lên: "Tiêu Sơn ngươi quá kiêu ngạo rồi!"
Tiêu Sơn phất phất tay nói: "Đừng nói quá nhiều đến đây đi!"
Tiêu Ninh hét lên một tiếng: "Muốn chết". Tiêu Huân Nhi lúc này chỉ biết thở dài một tiếng sau đó lui ra phía ngoài. Tiêu Ninh thẳng hướng Tiêu Sơn phách ra một chưởng. Mọi người trong thâm tâm khẳng định hắn phải chết không nghi ngờ. Dù gì tin đồn hắn đanh thắng Tiêu Sơn một số người vẫn còn nghi vấn. Lần này trong đám đệ tử chỉ có một số người ở đó nhìn thấy được hắn đánh bại Tiêu Sơn người trung tên. Hiển nhiên ở đấy tất cả đều nghe tin nhưng đều là nghi vấn một hai. Đấu kỹ tu luyện của Tiêu Ninh vô cùng cao hiển nhiên họ tin tưởng rằng Tiêu Sơn sẽ bại trong tay Tiêu Ninh rồi. Hắn làm sao mà thắng được lục đoạn đấu khí chứ, rõ là tin đồn không đáng tin.
Tiêu An ở dưới hò hét nói: "Tiêu Ninh biểu ca nhất định phải hung hăng dạy cho hắn một bài học. Đúng là tên không biết sống chết!"
Phanh!
Một âm thanh lớn vang lên. Mọi người trợn tròn mắt. Tiêu Ninh ngay lập tức bị ăn một quyền bắn ra phía ngoài. Mọi người há hốc mồm lại không thể tin vào mắt mình. Họ chính xác là không thể tin được chỉ một chiêu. Một chiêu duy nhất Tiêu Ninh đã bị Tiêu Sơn đánh bật ra khỏi sàn bắn xuống đài. Mấy người run run rẩy nói: "Làm sao có thể chỉ một chiêu hắn đã đánh bại Tiêu Ninh biểu ca rồi!?"
"Cái này không thể nào ta đang hoa mắt ư!?"
"Cái này như thế nào!?"...
Tiêu Sơn vỗ vỗ tay: "Quá dễ dàng cho một trận đấu!" Hai tay chống eo lại sau đó cúi đâu thở dài. Hắn nhìn về phía Tiêu An và Tiêu Tuyết Nhi. Tiêu Tuyết Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì cúi đầu. Tiêu An trên mặt liên tục co giật. Tiêu Sơn ngước mặt lên ngạo nghễ nhìn xuống dưới. Hắn phất tay áo nhảy xuống xoay người rời đi.
Tiêu Ninh từ trong miệng nhè nhè chạy ra một tia máu. Hắn run rẩy nói: "Làm sao, làm sao có thể? Ta... ta bại bởi một phế vật!?" Hắn hét lên một tiếng: "Tiêu Sơn ngươi đứng lại cho ta..."
Tiêu Sơn xoay đầu lại, hắn nhíu mày lên tiếng nói: "Chuyện gì đây!?" hắn gãi gãi mũi: "Muốn chiến lại sao ta lúc nào cũng sắn sàng!"
Tiêu Ninh run run giọng nói: "Đến tột cùng ngươi dùng yêu pháp gì Tiêu Sơn... Đúng vậy chắc chắn ngươi dùng thủ đoạn ta pháp gì mới thắng được ta!"
Tiêu Sơn nhún nhún vài phất tay khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Ninh: "Thua không nổi thì đừng có nói ra bêu xấu đi. Bất cứ ngươi lúc nào muốn đánh ta cũng phụng bồi!" Tiêu Sơn xoay người đi để mặc Tiêu Ninh nghiến răng nói những lời nhục mạ trong miệng về phía hắn.
Tiêu Huân Nhi thở dài nhìn hình bóng hắn rời đi. Nàng có chút thông cảm với Tiêu Sơn nhưng nàng không đồng ý với cách làm của hắn. Mặc dù nàng biết về hắn là loại có ơn tất báo, có lỗi tất nhận nhưng lại là con người thù dai và nhỏ mọn. Hơn nữa lại là người cực kỳ âm trầm, Tiêu Huân Nhi cảm giác ở hắn có thứ gì đó làm cho nàng có chút kỳ bí. Nhưng có lẽ hắn thực sự không hợp với nàng mà chỉ hợp làm bạn với nhau mà thôi, ... mãi mãi có lẽ chỉ là bằng hữu...
Tiêu Tuyết Nhi hai mắt đỏ lên nhìn về phía thiếu niên phía trước mặt mình. Nàng hơi giơ tay lên giống như muốn với hắn vậy nhưng ngay sau đó nàng nhìn về phía bên cạnh bàn tay lại rụt lại. Tiêu Tuyết Nhi cắn cắn môi của mình: "Hắn đã khác rồi! Liệu ta còn quay lại với hắn được sao!?" Tiêu Tuyết Nhi lắc lắc đầu bỏ đi ý định này. Có lẽ một bát nước hất đi mãi mãi sẽ không thể thu lại được. Đến cùng là nàng chọn đúng hay sai đây.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Hắn có lẽ cũng giống với Tiêu Viêm. Hai người đều rơi vào tình trạng như vậy. Hắn nhưng từ bé thì bắt đầu trịu nhục nhã, Tiêu Viêm thì từ mười hai tuổi bắt đầu chịu cảnh giống hắn. Lúc trước kia Tiêu Mị và Tiêu Huân nhi lúc nào cũng bồi bên cạnh Tiêu Viêm nhưng hiện giờ khi Tiêu Viêm thất thế Tiêu mị rời bỏ hắn mà đi. Tiêu Viêm cùng với Tiêu Sơn có lẽ là hai người có chút hoàn cảnh giống nhau. Nhưng mà Tiêu Viêm còn hơn được hắn đó là có được một hồng nhan tri kỉ Tiêu Huân Nhi bên cạnh. Nhớ đến đây Tiêu Sơn có chút ghen tị với Tiêu Viêm, dù sao hắn cũng là con người hiển nhiên hắn biết hắn không tránh khỏi điều này. Nhưng mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi. Tiêu Sơn thầm nói với chính mình...
Hắn đưa bàn tay năm ngon tay thẳng lên trời, năm ngón tay hắn xòe ra để những ánh nắng xuyên qua kẽ tay. Hắn dùng cả bàn tay so sánh với hình ảnh của mặt trời đột nhiên hắn nắm chặt bàn tay lại thu về trước ngực mìm cười nói: "Không phải quá lớn! Cũng không phải quá xa! Một ngày kia ta cũng sẽ như ngươi vậy! Có lẽ còn vượt qua ngươi...
Ngồi trong một mảnh không gian thàn bí xanh biếc. Hắn nhìn về phía mấy cây dược liệu đang sinh trưởng trong vùng đất thần bí này. Hắn không ngờ sau khi đột phá diện tích của khu đất này lại tăng lên một chút. Mấy cây dược liệu được trồng trong khu vực của hắn đều tỏa ra sinh mệnh lực cùng với dược lực cao hơn so với bình thường bên ngoài từ ba đến bốn thành, Cảm giác có chút kinh ngạc, Tiêu Sơn khẽ bóp chóp mũi một cái sau đó lấy ra một cái dược đỉnh và đống đan dược ở bên cạnh hắn. Tiêu Sơn khẽ lẩm bẩm: "Tính ra chỉ còn một tuần nữa Nhã Phi hoàn tất quá trình tẩy kinh phạt tủy linh dịch vậy thì mình bắt đầu luyện chế đan dược bây giờ đi!"
Hai tay kết ấn, một đạo pháp quyết từ tay của Tiêu Sơn đánh ra. Ngón tay của hắn chỉ vào dược đỉnh, theo dược đỉnh một nguồn lửa bắn thẳng về phía bên trong. Chỉ trong chốc lát ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt. Hắn gật đầu một cái, trong tay nắm mấy cây dược thảo quăng vào trong lò đan dược. Một đống đan dược được vứt vào trong lò.
"Xèo! Xèo..."
Những tiếc bốc cháy vang lên. Những cây dược liệu bị đốt bốc cháy chảy ra những loại nước khác nhau hòa tan vào nhau. Bên trên là dược liệu bị đốt cháy, chúng bị ngọn lửa giữ đốt cháy ở lưng trừng lò. Các giọt chất lỏng của chúng chảy xuống bên dưới bắt đầu liên tục tiếp xúc với nhau hòa quện vào nhau. Tiêu Sơn cảm giác mừng rỡ, rõ ràng lần này tỉ lệ thành công có chút cao. Hắn mỉm cười dùng tinh thần lực quan sát bên trong.
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên. Một màn khói lớn từ chiếc dược đỉnh bắt đầu bốc lên.
Tiêu Sơn tức giận chửi: "Damn ít tỉ lệ dược liệu sai còn là cường độ lửa quá lớn...?" Thật ra thì tỉ lệ dược liệu ghi trong Luyện đan thiên có ghi rõ tùy trong những trường hợp khác nhau mà độ chia các loại dược liệu sẽ tăng hoặc giảm một chút... Nguyên nhân do nhiều loại dược liệu do năm khác nhau hoặc nới sống trong những điều kiện khác nhau mà nồng độ dược lực có chút khác biệt. Còn về phần hỏa hầu do lượng điều chỉnh lửa không tốt thế nên mới dính vào tình trạng này...
Tiêu Sơn lại một lần nữa quăng một đống dược vào trong dược đỉnh. Hắn lại một lần nữa luyện tập...
"Bùm!" dược đỉnh một lần nữa nổ mùi khét lẹt bốc ra.
"Damn it"..."Xèo" dược thủy bị đốt bốc hơi không còn.
Tiêu Sơn chăm chú nhìn lần luyện dược thứ mười ba này. Có vẻ như con số mười ba là con sô đen đủi với người khác nhưng hắn lại khác. Tiêu Sơn nhìn chăm chú về phía chất lỏng đang kết dính trước một đống bụi tro do dược liệu bị đốt cháy ở trên. Tiêu Sơn ngay lập tức dùng linh hồn lực điều khiển ngọn lửa đẩy toàn bộ tro tàn ra ngoài. Từ trong dược đỉnh một một đám tro tàn bốc ra bên ngoài. Làn tro bắt đầu tản ra xung quanh, trong dược đỉnh hiện giờ chỉ còn một chất lỏng màu xanh lam phát ra hàn khí nhè nhẹ.
Thái dương chân hỏa bao bọc một dòng chất lỏng lam nhạt to bằng nắm đấm. Nó đốt dòng chất lỏng phát ra những tiếng xèo xèo. Tuy vậy dòng chất lỏng lại không sôi lên vì bị thái dương chân hỏa đốt mà chúng nhanh chóng xì hơi nhỏ dần nhỏ dần. Từ một quả nắm đấm sau đó chỉ bằng nửa quả đấm, sau đó bằng một phần tư quả đấm. Đến lúc nó kết thành một ngón tay lúc này thiên địa linh khí điên cuồng tràn vào bên trong dược đỉnh. Viên đan dược quay tròn nó giống như một xoáy nước điên cuồng mà hấp thụ đến thiên địa linh khí.
Bang
Một tiếng nổ nhỏ, từ viên đan dược to bằng ngón cái phát ra một lần quang mang màu lam sắc. Hơn nữa chung quanh nó hình thành một loại gợn sóng giống như sóng biển vậy. Tiêu Sơn phất tay lên một cái từ dược đỉnh một viên đan dược bắn thẳng lên không trung rơi vào trong tay hắn. Tiêu Sơn gãi gãi mũi: "Hài lần thứ mười ba mới thành công. Người ta nói con số mười ba đen đủi sao ta lại có duyên với con số này thế nhỉ!?"
Tiêu Sơn ra khỏi không gian hắn thở phào một hơi. Hắn lần này ra ngoài muốn mua một vài loại dược liệu. Cụ thể không phải là loại đan dược gì mà là một loại giống bom mìm hơn. Nó sử dụng việc bắn ra va đập mạnh vào đối phương gây ra cho đối phương thương tich. Loại đan dược này gọi là bạo liệt đan một loại đan dược bảo vệ tính mạng của luyện dược sư. Nó chia làm cửu phẩm mỗi một cấp bậc sẽ có đối ứng chia làm hạ phẩm trung phẩm và thượng phẩm. Nói một chút loại bạo liệt đan cấp một có thể đả thương luyện khí kỳ, cấp hai đả thương trúc cơ kỳ... cứ theo thế mà tăng lên.
Cấp bậc của Tiêu Sơn hiện nay có thể luyện ra bạo liệt đan cũng chỉ là cấp bốn nói chúng là có thể đả bại đại đấu sư cảnh giới. Nếu như nhờ không gian thần bí và chiếc đỉnh thần bí kia không biết cấp bốn bạo liệt đan mà hắn luyện ra là hạ phảm, trung phẩm còn là thượng phẩm. Việc hắn muốn luyện loại đan dược có tính phá hoại chẳng qua là muốn bảo vệ tính mạng mà thôi. Nhắc đến trong phù chú thiên có các loại phù chú bảo vệ tính mạng nhưng mà Tiêu Sơn không có ham. Hắn hiểu nhai nhiều không tốt. Có câu trăm sông đổ về một biển, mỗi cách đạt được lực lượng là khác nhau nhưng đến cuối cùng không phải là vươn lên mạnh mẽ hay sao!? Chỉ là con đường vươn đến lực lượng khác nhau mà thôi!
Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu gia sơn trang giảo bước. Hắn lúc này đi qua thì thấy một tiếng ồn ào vang lên. Mọi người tập trung xung quanh khu vực đài khiêu chiến của Tiêu gia, từng tiếng xôn xao đang vang lên. Một thiếu niên mặc bạch y đang cùng với một lam y thiếu nữ trên đài đấu võ. Tiếng nghị luận dưới đài vang lên không dứt. Tiêu Sơn nghe được mấy lời này mà đầu óc ông ông.
"Huân Nhi biểu muội mau đánh bại Tiêu Ninh biểu ca đi, chúng ta ủng hộ cho muội!"
"Huân Nhi biểu muội cố lên!"
"Huân Nhi biểu muội ta ủng hộ cho muội!"
"Tiêu Ninh biểu ca cố lên, bọn muội ủng hộ cho huynh!"
"Tiêu Ninh biểu ca nhất định sẽ dành được chiến thắng!"
"Tiêu Ninh biểu ca, Tiêu Huân Nhi biểu muội ta ủng hộ cho hai người!"...
Một thiếu niên lên tiếng nói: "Các ngươi nghĩ ai sẽ thắng!"
Thiếu niên bên cạnh khoanh tay nhìn về phía trên đài hướng về phía hai người nói: "Huân Nhi đúng là kỳ tài trong gia tộc chúng ta. Nhưng ta thấy trong trận đấu này Tiêu Ninh biểu ca vẫn có khả năng đả bại Huân Nhi biểu muội. Huân Nhi biểu muội khó mà thắng được!"
Một thiếu nữ đứng bên cạnh. Người này Tiêu Sơn nhận ra được, nàng chính là vị hôn thê hụt của hắn Tiêu Tuyết Nhi. Nàng đang đứng bên cạnh người gọi là địch thủ à không là người thành công đã cướp đi hôn thê của hắn Tiêu An, nàng lúc này mặc một bộ tử y kết hợp với vóc dáng thon dài của nàng quả là vô cùng mê người. Mặc dù không tính là đại mỹ nữ trong gia tộc như Tiêu Ngọc, Tiêu Huân Nhi, Tiêu Mị nhưng Tiêu Tuyết Nhi cũng được nằm trong bảng xếp hạng mười mỹ nhân của Tiêu gia. Tất nhiên đây chỉ là sếp hạng giữa các bàng môn con em truyền với nhau. Thiếu nữ nhìn lên đài mở miệng nói: "Muội thấy có lẽ hai người sẽ đấu hỏa nhau dù sao Tiêu Ninh biểu ca cùng với Huân Nhi tỷ tỷ đều là lục đoạn đấu khí!"
Tiêu An lắc lắc đầu lên tiếng nói: "Muội không có biết đâu Tiêu Ninh biểu ca sau khi dùng tẩy kinh phạt tủy linh dịch đã tiến vào đấu khí lục đoạn đỉnh phong tùy thời sẽ bước vào thất đoạn đấu khí!"
Nghe thấy thế thiếu nữ giật mình lên tiếng hỏi: "Điều này chẳng lẽ là thật! Nghe nói tẩy kinh phạt tủy linh dịch giúp tộc trưởng và ba vị trưởng lão thăng lên một cấp!?"
Tiêu An nhỏ giọng nói: "Cái này sao đúng là như vậy nhưng muội không có biết tẩy kinh phạt tủy linh dịch trong đó lần đầu tiên tác dụng mạnh nhất sau lần thứ hai nó sẽ giảm dần. Nhưng muội không biết đâu ngay lần đầu tiên tác dụng không tệ chút nào... Chính là Tiêu Ninh biểu ca là cháu trai của đại trưởng lão thế nên được đại trưởng lão dành cho một bình a!"
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía thanh niên khuôn mặt có chút kiên nghị và vài phần tuấn tú. Tiêu Sơn sau khi sử dụng tẩy kinh phạt tủy gần chín tháng hiện nay hắn đã thoát thai hoàn cốt hoàn toàn chính xác trở thành một mỹ nam tử với mái tóc bạc kéo dài gần đến ngang vai. Đáng tiếc dù có vô cùng tuấn mĩ trong mắt họ hắn vẫn là phế vật. Một phế vật mà nói thì có gì đánh nói đây, một nơi như đấu khí đại lục lấy cường giả vi tôn, ngươi không có sức mạnh thì dù đẹp trai mấy cũng là vô dụng. So sánh với thế giới trước đây hắn thấy cũng không có gì khác biệt cả, nữ nhân vẫn là chạy theo kẻ có tiền và quyền lực...
Bạch y thiếu niên hét lên một tiếng: "Huân Nhi muội muội hãy cẩn thận ta muốn ra tuyệt chiêu rồi!"
Lam y thiếu nữ đáp lời: "Tiêu Ninh biểu ca cứ đánh ra hết sức Huân Nhi không ngại!"
"Được!" Thiếu niên hét lên một tiếng phi thân về thiếu nữ, bàn tay hắn tụ tập đấu khí bốc ra nhàn nhạt, hắn quát lên một tiếng:
"Hoàng giai trung cấp: Phá thạch ấn"
Trưởng lực đưa ra đánh về phía thiếu nữ. Thiếu nữ không hề sợ hãi, nàng nhẹ nhàng xoay người tránh thoát. Thiếu nữ xoay người ngược lại công vào cánh tay của thiếu niên. Thiếu niên cánh tay bị đánh bật ra, thiếu niên ngay lập tức dùng một bên tay khác công kích về phía thiếu nữ. Thiếu nữ lách người lại tránh thoát. Nàng tung ra một cú đá vào trước ngực của thiếu niên. Thiếu niên nhảy giật lùi lại sau đó lao về phía thiếu nữ lại một trưởng oanh kích. Thiếu nữ không ngần ngại lại đưa tay ra đỡ. Hai chưởng va chạm vào nhau phát ra một tiếng va chạm nhẹ hai người giật lùi lại.
Thiếu niên chắp tay mỉm cười nói: "Huân Nhi muội muội lần này ta cam bái hạ phong!"
Thiếu nữ chắp tay hơi mỉm cười nói: "Tiêu Ninh biểu ca đã nương tay rồi!"
Thiếu niên mỉm cười khua tay nói: "Nào có chẳng qua là Huân Nhi biểu muội mặc dù mới tiến vào lục đoạn đấu khí so sánh với ta mạnh hơn nhiều. Huân Nhi muội muội khiêm tốn rồi!"
Bất ngờ âm thanh khiến cho mọi người giật mình. Một âm thanh đập vào tai Tiêu Ninh làm cho hắn khó chịu. Chỉ là một tiếng xì kéo dài từ miệng của một thiếu niên. Một thiếu niên mặc lam y đứng dưới đài nhìn cảnh này xì ra một tiếng từ miệng, miệng hắn hơi nhếch nhếch lên có vẻ khinh thường sau đó hắn xoay người rời đi. Nhìn hành động này của mọi người làm cho tất cả kinh ngạc.
Một người trong đó lẩm bẩm nói: "Cái này không phải là phế vật Tiêu Sơn sao!?"
Một người thanh niên nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Này hắn vừa rồi là muốn khiêu khích với Tiêu Ninh biểu ca sao!?"
Một thiếu nữ khác lên tiếng nói: "Ta nghĩ là như thế! Đúng là không biết sống chết mà!"
Tiêu Ninh cảm giác hành động này của Tiêu Sơn giống như để trên mặt của hắn một bàn tay năm ngón vô cùng kêu và rõ ràng vậy. Tiêu Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn cau mày. Nàng nhưng không thể hiểu nổi người nam nhân này chính xác là muốn làm gì đây. Có chút ngạo nghễ có chút kiêu ngạo. Nàng nhìn không thấu tu vi của hắn. Chính xác hắn tu vi hiện nay là cái gì. Cả người hắn đều là bí ẩn mà nàng nhìn không thấu. Nàng đã từng một lần để Lăng Lão kiểm tra hắn chỉ biết hắn có rất nhiều linh dịch chính xác là tẩy kinh phạt tủy linh dịch. Đến cuối cùng hắn cùng với lão nhân thần bí kia có quan hệ thế nào. Nàng vô cùng to mò...
Tiêu Ninh quát lớn: "Tiêu Sơn ngươi đúng lại cho ta!"
Tiêu Sơn quay lại nhìn về phía Tiêu Ninh hắn ngước đầu lên nhìn sau đó hơi nhếch nhếch khóe miệng nói: "Có chuyện gì không, Tiêu Ninh biểu ca!"
Tiêu Ninh có chút tức giận lên giọng chất vấn: "Vừa rồi giọng điệu của Tiêu Sơn biểu đệ có chút coi thương Huân Nhi biểu muội thì phải, mà ngươi coi thường Huân Nhi biểu muội cũng là coi thương Tiêu Ninh ta!"
Tiêu Sơn khoanh tay lắc lắc đầu. Không biết từ khi nào thì hắn cùng với Tiêu Huân Nhi liên quan với nhau rồi. Không phải nói tên này cũng xác đinh là một tên mặt dày tuy mặt dày không bằng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cúi đầu thở dài. Ngón tay hắn chỉ về phía Tiêu Ninh, bản thân liên tục di chuyển đi lại, hắn lên tiếng nói: "Nếu như ngươi muốn chiến chẳng qua chỉ để lấy được mặt mũi với Huân Nhi không cần làm ra vẻ đâu muốn chiến liền chiến..." Tiêu Sơn phất tay ra nói: "ngươi muốn đánh với ta một trận ta không ngại đánh với ngươi..."
Tiêu Ninh nghe thấy thế giận đến nghiến răng nghiến lợi. Một thiếu niên chỉ trích hắn nói: "Ngươi là cái thá gì mà cũng muốn khiêu chiến với Tiêu Ninh biểu ca!"
Tiêu Ninh nhìn về phía Tiêu Sơn ngón tay hắn chỉ lên sàn đấu nói: "Tiêu Sơn ngươi có muốn dám đấu một trận!"
"Chà, chà..." Tiêu Sơn khoanh tay nhẹ nhàng bước đến. Nhiều người đều nói những tù như không biết sông chết... Hắn không quan tâm bật nhảy lên sàn. Tiêu Huân Nhi lúc này bên cạnh thì cau mày nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn thực ra là tên thù dai a. Mặc dù hắn bị Tiêu Ngọc phế đi một thân tu vi, hiện nay tu vi của hắn đã khôi phục nhưng dù sao cũng phải nói ai bảo Tiêu Ninh là biểu đệ của Tiêu Ngọc đây. Hắn nhất định phải đánh cho tên này một trận mới thỏa mãn được một chút cơn tức trong lòng. Thuận theo bản tâm mà làm là tôn chỉ của hắn.
Tiêu Huân Nhi ngước nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ngươi muốn khiêu chiến với Tiêu Ninh biểu ca sao!?"
Tiêu Sơn phất phất tay nói: "Yên tâm đi ta sẽ nhẹ tay với hắn!"
Tiêu Ninh nghe thấy thế quát nói: "Ngươi nói gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả!?"
Tiêu Sơn giang hai tay ra mỉm cười: "Trong cuộc sống thì mỗi trận chiến làm cho cuộc sống trở lên thú vị hơn..." ngón tay chỉ về phía Tiêu Ninh hỏi: "Không phải vậy sao!?" Hắn hơi ngừng lại mộ chút nói: "Dù sao thì ngươi nói đây là tỷ thí mà! Ta sẽ tiếp ngươi đến cuối cùng! Thế nào lên đi chứ!?"
Tiêu Ninh nghe những lời ngạo mạn này của Tiêu Sơn thì hai hàm răng nghiến lại, hắn quát lên: "Tiêu Sơn ngươi quá kiêu ngạo rồi!"
Tiêu Sơn phất phất tay nói: "Đừng nói quá nhiều đến đây đi!"
Tiêu Ninh hét lên một tiếng: "Muốn chết". Tiêu Huân Nhi lúc này chỉ biết thở dài một tiếng sau đó lui ra phía ngoài. Tiêu Ninh thẳng hướng Tiêu Sơn phách ra một chưởng. Mọi người trong thâm tâm khẳng định hắn phải chết không nghi ngờ. Dù gì tin đồn hắn đanh thắng Tiêu Sơn một số người vẫn còn nghi vấn. Lần này trong đám đệ tử chỉ có một số người ở đó nhìn thấy được hắn đánh bại Tiêu Sơn người trung tên. Hiển nhiên ở đấy tất cả đều nghe tin nhưng đều là nghi vấn một hai. Đấu kỹ tu luyện của Tiêu Ninh vô cùng cao hiển nhiên họ tin tưởng rằng Tiêu Sơn sẽ bại trong tay Tiêu Ninh rồi. Hắn làm sao mà thắng được lục đoạn đấu khí chứ, rõ là tin đồn không đáng tin.
Tiêu An ở dưới hò hét nói: "Tiêu Ninh biểu ca nhất định phải hung hăng dạy cho hắn một bài học. Đúng là tên không biết sống chết!"
Phanh!
Một âm thanh lớn vang lên. Mọi người trợn tròn mắt. Tiêu Ninh ngay lập tức bị ăn một quyền bắn ra phía ngoài. Mọi người há hốc mồm lại không thể tin vào mắt mình. Họ chính xác là không thể tin được chỉ một chiêu. Một chiêu duy nhất Tiêu Ninh đã bị Tiêu Sơn đánh bật ra khỏi sàn bắn xuống đài. Mấy người run run rẩy nói: "Làm sao có thể chỉ một chiêu hắn đã đánh bại Tiêu Ninh biểu ca rồi!?"
"Cái này không thể nào ta đang hoa mắt ư!?"
"Cái này như thế nào!?"...
Tiêu Sơn vỗ vỗ tay: "Quá dễ dàng cho một trận đấu!" Hai tay chống eo lại sau đó cúi đâu thở dài. Hắn nhìn về phía Tiêu An và Tiêu Tuyết Nhi. Tiêu Tuyết Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì cúi đầu. Tiêu An trên mặt liên tục co giật. Tiêu Sơn ngước mặt lên ngạo nghễ nhìn xuống dưới. Hắn phất tay áo nhảy xuống xoay người rời đi.
Tiêu Ninh từ trong miệng nhè nhè chạy ra một tia máu. Hắn run rẩy nói: "Làm sao, làm sao có thể? Ta... ta bại bởi một phế vật!?" Hắn hét lên một tiếng: "Tiêu Sơn ngươi đứng lại cho ta..."
Tiêu Sơn xoay đầu lại, hắn nhíu mày lên tiếng nói: "Chuyện gì đây!?" hắn gãi gãi mũi: "Muốn chiến lại sao ta lúc nào cũng sắn sàng!"
Tiêu Ninh run run giọng nói: "Đến tột cùng ngươi dùng yêu pháp gì Tiêu Sơn... Đúng vậy chắc chắn ngươi dùng thủ đoạn ta pháp gì mới thắng được ta!"
Tiêu Sơn nhún nhún vài phất tay khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Ninh: "Thua không nổi thì đừng có nói ra bêu xấu đi. Bất cứ ngươi lúc nào muốn đánh ta cũng phụng bồi!" Tiêu Sơn xoay người đi để mặc Tiêu Ninh nghiến răng nói những lời nhục mạ trong miệng về phía hắn.
Tiêu Huân Nhi thở dài nhìn hình bóng hắn rời đi. Nàng có chút thông cảm với Tiêu Sơn nhưng nàng không đồng ý với cách làm của hắn. Mặc dù nàng biết về hắn là loại có ơn tất báo, có lỗi tất nhận nhưng lại là con người thù dai và nhỏ mọn. Hơn nữa lại là người cực kỳ âm trầm, Tiêu Huân Nhi cảm giác ở hắn có thứ gì đó làm cho nàng có chút kỳ bí. Nhưng có lẽ hắn thực sự không hợp với nàng mà chỉ hợp làm bạn với nhau mà thôi, ... mãi mãi có lẽ chỉ là bằng hữu...
Tiêu Tuyết Nhi hai mắt đỏ lên nhìn về phía thiếu niên phía trước mặt mình. Nàng hơi giơ tay lên giống như muốn với hắn vậy nhưng ngay sau đó nàng nhìn về phía bên cạnh bàn tay lại rụt lại. Tiêu Tuyết Nhi cắn cắn môi của mình: "Hắn đã khác rồi! Liệu ta còn quay lại với hắn được sao!?" Tiêu Tuyết Nhi lắc lắc đầu bỏ đi ý định này. Có lẽ một bát nước hất đi mãi mãi sẽ không thể thu lại được. Đến cùng là nàng chọn đúng hay sai đây.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Hắn có lẽ cũng giống với Tiêu Viêm. Hai người đều rơi vào tình trạng như vậy. Hắn nhưng từ bé thì bắt đầu trịu nhục nhã, Tiêu Viêm thì từ mười hai tuổi bắt đầu chịu cảnh giống hắn. Lúc trước kia Tiêu Mị và Tiêu Huân nhi lúc nào cũng bồi bên cạnh Tiêu Viêm nhưng hiện giờ khi Tiêu Viêm thất thế Tiêu mị rời bỏ hắn mà đi. Tiêu Viêm cùng với Tiêu Sơn có lẽ là hai người có chút hoàn cảnh giống nhau. Nhưng mà Tiêu Viêm còn hơn được hắn đó là có được một hồng nhan tri kỉ Tiêu Huân Nhi bên cạnh. Nhớ đến đây Tiêu Sơn có chút ghen tị với Tiêu Viêm, dù sao hắn cũng là con người hiển nhiên hắn biết hắn không tránh khỏi điều này. Nhưng mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi. Tiêu Sơn thầm nói với chính mình...
Hắn đưa bàn tay năm ngon tay thẳng lên trời, năm ngón tay hắn xòe ra để những ánh nắng xuyên qua kẽ tay. Hắn dùng cả bàn tay so sánh với hình ảnh của mặt trời đột nhiên hắn nắm chặt bàn tay lại thu về trước ngực mìm cười nói: "Không phải quá lớn! Cũng không phải quá xa! Một ngày kia ta cũng sẽ như ngươi vậy! Có lẽ còn vượt qua ngươi...
Tác giả :
Dantelucifer